Chương : 2
Đặc vụ Daniels chờ cô ở hành lang ngay bên ngoài cánh cửa phòng ICU. Anh đang dựa lưng vào tường, cổ chân bên này móc vào cổ chân bên kia, trông như đang ngủ và hoàn toàn thư giãn.
Ellie rất ấn tượng. Cô phải mất nhiều năm không được ngủ để hoàn thiện nghệ thuật ngủ đứng. Không bao giờ trong lúc phẫu thuật, tất nhiên – đó là điều chắc chắn – nhưng giữa những ca cấp cứu cô biết mình có được vài phút trước khi bị gọi trên loa lần nữa. Năm phút ở đây, mười phút ở kia – có vẻ như cũng đủ để giữ cô tươi tỉnh và lanh lợi trở lại. Dù vậy cô vẫn chưa biết cách để thư giãn, cho dù có cố gắng thế nào đi nữa. Nhưng Daniels thì trông thật dễ dàng.
Ellie vui vì đã không bắt anh phải chờ đợi lâu. Tất cả những việc cô phải làm với Mrs Klein là điều chỉnh các toa thuốc cho bà ấy. Ông Klein đã thật sự quan tâm tới vợ. Ellie đã phải một lần ra lệnh cho ông bỏ tay ra khỏi các ống dẫn và các tĩnh mạch của vợ cũng như không được cố đánh thức bà ấy dậy. Người đàn ông bướng bỉnh này có vẻ không nắm bắt được cái ý niệm do bị gây mê gây ra, nhưng ông cũng hiểu là sẽ bị cấm bén mảng tới ICU nếu không xem lại cách hành xử của mình. Janet Newman, y tá trưởng, cho là Mr. Klein đang cố giết vợ và sẽ đổ lỗi cho bệnh viện. Janet chỉ ra rằng bà Klein già hơn chồng tới 29 tuổi, quá già nhân ngãi non vợ chồng, và bà ta cũng cực kỳ giàu có. Rõ ràng với người y tá này là ông chồng là một kẻ mờ ám – tên mà Janet đặt cho Mr. Klein – đã cưới người phụ nữ tội nghiệp này chỉ vì tài sản của bà.
Mặc dù Ellie không tin chuyện Mr. Klein muốn hãm hại vợ, cô cũng cho Janet những chỉ dẫn mới: Nếu có bất kỳ sự cố nào với các ống dẫn, cô phải gọi cho bảo vệ và đưa Mr. Klein rời khỏi tầng này ngay.
Đối xử với người nhà bệnh nhân vừa phải có lòng trắc ẩn, vừa phải kiên nhẫn và phải có sự hiểu biết; và vào những ngày như ngày hôm nay, sau một ngày dài làm việc liên tục, Ellie đã cạn kiệt cả ba điều trên. Quả là một tuần mệt mỏi với các ca trực gấp đôi và được ngủ rất ít. Cô tự hỏi liệu cô có trông quá mệt mỏi như cô cảm thấy hay không. Cuộc gặp với đặc vụ này này sẽ không lâu, cô nghĩ, và sau đó cô sẽ trở về nhà, tắm nước nóng, và thả mình vào giường. Suy nghĩ này hấp dẫn đến nỗi làm cô thở dài. Trước đó, cô đã chộp lấy vài phút quý giá để tắm nhanh trong khu của bác sĩ, nhưng nó không giống như được tắm trong phòng tắm riêng của mình với dầu gội đầu hương quả mơ, sữa tắm của riêng cô, và khăn tắm mềm mại. Cô không thể chờ để được về nhà.
Ellie biết là cô sẽ không thoát ra khỏi bệnh viện một cách dễ dàng.
Khi cô bước về phía viên đặc vụ, cô nói, “Không lâu lắm, phải không, đặc vụ Daniels?”
“Không, không lâu lắm,” anh đồng ý. “Hãy gọi tôi là Max,” anh thêm vào.
Cô mỉm cười. “Và anh cũng có thể gọi tôi là Ellie.”
Cô sắp tới gần anh thì hệ thống liên lạc cổ xưa nhất vang lên. “Bác sĩ Blue đến ICU. Bác sĩ Blue đến ICU.” Các lệnh triệu tập không được quá cụ thể để tránh cho bệnh nhân hoảng loạn, được đặt mã xanh. (*) Mọi người trong bệnh viện đều biết nó có nghĩa gì, bao gồm cả bệnh nhân trên 10 tuổi, nhưng các quản trị từ chối đặt mã khác.
(*: Một thuật ngữ chỉ việc ngừng tim phổi, được sử dụng trong bệnh viện – Người dịch (ND))
Ellie dừng lại ngay lập tức, hít một hơi thật sâu, sau đó quay trở vào ICU.
Cô nói qua vai mình, “Đặc vụ Daniels…À, Max…nếu anh muốn, anh có thể để lại số ở quầy tiếp nhận, tôi sẽ gọi lại cho anh ngay khi tôi xong việc ở đây.”
Nếu anh ta có trả lời cô cũng không nghe được bởi vì cánh cửa đã đóng lại đằng sau cô khi cô chạy đến bệnh nhân đang gặp rắc rối.
Lúc cô quay lại thì cũng đã mất một khoảng thời gian, không lâu lắm, chỉ khoảng mười lăm phút, và khi cô một lần nữa bước ra hành lang, cô ngạc nhiên khi thấy khi Max vẫn đang ở đó chờ cô. Anh đang nói chuyện trên điện thoại di động, nhưng ngay khi anh nhìn thấy cô, anh đã tắt máy và hướng về phía cô.
Đột nhiên Ellie nghĩ rằng người đặc vụ này có thể đã lo lắng bạn anh là bệnh nhân có mã đó, và cô vội trấn an anh.
“Mã đó không phải cho đặc vụ Goodman đâu.”
“Vâng, tôi biết. Tôi đã hỏi một trong số các y tá đi vào đó và đã biết.”
Cô gật đầu. “Tôi vừa mới kiểm tra anh ấy. Anh ấy đã ổn.”
“Tốt quá,” anh trả lời. “Mã đó?” Anh hỏi, tò mò. “Có chuyện gì thế?”
“Bệnh nhân đó ổn rồi, chỉ vậy thôi.”
Anh mỉm cười, và Ellie cảm thấy một chấn động trong lồng ngực cô. Liệu có người nào có vẻ ngoài khô khan như vậy lại có thể có một nụ cười tàn phá đến thế không nhỉ? Anh có một thân hình ấn tượng, cao và đôi vai rộng, với các bắp tay lớn và một khuôn ngực rộng nổi lên nhiều múi cơ. Hàm của anh ẩn bên dưới một bộ râu lôi thôi, nhưng lúm đồng tiền nhẹ trên má anh vẫn thấy được. Mái tóc dày của anh cần phải được cắt tỉa, và anh trông như thể vừa mới đi đánh nhau về. Thật sự thì chẳng có cái gì gọi là “đẹp trai” ở anh, không ấn tượng đẹp nhìn là thấy như ở bác sĩ Andrews; nhưng mà, nếu được làm sạch lại thì người đàn ông này có tiềm năng là một anh chàng điển trai thực sự. Nhưng không phải dành cho cô. Cứ ở yên đó. Vậy nhé.
Ellie buộc mình tập trung vào lý do anh ở đây, là vụ nổ súng. Cô cần giải thích, nếu anh muốn hỏi cô, rằng họ sẽ phải tìm một nơi nào đó ngoài bệnh viện thôi. Vì cô mà còn ở đây thì các y bác sĩ lại sẽ tiếp tục triệu tập cô cho mà xem. Còn hai bác sĩ trực phẫu thuật lớn tuổi hơn kia chắc chắn sẽ rất vui vẻ mà nhường công việc của họ cho cô, còn mình thì xem ESPN trong phòng của bác sĩ.
“Tôi phải ra khỏi đây,” cô bắt đầu. “Nếu không, sẽ có những…ôi không.” Cô rên rỉ các từ cuối. “Chết tiệt,” cô thì thầm. “Chết tiệt.”
Max quay sang nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, lưng hơi còng với một cái trán khổng lồ trên điểm lơ thơ vài cọng tóc, đang tiến đến Ellie với một cái nhìn trừng trừng dán vào khuôn mặt ông ta.
“Ông ta là ai vậy?” anh hỏi lặng lẽ. Anh có thể thề là đã nghe thấy tiếng cô thì thầm, “Một con khủng long.”
Người đàn ông hành quân về phía họ là một bác sĩ, một không khí căng thẳng hiện ra. Ông mặc một chiếc áo khoác trắng tinh với một ống nghe lủng lẳng từ trong một túi áo. Chiếc áo sơ mi dài tay, màu xanh nhạt, chiếc cà vạt sọc đậm, quần tây đen với các nếp gấp hoàn hảo, và đôi giày có tua rua ở trước trông rất mới – ông ta ăn mặc không chê vào đâu được. Max tự hỏi liệu tư chất của người đàn ông này có cứng như bột hồ trên vải như vẻ bề ngoài của ông ta không.
Bác sĩ Bent Westfield là trưởng khoa phẫu thuật của bệnh viện St. Vincent. Ông vừa mới rẽ vào góc phòng. Nhìn vào Ellie, ông quát, “Cô đang làm gì ở đây đấy, Prod? Không phải cô nghỉ cuối tuần này sao? Chắc chắn là vậy. Không phải tôi đã nhắc cô rồi sao, cách đây hai tuần, rằng tất cả chúng ta phải theo những đường lối chỉ đạo mới sao? Không có ngoại lệ nào hết. Cô biết vậy mà.” Ông liếc vào cái đồng hồ Gucci thể thao của mình và thêm vào, “Cô lẽ ra đã nghỉ hai tiếng trước rồi chứ.”
Đường lối chỉ đạo mới. Đúng lắm. Một cách cáu tiết, Ellie chỉ đơn giản gật đầu. Đó là sự thật. Theo chính sách mới của bệnh viện, các bác sĩ nội trú và các nghiên cứu sinh chỉ có thể thực thi nhiệm vụ vào những giờ nhất định trong vòng hai bốn giờ một ngày; nhưng có một lỗ hổng lớn, một nhóm từ nhỏ trong cái chính sách này đã làm cho chúng vô dụng: trừ khi có cấp cứu. Và điều buồn cười là, lúc nào mà chẳng có cấp cứu. Ellie chắc chắn đó là một “chiêu” của bệnh viện để vẫn có thể theo tinh thần của chỉ thị mới, trong khi các bác sĩ nội trú vẫn phải làm việc cho đến khi chết trên đôi chân của mình. Trong thực tế, các chính sách mới không khác biệt lắm so với những cái cũ, và Westfield cũng biết thế. Ông ta chỉ là đang trong tâm trạng bực mình cô, cô cho là thế, có khả năng đó là bởi vì ông cáu vì cô đã không ký hợp đồng ở lại bệnh viện này…ít nhất thì vẫn chưa. Cô vẫn còn đang suy nghĩ nơi cô muốn sống và điều cô muốn làm - ở trung tâm chấn thương hay ở một khoa ngoại. Và cô cũng phải xem xét tới yếu tố Evan Patterson. Hắn ta đang trốn ở đâu? Sao cô có thể quyết định mà không biết được hắn ta đang ở đâu được? Ellie bây giờ đã quá mệt mỏi, chẳng có gì có vẻ tốt với cô cả, nhưng cô biết cô phải đưa ra quyết định sớm, bởi vì, cho dù với tất cả các học bổng và các khoản trợ cấp mà cô đã nhận được, cô vẫn còn nợ gần 200.000.
“Có phải cô muốn tôi gặp phiền phức với chỗ ban quản trị không vậy?” ông ta hỏi.
Ông ta đang đùa chắc? Hội đồng quản trị thích ông ta. Đó là một câu hỏi giả vờ, nên cô không bận tâm để trả lời.
Westfield đột ngột quay qua Max. “Còn đây là ai vậy?”
Ellie biết ông ta đã nhìn thấy huy hiệu FBI ở phía bên trái dây lưng của Max và bao súng ngắn ở bên phía đối diện, nhưng cô không bình luận gì hay ngụ ý tới chiếc áo phông có in chữ FBI lớn màu vàng rõ ràng ở đằng sau lưng. Thay vào đó, cô nhanh chóng làm một màn giới thiệu, và hai người đàn ông bắt tay nhau. Trưởng khoa đã luôn là một hình mẫu khủng với Ellie bởi vị trí của ông, bởi các chiến thuật tấn công của mình, và quan trọng nhất, là kỹ năng của ông trong phòng mổ, nhưng đứng cạnh người đặc vụ FBI cao hơn hẳn ông, Westfield đột nhiên chẳng còn vẻ đáng sợ như vậy nữa. Max gây ấn tượng hơn. Đặc vụ này toát ra sức mạnh và sự tự tin. Cô không nghi ngờ anh ta cũng là một người hay sinh sự như vị trưởng khoa đây.
“Tôi nghe nói có một vụ nổ súng bên ngoài bệnh viện. Đúng không?”
“Vâng, nó xảy ra gần bệnh viện,” Max trả lời.
Westfield chờ cho người đặc vụ này trình bày chi tiết, và vô cùng thất vọng. Như thường thấy, ngài trưởng khoa cau mày dữ dội, mím môi lại, và một sự im lặng đáng sợ đủ để làm cho người bị ông ta tra hỏi thấy không thoải mái, và sẽ tiết lộ tất cả thông tin. Chiến thuật của ông đã không hiệu quả trên Max.
“Có ba người đàn ông đã thiệt mạng?” ông ướm lời.
“Vâng, đúng thế.”
Mười giây khác trôi qua trong im lặng. Sau đó ngài trưởng khoa hỏi. “Một đặc vụ FBI đã bị bắn?”
“Phải.”
Ellie cố không cười. Westfield hẳn thất vọng dữ lắm. Bằng cách sử dụng giọng điệu cứng rắn và vẻ cau có nghiêm trọng nhất, ông ấy đang cố hết sức để làm cho viên đặc vụ này phải đưa ra lời giải thích, nhưng nó không hoạt động. Rõ ràng là Max không thể bị đe dọa.
Vị trưởng khoa đột ngột quay sang Ellie. “Ai phẫu thuật cho người đặc vụ kia?” Và trước khi cô có thể trả lời, đã thêm vào, “Không thể nào là cô bởi cô đã nghỉ, đúng không? Và cô không thể được gọi vào cuối tuần này được. Vậy ai đã phẫu thuật hả? Có phải Walmer không?”
Westfield biết cô đã mổ cho đặc vụ nọ. Người đàn ông này biết tất cả mọi thứ xảy ra bên trong cái bệnh viện này. Ông ta đang cố để trình diễn quyền lực của mình và làm cô lúng túng. Chỉ còn hơn 4 ngày nữa dưới ngón cái của ông ta thôi, cô nhắc nhở mình, chỉ hơn 4 ngày nữa thôi là cô được tự do. Cô cần phải ngậm miệng lại cho đến khi đó.
“Không ạ, bác sĩ Walmer đã không mổ ca đó.”
“Edmonds?” ông ta tiếp tục.
“Không ạ.”
“Vậy ai mổ?”
“Tôi.”
Cái nhìn trở về đúng chỗ của nó. “Dù cô đã nghỉ?”
“Vâng ạ, dù vậy.”
“Đừng cho tôi thái độ đó, Sullivan,” ông ta nói, chỉ một ngón tay vào cô.
Max mong Ellie sẽ nói với Westfield rằng đặc vụ Goodman đã xin cô ấy làm phẫu thuật cho mình, nhưng cô không nói gì. Cô cũng không nói bất kỳ lời bào chữa nào. Cô chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm mắt trong mắt với Westfield và chờ đợi.
“Giúp tôi hiểu xem nào,” ông ta bắt đầu trong cái giọng mai mỉa nhất của mình. “Tại sao cô không thông báo với Walmer hay Edmonds để nhận nó?” Và một lần nữa đã không cho cô có thời gian để trả lời câu hỏi trước khi đặt ra một câu khác. “Có phải cô nghĩ cô là một bác sĩ phẫu thuật giỏi hơn họ?”
Cô không ngần ngại. “Vâng ạ, đúng thế. Chắc chắn.”
Max có thể nói Westfield hài lòng với câu trả lời của cô nhưng cố không để cô thấy.
“Cô kiêu ngạo quá đấy.”
Ellie muốn nói, “Cám ơn,” nhưng buộc mình dừng lại kịp lúc. “Vâng ạ, tôi là thế.”
Và đó cũng là sự thật. Khi nói đến công việc của mình, cô là một người kiêu ngạo, cũng giống như tất cả các bác sĩ phẫu thuật khác trong bệnh viện này. Nó đi cùng với lĩnh vực nghề nghiệp và, theo ý kiến của Ellie, đó là một đòi hỏi cần thiết. Khi một bác sĩ phẫu thuật đưa một con dao mổ vào tay cô, và nếu đó là về mổ xẻ một bệnh nhân, cô có một kỹ năng và một sự tự tin gần như hoàn hảo. Ellie thành thực mà nói, nghĩ là không nên có một bác sĩ phẫu thuật nhút nhát, nếu có, cô chắc chắn không muốn anh ta mổ cho mình.
Nhưng không may là chẳng có một sự kiêu ngạo hay tự tin gì trong cuộc sống đời thường của cô. Trong chuyến trở về nhà gần đây nhất của mình, cô đã bị cô em gái Ava bảo rằng cô là người không an toàn. Nhưng, vì Ava là đứa em sẽ cưới hôn phu cũ của Ellie, cô không muốn nghe những gì con nhỏ nói. Chị song sinh của Ava, Annie, đang sống ở San Diego và không có cơ hội để cân nhắc những lỗi lầm của Ellie. Con bé chắc sẽ cùng phe với Ava, dĩ nhiên, nhưng nó sẽ tử tế hơn nhiều. Mặc cho sự dai dẳng của em gái mình, Ellie không đồng ý với cả hai đứa nó. Cô không phải là người không an toàn. Chỉ là hơi ôn tồn chút thôi.
Ellie đột ngột nhận ra mình đang để suy nghĩ đi lang thang. Giờ không phải là lúc để nghĩ đến những vấn đề cá nhân. Cô sẽ dành nhiều thời gian cho chuyện này một khi cô ở nhà. Tập trung vào, cô tự nhủ. Westfield đang nói chuyện với Max trở lại, có lẽ đang nói với anh ta là anh ta có thể làm gì. Cô lấy một hơi sâu trong nỗ lực để đưa oxy vào bộ não đang mụ đi của cô.
Westfield quay lại cô, ngón tay trỏ của ông ta chỉ cách mặt cô vài inch. “Cô. Đi ra khỏi đây. Ngay.” Ông ta không phải là gầm gừ ra lệnh, mà chỉ gần như là thế.
Ellie nhìn ông khi ông sải bước về phía ICU. Ông đẩy cánh cửa ra, nhìn qua vai, và nói nhanh. “Và ký hợp đồng đi.”
Cánh cửa tự động đóng lại sau lưng ông. Cô thở dài và, trong một giọng miền Nam không rõ, nói, “Ông ta cũng đáng yêu đó chứ? Tất cả chúng tôi cũng yêu ông rất nhiều.”
Max bật cười. “Cô sẽ phải nhận lệnh từ ông ta bao lâu nữa?”
“Vĩnh viễn.”
“Sao ông ta gọi cô là Prod vậy?”
Cô nhún vai. “Ông ta thích thế.”
Cô bắt đầu đi bộ xuống dãy hành lang dài với Max bên cạnh.
“Thế có nghĩa gì?” anh hỏi.
Khi cô không ngay lập tức trả lời, anh liếc nhìn xuống và nhìn thấy gò má cô đỏ lên. Cô bối rối, và điều đó chỉ làm anh thấy thú vị hơn. Anh tạm bỏ qua câu này vậy. “Tôi nghe cô gọi ông ta là một con khủng long? Khi tôi hỏi cô ông ta là ai...”
Cô mỉm cười. “Anh không thấy giống sao? Thật ra, tôi thường gọi ông ấy là “T.rex”(*). Tôi nghĩ nó cá nhân hơn. Khi ông ấy gầm gừ - chiếm hết 90% thời gian - ông ấy nhắc tôi nhớ tới con thú không lồ thời tiền sử ấy.”
(*: Khủng long bạo chúa – ND)
Cô đang đi rất nhanh.
“Ellie, chờ đã. Cô đang đi đâu vậy?”
“Lên tầng trên lấy chìa khóa của tôi.”
“Chúng ta phải ngồi xuống và –“
“Tôi biết rồi.”
Cô vẫn tiếp tục đi. Max thấy nản chí. “Cô cứ đi như chạy khắp nơi như thế à?”
“Khá nhiều,” cô thừa nhận. Cô chậm lại với một tốc độ bình thường…bình thường với cô. Cô thấy Max không khó khăn để theo kịp cô. Sự thật là, với đôi chân dài của mình, anh không cần phải tăng sải chân của mình hơn là một cuộc đi dạo.
Cô liếc nhìn anh. Anh chắc chắn nằm ngoài khu vực mà cô thấy thoải mái. Người đàn ông này quá nhiều testosterastory(*), anh làm cô thấy lo lắng. Tuy vậy, anh không làm cô sợ. Khi anh mỉm cười, đuôi mắt anh có những nếp nhăn, và có một tia sáng trong đó làm cô thấy bên trong mình run rẩy.
(*: Hoocmon nam tính – ND)
Hừ, thôi ngay đi, Sullivan. Cô đang hành động như thể một thiếu nữ thèm khát vậy. Thì cứ cho là như vậy đi, cũng đã một thời gian dài kể từ khi cô có được với một người đàn ông – lâu, lâu lắm rồi – nhưng, dù vậy, phản ứng của cô với Max đã vượt qua ngưỡng kỳ lạ. Nó hoàn toàn trái với sự điềm tĩnh thông thường ở cô, một sự duy lý trí. Khi nào có thời gian, cô sẽ tìm hiểu về hành vi kỳ lạ này của mình. Phải có một lời giải thích hợp lý nào đó. Nhưng có lẽ cô không cần phải lo lắng về chuyện này quá, bởi ngay khi Max hỏi cô về chuyện nổ súng kia xong, anh ta sẽ trở về con đường của mình, và cô sẽ lại “đúng mực” trở lại.
Max nhận ra cô đang nhìn anh với một biểu hiện khó hiểu trên gương mặt cô. “Chuyện gì vậy?” anh hỏi.
Cô lắc đầu. “Không có gì quan trọng.”
“Sao?”
“Tôi sẽ không giúp gì những với những mô tả tôi e là thế,” cô nói.
“Dù sao thì chúng tôi cũng phải lấy lời khai của cô.”
“Chúng tôi?”
“Một đặc vụ khác, Ben MacBride, và tôi, sẽ làm việc này với nhau, và chúng tôi sẽ cùng đặt câu hỏi với cô.”
“Được rồi,” cô đồng ý. “Anh ta đâu?”
“Ở hiện trường,” anh trả lời. “Nơi tôi lẽ ra phải ở đó,” anh lặng lẽ thêm vào.
“Sao không bắt đầu các câu hỏi của anh trong khi cùng đi với tôi.”
“Không làm việc thế này. Tôi sẽ phải ghi lại những gì cô nói.”
“Được rồi, vậy thì chúng ta cần phải tìm một nơi nào đó yên tĩnh, đúng không?”
“Đúng.”
Ellie vượt qua một dãy thang máy và tiếp tục leo cầu thang. “Tôi sẽ lấy đồ đạc của mình, và chúng ta sẽ rời khỏi đây. Tôi thật sự muốn có cơ hội rời đi nếu anh hiểu tôi muốn nói gì.”
“Sao thế?”
Cô mỉm cười. “Anh có một khẩu súng.”
Max theo kịp khi cô chạy lên cầu thang. “Cô có vấn đề với mấy cái thang máy à? Bị ám ảnh?”
“Đây là cơ hội tập luyện duy nhất mà tôi có.”
“Chứ không phải cô đang chạy khi vụ nổ súng xảy ra à?”
“Sao anh biết hay vậy?” cô hỏi, bước chậm lại trong khi chờ anh trả lời.
“Tôi là một đặc vụ FBI mà, tôi được huấn luyện để quan sát,” anh nói.
“À, ra thế. Anh nghĩ tôi là một trong số những đứa trẻ trong đội bóng bầu dục của trường trung học.”
Anh bật cười. “Vâng, tôi đã nghĩ thế,” anh thừa nhận. “Một đặc vụ đã bảo tôi cô đang chạy trên đường mòn.”
Anh ta có thể cười. Nụ cười hấp dẫn, cô nghĩ. Cô thích phẩm chất đó ở một người đàn ông…Nghiêm túc đi! Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy nhỉ? Cô thật sự cần thiết để tránh xa anh ta, càng xa càng tốt.
“Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi. Đó là một ám ảnh hay chỉ là một thói quen?” anh hỏi.
“Tôi thích leo cầu thang và chạy bộ, và tôi đặc biệt không thích bị nhồi nhét bên trong một cái hộp kim loại với một đống người khác.”
Anh cười toe. “Vậy là đúng rồi. Cô có một chứng ám ảnh.”
Có lẽ, cô nghĩ, nhưng cô sẽ không thừa nhận. Cô đã phải đi thang máy cùng với các bệnh nhân khi bắt buộc phải vậy. Cô không thích nó, nhưng vẫn phải làm.
“Cô để đồ đạc của mình ở đâu vậy? Trên mái nhà hả?” anh hỏi.
“Tới rồi.” Ellie bước vào hành lang trên tầng bốn và mở cửa vào một căn phòng tối đầy những tủ khóa. Cô bật lên một ngọn đèn và bước lại cái tủ thứ ba từ bên trái. Nếu cô có một mình, cô sẽ khóa cửa lại và thay quần jean và áo thun, nhưng cô không một mình, vì thế cô sẽ phải ở lại trong bộ đồ vô trùng này thôi(*). Cô không thích mặc chúng bên ngoài bệnh viện, nhưng cô không có lựa chọn. Cô lấy ra cái ba lô của mình, đặt một vài bộ đồ vào bên trong, tóm lấy chìa khóa từ kệ trên cùng, và đã sẵn sàng để rời đi.
(*: đồ mặc trong phòng phẫu thuật – ND)
Cô theo anh đến cầu thang, đánh giá cao chuyện anh đã không nói tới đề tài thang máy nữa. Khi chuông điện thoại của anh reo, anh dừng lại trên một bậc thang để trả lời, và cô cũng dừng lại để chờ anh.
Cộng sự của Max, Ben MacBride, đang ở đầu dây bên kia và muốn được trợ giúp với một vài nhân chứng không hợp tác.
“Ừ, được rồi, tôi sẽ có mặt ở đó trong năm phút nữa.”
“Chờ đã,” Ben nói. “Đặc vụ Hughes muốn nói chuyện với cậu.”
Trong khi Max chờ cho Ben gọi Hughes, anh quay sang Ellie. Cô đứng trên bậc phía trên anh, và mắt cô ngang tầm với anh. Anh thấy mình không thể không nhìn chằm chằm vào cô. Cô gái này rất hấp dẫn. Đôi mắt cô có màu xanh dương đậm nhất. Mũi cô có những đốm tàn nhang, mà anh thấy hấp dẫn đến kỳ lạ, và cái miệng thì…trời ạ, anh thật sự cần phải thôi nhìn ngay. Anh đã liên tưởng tới nhiều thứ liên quan tới đôi môi đầy đặn, khêu gợi của cô, và anh sẽ thật sự rắc rối nếu để mắt của mình đi lang thang xuống thấp hơn.
Max không chờ cho Hughes tới nghe điện thoại. Anh đột ngột cúp máy, quay lại, và tiếp tục đi xuống cầu thang.
“Chúng ta sẽ làm chuyện này ở đâu?” cô hỏi.
Anh mỉm cười. Bây giờ, thì đó là một câu hỏi quan trọng, nếu xét tới cái ý nghĩ của anh nghĩ đến.
“Về nhà.” Giọng anh nhanh.
“Thật sao?”
“Ừ,” anh nói, liếc nhìn lại cô. “Cô có thể đi về nhà, và chúng tôi sẽ đến đó.”
“Tuyệt,” cô nói. “Tôi có thể thoát khỏi bộ vô trùng này rồi. Để tôi cho anh địa chỉ nhà tôi…”
“Tôi biết rồi.”
“Số di động?”
“Cũng có luôn rồi.”
“Nhưng sao-“
“Cô là một nhân chứng. Tôi đã tải tất cả các thông tin của cô tới điện thoại của tôi trong khi chờ cô.”
“Anh đã Google tôi?”
“Không, không cần phải thế.”
Ellie tự hỏi liệu cô sẽ tìm thấy gì nếu cô Google anh. Trong mục “nghề nghiệp” sẽ đề là nhân viên FBI và nó sẽ cung cấp cho cô số tội phạm mà anh đã bắt giữ…và cả những phát đạn? Không, tất nhiên là không. Hồ sơ của anh có khả năng sẽ không cho cô biết liệu anh có đang quan hệ với ai hay là anh đã kết hôn hay chưa. Cô cũng đã để ý thấy anh không đang đeo nhẫn cưới, và có điều gì đó nói với cô rằng, nếu anh đã kết hôn, anh sẽ luôn đeo nó.
Sao cô phải đặt ra cái giả định này nhỉ? Cô không phải là người có khả năng nhìn thấy những sự kiện ở tương lai, và sự thật là, cô đã không biết gì về anh ta hơn là anh có một huy hiệu, có thể khá đáng sợ ở những thời điểm, và có một nụ cười tuyệt vời. Có phải cô đang làm cho anh ta thành ra đáng ngưỡng mộ bởi vì cô muốn anh là thế? Từ những gì cô biết về FBI – rất ít – thì người ngoài sẽ không được chia sẻ các thông tin cá nhân, nhưng dù sao cô cũng có thể Google anh chỉ để xoa dịu sự tò mò của mình.
Được rồi, cô thật sự cũng cần phải có một cuộc sống bên ngoài phòng phẫu thuật. Nhưng cô cũng không cần phải có một phản ứng mạnh mẽ đến vậy với một người đàn ông cô hầu như không biết gì.
Họ đã đi tới tầng chính khu phía nam của bệnh viện. Chiếc SUV cổ của Ellie đậu trong khu vực dành riêng cho các bác sĩ nằm kề với bệnh viện. Max mở cửa thoát hiểm cho cô. Cô chạm nhẹ vào anh khi bước ra ngoài và ngửi thấy một mùi hương nam tính của anh và một vết tích sau khi cạo râu. Đối với một người đàn ông trông như thể đã không đụng tới dao cạo trong một thời gian, thì cái mùi này thật sự tốt.
Cô biết cô có mùi gì. Chất khử trùng. Thật không may, đó là nước hoa của cô trong nhiều năm qua. Mùi thấy phát sợ, cô nghĩ. Các y bác sĩ nội trú có mùi như mùi chất formaldehyde, thậm chí sau khi họ đã xong ca trực. Cái mùi này dường như tràn ngập làn da họ.
Max đi với cô đến xe cô. Đó là một điều lịch sự để làm, nhưng không hẳn là cần thiết vì bên ngoài trời vẫn còn sáng và xe cảnh sát vẫn còn ở khuôn viên. Đội điều tra hiện trường vẫn còn ở đó, đang kết hợp ngoài công viên để tìm thêm bằng chứng. Ellie không tin cô có thể an toàn hơn.
“Cô đi bộ ra ngoài này vào giữa đêm à?” Max hỏi khi nhìn xung quanh.
“Vâng. Sao?”
“Tôi đếm chỉ thấy có sáu ngọn đèn, và đây là một bãi đậu xe lớn với vô số chỗ để ẩn náu. Không tốt.”
“Nếu tôi ra đây trong đêm, một bảo vệ sẽ đi cùng với tôi đến xe tôi.”
“Chuyện gì xảy ra nếu cô bị gọi trở vào?”
Tôi sẽ đậu xe lại, sau đó chạy như bay tới cửa ra vào với bình xịt cay trong tay, cô nghĩ nhưng không nói.
“Tôi cố đậu gần cửa bệnh viện nhất có thể, và tôi là người cảnh giác,” cô tuyên bố với cái gật đầu.
“Cảnh giác?”
Nụ cười anh có thể làm tê liệt giao thông. Cô không thể nói anh đang trêu cô hay đang cười cô nữa.
Max mở cửa xe cho cô. “Tôi sẽ gặp cô sau. Có thể vài giờ nữa trước khi chúng tôi tới chỗ cô. Đừng đi đâu nhé. Hãy ở nhà.”
“Dĩ nhiên rồi.”
Không phải cho đến khi cô đã lái xe ra khỏi bãi đỗ và trên đường về nhà cô liếc nhìn vào gương. Không trang điểm, tóc rối bù, và đang mặc bộ vô trùng lớn hơn hai size so với cỡ của cô – thật đáng yêu làm sao. Không ngạc nhiên sao Max hộ tống cô tới tận xe mình. Anh hẳn đang thương hại cô. Anh ta hẳn sẽ không nhìn cô lấy một giây trong trường hợp bình thường.
Mà, có gì quan trọng đâu nhỉ? Sau một thẩm vấn ngắn, anh sẽ đi vào dĩ vãng, và tới thứ Ba tuần sau, hy vọng cô cũng sẽ thế.
Ellie rất ấn tượng. Cô phải mất nhiều năm không được ngủ để hoàn thiện nghệ thuật ngủ đứng. Không bao giờ trong lúc phẫu thuật, tất nhiên – đó là điều chắc chắn – nhưng giữa những ca cấp cứu cô biết mình có được vài phút trước khi bị gọi trên loa lần nữa. Năm phút ở đây, mười phút ở kia – có vẻ như cũng đủ để giữ cô tươi tỉnh và lanh lợi trở lại. Dù vậy cô vẫn chưa biết cách để thư giãn, cho dù có cố gắng thế nào đi nữa. Nhưng Daniels thì trông thật dễ dàng.
Ellie vui vì đã không bắt anh phải chờ đợi lâu. Tất cả những việc cô phải làm với Mrs Klein là điều chỉnh các toa thuốc cho bà ấy. Ông Klein đã thật sự quan tâm tới vợ. Ellie đã phải một lần ra lệnh cho ông bỏ tay ra khỏi các ống dẫn và các tĩnh mạch của vợ cũng như không được cố đánh thức bà ấy dậy. Người đàn ông bướng bỉnh này có vẻ không nắm bắt được cái ý niệm do bị gây mê gây ra, nhưng ông cũng hiểu là sẽ bị cấm bén mảng tới ICU nếu không xem lại cách hành xử của mình. Janet Newman, y tá trưởng, cho là Mr. Klein đang cố giết vợ và sẽ đổ lỗi cho bệnh viện. Janet chỉ ra rằng bà Klein già hơn chồng tới 29 tuổi, quá già nhân ngãi non vợ chồng, và bà ta cũng cực kỳ giàu có. Rõ ràng với người y tá này là ông chồng là một kẻ mờ ám – tên mà Janet đặt cho Mr. Klein – đã cưới người phụ nữ tội nghiệp này chỉ vì tài sản của bà.
Mặc dù Ellie không tin chuyện Mr. Klein muốn hãm hại vợ, cô cũng cho Janet những chỉ dẫn mới: Nếu có bất kỳ sự cố nào với các ống dẫn, cô phải gọi cho bảo vệ và đưa Mr. Klein rời khỏi tầng này ngay.
Đối xử với người nhà bệnh nhân vừa phải có lòng trắc ẩn, vừa phải kiên nhẫn và phải có sự hiểu biết; và vào những ngày như ngày hôm nay, sau một ngày dài làm việc liên tục, Ellie đã cạn kiệt cả ba điều trên. Quả là một tuần mệt mỏi với các ca trực gấp đôi và được ngủ rất ít. Cô tự hỏi liệu cô có trông quá mệt mỏi như cô cảm thấy hay không. Cuộc gặp với đặc vụ này này sẽ không lâu, cô nghĩ, và sau đó cô sẽ trở về nhà, tắm nước nóng, và thả mình vào giường. Suy nghĩ này hấp dẫn đến nỗi làm cô thở dài. Trước đó, cô đã chộp lấy vài phút quý giá để tắm nhanh trong khu của bác sĩ, nhưng nó không giống như được tắm trong phòng tắm riêng của mình với dầu gội đầu hương quả mơ, sữa tắm của riêng cô, và khăn tắm mềm mại. Cô không thể chờ để được về nhà.
Ellie biết là cô sẽ không thoát ra khỏi bệnh viện một cách dễ dàng.
Khi cô bước về phía viên đặc vụ, cô nói, “Không lâu lắm, phải không, đặc vụ Daniels?”
“Không, không lâu lắm,” anh đồng ý. “Hãy gọi tôi là Max,” anh thêm vào.
Cô mỉm cười. “Và anh cũng có thể gọi tôi là Ellie.”
Cô sắp tới gần anh thì hệ thống liên lạc cổ xưa nhất vang lên. “Bác sĩ Blue đến ICU. Bác sĩ Blue đến ICU.” Các lệnh triệu tập không được quá cụ thể để tránh cho bệnh nhân hoảng loạn, được đặt mã xanh. (*) Mọi người trong bệnh viện đều biết nó có nghĩa gì, bao gồm cả bệnh nhân trên 10 tuổi, nhưng các quản trị từ chối đặt mã khác.
(*: Một thuật ngữ chỉ việc ngừng tim phổi, được sử dụng trong bệnh viện – Người dịch (ND))
Ellie dừng lại ngay lập tức, hít một hơi thật sâu, sau đó quay trở vào ICU.
Cô nói qua vai mình, “Đặc vụ Daniels…À, Max…nếu anh muốn, anh có thể để lại số ở quầy tiếp nhận, tôi sẽ gọi lại cho anh ngay khi tôi xong việc ở đây.”
Nếu anh ta có trả lời cô cũng không nghe được bởi vì cánh cửa đã đóng lại đằng sau cô khi cô chạy đến bệnh nhân đang gặp rắc rối.
Lúc cô quay lại thì cũng đã mất một khoảng thời gian, không lâu lắm, chỉ khoảng mười lăm phút, và khi cô một lần nữa bước ra hành lang, cô ngạc nhiên khi thấy khi Max vẫn đang ở đó chờ cô. Anh đang nói chuyện trên điện thoại di động, nhưng ngay khi anh nhìn thấy cô, anh đã tắt máy và hướng về phía cô.
Đột nhiên Ellie nghĩ rằng người đặc vụ này có thể đã lo lắng bạn anh là bệnh nhân có mã đó, và cô vội trấn an anh.
“Mã đó không phải cho đặc vụ Goodman đâu.”
“Vâng, tôi biết. Tôi đã hỏi một trong số các y tá đi vào đó và đã biết.”
Cô gật đầu. “Tôi vừa mới kiểm tra anh ấy. Anh ấy đã ổn.”
“Tốt quá,” anh trả lời. “Mã đó?” Anh hỏi, tò mò. “Có chuyện gì thế?”
“Bệnh nhân đó ổn rồi, chỉ vậy thôi.”
Anh mỉm cười, và Ellie cảm thấy một chấn động trong lồng ngực cô. Liệu có người nào có vẻ ngoài khô khan như vậy lại có thể có một nụ cười tàn phá đến thế không nhỉ? Anh có một thân hình ấn tượng, cao và đôi vai rộng, với các bắp tay lớn và một khuôn ngực rộng nổi lên nhiều múi cơ. Hàm của anh ẩn bên dưới một bộ râu lôi thôi, nhưng lúm đồng tiền nhẹ trên má anh vẫn thấy được. Mái tóc dày của anh cần phải được cắt tỉa, và anh trông như thể vừa mới đi đánh nhau về. Thật sự thì chẳng có cái gì gọi là “đẹp trai” ở anh, không ấn tượng đẹp nhìn là thấy như ở bác sĩ Andrews; nhưng mà, nếu được làm sạch lại thì người đàn ông này có tiềm năng là một anh chàng điển trai thực sự. Nhưng không phải dành cho cô. Cứ ở yên đó. Vậy nhé.
Ellie buộc mình tập trung vào lý do anh ở đây, là vụ nổ súng. Cô cần giải thích, nếu anh muốn hỏi cô, rằng họ sẽ phải tìm một nơi nào đó ngoài bệnh viện thôi. Vì cô mà còn ở đây thì các y bác sĩ lại sẽ tiếp tục triệu tập cô cho mà xem. Còn hai bác sĩ trực phẫu thuật lớn tuổi hơn kia chắc chắn sẽ rất vui vẻ mà nhường công việc của họ cho cô, còn mình thì xem ESPN trong phòng của bác sĩ.
“Tôi phải ra khỏi đây,” cô bắt đầu. “Nếu không, sẽ có những…ôi không.” Cô rên rỉ các từ cuối. “Chết tiệt,” cô thì thầm. “Chết tiệt.”
Max quay sang nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, lưng hơi còng với một cái trán khổng lồ trên điểm lơ thơ vài cọng tóc, đang tiến đến Ellie với một cái nhìn trừng trừng dán vào khuôn mặt ông ta.
“Ông ta là ai vậy?” anh hỏi lặng lẽ. Anh có thể thề là đã nghe thấy tiếng cô thì thầm, “Một con khủng long.”
Người đàn ông hành quân về phía họ là một bác sĩ, một không khí căng thẳng hiện ra. Ông mặc một chiếc áo khoác trắng tinh với một ống nghe lủng lẳng từ trong một túi áo. Chiếc áo sơ mi dài tay, màu xanh nhạt, chiếc cà vạt sọc đậm, quần tây đen với các nếp gấp hoàn hảo, và đôi giày có tua rua ở trước trông rất mới – ông ta ăn mặc không chê vào đâu được. Max tự hỏi liệu tư chất của người đàn ông này có cứng như bột hồ trên vải như vẻ bề ngoài của ông ta không.
Bác sĩ Bent Westfield là trưởng khoa phẫu thuật của bệnh viện St. Vincent. Ông vừa mới rẽ vào góc phòng. Nhìn vào Ellie, ông quát, “Cô đang làm gì ở đây đấy, Prod? Không phải cô nghỉ cuối tuần này sao? Chắc chắn là vậy. Không phải tôi đã nhắc cô rồi sao, cách đây hai tuần, rằng tất cả chúng ta phải theo những đường lối chỉ đạo mới sao? Không có ngoại lệ nào hết. Cô biết vậy mà.” Ông liếc vào cái đồng hồ Gucci thể thao của mình và thêm vào, “Cô lẽ ra đã nghỉ hai tiếng trước rồi chứ.”
Đường lối chỉ đạo mới. Đúng lắm. Một cách cáu tiết, Ellie chỉ đơn giản gật đầu. Đó là sự thật. Theo chính sách mới của bệnh viện, các bác sĩ nội trú và các nghiên cứu sinh chỉ có thể thực thi nhiệm vụ vào những giờ nhất định trong vòng hai bốn giờ một ngày; nhưng có một lỗ hổng lớn, một nhóm từ nhỏ trong cái chính sách này đã làm cho chúng vô dụng: trừ khi có cấp cứu. Và điều buồn cười là, lúc nào mà chẳng có cấp cứu. Ellie chắc chắn đó là một “chiêu” của bệnh viện để vẫn có thể theo tinh thần của chỉ thị mới, trong khi các bác sĩ nội trú vẫn phải làm việc cho đến khi chết trên đôi chân của mình. Trong thực tế, các chính sách mới không khác biệt lắm so với những cái cũ, và Westfield cũng biết thế. Ông ta chỉ là đang trong tâm trạng bực mình cô, cô cho là thế, có khả năng đó là bởi vì ông cáu vì cô đã không ký hợp đồng ở lại bệnh viện này…ít nhất thì vẫn chưa. Cô vẫn còn đang suy nghĩ nơi cô muốn sống và điều cô muốn làm - ở trung tâm chấn thương hay ở một khoa ngoại. Và cô cũng phải xem xét tới yếu tố Evan Patterson. Hắn ta đang trốn ở đâu? Sao cô có thể quyết định mà không biết được hắn ta đang ở đâu được? Ellie bây giờ đã quá mệt mỏi, chẳng có gì có vẻ tốt với cô cả, nhưng cô biết cô phải đưa ra quyết định sớm, bởi vì, cho dù với tất cả các học bổng và các khoản trợ cấp mà cô đã nhận được, cô vẫn còn nợ gần 200.000.
“Có phải cô muốn tôi gặp phiền phức với chỗ ban quản trị không vậy?” ông ta hỏi.
Ông ta đang đùa chắc? Hội đồng quản trị thích ông ta. Đó là một câu hỏi giả vờ, nên cô không bận tâm để trả lời.
Westfield đột ngột quay qua Max. “Còn đây là ai vậy?”
Ellie biết ông ta đã nhìn thấy huy hiệu FBI ở phía bên trái dây lưng của Max và bao súng ngắn ở bên phía đối diện, nhưng cô không bình luận gì hay ngụ ý tới chiếc áo phông có in chữ FBI lớn màu vàng rõ ràng ở đằng sau lưng. Thay vào đó, cô nhanh chóng làm một màn giới thiệu, và hai người đàn ông bắt tay nhau. Trưởng khoa đã luôn là một hình mẫu khủng với Ellie bởi vị trí của ông, bởi các chiến thuật tấn công của mình, và quan trọng nhất, là kỹ năng của ông trong phòng mổ, nhưng đứng cạnh người đặc vụ FBI cao hơn hẳn ông, Westfield đột nhiên chẳng còn vẻ đáng sợ như vậy nữa. Max gây ấn tượng hơn. Đặc vụ này toát ra sức mạnh và sự tự tin. Cô không nghi ngờ anh ta cũng là một người hay sinh sự như vị trưởng khoa đây.
“Tôi nghe nói có một vụ nổ súng bên ngoài bệnh viện. Đúng không?”
“Vâng, nó xảy ra gần bệnh viện,” Max trả lời.
Westfield chờ cho người đặc vụ này trình bày chi tiết, và vô cùng thất vọng. Như thường thấy, ngài trưởng khoa cau mày dữ dội, mím môi lại, và một sự im lặng đáng sợ đủ để làm cho người bị ông ta tra hỏi thấy không thoải mái, và sẽ tiết lộ tất cả thông tin. Chiến thuật của ông đã không hiệu quả trên Max.
“Có ba người đàn ông đã thiệt mạng?” ông ướm lời.
“Vâng, đúng thế.”
Mười giây khác trôi qua trong im lặng. Sau đó ngài trưởng khoa hỏi. “Một đặc vụ FBI đã bị bắn?”
“Phải.”
Ellie cố không cười. Westfield hẳn thất vọng dữ lắm. Bằng cách sử dụng giọng điệu cứng rắn và vẻ cau có nghiêm trọng nhất, ông ấy đang cố hết sức để làm cho viên đặc vụ này phải đưa ra lời giải thích, nhưng nó không hoạt động. Rõ ràng là Max không thể bị đe dọa.
Vị trưởng khoa đột ngột quay sang Ellie. “Ai phẫu thuật cho người đặc vụ kia?” Và trước khi cô có thể trả lời, đã thêm vào, “Không thể nào là cô bởi cô đã nghỉ, đúng không? Và cô không thể được gọi vào cuối tuần này được. Vậy ai đã phẫu thuật hả? Có phải Walmer không?”
Westfield biết cô đã mổ cho đặc vụ nọ. Người đàn ông này biết tất cả mọi thứ xảy ra bên trong cái bệnh viện này. Ông ta đang cố để trình diễn quyền lực của mình và làm cô lúng túng. Chỉ còn hơn 4 ngày nữa dưới ngón cái của ông ta thôi, cô nhắc nhở mình, chỉ hơn 4 ngày nữa thôi là cô được tự do. Cô cần phải ngậm miệng lại cho đến khi đó.
“Không ạ, bác sĩ Walmer đã không mổ ca đó.”
“Edmonds?” ông ta tiếp tục.
“Không ạ.”
“Vậy ai mổ?”
“Tôi.”
Cái nhìn trở về đúng chỗ của nó. “Dù cô đã nghỉ?”
“Vâng ạ, dù vậy.”
“Đừng cho tôi thái độ đó, Sullivan,” ông ta nói, chỉ một ngón tay vào cô.
Max mong Ellie sẽ nói với Westfield rằng đặc vụ Goodman đã xin cô ấy làm phẫu thuật cho mình, nhưng cô không nói gì. Cô cũng không nói bất kỳ lời bào chữa nào. Cô chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm mắt trong mắt với Westfield và chờ đợi.
“Giúp tôi hiểu xem nào,” ông ta bắt đầu trong cái giọng mai mỉa nhất của mình. “Tại sao cô không thông báo với Walmer hay Edmonds để nhận nó?” Và một lần nữa đã không cho cô có thời gian để trả lời câu hỏi trước khi đặt ra một câu khác. “Có phải cô nghĩ cô là một bác sĩ phẫu thuật giỏi hơn họ?”
Cô không ngần ngại. “Vâng ạ, đúng thế. Chắc chắn.”
Max có thể nói Westfield hài lòng với câu trả lời của cô nhưng cố không để cô thấy.
“Cô kiêu ngạo quá đấy.”
Ellie muốn nói, “Cám ơn,” nhưng buộc mình dừng lại kịp lúc. “Vâng ạ, tôi là thế.”
Và đó cũng là sự thật. Khi nói đến công việc của mình, cô là một người kiêu ngạo, cũng giống như tất cả các bác sĩ phẫu thuật khác trong bệnh viện này. Nó đi cùng với lĩnh vực nghề nghiệp và, theo ý kiến của Ellie, đó là một đòi hỏi cần thiết. Khi một bác sĩ phẫu thuật đưa một con dao mổ vào tay cô, và nếu đó là về mổ xẻ một bệnh nhân, cô có một kỹ năng và một sự tự tin gần như hoàn hảo. Ellie thành thực mà nói, nghĩ là không nên có một bác sĩ phẫu thuật nhút nhát, nếu có, cô chắc chắn không muốn anh ta mổ cho mình.
Nhưng không may là chẳng có một sự kiêu ngạo hay tự tin gì trong cuộc sống đời thường của cô. Trong chuyến trở về nhà gần đây nhất của mình, cô đã bị cô em gái Ava bảo rằng cô là người không an toàn. Nhưng, vì Ava là đứa em sẽ cưới hôn phu cũ của Ellie, cô không muốn nghe những gì con nhỏ nói. Chị song sinh của Ava, Annie, đang sống ở San Diego và không có cơ hội để cân nhắc những lỗi lầm của Ellie. Con bé chắc sẽ cùng phe với Ava, dĩ nhiên, nhưng nó sẽ tử tế hơn nhiều. Mặc cho sự dai dẳng của em gái mình, Ellie không đồng ý với cả hai đứa nó. Cô không phải là người không an toàn. Chỉ là hơi ôn tồn chút thôi.
Ellie đột ngột nhận ra mình đang để suy nghĩ đi lang thang. Giờ không phải là lúc để nghĩ đến những vấn đề cá nhân. Cô sẽ dành nhiều thời gian cho chuyện này một khi cô ở nhà. Tập trung vào, cô tự nhủ. Westfield đang nói chuyện với Max trở lại, có lẽ đang nói với anh ta là anh ta có thể làm gì. Cô lấy một hơi sâu trong nỗ lực để đưa oxy vào bộ não đang mụ đi của cô.
Westfield quay lại cô, ngón tay trỏ của ông ta chỉ cách mặt cô vài inch. “Cô. Đi ra khỏi đây. Ngay.” Ông ta không phải là gầm gừ ra lệnh, mà chỉ gần như là thế.
Ellie nhìn ông khi ông sải bước về phía ICU. Ông đẩy cánh cửa ra, nhìn qua vai, và nói nhanh. “Và ký hợp đồng đi.”
Cánh cửa tự động đóng lại sau lưng ông. Cô thở dài và, trong một giọng miền Nam không rõ, nói, “Ông ta cũng đáng yêu đó chứ? Tất cả chúng tôi cũng yêu ông rất nhiều.”
Max bật cười. “Cô sẽ phải nhận lệnh từ ông ta bao lâu nữa?”
“Vĩnh viễn.”
“Sao ông ta gọi cô là Prod vậy?”
Cô nhún vai. “Ông ta thích thế.”
Cô bắt đầu đi bộ xuống dãy hành lang dài với Max bên cạnh.
“Thế có nghĩa gì?” anh hỏi.
Khi cô không ngay lập tức trả lời, anh liếc nhìn xuống và nhìn thấy gò má cô đỏ lên. Cô bối rối, và điều đó chỉ làm anh thấy thú vị hơn. Anh tạm bỏ qua câu này vậy. “Tôi nghe cô gọi ông ta là một con khủng long? Khi tôi hỏi cô ông ta là ai...”
Cô mỉm cười. “Anh không thấy giống sao? Thật ra, tôi thường gọi ông ấy là “T.rex”(*). Tôi nghĩ nó cá nhân hơn. Khi ông ấy gầm gừ - chiếm hết 90% thời gian - ông ấy nhắc tôi nhớ tới con thú không lồ thời tiền sử ấy.”
(*: Khủng long bạo chúa – ND)
Cô đang đi rất nhanh.
“Ellie, chờ đã. Cô đang đi đâu vậy?”
“Lên tầng trên lấy chìa khóa của tôi.”
“Chúng ta phải ngồi xuống và –“
“Tôi biết rồi.”
Cô vẫn tiếp tục đi. Max thấy nản chí. “Cô cứ đi như chạy khắp nơi như thế à?”
“Khá nhiều,” cô thừa nhận. Cô chậm lại với một tốc độ bình thường…bình thường với cô. Cô thấy Max không khó khăn để theo kịp cô. Sự thật là, với đôi chân dài của mình, anh không cần phải tăng sải chân của mình hơn là một cuộc đi dạo.
Cô liếc nhìn anh. Anh chắc chắn nằm ngoài khu vực mà cô thấy thoải mái. Người đàn ông này quá nhiều testosterastory(*), anh làm cô thấy lo lắng. Tuy vậy, anh không làm cô sợ. Khi anh mỉm cười, đuôi mắt anh có những nếp nhăn, và có một tia sáng trong đó làm cô thấy bên trong mình run rẩy.
(*: Hoocmon nam tính – ND)
Hừ, thôi ngay đi, Sullivan. Cô đang hành động như thể một thiếu nữ thèm khát vậy. Thì cứ cho là như vậy đi, cũng đã một thời gian dài kể từ khi cô có được với một người đàn ông – lâu, lâu lắm rồi – nhưng, dù vậy, phản ứng của cô với Max đã vượt qua ngưỡng kỳ lạ. Nó hoàn toàn trái với sự điềm tĩnh thông thường ở cô, một sự duy lý trí. Khi nào có thời gian, cô sẽ tìm hiểu về hành vi kỳ lạ này của mình. Phải có một lời giải thích hợp lý nào đó. Nhưng có lẽ cô không cần phải lo lắng về chuyện này quá, bởi ngay khi Max hỏi cô về chuyện nổ súng kia xong, anh ta sẽ trở về con đường của mình, và cô sẽ lại “đúng mực” trở lại.
Max nhận ra cô đang nhìn anh với một biểu hiện khó hiểu trên gương mặt cô. “Chuyện gì vậy?” anh hỏi.
Cô lắc đầu. “Không có gì quan trọng.”
“Sao?”
“Tôi sẽ không giúp gì những với những mô tả tôi e là thế,” cô nói.
“Dù sao thì chúng tôi cũng phải lấy lời khai của cô.”
“Chúng tôi?”
“Một đặc vụ khác, Ben MacBride, và tôi, sẽ làm việc này với nhau, và chúng tôi sẽ cùng đặt câu hỏi với cô.”
“Được rồi,” cô đồng ý. “Anh ta đâu?”
“Ở hiện trường,” anh trả lời. “Nơi tôi lẽ ra phải ở đó,” anh lặng lẽ thêm vào.
“Sao không bắt đầu các câu hỏi của anh trong khi cùng đi với tôi.”
“Không làm việc thế này. Tôi sẽ phải ghi lại những gì cô nói.”
“Được rồi, vậy thì chúng ta cần phải tìm một nơi nào đó yên tĩnh, đúng không?”
“Đúng.”
Ellie vượt qua một dãy thang máy và tiếp tục leo cầu thang. “Tôi sẽ lấy đồ đạc của mình, và chúng ta sẽ rời khỏi đây. Tôi thật sự muốn có cơ hội rời đi nếu anh hiểu tôi muốn nói gì.”
“Sao thế?”
Cô mỉm cười. “Anh có một khẩu súng.”
Max theo kịp khi cô chạy lên cầu thang. “Cô có vấn đề với mấy cái thang máy à? Bị ám ảnh?”
“Đây là cơ hội tập luyện duy nhất mà tôi có.”
“Chứ không phải cô đang chạy khi vụ nổ súng xảy ra à?”
“Sao anh biết hay vậy?” cô hỏi, bước chậm lại trong khi chờ anh trả lời.
“Tôi là một đặc vụ FBI mà, tôi được huấn luyện để quan sát,” anh nói.
“À, ra thế. Anh nghĩ tôi là một trong số những đứa trẻ trong đội bóng bầu dục của trường trung học.”
Anh bật cười. “Vâng, tôi đã nghĩ thế,” anh thừa nhận. “Một đặc vụ đã bảo tôi cô đang chạy trên đường mòn.”
Anh ta có thể cười. Nụ cười hấp dẫn, cô nghĩ. Cô thích phẩm chất đó ở một người đàn ông…Nghiêm túc đi! Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy nhỉ? Cô thật sự cần thiết để tránh xa anh ta, càng xa càng tốt.
“Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi. Đó là một ám ảnh hay chỉ là một thói quen?” anh hỏi.
“Tôi thích leo cầu thang và chạy bộ, và tôi đặc biệt không thích bị nhồi nhét bên trong một cái hộp kim loại với một đống người khác.”
Anh cười toe. “Vậy là đúng rồi. Cô có một chứng ám ảnh.”
Có lẽ, cô nghĩ, nhưng cô sẽ không thừa nhận. Cô đã phải đi thang máy cùng với các bệnh nhân khi bắt buộc phải vậy. Cô không thích nó, nhưng vẫn phải làm.
“Cô để đồ đạc của mình ở đâu vậy? Trên mái nhà hả?” anh hỏi.
“Tới rồi.” Ellie bước vào hành lang trên tầng bốn và mở cửa vào một căn phòng tối đầy những tủ khóa. Cô bật lên một ngọn đèn và bước lại cái tủ thứ ba từ bên trái. Nếu cô có một mình, cô sẽ khóa cửa lại và thay quần jean và áo thun, nhưng cô không một mình, vì thế cô sẽ phải ở lại trong bộ đồ vô trùng này thôi(*). Cô không thích mặc chúng bên ngoài bệnh viện, nhưng cô không có lựa chọn. Cô lấy ra cái ba lô của mình, đặt một vài bộ đồ vào bên trong, tóm lấy chìa khóa từ kệ trên cùng, và đã sẵn sàng để rời đi.
(*: đồ mặc trong phòng phẫu thuật – ND)
Cô theo anh đến cầu thang, đánh giá cao chuyện anh đã không nói tới đề tài thang máy nữa. Khi chuông điện thoại của anh reo, anh dừng lại trên một bậc thang để trả lời, và cô cũng dừng lại để chờ anh.
Cộng sự của Max, Ben MacBride, đang ở đầu dây bên kia và muốn được trợ giúp với một vài nhân chứng không hợp tác.
“Ừ, được rồi, tôi sẽ có mặt ở đó trong năm phút nữa.”
“Chờ đã,” Ben nói. “Đặc vụ Hughes muốn nói chuyện với cậu.”
Trong khi Max chờ cho Ben gọi Hughes, anh quay sang Ellie. Cô đứng trên bậc phía trên anh, và mắt cô ngang tầm với anh. Anh thấy mình không thể không nhìn chằm chằm vào cô. Cô gái này rất hấp dẫn. Đôi mắt cô có màu xanh dương đậm nhất. Mũi cô có những đốm tàn nhang, mà anh thấy hấp dẫn đến kỳ lạ, và cái miệng thì…trời ạ, anh thật sự cần phải thôi nhìn ngay. Anh đã liên tưởng tới nhiều thứ liên quan tới đôi môi đầy đặn, khêu gợi của cô, và anh sẽ thật sự rắc rối nếu để mắt của mình đi lang thang xuống thấp hơn.
Max không chờ cho Hughes tới nghe điện thoại. Anh đột ngột cúp máy, quay lại, và tiếp tục đi xuống cầu thang.
“Chúng ta sẽ làm chuyện này ở đâu?” cô hỏi.
Anh mỉm cười. Bây giờ, thì đó là một câu hỏi quan trọng, nếu xét tới cái ý nghĩ của anh nghĩ đến.
“Về nhà.” Giọng anh nhanh.
“Thật sao?”
“Ừ,” anh nói, liếc nhìn lại cô. “Cô có thể đi về nhà, và chúng tôi sẽ đến đó.”
“Tuyệt,” cô nói. “Tôi có thể thoát khỏi bộ vô trùng này rồi. Để tôi cho anh địa chỉ nhà tôi…”
“Tôi biết rồi.”
“Số di động?”
“Cũng có luôn rồi.”
“Nhưng sao-“
“Cô là một nhân chứng. Tôi đã tải tất cả các thông tin của cô tới điện thoại của tôi trong khi chờ cô.”
“Anh đã Google tôi?”
“Không, không cần phải thế.”
Ellie tự hỏi liệu cô sẽ tìm thấy gì nếu cô Google anh. Trong mục “nghề nghiệp” sẽ đề là nhân viên FBI và nó sẽ cung cấp cho cô số tội phạm mà anh đã bắt giữ…và cả những phát đạn? Không, tất nhiên là không. Hồ sơ của anh có khả năng sẽ không cho cô biết liệu anh có đang quan hệ với ai hay là anh đã kết hôn hay chưa. Cô cũng đã để ý thấy anh không đang đeo nhẫn cưới, và có điều gì đó nói với cô rằng, nếu anh đã kết hôn, anh sẽ luôn đeo nó.
Sao cô phải đặt ra cái giả định này nhỉ? Cô không phải là người có khả năng nhìn thấy những sự kiện ở tương lai, và sự thật là, cô đã không biết gì về anh ta hơn là anh có một huy hiệu, có thể khá đáng sợ ở những thời điểm, và có một nụ cười tuyệt vời. Có phải cô đang làm cho anh ta thành ra đáng ngưỡng mộ bởi vì cô muốn anh là thế? Từ những gì cô biết về FBI – rất ít – thì người ngoài sẽ không được chia sẻ các thông tin cá nhân, nhưng dù sao cô cũng có thể Google anh chỉ để xoa dịu sự tò mò của mình.
Được rồi, cô thật sự cũng cần phải có một cuộc sống bên ngoài phòng phẫu thuật. Nhưng cô cũng không cần phải có một phản ứng mạnh mẽ đến vậy với một người đàn ông cô hầu như không biết gì.
Họ đã đi tới tầng chính khu phía nam của bệnh viện. Chiếc SUV cổ của Ellie đậu trong khu vực dành riêng cho các bác sĩ nằm kề với bệnh viện. Max mở cửa thoát hiểm cho cô. Cô chạm nhẹ vào anh khi bước ra ngoài và ngửi thấy một mùi hương nam tính của anh và một vết tích sau khi cạo râu. Đối với một người đàn ông trông như thể đã không đụng tới dao cạo trong một thời gian, thì cái mùi này thật sự tốt.
Cô biết cô có mùi gì. Chất khử trùng. Thật không may, đó là nước hoa của cô trong nhiều năm qua. Mùi thấy phát sợ, cô nghĩ. Các y bác sĩ nội trú có mùi như mùi chất formaldehyde, thậm chí sau khi họ đã xong ca trực. Cái mùi này dường như tràn ngập làn da họ.
Max đi với cô đến xe cô. Đó là một điều lịch sự để làm, nhưng không hẳn là cần thiết vì bên ngoài trời vẫn còn sáng và xe cảnh sát vẫn còn ở khuôn viên. Đội điều tra hiện trường vẫn còn ở đó, đang kết hợp ngoài công viên để tìm thêm bằng chứng. Ellie không tin cô có thể an toàn hơn.
“Cô đi bộ ra ngoài này vào giữa đêm à?” Max hỏi khi nhìn xung quanh.
“Vâng. Sao?”
“Tôi đếm chỉ thấy có sáu ngọn đèn, và đây là một bãi đậu xe lớn với vô số chỗ để ẩn náu. Không tốt.”
“Nếu tôi ra đây trong đêm, một bảo vệ sẽ đi cùng với tôi đến xe tôi.”
“Chuyện gì xảy ra nếu cô bị gọi trở vào?”
Tôi sẽ đậu xe lại, sau đó chạy như bay tới cửa ra vào với bình xịt cay trong tay, cô nghĩ nhưng không nói.
“Tôi cố đậu gần cửa bệnh viện nhất có thể, và tôi là người cảnh giác,” cô tuyên bố với cái gật đầu.
“Cảnh giác?”
Nụ cười anh có thể làm tê liệt giao thông. Cô không thể nói anh đang trêu cô hay đang cười cô nữa.
Max mở cửa xe cho cô. “Tôi sẽ gặp cô sau. Có thể vài giờ nữa trước khi chúng tôi tới chỗ cô. Đừng đi đâu nhé. Hãy ở nhà.”
“Dĩ nhiên rồi.”
Không phải cho đến khi cô đã lái xe ra khỏi bãi đỗ và trên đường về nhà cô liếc nhìn vào gương. Không trang điểm, tóc rối bù, và đang mặc bộ vô trùng lớn hơn hai size so với cỡ của cô – thật đáng yêu làm sao. Không ngạc nhiên sao Max hộ tống cô tới tận xe mình. Anh hẳn đang thương hại cô. Anh ta hẳn sẽ không nhìn cô lấy một giây trong trường hợp bình thường.
Mà, có gì quan trọng đâu nhỉ? Sau một thẩm vấn ngắn, anh sẽ đi vào dĩ vãng, và tới thứ Ba tuần sau, hy vọng cô cũng sẽ thế.