Chương : 2
Chỉ có 1 mình!
Skye nói lớn khi thức giấc bởi tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền. Cô tung người xuống giường, chạy ra cửa sổ đón làn gió nhẹ mơn man trên mặt.
-Thật là hạnh phúc, hạnh phúc quá! Cô hét to lên như muốn chia xẻ niềm vui cùng đại dương chung quanh.
Đêm qua trời nóng đến nung người, nhưng giờ đây dù nắng chói chang trời lại dịu mát. Skye vươn tay lên cao, tâm hồn lẫn thể xác như được thăng hoa với niềm vui bao la, muốn vươn cao đến chốn vô cùng.
-Chỉ có 1 mình!
Cô rời cửa sổ, nhìn thoáng bóng mình trong chiếc gương dài trên bàn trang điểm. Áo ngủ bằng sa mỏng, phất phơ trong gió, quấn quýt lấy dáng người. Ánh nắng sớm lung linh *** qua làn vải mỏng phô bày nét đẹp của thân hình – gò ngực căng tròn, vòng eo thon, và những đường cong mềm mại ngọt ngào. Lúc này cô đẹp yêu kiều như 1 vị nữ thần Hy Lạp. Nhưng không chỉ dừng lại nơi vẻ đẹp của mình, ý nghĩ của Skye còn vượt xa hơn nữa - tự do!
Cuối cùng chỉ còn mình cô! Một mình cô để làm những gì cô yêu thích khát khao, là chủ nhân của chính bản thân cô. Đã nhiều năm qua cô rất phiền hà với sự chăm sóc quá tỉ mỉ của những người giám hộ. Khi ba cô bị giết ở Dunkirk, cô được gửi đến sống với người cô. Cô yêu mến người em gái duy nhất của ba mình, nhưng đồng thời cảm thấy ngột ngạt bị chế ngự trong vẻ dịu dàng mềm mỏng, và ý kiến của cô luôn bị cô Hilda gạt bỏ cho dù Skye có phản đối đến đâu.
-Cưng à, cô nghĩ mình không nên làm thế! Cô nói nhẹ nhàng, nhưng ẩn đằng sau nụ cười ngọt ngào là sự kiên định không thể nào lay chuyển.
Khi ông ngoại của Skye qua đời, cô được thừa hưởng phần gia tài đồ sộ của ông mình. Tuy nhiên đời sống của cô không vì thế dễ dàng hơn trên đất Mỹ. Lúc nào cũng có cả lô họ hàng, luật sư, nhân viên ngân hàng, và cố vấn tài chính ra sức điều khiển cuộc sống của cô, bảo ban cô những gì cần làm, cấm đoán cô những việc cô muốn thực hiện hơn bao giờ hết – ý muốn tự do tự tại và cơ hội được thấy cả thế giới này.
-Không được, không nên, không và không! Sao cô căm ghét những tiếng đó đến thế.
Giờ đây cô là vị chủ nhân suy nhất của bản thân mình, biệt lập trên con thuyền của mình, cách Anh quốc và New York hàng ngàn dặm xa. Thiếu vắng luôn sự hiện diện của chú Jimmy, ông chú hay lo đã gây với cô đến tận ban tối trước ngày ông đi, trong chiếc phi cơ từ Valparaiso gửi đến đón ông.
-Làm ơn chăm sóc cho mình, cháu à. Ông nài nỉ khi mọi thuyết phục muốn Skye theo ông đều như gió thoảng qua tai.
-Cháu biết mà, chú đừng bận tâm quá. Skye đáp lời ông.
Nói thì dễ, nhưng làm cho ông tin lại là chuyện khác, cô biết ngay khi thấy ông cau mày. Bất chợt cô áp má cô vào ông.
-Chú à! Chú lúc nào cũng tử tế với cháu, cháu không bao giờ quên. Cháu cố gắng không gây hại cho mình đâu.
-Cầu trời là cháu biết giữ lời, nhưng nếu lỡ gặp trở ngại gì, cháu biết phải tìm chú nơi nào. Nếu chú có đi khỏi đại sứ 1 hay 2 buổi tối gì đó, chú sẽ gửi điện tín cho cháu biết chú đang ở đâu.
Cô vẫy tay từ biệt cho đến khi phi cơ chỉ còn là 1 chấm nhỏ mờ xa, rồi trở về tàu, 1 chút áy náy dâng lên vì cảm thấy nhẹ nhõm hớn hở khi thoát được ông.
Cô dùng cơm tối 1 mình, rồi ra ngồi trên thành tàu, nhìn mông lung ra làn nước bạc lấp lánh ánh sao. Nhưng ngay trong lúc mơ mộng này hình ảnh người đàn ông bị treo trên thân cây cháy xém lại hiện về trong tâm trí, miệng ông ta há hốc vì đau đớn, mắt lồi hẳn ra khỏi hốc mắt.
-Nụ hôn của qủy vương! Còn sự mỉa mai cay đắng nào hơn danh xưng ấy.
Đầu cô cứ lập đi lập lại lời nói của người đàn ông có đường nét như chim ưng, người đàn ông có biệt hiệu “El Diablo.” Hắn ta là ai? Hắn ta sống ở đâu? Hắn có quyền hạn gì?
Trước mắt cô hiển hiện lên vành môi khắc nghiệt, đôi mắt ánh màu thép, cung cách cao ngạo quả quyết. Hắn dường như rất ung dung, tự chủ ngay cả khi chú Jimmy phải khiêm tốn hạ mình trước mặt hắn ta.
El Diablo! - Cái tên vô cùng đích đáng cho 1 kẻ sát nhân, cô sẽ không bao giờ tha thứ cái kiểu hắn đã sỉ nhục cô “chạy đi cô bé ngoan!” Mặt cô rực nóng trong bóng đêm, ngực bừng lên với cơn giận sục sôi. Nếu mà cô có thể trừng phạt được hắn ta với tội đồ đó!
Đột nhiên cô nảy ra 1 ý nghĩ. Cô sẽ vạch trần bộ mặt của người đàn ông này! Cô sẽ moi ra hết mọi sự thật về hắn, sẽ khám phá ra vì sao mọi người phải phục tùng hắn, hắn lấy quyền hành gì để treo cổ 1 công dân Mariposa như thế, tại sao không ai có thể ngăn được hắn ta. Cần phải tạo áp lực với chính phủ để ngăn cản những sự việc này. Alejo phải cúi mặt xấu hổ không bảo vệ nổi tự do cá nhân của người dân. Trừ phi bị ép buộc, bằng không sẽ chẳng có 1 trợ giúp nào từ nhân vật độc tài Mariposa.
Đứng sừng sững trên phố cảng là đại dinh thự, khởi thủy là 1 pháo đài được dựng lên bởi người Tây Ban Nha. Về sau pháo đài được chuyển thành 1 thắng tích lịch sử. Dinh thự thoạt nhiên trông rất nguy nga, cho đến khi người ta thấy được những hình ảnh tồi tàn của khu ổ chuột phía sau những con đường chính của thành phố. Có những rạp chiếu phim, trường đua, các quán bar Mỹ, tiệm trà của người Anh và các bảng quảng cáo Coca-Cola; nhưng khuất sau những ánh đèn màu rực rỡ là đói khát, thiếu thốn vệ sinh – 1 sự tương phản tồi tệ với những bộ quân phục viền vàng sáng chói của đội cảnh vệ bảo vệ dinh.
Có điều gì đấy sai trái xảy ra trong đất nước này; và nghĩ đến những cảnh vật vừa qua, Skye quyết định sử dụng đến loại vũ khí tân thời nhất để đánh lại những thứ tệ hại xấu xa đó - giới truyền thông. Sẽ không có khó khăn để xuất bản tác phẩm của mình ở Mỹ, với gia sản to lớn và là thừa kế nhân duy nhất của hàng triệu dollar kiếm được từ dầu hỏa, báo chí săn tin sẽ vây lấy cô ngày lẫn đêm xin phỏng vấn, lấy đề tài, hay đăng tiểu sử của cô hay là bất cứ điều gì cô ghi lên giấy.
Lúc trước có 1 thời gian ngắn cô từng muốn chọn nghề cầm bút, nhưng chú Jimmy đã can gián cô.
-Hãy sống và học hỏi trước khi viết lách. Cháu còn quá trẻ để xác định bất cứ điều gì ngoài sự ấu trĩ của chính bản thân mình.
Chỉ 1 lần duy nhất cô đồng tình với chú mình, nhưng đôi khi cô tin các bản thảo của mình dù chưa được xuất bản cũng có giá trị in ấn. Phải, 1 ngày nào đó cô sẽ viết khá hơn, nhưng trong lúc này năng lực của cô sẽ dành cho những việc đáng làm hơn, trợ giúp hay cứu thoát 1 dân tộc đang là nạn nhân của 1 nền lãnh đạo sai lầm.
Ý tưởng mới mẻ này làm cô thao thức khá lâu; trong giấc mơ dường như có hai khuôn mặt chập chờn ám ảnh cô - người đàn ông chết và thủ phạm sát hại ông ta.
El Diablo! Ngay cả trong giấc mơ cũng nghe được tiếng nói đáng ghét của hắn “đừng xen vào những chuyện không liên quan đến mình!”
Khi cô choàng tỉnh còn nghe giọng nói của chính mình.
-Ngươi dám... đồ qủy dữ!
Trời đã sáng, bao nhiêu điều cô dự định ùa về trong tâm trí thôi thúc cô với quyết tâm phải thi hành đến cùng. Cô thay đổi y phục, quyết định sẽ không cưỡi ngựa cho đến chiều. Buổi sáng hôm nay phải thám hiểm Jacara và làm 1 chuyến điều tra bí mật.
Làm gì thì làm trước tiên phải biên thư cho cô Hilda. Cô không dối cô mình, nhưng cố tình cho cô Hilda có ấn tượng là cô đang ở cùng chú Jimmy. Ôi người cô tội nghiệp của mình, dường như cô luôn luôn bị bao vây bởi vô số nỗi lo sợ không tên về cái xứ sở mà cô gọi là “ngoại quốc.”
Chuyện thư từ coi như xong, Skye đi ra boong tàu và cho người 1 đàn ông trên bến 10 peso, nhờ anh ta ra bưu điện gửi thư cho cô. Anh ta nghe lời chạy đi, hớn hở vì làm có chút việc mà được tiền công cao.
Skye thở phào nhẹ nhàng - nhiệm vụ chót đã xong! Giờ thì cô thoải mái hưởng thụ cho mình.
Trời hãy còn sớm khi cô rời du thuyền. Cô chọn cho mình 1 áo đầm trắng bằng vải gai mỏng, và đem theo 1 cây dù che nắng. Ngay sau khi cô lên bờ thiên hạ dừng lại trầm trồ ngắm khi cô đi qua. Đàn ông nháy mắt huýt sáo, xì xào tán tỉnh. Skye lơ đi không chút bối rối.
Cô cũng không hề hứng thú trước sự chú ý mà cô vô tình gây nên, đặc biệt khi liên quan đến đàn ông, bởi vì cô rất thành thật khi nói với chú Jimmy là cô ghét nam giới. Ông chú cô có lẽ không tin, nhưng ông sẽ kinh ngạc khi thấy biết bao chàng thanh niên trẻ từ Anh sang Mỹ sẵn sàng làm chứng nhân.
-Anh nói là tôi không tử tế, có 1 lần Skye nói với chàng sỹ quan vệ binh trẻ bị cô khước từ hôn nhân, “anh yêu tôi là lỗi của tôi sao? Không 1 ai có thể nói rằng tôi khuyến khích anh.”
-Không, điều đó đúng, nhưng em có hiểu rằng tôi không thể không yêu em sao – em rất đẹp? Em khiến cho bất cứ người đàn ông nào gặp em đều ham muốn em tuy nhiên...
-Tuy nhiên? Cô gợi ý.
-Em thật cứng rắn, cuối cùng anh ta nói ra, “em không có chút nữ tính nào.”
-Anh nhận xét như vậy vì tôi chưa ngả vào vòng tay anh. Tôi đã từng nói với anh, tôi không muốn lấy anh hay bất cứ người đàn ông nào khác.”
-Hãy để cho anh dạy em làm cách nào yêu anh, chàng thanh niên cố gắng nài nỉ.
-Tại sao lại phí thời gian khi tôi biết rõ là anh không có cơ hội thành công?
-Nhưng anh rất yêu em, anh khổ sở nói, “cho anh hôn em nhé, Skye, chỉ là nụ hôn từ biệt thôi.”
Cô nhìn anh ta đầy khinh bỉ.
-Tôi ghét người ta hôn tôi, và điều mà tôi ghét hơn hết là anh đụng vào người tôi.
Nhìn nét mặt biến đổi của anh ta Skye biết mình tàn nhẫn, nhưng không còn cách nào khác. Cô khinh thường anh ta và mọi người đàn ông khác chỉ biết khao khát thèm muốn cô vì nhan sắc cô, vì cô giàu mà không hề biết gì đến cá tính cô hay chính chính bản thân cô.
-Đối với bọn đàn ông mình từng gặp, tình yêu chẳng qua là lòng tham muốn và dục vọng mà thôi.
Cuối cùng cô đã thoát được những sinh hoạt xã hội cô Hilda ép cô phải tham dự, khiêu vũ ở London, đua ngựa tại Ascot, lễ hội săn bắn vào mùa đông hàng tỷ lần tiệc rượu, tiệc trưa, tiệc tối và ca kịch. Nhiều lần cô tự hỏi mấy hình thức sinh hoạt đó là gì, nếu không là chợ buôn bán hôn nhân – nơi mà 1 thiếu nữ bị gả bán cho người nào ra giá cao nhất, hay là trong trường hợp khác đặt bẫy cho đối tượng mà thân xác cô chính là cái bẫy đó.
Skye chưa bao giờ thích thú cái vòng xoáy đó, cái vòng luẩn quẩn nhàm chán. Cô khao khát phiêu lưu, mơ ước chu du toàn thể thế giới này - giờ thì cuối cùng cơ hội thực hiện cả hai đang trải dài dưới chân cô.
Cô muốn chạy, muốn nhảy, muốn hét điên lên vì hân hoan, nhưng thay vì thế lại bước khoan thai xuôi theo con phố Tây Ban Nha nhỏ hẹp, xinh đẹp, cổ xưa nơi tụ hội những gian hàng sầm uất nhất Jacara. Phía trên cao thành phố là cơ man những ngôi nhà màu trắng mái bằng, rợp bóng mát loại cây địa phương ombu, hay vây quanh bằng hàng rào mắt cáo phủ đầy dây leo và những cây vả xanh. Đây là nơi dân khá giả Jacara cư ngụ, nhà có cửa sổ chấn song sắt, 1 truyền thống truyền xuống tự bao đời, để đề phòng con gái trong nhà khỏi bị các callaberos (thanh niên qúy tộc) đến tán tỉnh.
Nhưng còn vô số nhà khác, những cái túp lều trát bằng bùn bẩn thỉu, những cái lán bện bằng tre không có lấy nổi những tiện nghi thô sơ nhất, là nơi trú ngụ của người da đỏ, da đen, và tầng lớp dân chúng Mariposa nghèo nàn nhất. Ở chốn này, trẻ con chạy chơi tồng ngồng, gầy gò còm cõi rất đáng thương, những ngón tay bé xíu chộp lấy bất cứ vụn thức ăn nào chúng tìm được từ các cống rãnh hay bãi rác.
Tương phản với bức tranh u tối ảm đạm này, dinh thự in bóng rực rỡ trên nền trời xanh biếc, cờ quạt bay phất phới, nắng phản chiếu lấp lánh trên các cửa sổ sáng bóng và những ngọn tháp mạ vàng óng ánh.
Sky ngước nhìn tòa dinh thự cằm căng ra, trong 1 thoáng cô vô tình cô có cử chỉ y hệt ông ngoại cô khi còn là kỹ sư mỏ ở đây 60 năm về trước.
-Độc tài và thổ phỉ, ta đến đây rồi! Cô thì thầm.
Tuy nhiên người ta nản lòng khi đến giờ ăn trưa cô về lại tàu khôn ngoan hơn 1 chút so với lúc ra đi hồi sáng. Cô được tiếp đón nồng nhiệt mọi nơi cô đi qua. Các cửa hàng niềm nở đón chào cô, bởi lẽ du khách tương đối hiếm hoi trong Mariposa do tình trạng chính phủ không ổn định, rất ít tiện nghi so với các khách sạn tối tân.
Nhưng dù dân Jacara có ao ước bán cho cô bất cứ thứ gì hay là tất cả mọi thứ, họ không sẵn lòng cung cấp tin tức cho cô. Khi cô nói đến Alejo, họ trông rất lo âu. Còn khi cô đề cập đến El Diablo họ kín miệng như sò hến. Nói đến người sau dù họ biết chắc cô đang nói về ai, nhưng lại không muốn thú thật.
-Excusa, senorita, nhưng tôi không hiểu.
Cùng 1 câu trả lời được lập đi lập lại, mặc dù rõ mười mươi là họ hiểu cô muốn gì.
-Cho dù chuyện này là chuyện cuối cùng mình phải làm thì mình cũng nhất quyết tìm ra. Skye tức tối tự hứa với mình.
Ăn trưa xong, cô thay quần áo, gọi Evan, tiếp viên trên tàu mang cho cô vài món đồ cần thiết. Bỏ qua lời phản đối của cô Hilda, cô không muốn có nữ gia nhân hay đàn bà nào trên tàu. Cô biết rõ họ chỉ biết rầy rà than thở suốt ngày khi bị say sóng. Evan chăm sóc cho cô còn khéo léo hơn bất cứ bà cô nào và càng bớt dai dẳng rắc rối.
Khi Skye chuẩn bị xong, đã có sẵn taxi đưa cô đến chuồng ngựa nơi mà cô thường thuê trong suốt thời gian ở Mariposa.
Người chủ tàu ngựa, 1 người đàn ông trung niên mặt hằn nếp nhăn trông có vẻ lạc lõng trừ lúc cưỡi trên lưng ngựa, rất hoạt bát khi nói tới mấy con vật của mình; nhưng khi Skye đá động đến El Diablo, ông ta lại khoác lên vẻ mặt trống rỗng như cô thường thấy.
-Mire, cô kiên nhẫn nói, “tôi không muốn tò mò vớ vẩn đâu. Tôi không biết mấy anh chàng của ông có kể lại với ông không, nhưng ngày hôm qua, khi tôi ra dạo với ông chú, chúng tôi chạm mặt một tên thô lỗ hống hách, người mà theo như tôi hiểu có biệt hiệu là El Diablo.”
-Tôi có nghe, senorita. Cô đã bất cẩn đi quá sâu vào bên trong. Tôi rất giận là bọn nhỏ không nghe theo lệnh tôi.
-Nhưng tại sao ông lại ra lệnh như vậy? Cô thắc mắc. “Tôi mong muốn được đi thăm vùng quê, và sẽ không bỏ ý định của tôi. Bộ ông có ý là tôi chỉ được phép ra khỏi Jacara cách đó vài tiếng cưỡi ngựa thôi sao?”
-Không, senorita. Ngày hôm qua là 1 sai lầm – hôm nay sẽ khác hẳn.
-Người mà thiên hạ gọi là El Diablo là ai?
-Excusa, tôi không có ý kiến. Tôi cũng không biết ông ta có thật hay không. Nhưng đối với 1 cô gái trẻ đẹp như senorita đây thì đừng nên liều lĩnh.
Lại 1 lần nữa cô như va phải vách tường trống. Họ sẽ không tiết lộ điều cô muốn biết, cô giận phừng lên khi thấy mình bị lừa đảo như vậy. Skye được nuông chiều suốt 3 năm qua từ lúc cô có quá nhiều tiền. Chỉ trừ tự do, còn thì cô muốn bất cứ cái gì cũng được, chỉ cần hỏi là được đáp ứng. Cô thật không quen khi người ta từ khước điều mà cô muốn nghe.
Cô để anh chàng giữ ngựa giúp mình lên yên, cùng lúc có hai người đàn ông đến gần dẫn ngựa đi.
-Mấy người này sẽ đưa đường cho tôi hôm nay sao? Cô hỏi ông chủ. “Hai cậu hôm qua đâu?”
-Tôi rất tiếc, senorita, chúng có việc khác rồi. Những người này là hướng dẫn đầy kinh nghiệm, họ sẽ làm cô hài lòng.
Skye liếc qua họ. Một trong hai là người da đỏ, còn người kia thì sắc nét, dáng vẻ qúy phái đặc trưng của người Mariposa. Họ đã thắng yên và ngồi đó ngắm cô 1 cách điềm tĩnh. Cô không hiểu tại sao, nhưng đột nhiên cô đổi ý không muốn đi chung với họ.
-Tôi thích hai cậu ngày hôm qua hơn. Cô quan sát họ 1 cách nóng nảy.
-Perdastory, senorita, người chủ lên tiếng, “có lẽ ngày mai thì được, nhưng hôm nay thì không.”
-Vậy thì thôi.
Cô quay ngựa ra khỏi sân tiến lên trước dẫn đầu. Thầm nghĩ mình chỉ tưởng tượng thế thôi, không có lý nào lại thích hai cái tên chết nhát hôm qua, vừa đánh hơi thấy có gì lạ là bỏ chạy trối chết.
Gió biển thoảng vào nhè nhẹ. Cô đưa tay giữ chặt chiếc nón rộng vành và mừng thầm tiết trời hôm nay mát mẻ hơn hôm qua.
Cô không muốn phạm sai lầm mặc lại loại quần cưỡi sát ống, thay vào đó là chiếc váy màu nâu đỏ bằng da làm riêng cho cô tại California. Váy có viền tua kiểu Mexico, khi cô phi xuống lối đi mù bụi, người qua đường ai nấy đều nhìn cô trầm trồ tán thưởng. Áo chemise lụa màu xanh lá cây mát rượi – cô thấy lòng thư thái yêu đời. Trong khoảnh khắc cô quên hết tâm trạng thất vọng, tức tối hồi sáng nay, chỉ còn nghĩ đến thế giới tươi đẹp chung quanh, khi chú ngựa cô cưỡi dường như hiểu hết mọi ý muốn của cô.
Tàu ngựa nằm hơi xa thành phố và tách khỏi đường lộ chính, nhưng khi cho ngựa ra đường cô thấy 1 chiếc xe hơi Mỹ thấp và dài phóng nhanh về hướng cô, bụi tung mù mịt.
Cô ghìm ngựa lại chờ chiếc xe chạy qua, nhưng thấy nó dừng lại và người trong xe là 1 sỹ quan trong bộ quân phục trắng và xanh dương của quân đội Mariposa. Anh ta dập gót chào cô với nụ cười dễ mến.
-Como esta, senorita Standish? Tôi cứ e là không gặp được cô. Tôi đến đằng du thuyền, người ta cho tôi biết cô đi vắng.
-Tôi rất lấy làm tiếc là anh phải cất công tìm tôi. Anh tìm tôi có chuyện gì quan trọng à?
-Thưa vâng, senoria, có tin nhắn từ El Supremo (tướng quân Alejo).
-Thật là hân hạnh, cô thầm nghĩ chắc chú Jimmy sẽ tự hào vì mình cũng có phong cách ngoại giao lắm.
-El Supremo nhắn tôi cảnh giác cô, đừng đi xa thành phố quá. Rất nguy hiểm – cô hiểu mà – cho 1 cô gái xinh đẹp như cô đi xa không có người hộ tống đắc lực.
-Vậy El Supremo nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra cho tôi?
Viên sỹ quan có vẻ không thoải mái, rồi làm động tác quen thuộc và so vai.
-Rất nhiều chuyện có thể xảy ra, anh nói 1 cách tránh né. El Supremo không nói rõ là chuyện gì, nhưng ngài ấy khuyên cô không nên mạo hiểm.
-Chắc chắn anh ta biết được chuyện gì. Skye hỏi tới. “El Supremo mong tôi tìm ra cái gì ở miền quê này – thú dữ... quân man rợ... trộm cướp?”
-Không, không, cô hiểu lầm rồi. Hơn nữa làm sao tôi biết được ngài ấy nghĩ gì trong đầu.
Cũng lại cái kiểu quanh co. Cô cười trước nét mặt bối rối của chàng thanh niên.
-Nhìn xem, senor. Tôi có hai người rất lực lưỡng theo hộ tống tôi. Ở đây tôi có 1 người bạn rất tốt. Cô nhìn xuống và vỗ vào khẩu súng lục đeo ngay thắt lưng, đoạn ngước lên nhìn thẳng vào viên sỹ quan. “Anh có thể nói lại với El Supremo,” cô nói cách từ tốn lạnh lùng, “tôi rất trân trọng ngài ấy có lòng nghĩ đến tôi; nhưng đồng thời, tôi là 1 phụ nữ Anh, hoàn toàn không hề sợ hãi, hoảng hốt trước bất cứ tên thổ phỉ cò con nào đang trốn chui trốn nhủi trong mấy đồng quê ở Mariposa.”
Cô cố tình dùng lại những chữ cô từng nói với chú Jimmy, thông dịch sang tiếng Tây Ban Nha trong c ách cố ý lăng mạ. Lúc cô ngừng nói, cô nghe tiếng thở hắt ra và nhận thấy không chỉ có người sỹ quan nghe cô trả lời El Supremo, nhưng còn có cả 1 đám đông không biết ở đâu ra đang đứng vòng quanh - có lẽ những người này tò mò vì thấy có xe từ dinh thự và diện mạo rất tây phương của cô.
-Gracias, senor, Skye cúi đầu lịch sự chào viên sỹ quan, trước khi anh kịp đáp lời cô, Skye ra roi phóng ngựa đi mất.
Khi đi rồi cô chợt mỉm cười, mấy câu nói đó sẽ dành cho El Supremo và cái danh xưng hoang đường ông ấy tự gọi mình thời gian để từ từ nghiền ngẫm. Nếu có hiểm họa trong
đất nước này thì ông ta phải là người đầu tiên cần cảnh giác để tống cổ cái đám cướp đó đi, cho du khách yên tâm dạo chơi không bị quấy rối.
Cô vẫn đi cùng 1 con đường hôm qua. Sớm hơn cô dự định, 1 người dẫn đường tiến lên đề nghị cô theo 1 lối rẽ khác về hướng bắc. Cô lưỡng lự 1 chút, rồi đồng ý theo con đường họ vừa mới chỉ.
Họ xuôi theo con đường đất nứt nẻ 1 lúc lâu, vượt qua đoàn lừa tải những thúng hành. Những người đàn bà cưỡi lừa đang bỏm bẻm nhai thuốc lá. Rồi họ bắt gặp những chiếc xe thổ mộ, y hệt như những túp lều đặt trên bánh xe, đang ì ạch tiến về thành phố, bên cạnh những nông dân lớn tuổi, mắt đen, da cũng sạm đen, lực lưỡng rắn rỏi đang mang vác sản phẩm họ làm ra - trứng, trái cây và gia cầm.
Họ gặp vài nông trại khi còn ở gần Jacara, nhưng 1 lúc sau đi mút con đường họ bắt đầu tiến vào vùng hoang vu, tuyệt đẹp, hẳn nhiên chưa từng có người ở qua.
Ngay sau đấy bọn họ leo lên 1 rặng đồi thấp ôm lấy thành phố. Cũng chính là rặng đồi ngày trước đó, cô nhận ra họ cũng không cách xa mấy với cùng 1 lối đi xuyên qua rừng và những thung lũng màu mỡ dẫn đến vùng đất cai quản bởi El Diablo.
Hệt như trước đây, cũng quang cảnh được tô điểm lộng lẫy với hoa lá, các bụi cây nhiệt đới, bươm bướm, chim chóc đủ màu rực rỡ. Nhiều lúc cô lại tiếc là không có chú Jimmy ở đây để hai chú cháu cùng nhau xuýt xoa nét duyên dáng của những bụi periwinkle bên cạnh các khóm huệ đủ màu, những giậu phong lữ đỏ thắm, những khóm cúc hồng, những mảng cỏ lớn mùi hương dịu ngọt trải dài dưới các gốc dừa lá to bản.
Cô vẫn tiếp tục đi, đi mãi, không hề cảm thấy mệt hay khát, cho đến khi nhận ra ánh nắng nhạt dần đi, không khí cũng dịu dần.
Cô tháo chiếc nón rộng vành xuống, móc lên yên ngựa. Nhìn đồng hồ đeo tay, quay qua nói lần đầu tiên trong suốt mấy tiếng dài với hai người đàn ông theo sau.
-Cũng trễ rồi, mình phải về thôi.
Trước sự ngạc nhiên của cô, họ không hưởng ứng ngay.
-Nếy senorita đi thêm chút nữa, người Mariposa lịch sự đề nghị, “sẽ có cảnh rất đẹp – sumamente bello - chỉ 1 hay 2 phút thôi.”
-Ồ đương nhiên là tôi muốn thấy. Skye đáp lại, không muốn tỏ ra khiếm nhã.
Skye cho ngựa đi chậm lại. Vùng quê này sắc thái gồ ghề hoang dã, nhưng khi vượt ngang 1 vành đai cây cối, trước mặt họ mở ra 1 thung lũng rộng, trông giống như bãi cỏ thả gia súc. Cảnh ở đây đẹp, nhưng cũng không trội hơn những quang cảnh khác dọc trên đường.
-Không, không, senorita, hãy còn xa hơn 1 chút nữa.
Ông ta chỉ về phía trước, Skye dục ngựa sấn lên. Khoảng 15 phút sau, họ phi đến 1 lùm cây khác, cô len lỏi chậm chạp qua những thân cây, nhiều cành nhánh mọc thấp là đà nên cô phải khom người hàng chục lần. Trên cao chim hót líu lo, cô thoáng thấy cái bóng sặc sỡ của 1 chú vẹt đuôi dài đang chuyền từ cành này sang cành khác. Rồi cây cối thưa dần, lại 1 thung lũng khác hiện ra, và xa xa là rặng núi chập chùng *** bóng tím lờ mờ trên nền trời lam nhạt.
Cô kéo ngựa dừng bước.
-Cảnh ở đây đẹp quá, cô gật gù hài lòng, “nhưng đến lúc mình nên về rồi.”
-Chỉ thêm 1 chút nữa thôi, senorita, người Mariposa nài nỉ, “có 1 nơi còn đẹp hơn nữa – 1 thác nước.”
-Mình sẽ đi vào 1 ngày khác. Cô dứt khoát tỏ ý muốn về.
Cô ngước lên nhìn trời, không khí đã hết nóng và mặt trời đang dần dần lặn xuống. Họ đã ra dạo quá lâu, trời sẽ sụp tối mau khi họ trở lại Jacara.
-Con permiso de Vd, senorita, để tôi chỉ thác nước cho cô xem. Người da đỏ cất tiếng, mắt anh ta lộ vẻ buồn buồn.
-Sao các ông cứ sốt ruột muốn tôi phải đi xem thác hôm nay? Skye thắc mắc, “mình có thể đến đấy ngày khác mà.”
-Có lẽ tôi sẽ không gặp cô nữa, người da đỏ trầm giọng đáp lại, tiếng Tây Ban Nha của ông ta lưu loát không ngờ, “đó là nơi rất đặc biệt đối với tôi, senorita, xin cô hãy chấp thuận đi.”
-Vậy thì còn bao xa nữa? Skye miễn cưỡng hỏi.
Cô chắc rằng chú Jimmy sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này, nhưng không hiểu vì sao cô không muốn tỏ ra thiếu thành ý hay cáu kỉnh với những người đang náo nức đưa cô đi thăm cảnh đẹp.
-Chỉ vài phút thôi, senoria, 3... hay 5 phút... không nhiều hơn đâu.
Cô bật cười, biết rằng thời gian hay bao nhiêu dặm đường đâu có mang ý nghĩa nào đặc biệt với dân da đỏ.
-Thôi được, tôi sẽ đi thêm 10 phút nữa, nếu không thấy được thác chúng ta sẽ quay về.
-Si, si. Gracias, senorita.
Giờ thì mọi người đều cười. Cô đi đầu, sát bên phải để xem thêm những tảng đá. Nếu thật có thác nước, nó sẽ ở gần quanh đây. 10, 15, rồi 20 phút trôi qua, vẫn chưa thấy bóng dáng thác nước, nhưng Skye vẫn chưa muốn quay trở lại. Có lẽ nó ở đằng trước thôi vì đã có dấu hiệu 1 dòng nước nhỏ chảy ngoằn ngoèo dưới những thân cây, hai bên bờ được be lại bằng các bụi dương xỉ cao. Có cơ man thảo mộc mà cô chưa từng xem qua. Họ lại đi tiếp tục đi, cho đến chỗ tận cùng dòng nước cũng không mở ra lớn hơn hay sâu hơn và những tảng đá cũng lùi lại phía sau, và họ lại đi vào 1 thung lũng khác đầy cỏ và hoa. Lúc này thì Skye đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
-Đi kiểu này thì mình sẽ về không trước nửa đêm, phải về thôi. Mình sẽ đến đây vào ngày khác, và khởi hành sớm hơn.
Cô nhìn hai người hướng dẫn trong 1 thoáng cô mơ hồ cảm thấy là họ sẽ từ chối. Trước khi họ tính nói gì đó, khuôn mặt họ trong trẻo ra như có phép lạ, và người da đỏ phát ra tiếng kêu kỳ lạ nửa như kêu nửa như lầm bầm.
-Có phải ở đó không? Skye quay đầu lại chờ xem quang cảnh thác nước. Nhưng thay vào đó đằng cuối chân trời là 1 đoàn người đang phi ngựa tới gần. Họ đi sát vào nhau trông giống như 1 mảng màu sậm tương phản trên cánh đồng trống phủ đầy hoa dại, thật y như cái cảnh cô thấy ngày hôm qua.
Trong 1 thoáng bản năng cô trỗi dậy thôi thúc cô quay đầu bỏ chạy. Mặc dù cô muốn khám phá ra hết mọi điều về thân thế hắn ta, nhưng giờ đây cô không muốn gặp El Diablo, nhất là vào lúc sắp tối như thế này! Tuy nhiên... thật là vô lý? Cô đã cố công điều tra về hắn, dự định sẽ vạch trần hắn, 1 ngày nào đó sẽ lục tung ra nơi hắn ở.
Khi nghĩ về chuyện này, cô thấy thà mình đương đầu với tính xấc xược của hắn ta, còn hơn phí công thu lượm những lời từ chối liên quan đến danh tính của El Diablo. Cô liếc qua hai người đồng hành, nếu giống như hai cậu trai thỏ đế kia họ đã quay đầu chạy bán mạng rồi, nhưng không họ vẫn ngồi yên điềm tĩnh, nhìn đoàn người đang tiến tới.
-Ai đang đến thế? Skye thắc mắc, chờ nghe sự thật dù chỉ 1 lần, nhưng vẫn y như trước, cũng cái vẻ ngu ngơ mặt ngoài che dấu những thủ đoạn bên trong.
-Bọn tôi không biết, senorita, nhưng tốt hơn là đợi xem, đừng bỏ chạy.
-Trong trường hợp này, mình sẽ ra gặp họ.
Cô tiến lên phía trước, không cần nhìn lại, cô vẫn biết hai người đưa đường đang theo sau. Nhóm người lạ đến gần hơn, hình như có nhiều người hơn hôm trước. Họ phi rất mau nhưng rất thoải mái nhẹ nhàng, đó có lẽ là đặc điểm của mọi gaucho trong Mariposa, gần như người và ngựa là một.
Họ tới sát hơn nữa, Skye nhận ra những người này y phục trông khá hơn bọn hôm trước. Bọn họ đều mặc quần bombachas và áo khoác rộng, nhưng bàn đạp, yên cương, và roi da đều khảm bạc. Nhiều người trong số họ khoác trên vai 1 kiểu áo choàng ngắn không tay màu sắc sặc sỡ gọi là poncho. Đỏ, xanh dương, và vàng – màu sắc kết hợp thành 1 bức tranh rực rỡ, sống động.
Trong đám người này, cô nhận ra có ai đó vắng mặt, nhân vật cô chờ đợi gặp – tên thủ lĩnh, với nét mặt chim ưng và bờ vai vạm vỡ không thể lẫn với bất cứ ai. Nhưng hắn không xuất hiện! Cô chợt cảm thấy thất vọng 1 cách vô lý.
Đoàn người đến trước mặt cô, họ ghìm ngựa đột ngột khiến chúng kinh hoảng tung vó chồm lên. Người kỵ mã đầu tiên là 1 người trung niên, nét mặt phong trần, với hàng ria mép rậm đen, nhấc vội nón ra.
-Buenos dias, senorita.
-Buenos dias, senor. Skye chào lại.
Ông ta tiến tới trước sát gần cô, đưa tay phải ra chào. Cô nở nụ cười và bắt tay ông ta. Ngay khi ngón tay ông ta chạm đến tay cô, cô đoán ra ngay ý định của người đàn ông này, ông ta cúi xuống nhanh như cắt tước đi khẩu súng của cô.
Cô cố gắng rụt tay về, toan chống trả với ông ta chợt cô lặng người đi. Trước mặt cô là 12 tên đàn ông, nhớ lại vẻ thản nhiên kỳ lạ của hai người dẫn đường, con số có phải là 14 không? Người có bộ râu mép quay đầu ngựa lại.
-Cô sẽ đi với chúng tôi, senorita.
-Đến đâu? Skye thắc mắc.
-Chúng tôi sẽ dẫn đường cho cô.
Lời nói khẽ khàng, điềm tĩnh, nhưng cô biết mình không có cơ hội từ chối hay phản đối. Không cần liếc ra đằng sau, cô biết không hề có bất cứ phản kháng nào từ hai người đưa đường. Cô đã đoán đúng - họ là 1 bọn với nhau, 14 tên đàn ông đang đối đầu với cô, và cô không có đến 1 thứ vũ khí nào để tự vệ.
Cô ngẩng cao đầu kiêu hãnh, tiến lên trước. Không còn gì có thể làm lúc này, và cũng không gì để nói. Bọn đàn ông lẳng lặng như tờ, cả đoàn người lặng lẽ đi không ai nói với ai câu nào. Họ phi vùn vụt, Skye nhận ra chuyến hành trình này chắc khá dài.
Cô không có thời gian để suy nghĩ hay tự trấn tĩnh mình. Thật là mỉa mai, cô từng ao ước được phiêu lưu, và bây giờ ước muốn ấy hiện ra ngay trước mặt. Cô đoán El Diablo sai người đến bắt mình. Cô đã bị bắt cóc – để đòi tiền chuộc, điều đó quá rõ ràng rồi!
Ôi thật là phiền khi thấy mình bị sập bẫy quá dễ dàng. Trong phút chốc cô hồi tưởng lại đã linh cảm thấy nguy hiểm nào đó đang rình rập, khi hai người đàn ông đến hộ tống cho cô thay vì hai anh chàng hướng dẫn ngày hôm qua. Đến lúc này cô lờ mờ đoán được chuyện gì sẽ xảy ra. Chú Jimmy sẽ cười chết mất thôi! Cô phân vân không biết số tiền chuộc El Diablo đòi hỏi sẽ lên đến bao nhiêu – 200 hay 300 bảng là cả 1 gia tài cho loại người như hắn ta rồi! Điều này chả có gì ghê gớm, ngoại trừ bị mất mặt vì dám rong ruổi trong Mariposa một thân một mình.
Cô bắt đầu suy tính làm thế nào để trao tiền chuộc mà không đá động đến chú Jimmy. Thuyền trưởng của cô có thể đưa ra 1 số, và cô sẽ đánh điện tín cho New York thanh toán phần còn lại. Thật là xấu hổ khi nghĩ đến ngày mà chú Jimmy đi thì chính là ngày cô lại rơi vào tình cảnh thế này.
Rồi còn báo chí nữa chứ! Chưa gì mà cô có thể hình dung ra tin hàng đầu trên báo “Người thừa kế dầu hỏa bị thổ phỉ bắt cóc!” Nhưng điều này càng phơi ra ánh sáng tình trạng thối nát tại Mariposa, sẽ bôi tro trát trấu vào mặt Alejo. Dĩ nhiên là ông ta đã cảnh cáo cô - điều này thì cô phải nhìn nhận. Nhưng khoảng cách chỉ có 4 hay 5 tiếng cưỡi ngựa từ Jacara, và ông ta phải có khả năng khống chế những kẻ thù của công lý chứ.
-Có thể sự việc này biết đâu sẽ có lợi. Cô bắt đầu thảo sẵn bài bản, thông báo cho làng truyền thông biết những gì xảy ra cho cô. Skye nhớ đến 1 người quen biết tại New York Times – cô sẽ điện cho ông ta ngay khi được thả ra.
Phấn chấn với hoạch định của mình, cô thấy lòng nhẹ nhàng không còn chút sợ hãi. Bọn người này dường như không có định làm hại cô. Mặc dù cảm giác có súng an tâm hơn, nhưng có súng trong lúc này cũng vô dụng trước 14 người đàn ông, tất cả đều trang bị đầy đủ.
Họ tiếp tục đi, cuối cùng Skye thấy bọn người đang đi về hướng rặng núi tím, lúc nãy trông khá là xa nhưng giờ đây mỗi lúc mỗi gần hơn. Cô cố tình gợi chuyện với bọn họ, nhưng không 1 ai muốn nói với cô.
Đi, đi, tiếng leng keng của yên ngựa như phụ họa thêm cho ý tưởng của cô. Nhưng rặng núi hình như xa hơn cô nghĩ, cô thấy mệt mỏi đuối sức, ngay cả cảnh đẹp và cảm giác phiêu lưu trong giây phút này hoàn toàn vô vị.
Mình mẩy nóng bức, đói, khát. Cô đã không ăn gì suốt từ bữa trưa trên tàu cho đến bây giờ. Cô không biết thuyền trưởng Mclean sẽ làm gì khi cô không về tàu. Cô đoán ông ấy sẽ hỏi thăm các nơi quanh đó, và đánh điện cho chú Jimmy.
Cô liếm bụi trên môi, vén những lọn tóc ướt đẫm trên trán ngược ra sau. Người cơ hồ như muốn xụp xuống, cô toan lên tiếng đòi dừng lại nghỉ ngơi thì họ đã chậm lại cho ngựa đi theo 1 con đường mòn dẫn lên núi. Con đường hẹp dần thành 1 lối nhỏ chỉ vừa 1 người đi, đoàn người làm thành hàng một nối đuôi nhau đi tiếp.
Đi, đi tiếp, bụi cuộn lên như 1 đám mây, mặt trời lặn thấp hơn. “Còn bao lâu nữa đây?” Cô chán chường thầm hỏi. Chưa bao giờ trong đời cô phải trụ trên lưng ngựa lâu như vậy. Rồi đột nhiên trước mắt cô hiện ra 1 đoạn đèo bắc ngang hai mỏm núi thấp, mọi người lại lặng lẽ vượt đèo. Tới 1 chỗ bờ vực gần như thẳng đứng, cô rùng mình nhắm mắt lại mặc dù không quá sợ cao. Khi mở mắt ra, cô thở phào nhẹ nhõm, họ đã vượt qua bên kia rặng núi.
Trước mặt họ mở ra 1 thung lũng màu mỡ sum suê, tràn ngập gia súc đang gặm cỏ. Ngay phía bên dưới nép mình dưới bóng ngọn núi là nơi nhóm trại, với lán gỗ và lều làm bằng da chưa thuộc. Phía bên phải là 1 miệng hầm dẫn vào mỏ bị bỏ hoang um tùm cỏ dại.
Ngựa đang bước trên 1 hàng hiên cắt ra từ vách đá, Skye sửng sốt khi thấy qua khỏi hiên đá là hàng trăm hang động chồng lớp lên nhau. Những hang động này được đục ra từ những khối đá lớn cách đây hàng ngàn năm, có lẽ do tay những người thợ bậc thầy trong bộ tộc như người Incas.
-Ola! Cómo va? Ola!
Nghe tiếng nói cất lên đó đây, Skye biết là hang có người ở. Những người đàn ông, đàn bà túa ra chào hỏi khi đoàn người ngựa đi ngang. Hầu hết trong số họ là dân Indian, với nước da màu đồng, tóc màu sậm, họ chăm chăm nhìn cô, nét mặt không dấu nổi vẻ tò mò.
Họ xuôi theo hàng hiên dài uốn quanh co hết tầng này xuống đến tầng kia dẫn đến nơi hạ trại, trước hàng loạt đôi mắt đen hiếu kỳ. Người đàn ông có râu mép xuống ngựa và cầm lấy dây cương cho cô. Skye nhẹ nhàng nhảy xuống.
-Làm ơn theo lối này, senorita.
Bất chợt cô muốn cười phá lên, cử chỉ của ông ta giống như 1 quản gia đang đưa cô vào 1 khách sảnh sang trọng trong Grosvenor Square hay 1 chung cư trên Fifth Avenue. Ông ta chỉ cô đến 1 cầu thang bằng đá dẫn đến 1 hiên đá khác, đứng riêng biệt trên 1 tảng đá nhô ra từ rặng núi và ngăn cách với núi bằng 1 rãnh sâu. Hang động phía bên này ít hơn, nhưng mặt ngoài các hang này quy mô hoành tráng hơn những hang bên kia.
Khi cô leo lên thang, cô nghe tiếng những các ông lót tót chạy đi gọi các bà đang đợi họ bên cạnh lều trại. Những nấc thang được cắt gọn gàng, nhưng khá dốc. Người “quản gia” vẫn bước đằng trước, cây đinh thúc ngựa phát ra những tiếng leng keng theo mỗi bước ông đi.
Đoạn cuối của hàng hiên thình lình hiện ra, vượt qua chỗ này là miệng vực dẫn đến chỗ vào mỏ bên dưới, thành vực phủ đầy những bụi cây dại. Họ dừng lại ngay lối vào của cái hang chót. Cô cứ ngỡ mình sẽ bước vào 1 nơi nhỏ hẹp tối tăm, nhưng bất ngờ thấy mình đang ở trong 1 căn phòng vĩ đại, chan hòa ánh nắng rực rỡ rọi vào từ 1 cửa sổ cao không gắn kính, nhưng được chấn song.
Sàn hang được phủ bằng da thú dữ, từ trường kỷ 1 người đàn ông đứng lên khi thấy cô tiến vào. Ông ta cao hơn cô ước đoán, tuy nhiên nét mặt cô vẫn nhớ như in - đường nét như chim ưng, đẹp trai, nghiêm nghị, vẻ đe dọa hãi hùng. Ở ngay chốn này đang đợi cô là El Diablo!
Skye nói lớn khi thức giấc bởi tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền. Cô tung người xuống giường, chạy ra cửa sổ đón làn gió nhẹ mơn man trên mặt.
-Thật là hạnh phúc, hạnh phúc quá! Cô hét to lên như muốn chia xẻ niềm vui cùng đại dương chung quanh.
Đêm qua trời nóng đến nung người, nhưng giờ đây dù nắng chói chang trời lại dịu mát. Skye vươn tay lên cao, tâm hồn lẫn thể xác như được thăng hoa với niềm vui bao la, muốn vươn cao đến chốn vô cùng.
-Chỉ có 1 mình!
Cô rời cửa sổ, nhìn thoáng bóng mình trong chiếc gương dài trên bàn trang điểm. Áo ngủ bằng sa mỏng, phất phơ trong gió, quấn quýt lấy dáng người. Ánh nắng sớm lung linh *** qua làn vải mỏng phô bày nét đẹp của thân hình – gò ngực căng tròn, vòng eo thon, và những đường cong mềm mại ngọt ngào. Lúc này cô đẹp yêu kiều như 1 vị nữ thần Hy Lạp. Nhưng không chỉ dừng lại nơi vẻ đẹp của mình, ý nghĩ của Skye còn vượt xa hơn nữa - tự do!
Cuối cùng chỉ còn mình cô! Một mình cô để làm những gì cô yêu thích khát khao, là chủ nhân của chính bản thân cô. Đã nhiều năm qua cô rất phiền hà với sự chăm sóc quá tỉ mỉ của những người giám hộ. Khi ba cô bị giết ở Dunkirk, cô được gửi đến sống với người cô. Cô yêu mến người em gái duy nhất của ba mình, nhưng đồng thời cảm thấy ngột ngạt bị chế ngự trong vẻ dịu dàng mềm mỏng, và ý kiến của cô luôn bị cô Hilda gạt bỏ cho dù Skye có phản đối đến đâu.
-Cưng à, cô nghĩ mình không nên làm thế! Cô nói nhẹ nhàng, nhưng ẩn đằng sau nụ cười ngọt ngào là sự kiên định không thể nào lay chuyển.
Khi ông ngoại của Skye qua đời, cô được thừa hưởng phần gia tài đồ sộ của ông mình. Tuy nhiên đời sống của cô không vì thế dễ dàng hơn trên đất Mỹ. Lúc nào cũng có cả lô họ hàng, luật sư, nhân viên ngân hàng, và cố vấn tài chính ra sức điều khiển cuộc sống của cô, bảo ban cô những gì cần làm, cấm đoán cô những việc cô muốn thực hiện hơn bao giờ hết – ý muốn tự do tự tại và cơ hội được thấy cả thế giới này.
-Không được, không nên, không và không! Sao cô căm ghét những tiếng đó đến thế.
Giờ đây cô là vị chủ nhân suy nhất của bản thân mình, biệt lập trên con thuyền của mình, cách Anh quốc và New York hàng ngàn dặm xa. Thiếu vắng luôn sự hiện diện của chú Jimmy, ông chú hay lo đã gây với cô đến tận ban tối trước ngày ông đi, trong chiếc phi cơ từ Valparaiso gửi đến đón ông.
-Làm ơn chăm sóc cho mình, cháu à. Ông nài nỉ khi mọi thuyết phục muốn Skye theo ông đều như gió thoảng qua tai.
-Cháu biết mà, chú đừng bận tâm quá. Skye đáp lời ông.
Nói thì dễ, nhưng làm cho ông tin lại là chuyện khác, cô biết ngay khi thấy ông cau mày. Bất chợt cô áp má cô vào ông.
-Chú à! Chú lúc nào cũng tử tế với cháu, cháu không bao giờ quên. Cháu cố gắng không gây hại cho mình đâu.
-Cầu trời là cháu biết giữ lời, nhưng nếu lỡ gặp trở ngại gì, cháu biết phải tìm chú nơi nào. Nếu chú có đi khỏi đại sứ 1 hay 2 buổi tối gì đó, chú sẽ gửi điện tín cho cháu biết chú đang ở đâu.
Cô vẫy tay từ biệt cho đến khi phi cơ chỉ còn là 1 chấm nhỏ mờ xa, rồi trở về tàu, 1 chút áy náy dâng lên vì cảm thấy nhẹ nhõm hớn hở khi thoát được ông.
Cô dùng cơm tối 1 mình, rồi ra ngồi trên thành tàu, nhìn mông lung ra làn nước bạc lấp lánh ánh sao. Nhưng ngay trong lúc mơ mộng này hình ảnh người đàn ông bị treo trên thân cây cháy xém lại hiện về trong tâm trí, miệng ông ta há hốc vì đau đớn, mắt lồi hẳn ra khỏi hốc mắt.
-Nụ hôn của qủy vương! Còn sự mỉa mai cay đắng nào hơn danh xưng ấy.
Đầu cô cứ lập đi lập lại lời nói của người đàn ông có đường nét như chim ưng, người đàn ông có biệt hiệu “El Diablo.” Hắn ta là ai? Hắn ta sống ở đâu? Hắn có quyền hạn gì?
Trước mắt cô hiển hiện lên vành môi khắc nghiệt, đôi mắt ánh màu thép, cung cách cao ngạo quả quyết. Hắn dường như rất ung dung, tự chủ ngay cả khi chú Jimmy phải khiêm tốn hạ mình trước mặt hắn ta.
El Diablo! - Cái tên vô cùng đích đáng cho 1 kẻ sát nhân, cô sẽ không bao giờ tha thứ cái kiểu hắn đã sỉ nhục cô “chạy đi cô bé ngoan!” Mặt cô rực nóng trong bóng đêm, ngực bừng lên với cơn giận sục sôi. Nếu mà cô có thể trừng phạt được hắn ta với tội đồ đó!
Đột nhiên cô nảy ra 1 ý nghĩ. Cô sẽ vạch trần bộ mặt của người đàn ông này! Cô sẽ moi ra hết mọi sự thật về hắn, sẽ khám phá ra vì sao mọi người phải phục tùng hắn, hắn lấy quyền hành gì để treo cổ 1 công dân Mariposa như thế, tại sao không ai có thể ngăn được hắn ta. Cần phải tạo áp lực với chính phủ để ngăn cản những sự việc này. Alejo phải cúi mặt xấu hổ không bảo vệ nổi tự do cá nhân của người dân. Trừ phi bị ép buộc, bằng không sẽ chẳng có 1 trợ giúp nào từ nhân vật độc tài Mariposa.
Đứng sừng sững trên phố cảng là đại dinh thự, khởi thủy là 1 pháo đài được dựng lên bởi người Tây Ban Nha. Về sau pháo đài được chuyển thành 1 thắng tích lịch sử. Dinh thự thoạt nhiên trông rất nguy nga, cho đến khi người ta thấy được những hình ảnh tồi tàn của khu ổ chuột phía sau những con đường chính của thành phố. Có những rạp chiếu phim, trường đua, các quán bar Mỹ, tiệm trà của người Anh và các bảng quảng cáo Coca-Cola; nhưng khuất sau những ánh đèn màu rực rỡ là đói khát, thiếu thốn vệ sinh – 1 sự tương phản tồi tệ với những bộ quân phục viền vàng sáng chói của đội cảnh vệ bảo vệ dinh.
Có điều gì đấy sai trái xảy ra trong đất nước này; và nghĩ đến những cảnh vật vừa qua, Skye quyết định sử dụng đến loại vũ khí tân thời nhất để đánh lại những thứ tệ hại xấu xa đó - giới truyền thông. Sẽ không có khó khăn để xuất bản tác phẩm của mình ở Mỹ, với gia sản to lớn và là thừa kế nhân duy nhất của hàng triệu dollar kiếm được từ dầu hỏa, báo chí săn tin sẽ vây lấy cô ngày lẫn đêm xin phỏng vấn, lấy đề tài, hay đăng tiểu sử của cô hay là bất cứ điều gì cô ghi lên giấy.
Lúc trước có 1 thời gian ngắn cô từng muốn chọn nghề cầm bút, nhưng chú Jimmy đã can gián cô.
-Hãy sống và học hỏi trước khi viết lách. Cháu còn quá trẻ để xác định bất cứ điều gì ngoài sự ấu trĩ của chính bản thân mình.
Chỉ 1 lần duy nhất cô đồng tình với chú mình, nhưng đôi khi cô tin các bản thảo của mình dù chưa được xuất bản cũng có giá trị in ấn. Phải, 1 ngày nào đó cô sẽ viết khá hơn, nhưng trong lúc này năng lực của cô sẽ dành cho những việc đáng làm hơn, trợ giúp hay cứu thoát 1 dân tộc đang là nạn nhân của 1 nền lãnh đạo sai lầm.
Ý tưởng mới mẻ này làm cô thao thức khá lâu; trong giấc mơ dường như có hai khuôn mặt chập chờn ám ảnh cô - người đàn ông chết và thủ phạm sát hại ông ta.
El Diablo! Ngay cả trong giấc mơ cũng nghe được tiếng nói đáng ghét của hắn “đừng xen vào những chuyện không liên quan đến mình!”
Khi cô choàng tỉnh còn nghe giọng nói của chính mình.
-Ngươi dám... đồ qủy dữ!
Trời đã sáng, bao nhiêu điều cô dự định ùa về trong tâm trí thôi thúc cô với quyết tâm phải thi hành đến cùng. Cô thay đổi y phục, quyết định sẽ không cưỡi ngựa cho đến chiều. Buổi sáng hôm nay phải thám hiểm Jacara và làm 1 chuyến điều tra bí mật.
Làm gì thì làm trước tiên phải biên thư cho cô Hilda. Cô không dối cô mình, nhưng cố tình cho cô Hilda có ấn tượng là cô đang ở cùng chú Jimmy. Ôi người cô tội nghiệp của mình, dường như cô luôn luôn bị bao vây bởi vô số nỗi lo sợ không tên về cái xứ sở mà cô gọi là “ngoại quốc.”
Chuyện thư từ coi như xong, Skye đi ra boong tàu và cho người 1 đàn ông trên bến 10 peso, nhờ anh ta ra bưu điện gửi thư cho cô. Anh ta nghe lời chạy đi, hớn hở vì làm có chút việc mà được tiền công cao.
Skye thở phào nhẹ nhàng - nhiệm vụ chót đã xong! Giờ thì cô thoải mái hưởng thụ cho mình.
Trời hãy còn sớm khi cô rời du thuyền. Cô chọn cho mình 1 áo đầm trắng bằng vải gai mỏng, và đem theo 1 cây dù che nắng. Ngay sau khi cô lên bờ thiên hạ dừng lại trầm trồ ngắm khi cô đi qua. Đàn ông nháy mắt huýt sáo, xì xào tán tỉnh. Skye lơ đi không chút bối rối.
Cô cũng không hề hứng thú trước sự chú ý mà cô vô tình gây nên, đặc biệt khi liên quan đến đàn ông, bởi vì cô rất thành thật khi nói với chú Jimmy là cô ghét nam giới. Ông chú cô có lẽ không tin, nhưng ông sẽ kinh ngạc khi thấy biết bao chàng thanh niên trẻ từ Anh sang Mỹ sẵn sàng làm chứng nhân.
-Anh nói là tôi không tử tế, có 1 lần Skye nói với chàng sỹ quan vệ binh trẻ bị cô khước từ hôn nhân, “anh yêu tôi là lỗi của tôi sao? Không 1 ai có thể nói rằng tôi khuyến khích anh.”
-Không, điều đó đúng, nhưng em có hiểu rằng tôi không thể không yêu em sao – em rất đẹp? Em khiến cho bất cứ người đàn ông nào gặp em đều ham muốn em tuy nhiên...
-Tuy nhiên? Cô gợi ý.
-Em thật cứng rắn, cuối cùng anh ta nói ra, “em không có chút nữ tính nào.”
-Anh nhận xét như vậy vì tôi chưa ngả vào vòng tay anh. Tôi đã từng nói với anh, tôi không muốn lấy anh hay bất cứ người đàn ông nào khác.”
-Hãy để cho anh dạy em làm cách nào yêu anh, chàng thanh niên cố gắng nài nỉ.
-Tại sao lại phí thời gian khi tôi biết rõ là anh không có cơ hội thành công?
-Nhưng anh rất yêu em, anh khổ sở nói, “cho anh hôn em nhé, Skye, chỉ là nụ hôn từ biệt thôi.”
Cô nhìn anh ta đầy khinh bỉ.
-Tôi ghét người ta hôn tôi, và điều mà tôi ghét hơn hết là anh đụng vào người tôi.
Nhìn nét mặt biến đổi của anh ta Skye biết mình tàn nhẫn, nhưng không còn cách nào khác. Cô khinh thường anh ta và mọi người đàn ông khác chỉ biết khao khát thèm muốn cô vì nhan sắc cô, vì cô giàu mà không hề biết gì đến cá tính cô hay chính chính bản thân cô.
-Đối với bọn đàn ông mình từng gặp, tình yêu chẳng qua là lòng tham muốn và dục vọng mà thôi.
Cuối cùng cô đã thoát được những sinh hoạt xã hội cô Hilda ép cô phải tham dự, khiêu vũ ở London, đua ngựa tại Ascot, lễ hội săn bắn vào mùa đông hàng tỷ lần tiệc rượu, tiệc trưa, tiệc tối và ca kịch. Nhiều lần cô tự hỏi mấy hình thức sinh hoạt đó là gì, nếu không là chợ buôn bán hôn nhân – nơi mà 1 thiếu nữ bị gả bán cho người nào ra giá cao nhất, hay là trong trường hợp khác đặt bẫy cho đối tượng mà thân xác cô chính là cái bẫy đó.
Skye chưa bao giờ thích thú cái vòng xoáy đó, cái vòng luẩn quẩn nhàm chán. Cô khao khát phiêu lưu, mơ ước chu du toàn thể thế giới này - giờ thì cuối cùng cơ hội thực hiện cả hai đang trải dài dưới chân cô.
Cô muốn chạy, muốn nhảy, muốn hét điên lên vì hân hoan, nhưng thay vì thế lại bước khoan thai xuôi theo con phố Tây Ban Nha nhỏ hẹp, xinh đẹp, cổ xưa nơi tụ hội những gian hàng sầm uất nhất Jacara. Phía trên cao thành phố là cơ man những ngôi nhà màu trắng mái bằng, rợp bóng mát loại cây địa phương ombu, hay vây quanh bằng hàng rào mắt cáo phủ đầy dây leo và những cây vả xanh. Đây là nơi dân khá giả Jacara cư ngụ, nhà có cửa sổ chấn song sắt, 1 truyền thống truyền xuống tự bao đời, để đề phòng con gái trong nhà khỏi bị các callaberos (thanh niên qúy tộc) đến tán tỉnh.
Nhưng còn vô số nhà khác, những cái túp lều trát bằng bùn bẩn thỉu, những cái lán bện bằng tre không có lấy nổi những tiện nghi thô sơ nhất, là nơi trú ngụ của người da đỏ, da đen, và tầng lớp dân chúng Mariposa nghèo nàn nhất. Ở chốn này, trẻ con chạy chơi tồng ngồng, gầy gò còm cõi rất đáng thương, những ngón tay bé xíu chộp lấy bất cứ vụn thức ăn nào chúng tìm được từ các cống rãnh hay bãi rác.
Tương phản với bức tranh u tối ảm đạm này, dinh thự in bóng rực rỡ trên nền trời xanh biếc, cờ quạt bay phất phới, nắng phản chiếu lấp lánh trên các cửa sổ sáng bóng và những ngọn tháp mạ vàng óng ánh.
Sky ngước nhìn tòa dinh thự cằm căng ra, trong 1 thoáng cô vô tình cô có cử chỉ y hệt ông ngoại cô khi còn là kỹ sư mỏ ở đây 60 năm về trước.
-Độc tài và thổ phỉ, ta đến đây rồi! Cô thì thầm.
Tuy nhiên người ta nản lòng khi đến giờ ăn trưa cô về lại tàu khôn ngoan hơn 1 chút so với lúc ra đi hồi sáng. Cô được tiếp đón nồng nhiệt mọi nơi cô đi qua. Các cửa hàng niềm nở đón chào cô, bởi lẽ du khách tương đối hiếm hoi trong Mariposa do tình trạng chính phủ không ổn định, rất ít tiện nghi so với các khách sạn tối tân.
Nhưng dù dân Jacara có ao ước bán cho cô bất cứ thứ gì hay là tất cả mọi thứ, họ không sẵn lòng cung cấp tin tức cho cô. Khi cô nói đến Alejo, họ trông rất lo âu. Còn khi cô đề cập đến El Diablo họ kín miệng như sò hến. Nói đến người sau dù họ biết chắc cô đang nói về ai, nhưng lại không muốn thú thật.
-Excusa, senorita, nhưng tôi không hiểu.
Cùng 1 câu trả lời được lập đi lập lại, mặc dù rõ mười mươi là họ hiểu cô muốn gì.
-Cho dù chuyện này là chuyện cuối cùng mình phải làm thì mình cũng nhất quyết tìm ra. Skye tức tối tự hứa với mình.
Ăn trưa xong, cô thay quần áo, gọi Evan, tiếp viên trên tàu mang cho cô vài món đồ cần thiết. Bỏ qua lời phản đối của cô Hilda, cô không muốn có nữ gia nhân hay đàn bà nào trên tàu. Cô biết rõ họ chỉ biết rầy rà than thở suốt ngày khi bị say sóng. Evan chăm sóc cho cô còn khéo léo hơn bất cứ bà cô nào và càng bớt dai dẳng rắc rối.
Khi Skye chuẩn bị xong, đã có sẵn taxi đưa cô đến chuồng ngựa nơi mà cô thường thuê trong suốt thời gian ở Mariposa.
Người chủ tàu ngựa, 1 người đàn ông trung niên mặt hằn nếp nhăn trông có vẻ lạc lõng trừ lúc cưỡi trên lưng ngựa, rất hoạt bát khi nói tới mấy con vật của mình; nhưng khi Skye đá động đến El Diablo, ông ta lại khoác lên vẻ mặt trống rỗng như cô thường thấy.
-Mire, cô kiên nhẫn nói, “tôi không muốn tò mò vớ vẩn đâu. Tôi không biết mấy anh chàng của ông có kể lại với ông không, nhưng ngày hôm qua, khi tôi ra dạo với ông chú, chúng tôi chạm mặt một tên thô lỗ hống hách, người mà theo như tôi hiểu có biệt hiệu là El Diablo.”
-Tôi có nghe, senorita. Cô đã bất cẩn đi quá sâu vào bên trong. Tôi rất giận là bọn nhỏ không nghe theo lệnh tôi.
-Nhưng tại sao ông lại ra lệnh như vậy? Cô thắc mắc. “Tôi mong muốn được đi thăm vùng quê, và sẽ không bỏ ý định của tôi. Bộ ông có ý là tôi chỉ được phép ra khỏi Jacara cách đó vài tiếng cưỡi ngựa thôi sao?”
-Không, senorita. Ngày hôm qua là 1 sai lầm – hôm nay sẽ khác hẳn.
-Người mà thiên hạ gọi là El Diablo là ai?
-Excusa, tôi không có ý kiến. Tôi cũng không biết ông ta có thật hay không. Nhưng đối với 1 cô gái trẻ đẹp như senorita đây thì đừng nên liều lĩnh.
Lại 1 lần nữa cô như va phải vách tường trống. Họ sẽ không tiết lộ điều cô muốn biết, cô giận phừng lên khi thấy mình bị lừa đảo như vậy. Skye được nuông chiều suốt 3 năm qua từ lúc cô có quá nhiều tiền. Chỉ trừ tự do, còn thì cô muốn bất cứ cái gì cũng được, chỉ cần hỏi là được đáp ứng. Cô thật không quen khi người ta từ khước điều mà cô muốn nghe.
Cô để anh chàng giữ ngựa giúp mình lên yên, cùng lúc có hai người đàn ông đến gần dẫn ngựa đi.
-Mấy người này sẽ đưa đường cho tôi hôm nay sao? Cô hỏi ông chủ. “Hai cậu hôm qua đâu?”
-Tôi rất tiếc, senorita, chúng có việc khác rồi. Những người này là hướng dẫn đầy kinh nghiệm, họ sẽ làm cô hài lòng.
Skye liếc qua họ. Một trong hai là người da đỏ, còn người kia thì sắc nét, dáng vẻ qúy phái đặc trưng của người Mariposa. Họ đã thắng yên và ngồi đó ngắm cô 1 cách điềm tĩnh. Cô không hiểu tại sao, nhưng đột nhiên cô đổi ý không muốn đi chung với họ.
-Tôi thích hai cậu ngày hôm qua hơn. Cô quan sát họ 1 cách nóng nảy.
-Perdastory, senorita, người chủ lên tiếng, “có lẽ ngày mai thì được, nhưng hôm nay thì không.”
-Vậy thì thôi.
Cô quay ngựa ra khỏi sân tiến lên trước dẫn đầu. Thầm nghĩ mình chỉ tưởng tượng thế thôi, không có lý nào lại thích hai cái tên chết nhát hôm qua, vừa đánh hơi thấy có gì lạ là bỏ chạy trối chết.
Gió biển thoảng vào nhè nhẹ. Cô đưa tay giữ chặt chiếc nón rộng vành và mừng thầm tiết trời hôm nay mát mẻ hơn hôm qua.
Cô không muốn phạm sai lầm mặc lại loại quần cưỡi sát ống, thay vào đó là chiếc váy màu nâu đỏ bằng da làm riêng cho cô tại California. Váy có viền tua kiểu Mexico, khi cô phi xuống lối đi mù bụi, người qua đường ai nấy đều nhìn cô trầm trồ tán thưởng. Áo chemise lụa màu xanh lá cây mát rượi – cô thấy lòng thư thái yêu đời. Trong khoảnh khắc cô quên hết tâm trạng thất vọng, tức tối hồi sáng nay, chỉ còn nghĩ đến thế giới tươi đẹp chung quanh, khi chú ngựa cô cưỡi dường như hiểu hết mọi ý muốn của cô.
Tàu ngựa nằm hơi xa thành phố và tách khỏi đường lộ chính, nhưng khi cho ngựa ra đường cô thấy 1 chiếc xe hơi Mỹ thấp và dài phóng nhanh về hướng cô, bụi tung mù mịt.
Cô ghìm ngựa lại chờ chiếc xe chạy qua, nhưng thấy nó dừng lại và người trong xe là 1 sỹ quan trong bộ quân phục trắng và xanh dương của quân đội Mariposa. Anh ta dập gót chào cô với nụ cười dễ mến.
-Como esta, senorita Standish? Tôi cứ e là không gặp được cô. Tôi đến đằng du thuyền, người ta cho tôi biết cô đi vắng.
-Tôi rất lấy làm tiếc là anh phải cất công tìm tôi. Anh tìm tôi có chuyện gì quan trọng à?
-Thưa vâng, senoria, có tin nhắn từ El Supremo (tướng quân Alejo).
-Thật là hân hạnh, cô thầm nghĩ chắc chú Jimmy sẽ tự hào vì mình cũng có phong cách ngoại giao lắm.
-El Supremo nhắn tôi cảnh giác cô, đừng đi xa thành phố quá. Rất nguy hiểm – cô hiểu mà – cho 1 cô gái xinh đẹp như cô đi xa không có người hộ tống đắc lực.
-Vậy El Supremo nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra cho tôi?
Viên sỹ quan có vẻ không thoải mái, rồi làm động tác quen thuộc và so vai.
-Rất nhiều chuyện có thể xảy ra, anh nói 1 cách tránh né. El Supremo không nói rõ là chuyện gì, nhưng ngài ấy khuyên cô không nên mạo hiểm.
-Chắc chắn anh ta biết được chuyện gì. Skye hỏi tới. “El Supremo mong tôi tìm ra cái gì ở miền quê này – thú dữ... quân man rợ... trộm cướp?”
-Không, không, cô hiểu lầm rồi. Hơn nữa làm sao tôi biết được ngài ấy nghĩ gì trong đầu.
Cũng lại cái kiểu quanh co. Cô cười trước nét mặt bối rối của chàng thanh niên.
-Nhìn xem, senor. Tôi có hai người rất lực lưỡng theo hộ tống tôi. Ở đây tôi có 1 người bạn rất tốt. Cô nhìn xuống và vỗ vào khẩu súng lục đeo ngay thắt lưng, đoạn ngước lên nhìn thẳng vào viên sỹ quan. “Anh có thể nói lại với El Supremo,” cô nói cách từ tốn lạnh lùng, “tôi rất trân trọng ngài ấy có lòng nghĩ đến tôi; nhưng đồng thời, tôi là 1 phụ nữ Anh, hoàn toàn không hề sợ hãi, hoảng hốt trước bất cứ tên thổ phỉ cò con nào đang trốn chui trốn nhủi trong mấy đồng quê ở Mariposa.”
Cô cố tình dùng lại những chữ cô từng nói với chú Jimmy, thông dịch sang tiếng Tây Ban Nha trong c ách cố ý lăng mạ. Lúc cô ngừng nói, cô nghe tiếng thở hắt ra và nhận thấy không chỉ có người sỹ quan nghe cô trả lời El Supremo, nhưng còn có cả 1 đám đông không biết ở đâu ra đang đứng vòng quanh - có lẽ những người này tò mò vì thấy có xe từ dinh thự và diện mạo rất tây phương của cô.
-Gracias, senor, Skye cúi đầu lịch sự chào viên sỹ quan, trước khi anh kịp đáp lời cô, Skye ra roi phóng ngựa đi mất.
Khi đi rồi cô chợt mỉm cười, mấy câu nói đó sẽ dành cho El Supremo và cái danh xưng hoang đường ông ấy tự gọi mình thời gian để từ từ nghiền ngẫm. Nếu có hiểm họa trong
đất nước này thì ông ta phải là người đầu tiên cần cảnh giác để tống cổ cái đám cướp đó đi, cho du khách yên tâm dạo chơi không bị quấy rối.
Cô vẫn đi cùng 1 con đường hôm qua. Sớm hơn cô dự định, 1 người dẫn đường tiến lên đề nghị cô theo 1 lối rẽ khác về hướng bắc. Cô lưỡng lự 1 chút, rồi đồng ý theo con đường họ vừa mới chỉ.
Họ xuôi theo con đường đất nứt nẻ 1 lúc lâu, vượt qua đoàn lừa tải những thúng hành. Những người đàn bà cưỡi lừa đang bỏm bẻm nhai thuốc lá. Rồi họ bắt gặp những chiếc xe thổ mộ, y hệt như những túp lều đặt trên bánh xe, đang ì ạch tiến về thành phố, bên cạnh những nông dân lớn tuổi, mắt đen, da cũng sạm đen, lực lưỡng rắn rỏi đang mang vác sản phẩm họ làm ra - trứng, trái cây và gia cầm.
Họ gặp vài nông trại khi còn ở gần Jacara, nhưng 1 lúc sau đi mút con đường họ bắt đầu tiến vào vùng hoang vu, tuyệt đẹp, hẳn nhiên chưa từng có người ở qua.
Ngay sau đấy bọn họ leo lên 1 rặng đồi thấp ôm lấy thành phố. Cũng chính là rặng đồi ngày trước đó, cô nhận ra họ cũng không cách xa mấy với cùng 1 lối đi xuyên qua rừng và những thung lũng màu mỡ dẫn đến vùng đất cai quản bởi El Diablo.
Hệt như trước đây, cũng quang cảnh được tô điểm lộng lẫy với hoa lá, các bụi cây nhiệt đới, bươm bướm, chim chóc đủ màu rực rỡ. Nhiều lúc cô lại tiếc là không có chú Jimmy ở đây để hai chú cháu cùng nhau xuýt xoa nét duyên dáng của những bụi periwinkle bên cạnh các khóm huệ đủ màu, những giậu phong lữ đỏ thắm, những khóm cúc hồng, những mảng cỏ lớn mùi hương dịu ngọt trải dài dưới các gốc dừa lá to bản.
Cô vẫn tiếp tục đi, đi mãi, không hề cảm thấy mệt hay khát, cho đến khi nhận ra ánh nắng nhạt dần đi, không khí cũng dịu dần.
Cô tháo chiếc nón rộng vành xuống, móc lên yên ngựa. Nhìn đồng hồ đeo tay, quay qua nói lần đầu tiên trong suốt mấy tiếng dài với hai người đàn ông theo sau.
-Cũng trễ rồi, mình phải về thôi.
Trước sự ngạc nhiên của cô, họ không hưởng ứng ngay.
-Nếy senorita đi thêm chút nữa, người Mariposa lịch sự đề nghị, “sẽ có cảnh rất đẹp – sumamente bello - chỉ 1 hay 2 phút thôi.”
-Ồ đương nhiên là tôi muốn thấy. Skye đáp lại, không muốn tỏ ra khiếm nhã.
Skye cho ngựa đi chậm lại. Vùng quê này sắc thái gồ ghề hoang dã, nhưng khi vượt ngang 1 vành đai cây cối, trước mặt họ mở ra 1 thung lũng rộng, trông giống như bãi cỏ thả gia súc. Cảnh ở đây đẹp, nhưng cũng không trội hơn những quang cảnh khác dọc trên đường.
-Không, không, senorita, hãy còn xa hơn 1 chút nữa.
Ông ta chỉ về phía trước, Skye dục ngựa sấn lên. Khoảng 15 phút sau, họ phi đến 1 lùm cây khác, cô len lỏi chậm chạp qua những thân cây, nhiều cành nhánh mọc thấp là đà nên cô phải khom người hàng chục lần. Trên cao chim hót líu lo, cô thoáng thấy cái bóng sặc sỡ của 1 chú vẹt đuôi dài đang chuyền từ cành này sang cành khác. Rồi cây cối thưa dần, lại 1 thung lũng khác hiện ra, và xa xa là rặng núi chập chùng *** bóng tím lờ mờ trên nền trời lam nhạt.
Cô kéo ngựa dừng bước.
-Cảnh ở đây đẹp quá, cô gật gù hài lòng, “nhưng đến lúc mình nên về rồi.”
-Chỉ thêm 1 chút nữa thôi, senorita, người Mariposa nài nỉ, “có 1 nơi còn đẹp hơn nữa – 1 thác nước.”
-Mình sẽ đi vào 1 ngày khác. Cô dứt khoát tỏ ý muốn về.
Cô ngước lên nhìn trời, không khí đã hết nóng và mặt trời đang dần dần lặn xuống. Họ đã ra dạo quá lâu, trời sẽ sụp tối mau khi họ trở lại Jacara.
-Con permiso de Vd, senorita, để tôi chỉ thác nước cho cô xem. Người da đỏ cất tiếng, mắt anh ta lộ vẻ buồn buồn.
-Sao các ông cứ sốt ruột muốn tôi phải đi xem thác hôm nay? Skye thắc mắc, “mình có thể đến đấy ngày khác mà.”
-Có lẽ tôi sẽ không gặp cô nữa, người da đỏ trầm giọng đáp lại, tiếng Tây Ban Nha của ông ta lưu loát không ngờ, “đó là nơi rất đặc biệt đối với tôi, senorita, xin cô hãy chấp thuận đi.”
-Vậy thì còn bao xa nữa? Skye miễn cưỡng hỏi.
Cô chắc rằng chú Jimmy sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này, nhưng không hiểu vì sao cô không muốn tỏ ra thiếu thành ý hay cáu kỉnh với những người đang náo nức đưa cô đi thăm cảnh đẹp.
-Chỉ vài phút thôi, senoria, 3... hay 5 phút... không nhiều hơn đâu.
Cô bật cười, biết rằng thời gian hay bao nhiêu dặm đường đâu có mang ý nghĩa nào đặc biệt với dân da đỏ.
-Thôi được, tôi sẽ đi thêm 10 phút nữa, nếu không thấy được thác chúng ta sẽ quay về.
-Si, si. Gracias, senorita.
Giờ thì mọi người đều cười. Cô đi đầu, sát bên phải để xem thêm những tảng đá. Nếu thật có thác nước, nó sẽ ở gần quanh đây. 10, 15, rồi 20 phút trôi qua, vẫn chưa thấy bóng dáng thác nước, nhưng Skye vẫn chưa muốn quay trở lại. Có lẽ nó ở đằng trước thôi vì đã có dấu hiệu 1 dòng nước nhỏ chảy ngoằn ngoèo dưới những thân cây, hai bên bờ được be lại bằng các bụi dương xỉ cao. Có cơ man thảo mộc mà cô chưa từng xem qua. Họ lại đi tiếp tục đi, cho đến chỗ tận cùng dòng nước cũng không mở ra lớn hơn hay sâu hơn và những tảng đá cũng lùi lại phía sau, và họ lại đi vào 1 thung lũng khác đầy cỏ và hoa. Lúc này thì Skye đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
-Đi kiểu này thì mình sẽ về không trước nửa đêm, phải về thôi. Mình sẽ đến đây vào ngày khác, và khởi hành sớm hơn.
Cô nhìn hai người hướng dẫn trong 1 thoáng cô mơ hồ cảm thấy là họ sẽ từ chối. Trước khi họ tính nói gì đó, khuôn mặt họ trong trẻo ra như có phép lạ, và người da đỏ phát ra tiếng kêu kỳ lạ nửa như kêu nửa như lầm bầm.
-Có phải ở đó không? Skye quay đầu lại chờ xem quang cảnh thác nước. Nhưng thay vào đó đằng cuối chân trời là 1 đoàn người đang phi ngựa tới gần. Họ đi sát vào nhau trông giống như 1 mảng màu sậm tương phản trên cánh đồng trống phủ đầy hoa dại, thật y như cái cảnh cô thấy ngày hôm qua.
Trong 1 thoáng bản năng cô trỗi dậy thôi thúc cô quay đầu bỏ chạy. Mặc dù cô muốn khám phá ra hết mọi điều về thân thế hắn ta, nhưng giờ đây cô không muốn gặp El Diablo, nhất là vào lúc sắp tối như thế này! Tuy nhiên... thật là vô lý? Cô đã cố công điều tra về hắn, dự định sẽ vạch trần hắn, 1 ngày nào đó sẽ lục tung ra nơi hắn ở.
Khi nghĩ về chuyện này, cô thấy thà mình đương đầu với tính xấc xược của hắn ta, còn hơn phí công thu lượm những lời từ chối liên quan đến danh tính của El Diablo. Cô liếc qua hai người đồng hành, nếu giống như hai cậu trai thỏ đế kia họ đã quay đầu chạy bán mạng rồi, nhưng không họ vẫn ngồi yên điềm tĩnh, nhìn đoàn người đang tiến tới.
-Ai đang đến thế? Skye thắc mắc, chờ nghe sự thật dù chỉ 1 lần, nhưng vẫn y như trước, cũng cái vẻ ngu ngơ mặt ngoài che dấu những thủ đoạn bên trong.
-Bọn tôi không biết, senorita, nhưng tốt hơn là đợi xem, đừng bỏ chạy.
-Trong trường hợp này, mình sẽ ra gặp họ.
Cô tiến lên phía trước, không cần nhìn lại, cô vẫn biết hai người đưa đường đang theo sau. Nhóm người lạ đến gần hơn, hình như có nhiều người hơn hôm trước. Họ phi rất mau nhưng rất thoải mái nhẹ nhàng, đó có lẽ là đặc điểm của mọi gaucho trong Mariposa, gần như người và ngựa là một.
Họ tới sát hơn nữa, Skye nhận ra những người này y phục trông khá hơn bọn hôm trước. Bọn họ đều mặc quần bombachas và áo khoác rộng, nhưng bàn đạp, yên cương, và roi da đều khảm bạc. Nhiều người trong số họ khoác trên vai 1 kiểu áo choàng ngắn không tay màu sắc sặc sỡ gọi là poncho. Đỏ, xanh dương, và vàng – màu sắc kết hợp thành 1 bức tranh rực rỡ, sống động.
Trong đám người này, cô nhận ra có ai đó vắng mặt, nhân vật cô chờ đợi gặp – tên thủ lĩnh, với nét mặt chim ưng và bờ vai vạm vỡ không thể lẫn với bất cứ ai. Nhưng hắn không xuất hiện! Cô chợt cảm thấy thất vọng 1 cách vô lý.
Đoàn người đến trước mặt cô, họ ghìm ngựa đột ngột khiến chúng kinh hoảng tung vó chồm lên. Người kỵ mã đầu tiên là 1 người trung niên, nét mặt phong trần, với hàng ria mép rậm đen, nhấc vội nón ra.
-Buenos dias, senorita.
-Buenos dias, senor. Skye chào lại.
Ông ta tiến tới trước sát gần cô, đưa tay phải ra chào. Cô nở nụ cười và bắt tay ông ta. Ngay khi ngón tay ông ta chạm đến tay cô, cô đoán ra ngay ý định của người đàn ông này, ông ta cúi xuống nhanh như cắt tước đi khẩu súng của cô.
Cô cố gắng rụt tay về, toan chống trả với ông ta chợt cô lặng người đi. Trước mặt cô là 12 tên đàn ông, nhớ lại vẻ thản nhiên kỳ lạ của hai người dẫn đường, con số có phải là 14 không? Người có bộ râu mép quay đầu ngựa lại.
-Cô sẽ đi với chúng tôi, senorita.
-Đến đâu? Skye thắc mắc.
-Chúng tôi sẽ dẫn đường cho cô.
Lời nói khẽ khàng, điềm tĩnh, nhưng cô biết mình không có cơ hội từ chối hay phản đối. Không cần liếc ra đằng sau, cô biết không hề có bất cứ phản kháng nào từ hai người đưa đường. Cô đã đoán đúng - họ là 1 bọn với nhau, 14 tên đàn ông đang đối đầu với cô, và cô không có đến 1 thứ vũ khí nào để tự vệ.
Cô ngẩng cao đầu kiêu hãnh, tiến lên trước. Không còn gì có thể làm lúc này, và cũng không gì để nói. Bọn đàn ông lẳng lặng như tờ, cả đoàn người lặng lẽ đi không ai nói với ai câu nào. Họ phi vùn vụt, Skye nhận ra chuyến hành trình này chắc khá dài.
Cô không có thời gian để suy nghĩ hay tự trấn tĩnh mình. Thật là mỉa mai, cô từng ao ước được phiêu lưu, và bây giờ ước muốn ấy hiện ra ngay trước mặt. Cô đoán El Diablo sai người đến bắt mình. Cô đã bị bắt cóc – để đòi tiền chuộc, điều đó quá rõ ràng rồi!
Ôi thật là phiền khi thấy mình bị sập bẫy quá dễ dàng. Trong phút chốc cô hồi tưởng lại đã linh cảm thấy nguy hiểm nào đó đang rình rập, khi hai người đàn ông đến hộ tống cho cô thay vì hai anh chàng hướng dẫn ngày hôm qua. Đến lúc này cô lờ mờ đoán được chuyện gì sẽ xảy ra. Chú Jimmy sẽ cười chết mất thôi! Cô phân vân không biết số tiền chuộc El Diablo đòi hỏi sẽ lên đến bao nhiêu – 200 hay 300 bảng là cả 1 gia tài cho loại người như hắn ta rồi! Điều này chả có gì ghê gớm, ngoại trừ bị mất mặt vì dám rong ruổi trong Mariposa một thân một mình.
Cô bắt đầu suy tính làm thế nào để trao tiền chuộc mà không đá động đến chú Jimmy. Thuyền trưởng của cô có thể đưa ra 1 số, và cô sẽ đánh điện tín cho New York thanh toán phần còn lại. Thật là xấu hổ khi nghĩ đến ngày mà chú Jimmy đi thì chính là ngày cô lại rơi vào tình cảnh thế này.
Rồi còn báo chí nữa chứ! Chưa gì mà cô có thể hình dung ra tin hàng đầu trên báo “Người thừa kế dầu hỏa bị thổ phỉ bắt cóc!” Nhưng điều này càng phơi ra ánh sáng tình trạng thối nát tại Mariposa, sẽ bôi tro trát trấu vào mặt Alejo. Dĩ nhiên là ông ta đã cảnh cáo cô - điều này thì cô phải nhìn nhận. Nhưng khoảng cách chỉ có 4 hay 5 tiếng cưỡi ngựa từ Jacara, và ông ta phải có khả năng khống chế những kẻ thù của công lý chứ.
-Có thể sự việc này biết đâu sẽ có lợi. Cô bắt đầu thảo sẵn bài bản, thông báo cho làng truyền thông biết những gì xảy ra cho cô. Skye nhớ đến 1 người quen biết tại New York Times – cô sẽ điện cho ông ta ngay khi được thả ra.
Phấn chấn với hoạch định của mình, cô thấy lòng nhẹ nhàng không còn chút sợ hãi. Bọn người này dường như không có định làm hại cô. Mặc dù cảm giác có súng an tâm hơn, nhưng có súng trong lúc này cũng vô dụng trước 14 người đàn ông, tất cả đều trang bị đầy đủ.
Họ tiếp tục đi, cuối cùng Skye thấy bọn người đang đi về hướng rặng núi tím, lúc nãy trông khá là xa nhưng giờ đây mỗi lúc mỗi gần hơn. Cô cố tình gợi chuyện với bọn họ, nhưng không 1 ai muốn nói với cô.
Đi, đi, tiếng leng keng của yên ngựa như phụ họa thêm cho ý tưởng của cô. Nhưng rặng núi hình như xa hơn cô nghĩ, cô thấy mệt mỏi đuối sức, ngay cả cảnh đẹp và cảm giác phiêu lưu trong giây phút này hoàn toàn vô vị.
Mình mẩy nóng bức, đói, khát. Cô đã không ăn gì suốt từ bữa trưa trên tàu cho đến bây giờ. Cô không biết thuyền trưởng Mclean sẽ làm gì khi cô không về tàu. Cô đoán ông ấy sẽ hỏi thăm các nơi quanh đó, và đánh điện cho chú Jimmy.
Cô liếm bụi trên môi, vén những lọn tóc ướt đẫm trên trán ngược ra sau. Người cơ hồ như muốn xụp xuống, cô toan lên tiếng đòi dừng lại nghỉ ngơi thì họ đã chậm lại cho ngựa đi theo 1 con đường mòn dẫn lên núi. Con đường hẹp dần thành 1 lối nhỏ chỉ vừa 1 người đi, đoàn người làm thành hàng một nối đuôi nhau đi tiếp.
Đi, đi tiếp, bụi cuộn lên như 1 đám mây, mặt trời lặn thấp hơn. “Còn bao lâu nữa đây?” Cô chán chường thầm hỏi. Chưa bao giờ trong đời cô phải trụ trên lưng ngựa lâu như vậy. Rồi đột nhiên trước mắt cô hiện ra 1 đoạn đèo bắc ngang hai mỏm núi thấp, mọi người lại lặng lẽ vượt đèo. Tới 1 chỗ bờ vực gần như thẳng đứng, cô rùng mình nhắm mắt lại mặc dù không quá sợ cao. Khi mở mắt ra, cô thở phào nhẹ nhõm, họ đã vượt qua bên kia rặng núi.
Trước mặt họ mở ra 1 thung lũng màu mỡ sum suê, tràn ngập gia súc đang gặm cỏ. Ngay phía bên dưới nép mình dưới bóng ngọn núi là nơi nhóm trại, với lán gỗ và lều làm bằng da chưa thuộc. Phía bên phải là 1 miệng hầm dẫn vào mỏ bị bỏ hoang um tùm cỏ dại.
Ngựa đang bước trên 1 hàng hiên cắt ra từ vách đá, Skye sửng sốt khi thấy qua khỏi hiên đá là hàng trăm hang động chồng lớp lên nhau. Những hang động này được đục ra từ những khối đá lớn cách đây hàng ngàn năm, có lẽ do tay những người thợ bậc thầy trong bộ tộc như người Incas.
-Ola! Cómo va? Ola!
Nghe tiếng nói cất lên đó đây, Skye biết là hang có người ở. Những người đàn ông, đàn bà túa ra chào hỏi khi đoàn người ngựa đi ngang. Hầu hết trong số họ là dân Indian, với nước da màu đồng, tóc màu sậm, họ chăm chăm nhìn cô, nét mặt không dấu nổi vẻ tò mò.
Họ xuôi theo hàng hiên dài uốn quanh co hết tầng này xuống đến tầng kia dẫn đến nơi hạ trại, trước hàng loạt đôi mắt đen hiếu kỳ. Người đàn ông có râu mép xuống ngựa và cầm lấy dây cương cho cô. Skye nhẹ nhàng nhảy xuống.
-Làm ơn theo lối này, senorita.
Bất chợt cô muốn cười phá lên, cử chỉ của ông ta giống như 1 quản gia đang đưa cô vào 1 khách sảnh sang trọng trong Grosvenor Square hay 1 chung cư trên Fifth Avenue. Ông ta chỉ cô đến 1 cầu thang bằng đá dẫn đến 1 hiên đá khác, đứng riêng biệt trên 1 tảng đá nhô ra từ rặng núi và ngăn cách với núi bằng 1 rãnh sâu. Hang động phía bên này ít hơn, nhưng mặt ngoài các hang này quy mô hoành tráng hơn những hang bên kia.
Khi cô leo lên thang, cô nghe tiếng những các ông lót tót chạy đi gọi các bà đang đợi họ bên cạnh lều trại. Những nấc thang được cắt gọn gàng, nhưng khá dốc. Người “quản gia” vẫn bước đằng trước, cây đinh thúc ngựa phát ra những tiếng leng keng theo mỗi bước ông đi.
Đoạn cuối của hàng hiên thình lình hiện ra, vượt qua chỗ này là miệng vực dẫn đến chỗ vào mỏ bên dưới, thành vực phủ đầy những bụi cây dại. Họ dừng lại ngay lối vào của cái hang chót. Cô cứ ngỡ mình sẽ bước vào 1 nơi nhỏ hẹp tối tăm, nhưng bất ngờ thấy mình đang ở trong 1 căn phòng vĩ đại, chan hòa ánh nắng rực rỡ rọi vào từ 1 cửa sổ cao không gắn kính, nhưng được chấn song.
Sàn hang được phủ bằng da thú dữ, từ trường kỷ 1 người đàn ông đứng lên khi thấy cô tiến vào. Ông ta cao hơn cô ước đoán, tuy nhiên nét mặt cô vẫn nhớ như in - đường nét như chim ưng, đẹp trai, nghiêm nghị, vẻ đe dọa hãi hùng. Ở ngay chốn này đang đợi cô là El Diablo!