Chương 38: Chuẩn bị ra nước ngoài
Bởi vì phải thi, nên Diệp Triều Nhiên cũng không có dậy sớm đi luyện tập, mà chỉ hẹn Khương Tầm Mặc cùng ăn sáng.
Diệp Triều Nhiên đến quán hoành thánh phát hiện Khương Tầm Mặc đã đến rồi, trên bàn bày hai phần hoành thánh nổi hôi hổi. Một bát bỏ rất nhiều rau mùi và rau tía tô, một bát bên trên chỉ có vài cọng hành.
Khương Tầm Mặc nhìn thấy Diệp Triều Nhiên, hai người cách bát hoành thánh nổi hổi nhìn nhau cười.
"Anh Khương cậu quá hiểu khẩu vị của tớ rồi." Diệp Triều Nhiên ngồi xuống đối diện Khương Tàm Mặc.
Khương Tầm Mặc dưa thìa cho Diệp Triều Nhiên: "Sở thích của cậu rất dễ nhớ."
Diệp Triều Nhiên cười cười.
Ăn sáng xong, hai người cũng tới tầng dưới khu dạy học.
Nơi thi hàng tháng của học sinh trường Nhất Trung được sắp xếp theo kết quả thành tích thi tháng trước, Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc thành tích thi tháng trước một người thi được thứ nhất, một người đứng bét, nơi thi của hai người đương nhiên cũng cách xa vạn dặm.
Trước khi tách ra, Diệp Triều Nhiên làm một cái thủ thế với Khương Tầm Mặc: "Cố lên!"
Khương Tầm Mặc khẽ gật đầu, rồi đi lên tầng.
Nhìn thấy bóng lưng của Khương Tầm Mặc biến mất, Diệp Triều Nhiên mới bước vào phòng thi.
Phòng thi của cậu ở phòng học tầng 1, trong phòng học có tổng cộng 20 người, trừ cậu ra, còn lại đều là học sinh lớp 6.
Vị trí của Diệp Triều Nhiên ở bàn thứ đầu tiên hàng thứ nhất, phía sau cậu là Cố Nghiêu.
Diệp Triều Nhiên còn chưa bước vào, vừa đi đến cửa, đã nghe thấy cuộc nói chuyện bên trong.
Lâm Bạch đứng bên cạnh Cố Nghiêu: "Cũng không biết thành tích thi của chúng ta lần này lúc nào thì có kết quả."
Có người phụ họa: "Đây còn chưa thi nữa, sao lại giống như là nhìn thấy thành tích rồi thế?"
Có người cười nhạo: "Đương nhiên là vì để xem thấy Khương Tầm Mặc có thể đẩy anh Cố xuống được không!"
"Cậu ta có thể đẩy anh Cố xuống, vậy tôi cũng có thể đẩy Diệp Triều Nhiên xuống!"
"Cậu ta cũng thật dũng cảm, kiểu dũng cảm nói khoác ý."
Nói xong, mọi người ồn ào cười ra tiếng.
Diệp Triều Nhiên lúc này bước vào phòng thi, cậu nhàn nhạt quét mắt hai người vừa mở miệng, rất nhanh thu hồi tầm mắt ngồi xuống vị trí của mình.
Nhưng người khác nhìn thấy Diệp Triều Nhiên đi vào, mấy người trao đổi ánh mắt, không nói gì nữa.
Từ sau khi lễ hội văn nghệ trường, Cố Nghiêu cũng chưa từng gặp lại Diệp Triều Nhiên.
Thiếu niên hình như cao hơn một chút, sau khi bước vào phòng thi, Diệp Triều Nhiên không nhìn Cố Nghiêu, ngồi thẳng vào vị trí của cậu. Cố Nghiêu chỉ có thể từ sau liếc nhìn thấy cần cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài áo phông, còn có nửa bên mặt có đường cong xinh đẹp.
Lâm Bạch đứng bên cạnh Cố Nghiêu, đương nhiên không bỏ lỡ ánh mắt của Cố Nghiêu.
Trước lễ hội văn nghệ trường Cố Nghiêu đi tìm Diệp Triều Nhiên tỏ tình, Lâm Bạch lúc đó tâm trạng phức tạp cảm khái. Nói thật cậu ta không phải rất thích Diệp Triều Nhiên, nhưng nếu là Cố Nghiêu thích Diệp Triều Nhiên, cậu ta cũng không phải là không tiếp nhận được Diệp Triều Nhiên dung nhập vào đoàn thể nhỏ của bọn họ.
Nhưng khiến cho Lâm Bạch không ngờ được là, Diệp Triều Nhiên thế mà lại từ chối Cố Nghiêu!
Cố Nghiêu lúc đó quay lại, sắc mặt đen như đáy nồi, Lâm Bạch cũng không dám tùy tiện bắt chuyện.
Sau đó bọn họ nói chuyện, cũng tận lực tránh không nói đến Diệp Triều Nhiên.
Lâm Bạch vẫn không thể nào hiểu được, Khương Tầm Mặc đó có gì tốt, Diệp Triều Nhiên lại vì cậu ta mà từ chối Cố Nghiêu! Thật làm cho người khác nghi ngờ trước đây Diệp Triều Nhiên theo đuổi Cố Nghiêu rốt cuộc là có mấy phần thật lòng.
Nghĩ đến đây, Lâm Bạch lại thấy bất bình thay cho Cố Nghiêu, âm dương quái khí mở miệng: "Ầy, lời cũng không thể nói tuyệt đối như vậy, lỡ như Khương Tầm Mặc lần này có thể thật sự lội ngược dòng thì sao?"
Nói xong, Lâm Bạch dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy người hay chơi cùng.
Mấy người đó hiểu được ý của cậu ta, cười nhạo nói: "Lội ngược dòng? Đùa cái gì vậy, từ thứ nhất từ dưới lên đến đứng thứ hai sao, cậu là chỉ đứng thứ hai từ dưới lên sao?"
Những người khác ồn ào cười ra tiếng.
Lâm Bạch vẫn chưa hết giận, nghiêng đầu nhìn Diệp Triều Nhiên: "Diệp Triều Nhiên, cậu quen thuộc với Khương Tầm Mặc, nói cho chúng tôi nghe cái nhìn của cậu đi."
Diệp Triều Nhiên chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lâm Bạch, không nói gì.
Lâm Bạch không vẫn không bỏ qua, đi đến trước bàn Diệp Triều Nhiên: "Diệp Triều Nhiên, đừng không nói gì, nói cho bọn tôi nghĩ cách nhìn của cậu đi."
Diệp Triều Nhiên nhìn cậu ta một cái, vẫn là không nói gì.
Trong lòng Lâm Bạch không vui, chính vào lúc cậu ta đang định mở miệng, một giọng nói chợt vang lên: "Diệp Triều Nhiên, cậu có mang thừa một cái bút không? Tớ mượn một cái."
Mở miệng là học ủy lớp 6, cậu ta và Diệp Triều Nhiên cũng có quen biết, bây giờ mở miệng là muốn giải vây cho Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên nói: "Có đem."
Cậu lấy từ trong hộp bút lấy ra một cái bút, đưa cho học ủy lớp 6.
Học ủy lớp 6 nhận lấy, thuận tiện ôm lấy vai Lâm Bạch: "Đi thôi đi thôi, sắp thi rồi, đừng có đứng ở đây nữa."
Lâm Bạch mặt đầy u ám, bũi môi: "Chậc, biết nói à, tôi còn tưởng là bị câm."
Giọng nói Diệp Triều Nhiên vang lên sau lưng Lâm Bạch: "Tôi chỉ là không thích tranh luận với người ngu xuẩn mà thôi."
Sắc mặt Lâm Bạch khẽ biến: "Cậu...."
Thầy giáo giám thị đúng lúc này bước vào phòng thi: "Làm cái gì vậy? Sắp thi rồi còn chưa ngồi vào chỗ?"
Cố Nghiêu cũng quay đầu nhìn Lâm Bạch.
Lâm Bạch vốn dĩ còn muốn nói gì đó, đối diện với ánh mắt của Cố Nghiêu, cậu ta không cam tâm cúi đầu xuống, không tình không nguyện ngồi lại chỗ ngồi.
Chuông chính thức còn chưa vang lên, giám thị cũng chưa phát tờ đề thi, nhưng phòng thi đã yên tĩnh lại rồi.
Cố Nghiêu vỗ vỗ vai Diệp Triều Nhiên, hạ giọng, mở miệng: "Cậu đừng tức giận với Lâm Bạch, cậu ta tính cách hơi nóng nảy."
Diệp Triều Nhiên đến đầu cũng không quay lại.
Sắc mặc Cố Nghiêu không vui, âm thầm cặt chắt răng.
Diệp Triều Nhiên làm bài thi xong trước 30 phút, thi tháng Nhất Trung cho phép nội bài trước 15 phút, đợi đến thời gian, Diệp Triều Nhiên nộp bài thi rồi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng thi, cậu lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Khương Tầm Mặc.
[Anh Khương, cậu nhất định phải thi lấy được vị trí thứ hai đó!]
Khương Tầm Mặc gần như là trả lời lại ngay: [Hửm?]
Diệp Triều Niên gọi điện sang: "Cậu cũng nộp bài rồi?"
Giọng nói từ tính dễ nghe của Khương Tầm Mặc truyền đến: "Ừm, vừa nộp. Cậu thế nào?"
Hắn hỏi Diệp Triều Nhiên tại sao lại gửi tin nhắn đó cho hắn.
Diệp Triều Nhiên không muốn giải thích, chỉ cười: "Tớ chỉ cảm thấy lần này cậu nhất định có thể thi được thứ hai toàn khối."
Khương Tầm Mặc cũng không hỏi thêm, mà trả lời lại: "Ừm, chắc chắn có thể thi được."
Bên kia, thầy giám thị vừa thu bài thi xong rời khỏi phòng thi, Lâm Bạch đi đến bên cạnh Cố Nghiêu: "Anh Cố, vừa nãy sao cậu lại...."
"Đừng có tìm cậu ấy gây phiền phức." Sắc mặt Cố Nghiêu rất thối.
Lâm Bạch còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt Cố Nghiêu khó coi, chỉ có thể nuốt nửa câu còn lại xuống.
Bỏ đi, cậu ta nhịn một chút.
Đợi có kết quả thi tháng, cậu ta muốn nhìn xem Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc còn kiêu ngạo thế nào được!
........
Hai ngày thi tháng kết thúc, ngày nghỉ học sinh chờ đời không hề như ước hẹn mà đến, lớp 1 lập tức một mảnh gào khóc thảm thiết.
"Tại sao lần này không được nghỉ?"
"Tớ chỉ trông mong vào một ngày nghỉ sau kỳ thi tháng kết thúc mà!"
"Lãnh đạo trường học từ lúc nào mà không làm người nữa vậy!"
Cũng có người suy đoán: "Không phải là sắp thi đại học rồi, cho nên chuẩn bị đợi thi đại học xong rồi cho nghỉ luôn một thể à?"
Rất nhanh lớp trưởng đã mang tin tức về: "Hai ngày nữa sẽ được nghĩ! Tuần này cuối tuần cũng phải lên lớp, đợi đến ngày mùng 4 chúng ta sẽ được nghỉ học, từ mùng 4 nghỉ đến mùng 8!"
Nghe thấy tin tức này các bạn học nháy mắt sôi trào cả lên.
"Quả nhiên là sắp thi đại học!"
"Vậy trường chúng ta cũng được trưng dụng làm trường thi sao?"
"Phải, cho nên hôm nghỉ học mọi người nhớ đem hết sách vở của mình về." Lớp trưởng nói, "Đúng rồi, cô Vương nói thành tích thi tháng lần này sẽ công bố sau khi thi đại học kết thúc."
Hầu hết bạn học lớp 1 quan tâm đều là ngày được nghỉ học, đã là lúc này rồi còn thành tích với không thành tích?
Cũng chỉ có Khương Tầm Mặc hơi nhíu mày, thở dài trong lòng, xem tra thời gian để Diệp Triều Nhiên thích hắn lại bị kéo dài tạm hoãn rồi.
Khương Tầm Mặc hỏi Diệp Triều Nhiên: "Được nghỉ 3 ngày, cậu có muốn đi đâu chơi không?"
Diệp Triều Nhiên nghĩ nghĩ.
Trước đó Tống Nhã và Diệp Bùi luôn nói muốn dẫn cậu đi xem nhà mới của bọn họ, cậu vẫn chưa có thời gian đi, vừa vặn lần này có thể đến đó xem xem, sau đó thuận tiện mua quà cho Khương Tầm Mặc.
"Cuối tháng 6 là sinh nhật cậu phải không?" Diệp Triều Nhiên hỏi.
Khương Tầm Mặc gật đầu.
Diệp Triều Nhiên cười: "Vậy tớ phải đi mua quà cho cậu trước mới được."
Khương Tầm Mặc nhướng mày: "Vậy hôm nào cậu ra thì nhớ nói trước với tớ một tiếng."
Diệp Triều Nhiên gật đầu: "Đương nhiên."
........
Thời tiết tháng 6 thành phố Nam, nhiệt độ bình quân đạt đến 30 độ, buổi trưa trên đường hầu như không nhìn thấy được mấy người đi trên đường.
Phương Thịnh mặc tây trang, đi lang thang trên đường không có mục đích hồi lâu, ánh mắt trời ban trưa làm cho đầu óc anh ta choáng váng, anh ta cuối cùng cũng đẩy cửa một cửa hàng cà phê bước vào, gọi một cốc cà phê đá, đợi khí nóng trên người tan đi, tâm trạng anh ta mới tốt hơn được một chút.
Một bên từ từ uống cà phê, còn thỉnh thoảng nhìn thời gian trên đồng hồ.
Đợi đến kim giờ chỉ đến số 5, một buổi trưa khó khăn cũng đã trôi qua. Anh ta đứng lên, đi ra khỏi quán cà phê.
Xe bị Phương Thịnh đỗ ở phụ cận trung tâm thương mại, anh ta vừa lên xe, Phương lão gia tử lại gọi điện thoại đến.
Đáy mắt Phương Thịnh lướt qua một tia chán ghét, hít một hơi thật sâu mới nhận điện thoại.
"Alo, ông nội."
"Thế nào?" giọng Phương lão gia tử truyền đến, "Diệp Triều Nhiên vẫn không đồng ý đến gặp Yến Yến?"
Phương Thịnh hạ giọng đáp một tiếng: "Hôm nay cháu cũng không gặp được cậu ta, cậu ta vẫn không muốn gặp chúng ta."
Phương lão gia tử trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng nói: "Vậy thì cháu về trước đi."
Cúp điện thoại, Phương Thịnh không lập tức khở động xe, mà là mệt mỏi dựa vào ghế, xoa xoa thái dương đau nhức.
Phương Yến ngày thứ 3 sau khi phẫu thuật đã tỉnh lại.
Sau khi tỉnh dậy, cậu ta nhìn thấy Phương Thịnh đã ấm ức khóc lóc.
Không biết tại sao, lúc đó trong lòng Phương Thịnh không hề đau lòng, ngược lại lại có một cỗ bực bội không xua đi được, đây là cảm xúc mà anh ta xưa nay chưa từng có.
Phương Thịnh hít một hơi thật sâu, nói mình sao có thể đối xử với Yến Yến như vậy, vì thế anh ta rất nhanh điều chỉnh vẻ mặt của mình, còn chưa mở miệng, Phương Kỳ Sơn đã tức giận đẩy anh ta sang một bên.
"Đi qua một bên đi qua một bên!" Phương Kỳ Sơn trừng mắt nhìn Phương Thịnh, "Em trai con đã xin lỗi con rồi, con còn bày ra vẻ mặt người chết đứng đó cho ai xem?"
Phương Thịnh sửng sốt, anh ta muốn giải thích: "Con không có...."
"Được rồi, Thịnh Thịnh cháu bớt nói vài câu đi." Phương lão thái thái cũng nói, "Yến Yến vừa mới tỉnh, đừng có kích thích thằng bé."
Phương lão gia tử cũng đi qua nhìn Phương Yến, nói với Phương Thịnh: "Cháu ra ngoài trước đi, chúng ta an ủi Yến Yến trước đã."
Phương Thịnh lập tức sửng sốt một lúc lâu, trong tiếng thúc giục một lần nữa của Phương Kỳ Sơn, anh ta mới nhấc chân bước ra ngoài.
Đi đến cửa phòng bệnh, Phương Thịnh quay lại nhìn vào phòng bệnh.
Phương Kỳ Sơn đang rót nước cho Phương Yến, Thái Liên Hoa đang lau nước mắt, Phương lão thái thái đang hỏi Phương Yến muốn ăn cái gì, Phương lão giả tử vẻ mặt từ ái an ủi Phương Yến.
Từ đầu đến cuối, không có ai nhìn anh ta lấy một cái.
Phương Thịnh ngồi bên ngoài phòng bệnh một lúc lâu, cuối cùng bừng tỉnh lấy lại tinh thần.
Thì ra anh ta đã bị người nhà bài trừ ở bên ngoài.
Nhưng rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào?
Là lần này Phương Yến sinh bệnh nhập viện?
Hay là nói bắt đầu từ lúc bọn họ chuẩn bị đổi tim cho Phương Yến?
Trên mặt Phương Thịnh không có biểu tình gì, trong lòng lại sóng to gió lớn.
Ngày hôm qua, Phương Thịnh nhận được email của thám tử tư gửi đến.
Email rất dài, Phương Thịnh tốn 10 phút mới xem xong.
Bên trong không chỉ có Johnson lấy tên của mình thu mua thiết bị y tế, thậm chí còn có thời gian địa điểm và ảnh giao dịch, giống như là sợ Phương Thịnh không tin, thám tử còn viết ở dưới cuối văn kiện cách vào tầng ngầm nhà họ Phương, nói anh ta có thể tự đi xem xem.
Phương Thịnh đọc xong emai, đầu óc một mảnh trống rỗng, thật lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
Trước khi lấy được kết quả từ thám tử, anh ta còn ôm một tia vọng tưởng, cảm thấy người nhà mình sẽ không giống người hung tàn bạo lực.
Nhưng bây giờ, Phương Thịnh chỉ cảm cảm thấy hoang đường.
Còn thật sự có người thường nghĩ ra kế hoạch như vậy sao?
Bọn họ điên rồi?!
Phương Thịnh lập tức chỉ muốn đi tìm bọn họ đối chất, nhưng Phương Thịnh rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Không được.
Anh ta không thể đi.
Trong email viết, thời gian sớm nhất mà Johnson giao dịch với bệnh viện là 3 năm trước, vừa đúng vào thời gian Phương Thịnh xuất ngoại.
Người nhà tận tâm tận lực lừa gạt Phương Thịnh làm kế hoạch chu đáo chặt chẽ, mục đích không chỉ là muốn lừa gạt anh ta.
Một suy đoán khinh sợ từ trong lòng Phương Thịnh dâng lên, anh ta chỉ cảm thấy sợ hãi.
Chẳng lẽ là, bản thân anh ta cũng bị tính kế?
Hoang đường!
Quá hoang đường!
Nhưng nếu không phải là vì nguyên nhân này, tại sao bọn họ lại giấu diếm anh ta.
Sợ mình báo cảnh sát?
Bọn họ dám làm ra chuyện điên rồ như vậy, còn sợ báo cảnh sát?
Phương Thịnh cả một đêm không được ngủ yên, càng nghĩ càng thấy sợ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Thịnh đã muốn thu dọn hành lý lập tức ra nước ngoài.
Nhưng còn chưa đợi anh ta thư dọn hành lý xong, Phương lão gia tử đã gõ cửa phòng anh ta.
"Hôm qua Yến Yến nói với chúng ta, thằng bé muốn gặp Diệp Triều Nhiên một lần, làm phiền cháu chạy muốn chuyến." Phương lão gia tử nói.
Sắc mặt Phương Thịnh khẽ biến.
Đúng rồi, còn có Diệp Triều Nhiên, anh ta bây giờ tạm thời không thể đi.
Anh ta nếu đi rồi, Diệp Triều Nhiên phải làm thế nào?
Phương Thịnh nhìn chằm chằm Phương lão gia tử, gật đầu.
Phương lão gia tử nhíu mày, nhận thấy anh ta có chút thất thần, hỏi: "Cháu làm sao vậy? Không nghỉ ngơi tốt?"
Phương Thịnh qua loa lấy lệ gật đầu.
Anh ta đưa Diệp Triều Nhiên đi cùng sao?
Hình như có chút không thiết thực, trước tiên không nói Diệp Triều Nhiên sẽ không đồng ý, làm hộ chiếu ra nước ngoài mất rất nhiều thời gian.
Đến lúc đó những người khác cũng sẽ phát hiện ra.
Phương lão gia tử bất mãn nhìn Phương Yến, quay người lắc lắc đầu.
Ông ta bây giờ cũng có hơi không chắc chắn, ông ta quyết định giao công ty lại cho Phương Thịnh có phải là quyết định đúng đắn không.
Phương Thịnh đứa trẻ này quá chính trực, cho nên nó không thể chấp nhận được sự lừa gạt của Yến Yến.
Nhưng Yến Yến cũng không phải cố ý lừa nó, Yến Yến chỉ là muốn nhận được nhiều sự chú ý hơn mà thôi, cách làm của Phương Thịnh lại quá cứng nhắc.
Vậy sau này thật sự giao công ty cho Phương Thịnh, nó còn đối xử tốt với Yến Yến không?
Phương lão gia tử mang theo tâm tư bỏ đi.
Ông ta không chú ý đến sắc mặt Phương Thịnh lại thay đổi.
Phương Thịnh không đi tìm Diệp Triều Nhiên.
Bời vì anh ta tạm thời không biết nên mở miệng thế nào với Diệp Triều Nhiên, mỗi lần Phương lão gia tử nói anh ta đi tìm Diệp Triều Nhiên, Phương Thịnh sẽ sáng sớm lái xe đến phụ cận trường Nhất Trung, sau đó tự mình đi dạo xung quanh.
Đợi đến lúc thời gian không sai biệt lắm, anh ta mới lái xe về bệnh viện.
Liên tiếp nửa tháng, cứ như vậy mà qua đi.
Hôm nay Phương Thịnh vừa mới đi đến hành lang phòng bệnh, đã nghe giọng nói của Thái Liên Hoa truyền đến: "Hôm nay xuất viện sao?"
"Phải, ba nói hôm nay lập tức đem Yến Yến về. Yến Yến khoảng thời gian này ở thành phố Nam chịu khổ rồi, vẫn là về nhà tốt hơn." Phương Kỳ Sơn nói.
Thái Liên Hoa sắc mặt khẽ biến: "Vậy còn bên phía Diệp Triều Nhiên...."
Phương Thịnh hơi dừng bước chân, cố gắng dựng lỗ tai dán lên cửa.
"....Phương Thịnh là một tên không làm được việc.... ba đã với anh...."
"Anh đi....không cần Diệp Triều Nhiên...."
Phương Thịnh đột nhiên giật mình, quay đầu lại nhìn, là Phương lão gia tử.
"Ông nội..."
"Sao lại đứng ngoài cửa?" Phương lão gia tử ngạc nhiên nhìn Phương Thịnh
Sắc mặt Phương Thịnh khó coi, anh ta không giải thích: "Cháu đột nhiên nhớ ra cháu còn chút chuyện, cháu đi xử lí trước đã...."
Ném xong câu này, Phương Thịnh xoay người bỏ đi.
Trong phòng bệnh Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, nhanh chóng đi ra.
"Vừa nãy là Thịnh Thịnh?" Thái Liên Hoa hỏi.
Phương Kỳ Sơn nhíu mày: "Nó đến từ lúc nào?"
Phương lão gia tử sắc mặt không tốt: "Hai đứa vừa nãy nói gì trong phòng?"
Sắc mặt Phương Kỳ Sơn khẽ biến: "Bọn con cái gì cũng không nói...."
Thái Liên Hoa cũng có hơi chột dạ nói: "Bọn con nói Thịnh Thịnh đã bận rộn nửa tháng rồi, còn không đem được Triều Nhiên về, oán giận nó vài câu..."
Phương lão gia tử trừng mắt nhìn hai người.
"Hai đứa cũng không phải là không biết thái độ nhà họ Diệp, khoảng thời gian này Thịnh Thịnh ngày nào cũng chạy đến nhà họ Diệp, ăn bí môn canh còn không nhiều à, hai đứa còn không hiểu cho nó thì thôi đi, còn oán giận sau lưng nó! Thịnh Thịnh nghe thấy sao có thể không buồn?" Phương lão gia tử nhìn hai người, lập tức giận dữ.
Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa lập tức á khẩu.
Phương Kỳ Sơn hậm hực nói: "Bọn con cũng không nghĩ đến tên tiểu tử này sẽ nghe trộm, còn nữa, bọn con cũng chỉ là thuận miệng oán giận vào câu, là nó quá nhạy cảm!"
"Còn có gần đây, con không biết mọi người có phát hiện ra không, con phát hiện tên tiểu tử Phương Thịnh này, thái độ bây giờ đối với chúng ta càng ngày càng không tốt, đến hôm qua Yến Yến nói chuyện với nó, Yến Yến nói ba bốn câu, nó chỉ 'ừm' một tiếng."
Nghe Phương Kỳ Sơn nói như vậy, Phương lão gia tử cũng nhíu mày.
Ông ta đương nhiên cũng phát hiện sự khác thường của Phương Thịnh, hai ngày nay về nhà ông ta cũng suy nghĩ cẩn thận, suy đoán đại khái là trước đó bọn họ đều trách nó không chăm sóc tốt cho Yến Yến, trong lòng nó còn tức giận.
Nhưng Phương Thịnh không chăm sóc tốt cho Yến Yến cũng là sự thật, bọn họ cũng chỉ là nói vài câu, ai mà nghĩ nó lại để trong lòng?"
Phương lão gia tử thở dài rồi nói: "Vài này nữa ba tìm nó nói chuyện, trước tiên không nói những cái này nữa, hai đứa đi làm thủ tục xuất viện cho Yến Yến trước, ba đã thuê một chiếc máy bay, cả nhà chúng ta cùng về thành phố A."
"Ba, còn Diệp Triều Nhiên..." Thái Liên Hoa vẫn có hơi lo lắng, lại hỏi một câu.
Phương lão gia tử trầm mặt hồi lâu, không nói gì.
Phương Kỳ Sơn có chút nóng nảy: "Nếu không thì hôm nay con đi tìm Diệp Triều Nhiên? Hôm nay chúng ta đã thuê máy bay rồi, đây cũng là cơ hội tốt để mang nó về!"
Phương lão gia tử còn đang trầm tư.
Phương Kỳ Sơn lại hạ thấp giọng nói: "Hơn nữa thiết bị ở nhà chúng ta đã chuẩn bị không sai biệt lắm rồi, đợi sau khi đem nó về xong, chúng ta trấn an nhà họ Diệp trước, rồi đẩy nhanh tốc độ thu mua thiết bị lên là được! Ba, bệnh tình bây giờ của Yến Yến, không kéo dài được!"
Câu nói của cùng của Phương Kỳ Sơn tàn nhẫn giẫm vào chỗ đau của Phương lão gia tử, sắc mặt ông ta khẽ biến, cuối cùng mời từ từ mở miệng" Vậy....ai có thể mang nó lên máy bay?"
Phương Kỳ Sơn nhanh chóng nói: "Đương nhiên là con rồi! Còn có thể kỳ vọng vào Phương Thịnh sao?" Phương Kỳ Sơn lại kéo Thái Liên Hoa, "Con đã nghĩ kỹ rồi, con đi tìm Triệu Triều Nhiên cưỡng ép đem nó đi, Liên Hoa đi tìm hai vợ chồng nhà họ Diệp nói chuyện. Đến lúc đó cũng không quan tâm bọn họ có phản ứng hay không phản ứng, chúng ta cứ lấy cớ muốn đưa Diệp Triều Nhiên về nhà ở một thời gian, con không tin bọn họ còn không đồng ý?"
Phương lão gia tử vẫn cảm thấy có chút bất an, mặc dù bọn họ có thể dao sắc chặt phay đay rối (*) đem Diệp Triều Nhiên về, nhưng sau đó phiền phức cũng không nhỏ, ông ta nhắm mắt lại.
(*) cách giải quyết nhanh chóng.
Nhưng không chịu nổi Phương Kỳ Sơn luôn thúc giục: "Ba, ba mau quyết định đi. Ba cũng biết bệnh tình của Yến Yến, còn nữa chúng ta cũng không tính muốn mạng của Diệp Triều Nhiên, chúng ta chỉ là muốn đổi tim của nó thôi, đến lúc đó nó muốn về nhà họ Diệp chúng ta cũng không ngăn cản, nếu như không về, nhà họ Phương chúng ta cũng không phải là không nuôi nổi một người....còn nữa cứ tiếp tục kéo dài, sau này chúng ta lấy cớ gì để đưa Diệp Triều Nhiên về nhà chúng ta?"
"Năm đó đại sư cũng đã nói rồi, vận mệnh nhà chúng ta trói chặt trên người Yến Yến, Yến Yến tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề..."
"Cùng lắm thì sau này có chuyện gì xảy ra mình con gánh vác."
Phương lão gia tử nghe thấy câu này, mới mở mắt nhìn Phương Kỳ Sơn: "Mình con gánh vác?"
Phương Kỳ Sơn đầu tiên là sắc mặt khẽ biến, sau đó nói tiếp: "Vậy nếu như thành công thì sao? Ba cũng không thể một chút chỗ tốt cũng không cho con?"
"Con muốn công ty?" Phương lão gia tử coi như cũng hiểu được suy nghĩ của Phương Kỳ Sơn.
Phương Kỳ Sơn hắc hắc cười: "Con cũng một học tập một chút."
Phương lão gia tử lại nhìn Phương Yến nằm trên giường bệnh.
Từ khi phẫu thuật xong, sức khỏe Yến Yến quả thật không còn như trước. Trước đây ban ngày lúc ngủ trưa, nhiều nhất chỉ ngủ một tiếng đồng hồ, nhưng khoảng thời gian này, cả ngày 24 tiếng, thời gian Phương Yến thanh tỉnh chỉ có năm sáu tiếng đồng hồ, thời gian còn lại đều là hôn mê.
Cho dù bác sĩ nói đây là chuyện bình thường, nhưng Phương lão gia tử vẫn khó có thể yên tâm.
Trải qua cuộc đấu tranh đơn giản, Phương lão gia tử cuối cùng cũng không kiên trì nữa: " Được, vậy con đi thử xem," hơi dừng một chút, ông ta lại nói, "Con lại dẫn theo mấy bảo tiêu cùng đi qua đó."
Phương Kỳ Sơn lập tức mày mặt tươi cười: "Được, ba! Ba yên tâm, tối hôm nay con chắc chắn sẽ dẫn người đến!"
Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa đều rất vui vẻ, dẫn theo người Phương lão gia tử đưa cho lập tức ngựa không ngừng vó đi đến nhà Diệp Triều Nhiên.
Đồng thời cùng lúc đó, Phương Thịnh đã đến Nhất Trung.
Khoảng thời gian này anh ta ngày nào cũng đi dạo xung quanh Nhất Trung, đương nhiên biết Nhất Trung buổi chiều hôm nay sắp được nghỉ học.
Lúc anh ta đuổi đến trường học, đúng lúc trường học tan học, học sinh từ nối đuôi nhau từ cổng trường đi ra, Phương Yến lúc này muốn đi vào trường tìm người, không chừng sẽ không tìm được, vì thế anh ta chỉ có thể cầu nguyện anh ta có thể gặp được Diệp Triều Nhiên ở cổng trường.
Phương Thịnh không ngừng quét mắt nhìn đám đông trước mặt, cuối cùng, anh ta nhìn thấy bóng đáng quen thuộc.
"Diệp Triều Nhiên!" Phương Thịnh vui mừng gọi một tiếng.
Diệp Triều Nhiên nghe tiếng gọi, ngước mắt nhìn qua.
Cậu đang cười nói chuyện với Khương Tầm Mặc bên cạnh, nhìn rõ người gọi cậu là Phương Thịnh xong, ý cười trên mặt thiếu niên tản đi sạch sẽ.
Khương Tầm Mặc cũng nhìn thấy Phương Thịnh, hỏi Diệp Triều Nhiên: "Cậu muốn qua đó không?"
Diệp Triều Nhiên cũng không hề muốn đi qua, nhưng Phương Thịnh đã vui mừng đi về phía hai người.
Cổng trường học lúc này quá nhiều người, bọn họ lúc này cũng không đi được.
"Xem anh ta nói cái gì." Diệp Triều Nhiên nói.
Khương Tầm Mặc nói: "Vậy qua đường trước, tớ ở bên kia đợi cậu."
Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc qua đường, Phương Thịnh đương nhiên cũng đi theo.
"Diệp Triều Nhiên!" Giống như là sợ Diệp Triều Nhiên đi mất vậy, Phương Thịnh lại gọi một tiếng.
Diệp Triều Nhiên dừng bước chân, nói với Phương Thịnh: "Chúng ta qua bên kia."
Cậu chỉ qua một chỗ râm mát, bên cạnh đường.
Phương Thịnh khó có khi không có ý kiến, đi theo Diệp Triều Nhiên đi qua đó.
Hai người đứng dưới bóng râm, không ít học sinh kết cặp đi qua.
"Anh muốn nói cái gì?" Diệp Triều Nhiên có một khoảng thời gian không gặp Phương Thịnh, không biết có phải là cậu nhìn nhầm không, cậu cảm thấy Phương Thịnh gầy đi không ít.
Phương Thịnh nhìn Diệp Triều Nhiên đứng trước mặt, mặc dù cậu vẫn lạnh mặt, nhưng trong lòng Phương Thịnh lại không có nửa điểm không thoải mái, thậm chí còn cảm thấy tất cả cảm xúc viết trên mặt Diệp Triều Nhiên đều rất thân thiết.
Phương Thịnh cười cười, nhưng rất nhanh anh ta không cười nổi nữa.
Vừa nghĩ đến nhà họ Phương, nghĩ đến Phương Yến, anh ta lại có một cảm giác bất lực.
"Anh..." Phương Thịnh há miệng, hồi lâu mới nói: " Anh chuẩn bị ra nước ngoài."
Diệp Triều Nhiên không hiểu nhìn anh ta.
Phương Thịnh không giữ được nụ cười trên mặt, cũng không muốn giữ, nói tiếp: "Mặc dù anh cũng rất muốn dẫn em cùng đi ra nước ngoài, nhưng anh cảm thấy chuyện này không quá thiết thực. Cho nên hôm nay anh đến đây, là muốn dặn dò em vài chuyện."
"Diệp Triều Nhiên, em có thể chuyển nhà không?" Phương Thịnh nhíu mày nói, "Hoặc là...em có thể rời khỏi thành phố Nam là tốt nhất, đừng để bị người nhà anh tìm thấy."
Sắc mặt Diệp Triều Nhiên khẽ biến, cậu ngẩng đầu nhìn Phương Thịnh, tiếng xe ô tô bên đường, tiếng học sinh ồn ào bên tai gần như vào thời khắc này cũng như đã không còn, bên tai cậu chỉ còn lại giọng nói của Phương Thịnh.
"Rời khỏi chỗ này, cùng với người nhà của em, càng xa càng tốt."
"Thời gian của anh đã không còn nhiều nữa, tối nay anh sẽ lên máy bay, đi đến nơi mà trước đây anh du học..."
"Chuyện trước đó em nói với anh, anh vẫn cảm thấy em đang lừa anh, bây giờ anh mới biết, thì ra không chỉ là em....."
Diệp Triều Nhiên kinh ngạc nhìn anh ta, vẻ mặt Phương Thịnh rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
Khóe miệng Phương Thịnh lộ ra nụ cười khổ.
Anh rất muốn đưa tay xoa đầu Diệp Triều Nhiên, nhưng lại cảm thấy bản thân mình không đủ tư cách, liền đặt tay xuống.
Người em trai mà trước đây anh ta ghét nhất, lại mới là tồn tại lương thiện đơn thuần nhất.
"Anh đến là muốn nói với em những chuyện này, em chú ý bọn họ một chút, đừng theo họ về, bảo vệ tốt bản thân." Phương Thịnh rũ mắt, cầm một tờ giấy đưa cho Diệp Triều Nhiên, "Đây là số điện thoại liên lạc của anh, nếu như em cần, chỉ cần là chuyện anh có thể giúp, anh sẽ cố gắng hết sức để giúp em."
"Anh đi trước đây."
Đến khi Phương Thịnh đi xa, Diệp Triều Nhiên cũng chưa lấy lại tinh thần.
Khương Tầm Mặc bước đến vỗ vai cậu: "Vẫn ổn chứ?"
Diệp Triều Nhiên lắc lắc đầu.
Trong đầu cậu có hơi loạn, cần một chút thời gian sắp xếp lại.
"Tớ...tớ về trước đây, anh Khương, cậu...." Diệp Triều Nhiên nhìn hắn.
"Tớ đưa cậu về?" Khương Tầm Mặc hỏi.
Diệp Triều Nhiên lắc đầu: "Không cần, chỉ vào bước chân."
Khương Tầm Mặc không nói gì nữa, nhìn Diệp Triều Nhiên đi xa, hắn mới thu hồi tầm mắt.
Diệp Triều Nhiên nhíu chặt mày đi về nhà, cậu càng nghĩ càng thấy chuyện này có gì đó không đúng.
Phương Thịnh là người thừa kế nhà họ Phương, Phương Yến làm sao có thể đánh chủ ý lên trái tim của anh ta?
Còn nữa kiếp này vì mình không về nhà họ Phương, bọn họ là chó cùng rứt giậu?
Không, không thể nào.
Trước đó Phương Thịnh không phải nói bệnh tình Phương Yến hiện giờ không hề nghiêm trọng sao?
Cho dù nóng vội như vậy, cũng không thể trực tiếp vượt qua mình hạ độc thủ với con trai lớn mà bọn họ thương yêu được?
Chắc chắn là có chỗ nào đó hiểu làm, mới dẫn đến Phương Thịnh cho rằng như vậy.
Còn về tờ giấy Phương Thịnh đưa cho Diệp Triều Nhiên, Diệp Triều Nhiên nhìn cũng không nhìn, thuận tay ném vào thùng rác bên đường.
Nghĩ rõ ràng chuyện mấu chốt bên trong, Diệp Triều Nhiên rất nhanh đã thả lỏng.
Vậy thì không có gì cần phải lo lắng, còn về Phương Thịnh nói muốn cậu rời khỏi nơi này.
Diệp Triều Nhiên ngẩng đầu nhìn kiến trúc quan thuộc xung quanh, đây là nhà của cậu, cho dù là rời đi, cũng là cùng người nhà cậu chuyển đến nhà mới.
Còn về nhà họ Phương, cậu sờ mặt phí thúy cách một lớp áo thun của mình, cậu không cần phải sợ hãi, những cũng không thể thiếu cảnh giác.
Hôm này về nhà, vẫn là nghĩ một cái cớ để nói chuyện này cho Tống Nhã và Diệp Bùi đi?
Diệp Triều Nhiên nghĩ nghĩ, ngẩng đầu chuẩn bị gia tăng cước bộ, đột nhiên phát hiện bên trái bên phải cậu đột nhiên xuất hiện một thân hình màu đen.
Sắc mặt Diệp Triều Nhiên thay đổi, cậu gần như nghĩ cũng không nghĩ, xoay người bỏ chạy!
Khoảng khắc cậu bỏ chạy, từ đằng sau truyền đến giọng nói của Phương Kỳ Sơn: "Đuổi theo cho tôi!"
Diệp Triều Nhiên đến quán hoành thánh phát hiện Khương Tầm Mặc đã đến rồi, trên bàn bày hai phần hoành thánh nổi hôi hổi. Một bát bỏ rất nhiều rau mùi và rau tía tô, một bát bên trên chỉ có vài cọng hành.
Khương Tầm Mặc nhìn thấy Diệp Triều Nhiên, hai người cách bát hoành thánh nổi hổi nhìn nhau cười.
"Anh Khương cậu quá hiểu khẩu vị của tớ rồi." Diệp Triều Nhiên ngồi xuống đối diện Khương Tàm Mặc.
Khương Tầm Mặc dưa thìa cho Diệp Triều Nhiên: "Sở thích của cậu rất dễ nhớ."
Diệp Triều Nhiên cười cười.
Ăn sáng xong, hai người cũng tới tầng dưới khu dạy học.
Nơi thi hàng tháng của học sinh trường Nhất Trung được sắp xếp theo kết quả thành tích thi tháng trước, Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc thành tích thi tháng trước một người thi được thứ nhất, một người đứng bét, nơi thi của hai người đương nhiên cũng cách xa vạn dặm.
Trước khi tách ra, Diệp Triều Nhiên làm một cái thủ thế với Khương Tầm Mặc: "Cố lên!"
Khương Tầm Mặc khẽ gật đầu, rồi đi lên tầng.
Nhìn thấy bóng lưng của Khương Tầm Mặc biến mất, Diệp Triều Nhiên mới bước vào phòng thi.
Phòng thi của cậu ở phòng học tầng 1, trong phòng học có tổng cộng 20 người, trừ cậu ra, còn lại đều là học sinh lớp 6.
Vị trí của Diệp Triều Nhiên ở bàn thứ đầu tiên hàng thứ nhất, phía sau cậu là Cố Nghiêu.
Diệp Triều Nhiên còn chưa bước vào, vừa đi đến cửa, đã nghe thấy cuộc nói chuyện bên trong.
Lâm Bạch đứng bên cạnh Cố Nghiêu: "Cũng không biết thành tích thi của chúng ta lần này lúc nào thì có kết quả."
Có người phụ họa: "Đây còn chưa thi nữa, sao lại giống như là nhìn thấy thành tích rồi thế?"
Có người cười nhạo: "Đương nhiên là vì để xem thấy Khương Tầm Mặc có thể đẩy anh Cố xuống được không!"
"Cậu ta có thể đẩy anh Cố xuống, vậy tôi cũng có thể đẩy Diệp Triều Nhiên xuống!"
"Cậu ta cũng thật dũng cảm, kiểu dũng cảm nói khoác ý."
Nói xong, mọi người ồn ào cười ra tiếng.
Diệp Triều Nhiên lúc này bước vào phòng thi, cậu nhàn nhạt quét mắt hai người vừa mở miệng, rất nhanh thu hồi tầm mắt ngồi xuống vị trí của mình.
Nhưng người khác nhìn thấy Diệp Triều Nhiên đi vào, mấy người trao đổi ánh mắt, không nói gì nữa.
Từ sau khi lễ hội văn nghệ trường, Cố Nghiêu cũng chưa từng gặp lại Diệp Triều Nhiên.
Thiếu niên hình như cao hơn một chút, sau khi bước vào phòng thi, Diệp Triều Nhiên không nhìn Cố Nghiêu, ngồi thẳng vào vị trí của cậu. Cố Nghiêu chỉ có thể từ sau liếc nhìn thấy cần cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài áo phông, còn có nửa bên mặt có đường cong xinh đẹp.
Lâm Bạch đứng bên cạnh Cố Nghiêu, đương nhiên không bỏ lỡ ánh mắt của Cố Nghiêu.
Trước lễ hội văn nghệ trường Cố Nghiêu đi tìm Diệp Triều Nhiên tỏ tình, Lâm Bạch lúc đó tâm trạng phức tạp cảm khái. Nói thật cậu ta không phải rất thích Diệp Triều Nhiên, nhưng nếu là Cố Nghiêu thích Diệp Triều Nhiên, cậu ta cũng không phải là không tiếp nhận được Diệp Triều Nhiên dung nhập vào đoàn thể nhỏ của bọn họ.
Nhưng khiến cho Lâm Bạch không ngờ được là, Diệp Triều Nhiên thế mà lại từ chối Cố Nghiêu!
Cố Nghiêu lúc đó quay lại, sắc mặt đen như đáy nồi, Lâm Bạch cũng không dám tùy tiện bắt chuyện.
Sau đó bọn họ nói chuyện, cũng tận lực tránh không nói đến Diệp Triều Nhiên.
Lâm Bạch vẫn không thể nào hiểu được, Khương Tầm Mặc đó có gì tốt, Diệp Triều Nhiên lại vì cậu ta mà từ chối Cố Nghiêu! Thật làm cho người khác nghi ngờ trước đây Diệp Triều Nhiên theo đuổi Cố Nghiêu rốt cuộc là có mấy phần thật lòng.
Nghĩ đến đây, Lâm Bạch lại thấy bất bình thay cho Cố Nghiêu, âm dương quái khí mở miệng: "Ầy, lời cũng không thể nói tuyệt đối như vậy, lỡ như Khương Tầm Mặc lần này có thể thật sự lội ngược dòng thì sao?"
Nói xong, Lâm Bạch dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy người hay chơi cùng.
Mấy người đó hiểu được ý của cậu ta, cười nhạo nói: "Lội ngược dòng? Đùa cái gì vậy, từ thứ nhất từ dưới lên đến đứng thứ hai sao, cậu là chỉ đứng thứ hai từ dưới lên sao?"
Những người khác ồn ào cười ra tiếng.
Lâm Bạch vẫn chưa hết giận, nghiêng đầu nhìn Diệp Triều Nhiên: "Diệp Triều Nhiên, cậu quen thuộc với Khương Tầm Mặc, nói cho chúng tôi nghe cái nhìn của cậu đi."
Diệp Triều Nhiên chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lâm Bạch, không nói gì.
Lâm Bạch không vẫn không bỏ qua, đi đến trước bàn Diệp Triều Nhiên: "Diệp Triều Nhiên, đừng không nói gì, nói cho bọn tôi nghĩ cách nhìn của cậu đi."
Diệp Triều Nhiên nhìn cậu ta một cái, vẫn là không nói gì.
Trong lòng Lâm Bạch không vui, chính vào lúc cậu ta đang định mở miệng, một giọng nói chợt vang lên: "Diệp Triều Nhiên, cậu có mang thừa một cái bút không? Tớ mượn một cái."
Mở miệng là học ủy lớp 6, cậu ta và Diệp Triều Nhiên cũng có quen biết, bây giờ mở miệng là muốn giải vây cho Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên nói: "Có đem."
Cậu lấy từ trong hộp bút lấy ra một cái bút, đưa cho học ủy lớp 6.
Học ủy lớp 6 nhận lấy, thuận tiện ôm lấy vai Lâm Bạch: "Đi thôi đi thôi, sắp thi rồi, đừng có đứng ở đây nữa."
Lâm Bạch mặt đầy u ám, bũi môi: "Chậc, biết nói à, tôi còn tưởng là bị câm."
Giọng nói Diệp Triều Nhiên vang lên sau lưng Lâm Bạch: "Tôi chỉ là không thích tranh luận với người ngu xuẩn mà thôi."
Sắc mặt Lâm Bạch khẽ biến: "Cậu...."
Thầy giáo giám thị đúng lúc này bước vào phòng thi: "Làm cái gì vậy? Sắp thi rồi còn chưa ngồi vào chỗ?"
Cố Nghiêu cũng quay đầu nhìn Lâm Bạch.
Lâm Bạch vốn dĩ còn muốn nói gì đó, đối diện với ánh mắt của Cố Nghiêu, cậu ta không cam tâm cúi đầu xuống, không tình không nguyện ngồi lại chỗ ngồi.
Chuông chính thức còn chưa vang lên, giám thị cũng chưa phát tờ đề thi, nhưng phòng thi đã yên tĩnh lại rồi.
Cố Nghiêu vỗ vỗ vai Diệp Triều Nhiên, hạ giọng, mở miệng: "Cậu đừng tức giận với Lâm Bạch, cậu ta tính cách hơi nóng nảy."
Diệp Triều Nhiên đến đầu cũng không quay lại.
Sắc mặc Cố Nghiêu không vui, âm thầm cặt chắt răng.
Diệp Triều Nhiên làm bài thi xong trước 30 phút, thi tháng Nhất Trung cho phép nội bài trước 15 phút, đợi đến thời gian, Diệp Triều Nhiên nộp bài thi rồi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng thi, cậu lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Khương Tầm Mặc.
[Anh Khương, cậu nhất định phải thi lấy được vị trí thứ hai đó!]
Khương Tầm Mặc gần như là trả lời lại ngay: [Hửm?]
Diệp Triều Niên gọi điện sang: "Cậu cũng nộp bài rồi?"
Giọng nói từ tính dễ nghe của Khương Tầm Mặc truyền đến: "Ừm, vừa nộp. Cậu thế nào?"
Hắn hỏi Diệp Triều Nhiên tại sao lại gửi tin nhắn đó cho hắn.
Diệp Triều Nhiên không muốn giải thích, chỉ cười: "Tớ chỉ cảm thấy lần này cậu nhất định có thể thi được thứ hai toàn khối."
Khương Tầm Mặc cũng không hỏi thêm, mà trả lời lại: "Ừm, chắc chắn có thể thi được."
Bên kia, thầy giám thị vừa thu bài thi xong rời khỏi phòng thi, Lâm Bạch đi đến bên cạnh Cố Nghiêu: "Anh Cố, vừa nãy sao cậu lại...."
"Đừng có tìm cậu ấy gây phiền phức." Sắc mặt Cố Nghiêu rất thối.
Lâm Bạch còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt Cố Nghiêu khó coi, chỉ có thể nuốt nửa câu còn lại xuống.
Bỏ đi, cậu ta nhịn một chút.
Đợi có kết quả thi tháng, cậu ta muốn nhìn xem Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc còn kiêu ngạo thế nào được!
........
Hai ngày thi tháng kết thúc, ngày nghỉ học sinh chờ đời không hề như ước hẹn mà đến, lớp 1 lập tức một mảnh gào khóc thảm thiết.
"Tại sao lần này không được nghỉ?"
"Tớ chỉ trông mong vào một ngày nghỉ sau kỳ thi tháng kết thúc mà!"
"Lãnh đạo trường học từ lúc nào mà không làm người nữa vậy!"
Cũng có người suy đoán: "Không phải là sắp thi đại học rồi, cho nên chuẩn bị đợi thi đại học xong rồi cho nghỉ luôn một thể à?"
Rất nhanh lớp trưởng đã mang tin tức về: "Hai ngày nữa sẽ được nghĩ! Tuần này cuối tuần cũng phải lên lớp, đợi đến ngày mùng 4 chúng ta sẽ được nghỉ học, từ mùng 4 nghỉ đến mùng 8!"
Nghe thấy tin tức này các bạn học nháy mắt sôi trào cả lên.
"Quả nhiên là sắp thi đại học!"
"Vậy trường chúng ta cũng được trưng dụng làm trường thi sao?"
"Phải, cho nên hôm nghỉ học mọi người nhớ đem hết sách vở của mình về." Lớp trưởng nói, "Đúng rồi, cô Vương nói thành tích thi tháng lần này sẽ công bố sau khi thi đại học kết thúc."
Hầu hết bạn học lớp 1 quan tâm đều là ngày được nghỉ học, đã là lúc này rồi còn thành tích với không thành tích?
Cũng chỉ có Khương Tầm Mặc hơi nhíu mày, thở dài trong lòng, xem tra thời gian để Diệp Triều Nhiên thích hắn lại bị kéo dài tạm hoãn rồi.
Khương Tầm Mặc hỏi Diệp Triều Nhiên: "Được nghỉ 3 ngày, cậu có muốn đi đâu chơi không?"
Diệp Triều Nhiên nghĩ nghĩ.
Trước đó Tống Nhã và Diệp Bùi luôn nói muốn dẫn cậu đi xem nhà mới của bọn họ, cậu vẫn chưa có thời gian đi, vừa vặn lần này có thể đến đó xem xem, sau đó thuận tiện mua quà cho Khương Tầm Mặc.
"Cuối tháng 6 là sinh nhật cậu phải không?" Diệp Triều Nhiên hỏi.
Khương Tầm Mặc gật đầu.
Diệp Triều Nhiên cười: "Vậy tớ phải đi mua quà cho cậu trước mới được."
Khương Tầm Mặc nhướng mày: "Vậy hôm nào cậu ra thì nhớ nói trước với tớ một tiếng."
Diệp Triều Nhiên gật đầu: "Đương nhiên."
........
Thời tiết tháng 6 thành phố Nam, nhiệt độ bình quân đạt đến 30 độ, buổi trưa trên đường hầu như không nhìn thấy được mấy người đi trên đường.
Phương Thịnh mặc tây trang, đi lang thang trên đường không có mục đích hồi lâu, ánh mắt trời ban trưa làm cho đầu óc anh ta choáng váng, anh ta cuối cùng cũng đẩy cửa một cửa hàng cà phê bước vào, gọi một cốc cà phê đá, đợi khí nóng trên người tan đi, tâm trạng anh ta mới tốt hơn được một chút.
Một bên từ từ uống cà phê, còn thỉnh thoảng nhìn thời gian trên đồng hồ.
Đợi đến kim giờ chỉ đến số 5, một buổi trưa khó khăn cũng đã trôi qua. Anh ta đứng lên, đi ra khỏi quán cà phê.
Xe bị Phương Thịnh đỗ ở phụ cận trung tâm thương mại, anh ta vừa lên xe, Phương lão gia tử lại gọi điện thoại đến.
Đáy mắt Phương Thịnh lướt qua một tia chán ghét, hít một hơi thật sâu mới nhận điện thoại.
"Alo, ông nội."
"Thế nào?" giọng Phương lão gia tử truyền đến, "Diệp Triều Nhiên vẫn không đồng ý đến gặp Yến Yến?"
Phương Thịnh hạ giọng đáp một tiếng: "Hôm nay cháu cũng không gặp được cậu ta, cậu ta vẫn không muốn gặp chúng ta."
Phương lão gia tử trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng nói: "Vậy thì cháu về trước đi."
Cúp điện thoại, Phương Thịnh không lập tức khở động xe, mà là mệt mỏi dựa vào ghế, xoa xoa thái dương đau nhức.
Phương Yến ngày thứ 3 sau khi phẫu thuật đã tỉnh lại.
Sau khi tỉnh dậy, cậu ta nhìn thấy Phương Thịnh đã ấm ức khóc lóc.
Không biết tại sao, lúc đó trong lòng Phương Thịnh không hề đau lòng, ngược lại lại có một cỗ bực bội không xua đi được, đây là cảm xúc mà anh ta xưa nay chưa từng có.
Phương Thịnh hít một hơi thật sâu, nói mình sao có thể đối xử với Yến Yến như vậy, vì thế anh ta rất nhanh điều chỉnh vẻ mặt của mình, còn chưa mở miệng, Phương Kỳ Sơn đã tức giận đẩy anh ta sang một bên.
"Đi qua một bên đi qua một bên!" Phương Kỳ Sơn trừng mắt nhìn Phương Thịnh, "Em trai con đã xin lỗi con rồi, con còn bày ra vẻ mặt người chết đứng đó cho ai xem?"
Phương Thịnh sửng sốt, anh ta muốn giải thích: "Con không có...."
"Được rồi, Thịnh Thịnh cháu bớt nói vài câu đi." Phương lão thái thái cũng nói, "Yến Yến vừa mới tỉnh, đừng có kích thích thằng bé."
Phương lão gia tử cũng đi qua nhìn Phương Yến, nói với Phương Thịnh: "Cháu ra ngoài trước đi, chúng ta an ủi Yến Yến trước đã."
Phương Thịnh lập tức sửng sốt một lúc lâu, trong tiếng thúc giục một lần nữa của Phương Kỳ Sơn, anh ta mới nhấc chân bước ra ngoài.
Đi đến cửa phòng bệnh, Phương Thịnh quay lại nhìn vào phòng bệnh.
Phương Kỳ Sơn đang rót nước cho Phương Yến, Thái Liên Hoa đang lau nước mắt, Phương lão thái thái đang hỏi Phương Yến muốn ăn cái gì, Phương lão giả tử vẻ mặt từ ái an ủi Phương Yến.
Từ đầu đến cuối, không có ai nhìn anh ta lấy một cái.
Phương Thịnh ngồi bên ngoài phòng bệnh một lúc lâu, cuối cùng bừng tỉnh lấy lại tinh thần.
Thì ra anh ta đã bị người nhà bài trừ ở bên ngoài.
Nhưng rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào?
Là lần này Phương Yến sinh bệnh nhập viện?
Hay là nói bắt đầu từ lúc bọn họ chuẩn bị đổi tim cho Phương Yến?
Trên mặt Phương Thịnh không có biểu tình gì, trong lòng lại sóng to gió lớn.
Ngày hôm qua, Phương Thịnh nhận được email của thám tử tư gửi đến.
Email rất dài, Phương Thịnh tốn 10 phút mới xem xong.
Bên trong không chỉ có Johnson lấy tên của mình thu mua thiết bị y tế, thậm chí còn có thời gian địa điểm và ảnh giao dịch, giống như là sợ Phương Thịnh không tin, thám tử còn viết ở dưới cuối văn kiện cách vào tầng ngầm nhà họ Phương, nói anh ta có thể tự đi xem xem.
Phương Thịnh đọc xong emai, đầu óc một mảnh trống rỗng, thật lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
Trước khi lấy được kết quả từ thám tử, anh ta còn ôm một tia vọng tưởng, cảm thấy người nhà mình sẽ không giống người hung tàn bạo lực.
Nhưng bây giờ, Phương Thịnh chỉ cảm cảm thấy hoang đường.
Còn thật sự có người thường nghĩ ra kế hoạch như vậy sao?
Bọn họ điên rồi?!
Phương Thịnh lập tức chỉ muốn đi tìm bọn họ đối chất, nhưng Phương Thịnh rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Không được.
Anh ta không thể đi.
Trong email viết, thời gian sớm nhất mà Johnson giao dịch với bệnh viện là 3 năm trước, vừa đúng vào thời gian Phương Thịnh xuất ngoại.
Người nhà tận tâm tận lực lừa gạt Phương Thịnh làm kế hoạch chu đáo chặt chẽ, mục đích không chỉ là muốn lừa gạt anh ta.
Một suy đoán khinh sợ từ trong lòng Phương Thịnh dâng lên, anh ta chỉ cảm thấy sợ hãi.
Chẳng lẽ là, bản thân anh ta cũng bị tính kế?
Hoang đường!
Quá hoang đường!
Nhưng nếu không phải là vì nguyên nhân này, tại sao bọn họ lại giấu diếm anh ta.
Sợ mình báo cảnh sát?
Bọn họ dám làm ra chuyện điên rồ như vậy, còn sợ báo cảnh sát?
Phương Thịnh cả một đêm không được ngủ yên, càng nghĩ càng thấy sợ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Thịnh đã muốn thu dọn hành lý lập tức ra nước ngoài.
Nhưng còn chưa đợi anh ta thư dọn hành lý xong, Phương lão gia tử đã gõ cửa phòng anh ta.
"Hôm qua Yến Yến nói với chúng ta, thằng bé muốn gặp Diệp Triều Nhiên một lần, làm phiền cháu chạy muốn chuyến." Phương lão gia tử nói.
Sắc mặt Phương Thịnh khẽ biến.
Đúng rồi, còn có Diệp Triều Nhiên, anh ta bây giờ tạm thời không thể đi.
Anh ta nếu đi rồi, Diệp Triều Nhiên phải làm thế nào?
Phương Thịnh nhìn chằm chằm Phương lão gia tử, gật đầu.
Phương lão gia tử nhíu mày, nhận thấy anh ta có chút thất thần, hỏi: "Cháu làm sao vậy? Không nghỉ ngơi tốt?"
Phương Thịnh qua loa lấy lệ gật đầu.
Anh ta đưa Diệp Triều Nhiên đi cùng sao?
Hình như có chút không thiết thực, trước tiên không nói Diệp Triều Nhiên sẽ không đồng ý, làm hộ chiếu ra nước ngoài mất rất nhiều thời gian.
Đến lúc đó những người khác cũng sẽ phát hiện ra.
Phương lão gia tử bất mãn nhìn Phương Yến, quay người lắc lắc đầu.
Ông ta bây giờ cũng có hơi không chắc chắn, ông ta quyết định giao công ty lại cho Phương Thịnh có phải là quyết định đúng đắn không.
Phương Thịnh đứa trẻ này quá chính trực, cho nên nó không thể chấp nhận được sự lừa gạt của Yến Yến.
Nhưng Yến Yến cũng không phải cố ý lừa nó, Yến Yến chỉ là muốn nhận được nhiều sự chú ý hơn mà thôi, cách làm của Phương Thịnh lại quá cứng nhắc.
Vậy sau này thật sự giao công ty cho Phương Thịnh, nó còn đối xử tốt với Yến Yến không?
Phương lão gia tử mang theo tâm tư bỏ đi.
Ông ta không chú ý đến sắc mặt Phương Thịnh lại thay đổi.
Phương Thịnh không đi tìm Diệp Triều Nhiên.
Bời vì anh ta tạm thời không biết nên mở miệng thế nào với Diệp Triều Nhiên, mỗi lần Phương lão gia tử nói anh ta đi tìm Diệp Triều Nhiên, Phương Thịnh sẽ sáng sớm lái xe đến phụ cận trường Nhất Trung, sau đó tự mình đi dạo xung quanh.
Đợi đến lúc thời gian không sai biệt lắm, anh ta mới lái xe về bệnh viện.
Liên tiếp nửa tháng, cứ như vậy mà qua đi.
Hôm nay Phương Thịnh vừa mới đi đến hành lang phòng bệnh, đã nghe giọng nói của Thái Liên Hoa truyền đến: "Hôm nay xuất viện sao?"
"Phải, ba nói hôm nay lập tức đem Yến Yến về. Yến Yến khoảng thời gian này ở thành phố Nam chịu khổ rồi, vẫn là về nhà tốt hơn." Phương Kỳ Sơn nói.
Thái Liên Hoa sắc mặt khẽ biến: "Vậy còn bên phía Diệp Triều Nhiên...."
Phương Thịnh hơi dừng bước chân, cố gắng dựng lỗ tai dán lên cửa.
"....Phương Thịnh là một tên không làm được việc.... ba đã với anh...."
"Anh đi....không cần Diệp Triều Nhiên...."
Phương Thịnh đột nhiên giật mình, quay đầu lại nhìn, là Phương lão gia tử.
"Ông nội..."
"Sao lại đứng ngoài cửa?" Phương lão gia tử ngạc nhiên nhìn Phương Thịnh
Sắc mặt Phương Thịnh khó coi, anh ta không giải thích: "Cháu đột nhiên nhớ ra cháu còn chút chuyện, cháu đi xử lí trước đã...."
Ném xong câu này, Phương Thịnh xoay người bỏ đi.
Trong phòng bệnh Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, nhanh chóng đi ra.
"Vừa nãy là Thịnh Thịnh?" Thái Liên Hoa hỏi.
Phương Kỳ Sơn nhíu mày: "Nó đến từ lúc nào?"
Phương lão gia tử sắc mặt không tốt: "Hai đứa vừa nãy nói gì trong phòng?"
Sắc mặt Phương Kỳ Sơn khẽ biến: "Bọn con cái gì cũng không nói...."
Thái Liên Hoa cũng có hơi chột dạ nói: "Bọn con nói Thịnh Thịnh đã bận rộn nửa tháng rồi, còn không đem được Triều Nhiên về, oán giận nó vài câu..."
Phương lão gia tử trừng mắt nhìn hai người.
"Hai đứa cũng không phải là không biết thái độ nhà họ Diệp, khoảng thời gian này Thịnh Thịnh ngày nào cũng chạy đến nhà họ Diệp, ăn bí môn canh còn không nhiều à, hai đứa còn không hiểu cho nó thì thôi đi, còn oán giận sau lưng nó! Thịnh Thịnh nghe thấy sao có thể không buồn?" Phương lão gia tử nhìn hai người, lập tức giận dữ.
Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa lập tức á khẩu.
Phương Kỳ Sơn hậm hực nói: "Bọn con cũng không nghĩ đến tên tiểu tử này sẽ nghe trộm, còn nữa, bọn con cũng chỉ là thuận miệng oán giận vào câu, là nó quá nhạy cảm!"
"Còn có gần đây, con không biết mọi người có phát hiện ra không, con phát hiện tên tiểu tử Phương Thịnh này, thái độ bây giờ đối với chúng ta càng ngày càng không tốt, đến hôm qua Yến Yến nói chuyện với nó, Yến Yến nói ba bốn câu, nó chỉ 'ừm' một tiếng."
Nghe Phương Kỳ Sơn nói như vậy, Phương lão gia tử cũng nhíu mày.
Ông ta đương nhiên cũng phát hiện sự khác thường của Phương Thịnh, hai ngày nay về nhà ông ta cũng suy nghĩ cẩn thận, suy đoán đại khái là trước đó bọn họ đều trách nó không chăm sóc tốt cho Yến Yến, trong lòng nó còn tức giận.
Nhưng Phương Thịnh không chăm sóc tốt cho Yến Yến cũng là sự thật, bọn họ cũng chỉ là nói vài câu, ai mà nghĩ nó lại để trong lòng?"
Phương lão gia tử thở dài rồi nói: "Vài này nữa ba tìm nó nói chuyện, trước tiên không nói những cái này nữa, hai đứa đi làm thủ tục xuất viện cho Yến Yến trước, ba đã thuê một chiếc máy bay, cả nhà chúng ta cùng về thành phố A."
"Ba, còn Diệp Triều Nhiên..." Thái Liên Hoa vẫn có hơi lo lắng, lại hỏi một câu.
Phương lão gia tử trầm mặt hồi lâu, không nói gì.
Phương Kỳ Sơn có chút nóng nảy: "Nếu không thì hôm nay con đi tìm Diệp Triều Nhiên? Hôm nay chúng ta đã thuê máy bay rồi, đây cũng là cơ hội tốt để mang nó về!"
Phương lão gia tử còn đang trầm tư.
Phương Kỳ Sơn lại hạ thấp giọng nói: "Hơn nữa thiết bị ở nhà chúng ta đã chuẩn bị không sai biệt lắm rồi, đợi sau khi đem nó về xong, chúng ta trấn an nhà họ Diệp trước, rồi đẩy nhanh tốc độ thu mua thiết bị lên là được! Ba, bệnh tình bây giờ của Yến Yến, không kéo dài được!"
Câu nói của cùng của Phương Kỳ Sơn tàn nhẫn giẫm vào chỗ đau của Phương lão gia tử, sắc mặt ông ta khẽ biến, cuối cùng mời từ từ mở miệng" Vậy....ai có thể mang nó lên máy bay?"
Phương Kỳ Sơn nhanh chóng nói: "Đương nhiên là con rồi! Còn có thể kỳ vọng vào Phương Thịnh sao?" Phương Kỳ Sơn lại kéo Thái Liên Hoa, "Con đã nghĩ kỹ rồi, con đi tìm Triệu Triều Nhiên cưỡng ép đem nó đi, Liên Hoa đi tìm hai vợ chồng nhà họ Diệp nói chuyện. Đến lúc đó cũng không quan tâm bọn họ có phản ứng hay không phản ứng, chúng ta cứ lấy cớ muốn đưa Diệp Triều Nhiên về nhà ở một thời gian, con không tin bọn họ còn không đồng ý?"
Phương lão gia tử vẫn cảm thấy có chút bất an, mặc dù bọn họ có thể dao sắc chặt phay đay rối (*) đem Diệp Triều Nhiên về, nhưng sau đó phiền phức cũng không nhỏ, ông ta nhắm mắt lại.
(*) cách giải quyết nhanh chóng.
Nhưng không chịu nổi Phương Kỳ Sơn luôn thúc giục: "Ba, ba mau quyết định đi. Ba cũng biết bệnh tình của Yến Yến, còn nữa chúng ta cũng không tính muốn mạng của Diệp Triều Nhiên, chúng ta chỉ là muốn đổi tim của nó thôi, đến lúc đó nó muốn về nhà họ Diệp chúng ta cũng không ngăn cản, nếu như không về, nhà họ Phương chúng ta cũng không phải là không nuôi nổi một người....còn nữa cứ tiếp tục kéo dài, sau này chúng ta lấy cớ gì để đưa Diệp Triều Nhiên về nhà chúng ta?"
"Năm đó đại sư cũng đã nói rồi, vận mệnh nhà chúng ta trói chặt trên người Yến Yến, Yến Yến tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề..."
"Cùng lắm thì sau này có chuyện gì xảy ra mình con gánh vác."
Phương lão gia tử nghe thấy câu này, mới mở mắt nhìn Phương Kỳ Sơn: "Mình con gánh vác?"
Phương Kỳ Sơn đầu tiên là sắc mặt khẽ biến, sau đó nói tiếp: "Vậy nếu như thành công thì sao? Ba cũng không thể một chút chỗ tốt cũng không cho con?"
"Con muốn công ty?" Phương lão gia tử coi như cũng hiểu được suy nghĩ của Phương Kỳ Sơn.
Phương Kỳ Sơn hắc hắc cười: "Con cũng một học tập một chút."
Phương lão gia tử lại nhìn Phương Yến nằm trên giường bệnh.
Từ khi phẫu thuật xong, sức khỏe Yến Yến quả thật không còn như trước. Trước đây ban ngày lúc ngủ trưa, nhiều nhất chỉ ngủ một tiếng đồng hồ, nhưng khoảng thời gian này, cả ngày 24 tiếng, thời gian Phương Yến thanh tỉnh chỉ có năm sáu tiếng đồng hồ, thời gian còn lại đều là hôn mê.
Cho dù bác sĩ nói đây là chuyện bình thường, nhưng Phương lão gia tử vẫn khó có thể yên tâm.
Trải qua cuộc đấu tranh đơn giản, Phương lão gia tử cuối cùng cũng không kiên trì nữa: " Được, vậy con đi thử xem," hơi dừng một chút, ông ta lại nói, "Con lại dẫn theo mấy bảo tiêu cùng đi qua đó."
Phương Kỳ Sơn lập tức mày mặt tươi cười: "Được, ba! Ba yên tâm, tối hôm nay con chắc chắn sẽ dẫn người đến!"
Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa đều rất vui vẻ, dẫn theo người Phương lão gia tử đưa cho lập tức ngựa không ngừng vó đi đến nhà Diệp Triều Nhiên.
Đồng thời cùng lúc đó, Phương Thịnh đã đến Nhất Trung.
Khoảng thời gian này anh ta ngày nào cũng đi dạo xung quanh Nhất Trung, đương nhiên biết Nhất Trung buổi chiều hôm nay sắp được nghỉ học.
Lúc anh ta đuổi đến trường học, đúng lúc trường học tan học, học sinh từ nối đuôi nhau từ cổng trường đi ra, Phương Yến lúc này muốn đi vào trường tìm người, không chừng sẽ không tìm được, vì thế anh ta chỉ có thể cầu nguyện anh ta có thể gặp được Diệp Triều Nhiên ở cổng trường.
Phương Thịnh không ngừng quét mắt nhìn đám đông trước mặt, cuối cùng, anh ta nhìn thấy bóng đáng quen thuộc.
"Diệp Triều Nhiên!" Phương Thịnh vui mừng gọi một tiếng.
Diệp Triều Nhiên nghe tiếng gọi, ngước mắt nhìn qua.
Cậu đang cười nói chuyện với Khương Tầm Mặc bên cạnh, nhìn rõ người gọi cậu là Phương Thịnh xong, ý cười trên mặt thiếu niên tản đi sạch sẽ.
Khương Tầm Mặc cũng nhìn thấy Phương Thịnh, hỏi Diệp Triều Nhiên: "Cậu muốn qua đó không?"
Diệp Triều Nhiên cũng không hề muốn đi qua, nhưng Phương Thịnh đã vui mừng đi về phía hai người.
Cổng trường học lúc này quá nhiều người, bọn họ lúc này cũng không đi được.
"Xem anh ta nói cái gì." Diệp Triều Nhiên nói.
Khương Tầm Mặc nói: "Vậy qua đường trước, tớ ở bên kia đợi cậu."
Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc qua đường, Phương Thịnh đương nhiên cũng đi theo.
"Diệp Triều Nhiên!" Giống như là sợ Diệp Triều Nhiên đi mất vậy, Phương Thịnh lại gọi một tiếng.
Diệp Triều Nhiên dừng bước chân, nói với Phương Thịnh: "Chúng ta qua bên kia."
Cậu chỉ qua một chỗ râm mát, bên cạnh đường.
Phương Thịnh khó có khi không có ý kiến, đi theo Diệp Triều Nhiên đi qua đó.
Hai người đứng dưới bóng râm, không ít học sinh kết cặp đi qua.
"Anh muốn nói cái gì?" Diệp Triều Nhiên có một khoảng thời gian không gặp Phương Thịnh, không biết có phải là cậu nhìn nhầm không, cậu cảm thấy Phương Thịnh gầy đi không ít.
Phương Thịnh nhìn Diệp Triều Nhiên đứng trước mặt, mặc dù cậu vẫn lạnh mặt, nhưng trong lòng Phương Thịnh lại không có nửa điểm không thoải mái, thậm chí còn cảm thấy tất cả cảm xúc viết trên mặt Diệp Triều Nhiên đều rất thân thiết.
Phương Thịnh cười cười, nhưng rất nhanh anh ta không cười nổi nữa.
Vừa nghĩ đến nhà họ Phương, nghĩ đến Phương Yến, anh ta lại có một cảm giác bất lực.
"Anh..." Phương Thịnh há miệng, hồi lâu mới nói: " Anh chuẩn bị ra nước ngoài."
Diệp Triều Nhiên không hiểu nhìn anh ta.
Phương Thịnh không giữ được nụ cười trên mặt, cũng không muốn giữ, nói tiếp: "Mặc dù anh cũng rất muốn dẫn em cùng đi ra nước ngoài, nhưng anh cảm thấy chuyện này không quá thiết thực. Cho nên hôm nay anh đến đây, là muốn dặn dò em vài chuyện."
"Diệp Triều Nhiên, em có thể chuyển nhà không?" Phương Thịnh nhíu mày nói, "Hoặc là...em có thể rời khỏi thành phố Nam là tốt nhất, đừng để bị người nhà anh tìm thấy."
Sắc mặt Diệp Triều Nhiên khẽ biến, cậu ngẩng đầu nhìn Phương Thịnh, tiếng xe ô tô bên đường, tiếng học sinh ồn ào bên tai gần như vào thời khắc này cũng như đã không còn, bên tai cậu chỉ còn lại giọng nói của Phương Thịnh.
"Rời khỏi chỗ này, cùng với người nhà của em, càng xa càng tốt."
"Thời gian của anh đã không còn nhiều nữa, tối nay anh sẽ lên máy bay, đi đến nơi mà trước đây anh du học..."
"Chuyện trước đó em nói với anh, anh vẫn cảm thấy em đang lừa anh, bây giờ anh mới biết, thì ra không chỉ là em....."
Diệp Triều Nhiên kinh ngạc nhìn anh ta, vẻ mặt Phương Thịnh rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
Khóe miệng Phương Thịnh lộ ra nụ cười khổ.
Anh rất muốn đưa tay xoa đầu Diệp Triều Nhiên, nhưng lại cảm thấy bản thân mình không đủ tư cách, liền đặt tay xuống.
Người em trai mà trước đây anh ta ghét nhất, lại mới là tồn tại lương thiện đơn thuần nhất.
"Anh đến là muốn nói với em những chuyện này, em chú ý bọn họ một chút, đừng theo họ về, bảo vệ tốt bản thân." Phương Thịnh rũ mắt, cầm một tờ giấy đưa cho Diệp Triều Nhiên, "Đây là số điện thoại liên lạc của anh, nếu như em cần, chỉ cần là chuyện anh có thể giúp, anh sẽ cố gắng hết sức để giúp em."
"Anh đi trước đây."
Đến khi Phương Thịnh đi xa, Diệp Triều Nhiên cũng chưa lấy lại tinh thần.
Khương Tầm Mặc bước đến vỗ vai cậu: "Vẫn ổn chứ?"
Diệp Triều Nhiên lắc lắc đầu.
Trong đầu cậu có hơi loạn, cần một chút thời gian sắp xếp lại.
"Tớ...tớ về trước đây, anh Khương, cậu...." Diệp Triều Nhiên nhìn hắn.
"Tớ đưa cậu về?" Khương Tầm Mặc hỏi.
Diệp Triều Nhiên lắc đầu: "Không cần, chỉ vào bước chân."
Khương Tầm Mặc không nói gì nữa, nhìn Diệp Triều Nhiên đi xa, hắn mới thu hồi tầm mắt.
Diệp Triều Nhiên nhíu chặt mày đi về nhà, cậu càng nghĩ càng thấy chuyện này có gì đó không đúng.
Phương Thịnh là người thừa kế nhà họ Phương, Phương Yến làm sao có thể đánh chủ ý lên trái tim của anh ta?
Còn nữa kiếp này vì mình không về nhà họ Phương, bọn họ là chó cùng rứt giậu?
Không, không thể nào.
Trước đó Phương Thịnh không phải nói bệnh tình Phương Yến hiện giờ không hề nghiêm trọng sao?
Cho dù nóng vội như vậy, cũng không thể trực tiếp vượt qua mình hạ độc thủ với con trai lớn mà bọn họ thương yêu được?
Chắc chắn là có chỗ nào đó hiểu làm, mới dẫn đến Phương Thịnh cho rằng như vậy.
Còn về tờ giấy Phương Thịnh đưa cho Diệp Triều Nhiên, Diệp Triều Nhiên nhìn cũng không nhìn, thuận tay ném vào thùng rác bên đường.
Nghĩ rõ ràng chuyện mấu chốt bên trong, Diệp Triều Nhiên rất nhanh đã thả lỏng.
Vậy thì không có gì cần phải lo lắng, còn về Phương Thịnh nói muốn cậu rời khỏi nơi này.
Diệp Triều Nhiên ngẩng đầu nhìn kiến trúc quan thuộc xung quanh, đây là nhà của cậu, cho dù là rời đi, cũng là cùng người nhà cậu chuyển đến nhà mới.
Còn về nhà họ Phương, cậu sờ mặt phí thúy cách một lớp áo thun của mình, cậu không cần phải sợ hãi, những cũng không thể thiếu cảnh giác.
Hôm này về nhà, vẫn là nghĩ một cái cớ để nói chuyện này cho Tống Nhã và Diệp Bùi đi?
Diệp Triều Nhiên nghĩ nghĩ, ngẩng đầu chuẩn bị gia tăng cước bộ, đột nhiên phát hiện bên trái bên phải cậu đột nhiên xuất hiện một thân hình màu đen.
Sắc mặt Diệp Triều Nhiên thay đổi, cậu gần như nghĩ cũng không nghĩ, xoay người bỏ chạy!
Khoảng khắc cậu bỏ chạy, từ đằng sau truyền đến giọng nói của Phương Kỳ Sơn: "Đuổi theo cho tôi!"