Chương : 19
Bốn mươi tám giờ sau đó, Brenna biết, cô phải lôi mình quay trở lại với nhà máy thôi, không thì cô sẽ mất cả đời mình chết dí trên cái giường mất. Vì đống chăn ga của cô cần được giặt giũ cũng nhiều như cô cần phải được tắm gội vậy, nên cô ép mình phải ngồi dậy và mặc quần áo. Một trong hai bà của cô đã vào phòng lúc cô còn đang ở trong buồng tắm, và thu dọn cho bằng sạch đồ trên giường, nên cô chẳng còn lựa chọn nào nữa ngoài việc liều mình đi ra ngoài mà tiếp xúc với buổi ban ngày. Chỉ đi bộ một quãng ngắn là đến được văn phòng của cô ở nhà máy.
Cái bàn gỗ cũ kĩ vừa thoải mái vừa thân thuộc. Những bức thư và tin nhắn cần được cô trả lời cho cô có cảm giác có mục đích làm, dù rằng cô vẫn thấy như mình đang chuyển dịch dưới nước vậy. Mọi thứ đều chậm chạp, rời rạc. Dẫu vậy, cô vẫn cứ ngồi xếp những mẩu tin nhắn điện thoại của mình lại thành từng xấp ngăn nắp. Không có cái nào của Nic cả. Anh không gọi hay mọi người đã không báo lại với cô?
Mà có nghĩa lý gì đâu? Tại sao nó phải có nghĩa lý gì chứ? Con người đó đã lợi dụng cô bằng mọi cách có thể trong khi còn ăn nằm với cô nữa. Cô có thực sự để tâm không nếu anh ta có gọi điện chứ? Cô yếu đuối và nhu nhược đến thế sao?
Phải, cô nghĩ buồn bã. Cô vậy đấy.
Nhưng cô cũng thực sự, thực sự giận dữ nữa.
Không phải vì anh không đáp lại tình yêu của cô. Điều đó cô có thể chấp nhận được. Cảm xúc - chúng tồn tại bởi những nguyên nhân không ai có thể lý giải được. Nên chuyện Nic không yêu cô chẳng phải là lỗi của bất kỳ ai cả. Nhưng con người đó đã bỡn cợt với cả tương lai của cô. Anh ta đã đùa với một điều mà cô đã yêu quý còn lâu hơn cô đã yêu anh ta, và sẽ phải có một cái gì đó thích đáng để trừng phạt anh ta. Không có ai làm chuyện tồi tệ với đám rượu của cô mà lại có thể thoát thân yên ổn được.
Chỉ có một vấn đề - khoản tiền. Cô tự hỏi, nếu như mọi sự vẫn chưa bị lộ diện và vẫn cứ diễn ra như bình thường, không biết Nic có để đường cho cô làm ăn với những thùng rượu của cô không nữa. Nghĩa là giờ cô không còn có thể làm rượu của mình được nữa rồi, không bao giờ hoàn tiền lại cho anh ta được nữa rồi. Cô đã sa bẫy, và tất cả chỉ bởi cô đã tin tưởng Nic.
Tệ nhất là, còn có một chuyện còn ngu ngốc hơn cả chuyện xưởng rượu nữa, cô không biết làm thế nào để ngừng yêu anh. Ừ, thì cô căm ghét anh với từng thớ trong con người mình, nhưng được bao lâu chứ? Và khi cô đã qua được cơn căm ghét anh rồi, cái tình yêu đó sẽ không quay trở lại hay sao? Nó đã vẫn cứ sống suốt mười năm trời xa cách, làm thế nào cô có đủ may mắn để khiến nó kết thúc bây giờ được đây?
Nội cô xuất hiện trên ngưỡng cửa. “Cháu đến đây rồi,” nội nói, đi vào phòng. “Khá hơn chưa?”
“Chút ít.”
Một lời nói dối vô hại, cô tự bảo mình. Nói với nội về vết thương của cô sẽ chỉ làm nội cũng đau đớn mà thôi, và, làm thế để làm gì chứ?
Nội ngồi xuống đối diện cô và chỉ vào một tờ giấy. “Ta muốn cháu lên một danh sách cho ta. Liệt kê tất cả mọi thứ cháu đang để ở Wild Sea. Bao nhiêu thùng rượu, trong đấy chứa những loại rượu gì.” Nội chau mày, “Cháu đang trong thời kỳ lên men, phải không?”
“Cháu cho là nội đang nói về đám rượu của cháu chứ không phải về cá nhân cháu.”
Nội cô mỉm cười. “Phải rồi. Về đám rượu. Cho ta một bản copy của cái giấy ghi nợ nữa.”
“Tại sao?”
“Không có một người nhà Marcelli nào phải chịu ơn cái thằng đó hết.”
Sự ân cần của nội khiến vết thương của cô dịu đi. “Nội tốt quá, Nội à, và cháu xúc động lắm. Nhưng chúng ta đang nói đến một món nợ một triệu dollar đấy.”
“Ta biết.” Nội nhún vai. “Cháu là cháu gái của ta cơ mà. Món nợ sẽ được hoàn trả đầy đủ kèm cả phần lãi nữa, và chỗ rượu của cháu sẽ được đưa về đây sớm nhất có thể.”
Nội có bất ngờ diễn xướng một đoạn trong cái vở nhạc kịch “Oklahoma!”[19] cũng không thể khiến cô ngạc nhiên hơn được nữa. “Tại sao vậy?” Cô hỏi. “Cháu vui điên lên được đây. Nhưng chuyện này đâu phải là trách nhiệm của nội. Cháu mới là kẻ đã làm rối loạn mọi thứ lên. Nic chắc sẽ hất hết chỗ rượu của cháu đi thôi. Mà giờ chúng cũng chẳng còn để làm gì nữa.”
[19] “Oklahoma!”: Một vở nhạc kịch hit của sân khấu kịch Broadway, mở màn lần đầu ngày 31.3.1943 và đã đạt 2.212 xuất diễn.
Nội liếc cô. “Đừng có xúi Chúa trời đánh cho mình một trận thế. Chỗ rượu của cháu phải được yên ổn.”
“Cháu nghĩ là Chúa trời còn bận rộn với những vấn đề trọng đại hơn cơ.” Cô cố giải thích. “Cháu không thể có lựa chọn nào khác về chuyện món nợ nữa. Cách này hay cách khác thì cũng phải trả nợ cho Nic thôi, và không có Bốn Chị Em Gái, cháu chả dám cầu khẩn để có thể tự mình làm được cái gì khác nữa cả. Còn những kế hoạch của cháu...” Cô nhìn nội. “Nội à, cháu yêu nội và nội cực kỳ lắm với những gì nội đang cố làm cho cháu, nhưng rồi nội vẫn cứ ghét bất kể cái gì mà cháu làm. Sao nội lại muốn mang xưởng rượu của cháu về đây?”
“Ta không ghét những gì cháu làm.”
Lần đầu tiên trong ngày, cô mỉm cười. “Ôi, xin nội đấy. Chúng ta vẫn cứ luôn bất đồng về mọi chuyện. Các món pha trộn, ngày bắt đầu vụ thu hoạch, nhiệt độ để ủ rượu. Các mẫu thiết kế nhãn hiệu, chuyện tăng lương, chuyện ngày mai trời có mưa hay không.”
“Ta thường vẫn chuẩn về chuyện thời tiết đấy.”
Tiếng cười của cô nghẹn cả lại. “Nội cho là nội chuẩn về mọi chuyện. Đó là một trong những lý do khiến cháu muốn gây dựng một nhãn hiệu mới của riêng mình. Cháu muốn được đưa ra mọi quyết định.”
“Làm thế cháu có thấy hạnh phúc không?”
Cô nghĩ đến những đêm dài dằng dặc và những giờ làm việc kéo đến vô tận. “Có. Hạnh phúc hơn cháu từng có.”
“Vậy là cháu thành công rồi.”
“Không chính xác là cụm từ cháu sẽ dùng đâu.”
“Không phải là nói về xưởng rượu của cháu. Thành công của nó thì còn phải để xem xét đã. Ý ta là ở đây này. Với ta.” Nội nhìn cô và nói. “Cháu đã qua được bài sát hạch rồi.”
Brenna không hiểu. “Nội đang nói về cái gì vậy?”
“Ta muốn chắc chắn thêm. Khi cháu còn nhỏ, ta đã biết cháu chính là người thích hợp. Cháu yêu rượu vang cũng nhiều như ta yêu chúng.” Nội xoay xoạy đầu. “Lúc cháu lên sáu, cháu đã có thể chỉ nếm thôi mà biết nó được làm từ loại nho nào. Ta đã rất tự hào. Cháu làm việc chăm chỉ. Lúc nào cũng dậy sớm, nhất là suốt cả vụ thu hoạch. Rồi khi cháu mười một tuổi, cháu đã biết hướng dẫn nhân công.”
Brenna vẫn nhớ mùa hè năm đó. Cô được giao theo dõi thu hoạch nho Chardonnay, và cô đã thấy mình thật trưởng thành. Mấy vị đốc công lúc đầu đã rất kẻ cả với cô, cho đến khi họ nhận ra cô biết mình đang nói cái gì, và họ đã đối xử với cô như với một người bằng vai đáng tin cậy.
“Khi cháu cưới Jeff, ta đã rất hài lòng,” nội nói. “Cháu sẽ có được một người đàn ông tử tế ở bên mình khi cháu làm việc với những đồng nho.”
“Nhưng chuyện không được như vậy,” cô nhắc nội. “Cháu đã đi.”
Nội gật đầu. “Ta đã chờ đợi cháu quay lại, chờ cháu nhận ra nơi cháu thực sự thuộc về, nhưng cháu không quay về. Năm này qua năm khác, ta đứng đó nhìn chồng cháu rút dần từng chút sinh lực ra khỏi cuộc sống của cháu, cho đến khi đứa cháu gái mà ta quá đỗi tự hào đã biến mất. Rồi một ngày cháu quay trở lại. Không phải vì cháu thuộc về nơi đây, mà bởi chồng cháu đã bỏ rơi cháu. Cháu muốn quay lại. Làm việc ở đây. Và ta tự hỏi mình, lần này sẽ kéo dài được bao lâu?”
Sự thấu hiểu giờ mới như ánh sáng rọi đến đầu cô. “Nội muốn chắc chắn là cháu sẽ ở lại,” cô thì thầm.
“Phải. Nên ta thử cháu để xem ta có thể khiến cháu phải bỏ cuộc hay không. Ta muốn chắc chắn là lần này cháu sẽ không từ bỏ. Vì bất cứ cái gì.”
Cô vừa hiểu, cũng vừa thấy giận cái cách làm đó của nội. “Còn Joe? Nội đã mời chào anh ấy mọi thứ mà.”
“Ta đã làm vậy, nhưng nó sẽ không bao giờ làm được những việc này. Ta đã hy vọng...” Nội thở dài. “Chỉ là những ước ao của một ông già thôi. Ta muốn nó ở lại, và ta đã nghĩ, có nhà máy rượu thế này, nó sẽ ở lại. Nhưng nó sẽ không bao giờ là cái người thích hợp ấy được. Vẫn luôn luôn là cháu thôi.”
Cô lắc đầu. “Nội sẽ không bao giờ bán nhà máy.”
Vẻ mặt nội trở nên rất bí hiểm. “Cháu nghĩ là không à?”
Brenna lấy hai tay che mặt. “Tất nhiên là không rồi. Ôi, Chúa ơi. Thêm một điểm nữa để cho thấy cháu ngốc nghếch đến nhường nào.” Cô đặt lại tay lên bàn. “Nếu mọi chuyện tệ còn xuống đến dưới cả mức tệ đi nữa, thì nội sẽ để lại nhà máy cho Bố và để bố thuê người quản lý. Rồi kiểu gì thì một trong các cháu gái của nội cũng sẽ sinh được một đứa trẻ có niềm ham thích với nhà máy chứ.”
Nội nhún vai. “Có thể. Nhưng không cần thiết. Cháu đã chứng tỏ được chính mình rồi. Cháu đã muốn có nó quá rồi, và cháu đã gây dựng nhãn hiệu của riêng mình. Cháu đấu tranh cho những gì mà cháu tin tưởng, và cháu đã có được cơ hội của mình. Cháu sẽ kế tục sự nghiệp của Marcelli Wines và đến lúc thích hợp, cháu sẽ truyền lại nó cho thế hệ sau, rồi sau nữa.”
Brenna không biết nói gì nữa. Cô đứng dậy và đi vòng qua bàn. Nội cô đứng lên và giang tay ra. Cô bước vào trong vòng tay nội.
“Marcelli là của cháu,” nội nói khe khẽ bên tai cô. “Ta sẽ ở đây để trông chừng cháu, nhưng cháu có thể bắt đầu đưa ra vài thay đổi được rồi.”
Cô không thể thở, không thể nói. Chuyện này thật quá sức.
“Vậy chúng ta sẽ bất đồng chút ít,” nội nói tiếp. “Khác biệt là giờ cháu sẽ được thắng vài lần, thế nào?”
“Ôi, Nội à.”
Nội bước lui lại và giữ cô trong tầm cánh tay mình. “Chuyện này sẽ làm cháu hạnh phúc chứ?”
Cô gật đầu, bởi để nói được thì khó khăn quá. Còn những chi tiết phải làm rõ nữa. Dù cô được tiếp quản nhà máy, thì cô biết, nó vẫn được chia đều cho các chị em gái của cô và cả Joe nữa. Kể cả như vậy, thì cô vẫn chính là người sẽ nắm trong tay vận mệnh của Marcelli Wines.
Niềm vui sướng ngọt ngào xem lẫn với cả cay đắng cuộn trong cô, giống như liều giảm đau đang xen kẽ với vết thương vậy. Cuối cùng, cô đã có được điều cô vẫn luôn mong muốn. Cô phải thấy mãn nguyện...trọn vẹn, an lòng. Vậy tại sao Nic cứ phải là cái con người đầu tiên cô muốn kể cho biết?
* * *
Tiếng ồn của mấy chiếc xe tải ngắt ngang cuộc họp của Nic với mấy người vị giám đốc kinh doanh của anh. Dù anh quan tâm đến bản báo cáo mà họ đang thảo luận, anh thấy sự chú ý của mình lại đang hướng ra ngoài cửa sổ, nơi cái xe tải đầu tiên đang trờ tới. Anh cố hết mức để phớt lờ tiếng ồn ào đó đi, nhưng chỉ được vài phút, rồi cuối cùng anh buộc phải xin lỗi họ với lý do phải ra ngoài kia xem có chuyện gì đang diễn ra.
Anh đã biết thừa rồi, anh tự nhủ. Từ sau cuộc nói chuyện với Mia, anh đã chờ đợi đến chuyện gì đó tương tự thế này. Lời khẳng định đã đến ngay buổi sáng hôm ấy, với hình thức một tấm séc gồm số tiền Brenna đã vay anh, cộng thêm phần lãi suất nữa. Món nợ đã được trả đầy đủ.
Cô đã đến thu dọn với ông nội của mình, và ông già đã đến tận đây, vì cô. Nic chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu thương và sự tận tình của ông cụ cả, dù cho Brenna vẫn có những thắc mắc về tâm tính của Lorenzo. Marcelli là một gia đình, và đối với họ, cái từ đó có ý nghĩa lắm. Họ hi sinh cho nhau. Những hành động nổi loạn rồi sẽ được lý giải và tha thứ. Và đến cuối cùng, dù có chuyện gì xảy ra, họ vẫn luôn có nhau.
Nic sải bước đến tòa nhà ủ rượu cũ kĩ. Cả tá người đang cẩn thận đưa các thùng ủ rượu lên xe tải. Một người đàn ông đang cầm một cái bảng để theo dõi số lượng thùng rượu. Anh ta nhìn thấy Nic nhưng không nói gì với anh cả. Nic định quay lại văn phòng, rồi anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Anh cứng người lại. Brenna?
Anh vội vã đi về phía giọng nói ấy. Cô đang ở đây? Anh có thể được giải thích không?
“Brenna,” anh nói, đi vòng qua một trong những chiếc xe tải.
Và anh nhìn thấy cô đang đứng cạnh mấy thùng ủ rượu, chỉ dẫn cho mấy người làm. Mạnh mẽ và chắc chắn và vẫn không biết anh đang ở đấy. Cô nói với một sự kiên quyết mà anh thấy quen thuộc.
Trông cô mệt mỏi, buồn bã, nhưng vẫn tuyệt đẹp. Cô vẫn luôn tuyệt đẹp như thế.
“Brenna,” anh lặp lại, và lần này cô nghe thấy anh.
Cô quay lại và nhìn anh. Không có chút biểu hiện nào trên gương mặt cô, không có cách nào để anh đoán được cô đang nghĩ gì.
“Brenna, anh...”
“Đừng,” cô nói lạnh nhạt. “Đừng có cố diễn cái trò gian dối của anh sau tất cả mọi chuyện này nữa Nic. Tôi không bận tâm đâu.”
“Anh cần giải thích.”
“Không, anh không cần đâu. Không có đủ lời nào trên đời này để biện hộ cho những gì anh đã làm hết. Không có gì anh có thể nói để khiến tôi hiểu hay tha thứ cho anh hết.” Cô cười cay đắng và không chút hài hước. “Quyền phán xét bây giờ là ở tôi. Và tôi cho là anh đang ở đây để tìm kiếm một sự xá tội.”
Anh bước lại gần cô. “Thật vậy. Anh xin lỗi. Về tất cả mọi chuyện.”
Cô nhún vai. “Tôi không quan tâm. Không chút nào nữa. Không bao giờ nữa. Mang cái lời xin lỗi rẻ mạt của anh đến chỗ khác đi. Anh lừa dối tôi vậy là lần cuối cùng rồi.”
Với những lời đó, cô đi về phía một trong những chiếc xe tải và trèo lên ghế bên. Tài xế đã buộc chặt các thùng rượu lại. Và giờ, anh ta đóng cửa thùng xe. Rồi trèo lên ghế lái, và nổ máy.
Nic đứng đó, nhìn họ lái xe đi.
Anh đợi suốt cả quá trình các thùng rượu còn lại được xếp lên xe, và khi chiếc xe tải cuối cùng biến mất phía đường cái, anh đứng lại một mình trong gian nhà cũ.
Anh đã biết chuyện đã hết rồi - anh đã nhận ra không có cách nào để làm lại những gì anh đã làm - nhưng cho đến khi chỗ rượu của cô được mang đi, anh vẫn cứ nghĩ có thể cô sẽ chịu nghe anh nói. Nếu anh có thể nói chuyện với cô, giải thích. Thì có lẽ anh có thể khiến cô hiểu.
Hay đó chỉ là một tưởng tượng của cái tôi trong anh? Rằng thật ra, cô đi mất bởi anh chưa bao giờ chịu thừa nhận cô quan trọng với anh cả. Cô chỉ là một phương tiện để anh đạt được cái anh muốn, không phải là một con người mà anh muốn. Không phải là người phụ nữ mà anh yêu. Đã yêu.
Quỷ ạ, anh đang dối ai vậy chứ? Brenna là một phần quan trọng của anh, cũng như dấu vân tay của anh vậy. Cô đã đánh cắp trái tim anh từ cả quãng đời trước, và anh sẽ không bao giờ có thể lấy lại nó nữa.
Anh đi đến một trong những chiếc ghế vẫn còn để lại trong tòa nhà và chạm vào những thớ gỗ mòn vẹt đó. Họ đã từng ngồi ở những cái ghế này, nói chuyện, tranh luận, cùng tìm lại những thứ vẫn còn có thể có. Cô đã chia sẻ ước mơ của mình với anh, anh đã làm sống lại chuyện ngày xưa của họ. Để rồi, không biết vì sao, mười năm sau ngày đó, họ đã dàn hòa được với những chuyện đã từng xảy ra.
Họ đã làm tình trong chính căn phòng này. Họ đã chia sẻ với nhau cơ thể và cả con tim mình, và cho đến tận lúc này, anh mới biết chuyện đó có ý nghĩa nhiều đến thế nào với anh. Giờ thì chỉ còn lại những bóng ma và những tiếng vọng của những gì đã từng có thể có. Anh đã yêu và anh đã quá mù quáng để nhận thấy cảm xúc thực sự của mình. Anh đã gạt quá khứ đi, nhưng anh cũng đã đánh mất cả tương lai rồi.
Dù không có Marcelli Wines, Wild Sea sẽ vẫn phát triển. Công ty sẽ vẫn lớn mạnh và thịnh vượng. Nhà Giovanni sẽ không bao giờ thiếu thốn bất cứ thứ gì cả. Đúng như anh mong muốn, Nic đã tạo dựng được một gia tài để mà trường tồn không biết đến bao giờ nữa.
Anh ngồi xuống ghế và lấy tay ôm đầu. Phải rồi, anh phải nên tự hào đến chết đi chứ. Anh đã tạo dựng được một gia tài không biết để cho ai. Không có đứa trẻ nào để mang họ của gia đình, không có người vợ nào chờ đón anh ở nhà. Anh sống với một con chó con. Và đến lúc cuối ngày, anh đứng đó đơn độc.
Hàng năm trời, anh đã tự bảo mình đó chính là những gì anh muốn. Rằng anh không cần ai hết. Nhưng anh đã dối lòng. Anh khao khát đến đau đớn được có Brenna. Tiếng nói của cô, giọng cười của cô, những va chạm của cô, cái tính gan góc và kiên quyết của cô, sự bạo gan của cô, tình yêu của cô, tất cả đã cho cuộc sống của anh có động lực. Anh chưa bao giờ yêu một ai khác nữa bởi anh vẫn chưa bao giờ hết yêu cô. Họ là một phần của nhau. Cô đã nhận ra điều ấy, còn anh, anh quá mù quáng bởi kiêu hãnh và tham vọng. Giờ thì, chúng là tất cả những gì anh có để giữ ấm cho mình lúc đêm về.
Sai lầm, tội lỗi, trách nhiệm, tất cả đều là của anh. Không có gì để biện hộ cho cái bất hạnh này nữa.
Lần đầu tiên Nic tự hỏi, Salvatore có bao giờ thấy hối hận vì hành động trả thù của mình không? Ông đã đòi hỏi sự phản bội của người bạn thân nhất của mình phải được trả giá. Ông có bao giờ nghĩ đến chuyện cái giá mất đi sẽ còn cao đến mức nào không? Salvatore có đánh mất đi nhiều hơn những gì ông đã giành lại?
Hai gia đình Marcelli và Giovanni đã có mối liên kết với nhau gần một trăm năm trời. Ban đầu là bởi tình bạn và những ước mơ, và sau đó là bởi sự căm thù và phá hoại. Người xưa đã nói cái gì nhỉ? Những kẻ không học được từ quá khứ thì rồi số mệnh sẽ khiến họ phải lặp lại những lỗi lầm ấy. Ừ, cụ nội của anh đã chưa hiểu ra điều ấy, nhưng Nic cuối cùng cũng đã học được. Thành công từ sự phá hoại và trả thù chỉ là một chiến thắng vô nghĩa, và cái giá phải trả cho nó sẽ kéo dài qua nhiều thế hệ. Anh không thể thay đổi những gì Salvatore đã làm, anh cũng không thể được làm lại cho những hành động khinh suất của mình. Nhưng anh có thể bù đắp. Có thể, không đủ để giành lại Brenna, nhưng sẽ đủ để kết thúc mối thù. Có lẽ, đó là những gì khả dĩ nhất mà anh có thể hy vọng đến.
* * *
Cô bé Kelly mười hai tuổi, sắp-là-con-gái của Francesca, nhún nhảy trên ghế của mình. “Vậy là có vẻ như cô sẽ làm chủ toàn bộ nhà máy?” con bé hỏi. “Cô giàu rồi?”
Mia chun mũi, luồn một hạt cườm qua cái kim khâu. “Tất cả bọn cô sẽ sở hữu đều bằng nhau, nhưng cô Brenna sẽ quản lý tất cả.” Cô quay sang Katie. “Mình có thể sa thải chị ấy nếu như chị ấy trở nên ngạo mạn quá mức không?”
“Đừng có toát mồ hôi thế chứ,” Brenna bảo em. ‘Chị có điều khoản chống-ngạo-mạn trong hợp đồng của mình rồi.”
Mia lắc đầu. “Em e là thế vẫn chưa đủ đảm bảo được.”
Brenna mỉm cười vì cô biết, Mia chỉ đang cố chọc cho cô vui thôi, và nếu cô có thể thuyết phục các chị em gái của mình là mọi chuyện ổn hết rồi, thì có lẽ họ sẽ thôi lảng vảng lo lắng quanh cô như thế này.
Mọi người đã quá tốt với cô. Cô hiểu, họ lo lắng cho cô và muốn giúp cô. Nhưng ngay lúc này, không có gì để mọi người làm được cả. Chỉ một mình cô thôi, có thể chống chịu và hồi phục được. Rồi sẽ đến lúc cô sẽ không còn quá đau đớn nữa.
Francesca đã xâu xong một chuỗi hạt và đặt dải đăng ten đó lên cái bàn trước mặt. “Nhìn vào mặt sáng sủa ý, Mia. Nếu Brenna có trở nên bất trị, mình luôn có thể dọa sẽ chiếm lấy bốn mẫu đất ven biển mà chị ấy đang dùng để trồng thứ nho Pinot quý giá của chị ấy. Thử tưởng tượng mình sẽ có phong cảnh tuyệt đẹp thế nào để ngắm nhìn qua cửa sổ chứ.”
“Không đời nào,” Brenna gầm gừ.
Katie toét miệng cười. “Ý hay đấy. Chị sẽ nói cho Nội biết,” cô nói, giả bộ thì thào.
Kelly nhìn vào đồng hồ của Francesca. “Mười lăm phút rồi,” con bé nói. “Chỗ bánh quy đủ nguội để rắc đường lên rồi. Cháu đi ra đấy được không?”
“Tất nhiên rồi,” Francesca mỉm cười với Kelly. “Đính hạt cườm cũng khá là thú vị, nhưng cô biết không thể nào sánh bằng việc làm bánh quy được. Sao cháu không mang lại đây một đĩa khi cháu làm xong nhỉ?”
“Okay.”
Kelly đứng dậy, đặt mảnh vải đăng ten của mình lên ghế, rồi chạy vào bếp.
Francesca nhìn vào trong bếp, rồi quay lại nhìn Brenna. Cô hạ thấp giọng.
“Chị sao rồi?”
“Ổn.” Brenna gượng cười. “Mọi người không cần phải lo lắng cho chị đâu. Chị sẽ ổn mà. Chị có nhà máy rượu và có gia đình của mình nữa. Chị thấy mình quá được yêu chiều và dựa dẫm.” Cô nhìn các chị em gái của mình và thấy không ai có vẻ bị thuyết phục cả. Cô làm dấu nhân chéo trên ngực mình. “Chị thề mà.”
“Em nên báo cho Joe biết,” Mia lẩm bẩm. “Anh ấy sẽ biết phải làm gì.”
Francesca lắc đầu. “Joe không thể giúp đỡ được chuyện rắc rối thực sự đâu.”
Cô trao đổi với Katie một cái nhìn cho Brenna thấy cả hai bọn họ đang nói đến cô đấy.
Brenna thở dài. “Được rồi. Bỏ qua chuyện đó đi mà.”
Katie nhún vai với Francesca. Cô em sinh đôi của Brenna thở dài.
“Bọn em biết chị vẫn yêu anh ấy.”
Brenna không nghĩ đó là tin gì mới mẻ. “Thì sao?”
“Thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây?”
“Tất cả những gì chị có thể nói, là không có gì cả. Chị sẽ vẫn tiến lên, chị làm việc, chị lên kế hoạch, chị hồi phục.”
“Chị có muốn có lại anh ấy không?”
Có mà tin được Francesca chịu bỏ qua chuyện đó. Cô có muốn có lại Nic trong cuộc đời của mình không? “Có,” cô nói, rồi thở dài. “Yếu đuối lắm phải không? Người đàn ông ấy đã phản bội chị bằng cái cách xấu xa nhất có thể có, và chị vẫn muốn được ở bên anh ta.”
“Nhưng dù vậy, chị sẽ không làm thế, phải không?” Mia hỏi. “Ý em là anh ta kinh khủng quá thể. Cố để mua được nhà máy bằng cái trò đó và còn lợi dụng chị nữa. Chị phải phát điên với anh ta.”
Brenna gật đầu. “Giận điên lên được.”
Francesca nhìn Mia. “Không đơn giản thế đâu. Yêu một người có thể là một tình thế phức tạp, đa tầng lắm. Em ghét cái hành động đó, nhưng em vẫn cứ yêu người đó.”
“Chị sẽ qua được thôi,” Brenna hứa hẹn, rồi ước gì cô đang không nói dối.
“Em không phải giúp chuyện may váy đâu,” Katie nói. “Nếu như nó khiến em thấy không thoải mái.”
“Hey, em vẫn là một thành viên của cái gia đình này cơ mà,” Brenna nhắc chị. “Em muốn được ngồi khâu váy. Em muốn cả hai người thấy hạnh phúc điên lên vói người đàn ông mà hai người sẽ cưới. Em mừng cho cả hai người, và em nóng lòng đợi đến lúc được nhảy trong đám cưới của hai người. Em chỉ cần thêm một ít thời gian nữa thôi mà.”
Chả có ai trong mấy người chị em gái của cô trông có vẻ tin vào điều đó cả, nhưng họ bỏ qua chủ đề đó. Mia nói đến chuyện các lớp học mà cô sẽ tham gia khi năm học mới sắp bắt đầu vào tuần tới, và Katie nói đến những chuyện vui cười về cái buổi tiệc công sở mà cô mới tổ chức. Brenna lắng nghe và gật đầu, cười ở những đoạn mà cô cần phải cười và đế thêm vào một vài câu bình phẩm ở chỗ này, chỗ khác. Cô nghĩ mình đang làm một tấm gương quá cừ cho hình mẫu của một con người đang hồi phục. Mục đích của cô là để cho họ không bao giờ biết được trong lòng cô đang đau đến cỡ nào. Lãng quên được Jeff là một công việc ngon ơ, cho thấy cô để tâm đến chồng cũ của mình ít đến mức nào. Còn yêu Nic, cô biết, là cả một con đường dẫn thẳng xuống địa ngục, nhưng cô không thể nào nghĩ ra được cách nào đó để xua đuổi những cảm xúc đó đi.
Thời gian, cô tự nhủ. Thời gian, sự tỉnh trí, và hiển nhiên là cả một biển nước mắt nữa.
* * *
Đến đầu tháng Mười, đám nho đã sẵn sàng cho vụ nghỉ đông của chúng. Brenna và nội cô đang đi bộ dọc theo những luống nho. Ánh mặt trời buổi chiều làm nhiệt độ ấm ở khoảng hơn bảy mươi độ (hơn 70 độ F ~ hơn 20 độ C), nhưng vẫn như mọi khi, Brenna vẫn thấy lạnh. Những ngày này, cô không ngủ được nhiều lắm, thức ăn cũng chẳng có ấn tượng gì với cô. Tối hôm trước, cô đã thực sự không có tâm trạng nào để mà nuốt trôi được bữa tối. Nếu cô vẫn cứ tiếp tục thế này nữa, cô sẽ có thể thu được một khoản cược kha khá từ Francesca vì cô sẽ thành đứa gầy hơn rồi.
“Hôm qua, ta đã nếm thử vang Pinot của cháu,” nội cô nói. “Vẫn còn quá sớm để nói, nhưng ta nghĩ có lẽ cháu đã đúng về bốn mẫu đất đó đấy.”
Brenna đặt tay lên ngực. “Cẩn thận đấy, Nội ơi. Quá nhiều những tin sốc như vậy và tim cháu sẽ không chịu được nữa đâu.”
Nội lờ cái câu ấy của cô đi. “Ta nghĩ có thể chúng ta sẽ tìm kiếm thêm một vài mẫu đất nữa dọc đường bờ biển và trồng thêm nho Pinot nữa. Với lượng sương để giữ cho nho được mát và hơi muối biển để tác động thêm vào cái phép màu đó, chúng ta có thể tạo ra một món rất đặc biệt.”
Cô quay sang nhìn nội chằm chằm. “Nội muốn mua đất? Mảnh đất vốn không phải của Marcelli và rồi ghi tên chúng ta lên những cây nho trên đó?”
Nội nheo nheo mắt. “Hồi còn là một cô bé, cháu chưa bao giờ cho ta thấy một sự kính trọng thích đáng cả. Đến lúc là một phụ nữ như bây giờ rồi, cũng chẳng khá hơn gì.”
“Chắc là không rồi, nhưng kệ chuyện đó đi. Wow, cháu không biết nghĩ gì nữa. Tuần trước nội còn để cho cháu được đưa ra lựa chọn cuối cùng cho nhãn hiệu mới của vang Chardonnay nữa chứ. Vậy, có lẽ năm sau, cháu sẽ còn có thể được dùng nhiều thứ nho Chardonnay hảo hạng đó hơn cho món pha trộn vang trắng của cháu chăng?”
“Cháu muốn dùng tất cả thì có,” nội lẩm bẩm.
“Thế nếu chỉ muốn dùng phân nửa số đó thôi thì sao?”
Nội nhăn răng cười đầy tự mãn. “Thế mới là cháu ta chứ.”
Brenna cười khúc khích. Cô và nội vẫn còn bất đồng với nhau, nhưng không còn nhiều như hồi trước nữa. Giờ, nội chịu lắng nghe các ý kiến của cô. Đổi lại, cô cũng cởi mở hơn với những giá trị của những cái truyền thống. Một phần trong cô vẫn còn thấy phật ý vì nội lại thấy cần phải thử thách cô nhiều đến thế, nhưng đa phần là cô hiểu, nội làm những chuyện kỳ cục đó cũng hợp lẽ thôi. Để cho một người phụ nữ tiếp quản lại mọi thứ là cả một nước đi quá trọng đại với nội.
Nội lấy ra một cuốn sổ từ trong túi áo và vỗ vỗ lên bìa sổ. “Ta đang đọc cái này.”
Brenna nhận ra đó là quyển nhật ký của Sophia. Mia đã cầm nó theo khi họ về nhà để nói chuyện với nội.
Nhìn thấy cái bìa da cũ sờn làm cô lại nghĩ đến Nic, nhưng, cũng chỉ cần những chi tiết nhỏ nhặt thôi, cũng đủ để đưa anh lại trong tâm trí cô rồi.
“Mia đã kể cho nội nghe Sophia đã viết những gì rồi mà,” cô nói.
“Ta muốn được tự mình thấy sự thật ấy.” Nội lại cất cuốn nhật ký vào túi áo. “Ai có thể nói được sai lầm nào là ít đau đớn hơn? Antonio đã yêu vợ của người bạn thân thiết nhất của mình. Đó có lẽ là một tội lỗi, nhưng còn tội lỗi hơn nữa là khi cái tình yêu ấy lại biến thành hành động. Sophia đã không chung thủy với người chồng của mình. Salvatore đã ép bà phải nói ra tên người đàn ông mà vì người đó bà đã phản bội ông, rồi lại trừng phạt cả hai người. Hai người bạn chia rẽ bởi một đêm của dục vọng và một đêm của sự thù hận. Hai gia đình căm ghét lẫn nhau. Quá khứ đó cứ xoay vòng quanh chúng ta, biến đổi chúng ta. Ta cứ cố để cầm nắm lấy quá khứ trong tay, nhưng nó là thứ không thể với tới được. Có lẽ, nó chỉ có thể để buông ra.”
Nội nhìn cô. “Có lẽ, đã đến lúc cho qua những thù hận cũ đi rồi.”
Brenna nhìn nội chăm chăm. “Nội không thể có ý đó được.”
“Sao không?”
Vì nội của cô và mối thù đó đã được đan kết vào nhau thành một thực thể duy nhất, từ lâu lắm rồi. Vì căm ghét nhà Giovanni đã giúp định nghĩa được chính xác bản thân cô là ai. Vì nếu như yêu Nic không có nghĩa là chống lại gia đình cô, thì cô đã có thể được cưới anh mười năm trước.
Quá muộn rồi, cô buồn bã nghĩ. Cô đã được giao quản lý nhà máy, đã được nói rằng mối thù nên kết thúc rồi, và giờ, cả hai điều đó cũng chẳng thể làm vơi được nỗi đau trong tim cô.
Cô dợm bước quay lại nhà, rồi chợt nhận ra cô không xác định được họ đang ở đâu nữa. Trong lúc đi dạo, không hiểu bằng cách nào, cô và nội đã đi qua cả đất nhà Marcelli và đi sang bên đất Wild Sea rồi.
“Cái hàng rào mất đâu rồi,” cô nói. “Tất cả.”
Cô chậm rãi quay một vòng, tìm kiếm những cái cột to và những đoạn dây thép dài, nhưng chúng biến mất cả rồi.
“Nicholas đã đến gặp ta.”
Nội cô nói với một vẻ rất điềm nhiên. Như thể chuyện Nic đến gặp nội chẳng phải việc gì to tát cả.
Brenna há hốc miệng nhìn nội. “Anh ấy làm gì?”
“Đến gặp ta. Chúng ta đã nói chuyện.” Ông cụ nhún vai. “Về quá khứ, và về tương lai. Về chuyện giận dữ và thù hận đã phá hủy mọi thứ nhiều đến thế nào. Nó muốn xin lỗi cho cụ nội của nó. Cho những chuyện đã xảy ra trước đây.”
Nic đã đến thăm nội cô? Khi nào vậy? Sao không ai nói cho cô biết?
“Nó nhờ ta đưa cho cháu cái này.”
Nội cô đưa ra một tờ giấy. Brenna cầm lấy và cố đọc nó, nhưng các chữ cứ nhòe hết vào nhau. Ngực cô đau thắt lại, và trong bụng cô có cảm giác giống như lúc sắp lên đến một vòng cao nữa trong cái trò chơi bánh xe mạo hiểm vậy.
“Cháu không...” cô đưa lại tờ giấy cho nội.
Nội cô mỉm cười. “Là mảnh đất, Brenna ạ. Nó đã để lại hết cho cháu, chỗ đất mà trên đấy Salvatore đã trồng những cây nho giống từ Châu Âu. Nó không thể bù lại cho cháu những gì mà cụ nội nó đã phá hủy, nên nó tặng lại cho cháu những gì mà nó có. Không phải cho ta. Không phải cho gia đình Marcelli. Chỉ cho cháu thôi.”
Cô không biết nghĩ gì, cô không thể nghĩ được nữa. Nó quá mức tưởng tượng. Nó vô lý. Sợ hãi và cả hy vọng và cả bối rối cứ xoay đều trong đầu cô. Rồi cô chợt nhìn thấy một cái bóng từ đằng xa. Cô ở xa quá để nhìn được thật rõ, nhưng cô biết người đó.
Nội đập khe khẽ lên lưng cô. “Vậy nên cháu đi nghe nó nói chuyện đi. Nếu cháu thích những gì nó nói, thì ổn rồi. Nếu cháu không thích, ta sẽ để anh trai cháu đánh bẹp nó.”
Brenna không nghĩ cô có thể di chuyển được nữa, nhưng bỗng nhiên cô thấy mình đang bước đi. Nic vội vã băng qua cánh đồng chạy đến chỗ cô. Nhanh hơn cô có thể nghĩ, họ đã đứng trước mặt nhau.
Trông anh thật kinh khủng. Hai mắt thâm quầng, và khuôn mặt anh hốc hác hẳn ra. Lần đầu tiên trong đời, cô nhìn thấy sự bất an trong mắt anh. Bất an, và cả sự đau đớn nữa.
Cô hiểu cả hai cảm giác ấy. Cô thấy vui vì được ở ngay gần anh và lại thấy sợ sẽ bị cuốn vào rồi lại bị bỏ rơi bởi một làn sóng cảm xúc nữa. Cô yêu anh. Cô căm giận anh. Cô muốn ném anh vào trong cái máy ép và nghiền xương anh tan ra thành bụi.
“Anh đã có được cơ hội bày tỏ bài diễn thuyết trọng đại mà anh vẫn hằng ôn luyện,” anh nói. “Trong đó có lý giải và chi tiết tất cả mọi chuyện. Anh đã giải thích tại sao mọi chuyện đã thành ra như vậy.”
“Thế trong đó anh có nhớ gọi bản thân mình là một con chồn dối trá không?”
“Không. Anh đặt một cái tên là tên con hoang đần độn.”
“Cũng gần như thế.”
“Em ghét anh.” Giọng anh nghe cam chịu.
“Anh ngạc nhiên hay sao?”
“Anh đã hy vọng...” Anh nhún vai. “Maggie bảo anh đã có những hành động không thể nào tha thứ được.”
“Chị ấy đúng đấy. Anh đã lợi dụng em, Nic ạ. Anh lợi dụng những ước mơ của em. Anh để em nghĩ là anh tin vào em, trong khi suốt thời gian đó anh chỉ đang tạo dựng những thủ đoạn. Anh thậm chí còn không để cho em có cơ hội làm được cái gì với Bốn Chị Em Gái. Anh cứ để em làm, và rồi đến lúc thích hợp, anh sẽ hất tất cả chúng khỏi tay em.”
Cô nhìn anh chăm chăm. “Anh có biết cái tệ nhất là gì không? Suốt thời gian anh lên kế hoạch hủy hoại cuộc đời em, em đã phải lòng anh. Em đã tin tưởng anh với cả tương lai và trái tim mình, và anh thì tìm mọi cách bóp chẹt cả hai thứ ấy.”
Cô quay lưng bước đi, nhưng anh chộp lấy tay cô, giữ cô đứng lại.
“Em nói đúng,” anh nói to, sôi nổi. “Anh đã làm tất cả những chuyện đó. Em bước vào văn phòng anh, muốn có một khoản vay, và anh thấy nó là một cơ hội vàng. Anh không định lợi dụng em, nhưng khi anh gặp được cơ hội, anh chớp lấy nó thôi. Anh cho em vay tiền để làm đòn bẩy khi đàm phán với ông nội của em, và vì anh không bao giờ nghĩ là em lại có thể làm nên chuyện với Bốn Chị Em Gái. Anh đã nghĩ là rồi em sẽ ngã nhào thôi.”
“Cái gì? Anh không nghĩ là em có thể làm được?” Giờ thì anh ta không chỉ làm tổn thương cô, anh ta còn sỉ nhục cô nữa.
“Quỷ ạ, không phải thế. Em đã xa việc làm ăn bao năm rồi. Anh đã tính cho em sáu tháng.” Mắt anh nheo lại. “Nhưng anh đã nhầm. Về tất cả. Anh đã quên mất chuyện em đã từng giỏi đến thế nào, chuyện em sẵn sàng làm việc cật lực đến đâu. Anh đã thấy em làm việc đêm này qua đêm khác, và anh nhận ra em có đủ quyết tâm, đủ khả năng để làm được chuyện đó. Em đã làm anh thấy kính nể.”
“Đồ to đầu tự cao tự đại.” Cô nghiến răng. “Anh nghĩ em thèm bận tâm đến sự kính nể của anh hay sao?”
“Có, anh thật sự như vậy mà.”
“Em không quan tâm.”
“Em nói dối.”
Cô giằng tay ra. Quỷ tha ma bắt anh ta đi, cô lại có bận tâm đến thật. Mặc cho mọi chuyện, quan điểm của Nic vẫn cứ thành vấn đề đối với cô.
“Thì làm sao?” Cô nhìn anh trừng trừng. “Anh kính nể tôi, nhưng anh vẫn lừa dối tôi và ngủ với tôi, đồng thời vẫn tìm mọi cách để phá đi mọi thứ, những gì đã khiến gia đình tôi trở nên đặc biệt.”
Cô chờ cho Nic gào lại cái gì đó đáp trả cô, nhưng thay vì vậy, anh quay mặt đi.
“Anh đã tự bảo mình, là anh muốn trở thành kẻ lớn mạnh nhất và cừ nhất, nhưng tất cả không hẳn là như vậy,” anh nói khẽ. “Anh muốn được là một phần của những gì em đã có với họ. Nếu anh không thể làm được vậy, anh sẽ mua lại nó. Có lẽ một phần rất nhỏ trong đó cũng là để trừng phạt em, bởi những gì em đã làm hồi xưa.”
Anh quay lại nhìn cô. “Ngày đó, anh đã trao cho em tất cả những gì mà anh có, và nó vẫn không đủ. Anh đã vẫn không đủ xứng đáng với em.”
Cơn giận của Brenna tan tành. “Chuyện đó chưa bao giờ là vì anh cả. Nó là vì em. Em đã quá sợ hãi không dám làm theo trái tim mình.”
“Giờ thì anh hiểu rồi, nhưng hồi đó...” Anh nhún vai. “Anh chỉ là một đứa trẻ nhóc.”
“Cả hai chúng ta đều vậy.”
Anh đưa tay lên, chạm lưng những ngón tay của mình lên má cô. Sự tiếp xúc ấm áp ấy khiến cô thấy run rẩy.
“Anh không còn là một đứa trẻ nữa, và không có lý do nào để bào chữa được cho những gì anh mới làm,” anh nói. “Anh đã sai. Nếu anh muốn mua nhà máy, anh phải đàng hoàng mà đề xuất nó. Còn chuyện cho em vay - em nói đúng. Anh đã lợi dụng em. Anh đã lợi dụng những ước mơ của em, và đó là chuyện đê hèn nhất mà anh từng làm. Anh không tự hào gì về con người mình cả.”
Anh buông tay xuống. “Anh không trách em vì đã căm ghét anh. Anh tự nhủ với mình như thế vẫn còn tốt hơn là em không thèm để tâm gì đến anh.”
“Sao anh lại để lại mảnh đất cho em?”
“Vì đó là điều nên làm.” Đôi mắt sẫm của anh ánh lên đau đớn. “Vì anh yêu em và anh không biết làm thế nào để nói xin lỗi với em nữa.” Anh ngắt một chiếc lá trên một cây nho gần đấy và đặt nó vào lòng bàn tay cô. “Vì chúng mình có cái này là điểm chung. Có thể, với thời gian, nó sẽ hàn gắn được những gì đã đổ vỡ.”
Brenna nhận ra là Nic cũng chỉ ngớ ngẩn như mọi gã trai khác trên hành tinh này. Vào chính giữa cuộc nói chuyện trọng đại biến đổi nhất đời mà họ có vẻ đang có đây, anh trao cho cô một chiếc lá?
“Anh lại đặt em đứng ở cái đoạn lưng chừng đấy lần nữa à?”
Anh chau mày lại, cố nhớ xem nói gì tiếp đây. “Anh yêu em.”
“Và?”
Vẻ mặt anh trở nên dè dặt. “Và anh xin lỗi, có được không?”
“Xin lỗi? Em đã lâm vào cảnh này cũng vì anh đấy, Nic. Em quẳng trái tim mình dưới chân anh, và anh giẫm đạp lên nó. Một câu “Anh xin lỗi” và một cái lá không xí xóa được đâu.”
Anh nuốt vào khó khăn. “Brenna à, khi em nói em yêu anh, đó là khoảnh khắc đẹp nhất và cũng tồi tệ nhất đời anh. Anh muốn được bên em còn nhiều hơn anh muốn được thở nữa, nhưng anh cũng biết những gì anh đã làm sẽ phá tan mọi chuyện giữa chúng mình. Em nói đến chuyện quay ngược lại thời gian và thay đổi câu trả lời với lời cầu hôn của anh. Nếu anh được quay lại, anh sẽ không nghe theo lúc em nói ‘không’ đâu. Hồi đó, anh cũng biết đó là chỉ nỗi sợ hãi của em đang nói. Nhưng anh còn trẻ con và kiêu hãnh và em đã khiến anh thấy bị tổn thương. Nếu được cho một cơ hội để làm lại, anh sẽ nói với em rẳng nỗi sợ hãi của em không thể lớn hơn để che phủ được cả hai đứa mình. Anh sẽ đứng trong cái nhà thờ ấy, chỗ em làm lễ với Jeff, và nói cho cả thế giới biết là em yêu anh và anh yêu em.”
Anh ôm lấy cả hai bàn tay cô trong tay mình. “Nếu anh có thể quay ngược thời gian, dù chỉ là về mấy tháng trước thôi, anh sẽ vẫn cho em vay. Nhưng lần này anh làm vậy bởi anh muốn em có được niềm mơ ước của trái tim em. Anh sẽ ở bên em mọi khoảnh khắc mà anh có thể có với em, cho em thấy điều kỳ diệu đó vẫn còn đấy. Anh yêu em. Anh đã yêu em từ giây phút đầu tiên anh nhìn thấy em dò la nếm thử rượu quanh cái thùng rượu chết giẫm ấy.”
Cô đã chờ đợi một cái gì đó kiểu một lời tự thú chân thành. Chứ cô không hề nghĩ anh lại làm cô thấy lung lay và muốn phơi bày tâm hồn mình ra thế này.
“Cả gia đình em ghét anh,” anh nói. “Em ghét anh. Nhưng anh cũng hy vọng là em vẫn yêu anh. Anh muốn giành lại em. Anh sẽ làm bất cứ chuyện gì để cho em thấy mình thuộc về nhau. Anh muốn cưới em, có con với em, và sống đến già với em. Anh muốn được kể lại chuyện ngày xưa cho đến lúc các cháu của chúng mình nghe đến thuộc lòng. Anh muốn được làm rượu cùng em, được làm tình với em, được làm em vui, và được làm một bờ vai vững chắc để lúc nào em cũng có thể dựa vào. Chỉ cần cho anh một cơ hội. Xin em.”
Chưa có người đàn ông nào xuống nước đến như vậy với cô cả. Và cả Nic nữa, cũng chẳng có vẻ gì là sẽ làm như vậy nhiều nhiều nữa sau này đâu, nên Brenna cố hết sức để ghi nhớ lại tất cả cái khoảnh khắc này, để sau này cô có thể nhớ đến nó, mỗi khi anh làm cô phát điên. Cô biết là anh sẽ làm thế mà. Cả hai đều bướng bỉnh và sáng tạo và nhiệt thành với những gì mình làm. Những va chạm là không thể tránh khỏi rồi. Nhưng kể cả vậy, cũng không có ai khiến cô muốn được cùng tranh luận, được ôm ấp trong đêm, hay muốn yêu, như anh nữa.
Cô nghiêng người về anh và chạm nhẹ môi lên môi anh.
“Mấy đứa nhóc?” cô hỏi.
Anh toét miệng cười, rồi cái nụ cười toe toét ấy biến thành một tràng cười giòn. Anh ôm cô và bế bổng cô xoay tròn. “Nhiều chừng nào mà em muốn.”
“Nếu em cưới anh, em muốn được có tiếng nói trong chuyện điều hành Wild Sea như thế nào. Ở đấy máy móc nhiều quá. Anh cần phải để thu hoạch bằng tay nhiều hơn. Và những thùng ủ rượu mà anh đã lựa chọn thực sự là...”
Anh làm cô im lặng với một nụ hôn. Một nụ hôn sâu đậm, khao khát, nồng nàn, cho quá nhiều những thời gian xa cách, cho những vết thương và những cơ hội đã bị lỡ. Nước mắt ngập mắt cô, và cô biết, cô đang khóc cho cả hai bọn họ.
“Em yêu anh, Nic ạ,” cô thì thầm. “Em vẫn luôn yêu anh.”
Ánh mắt anh gặp mắt cô và anh mỉm cười. “Anh cũng yêu em.”
Cô đặt tay lên vai anh. “Anh biết không, em nghĩ là bố mẹ em vẫn chưa gửi thiếp mời cho đám cưới của Katie và Francesca đâu. Mình vẫn còn có thời gian để biến nó thành một đám cưới ba đấy.”
“Em nghĩ đó là một ý tưởng cực kỳ đấy à? Ông nội em sẽ không gầm ghè nhìn anh suốt buổi lễ hay sao?”
“Không đâu. Nội còn nói với em là đến lúc cho qua mối thù rồi cơ.” Cô mỉm cười.
“Vậy nếu đó là điều em muốn, thì anh sẽ nói cứ làm vậy đi.”
Cô cười toe. “Mẹ em chắc sẽ được dịp phát cáu lên mất.”
“Vì chuyện lo hậu cần cho bữa tiệc, hay vì em sẽ cưới anh?”
“Ồ, vì cái thảm họa thêm khách mời, thêm đồ ăn, những chuyện kiểu đó ấy. Nhưng không phải lo đâu. Có Katie giúp đỡ, toàn bộ sự kiện sẽ được tổ chức quy củ như trong quân đội cho xem. Ờ, mà nói đến quân đội, chúng mình phải đi gọi cho Joe nữa và báo với anh ấy là chưa cần phải nện cho anh một trận ngay đâu.”
“Nhẹ cả người.”
“Anh thực sự không lo sợ đến thế đâu, phải không?”
“Không hề, ngoại trừ chuyện sợ mất em.”
“Rất tiếc. Anh mắc vào em rồi. Và, nhắc đến chuyện đó, chuẩn bị tinh thần đi nhé. Khi mình về đến nhà, anh sẽ được ôm và được bẹo má đau đến phát khóc đấy. Rồi cứ chờ đến lúc hai bà nhìn thấy Max xem. Nó sẽ được vỗ béo đến phát phì luôn. Và bố em nữa, sẽ muốn nói chuyện với anh về những kế hoạch marketing, và em nghĩ là Nội Lorenzo đang thầm ghen tị với cái thiết bị đóng chai tân tiến của anh nữa, nhưng đừng có mơ nội sẽ thừa nhận chuyện đó. Và em cũng không có chút ý tưởng nào về chuyện các chị và em gái em sẽ nói gì đâu đấy. Em muốn nói là, tất cả bọn họ đều đã từng có thời có những viễn tưởng về anh hàng mấy năm trời. Thế sẽ lúng túng lắm khi bây giờ anh lại thành anh và em rể của họ.”
Họ đi về điền trang Marcelli, Brenna cho anh nghe về họ hàng của cô, và về đủ các cách mà họ sẽ dùng để làm anh phát điên lên và để chào đón anh và để cố đảo lộn cuộc sống của anh.
“Nếu chúng mình kết hôn, anh sẽ là một phần của gia đình,” cô nói. “Nghĩ thử xem, liệu anh có chịu trận được đến năm mươi hay sáu mươi năm nữa không?”
“Anh nóng lòng lắm rồi đây.”
Cái bàn gỗ cũ kĩ vừa thoải mái vừa thân thuộc. Những bức thư và tin nhắn cần được cô trả lời cho cô có cảm giác có mục đích làm, dù rằng cô vẫn thấy như mình đang chuyển dịch dưới nước vậy. Mọi thứ đều chậm chạp, rời rạc. Dẫu vậy, cô vẫn cứ ngồi xếp những mẩu tin nhắn điện thoại của mình lại thành từng xấp ngăn nắp. Không có cái nào của Nic cả. Anh không gọi hay mọi người đã không báo lại với cô?
Mà có nghĩa lý gì đâu? Tại sao nó phải có nghĩa lý gì chứ? Con người đó đã lợi dụng cô bằng mọi cách có thể trong khi còn ăn nằm với cô nữa. Cô có thực sự để tâm không nếu anh ta có gọi điện chứ? Cô yếu đuối và nhu nhược đến thế sao?
Phải, cô nghĩ buồn bã. Cô vậy đấy.
Nhưng cô cũng thực sự, thực sự giận dữ nữa.
Không phải vì anh không đáp lại tình yêu của cô. Điều đó cô có thể chấp nhận được. Cảm xúc - chúng tồn tại bởi những nguyên nhân không ai có thể lý giải được. Nên chuyện Nic không yêu cô chẳng phải là lỗi của bất kỳ ai cả. Nhưng con người đó đã bỡn cợt với cả tương lai của cô. Anh ta đã đùa với một điều mà cô đã yêu quý còn lâu hơn cô đã yêu anh ta, và sẽ phải có một cái gì đó thích đáng để trừng phạt anh ta. Không có ai làm chuyện tồi tệ với đám rượu của cô mà lại có thể thoát thân yên ổn được.
Chỉ có một vấn đề - khoản tiền. Cô tự hỏi, nếu như mọi sự vẫn chưa bị lộ diện và vẫn cứ diễn ra như bình thường, không biết Nic có để đường cho cô làm ăn với những thùng rượu của cô không nữa. Nghĩa là giờ cô không còn có thể làm rượu của mình được nữa rồi, không bao giờ hoàn tiền lại cho anh ta được nữa rồi. Cô đã sa bẫy, và tất cả chỉ bởi cô đã tin tưởng Nic.
Tệ nhất là, còn có một chuyện còn ngu ngốc hơn cả chuyện xưởng rượu nữa, cô không biết làm thế nào để ngừng yêu anh. Ừ, thì cô căm ghét anh với từng thớ trong con người mình, nhưng được bao lâu chứ? Và khi cô đã qua được cơn căm ghét anh rồi, cái tình yêu đó sẽ không quay trở lại hay sao? Nó đã vẫn cứ sống suốt mười năm trời xa cách, làm thế nào cô có đủ may mắn để khiến nó kết thúc bây giờ được đây?
Nội cô xuất hiện trên ngưỡng cửa. “Cháu đến đây rồi,” nội nói, đi vào phòng. “Khá hơn chưa?”
“Chút ít.”
Một lời nói dối vô hại, cô tự bảo mình. Nói với nội về vết thương của cô sẽ chỉ làm nội cũng đau đớn mà thôi, và, làm thế để làm gì chứ?
Nội ngồi xuống đối diện cô và chỉ vào một tờ giấy. “Ta muốn cháu lên một danh sách cho ta. Liệt kê tất cả mọi thứ cháu đang để ở Wild Sea. Bao nhiêu thùng rượu, trong đấy chứa những loại rượu gì.” Nội chau mày, “Cháu đang trong thời kỳ lên men, phải không?”
“Cháu cho là nội đang nói về đám rượu của cháu chứ không phải về cá nhân cháu.”
Nội cô mỉm cười. “Phải rồi. Về đám rượu. Cho ta một bản copy của cái giấy ghi nợ nữa.”
“Tại sao?”
“Không có một người nhà Marcelli nào phải chịu ơn cái thằng đó hết.”
Sự ân cần của nội khiến vết thương của cô dịu đi. “Nội tốt quá, Nội à, và cháu xúc động lắm. Nhưng chúng ta đang nói đến một món nợ một triệu dollar đấy.”
“Ta biết.” Nội nhún vai. “Cháu là cháu gái của ta cơ mà. Món nợ sẽ được hoàn trả đầy đủ kèm cả phần lãi nữa, và chỗ rượu của cháu sẽ được đưa về đây sớm nhất có thể.”
Nội có bất ngờ diễn xướng một đoạn trong cái vở nhạc kịch “Oklahoma!”[19] cũng không thể khiến cô ngạc nhiên hơn được nữa. “Tại sao vậy?” Cô hỏi. “Cháu vui điên lên được đây. Nhưng chuyện này đâu phải là trách nhiệm của nội. Cháu mới là kẻ đã làm rối loạn mọi thứ lên. Nic chắc sẽ hất hết chỗ rượu của cháu đi thôi. Mà giờ chúng cũng chẳng còn để làm gì nữa.”
[19] “Oklahoma!”: Một vở nhạc kịch hit của sân khấu kịch Broadway, mở màn lần đầu ngày 31.3.1943 và đã đạt 2.212 xuất diễn.
Nội liếc cô. “Đừng có xúi Chúa trời đánh cho mình một trận thế. Chỗ rượu của cháu phải được yên ổn.”
“Cháu nghĩ là Chúa trời còn bận rộn với những vấn đề trọng đại hơn cơ.” Cô cố giải thích. “Cháu không thể có lựa chọn nào khác về chuyện món nợ nữa. Cách này hay cách khác thì cũng phải trả nợ cho Nic thôi, và không có Bốn Chị Em Gái, cháu chả dám cầu khẩn để có thể tự mình làm được cái gì khác nữa cả. Còn những kế hoạch của cháu...” Cô nhìn nội. “Nội à, cháu yêu nội và nội cực kỳ lắm với những gì nội đang cố làm cho cháu, nhưng rồi nội vẫn cứ ghét bất kể cái gì mà cháu làm. Sao nội lại muốn mang xưởng rượu của cháu về đây?”
“Ta không ghét những gì cháu làm.”
Lần đầu tiên trong ngày, cô mỉm cười. “Ôi, xin nội đấy. Chúng ta vẫn cứ luôn bất đồng về mọi chuyện. Các món pha trộn, ngày bắt đầu vụ thu hoạch, nhiệt độ để ủ rượu. Các mẫu thiết kế nhãn hiệu, chuyện tăng lương, chuyện ngày mai trời có mưa hay không.”
“Ta thường vẫn chuẩn về chuyện thời tiết đấy.”
Tiếng cười của cô nghẹn cả lại. “Nội cho là nội chuẩn về mọi chuyện. Đó là một trong những lý do khiến cháu muốn gây dựng một nhãn hiệu mới của riêng mình. Cháu muốn được đưa ra mọi quyết định.”
“Làm thế cháu có thấy hạnh phúc không?”
Cô nghĩ đến những đêm dài dằng dặc và những giờ làm việc kéo đến vô tận. “Có. Hạnh phúc hơn cháu từng có.”
“Vậy là cháu thành công rồi.”
“Không chính xác là cụm từ cháu sẽ dùng đâu.”
“Không phải là nói về xưởng rượu của cháu. Thành công của nó thì còn phải để xem xét đã. Ý ta là ở đây này. Với ta.” Nội nhìn cô và nói. “Cháu đã qua được bài sát hạch rồi.”
Brenna không hiểu. “Nội đang nói về cái gì vậy?”
“Ta muốn chắc chắn thêm. Khi cháu còn nhỏ, ta đã biết cháu chính là người thích hợp. Cháu yêu rượu vang cũng nhiều như ta yêu chúng.” Nội xoay xoạy đầu. “Lúc cháu lên sáu, cháu đã có thể chỉ nếm thôi mà biết nó được làm từ loại nho nào. Ta đã rất tự hào. Cháu làm việc chăm chỉ. Lúc nào cũng dậy sớm, nhất là suốt cả vụ thu hoạch. Rồi khi cháu mười một tuổi, cháu đã biết hướng dẫn nhân công.”
Brenna vẫn nhớ mùa hè năm đó. Cô được giao theo dõi thu hoạch nho Chardonnay, và cô đã thấy mình thật trưởng thành. Mấy vị đốc công lúc đầu đã rất kẻ cả với cô, cho đến khi họ nhận ra cô biết mình đang nói cái gì, và họ đã đối xử với cô như với một người bằng vai đáng tin cậy.
“Khi cháu cưới Jeff, ta đã rất hài lòng,” nội nói. “Cháu sẽ có được một người đàn ông tử tế ở bên mình khi cháu làm việc với những đồng nho.”
“Nhưng chuyện không được như vậy,” cô nhắc nội. “Cháu đã đi.”
Nội gật đầu. “Ta đã chờ đợi cháu quay lại, chờ cháu nhận ra nơi cháu thực sự thuộc về, nhưng cháu không quay về. Năm này qua năm khác, ta đứng đó nhìn chồng cháu rút dần từng chút sinh lực ra khỏi cuộc sống của cháu, cho đến khi đứa cháu gái mà ta quá đỗi tự hào đã biến mất. Rồi một ngày cháu quay trở lại. Không phải vì cháu thuộc về nơi đây, mà bởi chồng cháu đã bỏ rơi cháu. Cháu muốn quay lại. Làm việc ở đây. Và ta tự hỏi mình, lần này sẽ kéo dài được bao lâu?”
Sự thấu hiểu giờ mới như ánh sáng rọi đến đầu cô. “Nội muốn chắc chắn là cháu sẽ ở lại,” cô thì thầm.
“Phải. Nên ta thử cháu để xem ta có thể khiến cháu phải bỏ cuộc hay không. Ta muốn chắc chắn là lần này cháu sẽ không từ bỏ. Vì bất cứ cái gì.”
Cô vừa hiểu, cũng vừa thấy giận cái cách làm đó của nội. “Còn Joe? Nội đã mời chào anh ấy mọi thứ mà.”
“Ta đã làm vậy, nhưng nó sẽ không bao giờ làm được những việc này. Ta đã hy vọng...” Nội thở dài. “Chỉ là những ước ao của một ông già thôi. Ta muốn nó ở lại, và ta đã nghĩ, có nhà máy rượu thế này, nó sẽ ở lại. Nhưng nó sẽ không bao giờ là cái người thích hợp ấy được. Vẫn luôn luôn là cháu thôi.”
Cô lắc đầu. “Nội sẽ không bao giờ bán nhà máy.”
Vẻ mặt nội trở nên rất bí hiểm. “Cháu nghĩ là không à?”
Brenna lấy hai tay che mặt. “Tất nhiên là không rồi. Ôi, Chúa ơi. Thêm một điểm nữa để cho thấy cháu ngốc nghếch đến nhường nào.” Cô đặt lại tay lên bàn. “Nếu mọi chuyện tệ còn xuống đến dưới cả mức tệ đi nữa, thì nội sẽ để lại nhà máy cho Bố và để bố thuê người quản lý. Rồi kiểu gì thì một trong các cháu gái của nội cũng sẽ sinh được một đứa trẻ có niềm ham thích với nhà máy chứ.”
Nội nhún vai. “Có thể. Nhưng không cần thiết. Cháu đã chứng tỏ được chính mình rồi. Cháu đã muốn có nó quá rồi, và cháu đã gây dựng nhãn hiệu của riêng mình. Cháu đấu tranh cho những gì mà cháu tin tưởng, và cháu đã có được cơ hội của mình. Cháu sẽ kế tục sự nghiệp của Marcelli Wines và đến lúc thích hợp, cháu sẽ truyền lại nó cho thế hệ sau, rồi sau nữa.”
Brenna không biết nói gì nữa. Cô đứng dậy và đi vòng qua bàn. Nội cô đứng lên và giang tay ra. Cô bước vào trong vòng tay nội.
“Marcelli là của cháu,” nội nói khe khẽ bên tai cô. “Ta sẽ ở đây để trông chừng cháu, nhưng cháu có thể bắt đầu đưa ra vài thay đổi được rồi.”
Cô không thể thở, không thể nói. Chuyện này thật quá sức.
“Vậy chúng ta sẽ bất đồng chút ít,” nội nói tiếp. “Khác biệt là giờ cháu sẽ được thắng vài lần, thế nào?”
“Ôi, Nội à.”
Nội bước lui lại và giữ cô trong tầm cánh tay mình. “Chuyện này sẽ làm cháu hạnh phúc chứ?”
Cô gật đầu, bởi để nói được thì khó khăn quá. Còn những chi tiết phải làm rõ nữa. Dù cô được tiếp quản nhà máy, thì cô biết, nó vẫn được chia đều cho các chị em gái của cô và cả Joe nữa. Kể cả như vậy, thì cô vẫn chính là người sẽ nắm trong tay vận mệnh của Marcelli Wines.
Niềm vui sướng ngọt ngào xem lẫn với cả cay đắng cuộn trong cô, giống như liều giảm đau đang xen kẽ với vết thương vậy. Cuối cùng, cô đã có được điều cô vẫn luôn mong muốn. Cô phải thấy mãn nguyện...trọn vẹn, an lòng. Vậy tại sao Nic cứ phải là cái con người đầu tiên cô muốn kể cho biết?
* * *
Tiếng ồn của mấy chiếc xe tải ngắt ngang cuộc họp của Nic với mấy người vị giám đốc kinh doanh của anh. Dù anh quan tâm đến bản báo cáo mà họ đang thảo luận, anh thấy sự chú ý của mình lại đang hướng ra ngoài cửa sổ, nơi cái xe tải đầu tiên đang trờ tới. Anh cố hết mức để phớt lờ tiếng ồn ào đó đi, nhưng chỉ được vài phút, rồi cuối cùng anh buộc phải xin lỗi họ với lý do phải ra ngoài kia xem có chuyện gì đang diễn ra.
Anh đã biết thừa rồi, anh tự nhủ. Từ sau cuộc nói chuyện với Mia, anh đã chờ đợi đến chuyện gì đó tương tự thế này. Lời khẳng định đã đến ngay buổi sáng hôm ấy, với hình thức một tấm séc gồm số tiền Brenna đã vay anh, cộng thêm phần lãi suất nữa. Món nợ đã được trả đầy đủ.
Cô đã đến thu dọn với ông nội của mình, và ông già đã đến tận đây, vì cô. Nic chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu thương và sự tận tình của ông cụ cả, dù cho Brenna vẫn có những thắc mắc về tâm tính của Lorenzo. Marcelli là một gia đình, và đối với họ, cái từ đó có ý nghĩa lắm. Họ hi sinh cho nhau. Những hành động nổi loạn rồi sẽ được lý giải và tha thứ. Và đến cuối cùng, dù có chuyện gì xảy ra, họ vẫn luôn có nhau.
Nic sải bước đến tòa nhà ủ rượu cũ kĩ. Cả tá người đang cẩn thận đưa các thùng ủ rượu lên xe tải. Một người đàn ông đang cầm một cái bảng để theo dõi số lượng thùng rượu. Anh ta nhìn thấy Nic nhưng không nói gì với anh cả. Nic định quay lại văn phòng, rồi anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Anh cứng người lại. Brenna?
Anh vội vã đi về phía giọng nói ấy. Cô đang ở đây? Anh có thể được giải thích không?
“Brenna,” anh nói, đi vòng qua một trong những chiếc xe tải.
Và anh nhìn thấy cô đang đứng cạnh mấy thùng ủ rượu, chỉ dẫn cho mấy người làm. Mạnh mẽ và chắc chắn và vẫn không biết anh đang ở đấy. Cô nói với một sự kiên quyết mà anh thấy quen thuộc.
Trông cô mệt mỏi, buồn bã, nhưng vẫn tuyệt đẹp. Cô vẫn luôn tuyệt đẹp như thế.
“Brenna,” anh lặp lại, và lần này cô nghe thấy anh.
Cô quay lại và nhìn anh. Không có chút biểu hiện nào trên gương mặt cô, không có cách nào để anh đoán được cô đang nghĩ gì.
“Brenna, anh...”
“Đừng,” cô nói lạnh nhạt. “Đừng có cố diễn cái trò gian dối của anh sau tất cả mọi chuyện này nữa Nic. Tôi không bận tâm đâu.”
“Anh cần giải thích.”
“Không, anh không cần đâu. Không có đủ lời nào trên đời này để biện hộ cho những gì anh đã làm hết. Không có gì anh có thể nói để khiến tôi hiểu hay tha thứ cho anh hết.” Cô cười cay đắng và không chút hài hước. “Quyền phán xét bây giờ là ở tôi. Và tôi cho là anh đang ở đây để tìm kiếm một sự xá tội.”
Anh bước lại gần cô. “Thật vậy. Anh xin lỗi. Về tất cả mọi chuyện.”
Cô nhún vai. “Tôi không quan tâm. Không chút nào nữa. Không bao giờ nữa. Mang cái lời xin lỗi rẻ mạt của anh đến chỗ khác đi. Anh lừa dối tôi vậy là lần cuối cùng rồi.”
Với những lời đó, cô đi về phía một trong những chiếc xe tải và trèo lên ghế bên. Tài xế đã buộc chặt các thùng rượu lại. Và giờ, anh ta đóng cửa thùng xe. Rồi trèo lên ghế lái, và nổ máy.
Nic đứng đó, nhìn họ lái xe đi.
Anh đợi suốt cả quá trình các thùng rượu còn lại được xếp lên xe, và khi chiếc xe tải cuối cùng biến mất phía đường cái, anh đứng lại một mình trong gian nhà cũ.
Anh đã biết chuyện đã hết rồi - anh đã nhận ra không có cách nào để làm lại những gì anh đã làm - nhưng cho đến khi chỗ rượu của cô được mang đi, anh vẫn cứ nghĩ có thể cô sẽ chịu nghe anh nói. Nếu anh có thể nói chuyện với cô, giải thích. Thì có lẽ anh có thể khiến cô hiểu.
Hay đó chỉ là một tưởng tượng của cái tôi trong anh? Rằng thật ra, cô đi mất bởi anh chưa bao giờ chịu thừa nhận cô quan trọng với anh cả. Cô chỉ là một phương tiện để anh đạt được cái anh muốn, không phải là một con người mà anh muốn. Không phải là người phụ nữ mà anh yêu. Đã yêu.
Quỷ ạ, anh đang dối ai vậy chứ? Brenna là một phần quan trọng của anh, cũng như dấu vân tay của anh vậy. Cô đã đánh cắp trái tim anh từ cả quãng đời trước, và anh sẽ không bao giờ có thể lấy lại nó nữa.
Anh đi đến một trong những chiếc ghế vẫn còn để lại trong tòa nhà và chạm vào những thớ gỗ mòn vẹt đó. Họ đã từng ngồi ở những cái ghế này, nói chuyện, tranh luận, cùng tìm lại những thứ vẫn còn có thể có. Cô đã chia sẻ ước mơ của mình với anh, anh đã làm sống lại chuyện ngày xưa của họ. Để rồi, không biết vì sao, mười năm sau ngày đó, họ đã dàn hòa được với những chuyện đã từng xảy ra.
Họ đã làm tình trong chính căn phòng này. Họ đã chia sẻ với nhau cơ thể và cả con tim mình, và cho đến tận lúc này, anh mới biết chuyện đó có ý nghĩa nhiều đến thế nào với anh. Giờ thì chỉ còn lại những bóng ma và những tiếng vọng của những gì đã từng có thể có. Anh đã yêu và anh đã quá mù quáng để nhận thấy cảm xúc thực sự của mình. Anh đã gạt quá khứ đi, nhưng anh cũng đã đánh mất cả tương lai rồi.
Dù không có Marcelli Wines, Wild Sea sẽ vẫn phát triển. Công ty sẽ vẫn lớn mạnh và thịnh vượng. Nhà Giovanni sẽ không bao giờ thiếu thốn bất cứ thứ gì cả. Đúng như anh mong muốn, Nic đã tạo dựng được một gia tài để mà trường tồn không biết đến bao giờ nữa.
Anh ngồi xuống ghế và lấy tay ôm đầu. Phải rồi, anh phải nên tự hào đến chết đi chứ. Anh đã tạo dựng được một gia tài không biết để cho ai. Không có đứa trẻ nào để mang họ của gia đình, không có người vợ nào chờ đón anh ở nhà. Anh sống với một con chó con. Và đến lúc cuối ngày, anh đứng đó đơn độc.
Hàng năm trời, anh đã tự bảo mình đó chính là những gì anh muốn. Rằng anh không cần ai hết. Nhưng anh đã dối lòng. Anh khao khát đến đau đớn được có Brenna. Tiếng nói của cô, giọng cười của cô, những va chạm của cô, cái tính gan góc và kiên quyết của cô, sự bạo gan của cô, tình yêu của cô, tất cả đã cho cuộc sống của anh có động lực. Anh chưa bao giờ yêu một ai khác nữa bởi anh vẫn chưa bao giờ hết yêu cô. Họ là một phần của nhau. Cô đã nhận ra điều ấy, còn anh, anh quá mù quáng bởi kiêu hãnh và tham vọng. Giờ thì, chúng là tất cả những gì anh có để giữ ấm cho mình lúc đêm về.
Sai lầm, tội lỗi, trách nhiệm, tất cả đều là của anh. Không có gì để biện hộ cho cái bất hạnh này nữa.
Lần đầu tiên Nic tự hỏi, Salvatore có bao giờ thấy hối hận vì hành động trả thù của mình không? Ông đã đòi hỏi sự phản bội của người bạn thân nhất của mình phải được trả giá. Ông có bao giờ nghĩ đến chuyện cái giá mất đi sẽ còn cao đến mức nào không? Salvatore có đánh mất đi nhiều hơn những gì ông đã giành lại?
Hai gia đình Marcelli và Giovanni đã có mối liên kết với nhau gần một trăm năm trời. Ban đầu là bởi tình bạn và những ước mơ, và sau đó là bởi sự căm thù và phá hoại. Người xưa đã nói cái gì nhỉ? Những kẻ không học được từ quá khứ thì rồi số mệnh sẽ khiến họ phải lặp lại những lỗi lầm ấy. Ừ, cụ nội của anh đã chưa hiểu ra điều ấy, nhưng Nic cuối cùng cũng đã học được. Thành công từ sự phá hoại và trả thù chỉ là một chiến thắng vô nghĩa, và cái giá phải trả cho nó sẽ kéo dài qua nhiều thế hệ. Anh không thể thay đổi những gì Salvatore đã làm, anh cũng không thể được làm lại cho những hành động khinh suất của mình. Nhưng anh có thể bù đắp. Có thể, không đủ để giành lại Brenna, nhưng sẽ đủ để kết thúc mối thù. Có lẽ, đó là những gì khả dĩ nhất mà anh có thể hy vọng đến.
* * *
Cô bé Kelly mười hai tuổi, sắp-là-con-gái của Francesca, nhún nhảy trên ghế của mình. “Vậy là có vẻ như cô sẽ làm chủ toàn bộ nhà máy?” con bé hỏi. “Cô giàu rồi?”
Mia chun mũi, luồn một hạt cườm qua cái kim khâu. “Tất cả bọn cô sẽ sở hữu đều bằng nhau, nhưng cô Brenna sẽ quản lý tất cả.” Cô quay sang Katie. “Mình có thể sa thải chị ấy nếu như chị ấy trở nên ngạo mạn quá mức không?”
“Đừng có toát mồ hôi thế chứ,” Brenna bảo em. ‘Chị có điều khoản chống-ngạo-mạn trong hợp đồng của mình rồi.”
Mia lắc đầu. “Em e là thế vẫn chưa đủ đảm bảo được.”
Brenna mỉm cười vì cô biết, Mia chỉ đang cố chọc cho cô vui thôi, và nếu cô có thể thuyết phục các chị em gái của mình là mọi chuyện ổn hết rồi, thì có lẽ họ sẽ thôi lảng vảng lo lắng quanh cô như thế này.
Mọi người đã quá tốt với cô. Cô hiểu, họ lo lắng cho cô và muốn giúp cô. Nhưng ngay lúc này, không có gì để mọi người làm được cả. Chỉ một mình cô thôi, có thể chống chịu và hồi phục được. Rồi sẽ đến lúc cô sẽ không còn quá đau đớn nữa.
Francesca đã xâu xong một chuỗi hạt và đặt dải đăng ten đó lên cái bàn trước mặt. “Nhìn vào mặt sáng sủa ý, Mia. Nếu Brenna có trở nên bất trị, mình luôn có thể dọa sẽ chiếm lấy bốn mẫu đất ven biển mà chị ấy đang dùng để trồng thứ nho Pinot quý giá của chị ấy. Thử tưởng tượng mình sẽ có phong cảnh tuyệt đẹp thế nào để ngắm nhìn qua cửa sổ chứ.”
“Không đời nào,” Brenna gầm gừ.
Katie toét miệng cười. “Ý hay đấy. Chị sẽ nói cho Nội biết,” cô nói, giả bộ thì thào.
Kelly nhìn vào đồng hồ của Francesca. “Mười lăm phút rồi,” con bé nói. “Chỗ bánh quy đủ nguội để rắc đường lên rồi. Cháu đi ra đấy được không?”
“Tất nhiên rồi,” Francesca mỉm cười với Kelly. “Đính hạt cườm cũng khá là thú vị, nhưng cô biết không thể nào sánh bằng việc làm bánh quy được. Sao cháu không mang lại đây một đĩa khi cháu làm xong nhỉ?”
“Okay.”
Kelly đứng dậy, đặt mảnh vải đăng ten của mình lên ghế, rồi chạy vào bếp.
Francesca nhìn vào trong bếp, rồi quay lại nhìn Brenna. Cô hạ thấp giọng.
“Chị sao rồi?”
“Ổn.” Brenna gượng cười. “Mọi người không cần phải lo lắng cho chị đâu. Chị sẽ ổn mà. Chị có nhà máy rượu và có gia đình của mình nữa. Chị thấy mình quá được yêu chiều và dựa dẫm.” Cô nhìn các chị em gái của mình và thấy không ai có vẻ bị thuyết phục cả. Cô làm dấu nhân chéo trên ngực mình. “Chị thề mà.”
“Em nên báo cho Joe biết,” Mia lẩm bẩm. “Anh ấy sẽ biết phải làm gì.”
Francesca lắc đầu. “Joe không thể giúp đỡ được chuyện rắc rối thực sự đâu.”
Cô trao đổi với Katie một cái nhìn cho Brenna thấy cả hai bọn họ đang nói đến cô đấy.
Brenna thở dài. “Được rồi. Bỏ qua chuyện đó đi mà.”
Katie nhún vai với Francesca. Cô em sinh đôi của Brenna thở dài.
“Bọn em biết chị vẫn yêu anh ấy.”
Brenna không nghĩ đó là tin gì mới mẻ. “Thì sao?”
“Thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây?”
“Tất cả những gì chị có thể nói, là không có gì cả. Chị sẽ vẫn tiến lên, chị làm việc, chị lên kế hoạch, chị hồi phục.”
“Chị có muốn có lại anh ấy không?”
Có mà tin được Francesca chịu bỏ qua chuyện đó. Cô có muốn có lại Nic trong cuộc đời của mình không? “Có,” cô nói, rồi thở dài. “Yếu đuối lắm phải không? Người đàn ông ấy đã phản bội chị bằng cái cách xấu xa nhất có thể có, và chị vẫn muốn được ở bên anh ta.”
“Nhưng dù vậy, chị sẽ không làm thế, phải không?” Mia hỏi. “Ý em là anh ta kinh khủng quá thể. Cố để mua được nhà máy bằng cái trò đó và còn lợi dụng chị nữa. Chị phải phát điên với anh ta.”
Brenna gật đầu. “Giận điên lên được.”
Francesca nhìn Mia. “Không đơn giản thế đâu. Yêu một người có thể là một tình thế phức tạp, đa tầng lắm. Em ghét cái hành động đó, nhưng em vẫn cứ yêu người đó.”
“Chị sẽ qua được thôi,” Brenna hứa hẹn, rồi ước gì cô đang không nói dối.
“Em không phải giúp chuyện may váy đâu,” Katie nói. “Nếu như nó khiến em thấy không thoải mái.”
“Hey, em vẫn là một thành viên của cái gia đình này cơ mà,” Brenna nhắc chị. “Em muốn được ngồi khâu váy. Em muốn cả hai người thấy hạnh phúc điên lên vói người đàn ông mà hai người sẽ cưới. Em mừng cho cả hai người, và em nóng lòng đợi đến lúc được nhảy trong đám cưới của hai người. Em chỉ cần thêm một ít thời gian nữa thôi mà.”
Chả có ai trong mấy người chị em gái của cô trông có vẻ tin vào điều đó cả, nhưng họ bỏ qua chủ đề đó. Mia nói đến chuyện các lớp học mà cô sẽ tham gia khi năm học mới sắp bắt đầu vào tuần tới, và Katie nói đến những chuyện vui cười về cái buổi tiệc công sở mà cô mới tổ chức. Brenna lắng nghe và gật đầu, cười ở những đoạn mà cô cần phải cười và đế thêm vào một vài câu bình phẩm ở chỗ này, chỗ khác. Cô nghĩ mình đang làm một tấm gương quá cừ cho hình mẫu của một con người đang hồi phục. Mục đích của cô là để cho họ không bao giờ biết được trong lòng cô đang đau đến cỡ nào. Lãng quên được Jeff là một công việc ngon ơ, cho thấy cô để tâm đến chồng cũ của mình ít đến mức nào. Còn yêu Nic, cô biết, là cả một con đường dẫn thẳng xuống địa ngục, nhưng cô không thể nào nghĩ ra được cách nào đó để xua đuổi những cảm xúc đó đi.
Thời gian, cô tự nhủ. Thời gian, sự tỉnh trí, và hiển nhiên là cả một biển nước mắt nữa.
* * *
Đến đầu tháng Mười, đám nho đã sẵn sàng cho vụ nghỉ đông của chúng. Brenna và nội cô đang đi bộ dọc theo những luống nho. Ánh mặt trời buổi chiều làm nhiệt độ ấm ở khoảng hơn bảy mươi độ (hơn 70 độ F ~ hơn 20 độ C), nhưng vẫn như mọi khi, Brenna vẫn thấy lạnh. Những ngày này, cô không ngủ được nhiều lắm, thức ăn cũng chẳng có ấn tượng gì với cô. Tối hôm trước, cô đã thực sự không có tâm trạng nào để mà nuốt trôi được bữa tối. Nếu cô vẫn cứ tiếp tục thế này nữa, cô sẽ có thể thu được một khoản cược kha khá từ Francesca vì cô sẽ thành đứa gầy hơn rồi.
“Hôm qua, ta đã nếm thử vang Pinot của cháu,” nội cô nói. “Vẫn còn quá sớm để nói, nhưng ta nghĩ có lẽ cháu đã đúng về bốn mẫu đất đó đấy.”
Brenna đặt tay lên ngực. “Cẩn thận đấy, Nội ơi. Quá nhiều những tin sốc như vậy và tim cháu sẽ không chịu được nữa đâu.”
Nội lờ cái câu ấy của cô đi. “Ta nghĩ có thể chúng ta sẽ tìm kiếm thêm một vài mẫu đất nữa dọc đường bờ biển và trồng thêm nho Pinot nữa. Với lượng sương để giữ cho nho được mát và hơi muối biển để tác động thêm vào cái phép màu đó, chúng ta có thể tạo ra một món rất đặc biệt.”
Cô quay sang nhìn nội chằm chằm. “Nội muốn mua đất? Mảnh đất vốn không phải của Marcelli và rồi ghi tên chúng ta lên những cây nho trên đó?”
Nội nheo nheo mắt. “Hồi còn là một cô bé, cháu chưa bao giờ cho ta thấy một sự kính trọng thích đáng cả. Đến lúc là một phụ nữ như bây giờ rồi, cũng chẳng khá hơn gì.”
“Chắc là không rồi, nhưng kệ chuyện đó đi. Wow, cháu không biết nghĩ gì nữa. Tuần trước nội còn để cho cháu được đưa ra lựa chọn cuối cùng cho nhãn hiệu mới của vang Chardonnay nữa chứ. Vậy, có lẽ năm sau, cháu sẽ còn có thể được dùng nhiều thứ nho Chardonnay hảo hạng đó hơn cho món pha trộn vang trắng của cháu chăng?”
“Cháu muốn dùng tất cả thì có,” nội lẩm bẩm.
“Thế nếu chỉ muốn dùng phân nửa số đó thôi thì sao?”
Nội nhăn răng cười đầy tự mãn. “Thế mới là cháu ta chứ.”
Brenna cười khúc khích. Cô và nội vẫn còn bất đồng với nhau, nhưng không còn nhiều như hồi trước nữa. Giờ, nội chịu lắng nghe các ý kiến của cô. Đổi lại, cô cũng cởi mở hơn với những giá trị của những cái truyền thống. Một phần trong cô vẫn còn thấy phật ý vì nội lại thấy cần phải thử thách cô nhiều đến thế, nhưng đa phần là cô hiểu, nội làm những chuyện kỳ cục đó cũng hợp lẽ thôi. Để cho một người phụ nữ tiếp quản lại mọi thứ là cả một nước đi quá trọng đại với nội.
Nội lấy ra một cuốn sổ từ trong túi áo và vỗ vỗ lên bìa sổ. “Ta đang đọc cái này.”
Brenna nhận ra đó là quyển nhật ký của Sophia. Mia đã cầm nó theo khi họ về nhà để nói chuyện với nội.
Nhìn thấy cái bìa da cũ sờn làm cô lại nghĩ đến Nic, nhưng, cũng chỉ cần những chi tiết nhỏ nhặt thôi, cũng đủ để đưa anh lại trong tâm trí cô rồi.
“Mia đã kể cho nội nghe Sophia đã viết những gì rồi mà,” cô nói.
“Ta muốn được tự mình thấy sự thật ấy.” Nội lại cất cuốn nhật ký vào túi áo. “Ai có thể nói được sai lầm nào là ít đau đớn hơn? Antonio đã yêu vợ của người bạn thân thiết nhất của mình. Đó có lẽ là một tội lỗi, nhưng còn tội lỗi hơn nữa là khi cái tình yêu ấy lại biến thành hành động. Sophia đã không chung thủy với người chồng của mình. Salvatore đã ép bà phải nói ra tên người đàn ông mà vì người đó bà đã phản bội ông, rồi lại trừng phạt cả hai người. Hai người bạn chia rẽ bởi một đêm của dục vọng và một đêm của sự thù hận. Hai gia đình căm ghét lẫn nhau. Quá khứ đó cứ xoay vòng quanh chúng ta, biến đổi chúng ta. Ta cứ cố để cầm nắm lấy quá khứ trong tay, nhưng nó là thứ không thể với tới được. Có lẽ, nó chỉ có thể để buông ra.”
Nội nhìn cô. “Có lẽ, đã đến lúc cho qua những thù hận cũ đi rồi.”
Brenna nhìn nội chăm chăm. “Nội không thể có ý đó được.”
“Sao không?”
Vì nội của cô và mối thù đó đã được đan kết vào nhau thành một thực thể duy nhất, từ lâu lắm rồi. Vì căm ghét nhà Giovanni đã giúp định nghĩa được chính xác bản thân cô là ai. Vì nếu như yêu Nic không có nghĩa là chống lại gia đình cô, thì cô đã có thể được cưới anh mười năm trước.
Quá muộn rồi, cô buồn bã nghĩ. Cô đã được giao quản lý nhà máy, đã được nói rằng mối thù nên kết thúc rồi, và giờ, cả hai điều đó cũng chẳng thể làm vơi được nỗi đau trong tim cô.
Cô dợm bước quay lại nhà, rồi chợt nhận ra cô không xác định được họ đang ở đâu nữa. Trong lúc đi dạo, không hiểu bằng cách nào, cô và nội đã đi qua cả đất nhà Marcelli và đi sang bên đất Wild Sea rồi.
“Cái hàng rào mất đâu rồi,” cô nói. “Tất cả.”
Cô chậm rãi quay một vòng, tìm kiếm những cái cột to và những đoạn dây thép dài, nhưng chúng biến mất cả rồi.
“Nicholas đã đến gặp ta.”
Nội cô nói với một vẻ rất điềm nhiên. Như thể chuyện Nic đến gặp nội chẳng phải việc gì to tát cả.
Brenna há hốc miệng nhìn nội. “Anh ấy làm gì?”
“Đến gặp ta. Chúng ta đã nói chuyện.” Ông cụ nhún vai. “Về quá khứ, và về tương lai. Về chuyện giận dữ và thù hận đã phá hủy mọi thứ nhiều đến thế nào. Nó muốn xin lỗi cho cụ nội của nó. Cho những chuyện đã xảy ra trước đây.”
Nic đã đến thăm nội cô? Khi nào vậy? Sao không ai nói cho cô biết?
“Nó nhờ ta đưa cho cháu cái này.”
Nội cô đưa ra một tờ giấy. Brenna cầm lấy và cố đọc nó, nhưng các chữ cứ nhòe hết vào nhau. Ngực cô đau thắt lại, và trong bụng cô có cảm giác giống như lúc sắp lên đến một vòng cao nữa trong cái trò chơi bánh xe mạo hiểm vậy.
“Cháu không...” cô đưa lại tờ giấy cho nội.
Nội cô mỉm cười. “Là mảnh đất, Brenna ạ. Nó đã để lại hết cho cháu, chỗ đất mà trên đấy Salvatore đã trồng những cây nho giống từ Châu Âu. Nó không thể bù lại cho cháu những gì mà cụ nội nó đã phá hủy, nên nó tặng lại cho cháu những gì mà nó có. Không phải cho ta. Không phải cho gia đình Marcelli. Chỉ cho cháu thôi.”
Cô không biết nghĩ gì, cô không thể nghĩ được nữa. Nó quá mức tưởng tượng. Nó vô lý. Sợ hãi và cả hy vọng và cả bối rối cứ xoay đều trong đầu cô. Rồi cô chợt nhìn thấy một cái bóng từ đằng xa. Cô ở xa quá để nhìn được thật rõ, nhưng cô biết người đó.
Nội đập khe khẽ lên lưng cô. “Vậy nên cháu đi nghe nó nói chuyện đi. Nếu cháu thích những gì nó nói, thì ổn rồi. Nếu cháu không thích, ta sẽ để anh trai cháu đánh bẹp nó.”
Brenna không nghĩ cô có thể di chuyển được nữa, nhưng bỗng nhiên cô thấy mình đang bước đi. Nic vội vã băng qua cánh đồng chạy đến chỗ cô. Nhanh hơn cô có thể nghĩ, họ đã đứng trước mặt nhau.
Trông anh thật kinh khủng. Hai mắt thâm quầng, và khuôn mặt anh hốc hác hẳn ra. Lần đầu tiên trong đời, cô nhìn thấy sự bất an trong mắt anh. Bất an, và cả sự đau đớn nữa.
Cô hiểu cả hai cảm giác ấy. Cô thấy vui vì được ở ngay gần anh và lại thấy sợ sẽ bị cuốn vào rồi lại bị bỏ rơi bởi một làn sóng cảm xúc nữa. Cô yêu anh. Cô căm giận anh. Cô muốn ném anh vào trong cái máy ép và nghiền xương anh tan ra thành bụi.
“Anh đã có được cơ hội bày tỏ bài diễn thuyết trọng đại mà anh vẫn hằng ôn luyện,” anh nói. “Trong đó có lý giải và chi tiết tất cả mọi chuyện. Anh đã giải thích tại sao mọi chuyện đã thành ra như vậy.”
“Thế trong đó anh có nhớ gọi bản thân mình là một con chồn dối trá không?”
“Không. Anh đặt một cái tên là tên con hoang đần độn.”
“Cũng gần như thế.”
“Em ghét anh.” Giọng anh nghe cam chịu.
“Anh ngạc nhiên hay sao?”
“Anh đã hy vọng...” Anh nhún vai. “Maggie bảo anh đã có những hành động không thể nào tha thứ được.”
“Chị ấy đúng đấy. Anh đã lợi dụng em, Nic ạ. Anh lợi dụng những ước mơ của em. Anh để em nghĩ là anh tin vào em, trong khi suốt thời gian đó anh chỉ đang tạo dựng những thủ đoạn. Anh thậm chí còn không để cho em có cơ hội làm được cái gì với Bốn Chị Em Gái. Anh cứ để em làm, và rồi đến lúc thích hợp, anh sẽ hất tất cả chúng khỏi tay em.”
Cô nhìn anh chăm chăm. “Anh có biết cái tệ nhất là gì không? Suốt thời gian anh lên kế hoạch hủy hoại cuộc đời em, em đã phải lòng anh. Em đã tin tưởng anh với cả tương lai và trái tim mình, và anh thì tìm mọi cách bóp chẹt cả hai thứ ấy.”
Cô quay lưng bước đi, nhưng anh chộp lấy tay cô, giữ cô đứng lại.
“Em nói đúng,” anh nói to, sôi nổi. “Anh đã làm tất cả những chuyện đó. Em bước vào văn phòng anh, muốn có một khoản vay, và anh thấy nó là một cơ hội vàng. Anh không định lợi dụng em, nhưng khi anh gặp được cơ hội, anh chớp lấy nó thôi. Anh cho em vay tiền để làm đòn bẩy khi đàm phán với ông nội của em, và vì anh không bao giờ nghĩ là em lại có thể làm nên chuyện với Bốn Chị Em Gái. Anh đã nghĩ là rồi em sẽ ngã nhào thôi.”
“Cái gì? Anh không nghĩ là em có thể làm được?” Giờ thì anh ta không chỉ làm tổn thương cô, anh ta còn sỉ nhục cô nữa.
“Quỷ ạ, không phải thế. Em đã xa việc làm ăn bao năm rồi. Anh đã tính cho em sáu tháng.” Mắt anh nheo lại. “Nhưng anh đã nhầm. Về tất cả. Anh đã quên mất chuyện em đã từng giỏi đến thế nào, chuyện em sẵn sàng làm việc cật lực đến đâu. Anh đã thấy em làm việc đêm này qua đêm khác, và anh nhận ra em có đủ quyết tâm, đủ khả năng để làm được chuyện đó. Em đã làm anh thấy kính nể.”
“Đồ to đầu tự cao tự đại.” Cô nghiến răng. “Anh nghĩ em thèm bận tâm đến sự kính nể của anh hay sao?”
“Có, anh thật sự như vậy mà.”
“Em không quan tâm.”
“Em nói dối.”
Cô giằng tay ra. Quỷ tha ma bắt anh ta đi, cô lại có bận tâm đến thật. Mặc cho mọi chuyện, quan điểm của Nic vẫn cứ thành vấn đề đối với cô.
“Thì làm sao?” Cô nhìn anh trừng trừng. “Anh kính nể tôi, nhưng anh vẫn lừa dối tôi và ngủ với tôi, đồng thời vẫn tìm mọi cách để phá đi mọi thứ, những gì đã khiến gia đình tôi trở nên đặc biệt.”
Cô chờ cho Nic gào lại cái gì đó đáp trả cô, nhưng thay vì vậy, anh quay mặt đi.
“Anh đã tự bảo mình, là anh muốn trở thành kẻ lớn mạnh nhất và cừ nhất, nhưng tất cả không hẳn là như vậy,” anh nói khẽ. “Anh muốn được là một phần của những gì em đã có với họ. Nếu anh không thể làm được vậy, anh sẽ mua lại nó. Có lẽ một phần rất nhỏ trong đó cũng là để trừng phạt em, bởi những gì em đã làm hồi xưa.”
Anh quay lại nhìn cô. “Ngày đó, anh đã trao cho em tất cả những gì mà anh có, và nó vẫn không đủ. Anh đã vẫn không đủ xứng đáng với em.”
Cơn giận của Brenna tan tành. “Chuyện đó chưa bao giờ là vì anh cả. Nó là vì em. Em đã quá sợ hãi không dám làm theo trái tim mình.”
“Giờ thì anh hiểu rồi, nhưng hồi đó...” Anh nhún vai. “Anh chỉ là một đứa trẻ nhóc.”
“Cả hai chúng ta đều vậy.”
Anh đưa tay lên, chạm lưng những ngón tay của mình lên má cô. Sự tiếp xúc ấm áp ấy khiến cô thấy run rẩy.
“Anh không còn là một đứa trẻ nữa, và không có lý do nào để bào chữa được cho những gì anh mới làm,” anh nói. “Anh đã sai. Nếu anh muốn mua nhà máy, anh phải đàng hoàng mà đề xuất nó. Còn chuyện cho em vay - em nói đúng. Anh đã lợi dụng em. Anh đã lợi dụng những ước mơ của em, và đó là chuyện đê hèn nhất mà anh từng làm. Anh không tự hào gì về con người mình cả.”
Anh buông tay xuống. “Anh không trách em vì đã căm ghét anh. Anh tự nhủ với mình như thế vẫn còn tốt hơn là em không thèm để tâm gì đến anh.”
“Sao anh lại để lại mảnh đất cho em?”
“Vì đó là điều nên làm.” Đôi mắt sẫm của anh ánh lên đau đớn. “Vì anh yêu em và anh không biết làm thế nào để nói xin lỗi với em nữa.” Anh ngắt một chiếc lá trên một cây nho gần đấy và đặt nó vào lòng bàn tay cô. “Vì chúng mình có cái này là điểm chung. Có thể, với thời gian, nó sẽ hàn gắn được những gì đã đổ vỡ.”
Brenna nhận ra là Nic cũng chỉ ngớ ngẩn như mọi gã trai khác trên hành tinh này. Vào chính giữa cuộc nói chuyện trọng đại biến đổi nhất đời mà họ có vẻ đang có đây, anh trao cho cô một chiếc lá?
“Anh lại đặt em đứng ở cái đoạn lưng chừng đấy lần nữa à?”
Anh chau mày lại, cố nhớ xem nói gì tiếp đây. “Anh yêu em.”
“Và?”
Vẻ mặt anh trở nên dè dặt. “Và anh xin lỗi, có được không?”
“Xin lỗi? Em đã lâm vào cảnh này cũng vì anh đấy, Nic. Em quẳng trái tim mình dưới chân anh, và anh giẫm đạp lên nó. Một câu “Anh xin lỗi” và một cái lá không xí xóa được đâu.”
Anh nuốt vào khó khăn. “Brenna à, khi em nói em yêu anh, đó là khoảnh khắc đẹp nhất và cũng tồi tệ nhất đời anh. Anh muốn được bên em còn nhiều hơn anh muốn được thở nữa, nhưng anh cũng biết những gì anh đã làm sẽ phá tan mọi chuyện giữa chúng mình. Em nói đến chuyện quay ngược lại thời gian và thay đổi câu trả lời với lời cầu hôn của anh. Nếu anh được quay lại, anh sẽ không nghe theo lúc em nói ‘không’ đâu. Hồi đó, anh cũng biết đó là chỉ nỗi sợ hãi của em đang nói. Nhưng anh còn trẻ con và kiêu hãnh và em đã khiến anh thấy bị tổn thương. Nếu được cho một cơ hội để làm lại, anh sẽ nói với em rẳng nỗi sợ hãi của em không thể lớn hơn để che phủ được cả hai đứa mình. Anh sẽ đứng trong cái nhà thờ ấy, chỗ em làm lễ với Jeff, và nói cho cả thế giới biết là em yêu anh và anh yêu em.”
Anh ôm lấy cả hai bàn tay cô trong tay mình. “Nếu anh có thể quay ngược thời gian, dù chỉ là về mấy tháng trước thôi, anh sẽ vẫn cho em vay. Nhưng lần này anh làm vậy bởi anh muốn em có được niềm mơ ước của trái tim em. Anh sẽ ở bên em mọi khoảnh khắc mà anh có thể có với em, cho em thấy điều kỳ diệu đó vẫn còn đấy. Anh yêu em. Anh đã yêu em từ giây phút đầu tiên anh nhìn thấy em dò la nếm thử rượu quanh cái thùng rượu chết giẫm ấy.”
Cô đã chờ đợi một cái gì đó kiểu một lời tự thú chân thành. Chứ cô không hề nghĩ anh lại làm cô thấy lung lay và muốn phơi bày tâm hồn mình ra thế này.
“Cả gia đình em ghét anh,” anh nói. “Em ghét anh. Nhưng anh cũng hy vọng là em vẫn yêu anh. Anh muốn giành lại em. Anh sẽ làm bất cứ chuyện gì để cho em thấy mình thuộc về nhau. Anh muốn cưới em, có con với em, và sống đến già với em. Anh muốn được kể lại chuyện ngày xưa cho đến lúc các cháu của chúng mình nghe đến thuộc lòng. Anh muốn được làm rượu cùng em, được làm tình với em, được làm em vui, và được làm một bờ vai vững chắc để lúc nào em cũng có thể dựa vào. Chỉ cần cho anh một cơ hội. Xin em.”
Chưa có người đàn ông nào xuống nước đến như vậy với cô cả. Và cả Nic nữa, cũng chẳng có vẻ gì là sẽ làm như vậy nhiều nhiều nữa sau này đâu, nên Brenna cố hết sức để ghi nhớ lại tất cả cái khoảnh khắc này, để sau này cô có thể nhớ đến nó, mỗi khi anh làm cô phát điên. Cô biết là anh sẽ làm thế mà. Cả hai đều bướng bỉnh và sáng tạo và nhiệt thành với những gì mình làm. Những va chạm là không thể tránh khỏi rồi. Nhưng kể cả vậy, cũng không có ai khiến cô muốn được cùng tranh luận, được ôm ấp trong đêm, hay muốn yêu, như anh nữa.
Cô nghiêng người về anh và chạm nhẹ môi lên môi anh.
“Mấy đứa nhóc?” cô hỏi.
Anh toét miệng cười, rồi cái nụ cười toe toét ấy biến thành một tràng cười giòn. Anh ôm cô và bế bổng cô xoay tròn. “Nhiều chừng nào mà em muốn.”
“Nếu em cưới anh, em muốn được có tiếng nói trong chuyện điều hành Wild Sea như thế nào. Ở đấy máy móc nhiều quá. Anh cần phải để thu hoạch bằng tay nhiều hơn. Và những thùng ủ rượu mà anh đã lựa chọn thực sự là...”
Anh làm cô im lặng với một nụ hôn. Một nụ hôn sâu đậm, khao khát, nồng nàn, cho quá nhiều những thời gian xa cách, cho những vết thương và những cơ hội đã bị lỡ. Nước mắt ngập mắt cô, và cô biết, cô đang khóc cho cả hai bọn họ.
“Em yêu anh, Nic ạ,” cô thì thầm. “Em vẫn luôn yêu anh.”
Ánh mắt anh gặp mắt cô và anh mỉm cười. “Anh cũng yêu em.”
Cô đặt tay lên vai anh. “Anh biết không, em nghĩ là bố mẹ em vẫn chưa gửi thiếp mời cho đám cưới của Katie và Francesca đâu. Mình vẫn còn có thời gian để biến nó thành một đám cưới ba đấy.”
“Em nghĩ đó là một ý tưởng cực kỳ đấy à? Ông nội em sẽ không gầm ghè nhìn anh suốt buổi lễ hay sao?”
“Không đâu. Nội còn nói với em là đến lúc cho qua mối thù rồi cơ.” Cô mỉm cười.
“Vậy nếu đó là điều em muốn, thì anh sẽ nói cứ làm vậy đi.”
Cô cười toe. “Mẹ em chắc sẽ được dịp phát cáu lên mất.”
“Vì chuyện lo hậu cần cho bữa tiệc, hay vì em sẽ cưới anh?”
“Ồ, vì cái thảm họa thêm khách mời, thêm đồ ăn, những chuyện kiểu đó ấy. Nhưng không phải lo đâu. Có Katie giúp đỡ, toàn bộ sự kiện sẽ được tổ chức quy củ như trong quân đội cho xem. Ờ, mà nói đến quân đội, chúng mình phải đi gọi cho Joe nữa và báo với anh ấy là chưa cần phải nện cho anh một trận ngay đâu.”
“Nhẹ cả người.”
“Anh thực sự không lo sợ đến thế đâu, phải không?”
“Không hề, ngoại trừ chuyện sợ mất em.”
“Rất tiếc. Anh mắc vào em rồi. Và, nhắc đến chuyện đó, chuẩn bị tinh thần đi nhé. Khi mình về đến nhà, anh sẽ được ôm và được bẹo má đau đến phát khóc đấy. Rồi cứ chờ đến lúc hai bà nhìn thấy Max xem. Nó sẽ được vỗ béo đến phát phì luôn. Và bố em nữa, sẽ muốn nói chuyện với anh về những kế hoạch marketing, và em nghĩ là Nội Lorenzo đang thầm ghen tị với cái thiết bị đóng chai tân tiến của anh nữa, nhưng đừng có mơ nội sẽ thừa nhận chuyện đó. Và em cũng không có chút ý tưởng nào về chuyện các chị và em gái em sẽ nói gì đâu đấy. Em muốn nói là, tất cả bọn họ đều đã từng có thời có những viễn tưởng về anh hàng mấy năm trời. Thế sẽ lúng túng lắm khi bây giờ anh lại thành anh và em rể của họ.”
Họ đi về điền trang Marcelli, Brenna cho anh nghe về họ hàng của cô, và về đủ các cách mà họ sẽ dùng để làm anh phát điên lên và để chào đón anh và để cố đảo lộn cuộc sống của anh.
“Nếu chúng mình kết hôn, anh sẽ là một phần của gia đình,” cô nói. “Nghĩ thử xem, liệu anh có chịu trận được đến năm mươi hay sáu mươi năm nữa không?”
“Anh nóng lòng lắm rồi đây.”