Chương : 17
“Em đang nói về chuyện gì vậy?” Brenna hỏi. Đầu cô choáng váng. Với tất cả những gì cô đã trải qua, cô đã nghĩ là không còn có thể có thêm cơn sốc nào nữa. Giờ thì hình như cô nhầm rồi.
Mia lôi một vài tờ giấy từ cái túi sau quần sooc. “Khi em nhận ra chuyện gì đang xảy ra, em đã ghi chép lại những điểm chính. Thật không thể tin được đâu.”
Cô buông mình xuống một cái ghế tựa có tay vịn ở cạnh sofa và vỗ vỗ lên sofa. “Hai người có muốn ngồi xuống khi nghe em đọc không, hay là cứ đứng mãi như thế?”
Brenna áp một bàn tay lên bụng. Cô có cảm giác như cả cái trung đội bướm trong bụng cô đang bay nhảy ở đó. Ngực cô đau, hai mắt cô nóng bừng, và cô vẫn không thể tin được cô vửa mới nói với Nic là cô yêu anh. Chỉ là sự yếu đuối của cảm xúc thôi, cô tự bảo mình. Tác động của một tình thế kinh khủng đã khiến cô có phản ứng lại, bằng cách phơi bày ruột gan mình ra. Thật không may, cô nói với anh điều đó gần như là cùng với lúc chính bản thân cô nhận ra nó, nên cô chưa có cơ hội để quen dần với cái tin đó. Tệ hơn nữa, anh chẳng phản ứng lại gì cả.
Cô liếc sang anh và thấy anh đang nhìn cô chăm chú. Cô không thể đọc được biểu hiện của anh, hay đoán được anh đang nghĩ cái gì. Hiển nhiên là cô đã làm anh sốc với cái lời tự thú đó, nhưng là theo hướng tích cực hay tiêu cực? Anh muốn họ được ở một mình, để anh có thể ôm cô trong tay và nói với cô anh cũng vẫn luôn yêu cô biết chừng nào, hay anh chỉ muốn thoát thân cho an toàn?
“Hello?” Mia nói, nghe đã có vẻ mất kiên nhẫn. “Không có một ai quan tâm đến chuyện này ngoài em ra hay sao?”
Brenna chậm chạp ngồi xuống sofa. Cô và Nic có gì cần nói với nhau đi nữa thì cũng có thể đợi được. Tuyệt thật. Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, cô đã biết được chuyện nội cô thực sự sẽ bán nhà máy đi, và rồi cô còn kịp trao tận tay trái tim mình cho Nic mà còn không thèm tìm hiểu xem anh có cảm xúc gì với cô không đã. Không rõ vì sao nữa, nhưng cô nghĩ bất cứ chuyện gì mà Mia sắp nói ra đây, cũng không thể tệ đến mức đấy được nữa.
Nic đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. ‘Nói đi,” anh bảo Mia.
Mia nhún vai. “Okay. Vậy, nếu anh đã dịch mấy trang đầu rồi, thì anh biết chuyện Antonio và Sophia đã yêu nhau rồi đấy. Trong này nói, họ đã yêu nhau nhiều năm rồi. Nhưng có trở ngại từ phía gia đình Antonio. Không rõ ràng hẳn, nhưng ông không được người ta đánh giá là một đám tương xứng với Sophia. Khi ông và Salvatore quyết định sang Mĩ lập nghiệp, Sophia đã thề sẽ chờ đợi tình yêu thật sự sự duy nhất đó của mình. Một màn từ biệt chân thành sâu sắc, vân vân. Rồi sáu năm trôi qua, Sophia vẫn là cô gái đẹp của cả làng, nhưng bà đã từ chối mọi lời cầu hôn. Ông bố nóng ruột lắm rồi và bắt đầu thúc giục. Rồi bà nhận được thư của Antonio, viết là ông và Salvatore đang trên đường trở về để cưới vợ. Xưởng rượu của họ lúc đó đã bắt đầu có lãi. Và theo tiêu chuẩn trong làng, ông đã thành một người giàu có, và ông sẽ về để đưa Sophia đi.”
Mia ngẩng đầu lên từ tập giấy. “Sophia đã chờ đợi trong sáu năm trời. Không phải là quá điên rồ sao?”
Brenna nghĩ đến chuyện cô vẫn yêu Nic bao năm nay đấy thôi. “Vì Antonio là tình yêu thực sự duy nhất của bà ấy.”
Mia chun mũi. “Chị nói cứ như trong thiếp mừng ý. Còn em á, chuồn sớm đi mà kiếm một anh chàng nào đó đang sẵn có còn hơn, nhưng đấy chỉ là với em thôi. Dù sao thì, nhiều tuần trôi qua, cả gia đình Sophia đã hết kiên nhẫn. Bà đã hứa sẽ làm đám cưới vào cuối mùa xuân. Và rồi, ai là người xuất hiện tuần tiếp sau đó? Không phải là Antonio thân yêu, mà lại là Salvatore. Ông đã thành công, gia đình ông được trọng vọng, và ông còn mang theo cả quà đến nữa. Cả gia đình Sophia sướng rơn. Rồi khi Salatore cầu hôn Sophia, tất cả họ đã đồng ý thay cho Sophia. Sophia thì đang quẫn trí quá rồi. Người yêu dấu của bà đang ở đâu chứ?”
“Thế ông ấy đâu?” Nic hỏi.
“Không biết. trong nhật ký không nói gì cả. Nhưng Sophia thì lo sợ. Bà cố trì hoãn đám cưới, nhưng bố mẹ bà không cho phép. Antonia biệt tích cho đến tận đêm trước đám cưới.
Brenna không thể tin được điều đó. “Em đang đùa à.”
“Không hề. Ông ấy xuất hiện đúng vào bữa tối. Giờ, khi ông sẽ không thể nào trở thành con rể nữa, cả gia đình Sophia chào đón ông. Trái tim Sophia tan nát. Ông là tình yêu thực sự, duy nhất của bà, yada yada. Họ gặp nhau ngoài bờ suối lúc gần nửa đêm. Antonio muốn bà đi cùng mình, bỏ trốn. Nhưng Sophia không thể làm mất mặt cả gia đình mình được. Salvatore cũng là một người đàn ông tốt nữa. Họ tranh cãi, họ làm lành, rồi họ ngủ với nhau.”
Brenna thốt lên. “Không thể nào.”
Mia ngoác miệng cười. “Ồ, Sophia đã viết hết sức tế nhị trong nhật ký, nhưng chẳng có gì nghi ngờ hết, việc đó đã xảy ra. Salvatore đã có được cô dâu, nhưng không được nếm trái cherry ngọt ngào.”
“Chuyện đó là nguyên nhân của mối thù?” Nic hỏi.
“Không. Sau đó Antonio đã kiếm một cô dâu khác, là cụ nội Maria của bọn em. Thêm một đám cưới nữa, rồi cả bốn người bọn họ cùng quay về Mĩ. Em chỉ có thể tưởng tượng được chuyến đi biển đó sẽ kỳ thú đến mức nào chứ. Ý em là, lúc cả bốn người bọn họ sẽ ngồi ăn tối cùng nhau ý. Cả Sophia và Antonio đều đã kết hôn với hai người mà họ không hề yêu. Thật chẳng còn gì để nói nữa.”
Brenna nghĩ đến cuộc hôn nhân khốn khổ của chính cô. “Làm sao bà chịu đựng được chuyện đó?”
“Có rất nhiều việc để giúp bà bận rộn. Khoảng một năm sau, đứa con đầu lòng ra đời. Cả hai xưởng rượu đều thịnh vượng, và rồi chiến tranh đến. Như chúng mình đã được nghe kể đến hàng bốn mươi tỷ lần, Antonio và Salvatore đã sang Châu Âu và đi thu thập cành giống từ nhiều đồng nho khác nhau để bảo vệ gia sản của quê hương khỏi sự tàn phá của người Đức. Họ mang chúng về Mĩ, gây trồng và tất thảy đều sống khỏe, cho đến khi Salvatore nhận được một lá thư báo rằng bố ông sắp mất. Chuyện này xảy ra ngay sau khi chiến tranh vừa kết thúc. Là một người con có hiếu, Salvatore đã đi về nhà ở Ý. Sophia ở lại trông nom gia đình và đồng nho.”
Mia vẫy vẫy đám giấy. “Chuẩn bị tinh thần nhé. Chỗ này mới hay đây. Có một trận sương giá sớm - chỉ mấy ngày trước khi bắt đầu vụ thu hoạch. Antonio và Sophia đã làm tất cả những gì có thể để cứu lấy đám nho. Họ làm việc không mệt mỏi mấy ngày trời. Ở trong này không nói đến chuyện trong những lúc đó thì cụ Maria đang ở đâu cả, nhưng khi vụ thu hoạch cuối cùng cũng bắt đầu và họ đã cứu được hết đám nho, họ đã ăn mừng bằng cách lao vào vòng tay nhau. Họ nhận ra họ vẫn còn yêu nhau. Họ đi lại với nhau gần hai tuần, cho đến khi Sophia quyết định chấm dứt, bà nói với Antonio là bà không thể tiếp tục lừa dối chồng mình. Nhưng đã quá muộn. Sophia đã mang thai rồi.”
Brenna không thể nào tin được chuyện đó. “Vậy là họ đã có một đứa con?”
“Gần như thế. Sophia đã sợ hãi điên cuồng, hai người có thể tưởng tượng được mà. Salvatore đâu có phải là một người đàn ông lành nhất quả đất đâu, và ông ấy sẽ chẳng thích thú gì đâu khi phát hiện ra trong thời gian mình vắng nhà sáu tháng, bà vợ ở nhà đã mang thai được năm tháng rồi. Ông đã làm đủ cách để Sophia phải khai ra tên người tình của mình, rồi khi không được, ông quay ngoắt sang dọa sẽ thẳng tay ném đứa con hoang của Sophia ra ngoài đường. Rồi hóa ra ông cụ không cần phải làm thế nữa. Đứa trẻ đã chết ngay khi mới lọt lòng.”
Brenna nhìn sang Nic. Trông anh cũng đang sốc hệt như cô vậy. “Thế làm sao ông biết được đó là Antonio?”
“Lúc chôn đứa bé, Sophia đã nói với ông sự thật. Tất cả.” Mia lắc đầu. “Đó là khởi đầu của mối thù. Sau đó, Sophia phát hiện ra Salvatore đã đi đến đồng nho của Marcelli, và tẩm độc tất cả các cây nho giống đã mang về từ Châu Âu. Thứ chất độc mà ông dùng ngấm rất từ từ, hủy hoại những cây nho đó cho đến khi chúng chết hết sạch. Sophia kể lại khi Salvatore nói chuyện đó cho bà, ông đã có vẻ hãnh diện lắm vì những gì đã làm. Sophia tự trách chính mình, nhưng bà không thể phản bội chồng mình một lần nữa để nói cho Antonio biết chuyện gì đã thực sự xảy ra được. Hai người đàn ông khiêu chiến với nhau, và Salvatore từ chối không chịu thú tội, vì trong suy nghĩ của ông, tội lỗi của Antonio còn lớn hơn nhiều. Hai gia đình không bao giờ còn nói chuyện với nhau nữa. Ừm, cho đến hai người.”
Mia gập đám giấy lại. “Thế đấy. Quá khứ tội lỗi của các cụ chúng ta. Mọi người có nghĩ rằng ta có thể bán câu chuyện này cho Hollywood không?”
“Salvatore đã thực sự đầu độc cả đồng nho,” Brenna chậm chạp nói. “Suốt bao năm nay, chị vẫn cho là Nội Lorenzo thật điên rồ, nhưng hóa ra nội lại đang nói sự thật.”
“Cũng hợp lẽ thường thôi mà,” Mia nói. “Chị biết đàn ông Ý họ quan niệm thế nào về sự phản bội rồi đấy. Nó ám ảnh họ.”
Brenna không dám nhìn sang Nic nữa. Phản bội. Đó là những gì anh đã nghĩ về cô và mối quan hệ với Jeff, và cô không dám chắc là anh đã sai. Nhưng không giống cụ nội mình, anh đã hiểu và đã tha thứ cho cô thay vì tìm cách trả thù.
Nic lại chỗ Mia. “Em có tán thành với những gì Salvatore làm không?”
“Em không biết em có tán thành được không, nhưng em hiểu. Người bạn thân nhất của ông đã quan hệ với vợ của ông. Như thế là hèn hạ. Em muốn nói là, Sophia đã có cơ hội để bỏ đi cùng với Antonio vào cái đêm trước đám cưới, nhưng bà đã quá sợ hãi, không dám chống lại gia đình mình. Bà đã chọn một người xa lạ thay cho người con trai bà thực sự yêu thương. Rồi sau đấy lại lừa dối chồng mình để ăn nằm với con người mà bà vẫn luôn yêu đấy. Ai đó cần phải làm một trận để mở mắt cho bà ấy tỉnh người ra chứ. Bà ấy đã từ bỏ cơ hội lần thứ hai với Antonio khi từ chối ông. Bà ấy đã tự lựa chọn cuộc sống của chính mình, vậy thì phải biết trân trọng lấy nó chứ.”
Ý kiến của Mia còn quá xa mới gần với một câu an ủi. Brenna không muốn nhìn thấy bất cứ một sự trùng hợp nào giữa chuyện của cô với Nic và chuyện của Sophia với Antonio cả. Thật bất hạnh, chúng quá hiển nhiên để có thể bỏ qua.
Cô đứng dậy. “Mia, mình phải đi về thôi. Chị muốn nói chuyện này với nội Lorenzo.”
“Có thay đổi được cái gì không?” Nic hỏi.
“Em không biết nữa. Chắc là không.”
Kể cả vậy, cái mong muốn được bỏ trốn vẫn cứ thúc vào cô từ mọi phía.
Mia đứng dậy và lôi chùm chìa khóa từ túi quần trước ra. “Chị muốn làm cái bài chạy xuyên đất nước của Forrest Gump một lần nữa, hay chị muốn đi xe?”
“Mình sẽ đi xe của em.”
“Brenna, chờ đã.” Nic lại gần cô. “Chúng mình cần nói chuyện.”
Tất nhiên là họ cần rồi. Cô đã dốc hết ruột gan mình cho người đàn ông này xem. Vấn đề là, cô không biết anh có đáp lại những cảm xúc đó của cô không, hay anh sẽ cố gắng để từ chối cô một cách nhẹ nhàng. Cô không nghĩ cô còn có thể chịu đựng được thêm một cơn sốc nào trong ngày hôm nay nữa.
“Em sẽ gọi cho anh,” cô nói áng chừng. “Sớm thôi.”
* * *
Nic đứng một mình trong phòng khách. Chỉ trong vòng một giờ, cả thế giới của anh đã đảo lộn xoay vòng quanh cái trục của nó. Mở đầu, là nỗi sợ hãi của Brenna, sợ rằng nội cô sẽ bán nhà máy - với anh, tức là anh sắp có được hết mọi thứ mà anh từng mong muốn. Rồi, lời thú nhận của cô, rằng cô vẫn yêu anh. Yêu? Bây giờ? Số phận đã chọn thời điểm thật tréo nghoe. Rồi cuối cùng, là câu chuyện về cụ nội của anh.
Cả cuộc đời mình, Nic vẫn nghĩ mối thù đó chỉ là trò tầm phào. Anh đã cho rằng những lời đổ tội của nhà Marcelli chỉ là để hợp lý hóa cho thất bại của họ. Anh luôn thấy mình trên tầm họ, bởi gia đình anh đã thành công vượt bậc. Những cành giống từ Châu Âu đã mang lại cho Wild Sea một chỗ đứng vững chắc trên thị trường. Đến đầu những năm 1980, chỗ đứng đấy có thể được đo bởi mức doanh thu hàng trăm nghìn dollar. Còn đến ngày nay, có khác là con số đó đã được đo bằng hàng triệu.
Khi Nic mới trở về sau những ngày tha hương, anh đã quyết tâm sẽ biến Wild Sea thành cái lớn mạnh nhất, cừ nhất. Kế hoạch của anh, hình thành từ những ngày lao động dài đằng đẵng trên những đồng nho đất Pháp, mới đầu chỉ xuất phát bởi sự căm thù mù quáng và cơn thịnh nộ điên cuồng, cuối cùng đã biến thành một cái gì đó thật cụ thể. Anh cần phải làm được một cái gì đó để chứng minh - không chỉ là cho ông nội anh thấy, mà là cho Brenna cơ. Anh muốn cô phải thấy hối tiếc khi biết mình đã đánh mất những gì khi cô bỏ rơi anh.
Khi Wild Sea đã được như anh có thể biến nó thành thế, anh sẽ mua Marcelli Wines. Rồi với thời gian, anh sẽ có thể sát nhập tất cả những đồng nho của họ, của cải của họ, và sau đó anh sẽ có thể xóa bỏ cái tên của họ.
Suốt bảy năm qua, anh đã hoàn thành mọi mục tiêu anh muốn, trừ một cái - anh vẫn chưa mua được Marcelli Wines.
Wild Sea đã có doanh thu gấp ba và lợi nhuận gấp bốn, nhưng nó chưa phải là tất cả. Anh có một mục tiêu.
Giờ thì có vẻ mục tiêu đó đang lung lay rồi.
Anh đi ra phía cửa hậu của ngôi nhà và bước ra ngoài. Từ chỗ này, anh không thể nhìn thấy chúng, nhưng chúng nằm ngay bên kia sườn dốc. Trên mấy mẫu đất nằm giáp với đất nhà Marcelli đó, là những cây nho được lấy cành giống từ Châu Âu. Chúng đã lớn mạnh, đã cho ra những loại nho tốt nhất. Những cây cũ đã được thay bằng cây mới, năm này qua năm khác.
“Một di sản bị đánh cắp,” anh tự thì thầm với chính mình.
Max chạy đến và dụi mũi vào bàn tay anh. Nic vỗ vỗ lên lưng con chó con.
Anh đã gây dựng những ước mơ báo thù của mình trên nền một sự dối trá. Không có gì anh gây dựng được thực sự là của anh cả. Di sản này, nó đã bị đánh cắp bởi một người đàn ông bị sự thù hằn chi phối và nuốt chửng.
Nic có khác gì không?
* * *
Nic lái xe dọc đường bờ biển suốt gần một tiếng đồng hồ. Anh có mang mũ bảo hiểm, nhưng lại quên áo khoác. Gió lạnh quất vào ngực anh, vào tay anh, nhưng anh không quay xe lại. Anh không thể - đến khi anh tận mắt nhìn thấy bằng chứng đã.
Lối rẽ từ đường cao tốc vào được chỉ dẫn rất rõ, nhưng từ sau đoạn đó, anh phải dò theo trí nhớ nhiều hơn là dựa vào biển chỉ đường. Anh mất gần ba mươi phút để tìm thấy cái nghĩa trang được chăm nom chu đáo nằm bên con dốc đứng cạnh bờ biển. Đi qua cái cổng sắt, anh đi đến khu vực được bao rào xung quanh, nhìn ra phía biển. Những bức tượng cẩm thạch và những tấm bia lớn bày tỏ rành rành yên nghỉ ở đây là những người lắm tiền nhiều của. Đó cũng có thể là những kẻ phi nghĩa lắm.
Nic tắt máy và bỏ mũ bảo hiểm ra. Trời buổi chiều yên tĩnh, ngoại trừ có gió làm lá cây kêu xào xạc và làm đám cỏ lay động.
Anh bỏ qua cái cột đá khổng lồ phía trên ngôi mộ của cụ nội anh, và cả phiến đá nhỏ đề nơi yên nghỉ của Sophia. Bà nội anh cũng có một nơi để tưởng niệm ở đây, nhưng anh không dừng lại ở đó. Anh tìm đến cái góc đằng sau, chỗ có một thứ anh đã từng được nhìn thấy từ nhiều năm trước và đã không hiểu nó là cái gì.
Khi anh tìm thấy cái bia sơ sài ấy, nó chỉ ghi duy nhất có ngày tháng. Không có tên, không một từ ngữ cho những an ủi hay thương tiếc. Đứa trẻ bị chết non của Sophia. Đứa con trai hoặc con gái của Antonio Marcelli. Mia không nói nó là trai hay gái. Có thể bởi Sophia đã quá đau đớn để có thể nói rõ trong nhật ký của mình.
Anh cúi xuống, chạm vào phiến đá trơn nhẵn, như thể làm vậy, anh có thể làm sao đó với được vào phía sau nó và kết nối được với quá khứ. Sau lưng anh, phần mộ của Salvatore phủ xuống như một bóng đen lớn. Nic chưa bao giờ nghĩ nhiều đến cụ nội của mình. Nhưng giờ đây, anh biết, anh sẽ phải cố hết mức để hiểu được cụ, để anh không phải chịu cái số phận đó nữa, không lặp lại cùng một lỗi lầm đó nữa.
Anh ngồi bệt xuống bãi cỏ và nhìn lên bầu trời. Đi quá xa như vậy chỉ để rồi nhận ra anh đã sai ngay từ lúc đầu tiên.
Sự thật đang ở đây, trong tĩnh lặng, và cuối cùng, anh đã bị buộc phải thừa nhận cái điều mà anh vẫn chưa bao giờ chịu nhận, dù là trong những góc sâu tối nhất trong tâm hồn anh.
Anh muốn có Marcelli Wines là để chứng tỏ anh đủ tài giỏi.
Wild Sea là cả một sự nghiệp thành công, nhưng Marcelli Wines lại có cả một gia đình. Đã bao nhiêu lần, khi còn là một đứa trẻ, anh lảng vảng quanh đó, chỉ để được nhìn thấy mấy chị em họ chơi đùa với nhau? Đã bao nhiêu đêm, anh đã lẻn đến gần cửa sổ nhà họ, áp mũi mình lên cửa kính để được nhìn thấy tất cả bọn họ đang ngồi quây quần cùng nhau bên bàn ăn? Vào mùa hè, những cánh cửa sổ đó được mở ra, nên anh còn có thể nghe được cả tiếng họ trò chuyện, tiếng họ cười đùa, và anh đã khao khát đến nhức nhối được ngồi đó cùng họ.
Hàng năm trời, anh đã làm việc cật lực để chứng tỏ là anh đủ tài giỏi. Và để cho ai? Cho bố mẹ anh, những người không bao giờ để tâm đến anh? Cho ông nội anh, người đã đuổi anh đi? Hay cho Brenna, người đã chọn một người khác?
Kế hoạch đó đã hình thành vào cái đêm anh bị buộc phải ra khỏi nhà. Anh đã thề là anh sẽ cho họ thấy. Anh sẽ chứng tỏ anh là kẻ cừ nhất, và anh sẽ khiến họ phải quỵ lụy trước anh.
Ông nội anh đã là người đầu tiên phải làm thế, đã phải cầu xin anh quay về nhà và điều hành nhà máy. Ông già cần có anh, vì công việc, nhưng ông không bao giờ còn tiếp nhận Nic trong trái tim mình nữa. Cho đến tận khi Emilio qua đời, hai người bọn họ đã hầu như không nói chuyện với nhau.
Rồi mấy năm sau, anh mở rộng hơn nữa, làm ra nhiều tiền hơn nữa và nhiều quyền lực hơn nữa, cho đến lúc chỉ còn lại Marcelli là mục tiêu duy nhất còn lại.
Bảy năm trong cuộc đời mình, anh đã chiến đấu với những bóng ma. Đó là một trận chiến mà anh sẽ không bao giờ có thể giành phần thắng. Và nếu như anh có thắng, thì anh sẽ có được cái gì? Thêm vài mẫu đất? Có quyền được sử dụng một cái nhãn hiệu? Anh sẽ vẫn đơn độc. Anh sẽ vẫn phải đối diện với chính con người mình mỗi ngày. Anh sẽ vẫn không có được Brenna.
Anh ngồi cúi đầu sát đến tận ngực, nhắm mắt lại. Brenna. Cô đã xuất hiện lại mà không báo trước, đưa cho anh thứ mà anh đã nghĩ là một cớ hoàn hảo để củng cố cho kế hoạch của anh được êm xuôi. Anh đã cho cô vay tiền, bởi anh nghĩ tờ giấy ghi nợ có thể thu hồi nợ trước hạn đó sẽ làm đòn bẩy cho anh, nhưng đó có phải là lý do duy nhất? Không phải anh làm thế cũng chỉ bởi như vậy anh sẽ được có cô ở gần hay sao?
Tất nhiên rồi, anh nghĩ, tự hỏi tại sao anh không nhận ra điều đó sớm hơn. Brenna, người mà anh không bao giờ có thể quên được. Cô đâm vào cuộc đời anh như một ngôi sao băng, ánh sáng của cô rọi vào mọi góc tối trong tâm hồn anh. Anh đã cố để căm ghét cô, nhưng không thể. Anh đã cố để quên cô, để yêu một người khác. Bất cứ ai. Anh đã thất bại. Brenna, người đã nói với anh rằng cô yêu anh.
Giờ cô sẽ không còn yêu anh nữa. Không, khi cô biết được sự thật.
Nic mở choàng mắt. Sự sợ hãi xâm chiếm lấy anh. Vào giây khắc đó, anh hiểu ra, cơ hội duy nhất của anh là phải gặp cho được Brenna, càng nhanh càng tốt, và kể cho cô mọi chuyện. Nếu anh có thể được giải thích, có thể xin lỗi, có thể được chuộc lại lỗi lầm, thì có thể cô sẽ hiểu cho anh. Thì có thể, cô sẽ vẫn còn có thể yêu anh.
* * *
Brenna không có tâm trạng để giáp mặt nội một lần nữa, nhưng cô không có lựa chọn nào nữa cả. Mia kéo cô vào trong nhà, và tìm thấy nội ở thư viện, đang ngồi bên bàn của nội.
“Chúng ta phải nói chuyện,” Mia nói. “Nội sẽ không tin được những gì cháu đã phát hiện ra đâu.”
“Ta cũng có chuyện cần nói,” nội nói. Mắt nội nhìn thẳng vào Brenna.
Cô nghĩ trông nội già quá. Sự lo lắng len lỏi trong cô, cho đến lúc cô nhắc mình nhớ ra, nội sắp bán nhà máy và phá hủy hoàn toàn thế giới của cô rồi.
“Nội à, chuyện này quan trọng lắm,” Mia quả quyết.
“Chuyện này cũng vậy. Về chuyện bán.”
Mia há hốc miệng. “Bán cái gì?” Cô hớp lấy không khí để thở. “Không. Nội không thể. Brenna phải được điều hành nhà máy.”
Brenna cảm kích với sự ủng hộ đó của Mia. Nhưng rủi thay, nó sẽ chẳng có được chút tác động nào đến nội cô cả. Khắp người cô đau nhức. Dù cô muốn lắm, được trèo lên giường, chùm chăn kín đầu để những chuyện này biến hết đi, cô không chịu để mình lại yếu đuối lần nữa. Cô tự khích lệ mình cố gắng lên để mà chống chọi với cú đánh tiếp theo, và thề là rồi cô cũng sẽ lại xoay sở ổn thỏa với nó thôi.
“Nội đã ký các giấy tờ chưa?” cô hỏi, thấy hài lòng vì giọng mình không run lên.
“Chưa. Mấy vị đàn ông tiếp cận ta không phải người muốn mua nhà máy. Họ chỉ là bình phong thôi. Rất danh tiếng, rất hào phóng. Con người ta có sống đến hết đời cũng khó mà được nghe một lời đề nghị cao giá đến thế.”
Brenna không biết có phải nội đang cố khiến cô thấy tồi tệ hơn nữa không, nhưng nếu đúng là thế, thì nội thành công rồi đấy. Cô nuốt cơn nghẹn vào. “Vậy nên?”
“Nên ta không chơi với một đối thủ không lộ diện như vậy. Ta đã làm mấy cuộc điện thoại đến ngân hàng, nơi có thể cho vay một số tiền lớn đến thế. Một người bạn lại nói chuyện với một người bạn khác. Rồi cuối cùng ta đã có được một cái tên.”
Có lẽ, đó chỉ là do cô tưởng tượng, nhưng cô có thể thề là gương mặt rắn đanh của nội đã dịu lại một chút. Cô không nghĩ đó là tin tốt đẹp gì.
Brenna nắm lấy cái lưng ghế trước mặt cô. Cô nhắc lại với mình, rằng cô sẽ xoay sở được. Mọi việc sẽ ổn. Sẽ không có cái tên nào mà nội cô nhắc đến có thể làm cô đau đớn hơn thế này được nữa đâu.
Không có cái tên nào đâu, trừ một.
Nội cô gật đầu. “Cháu đã biết rồi đấy.”
Cô lắc lắc đầu. Không thể nào.
“Nicholas Giovanni.”
Mia lôi một vài tờ giấy từ cái túi sau quần sooc. “Khi em nhận ra chuyện gì đang xảy ra, em đã ghi chép lại những điểm chính. Thật không thể tin được đâu.”
Cô buông mình xuống một cái ghế tựa có tay vịn ở cạnh sofa và vỗ vỗ lên sofa. “Hai người có muốn ngồi xuống khi nghe em đọc không, hay là cứ đứng mãi như thế?”
Brenna áp một bàn tay lên bụng. Cô có cảm giác như cả cái trung đội bướm trong bụng cô đang bay nhảy ở đó. Ngực cô đau, hai mắt cô nóng bừng, và cô vẫn không thể tin được cô vửa mới nói với Nic là cô yêu anh. Chỉ là sự yếu đuối của cảm xúc thôi, cô tự bảo mình. Tác động của một tình thế kinh khủng đã khiến cô có phản ứng lại, bằng cách phơi bày ruột gan mình ra. Thật không may, cô nói với anh điều đó gần như là cùng với lúc chính bản thân cô nhận ra nó, nên cô chưa có cơ hội để quen dần với cái tin đó. Tệ hơn nữa, anh chẳng phản ứng lại gì cả.
Cô liếc sang anh và thấy anh đang nhìn cô chăm chú. Cô không thể đọc được biểu hiện của anh, hay đoán được anh đang nghĩ cái gì. Hiển nhiên là cô đã làm anh sốc với cái lời tự thú đó, nhưng là theo hướng tích cực hay tiêu cực? Anh muốn họ được ở một mình, để anh có thể ôm cô trong tay và nói với cô anh cũng vẫn luôn yêu cô biết chừng nào, hay anh chỉ muốn thoát thân cho an toàn?
“Hello?” Mia nói, nghe đã có vẻ mất kiên nhẫn. “Không có một ai quan tâm đến chuyện này ngoài em ra hay sao?”
Brenna chậm chạp ngồi xuống sofa. Cô và Nic có gì cần nói với nhau đi nữa thì cũng có thể đợi được. Tuyệt thật. Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, cô đã biết được chuyện nội cô thực sự sẽ bán nhà máy đi, và rồi cô còn kịp trao tận tay trái tim mình cho Nic mà còn không thèm tìm hiểu xem anh có cảm xúc gì với cô không đã. Không rõ vì sao nữa, nhưng cô nghĩ bất cứ chuyện gì mà Mia sắp nói ra đây, cũng không thể tệ đến mức đấy được nữa.
Nic đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. ‘Nói đi,” anh bảo Mia.
Mia nhún vai. “Okay. Vậy, nếu anh đã dịch mấy trang đầu rồi, thì anh biết chuyện Antonio và Sophia đã yêu nhau rồi đấy. Trong này nói, họ đã yêu nhau nhiều năm rồi. Nhưng có trở ngại từ phía gia đình Antonio. Không rõ ràng hẳn, nhưng ông không được người ta đánh giá là một đám tương xứng với Sophia. Khi ông và Salvatore quyết định sang Mĩ lập nghiệp, Sophia đã thề sẽ chờ đợi tình yêu thật sự sự duy nhất đó của mình. Một màn từ biệt chân thành sâu sắc, vân vân. Rồi sáu năm trôi qua, Sophia vẫn là cô gái đẹp của cả làng, nhưng bà đã từ chối mọi lời cầu hôn. Ông bố nóng ruột lắm rồi và bắt đầu thúc giục. Rồi bà nhận được thư của Antonio, viết là ông và Salvatore đang trên đường trở về để cưới vợ. Xưởng rượu của họ lúc đó đã bắt đầu có lãi. Và theo tiêu chuẩn trong làng, ông đã thành một người giàu có, và ông sẽ về để đưa Sophia đi.”
Mia ngẩng đầu lên từ tập giấy. “Sophia đã chờ đợi trong sáu năm trời. Không phải là quá điên rồ sao?”
Brenna nghĩ đến chuyện cô vẫn yêu Nic bao năm nay đấy thôi. “Vì Antonio là tình yêu thực sự duy nhất của bà ấy.”
Mia chun mũi. “Chị nói cứ như trong thiếp mừng ý. Còn em á, chuồn sớm đi mà kiếm một anh chàng nào đó đang sẵn có còn hơn, nhưng đấy chỉ là với em thôi. Dù sao thì, nhiều tuần trôi qua, cả gia đình Sophia đã hết kiên nhẫn. Bà đã hứa sẽ làm đám cưới vào cuối mùa xuân. Và rồi, ai là người xuất hiện tuần tiếp sau đó? Không phải là Antonio thân yêu, mà lại là Salvatore. Ông đã thành công, gia đình ông được trọng vọng, và ông còn mang theo cả quà đến nữa. Cả gia đình Sophia sướng rơn. Rồi khi Salatore cầu hôn Sophia, tất cả họ đã đồng ý thay cho Sophia. Sophia thì đang quẫn trí quá rồi. Người yêu dấu của bà đang ở đâu chứ?”
“Thế ông ấy đâu?” Nic hỏi.
“Không biết. trong nhật ký không nói gì cả. Nhưng Sophia thì lo sợ. Bà cố trì hoãn đám cưới, nhưng bố mẹ bà không cho phép. Antonia biệt tích cho đến tận đêm trước đám cưới.
Brenna không thể tin được điều đó. “Em đang đùa à.”
“Không hề. Ông ấy xuất hiện đúng vào bữa tối. Giờ, khi ông sẽ không thể nào trở thành con rể nữa, cả gia đình Sophia chào đón ông. Trái tim Sophia tan nát. Ông là tình yêu thực sự, duy nhất của bà, yada yada. Họ gặp nhau ngoài bờ suối lúc gần nửa đêm. Antonio muốn bà đi cùng mình, bỏ trốn. Nhưng Sophia không thể làm mất mặt cả gia đình mình được. Salvatore cũng là một người đàn ông tốt nữa. Họ tranh cãi, họ làm lành, rồi họ ngủ với nhau.”
Brenna thốt lên. “Không thể nào.”
Mia ngoác miệng cười. “Ồ, Sophia đã viết hết sức tế nhị trong nhật ký, nhưng chẳng có gì nghi ngờ hết, việc đó đã xảy ra. Salvatore đã có được cô dâu, nhưng không được nếm trái cherry ngọt ngào.”
“Chuyện đó là nguyên nhân của mối thù?” Nic hỏi.
“Không. Sau đó Antonio đã kiếm một cô dâu khác, là cụ nội Maria của bọn em. Thêm một đám cưới nữa, rồi cả bốn người bọn họ cùng quay về Mĩ. Em chỉ có thể tưởng tượng được chuyến đi biển đó sẽ kỳ thú đến mức nào chứ. Ý em là, lúc cả bốn người bọn họ sẽ ngồi ăn tối cùng nhau ý. Cả Sophia và Antonio đều đã kết hôn với hai người mà họ không hề yêu. Thật chẳng còn gì để nói nữa.”
Brenna nghĩ đến cuộc hôn nhân khốn khổ của chính cô. “Làm sao bà chịu đựng được chuyện đó?”
“Có rất nhiều việc để giúp bà bận rộn. Khoảng một năm sau, đứa con đầu lòng ra đời. Cả hai xưởng rượu đều thịnh vượng, và rồi chiến tranh đến. Như chúng mình đã được nghe kể đến hàng bốn mươi tỷ lần, Antonio và Salvatore đã sang Châu Âu và đi thu thập cành giống từ nhiều đồng nho khác nhau để bảo vệ gia sản của quê hương khỏi sự tàn phá của người Đức. Họ mang chúng về Mĩ, gây trồng và tất thảy đều sống khỏe, cho đến khi Salvatore nhận được một lá thư báo rằng bố ông sắp mất. Chuyện này xảy ra ngay sau khi chiến tranh vừa kết thúc. Là một người con có hiếu, Salvatore đã đi về nhà ở Ý. Sophia ở lại trông nom gia đình và đồng nho.”
Mia vẫy vẫy đám giấy. “Chuẩn bị tinh thần nhé. Chỗ này mới hay đây. Có một trận sương giá sớm - chỉ mấy ngày trước khi bắt đầu vụ thu hoạch. Antonio và Sophia đã làm tất cả những gì có thể để cứu lấy đám nho. Họ làm việc không mệt mỏi mấy ngày trời. Ở trong này không nói đến chuyện trong những lúc đó thì cụ Maria đang ở đâu cả, nhưng khi vụ thu hoạch cuối cùng cũng bắt đầu và họ đã cứu được hết đám nho, họ đã ăn mừng bằng cách lao vào vòng tay nhau. Họ nhận ra họ vẫn còn yêu nhau. Họ đi lại với nhau gần hai tuần, cho đến khi Sophia quyết định chấm dứt, bà nói với Antonio là bà không thể tiếp tục lừa dối chồng mình. Nhưng đã quá muộn. Sophia đã mang thai rồi.”
Brenna không thể nào tin được chuyện đó. “Vậy là họ đã có một đứa con?”
“Gần như thế. Sophia đã sợ hãi điên cuồng, hai người có thể tưởng tượng được mà. Salvatore đâu có phải là một người đàn ông lành nhất quả đất đâu, và ông ấy sẽ chẳng thích thú gì đâu khi phát hiện ra trong thời gian mình vắng nhà sáu tháng, bà vợ ở nhà đã mang thai được năm tháng rồi. Ông đã làm đủ cách để Sophia phải khai ra tên người tình của mình, rồi khi không được, ông quay ngoắt sang dọa sẽ thẳng tay ném đứa con hoang của Sophia ra ngoài đường. Rồi hóa ra ông cụ không cần phải làm thế nữa. Đứa trẻ đã chết ngay khi mới lọt lòng.”
Brenna nhìn sang Nic. Trông anh cũng đang sốc hệt như cô vậy. “Thế làm sao ông biết được đó là Antonio?”
“Lúc chôn đứa bé, Sophia đã nói với ông sự thật. Tất cả.” Mia lắc đầu. “Đó là khởi đầu của mối thù. Sau đó, Sophia phát hiện ra Salvatore đã đi đến đồng nho của Marcelli, và tẩm độc tất cả các cây nho giống đã mang về từ Châu Âu. Thứ chất độc mà ông dùng ngấm rất từ từ, hủy hoại những cây nho đó cho đến khi chúng chết hết sạch. Sophia kể lại khi Salvatore nói chuyện đó cho bà, ông đã có vẻ hãnh diện lắm vì những gì đã làm. Sophia tự trách chính mình, nhưng bà không thể phản bội chồng mình một lần nữa để nói cho Antonio biết chuyện gì đã thực sự xảy ra được. Hai người đàn ông khiêu chiến với nhau, và Salvatore từ chối không chịu thú tội, vì trong suy nghĩ của ông, tội lỗi của Antonio còn lớn hơn nhiều. Hai gia đình không bao giờ còn nói chuyện với nhau nữa. Ừm, cho đến hai người.”
Mia gập đám giấy lại. “Thế đấy. Quá khứ tội lỗi của các cụ chúng ta. Mọi người có nghĩ rằng ta có thể bán câu chuyện này cho Hollywood không?”
“Salvatore đã thực sự đầu độc cả đồng nho,” Brenna chậm chạp nói. “Suốt bao năm nay, chị vẫn cho là Nội Lorenzo thật điên rồ, nhưng hóa ra nội lại đang nói sự thật.”
“Cũng hợp lẽ thường thôi mà,” Mia nói. “Chị biết đàn ông Ý họ quan niệm thế nào về sự phản bội rồi đấy. Nó ám ảnh họ.”
Brenna không dám nhìn sang Nic nữa. Phản bội. Đó là những gì anh đã nghĩ về cô và mối quan hệ với Jeff, và cô không dám chắc là anh đã sai. Nhưng không giống cụ nội mình, anh đã hiểu và đã tha thứ cho cô thay vì tìm cách trả thù.
Nic lại chỗ Mia. “Em có tán thành với những gì Salvatore làm không?”
“Em không biết em có tán thành được không, nhưng em hiểu. Người bạn thân nhất của ông đã quan hệ với vợ của ông. Như thế là hèn hạ. Em muốn nói là, Sophia đã có cơ hội để bỏ đi cùng với Antonio vào cái đêm trước đám cưới, nhưng bà đã quá sợ hãi, không dám chống lại gia đình mình. Bà đã chọn một người xa lạ thay cho người con trai bà thực sự yêu thương. Rồi sau đấy lại lừa dối chồng mình để ăn nằm với con người mà bà vẫn luôn yêu đấy. Ai đó cần phải làm một trận để mở mắt cho bà ấy tỉnh người ra chứ. Bà ấy đã từ bỏ cơ hội lần thứ hai với Antonio khi từ chối ông. Bà ấy đã tự lựa chọn cuộc sống của chính mình, vậy thì phải biết trân trọng lấy nó chứ.”
Ý kiến của Mia còn quá xa mới gần với một câu an ủi. Brenna không muốn nhìn thấy bất cứ một sự trùng hợp nào giữa chuyện của cô với Nic và chuyện của Sophia với Antonio cả. Thật bất hạnh, chúng quá hiển nhiên để có thể bỏ qua.
Cô đứng dậy. “Mia, mình phải đi về thôi. Chị muốn nói chuyện này với nội Lorenzo.”
“Có thay đổi được cái gì không?” Nic hỏi.
“Em không biết nữa. Chắc là không.”
Kể cả vậy, cái mong muốn được bỏ trốn vẫn cứ thúc vào cô từ mọi phía.
Mia đứng dậy và lôi chùm chìa khóa từ túi quần trước ra. “Chị muốn làm cái bài chạy xuyên đất nước của Forrest Gump một lần nữa, hay chị muốn đi xe?”
“Mình sẽ đi xe của em.”
“Brenna, chờ đã.” Nic lại gần cô. “Chúng mình cần nói chuyện.”
Tất nhiên là họ cần rồi. Cô đã dốc hết ruột gan mình cho người đàn ông này xem. Vấn đề là, cô không biết anh có đáp lại những cảm xúc đó của cô không, hay anh sẽ cố gắng để từ chối cô một cách nhẹ nhàng. Cô không nghĩ cô còn có thể chịu đựng được thêm một cơn sốc nào trong ngày hôm nay nữa.
“Em sẽ gọi cho anh,” cô nói áng chừng. “Sớm thôi.”
* * *
Nic đứng một mình trong phòng khách. Chỉ trong vòng một giờ, cả thế giới của anh đã đảo lộn xoay vòng quanh cái trục của nó. Mở đầu, là nỗi sợ hãi của Brenna, sợ rằng nội cô sẽ bán nhà máy - với anh, tức là anh sắp có được hết mọi thứ mà anh từng mong muốn. Rồi, lời thú nhận của cô, rằng cô vẫn yêu anh. Yêu? Bây giờ? Số phận đã chọn thời điểm thật tréo nghoe. Rồi cuối cùng, là câu chuyện về cụ nội của anh.
Cả cuộc đời mình, Nic vẫn nghĩ mối thù đó chỉ là trò tầm phào. Anh đã cho rằng những lời đổ tội của nhà Marcelli chỉ là để hợp lý hóa cho thất bại của họ. Anh luôn thấy mình trên tầm họ, bởi gia đình anh đã thành công vượt bậc. Những cành giống từ Châu Âu đã mang lại cho Wild Sea một chỗ đứng vững chắc trên thị trường. Đến đầu những năm 1980, chỗ đứng đấy có thể được đo bởi mức doanh thu hàng trăm nghìn dollar. Còn đến ngày nay, có khác là con số đó đã được đo bằng hàng triệu.
Khi Nic mới trở về sau những ngày tha hương, anh đã quyết tâm sẽ biến Wild Sea thành cái lớn mạnh nhất, cừ nhất. Kế hoạch của anh, hình thành từ những ngày lao động dài đằng đẵng trên những đồng nho đất Pháp, mới đầu chỉ xuất phát bởi sự căm thù mù quáng và cơn thịnh nộ điên cuồng, cuối cùng đã biến thành một cái gì đó thật cụ thể. Anh cần phải làm được một cái gì đó để chứng minh - không chỉ là cho ông nội anh thấy, mà là cho Brenna cơ. Anh muốn cô phải thấy hối tiếc khi biết mình đã đánh mất những gì khi cô bỏ rơi anh.
Khi Wild Sea đã được như anh có thể biến nó thành thế, anh sẽ mua Marcelli Wines. Rồi với thời gian, anh sẽ có thể sát nhập tất cả những đồng nho của họ, của cải của họ, và sau đó anh sẽ có thể xóa bỏ cái tên của họ.
Suốt bảy năm qua, anh đã hoàn thành mọi mục tiêu anh muốn, trừ một cái - anh vẫn chưa mua được Marcelli Wines.
Wild Sea đã có doanh thu gấp ba và lợi nhuận gấp bốn, nhưng nó chưa phải là tất cả. Anh có một mục tiêu.
Giờ thì có vẻ mục tiêu đó đang lung lay rồi.
Anh đi ra phía cửa hậu của ngôi nhà và bước ra ngoài. Từ chỗ này, anh không thể nhìn thấy chúng, nhưng chúng nằm ngay bên kia sườn dốc. Trên mấy mẫu đất nằm giáp với đất nhà Marcelli đó, là những cây nho được lấy cành giống từ Châu Âu. Chúng đã lớn mạnh, đã cho ra những loại nho tốt nhất. Những cây cũ đã được thay bằng cây mới, năm này qua năm khác.
“Một di sản bị đánh cắp,” anh tự thì thầm với chính mình.
Max chạy đến và dụi mũi vào bàn tay anh. Nic vỗ vỗ lên lưng con chó con.
Anh đã gây dựng những ước mơ báo thù của mình trên nền một sự dối trá. Không có gì anh gây dựng được thực sự là của anh cả. Di sản này, nó đã bị đánh cắp bởi một người đàn ông bị sự thù hằn chi phối và nuốt chửng.
Nic có khác gì không?
* * *
Nic lái xe dọc đường bờ biển suốt gần một tiếng đồng hồ. Anh có mang mũ bảo hiểm, nhưng lại quên áo khoác. Gió lạnh quất vào ngực anh, vào tay anh, nhưng anh không quay xe lại. Anh không thể - đến khi anh tận mắt nhìn thấy bằng chứng đã.
Lối rẽ từ đường cao tốc vào được chỉ dẫn rất rõ, nhưng từ sau đoạn đó, anh phải dò theo trí nhớ nhiều hơn là dựa vào biển chỉ đường. Anh mất gần ba mươi phút để tìm thấy cái nghĩa trang được chăm nom chu đáo nằm bên con dốc đứng cạnh bờ biển. Đi qua cái cổng sắt, anh đi đến khu vực được bao rào xung quanh, nhìn ra phía biển. Những bức tượng cẩm thạch và những tấm bia lớn bày tỏ rành rành yên nghỉ ở đây là những người lắm tiền nhiều của. Đó cũng có thể là những kẻ phi nghĩa lắm.
Nic tắt máy và bỏ mũ bảo hiểm ra. Trời buổi chiều yên tĩnh, ngoại trừ có gió làm lá cây kêu xào xạc và làm đám cỏ lay động.
Anh bỏ qua cái cột đá khổng lồ phía trên ngôi mộ của cụ nội anh, và cả phiến đá nhỏ đề nơi yên nghỉ của Sophia. Bà nội anh cũng có một nơi để tưởng niệm ở đây, nhưng anh không dừng lại ở đó. Anh tìm đến cái góc đằng sau, chỗ có một thứ anh đã từng được nhìn thấy từ nhiều năm trước và đã không hiểu nó là cái gì.
Khi anh tìm thấy cái bia sơ sài ấy, nó chỉ ghi duy nhất có ngày tháng. Không có tên, không một từ ngữ cho những an ủi hay thương tiếc. Đứa trẻ bị chết non của Sophia. Đứa con trai hoặc con gái của Antonio Marcelli. Mia không nói nó là trai hay gái. Có thể bởi Sophia đã quá đau đớn để có thể nói rõ trong nhật ký của mình.
Anh cúi xuống, chạm vào phiến đá trơn nhẵn, như thể làm vậy, anh có thể làm sao đó với được vào phía sau nó và kết nối được với quá khứ. Sau lưng anh, phần mộ của Salvatore phủ xuống như một bóng đen lớn. Nic chưa bao giờ nghĩ nhiều đến cụ nội của mình. Nhưng giờ đây, anh biết, anh sẽ phải cố hết mức để hiểu được cụ, để anh không phải chịu cái số phận đó nữa, không lặp lại cùng một lỗi lầm đó nữa.
Anh ngồi bệt xuống bãi cỏ và nhìn lên bầu trời. Đi quá xa như vậy chỉ để rồi nhận ra anh đã sai ngay từ lúc đầu tiên.
Sự thật đang ở đây, trong tĩnh lặng, và cuối cùng, anh đã bị buộc phải thừa nhận cái điều mà anh vẫn chưa bao giờ chịu nhận, dù là trong những góc sâu tối nhất trong tâm hồn anh.
Anh muốn có Marcelli Wines là để chứng tỏ anh đủ tài giỏi.
Wild Sea là cả một sự nghiệp thành công, nhưng Marcelli Wines lại có cả một gia đình. Đã bao nhiêu lần, khi còn là một đứa trẻ, anh lảng vảng quanh đó, chỉ để được nhìn thấy mấy chị em họ chơi đùa với nhau? Đã bao nhiêu đêm, anh đã lẻn đến gần cửa sổ nhà họ, áp mũi mình lên cửa kính để được nhìn thấy tất cả bọn họ đang ngồi quây quần cùng nhau bên bàn ăn? Vào mùa hè, những cánh cửa sổ đó được mở ra, nên anh còn có thể nghe được cả tiếng họ trò chuyện, tiếng họ cười đùa, và anh đã khao khát đến nhức nhối được ngồi đó cùng họ.
Hàng năm trời, anh đã làm việc cật lực để chứng tỏ là anh đủ tài giỏi. Và để cho ai? Cho bố mẹ anh, những người không bao giờ để tâm đến anh? Cho ông nội anh, người đã đuổi anh đi? Hay cho Brenna, người đã chọn một người khác?
Kế hoạch đó đã hình thành vào cái đêm anh bị buộc phải ra khỏi nhà. Anh đã thề là anh sẽ cho họ thấy. Anh sẽ chứng tỏ anh là kẻ cừ nhất, và anh sẽ khiến họ phải quỵ lụy trước anh.
Ông nội anh đã là người đầu tiên phải làm thế, đã phải cầu xin anh quay về nhà và điều hành nhà máy. Ông già cần có anh, vì công việc, nhưng ông không bao giờ còn tiếp nhận Nic trong trái tim mình nữa. Cho đến tận khi Emilio qua đời, hai người bọn họ đã hầu như không nói chuyện với nhau.
Rồi mấy năm sau, anh mở rộng hơn nữa, làm ra nhiều tiền hơn nữa và nhiều quyền lực hơn nữa, cho đến lúc chỉ còn lại Marcelli là mục tiêu duy nhất còn lại.
Bảy năm trong cuộc đời mình, anh đã chiến đấu với những bóng ma. Đó là một trận chiến mà anh sẽ không bao giờ có thể giành phần thắng. Và nếu như anh có thắng, thì anh sẽ có được cái gì? Thêm vài mẫu đất? Có quyền được sử dụng một cái nhãn hiệu? Anh sẽ vẫn đơn độc. Anh sẽ vẫn phải đối diện với chính con người mình mỗi ngày. Anh sẽ vẫn không có được Brenna.
Anh ngồi cúi đầu sát đến tận ngực, nhắm mắt lại. Brenna. Cô đã xuất hiện lại mà không báo trước, đưa cho anh thứ mà anh đã nghĩ là một cớ hoàn hảo để củng cố cho kế hoạch của anh được êm xuôi. Anh đã cho cô vay tiền, bởi anh nghĩ tờ giấy ghi nợ có thể thu hồi nợ trước hạn đó sẽ làm đòn bẩy cho anh, nhưng đó có phải là lý do duy nhất? Không phải anh làm thế cũng chỉ bởi như vậy anh sẽ được có cô ở gần hay sao?
Tất nhiên rồi, anh nghĩ, tự hỏi tại sao anh không nhận ra điều đó sớm hơn. Brenna, người mà anh không bao giờ có thể quên được. Cô đâm vào cuộc đời anh như một ngôi sao băng, ánh sáng của cô rọi vào mọi góc tối trong tâm hồn anh. Anh đã cố để căm ghét cô, nhưng không thể. Anh đã cố để quên cô, để yêu một người khác. Bất cứ ai. Anh đã thất bại. Brenna, người đã nói với anh rằng cô yêu anh.
Giờ cô sẽ không còn yêu anh nữa. Không, khi cô biết được sự thật.
Nic mở choàng mắt. Sự sợ hãi xâm chiếm lấy anh. Vào giây khắc đó, anh hiểu ra, cơ hội duy nhất của anh là phải gặp cho được Brenna, càng nhanh càng tốt, và kể cho cô mọi chuyện. Nếu anh có thể được giải thích, có thể xin lỗi, có thể được chuộc lại lỗi lầm, thì có thể cô sẽ hiểu cho anh. Thì có thể, cô sẽ vẫn còn có thể yêu anh.
* * *
Brenna không có tâm trạng để giáp mặt nội một lần nữa, nhưng cô không có lựa chọn nào nữa cả. Mia kéo cô vào trong nhà, và tìm thấy nội ở thư viện, đang ngồi bên bàn của nội.
“Chúng ta phải nói chuyện,” Mia nói. “Nội sẽ không tin được những gì cháu đã phát hiện ra đâu.”
“Ta cũng có chuyện cần nói,” nội nói. Mắt nội nhìn thẳng vào Brenna.
Cô nghĩ trông nội già quá. Sự lo lắng len lỏi trong cô, cho đến lúc cô nhắc mình nhớ ra, nội sắp bán nhà máy và phá hủy hoàn toàn thế giới của cô rồi.
“Nội à, chuyện này quan trọng lắm,” Mia quả quyết.
“Chuyện này cũng vậy. Về chuyện bán.”
Mia há hốc miệng. “Bán cái gì?” Cô hớp lấy không khí để thở. “Không. Nội không thể. Brenna phải được điều hành nhà máy.”
Brenna cảm kích với sự ủng hộ đó của Mia. Nhưng rủi thay, nó sẽ chẳng có được chút tác động nào đến nội cô cả. Khắp người cô đau nhức. Dù cô muốn lắm, được trèo lên giường, chùm chăn kín đầu để những chuyện này biến hết đi, cô không chịu để mình lại yếu đuối lần nữa. Cô tự khích lệ mình cố gắng lên để mà chống chọi với cú đánh tiếp theo, và thề là rồi cô cũng sẽ lại xoay sở ổn thỏa với nó thôi.
“Nội đã ký các giấy tờ chưa?” cô hỏi, thấy hài lòng vì giọng mình không run lên.
“Chưa. Mấy vị đàn ông tiếp cận ta không phải người muốn mua nhà máy. Họ chỉ là bình phong thôi. Rất danh tiếng, rất hào phóng. Con người ta có sống đến hết đời cũng khó mà được nghe một lời đề nghị cao giá đến thế.”
Brenna không biết có phải nội đang cố khiến cô thấy tồi tệ hơn nữa không, nhưng nếu đúng là thế, thì nội thành công rồi đấy. Cô nuốt cơn nghẹn vào. “Vậy nên?”
“Nên ta không chơi với một đối thủ không lộ diện như vậy. Ta đã làm mấy cuộc điện thoại đến ngân hàng, nơi có thể cho vay một số tiền lớn đến thế. Một người bạn lại nói chuyện với một người bạn khác. Rồi cuối cùng ta đã có được một cái tên.”
Có lẽ, đó chỉ là do cô tưởng tượng, nhưng cô có thể thề là gương mặt rắn đanh của nội đã dịu lại một chút. Cô không nghĩ đó là tin tốt đẹp gì.
Brenna nắm lấy cái lưng ghế trước mặt cô. Cô nhắc lại với mình, rằng cô sẽ xoay sở được. Mọi việc sẽ ổn. Sẽ không có cái tên nào mà nội cô nhắc đến có thể làm cô đau đớn hơn thế này được nữa đâu.
Không có cái tên nào đâu, trừ một.
Nội cô gật đầu. “Cháu đã biết rồi đấy.”
Cô lắc lắc đầu. Không thể nào.
“Nicholas Giovanni.”