Chương 47 : Cái Giá Của Câu Cá
Quế Phượng bước ra từ nhà bếp, Chu Phàm và Chu Nhất Mộc liền kết thúc câu chuyện này lại, chuyển sang nói đến những việc thoải mái khác.
- A Phàm
Đang nói chuyện thì Khỉ Ốm lao vào.
Chu Phàm đứng dậy cười đáp:
- Khỉ Ốm, ngươi đến rồi à. Ta chờ ngươi từ nãy tới giờ rồi đó.
Chu Phàm liền dẫn Khỉ Ốm đi, hắn sợ Khỉ Ốm sẽ nói lung tung, kể hết chuyện hôm nay ra ngoài.
Đến khoảng sân nhỏ sau nhà, Khỉ Ốm mới vội vàng hỏi:
- A Phàm, chiều nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người hợp tác của ngươi bị quái quyệt giết chết đúng không?
Chu Phàm không giấu diếm, đem đầu đuôi chi tiết câu chuyện kể cho Khỉ Ốm nghe, vì Khỉ Ốm rất có thể sẽ gặp phải trường hợp như vậy.
Khỉ Ốm nghe xong mặt trắng bệch, giọng nói cũng có chút run rẩy:
- Hóa ra nguy hiểm như vậy, may là A Phàm, nếu như là ta gặp phải thì chắc đã mất mạng rồi.
Việc hôm nay khiến Khỉ Ốm bị dao động, tiếp đó khi cậu luyện võ, thậm chí không cần Chu Phàm thúc giục mà tự giác siêng năng hơn nhiều. Chỉ hai tiếng sau đã nắm chắc Mãnh Hổ Tẩy Trảo, một thức tương đối đơn giản trong bốn thức thức tỉnh.
Chu Phàm hoàn thành việc luyện tập bốn thức thức tỉnh của ngày hôm nay xong, hắn không để ý Khỉ Ốm luyện tập mà ngồi xuống trầm tư.
Mặt hắn rắn lạnh như sắt, tình cảnh gặp phải quái quyệt ngày hôm nay rất nguy hiểm, nếu không phải vào lúc mấu chốt, Lão Huynh phân tán sự chú ý của Trịnh Chân Mộc bị quái quyệt phụ thân thì kết quả thật sự khó đoán được.
Càng may là con quái quyệt đó có trí lực rất thấp, nếu không, tại thời điểm đó nó sẽ không quay sang chém Lão Huynh. Nhưng trận đấu này cũng giúp hắn nhìn ra hai vấn đề. Một là thực lực của hắn quá kém, Trịnh Chân Mộc bị phụ thân đã có thể đấu cân bằng với hắn, mà về sau khí lực còn không ngừng tăng lên, khiến hắn bị đánh đến không ngừng thối lui. Thứ hai là đao pháp của hắn quá tồi tệ, chỉ biết chém. Đối diện với loại vũ khí dài như trường thương, lại không biết cách tiếp cận gần đối thủ để ra đòn, khiến cho cục diện giằng co như vậy.
Đao pháp có thể tự luyện tập được, chung quy sẽ càng lúc càng thuần thục, tinh thông, nhưng muốn tăng thực lực lại là vấn đề khó…
Chu Phàm lại chau mày, hiện giờ khí lực của hắn gia tăng mỗi ngày, nhưng còn quá chậm. Ở trong đội tuần tra không biết lúc nào sẽ gặp phải quái quyệt, với trình độ Lực Khí sơ đoạn của hắn, gặp phải quái quyệt cấp Hắc Du sẽ có chút khó ứng phó.
Trầm ngâm một lúc, Chu Phàm ngẩng đầu phát hiện thời gian không còn sớm nữa liền đuổi Khỉ Ốm về nhà, hắn cũng quay về phòng tắm rửa rồi lên giường ngủ.
...
...
Chu Phàm mở mắt, chỉ nhìn thấy lớp sương mù mờ ảo. Hắn theo thói quen đảo mắt nhìn bốn phía, nhưng rất nhanh tròng mắt liền ngưng trọng, hắn nhìn thấy Vụ.
Trên bàn, chiếc nồi đồng màu xanh đặt trên cái bếp lò nhỏ bằng bùn đỏ, tia lửa vàng đỏ bắn ra từ bếp. Nước trong nồi đồng sôi sùng sục. Vụ cầm đôi đũa gắp miếng thịt từ chiếc đĩa sứ bỏ vào trong nồi, vài giây sau, miếng thịt đen mỏng như tờ giấy chui tọt vào bụng hắn. Chu Phàm đến gần có thể ngửi thấy thấy mùi thơm tỏa ra từ nồi.
Chu Phàm không truy hỏi Vụ mấy ngày nay đi đâu, thậm chí còn không vội mở miệng mà chỉ yên tĩnh chờ.
Vụ liếc mắt nhìn Chu Phàm nói:
- Ngươi không cần chờ ta ăn xong mới nói.
Chu Phàm cười đáp:
- Thực ra, hiện giờ ta cũng không biết phải hỏi ngươi cái gì.
Hắn có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng vừa nhìn thấy Vụ, hắn liền nhịn xuống, có rất nhiều việc hỏi lão cũng vô dụng, hắn biết Vụ sẽ không trả lời hắn.
Mặt Vụ bình tĩnh, lão nhìn một góc trên bàn, ở góc đó xuất hiện một cái đồng hồ cát. Cát ở đầu trên vừa chảy xuống một ít. Chu Phàm nhìn đồng hồ cát hỏi:
- Đây là thời gian hôm nay ta được ở trên thuyền phải không?
- Đúng.
Vụ lại gắp viên thịt cho vào trong nồi đảo một hồi mới cho vào mồm nhai kĩ.
- Tin là ngươi cũng biết, ta không thường xuất hiện, thỉnh thoảng ta sẽ đi ngủ, lúc không có việc gì thì ngươi đừng có làm phiền giấc ngủ của ta.
Chu Phàm gật đầu đáp:
- Hóa ra mấy ngày ngày ngươi đi ngủ, vậy ta phải quý trọng thời gian. Ngươi có thể nói cho ta biết, nếu ta tu luyện trong không gian Khôi Hà này thì sẽ như thế nào?
- Không phải mấy đêm nay ngươi đều tu luyện đó sao?
Vụ trả lời có chút tùy ý, lão vẫn chỉ tập trung vào đồ ăn trong cái nồi đồng.
- Cái ta nói đến là việc tu luyện hấp thụ nguyên khí.
Chu Phàm nói tỉ mỉ hơn.
Vụ đặt đũa xuống, lão nhìn Chu Phàm, nghiêm túc nói:
- Muốn biết? Ngươi tự mình thử không phải là biết ngay sao?
Mặt Chu Phàm lộ ý cười đáp:
- Vụ, ngươi biết rõ tính cách của ta, nếu như không chắc chắn, ta sẽ không dễ dàng đi thử đâu.
Vụ lại cầm đũa gắp một miếng thịt, không cho vào nồi mà trực tiếp ăn sống nói:
- Thế thì đó là vấn đề của ngươi.
- Nếu như Vụ cũng không biết thì thôi vậy.
Chu Phàm thở dài đáp.
Vụ châm chọc:
- Khích tướng vụng về như vậy thì có tác dụng gì chứ? Nhưng ngươi nói cũng đúng, quả thực ta không biết.
Chu Phàm ngẩn ra đáp:
- Ngay cả Vụ cũng không biết, lẽ nào những kẻ lên thuyền trước đây chưa từng thử hay sao?
Vụ cười lạnh nói:
- Làm sao lại không có? Thực ra những kẻ lên thuyền làm gì trên đây, bất kể ngươi nghĩ đến hay không nghĩ đến, bọn họ đều đã làm rồi.
- Nhưng có một số việc định sẵn sẽ không có đáp án, những kẻ thử qua hấp thụ nguyên khí, có người đạt được nhiều thứ tốt đẹp cao xa, những cũng có người chết trên thuyền, có người lại chẳng đạt được tác dụng gì.
Mặt Chu Phàm không đổi:
- Sao lại có đến ba loại kết quả?
Nếu như những kẻ lên thuyền đều là người, sự khác biệt như vậy quá lớn.
Mặt Vụ thờ ơ đáp:
- Làm sao ta biết được?
Chu Phàm trầm mặc, hắn không chắc Vụ không biết thật hay giả vờ không biết, nhưng vấn đề này chỉ nên dừng lại đây
- Mỗi lần câu cá mất bao nhiêu tuổi thọ?
Mặt Vụ lộ ra ý cười kỳ dị, lão buông lỏng đôi đũa, đôi đũa liền hóa thành khói bay lên. Vụ vẩy nhẹ tay một cái, mọi thứ trên bàn đều biến mất.
Sương mù trên bàn phiêu tán, lại xuất hiện bảy chiếc cần câu có màu sắc khác nhau.
- Mỗi lần câu cá mất một năm tuổi thọ, nhưng chiếc cần màu xám đậm này thì lại khác, mất một năm tuổi thọ có thể câu được hai lần. Nhưng hai lần cơ hội này ngươi phải dùng trong một đêm.
Vụ ngồi xuống giải thích:
- Ngươi muốn dùng thì cứ tùy ý mà chọn.
Chu Phàm nhìn chiếc cần màu xám đậm chau mày hỏi:
- Tại sao chiếc này lại câu được hai lần, mà những chiếc khác chỉ câu được một lần?
Vụ cười đáp:
- Bởi vì những chiếc cần câu khác sẽ câu được đồ vật cố định, ví dụ cái cần câu màu tím nhạt ngươi từng dùng có thể câu được đan dược. Nếu như ngươi muốn đan dược thì dùng cái cần màu tím nhạt, còn cần câu màu xám đậm thì lại câu ngẫu nhiên.
Lòng Chu Phàm không đổi, hắn biết được rất nhiều tin tức hữu dụng từ Vụ, hắn lại hỏi:
- Vậy không biết những chiếc cần câu màu khác câu được những thứ gì?
Mặt Vụ lộ ra vẻ mất kiên nhẫn:
- Ngươi muốn biết thì tự mình thử đi.
Chu Phàm cố ý cười khổ:
- Cái này sợ là không được, ta chỉ có bốn năm tuổi thọ, cho dù có dùng hết đổi mồi câu cũng không thể thử hết các loại cần câu này được, trừ khi có thể dùng mồi câu khác…
Hắn nói câu này xong, mắt vẫn nhìn thẳng vào Vụ.
Khuôn mặt lạnh lùng của Vụ nhìn Chu Phàm hỏi:
- Người biết từ lúc nào?