Chương 2 : Âm Quỷ
Chu Phàm lắng nghe một lúc, nhưng không nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, lỗ tai chỉ nghe được tiếng gió rít nhỏ “Hô... Hô...” từ phía bên kia cửa gỗ.
Chu Phàm hơi sửng sốt, hôm nay hắn mở cửa hai lần nên biết cái cửa gỗ kia rất nặng, không phải gió lớn thì rất khó có thể thổi bật tung cánh cửa đó. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hiện tại không còn bất cứ điểm sáng nào, bóng tối lại khiến cho hắn không dám mở mắt, nếu không hắn có thể bởi vì sợ hãi mà ngay cả hô hấp cũng không thể làm được.
Vốn dĩ, hắn đang chờ “cha mẹ” trờ về châm đèn rồi mới mở mắt nhưng bây giờ không biết vì cái gì mà cửa gỗ lại đột nhiên bị đẩy ra. Chẳng lẽ có người đùa ác, đứng bên ngoài đẩy cửa nhưng lại không đi vào?
Đột nhiên.
Có hai bàn tay bóp lấy cổ của Chu Phàm. Bàn tay lạnh buốt khiến cho Chu Phàm giật mình trong nháy mắt.
Chu Phàm vẫn không mở mắt. Tối um như này lại không có ánh sáng, coi như có mở mắt thì cũng không có tác dụng. Tay phải hắn nắm lại, phán đoán vị trí đầu của đối phương rồi đấm lên phía trên.
Kiếp trước, thời điểm Chu Phàm làm cảnh sát hình sự, hắn biết rất rõ, đầu là chỗ có nhiều nhược điểm nhất, vô luận là đánh trúng đầu, trúng mắt, trúng mũi hay trúng bất luận chỗ nào khác trên đầu thì đều được.
Nhưng nắm đấm của Chu Phàm lại đánh vào không khí, không đánh trúng cái gì cả!
Sao có thể như vậy?
Chu Phàm trong lòng run sợ. Người này đè lên hai chân của hắn, bóp cổ hắn, một quyền kia đánh lên phía trên, coi như không đánh trúng đầu thì cũng phải đánh trúng những bộ phận khác của cơ thể chứ, vì sao...
Hai bàn tay đang bóp lấy cổ của hắn bỗng nhiên tăng thêm khí lực.
- Khục... Khục... Khục...
Chu Phàm đã hít thở rất khó khăn, hắn liều mạng giãy giụa, đưa tay chộp tới cổ mình, ý đồ muốn đẩy bàn tay đang cố bóp chết hắn ra.
Chỉ là, hai tay của Chu Phàm vẫn vồ hụt. Cổ của hắn rõ ràng cảm giác giác được có bàn tay đang gắng sức bóp lấy hắn, nhưng bàn tay của hắn lại không bắt được thứ gì.
Chu Phàm không ngừng thở, trái tim của hắn đang đập điên cuồng, hai tay không ngừng vỗ vào cổ của mình, ý thức cũng bắt đầu dần dần trở nên mơ hồ.
Hai chân của Chu Phàm vẫn liên tục cố gắng nhấc lên nhưng lại không thể động đậy một chút nào.
“Ta phải chết sao?”
Trong đầu Chu Phàm hiện lên ý nghĩ này. Hắn rốt cục không để ý tới chuyện khác, mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt hắn là một vùng tăm tối.
Nhưng đồng tử của Chu Phàm bỗng nhiên co rụt lại. Hắn thấy trong bóng tối có một bóng ma hình người. Bóng ma đó đang dùng tay bóp cổ hắn.
Ánh mắt của Chu Phàm bắt đầu mơ hồ.
Đúng lúc này, một luồng ánh sáng mập mờ chiếu sáng căn nhà, bóng tối nhanh chóng rút đi, bóng ma cũng đột nhiên biến mất.
- Hô... Hô... Hô...
Chu Phàm đã có thể hít thở, hắn mở miệng hít một ngụm không khí lớn, không khí trong lành tràn vào phổi. Cổ họng và lá phổi hắn đều đau rát.
- Phàm nhi! Phàm nhi, con không sao chứ?
Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, gương mặt tiều tụy, lo lắng đỡ Chu Phàm dậy.
- Là Âm Quỷ. Nó thừa dịp Phàm nhi suy yếu, để mắt tới Phàm nhi.
Một người đàn ông trung tuổi làm nông ở bên cạnh nói một câu, ông bước nhanh rời đi, chỉ sau chốc lát đã trở lại bưng theo một bát nước.
Chu Phàm không kịp mở miệng nói chuyện đã bị ông đổ bát nước đó vào miệng.
Chu Phàm vừa uống được một ngụm, liền không nhịn được ho khan. Đây không phải là nước bình thường mà mang theo một vị cay gay mũi.
Chu Phàm chỉ muốn ói ra nhưng người đàn ông trung tuổi kia lại không để cho Chu Phàm nôn, ông nắm lấy cằm của Chu Phàm, quát:
- Không muốn chết thì uống hết ngay đi.
Chu Phàm gắng gượng nuốt hết bát nước kỳ quái. Khi hắn uống hết liền cảm thấy toàn thân có khí nóng dâng lên, xua tan đi cái lạnh khắp người.
- Sẽ không có chuyện gì.
Người đàn ông trung niên đó giơ bàn tay lớn, thô ráp của mình sờ lên trán Chu Phàm, nhẹ nhàng thở một hơi, nói.
Người đàn bà đứng ở một bên lại thở phào nhẹ nhõm, bà trách cứ nói:
- Phàm nhi, sao con lại không biết mình bị Âm Quỷ theo dõi cơ chứ? Không phải trước kia nương đã nói với con là phải đề phòng thứ này sao?
Chu Phàm hơi khựng lại, hắn ngẩn người nói:
- Âm Quỷ là cái gì?
Người đàn ông trung niên kia trầm giọng nói:
- Bà đừng nói thế với Phàm nhi. Là do chúng ta chủ quan. Bà quên hiện tại Phàm nhi đã không nhớ được nhiều chuyện sao?
Người đàn bà kia gượng cười, nói:
- Là tôi hồ đồ.
Người đàn ông trung niên lắc đầu nói:
- Đi nấu cơm trước đi. Phàm nhi, con nghỉ một lúc cho khỏe đi.
Hai vợ chồng liền xoay người bận rộn rời đi.
Trong lòng Chu Phàm có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng thấy vợ chồng hai người đều rời đi thì hắn cũng chẳng thể hỏi tiếp được nữa.
Hai vợ chồng này chính là cha mẹ hiện giờ của Chu Phàm. Mấy ngày nay, trong lúc họ nói chuyện với nhau, hắn biết phụ thân tên là Chu Nhất Mộc, mẫu thân tên là Quế Phượng, nhưng cụ thể họ của bà là gì thì hắn lại không rõ lắm.
Chu Phàm cười khổ không thôi, hắn cảm thấy lòng dạ của hai vị “phụ mẫu” này có chút lớn. Vừa rồi, hắn suýt chút nữa đã bị bóp cổ chết nhưng sau khi bọn họ giải quyết xong liền điềm nhiên như không có việc gì, xoay người đi làm cơm.
Cũng không biết có phải là do quan điểm của người cổ đại có chút khác biệt hay không nữa...
Chu Phàm sờ lên cổ mình, hắn có thể xoa thấy vết ngón tay hằn nhàn nhạt trên cổ mình.
Sắc mặt của Chu Phàm có chút biến hóa, chuyện vừa rồi không phải là ảo giác nhưng Âm Quỷ đến tột cùng là gì?
Chẳng lẽ trong bóng tối thực sự tồn tại vật gì đó kỳ quái sao?
Trước khi xuyên đến đây, Chu Phàm là một người không tin vào ma quỷ thần linh. Hắn đã điều tra rất nhiều nghi án nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy quỷ. Hiện tại hắn lại có chút hoài nghi, có lẽ thế giới này...
Chu Phàm lại nhìn đến góc tối trong nhà mà ngọn đèn không thể nào chiếu tới. Hắn nhìn chăm chú.
Hắn nhìn chằm chằm một hồi lâu, thân thể không còn phản ứng rùng mình kia nữa, dường như đồ vật kinh khủng trong bóng tối kia đã rời khỏi rồi.
Đầu Chu Phàm có chút hỗn loạn, hắn nghĩ mãi mà vẫn không rõ chuyện gì đang diễn ra.
Một lát sau, mẫu thân Quế Phượng đi tới. Bà cười nói:
- Phàm nhi, chúng ta đi ăn cơm.
Quế Phượng lập tức đưa tay muốn đỡ Chu Phàm đứng dậy.
- Nương, con tự đi được mà.
Chu Phàm lắc đầu, có chút khó chịu khi gọi đối phương là “mẹ” nhưng hắn biết đây là điều không thể tránh khỏi.
Lại nói, dù sao hắn cũng đang dùng thân thể của chủ nhân trước, không cần biết nguyên nhân là gì, vậy sau này cha mẹ của tiền thân cũng chính là cha mẹ của hắn.
Thời điểm Chu Phàm nghĩ như vậy, đã tự mình đứng lên.
Quế Phượng ở một bên nhìn, cao hứng nói:
- Xem ra Phàm nhi đã tốt hơn rồi, vậy ta và cha con cũng không cần lo lắng về chuyện ngày mai.
Chuyện ngày mai?
Chu Phàm hỏi:
- Nương, ngày mai có chuyện gì?
Quế Phượng nói:
- Là chuyện búi tóc. Lúc đầu chúng ta còn tưởng phải đỡ con đi, nhưng hôm nay con đã có thể tự mình đứng dậy thì chắc là không sao nữa rồi.
Búi tóc?
Chu Phàm muốn hỏi lại nhưng lại bị Quế Phượng đẩy xuống ngồi vào bàn ăn cơm.
Nhà của Chu gia quay lưng về phía Bắc mặt hướng về phía Nam, được hai bức tường đất ngăn cách thành ba gian phòng nhỏ. Gian phòng ở phía Đông là phòng ngủ của Chu Phàm, phía tây là phòng ngủ của cha mẹ, còn gian phòng ở giữa thì dùng làm phòng khách đơn sơ, nho nhỏ, bình thường dùng để ăn cơm hoặc chiêu đãi khách nhân.
Ba ngày trước đó toàn là mẫu thân Quế Phượng bưng cơm nước đến trước giường cho Chu Phàm ăn, khi đó Chu Phàm chẳng khác gì một đống bột nhão, chỉ ăn trong vô thức, cũng không có bao nhiêu cảm giác.
Hiện tại, xem như là lần đầu tiên hắn cùng ăn cơm với cha mẹ.
Bốn phía trên mặt bàn chỉ có một cái bát lớn đựng rau xanh trộn cùng một ít thịt băm nhỏ.
Chu Phàm chỉ hơi liếc qua mâm thức ăn rồi dời ánh mắt đi, lực chú ý đặt lên trên cây đèn ở trên bàn.
Cây đèn dầu bằng sứ đen, bên trên bốc lên một ngọn lửa nhàn nhạt, dầu để thắp đèn đương nhiên không phải là dầu hỏa mà là mỡ động vật hoặc là dầu thực vật, về phần đến tột cùng là loại nào thì Chu Phàm cũng không biết.
Chuẩn xác mà nói, thứ hấp dẫn lực chú ý của Chu Phàm chính là lá bùa bị cây đèn dầu đè xuống bên dưới.
Lá bùa được bôi lên một lớp mực đỏ thẫm, những nét vẽ nghuệch ngoạc, nhìn qua rất là đặc biệt.