Chương 20: Sinh nhật vui vẻ
Lời này vừa nói xong, cả nhà đều có chút khó tin.
Phương Yến sao lại còn nhắc đến chuyện này? Trước đó không phải...
Thái Liên Hoa cũng nhìn Phương Yến muốn nói lại thôi.
Phương Thịnh lập tức nhíu mày, không nói gì, nhìn Phương lão gia tử.
Phương lão thái thái ngược lại muốn nói chuyện, chỉ là không đợi bà ta mở miệng, Phương lão gia tử đã trừng mắt liếc bà, bà ta chỉ có thể nuốt lời bên miệng xuống.
Không nhịn được mắng mấy câu trong lòng, Diệp Triều Nhiên quả thật là một tai họa!
Trước đó giày vò lão thái thái bà đây còn không nói, bây giờ lại còn muốn giày vò cháu trai bảo bối của bà ta! Sớm biết như vậy bọn họ không nên đi tìm Diệp Triều Nhiên!
Chỉ là không tìm, thì bệnh của Yến Yến phải làm thế nào?
Mỗi lần nghĩ đến đây, Phương lão thái thái sẽ đỏ mắt, bà ta không muốn bị Phương Yến nhìn thấy, chỉ có thể quay đầu đi.
Phương lão gia tử không muốn kích thích đến Phương Yến, nắm lấy bàn tay lành lạnh của Phương Yến, khẽ nói: "Chuyện này cũng không phải là không thể thương lượng, nhưng là Yến Yến con cũng phải cho ông nội một lý do? Sức khỏe con vốn dĩ không tốt, chúng ta còn không yên tâm cho còn đi học ở trường học gần đây, đừng nói gì là đến thành phố Nam..."
Phương lão gia tử thở dài nặng nề, đợi Phương Yến giải thích.
Nước mắt còn vương trên khóe mặt Phương Yến, sau đó cậu ngẩng đầu, nước mắt lại tràn ra.
Phương Thịnh cầm khăn giấy, giúp Phương Yến lau nước mắt.
"Cảm ơn anh," Phương Yến giọng mũi rất nặng, cậu ta hít một hơi thật sâu, mới mở miệng nói: "Cháu chỉ là đột nhiên nghĩ đến, mỗi năm cháu qua sinh nhật, ba mẹ anh trai còn có ông nội bà nội đều ở bên cạnh cháu, tổ chức tiệc sinh nhật cho cháu. Nhưng những người này đều không biết, ở một thành phố khác, cháu vẫn còn một người anh ruột có cùng ngày sinh với cháu."
"Cháu không khốg chế được mà nghĩ, anh hai được nuôi dưỡng ở nhà cha mẹ nuôi mười mấy năm qua sống có tốt không? Cha mẹ nuôi anh ấy có biết hôm nay là sinh nhật anh ấy không? Anh ấy có giống như cháu..."
"Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, cháu lại cảm thấy khổ sở." Phương Yến nói, nước mặt lại tràn đầy hốc mắt.
Thái Liên Hoa giúp cậu ta lau nước mắt, trong mắt tràn đầy đau lòng: "Đừng khóc nữa, nhìn con khóc mẹ lại đau lòng..."
Phương Yến nắm tay Thái Liên Hoa, miễn cưỡng cười cười: "Con chỉ muốn đi thăm anh hai, anh ấy trước khi chưa hiểu về gia đình chúng ta, chắc chắn sẽ có phòng bị với chúng ta, nhưng đợi anh ấy thật sự hiểu gia đình chúng ta, con nghĩ anh ấy chắc chắn sẽ đồng ý về nhà chúng ta!"
"Con muốn đi thử xem." Câu cuối cùng này, Phương Yến nói vô cùng chắc nịch.
Giống như là sợ Phương lão gia tử lại từ chối, cậu ta nói tiếp: "Chái biết bệnh của cháu không thể tùy hứng, cho nên cháu cũng không định đi quá lâu, chỉ nửa năm, ông nội, có được không?"
Phương lão gia tử thở dài.
Những người ở đây trừ Phương Yến, đều biết nhà họ Diệp rốt cuộc là có sắc mặt thế nào, nhưng cố tình bon họ lại không nhẫn tâm như vậy nói chân tướng cho Phương Yến biết.
Yến Yến quá lương thiện, lỡ như nó biết được chân tướng mà đau lòng, lại bệnh thì làm sao?
Phương lão gia tử bọn họ chịu chút ấm ức không tính là gì, bọn họ sợ Phương Yến chịu ấm ức.
Nhưng đây là bảo bối cục cưng nhà bọn họ!
"Như vậy đi, Yến Yến con cho ông thêm một chút thời gian, để chúng ta thương lượng?" Phương lão gia tử nói, "Dù sao chuyện để con đến thành phố Nam cũng không phải là chuyện nhỏ, chúng ta chắc chắn phải làm rất nhiều chuẩn bị."
Phương Yến nghe thấy câu này, hai mắt lập tức sáng lên: "Ông nội đồng ý rồi?"
Phương lão gia tử không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý.
Phương Kỳ Sơn nhìn thấy ý cười trên mặt Phương Yến, có hơi bắt đắc dĩ: "Như vậy đã cười rồi?"
Thái Liên Hoa cười: "Được rồi, anh đừng có làm Yến Yến mất hứng."
Phương Yến ngại ngùng cúi đầu xuống.
Phương Thịnh kéo Phương lão gia tử đứng dậy, lại nói với Phương Yến: "Vậy Yến Yến em đi thay quần áo trước, ông nội đã nói sẽ suy nghĩ, mọi người sẽ nhanh chóng trả lời em."
Phương Yến cười rất vui vẻ: "Được, cảm ơn ông nội, cảm ơn bà nội, cảm ơn ba mẹ cảm ơn anh! Con yêu mọi người!"
Mọi người bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Ngày nào cũng làm nũng!" Thái Liên Hoa dìu Phương lão thái thái, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Phương lão thái thái lại rất hưởng thụ: "Cháu nó còn nhỏ, làm nũng là bình thường."
"Thằng bé là ỷ vào chúng ta sủng ái thằng bé!" Phương Kỳ Sơn nói.
Đóng cửa phòng lại, Phương lõa gia tử không nhịn được: "Chúng ta không sủng thằng bé thì sủng ai?"
Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa đồng thời nghĩ đến Diệp Triều Nhiên, hai người vẻ mặt lập tức lạnh xuống. Nghĩ đến Phương Thịnh còn đứng một bên, hai người họ đè nén tức giận trong lòng xuống.
"Ba thật sự định đồng ý với Yến Yến?" Phương Kỳ Sơn không nhịn được hỏi.
Phương lão gia tử nói: "Lời ba cũng đã nói ra rồi, còn có thể đổi ý?"
Cả nhà bọn họ đều trầm mặc.
Phương lão thái thái vừa nghĩ đến người nhà họ Diệp, trái tim lại thấy đau đến lợi hại, bà ta ôm ngực nói: "Bà lão như ta thì cũng không có chuyện gì, tôi chỉ sợ Yến Yến nhà chúng ta sẽ phải chịu ấm ức như tôi..."
Phương lão gia tử chỉ nói: "Bà yên tâm, tôi sẽ liên hệ trước với nhà bọn họ."
Những người khác đều thở dài, không nói gì nữa.
.....
10 giờ sáng, Trương Tề là người đầu tiên gõ cửa nhà Diệp Triều Nhiên.
Cậu ta và Diệp Triều Nhiên đã quen nhau từ hồi tiểu học, rất quen thuộc với đường đi đến nhà Diệp Triều Nhiên.
Vừa vào cửa, cậu ta đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt từ Diệp Bùi và Tống Nhã.
Trương Tề và Diệp Bùi nói chuyện xong, Diệp Triều Nhiên dẫn Trương Tề đến phòng cậu.
Vừa vào cửa, Trương Tề liền hỏi: "Sao chỉ có mình tớ, những người khác còn chưa đến?"
Diệp Triều Nhiên gật đầu: "Cậu là người đầu tiên."
Trương Tề vui vẻ: "Cậu còn mời những người khác?"
Diệp Triều Nhiên nói vài cái tên, cuối cùng mới nói đến Khương Tầm Mặc.
Nghe thấy tên Khương Tầm Mặc, Tương Tề lập tức có vẻ mặt "hiểu được".
Diệp Triều Nhiên rất cạn lời, trừng cậu ta một cái: "Cậu tin những lời đồn đó rồi?"
"Cậu đã nói là lời đồn rồi, tớ có tin hay không tin thì có quan hệ gì?" Trương Tề cười hề hề.
Diệp Triều Nhiên: "..... Khoảng thời gian này tớ đã giải thích đến mệt rồi, muốn tớ nói thế nào mọi người mới tin tớ không thích cậu ấy?"
"Không thích ai?" Cửa phòng không biết từ lúc nào bị người đẩy ra, Tống Nhã bưng hoa quả vào thuận miệng hỏi.
Trong lòng Diệp Triều Nhiên lộp bộp một tiếng, thay đổi sắc mặt nhanh chóng nói: "Không có ai! Đưa hoa quả cho con, mẹ đi bận trước đi ạ."
Tống Nhã cười cười, không hỏi thêm, chỉ là ý vị sâu xa nhìn Diệp Triều Nhiên và Trương Tề.
Diệp Triều Nhiên bị bà nhìn đến nóng mặt, nhanh chóng đem người đẩy ra khỏi phòng.
"Lần này thì xong rồi," Diệp Triều Nhiên đặt mạnh đĩa hoa quả xuống bàn học, vẻ mặt bi phẫn, "Mẹ tớ nghe thấy rồi!"
Trương Tề vừa nãy cũng bị dọa không nhẹ, cậu ta giơ tay vuốt vuốt ngực mình: "Cậu vừa nãy sao không đóng cửa?"
"Tớ làm sao biết cậu sẽ hỏi cái này?!" Diệp Triều Nhiên nắm tóc, "Lần này thảm rồi, mẹ tớ lát nữa nhất định sẽ hỏi trên bàn ăn, cậu nói tớ bây giờ nhắn tin nói cậu ấy đừng đến nữa..."
Cậu ta vừa dứt lời, Diệp Triều Nhiên đã nghe Tống Nhã nói từ bên ngoài: "Tiểu Nhiên, Tiểu Khương đến rồi!"
Diệp Triều Nhiên: "......"
Trương Tề: "....không kịp nữa rồi, đã đến nơi rồi."
Khương Tầm Mặc hôm nay mặc vô cùng thoải mái, một bộ quần áo thể thao màu xám nhạt, trong tay còn cầm một hộp quà to, nhìn thấy Diệp Triều Nhiên, khóe miệng hắn cong lên cực nhanh: "Sinh nhật vui vẻ."
Diệp Triều Nhiên có hơi xấu hổ, nhận quà nói cảm ơn, tiếp đón rồi để Khương Tầm Mặc ngồi xuống.
Vốn dĩ Diệp Triều Nhiên còn sợ lúng túng, kết quả Khương Tầm Mặc ngồi chưa được bao lâu, những bạn học khác cũng lần lượt đến.
Bảy tám người cùng tuổi ở cùng nhau, mồm năm miệng mười nói chuyện thú vị ở trường học, Diệp Triều Nhiên cũng nói đáp lời, sự xấu hổ cũng tan dần, một lát sau Tống Nhã cũng nấu xong cơm trưa.
Mọi người ngồi xuống bàn ăn, Diệp Bùi đi bưng bánh sinh nhật ra.
"Bật lửa đâu, thắp nến đi!"
"Diệp Triều Nhiên, đội mũ lên!"
"Nhanh nhanh nhanh, mau ước nguyện!"
Có người châm nến, có người đội mũ sinh nhật cho Diệp Triều Nhiên, làm xong những chuyện này, lại đẩy bánh kem đến trước mặt Diệp Triều Nhiên, trên mặt tất cả mọi người đều là ý cười, cười cười nhìn cậu.
Hốc mắt Diệp Triều Nhiên đột nhiên có hơi ươn ướt, cuộc sống đơn giản như vậy mới là cuộc sống mà cậu luôn muốn sống, cậu có người nhà, cũng có bạn bè, trong tiếng chúc phúc của tất cả mọi người, thành kính ước nguyện.
Cầu mong mọi người năm này đều giống năm khác, mọi người đều bình an vui vẻ, bạn bè khỏe mạnh.
Lại một lần nữa mở mắt, Diệp Triều Nhiên thổi tắt nến.
Trong phòng lại tràn ngập tiếng cười nói, hết đợt này đến đợt khác nói lời chúc phúc chân thành.
"Sinh nhật vui vẻ!"
......
Ánh sáng điện thoại lập lèo không rõ trong bóng tối, Lâm Bạch đang ngủ mơ mơ hồ hồ, nhận điện thoại.
"Alo?"
Giọng nói của Phùng Thần vang lên đầu dây bên kia: "Anh Lâm, trường Nhất Trung có phải hai tuần nữa tổi chức lễ hội văn nghệ sao? Học sinh bên ngoài trường có được tiến vào không?"
Cơn buồn ngủ của Lâm Bạch cũng tiêu tan không ít, cậu ta lấy lại tinh thần: "Cậu muốn làm gì?"
Phùng Thần lộ ra một nụ cười không có ý tốt, cái gì cũng không nói đã cúp điện thoại.
Phương Yến sao lại còn nhắc đến chuyện này? Trước đó không phải...
Thái Liên Hoa cũng nhìn Phương Yến muốn nói lại thôi.
Phương Thịnh lập tức nhíu mày, không nói gì, nhìn Phương lão gia tử.
Phương lão thái thái ngược lại muốn nói chuyện, chỉ là không đợi bà ta mở miệng, Phương lão gia tử đã trừng mắt liếc bà, bà ta chỉ có thể nuốt lời bên miệng xuống.
Không nhịn được mắng mấy câu trong lòng, Diệp Triều Nhiên quả thật là một tai họa!
Trước đó giày vò lão thái thái bà đây còn không nói, bây giờ lại còn muốn giày vò cháu trai bảo bối của bà ta! Sớm biết như vậy bọn họ không nên đi tìm Diệp Triều Nhiên!
Chỉ là không tìm, thì bệnh của Yến Yến phải làm thế nào?
Mỗi lần nghĩ đến đây, Phương lão thái thái sẽ đỏ mắt, bà ta không muốn bị Phương Yến nhìn thấy, chỉ có thể quay đầu đi.
Phương lão gia tử không muốn kích thích đến Phương Yến, nắm lấy bàn tay lành lạnh của Phương Yến, khẽ nói: "Chuyện này cũng không phải là không thể thương lượng, nhưng là Yến Yến con cũng phải cho ông nội một lý do? Sức khỏe con vốn dĩ không tốt, chúng ta còn không yên tâm cho còn đi học ở trường học gần đây, đừng nói gì là đến thành phố Nam..."
Phương lão gia tử thở dài nặng nề, đợi Phương Yến giải thích.
Nước mắt còn vương trên khóe mặt Phương Yến, sau đó cậu ngẩng đầu, nước mắt lại tràn ra.
Phương Thịnh cầm khăn giấy, giúp Phương Yến lau nước mắt.
"Cảm ơn anh," Phương Yến giọng mũi rất nặng, cậu ta hít một hơi thật sâu, mới mở miệng nói: "Cháu chỉ là đột nhiên nghĩ đến, mỗi năm cháu qua sinh nhật, ba mẹ anh trai còn có ông nội bà nội đều ở bên cạnh cháu, tổ chức tiệc sinh nhật cho cháu. Nhưng những người này đều không biết, ở một thành phố khác, cháu vẫn còn một người anh ruột có cùng ngày sinh với cháu."
"Cháu không khốg chế được mà nghĩ, anh hai được nuôi dưỡng ở nhà cha mẹ nuôi mười mấy năm qua sống có tốt không? Cha mẹ nuôi anh ấy có biết hôm nay là sinh nhật anh ấy không? Anh ấy có giống như cháu..."
"Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, cháu lại cảm thấy khổ sở." Phương Yến nói, nước mặt lại tràn đầy hốc mắt.
Thái Liên Hoa giúp cậu ta lau nước mắt, trong mắt tràn đầy đau lòng: "Đừng khóc nữa, nhìn con khóc mẹ lại đau lòng..."
Phương Yến nắm tay Thái Liên Hoa, miễn cưỡng cười cười: "Con chỉ muốn đi thăm anh hai, anh ấy trước khi chưa hiểu về gia đình chúng ta, chắc chắn sẽ có phòng bị với chúng ta, nhưng đợi anh ấy thật sự hiểu gia đình chúng ta, con nghĩ anh ấy chắc chắn sẽ đồng ý về nhà chúng ta!"
"Con muốn đi thử xem." Câu cuối cùng này, Phương Yến nói vô cùng chắc nịch.
Giống như là sợ Phương lão gia tử lại từ chối, cậu ta nói tiếp: "Chái biết bệnh của cháu không thể tùy hứng, cho nên cháu cũng không định đi quá lâu, chỉ nửa năm, ông nội, có được không?"
Phương lão gia tử thở dài.
Những người ở đây trừ Phương Yến, đều biết nhà họ Diệp rốt cuộc là có sắc mặt thế nào, nhưng cố tình bon họ lại không nhẫn tâm như vậy nói chân tướng cho Phương Yến biết.
Yến Yến quá lương thiện, lỡ như nó biết được chân tướng mà đau lòng, lại bệnh thì làm sao?
Phương lão gia tử bọn họ chịu chút ấm ức không tính là gì, bọn họ sợ Phương Yến chịu ấm ức.
Nhưng đây là bảo bối cục cưng nhà bọn họ!
"Như vậy đi, Yến Yến con cho ông thêm một chút thời gian, để chúng ta thương lượng?" Phương lão gia tử nói, "Dù sao chuyện để con đến thành phố Nam cũng không phải là chuyện nhỏ, chúng ta chắc chắn phải làm rất nhiều chuẩn bị."
Phương Yến nghe thấy câu này, hai mắt lập tức sáng lên: "Ông nội đồng ý rồi?"
Phương lão gia tử không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý.
Phương Kỳ Sơn nhìn thấy ý cười trên mặt Phương Yến, có hơi bắt đắc dĩ: "Như vậy đã cười rồi?"
Thái Liên Hoa cười: "Được rồi, anh đừng có làm Yến Yến mất hứng."
Phương Yến ngại ngùng cúi đầu xuống.
Phương Thịnh kéo Phương lão gia tử đứng dậy, lại nói với Phương Yến: "Vậy Yến Yến em đi thay quần áo trước, ông nội đã nói sẽ suy nghĩ, mọi người sẽ nhanh chóng trả lời em."
Phương Yến cười rất vui vẻ: "Được, cảm ơn ông nội, cảm ơn bà nội, cảm ơn ba mẹ cảm ơn anh! Con yêu mọi người!"
Mọi người bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Ngày nào cũng làm nũng!" Thái Liên Hoa dìu Phương lão thái thái, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Phương lão thái thái lại rất hưởng thụ: "Cháu nó còn nhỏ, làm nũng là bình thường."
"Thằng bé là ỷ vào chúng ta sủng ái thằng bé!" Phương Kỳ Sơn nói.
Đóng cửa phòng lại, Phương lõa gia tử không nhịn được: "Chúng ta không sủng thằng bé thì sủng ai?"
Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa đồng thời nghĩ đến Diệp Triều Nhiên, hai người vẻ mặt lập tức lạnh xuống. Nghĩ đến Phương Thịnh còn đứng một bên, hai người họ đè nén tức giận trong lòng xuống.
"Ba thật sự định đồng ý với Yến Yến?" Phương Kỳ Sơn không nhịn được hỏi.
Phương lão gia tử nói: "Lời ba cũng đã nói ra rồi, còn có thể đổi ý?"
Cả nhà bọn họ đều trầm mặc.
Phương lão thái thái vừa nghĩ đến người nhà họ Diệp, trái tim lại thấy đau đến lợi hại, bà ta ôm ngực nói: "Bà lão như ta thì cũng không có chuyện gì, tôi chỉ sợ Yến Yến nhà chúng ta sẽ phải chịu ấm ức như tôi..."
Phương lão gia tử chỉ nói: "Bà yên tâm, tôi sẽ liên hệ trước với nhà bọn họ."
Những người khác đều thở dài, không nói gì nữa.
.....
10 giờ sáng, Trương Tề là người đầu tiên gõ cửa nhà Diệp Triều Nhiên.
Cậu ta và Diệp Triều Nhiên đã quen nhau từ hồi tiểu học, rất quen thuộc với đường đi đến nhà Diệp Triều Nhiên.
Vừa vào cửa, cậu ta đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt từ Diệp Bùi và Tống Nhã.
Trương Tề và Diệp Bùi nói chuyện xong, Diệp Triều Nhiên dẫn Trương Tề đến phòng cậu.
Vừa vào cửa, Trương Tề liền hỏi: "Sao chỉ có mình tớ, những người khác còn chưa đến?"
Diệp Triều Nhiên gật đầu: "Cậu là người đầu tiên."
Trương Tề vui vẻ: "Cậu còn mời những người khác?"
Diệp Triều Nhiên nói vài cái tên, cuối cùng mới nói đến Khương Tầm Mặc.
Nghe thấy tên Khương Tầm Mặc, Tương Tề lập tức có vẻ mặt "hiểu được".
Diệp Triều Nhiên rất cạn lời, trừng cậu ta một cái: "Cậu tin những lời đồn đó rồi?"
"Cậu đã nói là lời đồn rồi, tớ có tin hay không tin thì có quan hệ gì?" Trương Tề cười hề hề.
Diệp Triều Nhiên: "..... Khoảng thời gian này tớ đã giải thích đến mệt rồi, muốn tớ nói thế nào mọi người mới tin tớ không thích cậu ấy?"
"Không thích ai?" Cửa phòng không biết từ lúc nào bị người đẩy ra, Tống Nhã bưng hoa quả vào thuận miệng hỏi.
Trong lòng Diệp Triều Nhiên lộp bộp một tiếng, thay đổi sắc mặt nhanh chóng nói: "Không có ai! Đưa hoa quả cho con, mẹ đi bận trước đi ạ."
Tống Nhã cười cười, không hỏi thêm, chỉ là ý vị sâu xa nhìn Diệp Triều Nhiên và Trương Tề.
Diệp Triều Nhiên bị bà nhìn đến nóng mặt, nhanh chóng đem người đẩy ra khỏi phòng.
"Lần này thì xong rồi," Diệp Triều Nhiên đặt mạnh đĩa hoa quả xuống bàn học, vẻ mặt bi phẫn, "Mẹ tớ nghe thấy rồi!"
Trương Tề vừa nãy cũng bị dọa không nhẹ, cậu ta giơ tay vuốt vuốt ngực mình: "Cậu vừa nãy sao không đóng cửa?"
"Tớ làm sao biết cậu sẽ hỏi cái này?!" Diệp Triều Nhiên nắm tóc, "Lần này thảm rồi, mẹ tớ lát nữa nhất định sẽ hỏi trên bàn ăn, cậu nói tớ bây giờ nhắn tin nói cậu ấy đừng đến nữa..."
Cậu ta vừa dứt lời, Diệp Triều Nhiên đã nghe Tống Nhã nói từ bên ngoài: "Tiểu Nhiên, Tiểu Khương đến rồi!"
Diệp Triều Nhiên: "......"
Trương Tề: "....không kịp nữa rồi, đã đến nơi rồi."
Khương Tầm Mặc hôm nay mặc vô cùng thoải mái, một bộ quần áo thể thao màu xám nhạt, trong tay còn cầm một hộp quà to, nhìn thấy Diệp Triều Nhiên, khóe miệng hắn cong lên cực nhanh: "Sinh nhật vui vẻ."
Diệp Triều Nhiên có hơi xấu hổ, nhận quà nói cảm ơn, tiếp đón rồi để Khương Tầm Mặc ngồi xuống.
Vốn dĩ Diệp Triều Nhiên còn sợ lúng túng, kết quả Khương Tầm Mặc ngồi chưa được bao lâu, những bạn học khác cũng lần lượt đến.
Bảy tám người cùng tuổi ở cùng nhau, mồm năm miệng mười nói chuyện thú vị ở trường học, Diệp Triều Nhiên cũng nói đáp lời, sự xấu hổ cũng tan dần, một lát sau Tống Nhã cũng nấu xong cơm trưa.
Mọi người ngồi xuống bàn ăn, Diệp Bùi đi bưng bánh sinh nhật ra.
"Bật lửa đâu, thắp nến đi!"
"Diệp Triều Nhiên, đội mũ lên!"
"Nhanh nhanh nhanh, mau ước nguyện!"
Có người châm nến, có người đội mũ sinh nhật cho Diệp Triều Nhiên, làm xong những chuyện này, lại đẩy bánh kem đến trước mặt Diệp Triều Nhiên, trên mặt tất cả mọi người đều là ý cười, cười cười nhìn cậu.
Hốc mắt Diệp Triều Nhiên đột nhiên có hơi ươn ướt, cuộc sống đơn giản như vậy mới là cuộc sống mà cậu luôn muốn sống, cậu có người nhà, cũng có bạn bè, trong tiếng chúc phúc của tất cả mọi người, thành kính ước nguyện.
Cầu mong mọi người năm này đều giống năm khác, mọi người đều bình an vui vẻ, bạn bè khỏe mạnh.
Lại một lần nữa mở mắt, Diệp Triều Nhiên thổi tắt nến.
Trong phòng lại tràn ngập tiếng cười nói, hết đợt này đến đợt khác nói lời chúc phúc chân thành.
"Sinh nhật vui vẻ!"
......
Ánh sáng điện thoại lập lèo không rõ trong bóng tối, Lâm Bạch đang ngủ mơ mơ hồ hồ, nhận điện thoại.
"Alo?"
Giọng nói của Phùng Thần vang lên đầu dây bên kia: "Anh Lâm, trường Nhất Trung có phải hai tuần nữa tổi chức lễ hội văn nghệ sao? Học sinh bên ngoài trường có được tiến vào không?"
Cơn buồn ngủ của Lâm Bạch cũng tiêu tan không ít, cậu ta lấy lại tinh thần: "Cậu muốn làm gì?"
Phùng Thần lộ ra một nụ cười không có ý tốt, cái gì cũng không nói đã cúp điện thoại.