Chương 4: Buổi Tối Trong Rừng
“Vậy là anh sợ quá lăn đùng ra xỉu à?” Triệu Tư Dao hỏi.
“Tôi làm gì nhát gan đến mức đó chứ, chỉ là lạc sang thế giới khác thôi mà, lối trở về thì ở ngay trước mắt, có gì phải sợ chứ? Cô nhìn mặt tôi xem, có giống thỏ đế không?” Lâm Nhật Hòa cảm thấy tự ái.
“Nhìn mặt ấy à? Để coi nào.” Triệu Tư Dao quan sát “Cũng giống giống.”
“Giống cái gì mà giống, mắt cô bị sao đấy?” Lâm Nhật Hòa lớn tiếng.
Không biết từ đâu, Triệu Tư Dao lôi ra một con dao bầu giơ lên. Mọi bực tức của Lâm Nhật Hòa liền biến mất, anh nhỏ nhẹ nói “Xin tha cho, tôi không cố ý lớn tiếng đâu. Cô cất con dao đó đi nhé.”
Triệu Tư Dao cười lớn “Đùa chút thôi mà, tôi đâu có muốn làm hại anh làm gì. Mới đó đã run bắn lên rồi, vậy mà còn không chịu nhận là nhát gan.”
“Đừng đùa kiểu đó nữa, cô làm tôi đau tim chết đấy. Thân thì bị trói, lại có người cầm dao, ai lại không sợ cơ chứ.” Lâm Nhật Hòa nói.
“Rồi rồi, không giỡn nữa. Anh kể tiếp đi, rốt cuộc vì sao lại ngất xỉu chứ?” Triệu Tự Dao hỏi.
Lâm Nhật Hòa lại tiếp tục kể.
Sau khi anh nhận định đây là một thế giới khác, bản tính tò mò khiến anh quyết định sẽ đi xung quanh tìm hiểu xem nơi này trông như thế nào. Lâm Nhật Hòa dùng điện thoại chụp lại vị trí cổng không gian rồi bỏ vào ba lô.
Thực vật và động vật trong khu rừng này đúng là rất khác đối với thế giới của anh, điều này càng củng cố niềm tin của Lâm Nhật Hòa rằng nơi này là một thế giới khác.
“Đây có lẽ là một tin giật gân đây, tiếc là máy quay đã hư rồi.” Lâm Nhật Hòa tự nói với bản thân, sau khi trở về đất liền, chắc chắn anh sẽ lên kế hoạch để đưa tin về thế giới này. Lúc đó, anh sẽ trở thành một nhân vật vĩ đại, nổi tiếng và giàu có.
Trong lòng anh vô cùng vui sướng với những mơ mộng đó, Lâm Nhật Hòa tiếp tục khám phá khu rừng. Lúc này anh mới nhận thấy là khí hậu chỗ này đang khá lạnh, anh đang mặc trang phục mùa hè nên không tránh khỏi run rẩy. Lâm Nhật Hòa tự nhủ đi thêm một lúc nữa thì sẽ trở về, một phần nữa là vì anh sợ sẽ lạc đường.
Một giây thót tim khi anh thấy một bầy sói, tuy chúng không giống sói bình thường, lông chúng màu xanh và có thêm một dải lông dài màu vàng nhạt ở cổ, nhưng hình dáng thì đúng là con sói.
Lâm Nhật Hòa thầm nghĩ dù là ở thế giới khác thì chắc sói cũng không ăn chay đâu. Anh quyết định chầm chậm lùi lại phía sau, không ngờ lại giẫm phải một cành cây khô, anh nghe một tiếng rắc, lũ sói cũng nghe.
Không cần suy nghĩ, Lâm Nhật Hòa liền trèo lên cái cây gần nhất, với kiến thức cơ bản về giới động vật, anh biết thường chó sói sẽ ít khi trèo lên cây để bám theo con mồi. Anh có nghe nói đối với thú săn mồi như sư tử hay sói có thể tỏ ra hung dữ và ném đồ đạc để chống trả đến khi chúng bỏ đi, nhưng anh không có gan để thử cách đó.
Có lẽ do thời khắc sinh tồn, cơ thể tiết ra nhiều adrenaline, Lâm Nhật Hòa leo thoăn thoắt lên cây và ngồi lên một cành cây lớn. Phía dưới bọn sói đã đuổi theo đến tận gốc cây.
Đúng là bọn chúng không có ý định leo lên để bắt Lâm Nhật Hòa, đám soi bắt đầu tản đi nhưng vẫn lởn vởn gần đây.
“Kiểu này không xuống được rồi, tò mò làm gì để giờ gặp nguy hiểm thế này.” Lâm Nhật Hòa tự trách bản thân.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Lâm Nhật Hòa không rõ đã bao lâu, cũng không cần thiết phải biết. Anh chỉ mong bọn sói mau chóng đi khỏi đây. Ở trên cây, không khi càng lạnh hơn, Lâm Nhật Hòa rét run cả người, chỉ muốn mau chóng trở lại không khí mùa hè ở thế giới của mình.
Nhìn xuống một lượt dưới đất, anh không còn thấy con sói nào nữa. Kiểm tra thêm một lượt, Lâm Nhật Hòa thở phào khi thấy đúng là lũ sói đã đi hết rồi.
Lúc leo xuống khó khăn hơn khi leo lên nhiều, một phần là do anh bị lạnh nên tay chân tê hết cả, vất vả lắm mới đặt hai chân xuống đất được.
Lâm Nhật Hòa mệt nhọc đi về phía cổng không gian, cảm thấy vừa đói bụng vừa mệt mỏi, lương thực cũng không còn, chỉ mong đội cứu hộ mau tới, nếu không thì chắc lúc về đất liền thì anh sẽ được chuyển thẳng tới nhà tang lễ.
“Thì ra đói rét là như thế này đây.” Hai từ này không hề xa lạ với Lâm Nhật Hòa, anh đã sử dụng nó nhiều lần trong các bài báo, nhưng đây là lần đầu tiên anh đối mặt với tình cảnh này.
Đi được một khoảng ngắn, anh nghe tiếng sột soạt sau lưng, Lâm Nhật Hòa căng thẳng quay lại xem tiếng động đó là gì. Một tình huống vô cùng xấu, đó là một con sư tử, dù không giống sư tử mà anh vẫn biết, nhưng có thể khẳng định đúng là nó.
Sức lực giờ đã không còn, adrenaline cũng không giúp được anh nữa, phải đối diện với chúa sơn lâm lúc này, quả thật không còn cách thoát thân.
Vừa tuyệt vọng, vừa mệt mỏi, Lâm Nhật Hòa ngồi phịch xuống đất, từ từ lịm đi.
“Tôi làm gì nhát gan đến mức đó chứ, chỉ là lạc sang thế giới khác thôi mà, lối trở về thì ở ngay trước mắt, có gì phải sợ chứ? Cô nhìn mặt tôi xem, có giống thỏ đế không?” Lâm Nhật Hòa cảm thấy tự ái.
“Nhìn mặt ấy à? Để coi nào.” Triệu Tư Dao quan sát “Cũng giống giống.”
“Giống cái gì mà giống, mắt cô bị sao đấy?” Lâm Nhật Hòa lớn tiếng.
Không biết từ đâu, Triệu Tư Dao lôi ra một con dao bầu giơ lên. Mọi bực tức của Lâm Nhật Hòa liền biến mất, anh nhỏ nhẹ nói “Xin tha cho, tôi không cố ý lớn tiếng đâu. Cô cất con dao đó đi nhé.”
Triệu Tư Dao cười lớn “Đùa chút thôi mà, tôi đâu có muốn làm hại anh làm gì. Mới đó đã run bắn lên rồi, vậy mà còn không chịu nhận là nhát gan.”
“Đừng đùa kiểu đó nữa, cô làm tôi đau tim chết đấy. Thân thì bị trói, lại có người cầm dao, ai lại không sợ cơ chứ.” Lâm Nhật Hòa nói.
“Rồi rồi, không giỡn nữa. Anh kể tiếp đi, rốt cuộc vì sao lại ngất xỉu chứ?” Triệu Tự Dao hỏi.
Lâm Nhật Hòa lại tiếp tục kể.
Sau khi anh nhận định đây là một thế giới khác, bản tính tò mò khiến anh quyết định sẽ đi xung quanh tìm hiểu xem nơi này trông như thế nào. Lâm Nhật Hòa dùng điện thoại chụp lại vị trí cổng không gian rồi bỏ vào ba lô.
Thực vật và động vật trong khu rừng này đúng là rất khác đối với thế giới của anh, điều này càng củng cố niềm tin của Lâm Nhật Hòa rằng nơi này là một thế giới khác.
“Đây có lẽ là một tin giật gân đây, tiếc là máy quay đã hư rồi.” Lâm Nhật Hòa tự nói với bản thân, sau khi trở về đất liền, chắc chắn anh sẽ lên kế hoạch để đưa tin về thế giới này. Lúc đó, anh sẽ trở thành một nhân vật vĩ đại, nổi tiếng và giàu có.
Trong lòng anh vô cùng vui sướng với những mơ mộng đó, Lâm Nhật Hòa tiếp tục khám phá khu rừng. Lúc này anh mới nhận thấy là khí hậu chỗ này đang khá lạnh, anh đang mặc trang phục mùa hè nên không tránh khỏi run rẩy. Lâm Nhật Hòa tự nhủ đi thêm một lúc nữa thì sẽ trở về, một phần nữa là vì anh sợ sẽ lạc đường.
Một giây thót tim khi anh thấy một bầy sói, tuy chúng không giống sói bình thường, lông chúng màu xanh và có thêm một dải lông dài màu vàng nhạt ở cổ, nhưng hình dáng thì đúng là con sói.
Lâm Nhật Hòa thầm nghĩ dù là ở thế giới khác thì chắc sói cũng không ăn chay đâu. Anh quyết định chầm chậm lùi lại phía sau, không ngờ lại giẫm phải một cành cây khô, anh nghe một tiếng rắc, lũ sói cũng nghe.
Không cần suy nghĩ, Lâm Nhật Hòa liền trèo lên cái cây gần nhất, với kiến thức cơ bản về giới động vật, anh biết thường chó sói sẽ ít khi trèo lên cây để bám theo con mồi. Anh có nghe nói đối với thú săn mồi như sư tử hay sói có thể tỏ ra hung dữ và ném đồ đạc để chống trả đến khi chúng bỏ đi, nhưng anh không có gan để thử cách đó.
Có lẽ do thời khắc sinh tồn, cơ thể tiết ra nhiều adrenaline, Lâm Nhật Hòa leo thoăn thoắt lên cây và ngồi lên một cành cây lớn. Phía dưới bọn sói đã đuổi theo đến tận gốc cây.
Đúng là bọn chúng không có ý định leo lên để bắt Lâm Nhật Hòa, đám soi bắt đầu tản đi nhưng vẫn lởn vởn gần đây.
“Kiểu này không xuống được rồi, tò mò làm gì để giờ gặp nguy hiểm thế này.” Lâm Nhật Hòa tự trách bản thân.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Lâm Nhật Hòa không rõ đã bao lâu, cũng không cần thiết phải biết. Anh chỉ mong bọn sói mau chóng đi khỏi đây. Ở trên cây, không khi càng lạnh hơn, Lâm Nhật Hòa rét run cả người, chỉ muốn mau chóng trở lại không khí mùa hè ở thế giới của mình.
Nhìn xuống một lượt dưới đất, anh không còn thấy con sói nào nữa. Kiểm tra thêm một lượt, Lâm Nhật Hòa thở phào khi thấy đúng là lũ sói đã đi hết rồi.
Lúc leo xuống khó khăn hơn khi leo lên nhiều, một phần là do anh bị lạnh nên tay chân tê hết cả, vất vả lắm mới đặt hai chân xuống đất được.
Lâm Nhật Hòa mệt nhọc đi về phía cổng không gian, cảm thấy vừa đói bụng vừa mệt mỏi, lương thực cũng không còn, chỉ mong đội cứu hộ mau tới, nếu không thì chắc lúc về đất liền thì anh sẽ được chuyển thẳng tới nhà tang lễ.
“Thì ra đói rét là như thế này đây.” Hai từ này không hề xa lạ với Lâm Nhật Hòa, anh đã sử dụng nó nhiều lần trong các bài báo, nhưng đây là lần đầu tiên anh đối mặt với tình cảnh này.
Đi được một khoảng ngắn, anh nghe tiếng sột soạt sau lưng, Lâm Nhật Hòa căng thẳng quay lại xem tiếng động đó là gì. Một tình huống vô cùng xấu, đó là một con sư tử, dù không giống sư tử mà anh vẫn biết, nhưng có thể khẳng định đúng là nó.
Sức lực giờ đã không còn, adrenaline cũng không giúp được anh nữa, phải đối diện với chúa sơn lâm lúc này, quả thật không còn cách thoát thân.
Vừa tuyệt vọng, vừa mệt mỏi, Lâm Nhật Hòa ngồi phịch xuống đất, từ từ lịm đi.