Chương : 6
-Y như là trong mơ vậy! Fenella tự nhủ.
Chiếc thuyền lướt êm trên mặt nước, không gian yên tịnh chỉ còn lại tiếng kẽo kẹt của cọc chèo và tiếng thở mạnh của những người khom lưng đẩy mạnh mái chèo.
Cô không ngờ nổi chỉ trong 1 thời gian ngắn như thế Periquine đã lo liệu được hết mọi việc, và giờ đây họ đang lênh đênh trên biển dấn thân vào 1 chuyến phiêu lưu mới.
Đương nhiên việc đi tìm người liên lạc vẫn là cô! Ngay khi cô cho anh biết tên người này cô vô cùng thấp thỏm lo âu như chính cô là kẻ đẩy anh vào hang hùm hàm sói, nhưng cô biết không có cách gì khả thi có thể làm anh từ bỏ ý định buôn lậu.
Ngay trong khoảnh khắc mắt anh rực sáng lên ở bàn ăn, và nghe giọng điệu háo hức của Periquine khi hỏi Augustus kể thêm về những hoạt động buôn lậu của bạn bè hắn, cô biết sẽ không còn cơ hội cho anh hồi đầu. Cái ý định đó đã nung nấu trong tâm trí Lord Corbury suốt bữa ăn tối.
-Buôn lậu! Em có nghe Augustus nói không? Đó là cách sẽ giúp mình kiếm tiền.
-Nhưng nguy hiểm lắm anh à. Fenella nhắc anh.
-Mấy chuyện mình làm hồi nào đến giờ có chuyện nào không nguy hiểm đâu, nhưng mình đâu có bị tóm! Lord Corbury hằn học. “Giờ thì anh nhớ ra khi còn ở London anh từng nghe các đường dây bán hàng lậu thuế xuyên suốt Channel càng ngày càng sôi động hơn từ khi chiến tranh chấm dứt.
-Chính xác. Fenella đồng ý, “và đó cũng là lý do tại sao khi anh còn ở ngoại quốc, chính phủ đã bổ nhiệm Tổng thanh tra thống lãnh các đội tuần dương ngăn chặn các hành động lậu thuế. Ông ta là đại úy Hatchard, từng là sỹ quan của Hải quân Hoàng gia.
-Nếu người khác thành công thì không có lý gì mình lại thất bại. Anh ương bướng.
-Em nghe ba em nói người ta ước tính có đến 20,000 người buôn hàng lậu thuế mỗi năm. Các nhà tù và trại giam tràn ngập người bị sa lưới, và số tù nhân bị đày sang Úc châu nhiều hơn bao giờ hết.
-Em có vấn đề gì không? Lord Corbury nổi sùng. “Sao dạo này em hay làm anh cụt hứng vậy vậy!”
-Em không có, Periquine, em không có thật mà. Chỉ là em sợ cho... anh.”
Cô biết cô ngăn anh vì đó xuất phát từ lòng yêu thương cho anh, chính vì quá yêu anh nên cô lo sợ. Sợ không thể nào chịu đựng cái cảnh anh sa vào hiểm cảnh hay bị thúc trói lên tòa.
-Dù em có giúp anh hay không. Anh quát lên giận dữ. “Anh nhất quyết sẽ đem hàng về. Chuyện đó cũng không khó khăn gì vì bao nhiêu lũ đần độn ngoài kia cũng trốn thoát được.”
Fenella lặng yên không nói năng gì, 1 lúc sau anh nói tiếp.
-À mà nói đến chuyện này anh mới nhớ – ai là người hầu bàn tối nay vậy? Anh không nhớ là đã gặp qua họ trước đó.
Fenella lưỡng lự 1 lát. Cô phân vân có nên thú thật cùng anh hay không, vì anh sẽ giận điên lên nếu biết được tự sự, nhưng đồng thời cô cũng không muốn dối anh.
-Sir Nicolas... cho mượn hai người hầu của... anh ấy. Cuối cùng cô cũng nói ra.
-Waringham! Lord Corbury gầm lên. “Hắn làm vậy để làm cái quái gì chứ? Anh đâu có muốn nhận của bố thí!
Anh nghẫm nghĩ 1 lúc rồi nói tiếp.
-Hình như 1 trong những gia nhân của hắn lo chuyện nấu nướng. Bây giờ nghĩ lại, anh không tin là bà Buckle lại nấu được ngon như vậy.”
-Không, dĩ nhân bà ấy không thể. Fenella đồng ý. Nhưng em bảo đảm anh Hetty sẽ không khen thức ăn ngon hay là tiệc không thành công nếu em không nhận sự giúp đỡ của Sir Nicolas.”
-Em điên sao? Em tưởng là anh muốn chịu ơn cái tên cứng đơ đó sao?
-Thật ra... anh ấy không có giúp... anh. Fenella nói nhỏ.
-Vậy hắn giúp ai? Lord Corbury căn vặn. “Anh không nghĩ là hắn muốn bữa tiệc tối nay thành công, để anh chói sáng trước mặt Hetty!”
-Anh ấy... giúp... em. Fenella thì thầm.
-Em! Giọng anh đầy sửng sốt.
-Vô tình... anh ấy biết. Fenella bối rối giải thích. “Rằng em sẽ đảm trách việc nấu nướng. Bà Buckle nấu không nổi, ông Barn thì cũng không lo xong việc gì. Ông ấy khó mà lo nổi cho hai người, đừng nói chi là năm, thế nào ông ấy cũng lẫn lộn món này với món kia.
Đó là sự thật không thể phủ nhận, và ánh mắt tức tối của Lord Corbury dịu đi 1 chút, nhưng âm điệu hậm hực vẫn hiển hiện trong lời nói.
-Em phải hỏi anh trước khi nhận lời hắn chứ, cho dù động cơ của hắn có là gì đi nữa.
-Không có nhiều thời giờ để tính cách khác. Em lo lắng đến chừng nào từ khi anh nói với em sẽ có tiệc tùng tại đây. Anh cũng phải công nhận là Hetty rất thỏa mãn và thức ăn rất ngon kia mà.
Lord Corbury lặng thinh 1 lúc lâu. Cô hiểu là anh cũng không có lý do gì để giận nữa vì những điều cô nói là sự thật và lời giải thích của cô cũng rất hợp tình hợp lý.
Nhưng vẫn còn hậm hực anh nói tiếp.
-Chuyện vừa qua càng cho anh thấy là anh phải kiếm ra tiền - bằng cách này hay cách khác. Không thể sống thiếu thốn tiếp tục như thế này nữa, cái số tiền trộm được cũng không kéo dài lâu.
Anh ngừng 1 lát rồi tiếp.
-Em có giúp anh không? Em quen biết nhiều người quanh đây chắc có thể giúp anh tìm được người trung gian.
-Được, em sẽ... giúp anh.
Biết là không thể can gián gì hơn nữa, cô nài nỉ anh.
-Anh sẽ cảnh giác trước sau, Periquine, và đừng làm bất cứ điều gì liều lĩnh chứ? Cũng như anh, em không muốn bị đày đi xa.
-Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Anh gay gắt. “Đây là việc của đàn ông, anh không muốn em băng qua Channel với anh.
Cô cười chế diễu.
-Rồi anh làm sao biết cách trả giá khi qua tới bên đó? Cần phải lấy hàng vào với giá thấp. Có lẽ tiếng Pháp của anh khá hơn trong những năm ở Pháp, nhưng anh vẫn chưa thành thạo để lo các chuyện giao dịch.
Nghe cô nói anh cười phá lên.
-Em nói gì vậy, anh được tiếng là giỏi tán tỉnh đó.
-À, nghệ thuật tán tỉnh của anh hữu dụng lắm. Cô châm biếm. “Trừ phi người bán brandy là đàn bà, nhưng chuyện này thì hiếm lắm. Nếu anh không cho em theo, đừng hòng em nói cho anh biết người giao dịch là ai. Nếu anh tự đi lùng, coi chừng hỏi lầm người đó, rồi lại đến tai nhà chức trách cho xem.
-Rồi, được rồi, đừng kỳ kèo nữa! Đàn bà lúc nào cũng đòi cho được mới thôi! Nói cho anh biết anh phải đi đâu và gặp ai.
Vài năm đổ lại đây, qua lời dân trong làng Fenella biết được người dắt mối mà họ muốn kiếm là Renshaw sống ở Hellingly. Trong làng và các vùng lân cận, hễ ai muốn mua rượu và thuốc lá lậu thì tìm Renshaw.
Ngày hôm sau, Lord Corbury lên đường sớm đi gặp Renshaw. Lần này cô nghĩ tốt hơn là để anh đi 1 mình. Khi trở về, Periquine hí hửng như đứa trẻ được qùa.
-Renshaw thật là tinh đấy em. Hắn biết chính xác cái anh muốn khi anh vẫn chưa kịp hỏi. Hắn nói có 1 chiếc thuyền được lắm chỉ đi mới năm, sáu chuyến thôi, gía cả cũng không tệ.
-Vậy tại sao họ lại bán đi?
-Bọn họ gặp xui, tông ngay vào tàu hải quan.
Nhìn thấy nét diễn biến trên mặt Fenella, anh vội nói.
-Nhưng Renshaw bảo rằng chuyện này cả triệu lần mới có một. Hắn ta nghi bọn họ say rượu. Giờ quan trọng là mình phải vượt biển cho mau – nếu biển êm chỉ mất khoảng độ 3 tiếng thôi – mình bốc hàng xong là quay về liền trước khi trời sáng.
-Giấc này trong năm này ngày dài hơn đêm. Fenella phản đối. “Mặc dù biển động, nhưng khởi hành vào khoảng tháng 10 hay 11 là thuận tiện nhất.”
-Anh không muốn đợi đến lúc đó. Lord Corbury khăng khăng giữ ý định. “Anh có hỏi ý của Renshaw, hắn nói vào mùa hè ở Channel buổi sáng trời cũng mù sương giống như tháng 11, dễ qua mắt đám tuần cảnh.
Giờ đây chả có gì có thể làm anh chùn bước, Fenella dần dần thấy mình cũng bị lôi cuốn vào cơn hứng khởi của anh.
-Tối qua Renshaw kể lại có 1 chiếc thuyền với 1 nhóm 26 người đem về được cả tấn thuốc lá, 50 kiện rượu brandy và rượu gin, 30 rương trà, tất cả trị giá khoảng 10,000 bảng.
-Nhưng anh đâu có nhiều người như vậy.
-Không, chiếc thuyền anh mua chứa khoảng 10 người thôi. Renshaw nói anh mua được giá hời đó. Em nói đúng, điều chủ yếu là mua đúng giá. Mình có thể kiếm được từ 5,000 đến 7,000 bảng 1 chuyến.
-Khá đấy chứ!
-Còn nữa, 1 đồng vàng ở Anh giá khoảng 27 shiling, nhưng bên kia có giá hơn. Số vàng trong Priest’s Hole cao giá hơn mình nghĩ.
-Anh trả cho người làm bao nhiêu?
-Renshaw nói, nếu anh mướn họ thường xuyên thì 1 bảng 1 tuần, chuyến nào trót lọt thì 10 bảng.
-Anh mua thuyền rồi sao?
-Mua rồi, dại gì mà để vuột qua cơ hội tốt. Renshaw lo liệu hết mọi thứ cho anh từ thuyền cho đến phu phen, luôn lừa để tải hàng khi thuyền trở về.
-Hắn ta đòi điều kiện gì?
-17% tiền lời mỗi chuyến, và tuyệt đối không khai tên hắn ra nếu bị bắt.
-Chắc hắn đáng tin cậy. Fenella nói 1 cách ngờ vực. “Dù sao đi nữa hắn cũng đâu thiệt thòi gì. Renshaw muốn anh trả tiền mặt liền hả?
-Cô em à, Renshaw là dân làm ăn, anh hứa với hắn ngày mai trả tiền thuyền, trả trước luôn tiền cho lừa và các người bốc vác hàng khi thuyền đến.
Mọi thứ nghe sao dễ quá. Cô nghĩ thầm.
Giờ đây trong bóng đêm dù cảm giác được thuyền đang lướt đi phía bên dưới, cô vẫn bàng hoàng chưa tin là mình đang dấn thân vào 1 chuyến phiêu lưu hoang đường đến thế.
Lại 1 lần nữa cô lại khoác lên mình bộ quần áo Periquine mặc ở Eaton lúc 15 tuổi, bộ y phục cô đã mặc khi “viếng” nhà Isaac Goldstein. Lord Corbury cũng nghĩ đây là ý kiến hay.
-Anh sẽ nói em là em trai của anh. Thủy thủ họ mê tín không muốn đàn bà lên thuyền, sợ gặp xui.
-Em thấy anh có lý.
-Nếu không cần thiết em đừng lên tiếng. Lord Corbury căn dặn. “Nếu không sẽ bị lộ tẩy đó.”
Họ phải rời nhà vào lúc trời mờ sáng, Fenella có hơi e ngại bị bắp gặp cưỡi ngựa ngồi kiểu hai hàng (thuở trước phụ nữ Anh cưỡi ngựa phải để chân 1 bên) trước khi ra khỏi khu vực lân cận, nhưng cũng đỡ cho cô họ phải đi trong rừng và xuyên qua đồng vắng để tránh tai mắt. Họ tới được Hellingly lúc mặt trời sắp lặn.
Lord Corbury phi không ngừng qua 1 thôn nhỏ có lữ quán và ngôi giáo đường nhỏ bằng đá xám, rồi tiếp tục vượt qua 1 ngọn đồi thấp cho đến khi thấy 1 con lạch nhỏ, nơi mà mọi người đang đợi anh.
Fenella ngỡ ngàng khi không thấy ai xuất hiện, cô cứ ngỡ kế hoạch của họ đã bị hỏng và lo Lord Corbury sẽ thất vọng. Nhưng cứ như ảo thuật, người ở đâu không biết nhô ra từ sau các bờ đá và hang động thấp dưới mặt nước. Còn thuyền được thì phủ lưới cá và cất dấu kỹ lưỡng để tránh bị tình nghi.
Khi lưới được kéo ra, Lord Corbury kiểm tra lại tình trạng thuyền bè, xong việc thì trời vừa sụp tối. Đã đến lúc khởi hành.
Phu chèo là các tay trai tráng rắn rỏi vạm vỡ. Họ trang bị những cây sào dài dùng làm vũ khí khí phòng khi chạm trán với lính hải quan. Mọi người gần như không nói tiếng nào ai nấy lặng lẽ lo toan phần việc của mình.
Chỉ trong 1 lát con thuyền được đẩy ra mé nước, Lord Corbury ra hiệu cho Fenella leo lên lòng thuyền, còn mình thì ngồi gần bánh lái. Cô muốn ngồi gần anh, nhưng hiểu là không phải lúc để kỳ kèo. Fenella chọn cho mình 1 chỗ kế bên các cuộn dây thừng, và các phu chèo cũng ngồi vào vị trí của mình.
Cô thầm lo mặc dù thuyền có khá nhiều chỗ để chứa hàng, nhưng trên đường về chở nặng sẽ đi chậm hơn và nhiều nguy hiểm hơn. Lo hơn nữa là tàu tuần cảnh lúc nào cũng chờ chực bắt quả tang các thuyền đang chở khẳm các món hàng lậu từ Pháp.
Dù rằng lo lắng lúc này chỉ bằng thừa, cô cũng tránh không khỏi ngậm ngùi không hiểu là Hetty có biết Periquine đang sả thân mạo hiểm là vì cô ta hay không.
-Cho dù chuyện gì có xảy ra đi nữa chúng mình cũng sát cánh bên nhau. Cô tự nhủ, không đời nào cô đành lòng ở lại nhà khi thấy Periquine đang dấn thân vào hiểm cảnh.
Nếu anh và cô bị bắt tội chết, cô sẽ nói cho anh nghe điều đang ấp ủ trong lòng cô. Nhưng cô bỗng rùng mình trước viễn cảnh đen tối đó, sao 1 người tuấn tú, tràn đầy sức sống như Periquine lại chết? Chết cho cái chuyện tầm thường là vì tiền!
Trời tối ấm áp, ít gió con thuyền lao đi khá nhanh. Một giờ rồi lại một giờ qua, mọi chuyện đều qua êm thắm, còn đang nóng lòng không biết khi nào đến đích thì trước mắt Fenella cái bóng thẫm đen của bờ biển Pháp đã hiện ra. Lord Corbury hạ giọng ra lệnh cho phu chèo chuẩn bị đổ bộ. Rồi vẫn lẳng lặng như trước hai người phu chèo nhảy xuống kéo thuyền gác lên bãi đá, mọi người còn lại cũng nhảy xuống nước bước đi trong những làn sóng nhỏ lăn tăn. Fenella loạng choạng đứng lên, Lord Corbury nhấc bổng cô lên và bế cô đi vào bờ cho khỏi bị ướt chân.
-Anh chắc chắn là chỗ này đây. Anh thì thào. “Renshaw mô tả chính xác lắm.”
Họ tiếp tục đi vào phía trong, được khoảng vài yard thì thấy 1 người đàn ông bước từ
trong chỗ tối bước ra.
-Rough et Noir. Lord đọc ám hiệu bằng tiếng Pháp với giọng Anh.
Nghe xong, ông ta lấy ra dưới áo choàng đen 1 chiếc đèn lồng và giơ lên nhìn cho rõ mặt Lord Corbury. Tỏ ý hài lòng, ông ta thình lình quay gót, dẫn theo con la bước lên phía trước dẫn đường.
Mọi người lục tục theo gót ông ta đi 1 quãng ngắn đến 1 cái chòi dựng trên ghềnh đá nhô ra biển. Fenella thấy nó không khác gì là 1 nhà kho chứa hàng hóa. Trong đó cô thấy hàng trăm thùng chứa brandy, gin, những kiện thuốc lá, trà, những cuốn tơ lụa... cơ man là hàng hóa đủ các loại – dành để bán cho các thương buôn người Anh chịu trả bằng tiền vàng.
Những người đàn ông đang thương lượng với Lord Corbury khuôn mặt khắc nghiệt, ánh mắt lanh lợi. Fenella đảm trách phần thông dịch cho cả hai bên, đôi lúc cô xen vào tự mình thỏa thuận giá cả. Cuối cùng chuyện buôn bán cũng ngã ngũ. Một trong số những người đàn ông Pháp cất tiếng khen.
-Em của ông rất biết trả giá! Hắn lanh lợi sắc sảo như đàn bà vậy, bọn tôi cũng không lời lóm được bao nhiêu.
Lord Corbury hiểu rõ thực chất của vấn đề, anh đáp ngay.
-Còn nhiều chuyến kế tiếp nữa. Tôi sẽ đem thuyền lớn hơn, tất cả tùy thuộc vào lần đầu tiên này.
-Anh sẽ đẩy được hàng này dễ thôi, em ông đã lựa hết brandy và thuốc lá tốt rồi còn gì. Bọn khác có thể lừa ông, nhưng chúng tôi thì không.
-Tôi cũng hy vọng là không. Anh trả lời giọng khô khan.
Thấy mọi việc đã xong, một người Pháp chạy đi gọi các người phu chèo đến bốc hàng hoá xuống thuyền.
Lord Corbury trả hàng bằng tiền vàng lấy ra từ trong chiếc túi da thắt ngang hông. Fenella thấy người phu chèo nào cũng có 1 túi da dài gắn vào dây thắt lưng, trong túi của họ đựng tiền công được trả trước lúc khởi hành.
Mọi người vội vã thu xếp chèo chống trở về, không màng đến các nghi thức xã giao chào hỏi nồng nhiệt thường thấy trong các cuộc đối thoại kiểu Pháp. Đây là lúc, Fenella nghĩ, thật sự khởi điểm của hiểm nguy, tuy nhiên mọi việc lại xem ra có vẻ yên ắng.
Họ không gặp bất cứ tàu bè nào trên đường trở về, và họ tạm coi mình đã hơn nửa đường may mắn.
Trời u ám có vẻ muốn mưa. Fenella biết mưa xuống sẽ có lợi tránh khỏi tầm kiểm soát của tàu tuần tiễu, nhưng lại bất tiện cho mọi người trên thuyền. Những người phu chèo điều khiển thuyền rất thuần thục, mặc dù chở nặng chiếc thuyền vẫn rẽ sóng băng băng lướt tới.
Fenella thấy mình thật bất tiện xoay trở trong lòng thuyền giờ đây chật ních vì hàng hoá, chân cô mỏi rã rời, và mắt cay xé vì mùi thuốc lá quá nồng.
Cô bắt đầu cảm thấy lo âu, mặc dù họ đã vượt đến giữa Channel, khi bầu trời mỗi lúc một nặng. Cô rất muốn hỏi xem anh có cùng tâm trạng như cô không, nhưng anh ngồi khá xa phía đầu thuyền, giữa họ là các phu chèo mình mẩy mướt mồ hôi, tiếng thở hì hục của họ ồn ào khuấy động sự yên tĩnh bao quanh.
Rồi 1 sự thanh thản đến làm cô hiểu ra nãy giờ mình đã quá căng thẳng, con thuyền đã trôi vào vùng sương mù.
Màn sương không quá dầy nhưng tương đối là lớp vỏ che khá hữu hiệu cho thuyền trong lúc này khi bóng tối thoảng dần nhường chỗ cho bình minh sắp đến.
Thuyền tiếp tục vẫn lướt êm trên sóng hết dặm này đến dặm khác cho đến khi Fenella dần dần cảm thấy mi mắt mình nặng trĩu, tâm trí mơ màng vì say thuốc lá. Cô dường như muốn ngủ thiếp đi thì bỗng có tiếng người nói lao xao.
Lord Corbury cũng nghe thấy, anh khẽ ra lệnh.
-Giơ chèo lên!
Họ tuân lệnh giơ chèo lên, nhưng đã quá trễ. Nếu họ nghe thấy được tiếng động từ tàu bên kia, thì tất nhiên thuyền họ cũng bị phát hiện.
-Các người là ai? Có tiếng kêu vang lộng cả mặt nước. Nhân danh Đức vua hãy neo thuyền lại!
Fenella như muốn thét lên đó là tàu hải quan, rồi cô nghe được Lord Corbury nói nhỏ nhưng đúng hơn là ra lệnh.
-Chèo tiếp đi, phải chạy thôi.
Bọn phu chèo hạ mái chèo.
-Ngồi cho vững. Lord Corbury nói nhỏ đủ cho mọi người cùng nhe. “Tôi sẽ lo liệu mọi chuyện.”
Chỉ 1 thoáng hoảng hốt, rồi các phu chèo cố lấy lại bình tĩnh tiếp tục chèo đi.
-Không neo thuyền chúng tôi sẽ nổ súng!
Tiếng nói vang lại sau lưng và dường như bị bỏ lại xa hơn 1 chút.
Nghe tiếng kêu mọi người lại chèo nhanh vun vút với sức mạnh thần kỳ, rồi thình lình có tiếng nổ lớn và tiếng đạn bay xé gió trên đầu.
-Hụp đầu xuống mau! Tiếng Lord Corbury vang lên rõ mồn một.
Sương mù vẫn bao phủ chung quanh, nhưng càng lúc càng thoảng dần, Fenella căng mắt đăm đăm nhìn về phía trước hy vọng thấy được những mỏm đá hiện ra.
Những tiếng nổ lại vang lên chát chúa tiếng này tiếp nối tiếng khác, Fenella bỗng thấy tay mình như bị nung lên bằng sắt nóng đỏ.
Cô bật lên 1 tiếng kêu nhỏ rồi gục xuống trên các kiện hàng, nhưng không ai nghe thấy tiếng của cô. Ngay lúc đó, Lord Corbury kêu lên mừng rỡ.
-Ra khỏi tầm bắn rồi! Chỉ có 1 chút nữa thôi là mình thoát.
Tàu hải quan lại nổ súng nữa, nhưng đã bị bỏ lại khá xa. Fenella ngồi lặng yên, bàn tay nắm chặt cánh tay.
Trong 1 thoáng cô cảm thấy choáng váng người như muốn xụp xuống, thấy mảnh đạn đã xuyên dưới da cắt ngang lần vải áo choàng. Vết thương tuy không nghiêm trọng, nhưng vô cùng đau buốt.
-Mình chỉ bị hoảng quá thôi. Cô tự trấn an mình, phải cố gắng đừng gây kinh động. Mới tránh được bọn kiểm thuế này, nhưng sẽ còn những bọn khác.
Cô thấy máu ứa ra tay, nhưng nhịp thở đã điều hòa hơn, và cơn choáng váng cũng qua đi.
Giờ thì cô lại bối rối không biết phải giải thích sao về vết thương này với mẹ cô hay là làm sao tìm được bác sỹ băng bó trước khi về nhà. Trong khi cô mải mê suy tính thì thuyền đã vào đến lạch Hellingly, bọn phu chèo nhảy ào xuống nước và đẩy thuyền lên cạn.
Lord Corbury bước lên bãi dõi mắt tìm đoàn lừa, theo hẹn đã ở chung quanh đó đợi họ tới, nhưng chỉ thấy 1 thằng bé run rẩy bước ra từ trong bóng tối.
-Có lính tới! Người ta bảo tôi nhắn với ông có lính đang canh dọc theo bờ đá. Tốt hơn là cho đánh chìm luôn cả thuyền lẫn hàng, bây giờ đừng làm chuyện gì hết.
-Qủy tha ma bắt, có thật không? Anh gào lên dữ dội.
-Nguời ta bảo tôi nói như vậy đó. Nói xong thằng bé trốn mất.
Lord Corbury trở lại bọn phu chèo.
-Đụng chuyện rồi. Bọn họ kêu mình đánh chìm thuyền, như vậy thì thuốc lá hư hết, nhưng brandy không sao. Giờ thì khiêng rượu vào hang đi.
-Bọn tôi sẽ đem vào. Nói xong, họ vác những kiện rượu chung quanh chỗ Fenella ngồi, đem dấu vào hang. Fenella thấy người mình run lên bần bật, cô ráng khập khễnh tránh chỗ cho những người đang khuân vác trong khi Lord Corbury đang đếm tiền trả cho bọn họ.
-Đắm thuyền đi. Anh ra lệnh. “Rồi trốn mau!”
Nút bần được kéo ra khỏi lỗ mội trên mạn thuyền, chiếc thuyền chìm nhanh dưới làn nước lạch. Trời đã lờ mờ sáng đủ để thấy con thuyền lặn xuống, Fenella tuyệt vọng thấy bao công sức đổ ra thoáng chốc đã không còn gì. Nhưng không còn nhiều thời gian để tiếc nuối nữa.
Những người phu sau khi nhận được tiền công đã biến mất nhanh chóng trong làn sương vẫn còn giăng trên con lạch, nhưng mỗi lúc mỗi tan dần đi.
-Ông cũng nên rời khỏi đây mau đi. Lính tráng đang tản ra khắp nơi đó!
-Cám ơn nhiều. Anh thuởng tiền cho người nhắn tin.
Nói xong anh phóng lên yên.
-Anh... giúp em với? Fenella nhờ anh. “Em... em bị thương rồi.”
Lord Corbury nhìn cô lần đầu tiên sau bao nhiêu vận sự đã qua, trong ánh nắng sáng anh thấy rõ máu loang ra trên các ngón tay, trên cánh tay, và cả trên áo khoác của cô.
-Chuyện gì xảy ra vậy? Anh nhảy xuống yên.
-Em bị trúng đạn.
-Trời ơi, tại sao hồi nãy em không nói! Anh kinh ngạc.
-Em không sao rồi. Hãy giúp em lên yên, hơi khó lên bằng 1 tay.
-Mình phải lo cho nó ngay sau khi mình thoát khỏi đây. Anh nói 1 cách khó chịu và bế cô đặt lên yên.
May là vết thương bên tay trái, cô dùng tay phải nắm lấy dây cương.
-Em cưỡi được mà.
Lord Corbury leo lại lên yên.
-Anh không biết mình nên đi ngã nào thì tốt... Trong lúc anh đang nói thì cả hai nghe thấy những tiếng vó ngựa đang dồn dập đến gần.
-Mau đi! Lord Corbury dục giã và quay ngựa phóng ngược sang hướng khác, theo sau là Fenella. Họ đi được 1 quãng ngắn thì phát hiện là đang bị truy đuổi. Không còn nghi ngờ gì nữa là có ngựa đang phi phía sau, và có tiếng những người đàn ông đang ra chỉ thị cho nhau.
Lord Corbury thúc ngựa rấn tới.
-Mình không thể bị bắt, tay em đang bị như vậy khó giải thích lắm.
Fenella cũng nhận ra hoàn cảnh nan giải mình đang vướng phải, trên người là bộ áo con trai, tay trúng đạn, và đang ở gần Hellingly, thật là vô kế khả thi.
May cho họ, ngựa vẫn còn sung sức vì được nghỉ trong tàu trong suốt thời gian họ vượt biển. Trong lúc này sương mù đã tan hẳn, khi họ vượt qua khỏi làng Hellingly và tiến vào đồng bằng Fenella nhìn qua vai thấy bốn người lính đang truy đuổi.
Bóng mấy bộ quân phục đỏ đích thị là lính tuần Dragoon, và Fenella biết chắc Periquine cũng đang lưu ý như cô.
Bốn người lính phi khá mau, họ cách Fenella và Periquine không mấy xa. Điều thuận lợi duy nhất cho Fenella and Periquine lúc này là họ rất rành rẽ đường đi nước bước ở vùng quê. Cô và anh đã qua lại chốn này không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là vùng trống rất khó thoát khỏi tầm mắt của bọn người truy nã. Muốn thoát phải tìm cách khác thôi.
-Em không sao chứ? Lord Corbury cố gào lớn trong tiếng vó ngựa dồn dập như sấm chớp qua cánh đồng đầy cỏ 3 lá, xéo bừa lên cả những ruộng lúa mì còn non.
-Em không sao!
Cô cảm thấy sự hữu dụng của kiểu phi hàng hai, nó giúp đầu gối cô ghì lấy yên ngựa vững vàng. Ngựa của cô không cần điều khiển vẫn phi song song bên ngựa của anh, chúng như có trực giác là đang hướng tới đường về lại nhà.
Họ vẫn tiếp tục phi, từng dặm từng dặm qua. Giờ thì Priory không còn xa lắm, mặc dù những người lính đằng sau cũng không tiến thêm được mấy, nhưng cũng khó lòng bỏ rơi họ.
-Mình phải đi đâu đây em? Anh vừa hỏi vừa thở dốc.
Trong 1 lúc cô không đáp lại vì bận suy tính. Về lại chuồng ngựa thì thật là đại họa, bọn lính sẽ theo họ đến đó thôi. Vào rừng trốn... lời giải đáp loé lên như ánh chớp.
-Nhà nguyện trong rừng, the Crypt. Cô hét lên.
Cô thấy anh cười phấn khởi, thế rồi ngựa lại quay đầu băng như sấm sét xuyên qua những lùm cây rậm bao xung quanh hậu viên của Priory, len lỏi qua những cây cổ thụ già đến ngôi nhà nguyện hoang phế vừa mới được trùng tu cho vị mục sư già.
Vây quanh bởi cây cối trùng điệp, rất khó mà tìm ra được lối vào ngôi giáo đường nhỏ trừ người quen thuộc địa hình ở đây. Lord Corbury và Fenella kéo hai con ngựa đang mướt mồ hôi dừng lại trước cửa giáo đường, lần đầu tiên họ thấy mình thuận lợi qua mặt bọn lính dù vẫn còn nghe tiếng họ văng vẳng xa xa.
-Em mở cửa hầm mau lên, còn anh sẽ tháo yên ra.
Anh tháo yên và dây cương, vỗ lên lưng ngựa ra hiệu cho nó tự chạy về. Khi Fenella chạy vào bên trong nhà nguyện thì anh đi thả ngựa của cô.
The Crypt là hầm mộ trong giáo đường nơi an táng các vị tu sĩ, Periquine và Fenella đã tìm ra từ lúc họ còn nhỏ, chỗ mà họ thường trốn các vị gia sư đến đấy chơi. Trong ánh mắt trẻ thơ hầm mộ là 1 nơi chơi đùa bí mật lý tưởng, không mấy ai biết tới.
Cửa hầm là 1 phiến đá nằm phẳng lì trên sàn nhà nguyện, nếu là kẻ lạ sẽ không thể nào nhận ra bất cứ sự khác biệt nào đâu là cửa mộ đâu là sàn nhà. Cách mở cửa được đặc biệt thiết kế đề phòng những kẻ lạ xâm nhập vào thánh địa. Fenella đã quá quen thuộc chốn này, quen từ mùi ẩm mục cũ kỹ cho đến mùi bụi bậm đã chất chồng theo năm tháng. Nó là 1 phần đời của cô, ghi dấu tuổi thơ của cô.
Vào đến bên trong, Fenella thấy 1 cái bóng thoáng qua của 1 con thú nhỏ đang chạy lăng quăng trên dãy ghế cầu nguyện, và vài chú chim đang vỗ cánh chấp chới trên rường nhà.
Cô trượt tay trên cái chốt, kéo phiến đá to lên, nhưng thật quá khó khi kéo chỉ bằng 1 tay. Periquine đi vào, bước chân anh xiêu vẹo hai bên tay là hai cái yên ngựa. Anh quăng hai cái yên qua khe cửa vừa mở, rồi không đợi Periquine nhắc cô trượt luôn xuống và anh theo sau sát nút đóng kín cửa lại sau lưng.
Bên trong hầm tối tăm lạnh lẽo, nhưng Fenella thở phào vì họ đã an toàn. Cô đưa chân dọ dẫm lối đi sợ vấp phải mấy cái yên ngựa, Lord Corbury bước xuống theo đứng sau lưng cô, rồi họ chợt nghe binh lính tới bên ngoài nhà thờ.
Fenella luồn tay cô vào tay Periquine, anh xiết chặt mấy ngón tay cô đang run lên lẩy bẩy. Cô kinh sợ quá, nhưng dù sao đã có Periquine ở cùng, rồi cô lại chợt có ý nghĩ hoang tưởng rằng chẳng còn gì quan trọng nữa khi họ được ở bên nhau.
-Có 1 ngôi nhà thờ, thưa ngài. Họ nghe thấy tiếng người nói.
-Vậy đây là chỗ chúng đang trốn. Vào đi, xem coi còn cái cửa nào khác để bọn nó thoát ra không?
Giọng nói vừa rồi đích hẳn là của 1 viên sỹ quan, có vẻ học thức và uy quyền. Một lát sau có tiếng giày ủng nện mạnh trên phiến đá ngay bên trên đầu của họ.
Viên sỹ quan và hai người nữa chắc hẳn đã vào cùng với người lính đi đầu.
-Không thấy bọn chúng ở ngoài kia, thưa ngài.
-Rà kiếm dưới gầm mấy dãy ghế. Người sỹ quan ra lệnh. “Nhìn luôn phía sau bàn thờ coi sao.”
-Nếu mình phát hiện bọn nó ở đây. Một người khác lên tiếng nhắc. “Có nghĩa là bọn nó đang ẩn tránh trong chỗ đạo giáo, mình không thể đem chúng đi được.”
-Ta sẽ tóm cổ bọn buôn lậu bất cứ nơi nào ta moi đầu chúng ra! Vị sỹ quan đanh giọng. “Kiếm tiếp đi, đồ ngu, bọn chúng nó ở đây thôi. Ta đã thấy dấu móng ngựa của tụi nó bên ngoài.”
-Chắc tụi nó đi rồi, thưa ngài, không có ai ở đây cả.
-Hai đứa chúng bay coi thử trong rừng xem. Người sỹ quan ra chỉ thị.
Fenella nghe hai tiếng người phóng ngựa đi. Cô muốn hỏi Periquine nếu mấy con ngựa của họ, mình mẩy còn đang nóng và ướt mồ hôi thì dễ bị nhận ra lắm, nhưng rồi cô tự tìm ra câu trả lời cho mình.
Lúc này thì lũ ngựa đã về tới chuồng rồi. Nếu lỡ có ai đó thấy ngựa chạy rông không thắng yên thì cũng chả có gì bất bình thường. Periquine thật tinh khôn, biết tháo yên ngựa ra trước.
Phía bên trên lại nghe tiếng vị sỹ quan.
-Tụi nó phải ở quanh đây thôi! Hai thằng nó không thể biến đi nhanh như thế được.
-Tôi thề là bọn nó không có ở đây, thưa ngài. Chắc là đang trốn trong đám bụi rậm đâu đây.
-Vậy thì đi kiếm đi, đồ ngốc!
Giọng nói người sỹ quan không dấu được nỗi thất vọng. Bắt được bọn buôn lậu đồng nghĩa với việc lên lon thăng chức, thế mà nạn nhân của ông đã bay biến đằng nào.
-Không còn chỗ nào để lục soát nữa, thưa ngài.
-Được lắm, mình phải vòng về Hellingly rồi coi xem có tìm được gì ở đó không. Thế nào cũng có thuyền bè đang đợi tụi nó, và hai đứa này chắc có dính líu gì đó. Mình sổng mất tụi nó rồi. Quái qủy thật! Họ nên cho lính tráng mình đám ngựa khá 1 chút chứ! Nếu họ muốn mình bắt đám buôn lậu thì phải có ngựa giỏi!
Giọng nói giận dữ của người sỹ quan vang vọng khắp các vách tường của ngôi nhà thờ nhỏ. Rồi họ lại nghe tiếng chân ông ta dậm thình thịch trên bậc tam cấp, một lát sau có tiếng leng keng của dây cương và âm thanh của vó ngựa rời khỏi nhà thờ.
Vào lúc đó Fenella thở phào nhẹ nhõm. Nãy giờ cô đã ráng nín thở, người cứng lại vì sợ nghe tiếng lính tráng lục soát bên trên.
-Mình thoát được rồi! Cô nghe tiếng anh kêu lên mừng rỡ. “Lại 1 lần nữa mình qua được ải, chuyến này thì thật là trong đường tơ kẽ tóc.”
Anh buông tay cô ra và vòng tay ôm lấy hông cô và kéo cô lại sát người anh, một vòng ôm thân mật như anh vẫn thường làm. Trong bóng tối, anh cúi đầu hôn lên má cô.
Vô tình, cô ngước mặt lên về phía anh, đôi môi nở khẽ nụ cười vì họ đã thoát chết trong gang tấc.
Thế rồi thay vì hôn lên má cô, môi anh trượt xuống hai cánh môi cô vừa mới ngước lên. Trong giây lát, Fenella sững người kinh ngạc, rồi bỗng chốc người cô như bị xuyên xuốt ngây ngất với cảm giác huyền diệu anh vừa đem đến.
Không thể cử động, không thể làm bất cứ điều nữa gì chỉ cảm nhận được môi cô mềm mại ngọt ngào dưới môi anh. Nụ hôn của anh khơi dậy trong cô cả 1 thiên đường đam mê cô chưa hề đặt chân đến. Nụ hôn càng lúc càng đắm đuối hơn sâu thẳm hơn, rồi như bản năng thôi thúc anh vòng cánh tay còn lại kéo cô sát hơn vào anh, tay anh ghì chặt lấy cánh tay cô.
Một cơn đau buốt xé dâng lên, đau hơn khi viên đạn xuyên vào tay cô. Fenella thở hắt ra và bao choàng lấy cô là 1 vực thẳm tối đen.
(hết
Chiếc thuyền lướt êm trên mặt nước, không gian yên tịnh chỉ còn lại tiếng kẽo kẹt của cọc chèo và tiếng thở mạnh của những người khom lưng đẩy mạnh mái chèo.
Cô không ngờ nổi chỉ trong 1 thời gian ngắn như thế Periquine đã lo liệu được hết mọi việc, và giờ đây họ đang lênh đênh trên biển dấn thân vào 1 chuyến phiêu lưu mới.
Đương nhiên việc đi tìm người liên lạc vẫn là cô! Ngay khi cô cho anh biết tên người này cô vô cùng thấp thỏm lo âu như chính cô là kẻ đẩy anh vào hang hùm hàm sói, nhưng cô biết không có cách gì khả thi có thể làm anh từ bỏ ý định buôn lậu.
Ngay trong khoảnh khắc mắt anh rực sáng lên ở bàn ăn, và nghe giọng điệu háo hức của Periquine khi hỏi Augustus kể thêm về những hoạt động buôn lậu của bạn bè hắn, cô biết sẽ không còn cơ hội cho anh hồi đầu. Cái ý định đó đã nung nấu trong tâm trí Lord Corbury suốt bữa ăn tối.
-Buôn lậu! Em có nghe Augustus nói không? Đó là cách sẽ giúp mình kiếm tiền.
-Nhưng nguy hiểm lắm anh à. Fenella nhắc anh.
-Mấy chuyện mình làm hồi nào đến giờ có chuyện nào không nguy hiểm đâu, nhưng mình đâu có bị tóm! Lord Corbury hằn học. “Giờ thì anh nhớ ra khi còn ở London anh từng nghe các đường dây bán hàng lậu thuế xuyên suốt Channel càng ngày càng sôi động hơn từ khi chiến tranh chấm dứt.
-Chính xác. Fenella đồng ý, “và đó cũng là lý do tại sao khi anh còn ở ngoại quốc, chính phủ đã bổ nhiệm Tổng thanh tra thống lãnh các đội tuần dương ngăn chặn các hành động lậu thuế. Ông ta là đại úy Hatchard, từng là sỹ quan của Hải quân Hoàng gia.
-Nếu người khác thành công thì không có lý gì mình lại thất bại. Anh ương bướng.
-Em nghe ba em nói người ta ước tính có đến 20,000 người buôn hàng lậu thuế mỗi năm. Các nhà tù và trại giam tràn ngập người bị sa lưới, và số tù nhân bị đày sang Úc châu nhiều hơn bao giờ hết.
-Em có vấn đề gì không? Lord Corbury nổi sùng. “Sao dạo này em hay làm anh cụt hứng vậy vậy!”
-Em không có, Periquine, em không có thật mà. Chỉ là em sợ cho... anh.”
Cô biết cô ngăn anh vì đó xuất phát từ lòng yêu thương cho anh, chính vì quá yêu anh nên cô lo sợ. Sợ không thể nào chịu đựng cái cảnh anh sa vào hiểm cảnh hay bị thúc trói lên tòa.
-Dù em có giúp anh hay không. Anh quát lên giận dữ. “Anh nhất quyết sẽ đem hàng về. Chuyện đó cũng không khó khăn gì vì bao nhiêu lũ đần độn ngoài kia cũng trốn thoát được.”
Fenella lặng yên không nói năng gì, 1 lúc sau anh nói tiếp.
-À mà nói đến chuyện này anh mới nhớ – ai là người hầu bàn tối nay vậy? Anh không nhớ là đã gặp qua họ trước đó.
Fenella lưỡng lự 1 lát. Cô phân vân có nên thú thật cùng anh hay không, vì anh sẽ giận điên lên nếu biết được tự sự, nhưng đồng thời cô cũng không muốn dối anh.
-Sir Nicolas... cho mượn hai người hầu của... anh ấy. Cuối cùng cô cũng nói ra.
-Waringham! Lord Corbury gầm lên. “Hắn làm vậy để làm cái quái gì chứ? Anh đâu có muốn nhận của bố thí!
Anh nghẫm nghĩ 1 lúc rồi nói tiếp.
-Hình như 1 trong những gia nhân của hắn lo chuyện nấu nướng. Bây giờ nghĩ lại, anh không tin là bà Buckle lại nấu được ngon như vậy.”
-Không, dĩ nhân bà ấy không thể. Fenella đồng ý. Nhưng em bảo đảm anh Hetty sẽ không khen thức ăn ngon hay là tiệc không thành công nếu em không nhận sự giúp đỡ của Sir Nicolas.”
-Em điên sao? Em tưởng là anh muốn chịu ơn cái tên cứng đơ đó sao?
-Thật ra... anh ấy không có giúp... anh. Fenella nói nhỏ.
-Vậy hắn giúp ai? Lord Corbury căn vặn. “Anh không nghĩ là hắn muốn bữa tiệc tối nay thành công, để anh chói sáng trước mặt Hetty!”
-Anh ấy... giúp... em. Fenella thì thầm.
-Em! Giọng anh đầy sửng sốt.
-Vô tình... anh ấy biết. Fenella bối rối giải thích. “Rằng em sẽ đảm trách việc nấu nướng. Bà Buckle nấu không nổi, ông Barn thì cũng không lo xong việc gì. Ông ấy khó mà lo nổi cho hai người, đừng nói chi là năm, thế nào ông ấy cũng lẫn lộn món này với món kia.
Đó là sự thật không thể phủ nhận, và ánh mắt tức tối của Lord Corbury dịu đi 1 chút, nhưng âm điệu hậm hực vẫn hiển hiện trong lời nói.
-Em phải hỏi anh trước khi nhận lời hắn chứ, cho dù động cơ của hắn có là gì đi nữa.
-Không có nhiều thời giờ để tính cách khác. Em lo lắng đến chừng nào từ khi anh nói với em sẽ có tiệc tùng tại đây. Anh cũng phải công nhận là Hetty rất thỏa mãn và thức ăn rất ngon kia mà.
Lord Corbury lặng thinh 1 lúc lâu. Cô hiểu là anh cũng không có lý do gì để giận nữa vì những điều cô nói là sự thật và lời giải thích của cô cũng rất hợp tình hợp lý.
Nhưng vẫn còn hậm hực anh nói tiếp.
-Chuyện vừa qua càng cho anh thấy là anh phải kiếm ra tiền - bằng cách này hay cách khác. Không thể sống thiếu thốn tiếp tục như thế này nữa, cái số tiền trộm được cũng không kéo dài lâu.
Anh ngừng 1 lát rồi tiếp.
-Em có giúp anh không? Em quen biết nhiều người quanh đây chắc có thể giúp anh tìm được người trung gian.
-Được, em sẽ... giúp anh.
Biết là không thể can gián gì hơn nữa, cô nài nỉ anh.
-Anh sẽ cảnh giác trước sau, Periquine, và đừng làm bất cứ điều gì liều lĩnh chứ? Cũng như anh, em không muốn bị đày đi xa.
-Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Anh gay gắt. “Đây là việc của đàn ông, anh không muốn em băng qua Channel với anh.
Cô cười chế diễu.
-Rồi anh làm sao biết cách trả giá khi qua tới bên đó? Cần phải lấy hàng vào với giá thấp. Có lẽ tiếng Pháp của anh khá hơn trong những năm ở Pháp, nhưng anh vẫn chưa thành thạo để lo các chuyện giao dịch.
Nghe cô nói anh cười phá lên.
-Em nói gì vậy, anh được tiếng là giỏi tán tỉnh đó.
-À, nghệ thuật tán tỉnh của anh hữu dụng lắm. Cô châm biếm. “Trừ phi người bán brandy là đàn bà, nhưng chuyện này thì hiếm lắm. Nếu anh không cho em theo, đừng hòng em nói cho anh biết người giao dịch là ai. Nếu anh tự đi lùng, coi chừng hỏi lầm người đó, rồi lại đến tai nhà chức trách cho xem.
-Rồi, được rồi, đừng kỳ kèo nữa! Đàn bà lúc nào cũng đòi cho được mới thôi! Nói cho anh biết anh phải đi đâu và gặp ai.
Vài năm đổ lại đây, qua lời dân trong làng Fenella biết được người dắt mối mà họ muốn kiếm là Renshaw sống ở Hellingly. Trong làng và các vùng lân cận, hễ ai muốn mua rượu và thuốc lá lậu thì tìm Renshaw.
Ngày hôm sau, Lord Corbury lên đường sớm đi gặp Renshaw. Lần này cô nghĩ tốt hơn là để anh đi 1 mình. Khi trở về, Periquine hí hửng như đứa trẻ được qùa.
-Renshaw thật là tinh đấy em. Hắn biết chính xác cái anh muốn khi anh vẫn chưa kịp hỏi. Hắn nói có 1 chiếc thuyền được lắm chỉ đi mới năm, sáu chuyến thôi, gía cả cũng không tệ.
-Vậy tại sao họ lại bán đi?
-Bọn họ gặp xui, tông ngay vào tàu hải quan.
Nhìn thấy nét diễn biến trên mặt Fenella, anh vội nói.
-Nhưng Renshaw bảo rằng chuyện này cả triệu lần mới có một. Hắn ta nghi bọn họ say rượu. Giờ quan trọng là mình phải vượt biển cho mau – nếu biển êm chỉ mất khoảng độ 3 tiếng thôi – mình bốc hàng xong là quay về liền trước khi trời sáng.
-Giấc này trong năm này ngày dài hơn đêm. Fenella phản đối. “Mặc dù biển động, nhưng khởi hành vào khoảng tháng 10 hay 11 là thuận tiện nhất.”
-Anh không muốn đợi đến lúc đó. Lord Corbury khăng khăng giữ ý định. “Anh có hỏi ý của Renshaw, hắn nói vào mùa hè ở Channel buổi sáng trời cũng mù sương giống như tháng 11, dễ qua mắt đám tuần cảnh.
Giờ đây chả có gì có thể làm anh chùn bước, Fenella dần dần thấy mình cũng bị lôi cuốn vào cơn hứng khởi của anh.
-Tối qua Renshaw kể lại có 1 chiếc thuyền với 1 nhóm 26 người đem về được cả tấn thuốc lá, 50 kiện rượu brandy và rượu gin, 30 rương trà, tất cả trị giá khoảng 10,000 bảng.
-Nhưng anh đâu có nhiều người như vậy.
-Không, chiếc thuyền anh mua chứa khoảng 10 người thôi. Renshaw nói anh mua được giá hời đó. Em nói đúng, điều chủ yếu là mua đúng giá. Mình có thể kiếm được từ 5,000 đến 7,000 bảng 1 chuyến.
-Khá đấy chứ!
-Còn nữa, 1 đồng vàng ở Anh giá khoảng 27 shiling, nhưng bên kia có giá hơn. Số vàng trong Priest’s Hole cao giá hơn mình nghĩ.
-Anh trả cho người làm bao nhiêu?
-Renshaw nói, nếu anh mướn họ thường xuyên thì 1 bảng 1 tuần, chuyến nào trót lọt thì 10 bảng.
-Anh mua thuyền rồi sao?
-Mua rồi, dại gì mà để vuột qua cơ hội tốt. Renshaw lo liệu hết mọi thứ cho anh từ thuyền cho đến phu phen, luôn lừa để tải hàng khi thuyền trở về.
-Hắn ta đòi điều kiện gì?
-17% tiền lời mỗi chuyến, và tuyệt đối không khai tên hắn ra nếu bị bắt.
-Chắc hắn đáng tin cậy. Fenella nói 1 cách ngờ vực. “Dù sao đi nữa hắn cũng đâu thiệt thòi gì. Renshaw muốn anh trả tiền mặt liền hả?
-Cô em à, Renshaw là dân làm ăn, anh hứa với hắn ngày mai trả tiền thuyền, trả trước luôn tiền cho lừa và các người bốc vác hàng khi thuyền đến.
Mọi thứ nghe sao dễ quá. Cô nghĩ thầm.
Giờ đây trong bóng đêm dù cảm giác được thuyền đang lướt đi phía bên dưới, cô vẫn bàng hoàng chưa tin là mình đang dấn thân vào 1 chuyến phiêu lưu hoang đường đến thế.
Lại 1 lần nữa cô lại khoác lên mình bộ quần áo Periquine mặc ở Eaton lúc 15 tuổi, bộ y phục cô đã mặc khi “viếng” nhà Isaac Goldstein. Lord Corbury cũng nghĩ đây là ý kiến hay.
-Anh sẽ nói em là em trai của anh. Thủy thủ họ mê tín không muốn đàn bà lên thuyền, sợ gặp xui.
-Em thấy anh có lý.
-Nếu không cần thiết em đừng lên tiếng. Lord Corbury căn dặn. “Nếu không sẽ bị lộ tẩy đó.”
Họ phải rời nhà vào lúc trời mờ sáng, Fenella có hơi e ngại bị bắp gặp cưỡi ngựa ngồi kiểu hai hàng (thuở trước phụ nữ Anh cưỡi ngựa phải để chân 1 bên) trước khi ra khỏi khu vực lân cận, nhưng cũng đỡ cho cô họ phải đi trong rừng và xuyên qua đồng vắng để tránh tai mắt. Họ tới được Hellingly lúc mặt trời sắp lặn.
Lord Corbury phi không ngừng qua 1 thôn nhỏ có lữ quán và ngôi giáo đường nhỏ bằng đá xám, rồi tiếp tục vượt qua 1 ngọn đồi thấp cho đến khi thấy 1 con lạch nhỏ, nơi mà mọi người đang đợi anh.
Fenella ngỡ ngàng khi không thấy ai xuất hiện, cô cứ ngỡ kế hoạch của họ đã bị hỏng và lo Lord Corbury sẽ thất vọng. Nhưng cứ như ảo thuật, người ở đâu không biết nhô ra từ sau các bờ đá và hang động thấp dưới mặt nước. Còn thuyền được thì phủ lưới cá và cất dấu kỹ lưỡng để tránh bị tình nghi.
Khi lưới được kéo ra, Lord Corbury kiểm tra lại tình trạng thuyền bè, xong việc thì trời vừa sụp tối. Đã đến lúc khởi hành.
Phu chèo là các tay trai tráng rắn rỏi vạm vỡ. Họ trang bị những cây sào dài dùng làm vũ khí khí phòng khi chạm trán với lính hải quan. Mọi người gần như không nói tiếng nào ai nấy lặng lẽ lo toan phần việc của mình.
Chỉ trong 1 lát con thuyền được đẩy ra mé nước, Lord Corbury ra hiệu cho Fenella leo lên lòng thuyền, còn mình thì ngồi gần bánh lái. Cô muốn ngồi gần anh, nhưng hiểu là không phải lúc để kỳ kèo. Fenella chọn cho mình 1 chỗ kế bên các cuộn dây thừng, và các phu chèo cũng ngồi vào vị trí của mình.
Cô thầm lo mặc dù thuyền có khá nhiều chỗ để chứa hàng, nhưng trên đường về chở nặng sẽ đi chậm hơn và nhiều nguy hiểm hơn. Lo hơn nữa là tàu tuần cảnh lúc nào cũng chờ chực bắt quả tang các thuyền đang chở khẳm các món hàng lậu từ Pháp.
Dù rằng lo lắng lúc này chỉ bằng thừa, cô cũng tránh không khỏi ngậm ngùi không hiểu là Hetty có biết Periquine đang sả thân mạo hiểm là vì cô ta hay không.
-Cho dù chuyện gì có xảy ra đi nữa chúng mình cũng sát cánh bên nhau. Cô tự nhủ, không đời nào cô đành lòng ở lại nhà khi thấy Periquine đang dấn thân vào hiểm cảnh.
Nếu anh và cô bị bắt tội chết, cô sẽ nói cho anh nghe điều đang ấp ủ trong lòng cô. Nhưng cô bỗng rùng mình trước viễn cảnh đen tối đó, sao 1 người tuấn tú, tràn đầy sức sống như Periquine lại chết? Chết cho cái chuyện tầm thường là vì tiền!
Trời tối ấm áp, ít gió con thuyền lao đi khá nhanh. Một giờ rồi lại một giờ qua, mọi chuyện đều qua êm thắm, còn đang nóng lòng không biết khi nào đến đích thì trước mắt Fenella cái bóng thẫm đen của bờ biển Pháp đã hiện ra. Lord Corbury hạ giọng ra lệnh cho phu chèo chuẩn bị đổ bộ. Rồi vẫn lẳng lặng như trước hai người phu chèo nhảy xuống kéo thuyền gác lên bãi đá, mọi người còn lại cũng nhảy xuống nước bước đi trong những làn sóng nhỏ lăn tăn. Fenella loạng choạng đứng lên, Lord Corbury nhấc bổng cô lên và bế cô đi vào bờ cho khỏi bị ướt chân.
-Anh chắc chắn là chỗ này đây. Anh thì thào. “Renshaw mô tả chính xác lắm.”
Họ tiếp tục đi vào phía trong, được khoảng vài yard thì thấy 1 người đàn ông bước từ
trong chỗ tối bước ra.
-Rough et Noir. Lord đọc ám hiệu bằng tiếng Pháp với giọng Anh.
Nghe xong, ông ta lấy ra dưới áo choàng đen 1 chiếc đèn lồng và giơ lên nhìn cho rõ mặt Lord Corbury. Tỏ ý hài lòng, ông ta thình lình quay gót, dẫn theo con la bước lên phía trước dẫn đường.
Mọi người lục tục theo gót ông ta đi 1 quãng ngắn đến 1 cái chòi dựng trên ghềnh đá nhô ra biển. Fenella thấy nó không khác gì là 1 nhà kho chứa hàng hóa. Trong đó cô thấy hàng trăm thùng chứa brandy, gin, những kiện thuốc lá, trà, những cuốn tơ lụa... cơ man là hàng hóa đủ các loại – dành để bán cho các thương buôn người Anh chịu trả bằng tiền vàng.
Những người đàn ông đang thương lượng với Lord Corbury khuôn mặt khắc nghiệt, ánh mắt lanh lợi. Fenella đảm trách phần thông dịch cho cả hai bên, đôi lúc cô xen vào tự mình thỏa thuận giá cả. Cuối cùng chuyện buôn bán cũng ngã ngũ. Một trong số những người đàn ông Pháp cất tiếng khen.
-Em của ông rất biết trả giá! Hắn lanh lợi sắc sảo như đàn bà vậy, bọn tôi cũng không lời lóm được bao nhiêu.
Lord Corbury hiểu rõ thực chất của vấn đề, anh đáp ngay.
-Còn nhiều chuyến kế tiếp nữa. Tôi sẽ đem thuyền lớn hơn, tất cả tùy thuộc vào lần đầu tiên này.
-Anh sẽ đẩy được hàng này dễ thôi, em ông đã lựa hết brandy và thuốc lá tốt rồi còn gì. Bọn khác có thể lừa ông, nhưng chúng tôi thì không.
-Tôi cũng hy vọng là không. Anh trả lời giọng khô khan.
Thấy mọi việc đã xong, một người Pháp chạy đi gọi các người phu chèo đến bốc hàng hoá xuống thuyền.
Lord Corbury trả hàng bằng tiền vàng lấy ra từ trong chiếc túi da thắt ngang hông. Fenella thấy người phu chèo nào cũng có 1 túi da dài gắn vào dây thắt lưng, trong túi của họ đựng tiền công được trả trước lúc khởi hành.
Mọi người vội vã thu xếp chèo chống trở về, không màng đến các nghi thức xã giao chào hỏi nồng nhiệt thường thấy trong các cuộc đối thoại kiểu Pháp. Đây là lúc, Fenella nghĩ, thật sự khởi điểm của hiểm nguy, tuy nhiên mọi việc lại xem ra có vẻ yên ắng.
Họ không gặp bất cứ tàu bè nào trên đường trở về, và họ tạm coi mình đã hơn nửa đường may mắn.
Trời u ám có vẻ muốn mưa. Fenella biết mưa xuống sẽ có lợi tránh khỏi tầm kiểm soát của tàu tuần tiễu, nhưng lại bất tiện cho mọi người trên thuyền. Những người phu chèo điều khiển thuyền rất thuần thục, mặc dù chở nặng chiếc thuyền vẫn rẽ sóng băng băng lướt tới.
Fenella thấy mình thật bất tiện xoay trở trong lòng thuyền giờ đây chật ních vì hàng hoá, chân cô mỏi rã rời, và mắt cay xé vì mùi thuốc lá quá nồng.
Cô bắt đầu cảm thấy lo âu, mặc dù họ đã vượt đến giữa Channel, khi bầu trời mỗi lúc một nặng. Cô rất muốn hỏi xem anh có cùng tâm trạng như cô không, nhưng anh ngồi khá xa phía đầu thuyền, giữa họ là các phu chèo mình mẩy mướt mồ hôi, tiếng thở hì hục của họ ồn ào khuấy động sự yên tĩnh bao quanh.
Rồi 1 sự thanh thản đến làm cô hiểu ra nãy giờ mình đã quá căng thẳng, con thuyền đã trôi vào vùng sương mù.
Màn sương không quá dầy nhưng tương đối là lớp vỏ che khá hữu hiệu cho thuyền trong lúc này khi bóng tối thoảng dần nhường chỗ cho bình minh sắp đến.
Thuyền tiếp tục vẫn lướt êm trên sóng hết dặm này đến dặm khác cho đến khi Fenella dần dần cảm thấy mi mắt mình nặng trĩu, tâm trí mơ màng vì say thuốc lá. Cô dường như muốn ngủ thiếp đi thì bỗng có tiếng người nói lao xao.
Lord Corbury cũng nghe thấy, anh khẽ ra lệnh.
-Giơ chèo lên!
Họ tuân lệnh giơ chèo lên, nhưng đã quá trễ. Nếu họ nghe thấy được tiếng động từ tàu bên kia, thì tất nhiên thuyền họ cũng bị phát hiện.
-Các người là ai? Có tiếng kêu vang lộng cả mặt nước. Nhân danh Đức vua hãy neo thuyền lại!
Fenella như muốn thét lên đó là tàu hải quan, rồi cô nghe được Lord Corbury nói nhỏ nhưng đúng hơn là ra lệnh.
-Chèo tiếp đi, phải chạy thôi.
Bọn phu chèo hạ mái chèo.
-Ngồi cho vững. Lord Corbury nói nhỏ đủ cho mọi người cùng nhe. “Tôi sẽ lo liệu mọi chuyện.”
Chỉ 1 thoáng hoảng hốt, rồi các phu chèo cố lấy lại bình tĩnh tiếp tục chèo đi.
-Không neo thuyền chúng tôi sẽ nổ súng!
Tiếng nói vang lại sau lưng và dường như bị bỏ lại xa hơn 1 chút.
Nghe tiếng kêu mọi người lại chèo nhanh vun vút với sức mạnh thần kỳ, rồi thình lình có tiếng nổ lớn và tiếng đạn bay xé gió trên đầu.
-Hụp đầu xuống mau! Tiếng Lord Corbury vang lên rõ mồn một.
Sương mù vẫn bao phủ chung quanh, nhưng càng lúc càng thoảng dần, Fenella căng mắt đăm đăm nhìn về phía trước hy vọng thấy được những mỏm đá hiện ra.
Những tiếng nổ lại vang lên chát chúa tiếng này tiếp nối tiếng khác, Fenella bỗng thấy tay mình như bị nung lên bằng sắt nóng đỏ.
Cô bật lên 1 tiếng kêu nhỏ rồi gục xuống trên các kiện hàng, nhưng không ai nghe thấy tiếng của cô. Ngay lúc đó, Lord Corbury kêu lên mừng rỡ.
-Ra khỏi tầm bắn rồi! Chỉ có 1 chút nữa thôi là mình thoát.
Tàu hải quan lại nổ súng nữa, nhưng đã bị bỏ lại khá xa. Fenella ngồi lặng yên, bàn tay nắm chặt cánh tay.
Trong 1 thoáng cô cảm thấy choáng váng người như muốn xụp xuống, thấy mảnh đạn đã xuyên dưới da cắt ngang lần vải áo choàng. Vết thương tuy không nghiêm trọng, nhưng vô cùng đau buốt.
-Mình chỉ bị hoảng quá thôi. Cô tự trấn an mình, phải cố gắng đừng gây kinh động. Mới tránh được bọn kiểm thuế này, nhưng sẽ còn những bọn khác.
Cô thấy máu ứa ra tay, nhưng nhịp thở đã điều hòa hơn, và cơn choáng váng cũng qua đi.
Giờ thì cô lại bối rối không biết phải giải thích sao về vết thương này với mẹ cô hay là làm sao tìm được bác sỹ băng bó trước khi về nhà. Trong khi cô mải mê suy tính thì thuyền đã vào đến lạch Hellingly, bọn phu chèo nhảy ào xuống nước và đẩy thuyền lên cạn.
Lord Corbury bước lên bãi dõi mắt tìm đoàn lừa, theo hẹn đã ở chung quanh đó đợi họ tới, nhưng chỉ thấy 1 thằng bé run rẩy bước ra từ trong bóng tối.
-Có lính tới! Người ta bảo tôi nhắn với ông có lính đang canh dọc theo bờ đá. Tốt hơn là cho đánh chìm luôn cả thuyền lẫn hàng, bây giờ đừng làm chuyện gì hết.
-Qủy tha ma bắt, có thật không? Anh gào lên dữ dội.
-Nguời ta bảo tôi nói như vậy đó. Nói xong thằng bé trốn mất.
Lord Corbury trở lại bọn phu chèo.
-Đụng chuyện rồi. Bọn họ kêu mình đánh chìm thuyền, như vậy thì thuốc lá hư hết, nhưng brandy không sao. Giờ thì khiêng rượu vào hang đi.
-Bọn tôi sẽ đem vào. Nói xong, họ vác những kiện rượu chung quanh chỗ Fenella ngồi, đem dấu vào hang. Fenella thấy người mình run lên bần bật, cô ráng khập khễnh tránh chỗ cho những người đang khuân vác trong khi Lord Corbury đang đếm tiền trả cho bọn họ.
-Đắm thuyền đi. Anh ra lệnh. “Rồi trốn mau!”
Nút bần được kéo ra khỏi lỗ mội trên mạn thuyền, chiếc thuyền chìm nhanh dưới làn nước lạch. Trời đã lờ mờ sáng đủ để thấy con thuyền lặn xuống, Fenella tuyệt vọng thấy bao công sức đổ ra thoáng chốc đã không còn gì. Nhưng không còn nhiều thời gian để tiếc nuối nữa.
Những người phu sau khi nhận được tiền công đã biến mất nhanh chóng trong làn sương vẫn còn giăng trên con lạch, nhưng mỗi lúc mỗi tan dần đi.
-Ông cũng nên rời khỏi đây mau đi. Lính tráng đang tản ra khắp nơi đó!
-Cám ơn nhiều. Anh thuởng tiền cho người nhắn tin.
Nói xong anh phóng lên yên.
-Anh... giúp em với? Fenella nhờ anh. “Em... em bị thương rồi.”
Lord Corbury nhìn cô lần đầu tiên sau bao nhiêu vận sự đã qua, trong ánh nắng sáng anh thấy rõ máu loang ra trên các ngón tay, trên cánh tay, và cả trên áo khoác của cô.
-Chuyện gì xảy ra vậy? Anh nhảy xuống yên.
-Em bị trúng đạn.
-Trời ơi, tại sao hồi nãy em không nói! Anh kinh ngạc.
-Em không sao rồi. Hãy giúp em lên yên, hơi khó lên bằng 1 tay.
-Mình phải lo cho nó ngay sau khi mình thoát khỏi đây. Anh nói 1 cách khó chịu và bế cô đặt lên yên.
May là vết thương bên tay trái, cô dùng tay phải nắm lấy dây cương.
-Em cưỡi được mà.
Lord Corbury leo lại lên yên.
-Anh không biết mình nên đi ngã nào thì tốt... Trong lúc anh đang nói thì cả hai nghe thấy những tiếng vó ngựa đang dồn dập đến gần.
-Mau đi! Lord Corbury dục giã và quay ngựa phóng ngược sang hướng khác, theo sau là Fenella. Họ đi được 1 quãng ngắn thì phát hiện là đang bị truy đuổi. Không còn nghi ngờ gì nữa là có ngựa đang phi phía sau, và có tiếng những người đàn ông đang ra chỉ thị cho nhau.
Lord Corbury thúc ngựa rấn tới.
-Mình không thể bị bắt, tay em đang bị như vậy khó giải thích lắm.
Fenella cũng nhận ra hoàn cảnh nan giải mình đang vướng phải, trên người là bộ áo con trai, tay trúng đạn, và đang ở gần Hellingly, thật là vô kế khả thi.
May cho họ, ngựa vẫn còn sung sức vì được nghỉ trong tàu trong suốt thời gian họ vượt biển. Trong lúc này sương mù đã tan hẳn, khi họ vượt qua khỏi làng Hellingly và tiến vào đồng bằng Fenella nhìn qua vai thấy bốn người lính đang truy đuổi.
Bóng mấy bộ quân phục đỏ đích thị là lính tuần Dragoon, và Fenella biết chắc Periquine cũng đang lưu ý như cô.
Bốn người lính phi khá mau, họ cách Fenella và Periquine không mấy xa. Điều thuận lợi duy nhất cho Fenella and Periquine lúc này là họ rất rành rẽ đường đi nước bước ở vùng quê. Cô và anh đã qua lại chốn này không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là vùng trống rất khó thoát khỏi tầm mắt của bọn người truy nã. Muốn thoát phải tìm cách khác thôi.
-Em không sao chứ? Lord Corbury cố gào lớn trong tiếng vó ngựa dồn dập như sấm chớp qua cánh đồng đầy cỏ 3 lá, xéo bừa lên cả những ruộng lúa mì còn non.
-Em không sao!
Cô cảm thấy sự hữu dụng của kiểu phi hàng hai, nó giúp đầu gối cô ghì lấy yên ngựa vững vàng. Ngựa của cô không cần điều khiển vẫn phi song song bên ngựa của anh, chúng như có trực giác là đang hướng tới đường về lại nhà.
Họ vẫn tiếp tục phi, từng dặm từng dặm qua. Giờ thì Priory không còn xa lắm, mặc dù những người lính đằng sau cũng không tiến thêm được mấy, nhưng cũng khó lòng bỏ rơi họ.
-Mình phải đi đâu đây em? Anh vừa hỏi vừa thở dốc.
Trong 1 lúc cô không đáp lại vì bận suy tính. Về lại chuồng ngựa thì thật là đại họa, bọn lính sẽ theo họ đến đó thôi. Vào rừng trốn... lời giải đáp loé lên như ánh chớp.
-Nhà nguyện trong rừng, the Crypt. Cô hét lên.
Cô thấy anh cười phấn khởi, thế rồi ngựa lại quay đầu băng như sấm sét xuyên qua những lùm cây rậm bao xung quanh hậu viên của Priory, len lỏi qua những cây cổ thụ già đến ngôi nhà nguyện hoang phế vừa mới được trùng tu cho vị mục sư già.
Vây quanh bởi cây cối trùng điệp, rất khó mà tìm ra được lối vào ngôi giáo đường nhỏ trừ người quen thuộc địa hình ở đây. Lord Corbury và Fenella kéo hai con ngựa đang mướt mồ hôi dừng lại trước cửa giáo đường, lần đầu tiên họ thấy mình thuận lợi qua mặt bọn lính dù vẫn còn nghe tiếng họ văng vẳng xa xa.
-Em mở cửa hầm mau lên, còn anh sẽ tháo yên ra.
Anh tháo yên và dây cương, vỗ lên lưng ngựa ra hiệu cho nó tự chạy về. Khi Fenella chạy vào bên trong nhà nguyện thì anh đi thả ngựa của cô.
The Crypt là hầm mộ trong giáo đường nơi an táng các vị tu sĩ, Periquine và Fenella đã tìm ra từ lúc họ còn nhỏ, chỗ mà họ thường trốn các vị gia sư đến đấy chơi. Trong ánh mắt trẻ thơ hầm mộ là 1 nơi chơi đùa bí mật lý tưởng, không mấy ai biết tới.
Cửa hầm là 1 phiến đá nằm phẳng lì trên sàn nhà nguyện, nếu là kẻ lạ sẽ không thể nào nhận ra bất cứ sự khác biệt nào đâu là cửa mộ đâu là sàn nhà. Cách mở cửa được đặc biệt thiết kế đề phòng những kẻ lạ xâm nhập vào thánh địa. Fenella đã quá quen thuộc chốn này, quen từ mùi ẩm mục cũ kỹ cho đến mùi bụi bậm đã chất chồng theo năm tháng. Nó là 1 phần đời của cô, ghi dấu tuổi thơ của cô.
Vào đến bên trong, Fenella thấy 1 cái bóng thoáng qua của 1 con thú nhỏ đang chạy lăng quăng trên dãy ghế cầu nguyện, và vài chú chim đang vỗ cánh chấp chới trên rường nhà.
Cô trượt tay trên cái chốt, kéo phiến đá to lên, nhưng thật quá khó khi kéo chỉ bằng 1 tay. Periquine đi vào, bước chân anh xiêu vẹo hai bên tay là hai cái yên ngựa. Anh quăng hai cái yên qua khe cửa vừa mở, rồi không đợi Periquine nhắc cô trượt luôn xuống và anh theo sau sát nút đóng kín cửa lại sau lưng.
Bên trong hầm tối tăm lạnh lẽo, nhưng Fenella thở phào vì họ đã an toàn. Cô đưa chân dọ dẫm lối đi sợ vấp phải mấy cái yên ngựa, Lord Corbury bước xuống theo đứng sau lưng cô, rồi họ chợt nghe binh lính tới bên ngoài nhà thờ.
Fenella luồn tay cô vào tay Periquine, anh xiết chặt mấy ngón tay cô đang run lên lẩy bẩy. Cô kinh sợ quá, nhưng dù sao đã có Periquine ở cùng, rồi cô lại chợt có ý nghĩ hoang tưởng rằng chẳng còn gì quan trọng nữa khi họ được ở bên nhau.
-Có 1 ngôi nhà thờ, thưa ngài. Họ nghe thấy tiếng người nói.
-Vậy đây là chỗ chúng đang trốn. Vào đi, xem coi còn cái cửa nào khác để bọn nó thoát ra không?
Giọng nói vừa rồi đích hẳn là của 1 viên sỹ quan, có vẻ học thức và uy quyền. Một lát sau có tiếng giày ủng nện mạnh trên phiến đá ngay bên trên đầu của họ.
Viên sỹ quan và hai người nữa chắc hẳn đã vào cùng với người lính đi đầu.
-Không thấy bọn chúng ở ngoài kia, thưa ngài.
-Rà kiếm dưới gầm mấy dãy ghế. Người sỹ quan ra lệnh. “Nhìn luôn phía sau bàn thờ coi sao.”
-Nếu mình phát hiện bọn nó ở đây. Một người khác lên tiếng nhắc. “Có nghĩa là bọn nó đang ẩn tránh trong chỗ đạo giáo, mình không thể đem chúng đi được.”
-Ta sẽ tóm cổ bọn buôn lậu bất cứ nơi nào ta moi đầu chúng ra! Vị sỹ quan đanh giọng. “Kiếm tiếp đi, đồ ngu, bọn chúng nó ở đây thôi. Ta đã thấy dấu móng ngựa của tụi nó bên ngoài.”
-Chắc tụi nó đi rồi, thưa ngài, không có ai ở đây cả.
-Hai đứa chúng bay coi thử trong rừng xem. Người sỹ quan ra chỉ thị.
Fenella nghe hai tiếng người phóng ngựa đi. Cô muốn hỏi Periquine nếu mấy con ngựa của họ, mình mẩy còn đang nóng và ướt mồ hôi thì dễ bị nhận ra lắm, nhưng rồi cô tự tìm ra câu trả lời cho mình.
Lúc này thì lũ ngựa đã về tới chuồng rồi. Nếu lỡ có ai đó thấy ngựa chạy rông không thắng yên thì cũng chả có gì bất bình thường. Periquine thật tinh khôn, biết tháo yên ngựa ra trước.
Phía bên trên lại nghe tiếng vị sỹ quan.
-Tụi nó phải ở quanh đây thôi! Hai thằng nó không thể biến đi nhanh như thế được.
-Tôi thề là bọn nó không có ở đây, thưa ngài. Chắc là đang trốn trong đám bụi rậm đâu đây.
-Vậy thì đi kiếm đi, đồ ngốc!
Giọng nói người sỹ quan không dấu được nỗi thất vọng. Bắt được bọn buôn lậu đồng nghĩa với việc lên lon thăng chức, thế mà nạn nhân của ông đã bay biến đằng nào.
-Không còn chỗ nào để lục soát nữa, thưa ngài.
-Được lắm, mình phải vòng về Hellingly rồi coi xem có tìm được gì ở đó không. Thế nào cũng có thuyền bè đang đợi tụi nó, và hai đứa này chắc có dính líu gì đó. Mình sổng mất tụi nó rồi. Quái qủy thật! Họ nên cho lính tráng mình đám ngựa khá 1 chút chứ! Nếu họ muốn mình bắt đám buôn lậu thì phải có ngựa giỏi!
Giọng nói giận dữ của người sỹ quan vang vọng khắp các vách tường của ngôi nhà thờ nhỏ. Rồi họ lại nghe tiếng chân ông ta dậm thình thịch trên bậc tam cấp, một lát sau có tiếng leng keng của dây cương và âm thanh của vó ngựa rời khỏi nhà thờ.
Vào lúc đó Fenella thở phào nhẹ nhõm. Nãy giờ cô đã ráng nín thở, người cứng lại vì sợ nghe tiếng lính tráng lục soát bên trên.
-Mình thoát được rồi! Cô nghe tiếng anh kêu lên mừng rỡ. “Lại 1 lần nữa mình qua được ải, chuyến này thì thật là trong đường tơ kẽ tóc.”
Anh buông tay cô ra và vòng tay ôm lấy hông cô và kéo cô lại sát người anh, một vòng ôm thân mật như anh vẫn thường làm. Trong bóng tối, anh cúi đầu hôn lên má cô.
Vô tình, cô ngước mặt lên về phía anh, đôi môi nở khẽ nụ cười vì họ đã thoát chết trong gang tấc.
Thế rồi thay vì hôn lên má cô, môi anh trượt xuống hai cánh môi cô vừa mới ngước lên. Trong giây lát, Fenella sững người kinh ngạc, rồi bỗng chốc người cô như bị xuyên xuốt ngây ngất với cảm giác huyền diệu anh vừa đem đến.
Không thể cử động, không thể làm bất cứ điều nữa gì chỉ cảm nhận được môi cô mềm mại ngọt ngào dưới môi anh. Nụ hôn của anh khơi dậy trong cô cả 1 thiên đường đam mê cô chưa hề đặt chân đến. Nụ hôn càng lúc càng đắm đuối hơn sâu thẳm hơn, rồi như bản năng thôi thúc anh vòng cánh tay còn lại kéo cô sát hơn vào anh, tay anh ghì chặt lấy cánh tay cô.
Một cơn đau buốt xé dâng lên, đau hơn khi viên đạn xuyên vào tay cô. Fenella thở hắt ra và bao choàng lấy cô là 1 vực thẳm tối đen.
(hết