Chương : 1
Edit: Như Bình Beta: Vô Phương
Một vầng trăng non lơ lửng đầu cành, bóng tối đen đặc bao trùm. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua rừng cây âm u, từng tia sáng nhàn nhạt lặng lẽ trút xuống.
Những thân cây chết rũ có lẽ do mạch nước cạn khô, quấn bện tạo thành một cánh rừng rậm rạp hoang vu. Hình dáng những thân cây này vô cùng kỳ dị, trông giống như người đang hấp hối cố vươn bàn tay co quắp, gào thét trong tĩnh lặng. Không gian lặng ngắt, không một cơn gió thoảng, thậm chí vắng cả tiếng cú đêm.
Thanh Huyền chậm rãi đi qua rừng cây rậm rạp như mê cung này.
Vóc người cậu tương đối cao, nhưng lại mặc một bộ áo vải tầm thường không mấy vừa người, lưng vác theo một thanh kiếm Thanh Đồng rất to, càng khiến cơ thể chưa trưởng thành của cậu thêm mỏng manh yếu ớt. Nhưng dung mạo của cậu có thể khẳng định là hiếm thấy trên đời, ngũ quan sáng sủa, khôi ngô tuấn tú, khiến bất kỳ ai gặp gỡ một lần cũng ngàn đời khó quên.
Đường đêm rất khó đi, cậu đã đi loanh quanh trong rừng khoảng chừng vài canh giờ. Từ lúc ý thức được mình cứ luẩn quẩn mãi trong rừng cây khô này cậu đã bắt đầu thấy hơi bất an nôn nóng, nhưng muốn trách thì chỉ đành trách mình muốn đi đường tắt, giờ bị nhốt ở đây cũng là bụng làm dạ chịu.
Khẽ thở dài, cậu ngồi xuống nghỉ tạm để lấy sức lát nữa tiếp tục tìm đường, vô tình lại bỏ sót một luồng sáng chợt lóe lên ngay trước mắt…
Sau gốc cây khô cách đó không xa, một người phụ nữ trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi không biết ở đâu chui ra, cúi đầu chậm rãi bước tới. Trên lưng vác theo một cái sọt lớn, trong sọt là một cậu bé con đang ngủ say sưa.
Thanh Huyền vô cùng mừng rỡ, cậu tiến tới chào hỏi, ôm tay cung kính thi lễ với người phụ nữ đó: “Xin hỏi đại thẩm, thẩm có biết đường ra khỏi khu rừng này không?”
Người phụ nữ thấy Thanh Huyền đột ngột xuất hiện, dường như hơi ngạc nhiên, qua một lúc mới cười tươi rói. Thong thả đặt cái sọt to sau lưng xuống, nghi ngờ quan sát cậu vài lượt từ đầu đến chân: “Cậu là con cái nhà ai, đêm hôm khuya khoắt sao còn lang thang trong rừng?”
Thanh Huyền bị bà nhìn chăm chú cũng hơi hoảng hốt, cậu mất tự nhiên dùng mu bàn tay quệt quệt thái dương: “Cháu tên Thanh Huyền, cháu cần đến Tây Côn Luân gấp, lúc trước cháu có hỏi đường tắt ở quán trà ven đường, đại thúc bán trà bảo cháu đi xuyên qua khu rừng này là có thể đến thị trấn kế tiếp. Ai ngờ đâu khu rừng này toàn là cây khô chằng chịt, thật khó nhận biết phương hướng, cháu vừa vào rừng đã lạc đường mất rồi.”
“À, hóa ra thế.” Người phụ nữ cúi đầu ngắm nhìn cậu bé con ngủ say sưa trong sọt, ánh sáng trong rừng mờ ảo nên không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt bà, chỉ có thể nghe thấy giọng nói khàn khàn khác lạ: “Núi Côn Luân à, đường vẫn còn xa lắm, không biết cậu vội vã đến đó để làm gì?”
Thanh Huyền hơi cúi đầu, dường như muốn dùng động tác này che giấu vẻ xấu hổ của mình: “Sư phụ cháu bị nội thương nhẹ, cháu nghe nói trên đỉnh Ngọc Châu ở Tây Côn Luân có cỏ tiên linh chi là báu vật giúp người tu đạo bồi bổ khí huyết nên cháu muốn đi tìm, hy vọng có thể tìm được nó.”
Tuy lời nói của cậu rất ngay thẳng đường hoàng như một đệ tử nhị thập tứ hiếu, nhưng cậu cũng hơi chột dạ. Lần này, cậu chuồn xuống núi quả thật muốn đi tìm cỏ tiên linh chi, nhưng lại vì một động cơ không muốn ai biết…
Việc này rất mất mặt, không nhắc tới thì hơn.
“Lòng hiếu thảo của cậu thật đáng khen, hiếm có, hiếm có.” Người phụ nữ bất giác gật đầu cười liên tục, trong nụ cười đó ngoài sự khen ngợi dường như còn mang theo ý gì khác không thể nhận rõ: “Có điều, nghe kể rằng dưới khe núi ở Tây Côn Luân là cửa địa ngục, chỉ cho vào không cho ra. Trên đỉnh Tây Côn Luân là thánh cảnh Ngọc Thanh, những người ở đó không phải thần thì cũng là tiên, linh chi chắc sẽ có, nhưng đó không phải thứ ai cũng có thể hái được.” Vừa dứt lời, bà ta ngẩng đầu lên, trong đáy mắt thoáng lóe lên vẻ xảo quyệt.
Hình như Thanh Huyền không chú ý tới tiểu tiết đó, cậu ngẩng đầu kiên quyết: “Không sao cả, chỉ cần có thể đến núi Côn Luân, cháu nhất định sẽ tìm được cách lên núi. Nhưng mà, nhắc tới chỉ khiến thẩm thẩm chê cười, đừng nói núi Côn Luân, giờ đến cả cánh rừng này cháu cũng không thể ra khỏi, thật quá xấu hổ.”
“Cậu chỉ bị vây khốn nhất thời thôi.” Người phụ nữ cười ha ha hai tiếng, trên thái dương hiện lên vài nếp nhăn lạ lùng giống như vỏ cây khô quắt queo: “Ta thấy cậu quả có vài phần dũng cảm, chẳng trách dám đi đường tắt qua cánh rừng này.
Nghe bà ta nói vậy, Thanh Huyền hơi nhíu mày thầm nghi ngờ: “Cánh rừng này có điều gì kỳ lạ ư?”
“Theo ta thấy, người bán trà chỉ cậu đi đường tắt chắc chắn không có ý tốt gì rồi.” Người phụ nữ vươn tay vén vài sợi tóc lòa xòa bên thái dương, từng cử chỉ của bà ta dường như mang theo cái gì đó khiến người ta lạnh sởn gai ốc, đến cả ngữ điệu cũng không còn khàn khàn già nua như lúc nãy: “Cậu không biết sao? Khu rừng này chính là rừng khóc đêm nổi tiếng vùng này đó!”
“Rừng khóc đêm?!”
Cái tên vừa kỳ dị vừa đáng sợ, đừng nói Thanh Huyền, đến cả cậu bé đang ngủ say trong sọt cũng thình lình run rẩy.
Người phụ nữ lẳng lặng đi vòng quanh Thanh Huyền, cất tiếng cười âm trầm giải đáp nghi ngờ của cậu: “Nghe người ta kể rằng, trong cánh rừng này có yêu ma ăn thịt người. Những người bị lạc trong rừng sau khi bị yêu ma ăn thịt sẽ biến thành cô hồn dã quỷ, hồn phách còn bị giam cầm, không thể đến địa phủ đầu thai chuyển kiếp. Cho nên, vào những đêm mây đen che mờ ánh trăng, những cô hồn dã quỷ không thể đầu thai chuyển thế sẽ bắt đầu than khóc, vì vậy người ta mới gọi cánh rừng này là rừng khóc đêm!”
Khi người phụ nữ đang kể chuyện say sưa, giống như để minh họa cho câu chuyện, mảnh trăng vốn đang vắt vẻo đầu cành dần dần bị đám mây đen đặc che phủ, ánh sáng vụt tắt, trong phút chốc khu rừng đột ngột tối tăm. Xung quanh gió thổi khua những cành cây vang lên tiếng loạt xà loạt xoạt, thoáng nghe qua hơi giống tiếng quỷ hồn than khóc, thật âm u đáng sợ.
“Thẩm thích nói đùa quá, nếu ở đây có yêu ma ăn thịt người thì sao thẩm còn dám cõng con đi qua đây? Chẳng lẽ thẩm không sợ sao?” Thanh Huyền liếc nhìn vầng trăng ẩn sau màn mây, lại lướt nhìn những thân cây khô quắt vì thiếu ánh sáng nên càng thêm đáng sợ chung quanh. Cậu cười gượng, sau khi phát hiện người phụ nữ cứ đi vòng quanh cậu như hổ rình mồi, phút chốc da đầu run lên, cậu vẫn cố kiên cường trấn tĩnh: “Nói lại thì, có ai từng tận mắt nhìn thấy yêu ma quỷ quái đâu?”
Người phụ nữ lắc lắc đầu, vươn tay khẽ khàng vuốt ve cậu bé con đang ngủ say sưa trong sọt, biểu cảm trên khuôn mặt không phải nét yêu thương của người mẹ hiền từ mà là vẻ kích động như kẻ đói khát bắt gặp thức ăn ngon: “Nó không phải con ta.” Người phụ nữ hơi ngừng lại rồi ngẩng mặt lên, bà ta nở nụ cười vừa quỷ quyệt vừa kỳ dị: “Yêu ma ăn thịt người ta quả thật chưa nhìn thấy, nhưng cậu sẽ gặp nhanh thôi!”
Bà ta vốn chỉ nhoẻn cười, rồi dần dà cười đầy vẻ đắc ý, càng ngày càng hả hê phát ra tiếng. Theo từng tiếng cười, cơ thể bà ta cũng bắt đầu biến đổi…
Trong ống tay áo, dưới làn váy dần dần mọc ra những sợi rễ cây thật dài, mái tóc biến thành từng chạc cây khô, khuôn mặt và làn da dần dần vỡ ra, tróc xuống từng mảng từng mảng lộ ra lớp vỏ cây giấu dưới tấm da người. Cơ thể vốn hơi lom khom bỗng đột ngột vươn cao, bà ta cất tiếng cười âm trầm, những chạc cây như vuốt quỷ run lên từng chặp, trong phút chốc trên từng cành cây nở ra những đóa hoa cực lớn.
Trên mỗi đóa hoa hiện ra vô số khuôn mặt đau đớn, khổ sở, lấp lóe ánh sáng xanh trông như những đốm lửa ma trơi. Những khuôn mặt đó có nam có nữ, có già có trẻ không hề giống nhau, có khuôn mặt đau thương gào thét, lại có khuôn mặt khóc lóc bi ai. Trong khoảnh khắc tiếng quỷ khóc hồn gào vang lên không dứt, hòa cùng tiếng gió quanh quẩn đâu đây, đến cả ánh trăng mờ nhạt cũng dần nhuốm màu lạnh lẽo âm u giống như đã bước chân vào mười tám tầng địa ngục dưới âm ti địa phủ.
“Hóa ra…” Thanh Huyền nhìn cảnh tượng khiến người ta kinh hoàng trước mắt, cũng chẳng biết rõ do bất ngờ hay là do bị cảnh tượng kỳ dị kích thích mà toàn thân cậu toát đầy mồ hôi lạnh: “Ngươi, ngươi chính là yêu ma ăn thịt người!”
Trong thời buổi loạn lạc, yêu ma hoành hành ngang ngược, vừa rời khỏi Đông Cực chưa được ba ngày cậu đã gặp phải một tên, quả là vận số tốt khủng khiếp. Chẳng qua, tính kỹ ra, đây cũng không phải là chuyện xấu, nhân dịp này để cậu rèn luyện can đảm.
“Thiên đường có lối lại không đi, địa ngục không cửa cứ xông vào.” Thụ yêu cất tiếng cười khẩy khiến người ta run sợ. Thét lên một câu, đám rễ ghớm ghiếc vươn lên, đôi mắt chớp ánh sáng xanh đảo tròn trên vỏ cây khô héo trông càng hung dữ đáng sợ: “Ngươi đã tự dâng mình tới để ta chén no nê, vậy thì đừng trách ta không khách sáo!”
“Nếu đã vậy, ta cũng không khách sáo.” Tuy không biết rõ đạo hạnh của yêu ma trước mặt, nhưng Thanh Huyền vẫn tỏ bộ dáng kinh nghiệm phong phú, vẻ mặt chăm chú rút thanh kiếm Thanh Đồng trên lưng.
* Thanh đồng = đồng thanh đen, một loại kim loại quý hiếm. Thanh kiếm này là sư phụ cho cậu, bề ngoài trông giống đồ cổ nhưng vỏ kiếm cổ xưa đã giấu đi ánh sáng xanh thẳm sắc bén lóe lên trên thân kiếm. Khẽ búng thân kiếm, từng tiếng phượng hoàng vang lên lanh lảnh. Dưới ánh trăng nhạt, những ngôi sao ẩn hiện trên mặt sông thu ngập tràn vẻ lạnh lẽo, tiêu điều.
Tính ra Thanh Huyền theo sư phụ ở núi Đông Cực được mấy năm, nhưng giờ mới xem như có cơ hội vận dụng sở học của bản thân, đương nhiên cậu rất hưng phấn. Việc trừ yêu ma bảo vệ chính nghĩa này, tuy cậu đã từng nghe các sư thúc ba hoa khoác lác qua, nhưng cậu lại chưa từng có kinh nghiệm thực chiến, trong khoảnh khắc lòng dạ cũng hơi bất an lo lắng.
Còn con thụ yêu kia, khi thấy cậu rút thanh kiếm ra, sự huênh hoang hả hê của nó phút chốc đã xẹp đi hơn nửa: “Sao ngươi lại có thanh kiếm đó?” Nó kinh hoàng trừng trừng nhìn thanh kiếm, giống như trông thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ: “Ngươi là đệ tử của vị chân nhân nào trong phái Trường Nhạc ở Đông Cực?”
Thanh Huyền không đáp, cậu vung kiếm đánh đòn phủ đầu.
Cậu không trả lời là vì quả thật cậu không biết mình là đệ tử của vị chân nhân nào trong phái Trường Nhạc Đông Cực. Cậu chỉ biết sư phụ mình là một nữ tử, cũng là người ai ai nghe thấy đều trốn còn không kịp. Nghe sư thúc sư bá kể, danh tiếng sư phụ rất vang dội, không chỉ nổi tiếng ở toàn bộ Đông Cực, ngay đến chúng tiên ở Tây Côn Luân cũng phải nể mặt người vài phần.
Chẳng qua, tuy cậu có duyên bái người làm sư nhưng sư phụ lại chưa từng thật sự dạy cậu bất cứ thứ gì. Tất cả là do các sư bá, sư thúc vì quá buồn chán nên đã dạy cho cậu sơ sơ vài chiêu, không có chút hệ thống bài bản nào, nay có dịp dùng tới chẳng biết có hữu dụng không.
Dưới ánh trăng, thân kiếm Thanh Đồng tỏa ra ánh sáng bạc lạnh buốt xương, kiếm vung lên, luồng kiếm khí bàng bạc biến hóa như rồng cuộn từ hữu hình tới vô hình, như ngàn vạn mũi dao trút xuống ào ạt liên tục đánh thẳng vào thụ yêu khiến nó không trả được một đòn.
Đúng vào lúc cả hai đang giằng co quyết liệt, cậu bé đang ngủ say đột ngột thức giấc. Cậu bé trông thấy hình dáng đáng sợ của thụ yêu nên hoảng sợ khóc thét lên.
Thanh Huyền vốn đang chuyên tâm đối phó với thụ yêu bỗng giật mình vì tiếng khóc thất thanh đó, cậu không để ý nên đã để lộ sơ hở. Thụ yêu chộp lấy cơ hội, những chiếc tua dài như sống dậy vươn ra quấn chặt chân, kéo vụt cậu ra sau rồi ném thẳng lên giữa không trung.
Lúc ngã xuống Thanh Huyền kêu lên đau đớn, dường như cậu bị ném rất mạnh, suýt chút nữa thanh kiếm đang cầm trong tay cũng rơi ra. Đợi đến lúc tung chiêu thức khác, thế tấn công của cậu đã không còn sắc sảo như trước. Thụ yêu cũng nhận ra cậu không còn chuyên tâm, nó vừa cố giằng co với cậu vừa tranh thủ tấn công cậu bé con đã hoảng sợ ngơ ngác ở trong sọt, nó muốn phân tán trận pháp của cậu. Cậu không những phải tiếp chiêu với thụ yêu mà còn phải phân tâm bảo vệ cậu bé, kiếm chiêu bị khống chế, sơ hở ngày càng nhiều.
“Ta còn tưởng ngươi là nhân vật lợi hại gì, xem ra chỉ là một tên người phàm tầm thường thôi. Mặc dù chiêu thức lợi hại, nhưng rốt cuộc học thuật tu vi nông cạn, có vỏ mà không có ruột. Dù ngươi có được thanh kiếm đó cũng chẳng làm nên trò trống gì, vậy thì ngươi có mạng bước vào, nhưng không còn mạng để ra rồi.” Thụ yêu chiếm thế thượng phong nên càng thêm đắc ý, nó vừa cười quái dị vừa châm chọc: “Ta thấy ngươi da non thịt mềm, trắng nõn trắng nà, khuôn mặt tuấn tú. Tiếc quá, máu thịt của ngươi phải trở thành phân bón rồi. Nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ chọn đài hoa đẹp nhất để cất giữ khuôn mặt khiến người ta yêu thích của ngươi!”
Thanh Huyền không quan tâm, cậu tấn công liên tục vì muốn tranh thủ cơ hội sinh tồn cuối cùng cho mình và cậu bé con.
“Khuôn mặt của nó, chưa tới lượt loại thụ yêu đạo hạnh năm trăm năm như ngươi cất giữ đâu!” Không biết từ lúc nào một màn sương mù dày đặc mang theo khí tức lạ lùng khó tả bắt đầu lan tỏa khắp khu rừng. Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng mà trong trẻo xa xăm không biết ở chỗ nào văng vẳng tới, giọng nói như xa tận chân trời nhưng lại dường như ở gần ngay trước mắt: “Muốn ăn thịt nó ư? Thật không biết tự lượng sức mình!”
Khi nghe thấy giọng nói đó, Thanh Huyền rõ ràng sửng sốt một phen, ngay sau đó thanh kiếm trong tay cậu giống như đang sống dậy, nó vang lên một tiếng rít dài rồi đột ngột bay vụt ra ngoài.
Một vầng trăng non lơ lửng đầu cành, bóng tối đen đặc bao trùm. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua rừng cây âm u, từng tia sáng nhàn nhạt lặng lẽ trút xuống.
Những thân cây chết rũ có lẽ do mạch nước cạn khô, quấn bện tạo thành một cánh rừng rậm rạp hoang vu. Hình dáng những thân cây này vô cùng kỳ dị, trông giống như người đang hấp hối cố vươn bàn tay co quắp, gào thét trong tĩnh lặng. Không gian lặng ngắt, không một cơn gió thoảng, thậm chí vắng cả tiếng cú đêm.
Thanh Huyền chậm rãi đi qua rừng cây rậm rạp như mê cung này.
Vóc người cậu tương đối cao, nhưng lại mặc một bộ áo vải tầm thường không mấy vừa người, lưng vác theo một thanh kiếm Thanh Đồng rất to, càng khiến cơ thể chưa trưởng thành của cậu thêm mỏng manh yếu ớt. Nhưng dung mạo của cậu có thể khẳng định là hiếm thấy trên đời, ngũ quan sáng sủa, khôi ngô tuấn tú, khiến bất kỳ ai gặp gỡ một lần cũng ngàn đời khó quên.
Đường đêm rất khó đi, cậu đã đi loanh quanh trong rừng khoảng chừng vài canh giờ. Từ lúc ý thức được mình cứ luẩn quẩn mãi trong rừng cây khô này cậu đã bắt đầu thấy hơi bất an nôn nóng, nhưng muốn trách thì chỉ đành trách mình muốn đi đường tắt, giờ bị nhốt ở đây cũng là bụng làm dạ chịu.
Khẽ thở dài, cậu ngồi xuống nghỉ tạm để lấy sức lát nữa tiếp tục tìm đường, vô tình lại bỏ sót một luồng sáng chợt lóe lên ngay trước mắt…
Sau gốc cây khô cách đó không xa, một người phụ nữ trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi không biết ở đâu chui ra, cúi đầu chậm rãi bước tới. Trên lưng vác theo một cái sọt lớn, trong sọt là một cậu bé con đang ngủ say sưa.
Thanh Huyền vô cùng mừng rỡ, cậu tiến tới chào hỏi, ôm tay cung kính thi lễ với người phụ nữ đó: “Xin hỏi đại thẩm, thẩm có biết đường ra khỏi khu rừng này không?”
Người phụ nữ thấy Thanh Huyền đột ngột xuất hiện, dường như hơi ngạc nhiên, qua một lúc mới cười tươi rói. Thong thả đặt cái sọt to sau lưng xuống, nghi ngờ quan sát cậu vài lượt từ đầu đến chân: “Cậu là con cái nhà ai, đêm hôm khuya khoắt sao còn lang thang trong rừng?”
Thanh Huyền bị bà nhìn chăm chú cũng hơi hoảng hốt, cậu mất tự nhiên dùng mu bàn tay quệt quệt thái dương: “Cháu tên Thanh Huyền, cháu cần đến Tây Côn Luân gấp, lúc trước cháu có hỏi đường tắt ở quán trà ven đường, đại thúc bán trà bảo cháu đi xuyên qua khu rừng này là có thể đến thị trấn kế tiếp. Ai ngờ đâu khu rừng này toàn là cây khô chằng chịt, thật khó nhận biết phương hướng, cháu vừa vào rừng đã lạc đường mất rồi.”
“À, hóa ra thế.” Người phụ nữ cúi đầu ngắm nhìn cậu bé con ngủ say sưa trong sọt, ánh sáng trong rừng mờ ảo nên không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt bà, chỉ có thể nghe thấy giọng nói khàn khàn khác lạ: “Núi Côn Luân à, đường vẫn còn xa lắm, không biết cậu vội vã đến đó để làm gì?”
Thanh Huyền hơi cúi đầu, dường như muốn dùng động tác này che giấu vẻ xấu hổ của mình: “Sư phụ cháu bị nội thương nhẹ, cháu nghe nói trên đỉnh Ngọc Châu ở Tây Côn Luân có cỏ tiên linh chi là báu vật giúp người tu đạo bồi bổ khí huyết nên cháu muốn đi tìm, hy vọng có thể tìm được nó.”
Tuy lời nói của cậu rất ngay thẳng đường hoàng như một đệ tử nhị thập tứ hiếu, nhưng cậu cũng hơi chột dạ. Lần này, cậu chuồn xuống núi quả thật muốn đi tìm cỏ tiên linh chi, nhưng lại vì một động cơ không muốn ai biết…
Việc này rất mất mặt, không nhắc tới thì hơn.
“Lòng hiếu thảo của cậu thật đáng khen, hiếm có, hiếm có.” Người phụ nữ bất giác gật đầu cười liên tục, trong nụ cười đó ngoài sự khen ngợi dường như còn mang theo ý gì khác không thể nhận rõ: “Có điều, nghe kể rằng dưới khe núi ở Tây Côn Luân là cửa địa ngục, chỉ cho vào không cho ra. Trên đỉnh Tây Côn Luân là thánh cảnh Ngọc Thanh, những người ở đó không phải thần thì cũng là tiên, linh chi chắc sẽ có, nhưng đó không phải thứ ai cũng có thể hái được.” Vừa dứt lời, bà ta ngẩng đầu lên, trong đáy mắt thoáng lóe lên vẻ xảo quyệt.
Hình như Thanh Huyền không chú ý tới tiểu tiết đó, cậu ngẩng đầu kiên quyết: “Không sao cả, chỉ cần có thể đến núi Côn Luân, cháu nhất định sẽ tìm được cách lên núi. Nhưng mà, nhắc tới chỉ khiến thẩm thẩm chê cười, đừng nói núi Côn Luân, giờ đến cả cánh rừng này cháu cũng không thể ra khỏi, thật quá xấu hổ.”
“Cậu chỉ bị vây khốn nhất thời thôi.” Người phụ nữ cười ha ha hai tiếng, trên thái dương hiện lên vài nếp nhăn lạ lùng giống như vỏ cây khô quắt queo: “Ta thấy cậu quả có vài phần dũng cảm, chẳng trách dám đi đường tắt qua cánh rừng này.
Nghe bà ta nói vậy, Thanh Huyền hơi nhíu mày thầm nghi ngờ: “Cánh rừng này có điều gì kỳ lạ ư?”
“Theo ta thấy, người bán trà chỉ cậu đi đường tắt chắc chắn không có ý tốt gì rồi.” Người phụ nữ vươn tay vén vài sợi tóc lòa xòa bên thái dương, từng cử chỉ của bà ta dường như mang theo cái gì đó khiến người ta lạnh sởn gai ốc, đến cả ngữ điệu cũng không còn khàn khàn già nua như lúc nãy: “Cậu không biết sao? Khu rừng này chính là rừng khóc đêm nổi tiếng vùng này đó!”
“Rừng khóc đêm?!”
Cái tên vừa kỳ dị vừa đáng sợ, đừng nói Thanh Huyền, đến cả cậu bé đang ngủ say trong sọt cũng thình lình run rẩy.
Người phụ nữ lẳng lặng đi vòng quanh Thanh Huyền, cất tiếng cười âm trầm giải đáp nghi ngờ của cậu: “Nghe người ta kể rằng, trong cánh rừng này có yêu ma ăn thịt người. Những người bị lạc trong rừng sau khi bị yêu ma ăn thịt sẽ biến thành cô hồn dã quỷ, hồn phách còn bị giam cầm, không thể đến địa phủ đầu thai chuyển kiếp. Cho nên, vào những đêm mây đen che mờ ánh trăng, những cô hồn dã quỷ không thể đầu thai chuyển thế sẽ bắt đầu than khóc, vì vậy người ta mới gọi cánh rừng này là rừng khóc đêm!”
Khi người phụ nữ đang kể chuyện say sưa, giống như để minh họa cho câu chuyện, mảnh trăng vốn đang vắt vẻo đầu cành dần dần bị đám mây đen đặc che phủ, ánh sáng vụt tắt, trong phút chốc khu rừng đột ngột tối tăm. Xung quanh gió thổi khua những cành cây vang lên tiếng loạt xà loạt xoạt, thoáng nghe qua hơi giống tiếng quỷ hồn than khóc, thật âm u đáng sợ.
“Thẩm thích nói đùa quá, nếu ở đây có yêu ma ăn thịt người thì sao thẩm còn dám cõng con đi qua đây? Chẳng lẽ thẩm không sợ sao?” Thanh Huyền liếc nhìn vầng trăng ẩn sau màn mây, lại lướt nhìn những thân cây khô quắt vì thiếu ánh sáng nên càng thêm đáng sợ chung quanh. Cậu cười gượng, sau khi phát hiện người phụ nữ cứ đi vòng quanh cậu như hổ rình mồi, phút chốc da đầu run lên, cậu vẫn cố kiên cường trấn tĩnh: “Nói lại thì, có ai từng tận mắt nhìn thấy yêu ma quỷ quái đâu?”
Người phụ nữ lắc lắc đầu, vươn tay khẽ khàng vuốt ve cậu bé con đang ngủ say sưa trong sọt, biểu cảm trên khuôn mặt không phải nét yêu thương của người mẹ hiền từ mà là vẻ kích động như kẻ đói khát bắt gặp thức ăn ngon: “Nó không phải con ta.” Người phụ nữ hơi ngừng lại rồi ngẩng mặt lên, bà ta nở nụ cười vừa quỷ quyệt vừa kỳ dị: “Yêu ma ăn thịt người ta quả thật chưa nhìn thấy, nhưng cậu sẽ gặp nhanh thôi!”
Bà ta vốn chỉ nhoẻn cười, rồi dần dà cười đầy vẻ đắc ý, càng ngày càng hả hê phát ra tiếng. Theo từng tiếng cười, cơ thể bà ta cũng bắt đầu biến đổi…
Trong ống tay áo, dưới làn váy dần dần mọc ra những sợi rễ cây thật dài, mái tóc biến thành từng chạc cây khô, khuôn mặt và làn da dần dần vỡ ra, tróc xuống từng mảng từng mảng lộ ra lớp vỏ cây giấu dưới tấm da người. Cơ thể vốn hơi lom khom bỗng đột ngột vươn cao, bà ta cất tiếng cười âm trầm, những chạc cây như vuốt quỷ run lên từng chặp, trong phút chốc trên từng cành cây nở ra những đóa hoa cực lớn.
Trên mỗi đóa hoa hiện ra vô số khuôn mặt đau đớn, khổ sở, lấp lóe ánh sáng xanh trông như những đốm lửa ma trơi. Những khuôn mặt đó có nam có nữ, có già có trẻ không hề giống nhau, có khuôn mặt đau thương gào thét, lại có khuôn mặt khóc lóc bi ai. Trong khoảnh khắc tiếng quỷ khóc hồn gào vang lên không dứt, hòa cùng tiếng gió quanh quẩn đâu đây, đến cả ánh trăng mờ nhạt cũng dần nhuốm màu lạnh lẽo âm u giống như đã bước chân vào mười tám tầng địa ngục dưới âm ti địa phủ.
“Hóa ra…” Thanh Huyền nhìn cảnh tượng khiến người ta kinh hoàng trước mắt, cũng chẳng biết rõ do bất ngờ hay là do bị cảnh tượng kỳ dị kích thích mà toàn thân cậu toát đầy mồ hôi lạnh: “Ngươi, ngươi chính là yêu ma ăn thịt người!”
Trong thời buổi loạn lạc, yêu ma hoành hành ngang ngược, vừa rời khỏi Đông Cực chưa được ba ngày cậu đã gặp phải một tên, quả là vận số tốt khủng khiếp. Chẳng qua, tính kỹ ra, đây cũng không phải là chuyện xấu, nhân dịp này để cậu rèn luyện can đảm.
“Thiên đường có lối lại không đi, địa ngục không cửa cứ xông vào.” Thụ yêu cất tiếng cười khẩy khiến người ta run sợ. Thét lên một câu, đám rễ ghớm ghiếc vươn lên, đôi mắt chớp ánh sáng xanh đảo tròn trên vỏ cây khô héo trông càng hung dữ đáng sợ: “Ngươi đã tự dâng mình tới để ta chén no nê, vậy thì đừng trách ta không khách sáo!”
“Nếu đã vậy, ta cũng không khách sáo.” Tuy không biết rõ đạo hạnh của yêu ma trước mặt, nhưng Thanh Huyền vẫn tỏ bộ dáng kinh nghiệm phong phú, vẻ mặt chăm chú rút thanh kiếm Thanh Đồng trên lưng.
* Thanh đồng = đồng thanh đen, một loại kim loại quý hiếm. Thanh kiếm này là sư phụ cho cậu, bề ngoài trông giống đồ cổ nhưng vỏ kiếm cổ xưa đã giấu đi ánh sáng xanh thẳm sắc bén lóe lên trên thân kiếm. Khẽ búng thân kiếm, từng tiếng phượng hoàng vang lên lanh lảnh. Dưới ánh trăng nhạt, những ngôi sao ẩn hiện trên mặt sông thu ngập tràn vẻ lạnh lẽo, tiêu điều.
Tính ra Thanh Huyền theo sư phụ ở núi Đông Cực được mấy năm, nhưng giờ mới xem như có cơ hội vận dụng sở học của bản thân, đương nhiên cậu rất hưng phấn. Việc trừ yêu ma bảo vệ chính nghĩa này, tuy cậu đã từng nghe các sư thúc ba hoa khoác lác qua, nhưng cậu lại chưa từng có kinh nghiệm thực chiến, trong khoảnh khắc lòng dạ cũng hơi bất an lo lắng.
Còn con thụ yêu kia, khi thấy cậu rút thanh kiếm ra, sự huênh hoang hả hê của nó phút chốc đã xẹp đi hơn nửa: “Sao ngươi lại có thanh kiếm đó?” Nó kinh hoàng trừng trừng nhìn thanh kiếm, giống như trông thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ: “Ngươi là đệ tử của vị chân nhân nào trong phái Trường Nhạc ở Đông Cực?”
Thanh Huyền không đáp, cậu vung kiếm đánh đòn phủ đầu.
Cậu không trả lời là vì quả thật cậu không biết mình là đệ tử của vị chân nhân nào trong phái Trường Nhạc Đông Cực. Cậu chỉ biết sư phụ mình là một nữ tử, cũng là người ai ai nghe thấy đều trốn còn không kịp. Nghe sư thúc sư bá kể, danh tiếng sư phụ rất vang dội, không chỉ nổi tiếng ở toàn bộ Đông Cực, ngay đến chúng tiên ở Tây Côn Luân cũng phải nể mặt người vài phần.
Chẳng qua, tuy cậu có duyên bái người làm sư nhưng sư phụ lại chưa từng thật sự dạy cậu bất cứ thứ gì. Tất cả là do các sư bá, sư thúc vì quá buồn chán nên đã dạy cho cậu sơ sơ vài chiêu, không có chút hệ thống bài bản nào, nay có dịp dùng tới chẳng biết có hữu dụng không.
Dưới ánh trăng, thân kiếm Thanh Đồng tỏa ra ánh sáng bạc lạnh buốt xương, kiếm vung lên, luồng kiếm khí bàng bạc biến hóa như rồng cuộn từ hữu hình tới vô hình, như ngàn vạn mũi dao trút xuống ào ạt liên tục đánh thẳng vào thụ yêu khiến nó không trả được một đòn.
Đúng vào lúc cả hai đang giằng co quyết liệt, cậu bé đang ngủ say đột ngột thức giấc. Cậu bé trông thấy hình dáng đáng sợ của thụ yêu nên hoảng sợ khóc thét lên.
Thanh Huyền vốn đang chuyên tâm đối phó với thụ yêu bỗng giật mình vì tiếng khóc thất thanh đó, cậu không để ý nên đã để lộ sơ hở. Thụ yêu chộp lấy cơ hội, những chiếc tua dài như sống dậy vươn ra quấn chặt chân, kéo vụt cậu ra sau rồi ném thẳng lên giữa không trung.
Lúc ngã xuống Thanh Huyền kêu lên đau đớn, dường như cậu bị ném rất mạnh, suýt chút nữa thanh kiếm đang cầm trong tay cũng rơi ra. Đợi đến lúc tung chiêu thức khác, thế tấn công của cậu đã không còn sắc sảo như trước. Thụ yêu cũng nhận ra cậu không còn chuyên tâm, nó vừa cố giằng co với cậu vừa tranh thủ tấn công cậu bé con đã hoảng sợ ngơ ngác ở trong sọt, nó muốn phân tán trận pháp của cậu. Cậu không những phải tiếp chiêu với thụ yêu mà còn phải phân tâm bảo vệ cậu bé, kiếm chiêu bị khống chế, sơ hở ngày càng nhiều.
“Ta còn tưởng ngươi là nhân vật lợi hại gì, xem ra chỉ là một tên người phàm tầm thường thôi. Mặc dù chiêu thức lợi hại, nhưng rốt cuộc học thuật tu vi nông cạn, có vỏ mà không có ruột. Dù ngươi có được thanh kiếm đó cũng chẳng làm nên trò trống gì, vậy thì ngươi có mạng bước vào, nhưng không còn mạng để ra rồi.” Thụ yêu chiếm thế thượng phong nên càng thêm đắc ý, nó vừa cười quái dị vừa châm chọc: “Ta thấy ngươi da non thịt mềm, trắng nõn trắng nà, khuôn mặt tuấn tú. Tiếc quá, máu thịt của ngươi phải trở thành phân bón rồi. Nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ chọn đài hoa đẹp nhất để cất giữ khuôn mặt khiến người ta yêu thích của ngươi!”
Thanh Huyền không quan tâm, cậu tấn công liên tục vì muốn tranh thủ cơ hội sinh tồn cuối cùng cho mình và cậu bé con.
“Khuôn mặt của nó, chưa tới lượt loại thụ yêu đạo hạnh năm trăm năm như ngươi cất giữ đâu!” Không biết từ lúc nào một màn sương mù dày đặc mang theo khí tức lạ lùng khó tả bắt đầu lan tỏa khắp khu rừng. Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng mà trong trẻo xa xăm không biết ở chỗ nào văng vẳng tới, giọng nói như xa tận chân trời nhưng lại dường như ở gần ngay trước mắt: “Muốn ăn thịt nó ư? Thật không biết tự lượng sức mình!”
Khi nghe thấy giọng nói đó, Thanh Huyền rõ ràng sửng sốt một phen, ngay sau đó thanh kiếm trong tay cậu giống như đang sống dậy, nó vang lên một tiếng rít dài rồi đột ngột bay vụt ra ngoài.