Chương 3: Chết chắc rồi
Trải qua thêm mấy ngày, cuối cùng cũng đã đến hôn lễ của An Như Hinh và Lôi Gia Hào rồi.
Hôm nay cô mặc trên người một chiếc váy rất lộng lẫy, bản thân cũng được trang điểm rất xinh đẹp, chỉ đáng tiếc là cô không thể nhìn thấy nó thôi. Và hiển nhiên, hôm nay gia đình của bác cả thật sự cũng không đến, sự việc đó làm cho An Thải Thuần càng nghĩ càng tức giận, nhưng ông ta cũng không thể gây rối buổi hôn lễ này được.
Cứ như thế, không biết trải qua bao lâu, cuối cùng An Như Hinh cũng đã được Sơn Trà đưa vào phòng tân hôn, gấp gáp đến mức không chờ được, cô trực tiếp cởi bỏ váy cưới, sau đó còn quay lưng lại với Sơn Trà, nói:
- Mau! Sơn Trà, mau giúp tôi kéo dây kéo xuống, sắp không thở được rồi.
Sơn Trà ban đầu có hơi đứng hình một chút với vị thiếu phu nhân này, nhưng sau đó cũng phải nhanh chóng giúp cô thoát khỏi chiếc váy to thùng thình kia. Ấn tượng đầu tiên của Sơn Trà đối với An Như Hinh là một cô gái rất điềm đạm, rất đoan trang, công - dung - ngôn - hạnh đều có đủ. Nhưng sau đó, lại xuất hiện một An Như Hinh khác, có vẻ như đã lạc quan hơn rồi, lại còn rất hoạt bát đáng yêu, cơ mà đó chỉ là khi không có sự xuất hiện của cha mẹ thôi, còn nếu như có An Thải Thuần và Quách Tư Thấm thì An Như Hinh lại ngoan ngoãn đi theo khuôn mẫu ban đầu, trở thành tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng trong khuê mật.
- Thiếu phu nhân, có lẽ hôm nay thiếu gia sẽ phải tiếp rất nhiều khách, cậu ấy dặn dò nếu cô mệt thì cứ ngủ trước đi, không cần đợi.
- Thật sao? Vậy tốt quá rồi! Mau, mau đưa tôi vào bồn tắm đi, cả ngày đi đi lại lại, chân tôi sắp gãy làm đôi rồi.
Sơn Trà cũng chỉ biết phì cười, sau đó là giúp cô pha nước nóng, tiếp theo đó là giúp cô đi vào bên trong, hiển nhiên cũng phải ở lại để canh chừng cô rồi.
Bỗng chốc An Như Hinh lại tựa lên thành bồn, nói:
- Tiểu Sơn Trà, thiếu gia nhà cô có phải đã có Bạch Nguyệt Quang của mình rồi không?
- Đúng vậy.
- Cô ấy có xinh đẹp không?
Sơn Trà không đáp, nhưng không phải là cô ấy không muốn nói, mà là cô ấy thật sự cũng không biết. Ở trên dưới Lôi gia ai cũng biết đại thiếu gia có một Bạch Nguyệt Quang ở trong lòng, nhưng dáng vẻ của người đó như thế nào... Chính anh cũng không rõ nữa, chỉ biết là ở trên vai phải của người đó có một vết bớt hình giống như bươm bướm thôi.
Nhưng An Như Hinh lại tưởng là bản thân đã hỏi câu không nên hỏi, cô liền nói:
- Không trả lời cũng không sao, chỉ là tôi hơi tò mò chút thôi.
- Không phải đâu thiếu phu nhân, thật ra thì tôi cũng không biết nữa, chuyện về cô gái đó tôi không biết nhiều, chỉ biết trên vai phải của cô ấy có một vết bớt hình bướm thôi.
- Vai phải?
- Đúng rồi, là vai phải đó ạ.
Đến đây An Như Hinh còn đang định nói gì đó nhưng Sơn Trà lại nhận được tin nhắn của anh, nên đã nhanh chóng đứng dậy, nói với cô mấy câu rồi nhanh chóng rời đi.
An Như Hinh cũng chỉ nằm đó ngâm mình tiếp. Vết bớt hình bướm ở vai phải sao?
Hình như Như Hảo có một vết bớt, cũng ở vai phải, nhưng cô không biết có phải hình bướm hay không nữa.
Bây giờ nếu như người trong lòng của Lôi Gia Hào là An Như Hảo thì không phải rất buồn cười sao? Cái trò chơi loanh quanh lẩn quẩn này sẽ sớm kết thúc thôi nhỉ?
Sau khi tắm xong, dựa theo lời nói của Sơn Trà thì cô cũng đã thay xong quần áo, còn mò mẫm và trèo lên được giường, ngay lập tức cô liền ngã lưng xuống giường rồi đi ngủ.
Nhưng cô chỉ mới lim dim được mười phút thì đã nghe thấy âm thanh kì quái phát ra ở gần mình, cầm lấy gối rồi trực tiếp đánh mà không nói nhiều. Lúc tay bị giữ lại thì cô còn định hét lên, nhưng Lôi Gia Hào đã lạnh giọng nói:
- An Như Hinh, cô hình như rất bạo lực nhỉ? Tôi gặp cô hai lần, cả hai lần đều bị cô đánh, đánh chưa đủ sao?
Chết rồi, chết rồi, cô chết chắc rồi!
- Ách... Sao anh lại ở đây?
- Tôi lấy quần áo, hơn nữa đây là phòng của tôi. Nhưng mà cô yên tâm đi, tôi không có hứng thú với người tàn tật, cũng không có ý định ăn cô, kiên trì thêm hai tháng, chúng ta sẽ ly hôn.
Nói xong thì Lôi Gia Hào cũng cầm theo quần áo rồi chuẩn bị đi ra ngoài để sang phòng khác, nhưng không hiểu tại sao anh lại vội vàng đi vào, còn trực tiếp khóa cửa lại.
Nghe thấy tiếng khóa cửa nên cô còn tưởng Lôi Gia Hào đã rời đi rồi, lúc này cô mới thoải mái nằm xuống rồi đi ngủ.
Nhưng Lôi Gia Hào thật chất vẫn chưa đi, anh vừa nhìn thấy cha mẹ nên phải vội vàng khóa cửa lại, trong lúc anh đang nguy cấp thì cô lại... Đi ngủ?
Ha... Ngủ ngon thật đó.
Sau khi tiến lại gần, anh có hơi giật mình khi nhìn thấy trên vai phải của cô có một vết bớt, lại thấy nó quen quen!
#Yu~
Hôm nay cô mặc trên người một chiếc váy rất lộng lẫy, bản thân cũng được trang điểm rất xinh đẹp, chỉ đáng tiếc là cô không thể nhìn thấy nó thôi. Và hiển nhiên, hôm nay gia đình của bác cả thật sự cũng không đến, sự việc đó làm cho An Thải Thuần càng nghĩ càng tức giận, nhưng ông ta cũng không thể gây rối buổi hôn lễ này được.
Cứ như thế, không biết trải qua bao lâu, cuối cùng An Như Hinh cũng đã được Sơn Trà đưa vào phòng tân hôn, gấp gáp đến mức không chờ được, cô trực tiếp cởi bỏ váy cưới, sau đó còn quay lưng lại với Sơn Trà, nói:
- Mau! Sơn Trà, mau giúp tôi kéo dây kéo xuống, sắp không thở được rồi.
Sơn Trà ban đầu có hơi đứng hình một chút với vị thiếu phu nhân này, nhưng sau đó cũng phải nhanh chóng giúp cô thoát khỏi chiếc váy to thùng thình kia. Ấn tượng đầu tiên của Sơn Trà đối với An Như Hinh là một cô gái rất điềm đạm, rất đoan trang, công - dung - ngôn - hạnh đều có đủ. Nhưng sau đó, lại xuất hiện một An Như Hinh khác, có vẻ như đã lạc quan hơn rồi, lại còn rất hoạt bát đáng yêu, cơ mà đó chỉ là khi không có sự xuất hiện của cha mẹ thôi, còn nếu như có An Thải Thuần và Quách Tư Thấm thì An Như Hinh lại ngoan ngoãn đi theo khuôn mẫu ban đầu, trở thành tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng trong khuê mật.
- Thiếu phu nhân, có lẽ hôm nay thiếu gia sẽ phải tiếp rất nhiều khách, cậu ấy dặn dò nếu cô mệt thì cứ ngủ trước đi, không cần đợi.
- Thật sao? Vậy tốt quá rồi! Mau, mau đưa tôi vào bồn tắm đi, cả ngày đi đi lại lại, chân tôi sắp gãy làm đôi rồi.
Sơn Trà cũng chỉ biết phì cười, sau đó là giúp cô pha nước nóng, tiếp theo đó là giúp cô đi vào bên trong, hiển nhiên cũng phải ở lại để canh chừng cô rồi.
Bỗng chốc An Như Hinh lại tựa lên thành bồn, nói:
- Tiểu Sơn Trà, thiếu gia nhà cô có phải đã có Bạch Nguyệt Quang của mình rồi không?
- Đúng vậy.
- Cô ấy có xinh đẹp không?
Sơn Trà không đáp, nhưng không phải là cô ấy không muốn nói, mà là cô ấy thật sự cũng không biết. Ở trên dưới Lôi gia ai cũng biết đại thiếu gia có một Bạch Nguyệt Quang ở trong lòng, nhưng dáng vẻ của người đó như thế nào... Chính anh cũng không rõ nữa, chỉ biết là ở trên vai phải của người đó có một vết bớt hình giống như bươm bướm thôi.
Nhưng An Như Hinh lại tưởng là bản thân đã hỏi câu không nên hỏi, cô liền nói:
- Không trả lời cũng không sao, chỉ là tôi hơi tò mò chút thôi.
- Không phải đâu thiếu phu nhân, thật ra thì tôi cũng không biết nữa, chuyện về cô gái đó tôi không biết nhiều, chỉ biết trên vai phải của cô ấy có một vết bớt hình bướm thôi.
- Vai phải?
- Đúng rồi, là vai phải đó ạ.
Đến đây An Như Hinh còn đang định nói gì đó nhưng Sơn Trà lại nhận được tin nhắn của anh, nên đã nhanh chóng đứng dậy, nói với cô mấy câu rồi nhanh chóng rời đi.
An Như Hinh cũng chỉ nằm đó ngâm mình tiếp. Vết bớt hình bướm ở vai phải sao?
Hình như Như Hảo có một vết bớt, cũng ở vai phải, nhưng cô không biết có phải hình bướm hay không nữa.
Bây giờ nếu như người trong lòng của Lôi Gia Hào là An Như Hảo thì không phải rất buồn cười sao? Cái trò chơi loanh quanh lẩn quẩn này sẽ sớm kết thúc thôi nhỉ?
Sau khi tắm xong, dựa theo lời nói của Sơn Trà thì cô cũng đã thay xong quần áo, còn mò mẫm và trèo lên được giường, ngay lập tức cô liền ngã lưng xuống giường rồi đi ngủ.
Nhưng cô chỉ mới lim dim được mười phút thì đã nghe thấy âm thanh kì quái phát ra ở gần mình, cầm lấy gối rồi trực tiếp đánh mà không nói nhiều. Lúc tay bị giữ lại thì cô còn định hét lên, nhưng Lôi Gia Hào đã lạnh giọng nói:
- An Như Hinh, cô hình như rất bạo lực nhỉ? Tôi gặp cô hai lần, cả hai lần đều bị cô đánh, đánh chưa đủ sao?
Chết rồi, chết rồi, cô chết chắc rồi!
- Ách... Sao anh lại ở đây?
- Tôi lấy quần áo, hơn nữa đây là phòng của tôi. Nhưng mà cô yên tâm đi, tôi không có hứng thú với người tàn tật, cũng không có ý định ăn cô, kiên trì thêm hai tháng, chúng ta sẽ ly hôn.
Nói xong thì Lôi Gia Hào cũng cầm theo quần áo rồi chuẩn bị đi ra ngoài để sang phòng khác, nhưng không hiểu tại sao anh lại vội vàng đi vào, còn trực tiếp khóa cửa lại.
Nghe thấy tiếng khóa cửa nên cô còn tưởng Lôi Gia Hào đã rời đi rồi, lúc này cô mới thoải mái nằm xuống rồi đi ngủ.
Nhưng Lôi Gia Hào thật chất vẫn chưa đi, anh vừa nhìn thấy cha mẹ nên phải vội vàng khóa cửa lại, trong lúc anh đang nguy cấp thì cô lại... Đi ngủ?
Ha... Ngủ ngon thật đó.
Sau khi tiến lại gần, anh có hơi giật mình khi nhìn thấy trên vai phải của cô có một vết bớt, lại thấy nó quen quen!
#Yu~