Chương 16: Cậu chủ ăn chơi trác táng bị trao nhầm chỉ nghĩ đến việc nuôi heo
Lục Minh Tư ngây ngốc đứng tại chỗ, sau khi chịu cú sốc lớn, một ít chi tiết cũng dần dần rõ ràng lên. Như kiếp trước nhà họ Lục rất dung túng Lục Úy Lam, như nhà họ Túc xui xẻo tới thế nào để rồi suy tàn, lại như Túc Minh Ca và Lục Úy Lam không giống nhau chút nào.
Nhìn bộ dạng chịu đả kích của Lục Minh Tư, Lục Hiếu Chi cũng không có cảm giác đau lòng gì, việc Lục Minh Tư trở về đối với ông kỳ thật, phiền toái nhiều hơn vui sướng, chỉ là bởi vì Lục Minh Tư đúng thật là huyết mạch của nhà họ Lục, ông không thể không nhận người này, "Mẹ mày lúc ấy sinh ở bệnh viện là tốt nhất, bất luận là kỹ thuật chữa bệnh hay là biện pháp an ninh, mày cho rằng vì sai lầm của y tá thật sự có thể dễ dàng khiến hai gia đình lớn nhận nhầm con hay sao."
Não của Lục Minh Tư rốt cuộc lại làm việc lần nữa, nghe Lục Hiếu Chi nói như thế, phản ứng đầu tiên đó là khó có thể tin mà nhìn qua, "Con thì sao? Hai người mang Lục Úy Lam về đây, có nghĩ tới con hay không? Tùy ý để con đi theo nhà họ Túc chịu khổ, 20 năm chẳng quan tâm, nếu không phải anh cả phát hiện ra con, cả đời này hai người đều không tính nhận con phải hay không?"
Nghe xong, Lục Hiếu Chi rất tức giận, "Chúng tao đã tính toán, chỉ cần qua 30 tuổi, chúng tao tự nhiên sẽ đi tìm mày, kết quả hiện tại mày trở về, ngược lại làm mọi chuyện trở nên phức tạp, trở về cũng thôi đi, còn không làm tao bớt lo, quậy ra nhiều chuyện như vậy, quả nhiên là Thiên Sát Cô Tinh, nhận mày? Tình hình của nhà họ Túc năm đó mày cũng thấy, năm đó thực lực nhà họ Túc không kém so với nhà họ Lục, hiện tại bị mày khắc thành cái dạng gì?"
"Con mới không tin số mệnh, nhà họ Túc đó là do bọn họ xui xẻo, con chỉ biết, con không nên lớn lên ở hoàn cảnh như vậy, cái gì 30 tuổi, nếu con không trở lại, có thể sống đến 30 tuổi hay không cũng không biết!" Lục Minh Tư chịu tủi thân hai kiếp cũng hoàn toàn nổi giận, cậu ta cho rằng tất cả đều là lỗi của Lục Úy Lam, kết quả hiện tại nói cho cậu ta, là do mệnh của cậu ta không tốt, cái này làm sao cậu ta có thể tiếp nhận.
Đối với sự phẫn nộ Lục Minh Tư, Lục Hiếu Chi cũng không để ý, chỉ hừ lạnh một tiếng, "Mạng mày không sao đâu, cho dù người nhà họ Túc chết sạch, mày cũng sẽ không có chuyện gì. Tao mặc kệ mày nghĩ gì về Lục Úy Lam, nhưng nếu mày muốn ở lại nhà họ Lục, thì nó nhất định cũng phải muốn ở lại nhà họ Túc! Việc mày trở về sớm đã nằm ngoài kế hoạch, tốt nhất thành thật một chút, không nên có mấy tâm tư vụn vặt nào."
Không thể không nói, lúc làm người khác đau đớn nhất, Lục Hiếu Chi rất có thiên phú, ông hàng năm ở vị trí người ra lệnh, trước nay không để ý đến cảm nhận của người khác. Lục Minh Tư bị tức giận đến nói không ra lời, nhưng cũng may có kinh nghiệm kiếp trước làm cơ sở, cậu ta cuối cùng vẫn là bình tĩnh lại, "Rất xin lỗi ba, chỉ là con quá sốc rồi."
Lục Hiếu Chi rất vừa lòng với thái độ của Lục Minh Tư, sắc mặt hòa hoãn hơn, "Mày hiểu rồi thì tốt."
Trình Nhiên thấy hai bên một lần nữa bình tĩnh lại, trên mặt cũng lộ ra ý cười, "Người một nhà nên hòa thuận, mẹ thấy theo tính cách của Úy Lam khả năng là không đi bệnh viện xin lỗi, chuyện này vẫn là nghĩ biện pháp khác."
Trong thư phòng, chỉ có Lục Hành Chỉ trước sau đều không lên tiếng, tựa như là lúc đầu khiếp sợ lúc sau không chút quan tâm với việc này.
"Chuyện này là con sai, con đi xin lỗi." Lục Minh Tư như áy náy cúi đầu, chủ động mở miệng.
"Lúc ban đầu phát sinh chuyện con đi thừa nhận cũng đã nhận rồi, nhưng cục diện hiện tại, con thừa nhận chỉ bị người ta chế giễu, Hành Chỉ, những người nhà họ Ninh đó nói như thế nào." Lục Hiếu Chi không tán thành với ý tưởng của Lục Minh Tư, với tình huống hiện giờ, nếu Lục Minh Tư đứng ra nói người là cậu ta đâm, người khác tin hay không là một chuyện, nhưng họ nhìn nhà họ Lục như thế nào lại là vấn đề khác.
Trong thư phòng yên tĩnh hồi lâu, Lục Hành Chỉ không trả lời.
"Hành Chỉ?" Trình Nhiên đẩy đẩy Lục Hành Chỉ, Lục Hành Chỉ mới lấy lại tinh thần, Trình Nhiên lại lặp vấn đề một lần nữa.
"Vấn đề bồi thường đã nói xong, hiện tại nhà họ Ninh một mực muốn Úy Lam đi xin lỗi, việc này sẽ kết thúc."
"Đám quỷ nghèo này, không kể tiền, còn nhiều chuyện như vậy!" Lục Hiếu Chi nhíu nhíu mày, suy nghĩ biện pháp giải quyết.
Trong lòng Lục Minh Tư rất vui, sở dĩ nhà họ Ninh nhất định bắt Lục Úy Lam xin lỗi cũng có một phần công lao của cậu ta, là cậu ta sớm mua được một người thân của trong nhà họ Ninh, "Nếu Úy Lam thật sự phải rời khỏi nhà họ Lục thì làm sao bây giờ?" Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp giải quyết sao? Không, kiếp trước Lục Úy Lam sau khi chết, người nhà họ Lục tuy rằng khiếp sợ phẫn nộ, nhưng cũng không thực sự hỗn loạn, Lục Hiếu Chi nhất định còn có việc chưa nói rõ ràng.
"Thằng bé sẽ không rời khỏi, rời khỏi nhà họ Lục, thằng bé không có năng lực sinh tồn." Lục Hành Chỉ mở miệng nói.
Trình Nhiên gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta nuôi nó từ nhỏ vì vậy, nó không thể rời khỏi nhà họ Lục."
Cậu hai nhà họ Lục Lục Úy Lam là tên vô dụng chỉ biết ăn chơi trác táng, đây là chuyện ai cũng biết, nếu rời khỏi nhà họ Lục, Lục Úy Lam sẽ chả là cái gì cả. Nhưng đã là người có phúc hậu, sao có thể trở thành một tên vô dụng trời sinh, tất cả là vì sớm đã có kế hoạch.
Lục Minh Tư nhìn Lục Hiếu Chi không nói gì, càng thêm khẳng định suy đoán của chính mình, Lục Hiếu Chi nhất định còn có kế hoạch dự phòng, chỉ là chưa đến thời điểm nhất định thì sẽ không sử dụng, cho nên, cậu ta có thể nghĩ cách diệt trừ Lục Úy Lam như cũ. Cái gì mà Thiên Sát Cô Tinh, cậu ta mới không tin, hơn nữa cho dù là thật thì sao, nếu người nhà họ Lục xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như vậy có tất cả của nhà họ Lục dễ như trở bàn tay, mà đó là những thứ nhà họ Lục nợ cậu ta.
Trong thư phòng, trong lòng bốn người đều có tính kế, cuối cùng lại thảo luận một phen, đưa ra phương pháp thỏa hiệp để giải quyết vấn đề của nhà họ Ninh.
Kẹt một tiếng, cửa phòng ngủ của Lục Úy Lam mở ra, Trình Nhiên bưng ly nước đi vào, "Lam Lam, chúng ta thảo luận một chút, quyết định không cho Lam Lam chịu nỗi oan này, khát nước không, con mỗi lần cơm nước xong đều thích uống nước."
Lục Úy Lam từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt tủi thân nhìn Trình Nhiên, "Mẹ, vẫn là mẹ tốt với con nhất."
"Thằng nhóc thúi, lời này nhất định là cũng đã nói với anh trai." Trình Nhiên cười đưa ly nước, lại trò chuyện một hồi với Lục Úy Lam, quan hệ hai bên cứ như vậy dịu đi. Nhưng Lục Úy Lam tỏ vẻ bản thân sống một mình ở bên ngoài khá tốt, tạm thời không nghĩ đến việc dọn về. Trình Nhiên biết Lục Úy Lam là không muốn nhìn Lục Minh Tư, cũng không có miễn cưỡng, dù sao mặc kệ Lục Úy Lam ở hay không ở trong nhà, đều là người nhà họ Lục.
Giấc ngủ trưa ngắn ngủi qua đi, Lục Úy Lam vẫn rời khỏi Lục gia, đi về biệt thự nhỏ của mình, trước khi đi về, Trình Nhiên luôn dặn dò, phải đội mũ và mang khẩu trang, cố tránh dòng người, Lục Úy Lam cho là Trình Nhiên không yên tâm, ngoan ngoãn làm theo. Mà lúc cậu rời đi không lâu, người nhà họ Lục cũng hành động, bọn họ cử người đi đến bệnh viện trước, trấn an Ninh Hinh Thần, đưa quà tặng, cũng chân thành xin lỗi.
Cho nên lúc ban đêm, Tiểu Thất đang ngân nga, lúc xử lý ban công của mình, liền nhận được điện thoại gọi tới của Túc Minh Ca, Túc Minh Ca bảo cậu xem tin đầu trên hot search.
Mở ra vừa thấy, phát hiện đúng là video người nhà họ Lục xin lỗi,trong video, Lục Hiếu Chi tựa như một người cha yêu thương con trai, khom lưng xin lỗi thật sâu đối với Ninh Hinh Thần, người nhà họ Ninh tùy ý xô đẩy đánh chửi cũng không đứng dậy, Trình Nhiên, Lục Hành Chỉ, Lục Minh Tư cũng như thế, mỗi người đều biểu hiện ra mười phần thành ý, cộng với tiếng khóc đau lòng của Ninh Hinh Thần, cảnh tượng có thể nói là rất cảm động.
Trong tiếng nghẹn ngào, còn có thể nghe được giọng nói của hai bên, "Tôi thay đứa con không hiểu chuyện của tôi xin lỗi, tôi biết dù tôi có bồi thường ra sao, cũng không có cách nào bù đắp nỗi đau xót của mọi người, nhưng xin hãy cho tôi cơ hội hiếm hoi này, nói với cháu một tiếng rất xin lỗi."
"Lục Úy Lam đâu? Sao tên đó không có tới! Người khác đâu!"
"Úy Lam bị ba nó đánh một trận, hiện tại còn không xuống giường được, chúng tôi cũng rất đau lòng về việc của Tiểu Ninh, nhà họ Lục chúng tôi sẽ trả hết mọi biện pháp trị liệu của cháu, dì thay mặt Úy Lam xin lỗi cháu."
"Úy Lam lần này là thật sự biết sai rồi, tôi mới vừa trở về nhà họ Lục, tiếp xúc với Úy Lam, có thể cảm giác được thằng bé thật sự không xấu, lần này gây ra họa, thằng bé cũng rất tự trách, rất nhiều lần tôi nhìn thấy thằng bé một mình vào ban đêm vừa uống rượu vừa khóc lóc nói xin lỗi, lần này thật sự là thân thể thằng bé không khoẻ, không có cách nào tới xin lỗi, cả nhà chúng tôi thay thế thằng bé nói tiếng xin lỗi với cô, hôm nay tới, mặc cho bị đánh chửi, chỉ hy vọng cô tha thứ cho Úy Lam."
Tiếng ồn ào nhốn nháo ở trong video còn tiếp tục, Tiểu Thất cúi đầu nhìn thân thể khoẻ mạnh còn có thể sửa sang lại một mảnh ruộng của bản thân, suy nghĩ người không xuống được giường cuối cùng là ai.
Không thể không nói, người nhà họ Lục đều rất có thiên phú diễn kịch, ngay cả Lục Hành Chỉ mặt không biểu tình, một câu không nói cũng làm người nhìn ra một loại thái độ thành khẩn mà nghiêm túc. Cũng không thể không nói, người nhà họ Lục có phương pháp giải quyết vấn đề trước sau như một đơn giản trực tiếp, mày không đi xin lỗi, được thôi, chúng tao thay mày đi xin lỗi.
6362 bị hành động của người nhà họ Lục làm chấn động, như vậy, việc Lục Úy Lam đâm người đã được giải quyết, dù sao người nhà càng có sức thuyết phục hơn so với bản thân.
Có thể tưởng tượng, video xin lỗi này vừa ra, Lục Úy Lam người duy nhất trong nhà họ Lục không có xuất hiện liền lại lần nữa bị mắng lên hot search, bất luận Lục Úy Lam có thật sự không xuống nổi giường hy không, đối với thái độ thành khẩn của nhà họ Lục, lý do gì cũng bị lu mờ.
Thông báo tin nhắn trong di động liên tiếp vang lên, thậm chí còn có cuộc gọi đến, trong đó có quen, cũng có xa lạ, Tiểu Thất nghe theo lời dặn của Túc Minh Ca, một cái cũng không nghe.
【 Mấy ngày nay cố gắng không ra cửa, cũng không cần xem tin tức trên mạng, anh sẽ mau chóng trở về. 】
Nhìn tin nhắn của Túc Minh Ca, Tiểu Thất trở về biểu cảm ngoan ngoãn gật đầu, sau đó tiếp tục vui vẻ mà mân mê ban công. Ngược lại là 6362 vẫn luôn ở trạng thái tức giận bất bình, cảm thấy người nhà họ Lục thật sự âm hiểm, 【 Đúng rồi, đoạn phim đâu? Ghi âm đâu? Chúng ta muốn vạch mặt nhà họ Lục! 】
Động tác trên tay Tiểu Thất không ngừng lại,【 Bé Hòm Thư, cậu có nghe qua một bài hát hay chưa? 】
6362 mờ mịt, 【 Bài hát?】
【 Chúng ta là kẻ thế thân ~ chúng ta là kẻ thế thân ~ chúng ta là kẻ thế thân ~~~】
6362 "......" Nó hợp lý hoài nghi ký chủ là đang trả thù nó lúc trước dùng bài hát này đánh thức cậu, nhưng nhìn ký chủ không chút hoang mang, 6362 cảm thấy, chỉ người có trái tim to lớn như vậy mới thích hợp trói định với hệ thống thế thân.
Sự ngưỡng mộ của 6362 vẫn luôn liên tục đến khi Tiểu Thất sửa sang lại xong mầm cải thìa cuối cùng, chỉ thấy Tiểu Thất đặt ấm nước xuống, xắn tay áo ống quần lên, hùng hổ đi ra cửa, "Đáng giận! Dám lừa tôi! Tôi muốn bắt bọn họ tới làm phân hóa học!"
6362 luống cuống, nó chỉ là nói mà thôi, nhiệm vụ vẫn phải làm, 【 Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Chúng ta là kẻ thế thân ~ chúng ta là kẻ thế thân ~ chúng ta là kẻ thế thân ~~~】
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thất, "Tựa sách mới này có bộc lộ khí chất của tôi quá nhiều không? Than ôi, tôi có khí chất cao quý không thể che giấu!"
Thiên thần nhỏ đã bình chọn cho tôi hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng trong thời gian 25/10 / 202121 / 30: 00~
Cảm ơn thiên thần nhỏ đã bình chọn cho mỏ:
Tôi yêu Erlangshen 1;
Cảm ơn thiên thần nhỏ đã tưới dinh dưỡng Bạn: 19412466 45 bình; 1 chai Little Eleven; cảm ơn các bạn đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
- --
Lời editor: Giờ tôi mới biết tác giả hay nói mấy lời cuối chương lắm mọi người ạ:))) Đang bổ sung đây tha lỗi cho tui nha?
Nhìn bộ dạng chịu đả kích của Lục Minh Tư, Lục Hiếu Chi cũng không có cảm giác đau lòng gì, việc Lục Minh Tư trở về đối với ông kỳ thật, phiền toái nhiều hơn vui sướng, chỉ là bởi vì Lục Minh Tư đúng thật là huyết mạch của nhà họ Lục, ông không thể không nhận người này, "Mẹ mày lúc ấy sinh ở bệnh viện là tốt nhất, bất luận là kỹ thuật chữa bệnh hay là biện pháp an ninh, mày cho rằng vì sai lầm của y tá thật sự có thể dễ dàng khiến hai gia đình lớn nhận nhầm con hay sao."
Não của Lục Minh Tư rốt cuộc lại làm việc lần nữa, nghe Lục Hiếu Chi nói như thế, phản ứng đầu tiên đó là khó có thể tin mà nhìn qua, "Con thì sao? Hai người mang Lục Úy Lam về đây, có nghĩ tới con hay không? Tùy ý để con đi theo nhà họ Túc chịu khổ, 20 năm chẳng quan tâm, nếu không phải anh cả phát hiện ra con, cả đời này hai người đều không tính nhận con phải hay không?"
Nghe xong, Lục Hiếu Chi rất tức giận, "Chúng tao đã tính toán, chỉ cần qua 30 tuổi, chúng tao tự nhiên sẽ đi tìm mày, kết quả hiện tại mày trở về, ngược lại làm mọi chuyện trở nên phức tạp, trở về cũng thôi đi, còn không làm tao bớt lo, quậy ra nhiều chuyện như vậy, quả nhiên là Thiên Sát Cô Tinh, nhận mày? Tình hình của nhà họ Túc năm đó mày cũng thấy, năm đó thực lực nhà họ Túc không kém so với nhà họ Lục, hiện tại bị mày khắc thành cái dạng gì?"
"Con mới không tin số mệnh, nhà họ Túc đó là do bọn họ xui xẻo, con chỉ biết, con không nên lớn lên ở hoàn cảnh như vậy, cái gì 30 tuổi, nếu con không trở lại, có thể sống đến 30 tuổi hay không cũng không biết!" Lục Minh Tư chịu tủi thân hai kiếp cũng hoàn toàn nổi giận, cậu ta cho rằng tất cả đều là lỗi của Lục Úy Lam, kết quả hiện tại nói cho cậu ta, là do mệnh của cậu ta không tốt, cái này làm sao cậu ta có thể tiếp nhận.
Đối với sự phẫn nộ Lục Minh Tư, Lục Hiếu Chi cũng không để ý, chỉ hừ lạnh một tiếng, "Mạng mày không sao đâu, cho dù người nhà họ Túc chết sạch, mày cũng sẽ không có chuyện gì. Tao mặc kệ mày nghĩ gì về Lục Úy Lam, nhưng nếu mày muốn ở lại nhà họ Lục, thì nó nhất định cũng phải muốn ở lại nhà họ Túc! Việc mày trở về sớm đã nằm ngoài kế hoạch, tốt nhất thành thật một chút, không nên có mấy tâm tư vụn vặt nào."
Không thể không nói, lúc làm người khác đau đớn nhất, Lục Hiếu Chi rất có thiên phú, ông hàng năm ở vị trí người ra lệnh, trước nay không để ý đến cảm nhận của người khác. Lục Minh Tư bị tức giận đến nói không ra lời, nhưng cũng may có kinh nghiệm kiếp trước làm cơ sở, cậu ta cuối cùng vẫn là bình tĩnh lại, "Rất xin lỗi ba, chỉ là con quá sốc rồi."
Lục Hiếu Chi rất vừa lòng với thái độ của Lục Minh Tư, sắc mặt hòa hoãn hơn, "Mày hiểu rồi thì tốt."
Trình Nhiên thấy hai bên một lần nữa bình tĩnh lại, trên mặt cũng lộ ra ý cười, "Người một nhà nên hòa thuận, mẹ thấy theo tính cách của Úy Lam khả năng là không đi bệnh viện xin lỗi, chuyện này vẫn là nghĩ biện pháp khác."
Trong thư phòng, chỉ có Lục Hành Chỉ trước sau đều không lên tiếng, tựa như là lúc đầu khiếp sợ lúc sau không chút quan tâm với việc này.
"Chuyện này là con sai, con đi xin lỗi." Lục Minh Tư như áy náy cúi đầu, chủ động mở miệng.
"Lúc ban đầu phát sinh chuyện con đi thừa nhận cũng đã nhận rồi, nhưng cục diện hiện tại, con thừa nhận chỉ bị người ta chế giễu, Hành Chỉ, những người nhà họ Ninh đó nói như thế nào." Lục Hiếu Chi không tán thành với ý tưởng của Lục Minh Tư, với tình huống hiện giờ, nếu Lục Minh Tư đứng ra nói người là cậu ta đâm, người khác tin hay không là một chuyện, nhưng họ nhìn nhà họ Lục như thế nào lại là vấn đề khác.
Trong thư phòng yên tĩnh hồi lâu, Lục Hành Chỉ không trả lời.
"Hành Chỉ?" Trình Nhiên đẩy đẩy Lục Hành Chỉ, Lục Hành Chỉ mới lấy lại tinh thần, Trình Nhiên lại lặp vấn đề một lần nữa.
"Vấn đề bồi thường đã nói xong, hiện tại nhà họ Ninh một mực muốn Úy Lam đi xin lỗi, việc này sẽ kết thúc."
"Đám quỷ nghèo này, không kể tiền, còn nhiều chuyện như vậy!" Lục Hiếu Chi nhíu nhíu mày, suy nghĩ biện pháp giải quyết.
Trong lòng Lục Minh Tư rất vui, sở dĩ nhà họ Ninh nhất định bắt Lục Úy Lam xin lỗi cũng có một phần công lao của cậu ta, là cậu ta sớm mua được một người thân của trong nhà họ Ninh, "Nếu Úy Lam thật sự phải rời khỏi nhà họ Lục thì làm sao bây giờ?" Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp giải quyết sao? Không, kiếp trước Lục Úy Lam sau khi chết, người nhà họ Lục tuy rằng khiếp sợ phẫn nộ, nhưng cũng không thực sự hỗn loạn, Lục Hiếu Chi nhất định còn có việc chưa nói rõ ràng.
"Thằng bé sẽ không rời khỏi, rời khỏi nhà họ Lục, thằng bé không có năng lực sinh tồn." Lục Hành Chỉ mở miệng nói.
Trình Nhiên gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta nuôi nó từ nhỏ vì vậy, nó không thể rời khỏi nhà họ Lục."
Cậu hai nhà họ Lục Lục Úy Lam là tên vô dụng chỉ biết ăn chơi trác táng, đây là chuyện ai cũng biết, nếu rời khỏi nhà họ Lục, Lục Úy Lam sẽ chả là cái gì cả. Nhưng đã là người có phúc hậu, sao có thể trở thành một tên vô dụng trời sinh, tất cả là vì sớm đã có kế hoạch.
Lục Minh Tư nhìn Lục Hiếu Chi không nói gì, càng thêm khẳng định suy đoán của chính mình, Lục Hiếu Chi nhất định còn có kế hoạch dự phòng, chỉ là chưa đến thời điểm nhất định thì sẽ không sử dụng, cho nên, cậu ta có thể nghĩ cách diệt trừ Lục Úy Lam như cũ. Cái gì mà Thiên Sát Cô Tinh, cậu ta mới không tin, hơn nữa cho dù là thật thì sao, nếu người nhà họ Lục xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như vậy có tất cả của nhà họ Lục dễ như trở bàn tay, mà đó là những thứ nhà họ Lục nợ cậu ta.
Trong thư phòng, trong lòng bốn người đều có tính kế, cuối cùng lại thảo luận một phen, đưa ra phương pháp thỏa hiệp để giải quyết vấn đề của nhà họ Ninh.
Kẹt một tiếng, cửa phòng ngủ của Lục Úy Lam mở ra, Trình Nhiên bưng ly nước đi vào, "Lam Lam, chúng ta thảo luận một chút, quyết định không cho Lam Lam chịu nỗi oan này, khát nước không, con mỗi lần cơm nước xong đều thích uống nước."
Lục Úy Lam từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt tủi thân nhìn Trình Nhiên, "Mẹ, vẫn là mẹ tốt với con nhất."
"Thằng nhóc thúi, lời này nhất định là cũng đã nói với anh trai." Trình Nhiên cười đưa ly nước, lại trò chuyện một hồi với Lục Úy Lam, quan hệ hai bên cứ như vậy dịu đi. Nhưng Lục Úy Lam tỏ vẻ bản thân sống một mình ở bên ngoài khá tốt, tạm thời không nghĩ đến việc dọn về. Trình Nhiên biết Lục Úy Lam là không muốn nhìn Lục Minh Tư, cũng không có miễn cưỡng, dù sao mặc kệ Lục Úy Lam ở hay không ở trong nhà, đều là người nhà họ Lục.
Giấc ngủ trưa ngắn ngủi qua đi, Lục Úy Lam vẫn rời khỏi Lục gia, đi về biệt thự nhỏ của mình, trước khi đi về, Trình Nhiên luôn dặn dò, phải đội mũ và mang khẩu trang, cố tránh dòng người, Lục Úy Lam cho là Trình Nhiên không yên tâm, ngoan ngoãn làm theo. Mà lúc cậu rời đi không lâu, người nhà họ Lục cũng hành động, bọn họ cử người đi đến bệnh viện trước, trấn an Ninh Hinh Thần, đưa quà tặng, cũng chân thành xin lỗi.
Cho nên lúc ban đêm, Tiểu Thất đang ngân nga, lúc xử lý ban công của mình, liền nhận được điện thoại gọi tới của Túc Minh Ca, Túc Minh Ca bảo cậu xem tin đầu trên hot search.
Mở ra vừa thấy, phát hiện đúng là video người nhà họ Lục xin lỗi,trong video, Lục Hiếu Chi tựa như một người cha yêu thương con trai, khom lưng xin lỗi thật sâu đối với Ninh Hinh Thần, người nhà họ Ninh tùy ý xô đẩy đánh chửi cũng không đứng dậy, Trình Nhiên, Lục Hành Chỉ, Lục Minh Tư cũng như thế, mỗi người đều biểu hiện ra mười phần thành ý, cộng với tiếng khóc đau lòng của Ninh Hinh Thần, cảnh tượng có thể nói là rất cảm động.
Trong tiếng nghẹn ngào, còn có thể nghe được giọng nói của hai bên, "Tôi thay đứa con không hiểu chuyện của tôi xin lỗi, tôi biết dù tôi có bồi thường ra sao, cũng không có cách nào bù đắp nỗi đau xót của mọi người, nhưng xin hãy cho tôi cơ hội hiếm hoi này, nói với cháu một tiếng rất xin lỗi."
"Lục Úy Lam đâu? Sao tên đó không có tới! Người khác đâu!"
"Úy Lam bị ba nó đánh một trận, hiện tại còn không xuống giường được, chúng tôi cũng rất đau lòng về việc của Tiểu Ninh, nhà họ Lục chúng tôi sẽ trả hết mọi biện pháp trị liệu của cháu, dì thay mặt Úy Lam xin lỗi cháu."
"Úy Lam lần này là thật sự biết sai rồi, tôi mới vừa trở về nhà họ Lục, tiếp xúc với Úy Lam, có thể cảm giác được thằng bé thật sự không xấu, lần này gây ra họa, thằng bé cũng rất tự trách, rất nhiều lần tôi nhìn thấy thằng bé một mình vào ban đêm vừa uống rượu vừa khóc lóc nói xin lỗi, lần này thật sự là thân thể thằng bé không khoẻ, không có cách nào tới xin lỗi, cả nhà chúng tôi thay thế thằng bé nói tiếng xin lỗi với cô, hôm nay tới, mặc cho bị đánh chửi, chỉ hy vọng cô tha thứ cho Úy Lam."
Tiếng ồn ào nhốn nháo ở trong video còn tiếp tục, Tiểu Thất cúi đầu nhìn thân thể khoẻ mạnh còn có thể sửa sang lại một mảnh ruộng của bản thân, suy nghĩ người không xuống được giường cuối cùng là ai.
Không thể không nói, người nhà họ Lục đều rất có thiên phú diễn kịch, ngay cả Lục Hành Chỉ mặt không biểu tình, một câu không nói cũng làm người nhìn ra một loại thái độ thành khẩn mà nghiêm túc. Cũng không thể không nói, người nhà họ Lục có phương pháp giải quyết vấn đề trước sau như một đơn giản trực tiếp, mày không đi xin lỗi, được thôi, chúng tao thay mày đi xin lỗi.
6362 bị hành động của người nhà họ Lục làm chấn động, như vậy, việc Lục Úy Lam đâm người đã được giải quyết, dù sao người nhà càng có sức thuyết phục hơn so với bản thân.
Có thể tưởng tượng, video xin lỗi này vừa ra, Lục Úy Lam người duy nhất trong nhà họ Lục không có xuất hiện liền lại lần nữa bị mắng lên hot search, bất luận Lục Úy Lam có thật sự không xuống nổi giường hy không, đối với thái độ thành khẩn của nhà họ Lục, lý do gì cũng bị lu mờ.
Thông báo tin nhắn trong di động liên tiếp vang lên, thậm chí còn có cuộc gọi đến, trong đó có quen, cũng có xa lạ, Tiểu Thất nghe theo lời dặn của Túc Minh Ca, một cái cũng không nghe.
【 Mấy ngày nay cố gắng không ra cửa, cũng không cần xem tin tức trên mạng, anh sẽ mau chóng trở về. 】
Nhìn tin nhắn của Túc Minh Ca, Tiểu Thất trở về biểu cảm ngoan ngoãn gật đầu, sau đó tiếp tục vui vẻ mà mân mê ban công. Ngược lại là 6362 vẫn luôn ở trạng thái tức giận bất bình, cảm thấy người nhà họ Lục thật sự âm hiểm, 【 Đúng rồi, đoạn phim đâu? Ghi âm đâu? Chúng ta muốn vạch mặt nhà họ Lục! 】
Động tác trên tay Tiểu Thất không ngừng lại,【 Bé Hòm Thư, cậu có nghe qua một bài hát hay chưa? 】
6362 mờ mịt, 【 Bài hát?】
【 Chúng ta là kẻ thế thân ~ chúng ta là kẻ thế thân ~ chúng ta là kẻ thế thân ~~~】
6362 "......" Nó hợp lý hoài nghi ký chủ là đang trả thù nó lúc trước dùng bài hát này đánh thức cậu, nhưng nhìn ký chủ không chút hoang mang, 6362 cảm thấy, chỉ người có trái tim to lớn như vậy mới thích hợp trói định với hệ thống thế thân.
Sự ngưỡng mộ của 6362 vẫn luôn liên tục đến khi Tiểu Thất sửa sang lại xong mầm cải thìa cuối cùng, chỉ thấy Tiểu Thất đặt ấm nước xuống, xắn tay áo ống quần lên, hùng hổ đi ra cửa, "Đáng giận! Dám lừa tôi! Tôi muốn bắt bọn họ tới làm phân hóa học!"
6362 luống cuống, nó chỉ là nói mà thôi, nhiệm vụ vẫn phải làm, 【 Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Chúng ta là kẻ thế thân ~ chúng ta là kẻ thế thân ~ chúng ta là kẻ thế thân ~~~】
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thất, "Tựa sách mới này có bộc lộ khí chất của tôi quá nhiều không? Than ôi, tôi có khí chất cao quý không thể che giấu!"
Thiên thần nhỏ đã bình chọn cho tôi hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng trong thời gian 25/10 / 202121 / 30: 00~
Cảm ơn thiên thần nhỏ đã bình chọn cho mỏ:
Tôi yêu Erlangshen 1;
Cảm ơn thiên thần nhỏ đã tưới dinh dưỡng Bạn: 19412466 45 bình; 1 chai Little Eleven; cảm ơn các bạn đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
- --
Lời editor: Giờ tôi mới biết tác giả hay nói mấy lời cuối chương lắm mọi người ạ:))) Đang bổ sung đây tha lỗi cho tui nha?