Chương 58: Cậu có phải thích tớ không?
"Có, có chuyện gì vậy?" Diệp Triều Nhiên ngơ ngác một lúc, mới khàn giọng hỏi.
Tống Nhã hơi nhíu mày, chân tướng này có hơi tàn khốc, bất chợt nghe được cảm thấy rất hoang đường, nếu không phải người gọi đến là cảnh sát, Tống Nhã cũng nghi ngờ tính chân thực của chuyện này.
Vốn dĩ bọn họ không tính nói tin tức này cho Diệp Triều Nhiên nghe, nhưng Diệp Bùi nói, Diệp Triều Nhiên có quyền biết, cho nên Tống Nhã mới lên tầng, nói chuyện này cho Diệp Triều Nhiên.
Tối hôm qua, Phương Yến được đón đến bệnh viện thăm Phương lão gia tử và Phương lão thái thái, vốn dĩ cảnh sát thấy thần sắc cậu ta không đúng, muốn nhìn chằm chằm, kết quả Phương Yến lại đề nghị cảnh sát ra ngoài cửa đợi.
Cảnh sát áp giải Phương Yến thời gian làm cảnh sát chưa dài, kinh nghiệm không đủ, cũng đồng ý với cậu ta.
Cảnh sát luôn đứng canh ở ngoài cửa, cũng không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì. Đợi đến khi hết thời gian, cảnh sát mới gõ cửa.
Đợi rất lâu, cũng không đợi được Phương Yến trả lời.
Cảnh sát cuối cùng cũng cảm thấy có chút không đúng, đến lúc cảnh sát đẩy cửa bước vào, đã nhìn thấy máu tươi đầy đất.
Phương Yến còn chưa tắt thở, một tay cậu ta cào vết thương trên ngực mình, một tay còn đang đặt ở ngực Phương lão gia tử đang đào cái gì đó....
Hình ảnh lúc đó làm cho người ta sợ hãi, y tá nghe thấy tin chạy đến nhìn thấy cảnh này, cũng suýt nữa ngất xỉu.
Cơ thể Phương lão gia tử vốn dĩ đã rất yếu, còn chưa nâng bàn cấp cứu, đã được tuyên bố tử vong ngay tại đó.
Còn về Phương Yến, cậu ta ra tay tàn nhẫn với Phương lão gia tử, lại càng ra tay tàn nhẫn với mình hơn, cấp cứu một buổi tối, vẫn là tuyên bố tử vong.
Sáng nay, bên phía cảnh sát mới gọi điện đến nhà họ Diệp, nói cho bọn họ biết chuyện này.
Tống Nhã không dám nói quá tỉ mỉ, sợ dọa đến Diệp Triều Nhiên.
Nhưng Diệp Triều Nhiên có thế từ đôi ba câu ghép lại để xâu chuỗi hiểu được chuyện gì xảy ra,
Tay Diệp Triều Nhiên cầm diện thoại không tự chủ được mà nắm chặt.
Cậu biết Phương Yến chấp niện rất sâu, nhưng Diệp Triều Nhiên không ngờ được là, Phương Yến lại điên thành như vậy, đến Phương lão gia tử yêu thương cậu ta nhất, cậu ta cũng có thể xuống tay tàn nhẫn được....
Cũng không biết những người khác nhà họ Phương biết được tin này, sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Đại khái là sẽ có chút hối hận đi?
Diệp Triều Nhiên nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Có điều những chuyện này đã không còn liên quan đến cậu nữa rồi.
Phương lão gia tử chết trong tay đứa cháu ông ta yêu thương nhất, cũng là ác có ác báo của ông ta.
Hòa hoãn một lúc lâu, Diệp Triều Nhiên điều chỉnh xong cảm xúc của mình, hỏi: "Vậy chúng ta hôm nay có đến đồn cảnh sát nữa không?"
Tống Nhã nhìn ra Diệp Triều Nhiên đã điều chỉnh xong, hơi thở phào nói: "Nếu như con không muốn đi, vậy ngày mai chúng ta lại đi."
Diệp Triều Nhiên nói: "Đi đi ạ."
Diệp Triều Nhiên chỉ muốn nhanh chóng xử lý xong chuyện này.
Tống Nhã thực ra càng muốn để Diêp Triều Nhiên ở nhà nghỉ ngơi hơn: "Nhiên Nhiên, con..."
"Dì Tống, mọi người lúc nào thì xuất phát?" Đột nhiên, điện thoại của Diệp Triều Nhiên truyền ra một giọng nói.
Tống Nhã sửng sốt vài giây, mới phản ứng lại đây là giọng nói của Khương Tầm Mặc.
Diệp Triều Nhiên thậm chí quên mất cậu còn đang nói chuyện điện thoại với Khương Tầm Mặc, trên mặt cậu lướt qua một tia xấu hổ, nhất thời cũng không biết bản thân nên cúp điện thoại không.
Tống Nhã phản ứng lại nhanh hơn Diệp Triều Nhiên, nhanh chóng trả lời: "Hẳn là một lúc nữa sẽ xuất phát, Tiểu Khương cháu cũng muốn đến sao?"
"Mọi người không cần đợi cháu, cháu sẽ đến đồn cảnh sát hội hợp với mọi người." Khương Tầm Mặc nói.
Tống Nhã gật đầu: "Được," nói xong nhìn Diệp Triều Nhiên, "Nhiên Nhiên con sửa soạn môt chút, chúng ta ở dưới tầng đợi con."
Mặt Diệp Triều Nhiên lúc này đã đỏ bừng, gật gật đầu không nói gì.
Trong mắt Tống Nhã xoẹt qua ý cười, như vậy cũng tốt, có Tiểu Khương ở cùng Nhiên Nhiên, bọn họ cũng không cần lo lắng như vậy nữa.
Sau khi Tống Nhã ra ngoài, Diệp Triều Nhiên nhanh chóng nói: "Tớ, tớ cúp trước nhé."
Khương Tầm Mặc đáp một tiếng: "Lát nữa gặp."
Diệp Triều Nhiên ừm một tiếng, cúp điện thoại.
Lúc Diệp Triều Nhiên bọn họ đến đồn cảnh sát, Khương Tầm Mặc đã đến rồi.
Nhìn thấy Khương Tầm Mặc, Tống Nhã đã đẩy Diệp Triều Nhiên qua đó: "Con đi chơi với Tiểu Khương trước, đợi lát nữa đến lượt con thì mẹ gọi con sau."
Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc đến một bên ngồi xuống.
"Vẫn ổn chứ?" Khương Tầm Mặc hỏi trước.
Diệp Triều Nhiên gật đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: "Chỉ là cảm thấy có chút đột ngột."
Khương Tầm Mặc do dự một lát, vẫn là đưa tay nắm lấy tay Diệp Triều Nhiên, nhẹ giọng nói: "Đừng nghĩ nhiều, không có quan hệ gì với cậu, cũng không phải là lỗi của cậu."
Diệp Triều Nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, không nói gì.
Khương Tầm Mặc nhíu mày, hắn còn đang do dự có nên tìm Diệp Triều Nhiên tính sổ không.
Trước đó Diệp Triều Nhiên làm chuyện hết sức mạo hiểm, nhưng bây giờ Phương Yến đã chết rồi, sau này hắn sẽ bảo vệ Diệp Triều Nhiên thật tốt, cũng không có ai có thể uy hiếp đến sự oan toàn của Diệp Triều Nhiên nữa.
Vậy....không thì dứt khoát không tính sổ nữa?
Khương Tầm Mặc mím môi, khẽ nói: "Đợi toàn bộ mọi chuyện xử lý xong, tớ cùng cậu đến đại học A."
Hai mắt Diệp Triều Nhiên lúc này mới hơi sáng lên: "Được."
Khương Tầm Mặc nhìn đôi mắt của cậu, phát hiện đáy mắt Diệp Triều Nhiên có một tia ý cười nhàn nhạt, tâm trạng của hắn đột nhiên trở nên rất tốt.
Bỏ đi, tính sổ cái gì?
Diệp Triều Nhiên vui là được.
"Cậu định thi đại học A?" Khương Tầm Mặc lại hỏi.
Diệp Triều Nhiên: "Đại học A luôn là mục tiêu của tớ."
Diệp Triều Nhiên hỏi: "Cậu thì sao?"
Khương Tầm Mặc không hề do dự: "Cậu thi ở đâu, tớ sẽ đi đến đó."
Đại học A là mục tiêu của Diệp Triều Nhiên, nhưng mục tiêu của Khương Tầm Mặc là Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên cuối cùng cũng cười rồi, mi mắt cong cong, rất dễ nhìn.
Vành tai Khương Tầm Mặc đột nhiên có hơi nóng, có chút xấu hổ mà quay đầu đi.
Trong lòng hắn tính toán thời gian, còn phải đợi 8 tháng nữa, mới đến sinh nhật Diệp Triều Nhiên.
Thời gian trôi qua thật là chậm.
....
Chuyện tối qua xảy ra đột ngột, sau khi Phương lão gia tử và Phương Yến liên tiếp tử vong, đồn công an thành phố A mở cuộc họp cả đêm, tất cả những cảnh sát phụ trách vụ án, đều phải chịu mức độ trừng phạt khác nhau.
Sáng sớm nay, hội nghị mới kết thúc.
Cảnh sát phụ trách trông coi Phương lão thái thái thở dài, anh ta bây giờ phải đến bệnh viện một chuyến, nói tin tức này cho Phương lão thái thái.
Chỉ hy vọng tâm lý sức chịu đựng của Phương lão thái thái có thể tốt một chút, đừng có xảy ra chuyện gì nữa.
Nhưng hiển nhiên, cảnh sát đã đánh giá cao sức chịu đựng của Phương lão thái thái rồi.
Lại một lần nữa tỉnh lại, Phương lão thái thái mặt mày đẫm lệ, khóc nói chuyện này không thể nào.
Yến Yến là hy vọng cuối cùng của nhà bọn họ, Yến Yến sao có thể xảy ra chuyện?
Phương lão gia tử yêu thương Yến Yến như vậy, Yến Yến sao có thể ra tay với ông ấy!
Phương lão thái thái khóc lóc la hét nói muốn đi gặp Phương Yến và Phương lão thái thái, cảnh sát nhìn bà ta khóc lóc rất đáng thương, đi hỏi cấp trên.
Cấp trên sợ Phương lão thái thái cứ náo loạn như vậy, lại xảy ra chuyện gì đó, nên đã đồng ý.
Cảnh sát dẫn Phương lão thái thái đến nhà xác, vừa đi đến cửa nhà xác, Phương lão thái thái thậm chí còn không bước vào một bước, bà ta đã không đi nổi rồi.
Là nhà xác.
Không phải phòng bệnh.
Thì ra là thật.
Thế mà lại là thật!
Phương lão thái thái khóc chạy vào, nhìn thấy Phương lão thái thái nằm trên giường bệnh, gương mặt xám trắng, bà ta thiếu chút nữa khóc ngất đi.
Tạo nghiệp mà!
Thật sự là tạo nghiệp!
Đứa trẻ mà cả nhà bọn họ xem là bảo bối nuôi hơn mười năm, kết quả lại đích thân ra tay giết chết Phương lão gia tử.
Hoang đường!
Đối với Phương lão thái thái mà nói, Phương Yến và Phương lão gia tử là toàn bộ động lực để chống đỡ cho bà ta sống tiếp, bây giờ trong chốc lát mà cả hai người cùng không còn nữa, bà ta cũng mất hết ý chí.
Chỉ để lại mình bà ta ở lại đây, thì có ý nghĩa gì nữa?
Thời gian thăm hỏi rất ngắn, Phương lão thái thái thậm chí còn không nhìn Phương Yến ở bên cạnh một cái, sau khi bị cảnh sát dẫn ra ngoài, Phương lão thái thái nhìn một cánh cửa sổ đang được mở ra ở hành lang bệnh viện, bà ta nghĩ cũng không nghĩ chạy tới ô cửa sổ đó.
Cảnh sát nhanh tay lẹ mắt, một tay đè Phương lão thái thái lại.
"Bà muốn làm gì?!"
"Buông tôi ra! Để tôi chết đi! Để tôi chết đi!"
Tối hôm qua mới xảy ra sai lầm lớn như vậy, cảnh sát có nói thế nào cũng không thể phạm sai lầm như vậy nữa.
Rất nhanh đã có y tá bước đến, giúp đỡ tiêm thuốc an thần cho Phương lão thái thái, Phương lão thái thái bị dẫn về bệnh phòng trông chừng rất nghiêm ngặt.
Đồng thời nhận được tin tức này, còn có Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa đang chịu thẩm vấn.
Phương Kỳ Sơn khó tin mà nhìn cảnh sát, khoảng thời gian này ở đồn cảnh sát, ông ta vẫn luôn chờ đợi Phương lão gia tử lúc nào có thể tìm quan hệ, giúp cho ông ta ra ngoài.
Nhưng đợi lâu như vậy, ông ta cái gì cũng không đợi được, còn đợi được tin Phương lão gia tử và Phương Yến đã chết.
"Không thể nào..." Phương Kỳ Sơn một lúc sau mới lẩm bẩm, "Các người chắc chắn là đang lừa tôi! Các người là muốn tôi phối hợp điều tra với các người mà thôi!"
Cảnh sát trầm giọng nói: "Chúng tôi sao có thể lấy chuyện này ra lừa anh được."
Phương Kỳ Sơn lắc đầu, ông ta vẫn không nguyện ý tin chuyện này.
Đùa cái gì vậy?
Sức khỏe của ba rất tốt, sức khỏe Yến Yến nhà bọn họ mặc dù hơi kém một chút, nhưng lại kiên trì thêm mười mấy năm cũng không phải là vấn đề.
Tim của Diệp Triều Nhiên không lấy được, Phương Yến có thể đợi, có lẽ sẽ có nguồn tim thích hợp, bọn họ hoàn toàn có thể đợi.
Sao lại xảy ra chuyện được?
Vừa xảy ra chuyện lại còn những hai người xảy ra chuyện, Phương Kỳ Sơn sao có thể tin được?
Phương Kỳ Sơn kiên định cho rằng chính là thủ đoạn thẩm vấn của cảnh sát, lại một lần nữa mắng chửi om sòm trong phòng thẩm vấn.
Nhìn thấy Phương Kỳ Sơn càng chửi càng thái quá, cảnh sát chỉ có thể cho người lấy tài liệu đến, đem giấu chứng tử và ảnh chụp bày hết ra trước mặt Phương Kỳ Sơn.
Phương Kỳ Sơn cầm mấy bức ảnh mỏng manh xem đi xem lại, từng chữ trên giấy chứng tử ông ta cũng đọc hết một lượt, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Tay cầm tờ giấy bắt không không chịu khống chế mà run rẩy, Phương Kỳ Sơn run run nói: "Làm sao có thể...Yến Yến làm sao có thể giết ba tôi được?"
"Làm sao có thể?! Phương Kỳ Sơn mắt đỏ ngầu, ông ta nghẹn ngào nói: "Không thể nào! Yến Yến và ba tôi chắc chắn..."
"Tuyệt đối không thể nào...."
"Không thể nào!" Phương Kỳ Sơn khóc rống.
Con người luôn cần quá trình tiếp nhận, cảnh sát cũng không mở miệng nói nữa, mà để thời gian cho Phương Kỳ Sơn tự mình bình tĩnh lại.
Nhưng Phương Kỳ sơn sao có thể bình tĩnh lại được?
Một người là con trai ông ta, một người là ba của ông ta.
Con trai ông ta lại vì đổi tim cho mình, giết ba ông ta để đổi tim cho nó.
Phương Kỳ Sơn một bên hét to hoang đường, một bên không nhịn được mà chửi ầm lên.
Chửi chính mình, chửi Thái Liên Hoa, cũng chửi cả Phương Yến.
Bên kia Thái Liên Hoa càng suy sụp hơn.
Nói thật, Phương lão gia tử cho dù thế nào, bà ta cũng không quá quan tâm, người duy nhất bà ta quan tâm, chỉ có Phương Yến.
Nhưng bây giờ lại nói với bà ta, Phương Yến chết rồi!
Vậy bà ta phải làm thế nào bây giờ?
Phương Yến luôn là nơi ký gửi tinh thần của bà ta, bây giờ Phương Yến chết rồi, bà ta sống còn có ý nghĩ gì nữa.
Nếu đã như vậy, không bằng cả nhà đều cùng đi cùng Yến Yến đi.
Sau khi cảm xúc mất khống chế thời gian ngắn, Thái Liên Hoa rất nhanh đã khối phục bình tĩnh.
Bà ta và Phương Kỳ Sơn đều bị nhốt ở đồn, bọn họ không có cơ hội tự sát, cho nên muốn chết, chỉ có một con đường --- nhận tội.
Thái Liên Hoa cúi đầu cười to một lúc lâu, lau sạch nước mắt chủ động gọi cảnh sát.
"Tôi đồng ý phối hợp điều tra."
Thái Liên Hoa khai hết mọi chuyện, điều tra sau đó trở nên vô cùng đơn giản.
Chỉ là điều làm cảnh sát không ngờ đến là, lần điều tra này còn liên quan đến ra một cọc án hơn 20 năm trước.
Thái Liên Hoa tố cáo Phương Kỳ Sơn cố ý mưu sát, còn nói mình cũng là đồng phạm.
Cảnh sát thành phố Nam không dám chậm trễ, nhanh chóng liên lạc với cảnh sát thành phố A.
Vừa điều tra, còn thật điều tra ra khác thường.
Diệp Tông sau khi biết được chuyện này, chỉ nói một câu: "Trương Hùng chắc hẳn là rất vui."
Đầm Tranh nghĩ đến con gái Trương Hùng, không nhịn được mà thở dài, gật đầu nói: "Chúng ta có phái người đi nói chuyện này cho ông ta không?"
Diệp Tông nói: "Bà quên rồi, Trương Hùng nói ông ta vẫn còn có bạn ở bên ngoài nhìn chằm chằm nhà họ Phương à?"
Chuyện nhà họ Phương náo lớn như vậy, đã truyền đi khắp trong giới thương nghiệp rồi, đã đến mức không ai là không biết rồi.
Phương lão gia tử và Phương Yến lần lượt chết đi, nhà họ Phương vốn dĩ đã đứng ở bờ vực phá sản công ty càng không kinh doanh được nữa, mấy ngày trước, công ty nhà họ Phương đã tuyên bố phá sản thanh toán sạch sẽ sổ sách.
Tin tức phá sản cũng đã công bố mấy ngày rồi, nhưng đến bây giờ, cũng không còn bất cứ nhà nào đồng ý đứng ta tiếp nhận cụ diện rối rắm này.
Nhà họ Phương xấu xa đến tận xương tủy, công ty nhà bọn họ càng hỏng bét, ai cũng không muốn tự tìm việc cho mình.
Huống hồ, mọi người đều biết chuyện của nhà họ Diệp và nhà họ Phương, không muốn vì chuyện nhỏ này mà đắc tội với Diệp Tông.
Đàm Tranh suýt chút nữa quên mất chuyện này, nghe Diệp Tông nói như vậy, cười cười nói: "Vậy thì không cần lo lắng nữa, sau này điều chúng ta cần lo lắng, chỉ có Nhiên Nhiên."
Diệp Tông không ừ hử gì.
Vụ án vẫn còn tiếp tục điều tra, có điều điều tra sau này đã không còn liên quan gì đến họ, bây giờ có thể bắt đầu chuẩn bị mở tiệc rồi!
Đại hội cổ đông cũng đã mở rồi, thỏa thuận cũng đã được soạn thảo, bây giờ chỉ cần Diệp Triều Nhiên ký tên là được.
Nghĩ đến đây, Diệp Tông không tránh có chút kích động: "Chúng ta đặt thời gian bữa tiệc vào ngày nào thì tốt?"
Đàm Tranh còn vui vẻ hơn ông: "Thời gian không thể tùy tiện định được, phải xem hoàng lịch!"
Diệp Tông cười: "Lẽ nào bà cũng mê tín rồi!"
"Cái này không gọi là mê tín," Đàm Tranh nói, "Cái này gọi là làm tốt mọi chuẩn bị!"
Diệp Tông vui vẻ: "Được, vậy để người ta xem ngày trước, chọn cái gần nhất. Khoảng thời gian này quá nhiều chuyện xui xẻo, chúng ta phải tổ chức một bữa tiệc thật náo nhiệt cho Nhiên Nhiên!"
Đàm Tranh càng nghĩ càng rung động, dứt khoát lập tức gọi điện thoại, cho người bắt đầu chuẩn bị.
......
Mà lúc này, Diệp Triều Nhiên đang trên đường đến đại học A.
Mặc dù trước đó đã hẹn với Khương Tầm Mặc ngày hôm sau cùng đi đại học A, nhưng vì ngày hôm đó Diệp Triều Nhiên lại có chuyện, hai người lại hẹn vài ngày sau.
Sáng nay Diệp Triều Nhiên dậy rất sớm, sau khi ngủ dậy ở trong phòng chọn quần áo nửa ngày, cuối cùng mới chậm rì rì ra khỏi nhà.
Không biết tại sao, vừa nghĩ đến hôm nay sẽ cùng Khương Tầm Mặc ra ngoài, Diệp Triều Nhiên lại có chút căng thẳng không thể hiểu được.
Rõ ràng khoảng thời gian trước cậu cũng không căng thẳng như vậy, hôm nay làm sao vậy chứ?
Tim Diệp Triều Nhiên đập thình thịch, lúc nhìn thấy Khương Tầm Mặc ở cổng trường đại học A, nhịp tim của trái tim đạt đến mức cao nhất luôn.
Thiếu niên mặc áo thun trắng đơn giản và quần dài màu đen, ánh nắng mùa hè xuyên qua từng khẽ lá, rơi trên mái tóc đen của cậu ấy, in lên những vệt loang lổ.
Không ít người qua đường bước đi vội vã, nhưng lúc nhìn thấy Khương Tầm Mặc, vẫn là không nhịn được thả chậm bước chân, chỉ đang tiếc, ngại gương mặt lạnh như băng của Khương Tầm Mặc, không có ai dám bước đến.
Gần như chú ý đến ánh mắt của Diệp Triều Nhiên, Khương Tầm Mặc quay đầu lại, lạnh lùng trong mắt lúc này đã tan đi, chỉ còn lại ý cười, Khương Tầm Mặc vẫy vẫy tay với Diệp Triều Nhiên.
Không giống.
Khương Tầm Mặc đối với ngươi khác và đối với mình, hoàn toàn bất đồng.
Trong lòng sớm đã có suy đoán, nhưng nhìn thấy nam sinh bước nhanh về phía mình, tim Diệp Triều Nhiên lại không nhịn được mà đập thình thịch.
Khương Tầm Mặc đến trước mặt Diệp Triều Nhiên cách tầm nữa mét, đứng lại, đưa cho cậu một chai nước: "Có nóng không?"
Diệp Triều Nhiên vừa mới xuống xe, không nóng. Cậu lúc này thật ra nên trả lời câu hỏi của Khương Tầm Mặc, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, Diệp Triều Nhiên vừa mở miệng, lời đã biến thành: "Anh Khương, cậu có phải là thích tớ không?"
Sự ồn ào ầm ĩ xung quang vào lúc đã không còn nữa, bên tai hai người chỉ còn lại yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của nhau, căng thẳng đến mức trái tim bắt đầu đập loạn nhịp.
Khương Tầm Mặc sửng sốt.
Diệp Triều Nhiên cũng trợn mắt.
Cậu thế mà hỏi ra rồi?!
Tống Nhã hơi nhíu mày, chân tướng này có hơi tàn khốc, bất chợt nghe được cảm thấy rất hoang đường, nếu không phải người gọi đến là cảnh sát, Tống Nhã cũng nghi ngờ tính chân thực của chuyện này.
Vốn dĩ bọn họ không tính nói tin tức này cho Diệp Triều Nhiên nghe, nhưng Diệp Bùi nói, Diệp Triều Nhiên có quyền biết, cho nên Tống Nhã mới lên tầng, nói chuyện này cho Diệp Triều Nhiên.
Tối hôm qua, Phương Yến được đón đến bệnh viện thăm Phương lão gia tử và Phương lão thái thái, vốn dĩ cảnh sát thấy thần sắc cậu ta không đúng, muốn nhìn chằm chằm, kết quả Phương Yến lại đề nghị cảnh sát ra ngoài cửa đợi.
Cảnh sát áp giải Phương Yến thời gian làm cảnh sát chưa dài, kinh nghiệm không đủ, cũng đồng ý với cậu ta.
Cảnh sát luôn đứng canh ở ngoài cửa, cũng không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì. Đợi đến khi hết thời gian, cảnh sát mới gõ cửa.
Đợi rất lâu, cũng không đợi được Phương Yến trả lời.
Cảnh sát cuối cùng cũng cảm thấy có chút không đúng, đến lúc cảnh sát đẩy cửa bước vào, đã nhìn thấy máu tươi đầy đất.
Phương Yến còn chưa tắt thở, một tay cậu ta cào vết thương trên ngực mình, một tay còn đang đặt ở ngực Phương lão gia tử đang đào cái gì đó....
Hình ảnh lúc đó làm cho người ta sợ hãi, y tá nghe thấy tin chạy đến nhìn thấy cảnh này, cũng suýt nữa ngất xỉu.
Cơ thể Phương lão gia tử vốn dĩ đã rất yếu, còn chưa nâng bàn cấp cứu, đã được tuyên bố tử vong ngay tại đó.
Còn về Phương Yến, cậu ta ra tay tàn nhẫn với Phương lão gia tử, lại càng ra tay tàn nhẫn với mình hơn, cấp cứu một buổi tối, vẫn là tuyên bố tử vong.
Sáng nay, bên phía cảnh sát mới gọi điện đến nhà họ Diệp, nói cho bọn họ biết chuyện này.
Tống Nhã không dám nói quá tỉ mỉ, sợ dọa đến Diệp Triều Nhiên.
Nhưng Diệp Triều Nhiên có thế từ đôi ba câu ghép lại để xâu chuỗi hiểu được chuyện gì xảy ra,
Tay Diệp Triều Nhiên cầm diện thoại không tự chủ được mà nắm chặt.
Cậu biết Phương Yến chấp niện rất sâu, nhưng Diệp Triều Nhiên không ngờ được là, Phương Yến lại điên thành như vậy, đến Phương lão gia tử yêu thương cậu ta nhất, cậu ta cũng có thể xuống tay tàn nhẫn được....
Cũng không biết những người khác nhà họ Phương biết được tin này, sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Đại khái là sẽ có chút hối hận đi?
Diệp Triều Nhiên nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Có điều những chuyện này đã không còn liên quan đến cậu nữa rồi.
Phương lão gia tử chết trong tay đứa cháu ông ta yêu thương nhất, cũng là ác có ác báo của ông ta.
Hòa hoãn một lúc lâu, Diệp Triều Nhiên điều chỉnh xong cảm xúc của mình, hỏi: "Vậy chúng ta hôm nay có đến đồn cảnh sát nữa không?"
Tống Nhã nhìn ra Diệp Triều Nhiên đã điều chỉnh xong, hơi thở phào nói: "Nếu như con không muốn đi, vậy ngày mai chúng ta lại đi."
Diệp Triều Nhiên nói: "Đi đi ạ."
Diệp Triều Nhiên chỉ muốn nhanh chóng xử lý xong chuyện này.
Tống Nhã thực ra càng muốn để Diêp Triều Nhiên ở nhà nghỉ ngơi hơn: "Nhiên Nhiên, con..."
"Dì Tống, mọi người lúc nào thì xuất phát?" Đột nhiên, điện thoại của Diệp Triều Nhiên truyền ra một giọng nói.
Tống Nhã sửng sốt vài giây, mới phản ứng lại đây là giọng nói của Khương Tầm Mặc.
Diệp Triều Nhiên thậm chí quên mất cậu còn đang nói chuyện điện thoại với Khương Tầm Mặc, trên mặt cậu lướt qua một tia xấu hổ, nhất thời cũng không biết bản thân nên cúp điện thoại không.
Tống Nhã phản ứng lại nhanh hơn Diệp Triều Nhiên, nhanh chóng trả lời: "Hẳn là một lúc nữa sẽ xuất phát, Tiểu Khương cháu cũng muốn đến sao?"
"Mọi người không cần đợi cháu, cháu sẽ đến đồn cảnh sát hội hợp với mọi người." Khương Tầm Mặc nói.
Tống Nhã gật đầu: "Được," nói xong nhìn Diệp Triều Nhiên, "Nhiên Nhiên con sửa soạn môt chút, chúng ta ở dưới tầng đợi con."
Mặt Diệp Triều Nhiên lúc này đã đỏ bừng, gật gật đầu không nói gì.
Trong mắt Tống Nhã xoẹt qua ý cười, như vậy cũng tốt, có Tiểu Khương ở cùng Nhiên Nhiên, bọn họ cũng không cần lo lắng như vậy nữa.
Sau khi Tống Nhã ra ngoài, Diệp Triều Nhiên nhanh chóng nói: "Tớ, tớ cúp trước nhé."
Khương Tầm Mặc đáp một tiếng: "Lát nữa gặp."
Diệp Triều Nhiên ừm một tiếng, cúp điện thoại.
Lúc Diệp Triều Nhiên bọn họ đến đồn cảnh sát, Khương Tầm Mặc đã đến rồi.
Nhìn thấy Khương Tầm Mặc, Tống Nhã đã đẩy Diệp Triều Nhiên qua đó: "Con đi chơi với Tiểu Khương trước, đợi lát nữa đến lượt con thì mẹ gọi con sau."
Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc đến một bên ngồi xuống.
"Vẫn ổn chứ?" Khương Tầm Mặc hỏi trước.
Diệp Triều Nhiên gật đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: "Chỉ là cảm thấy có chút đột ngột."
Khương Tầm Mặc do dự một lát, vẫn là đưa tay nắm lấy tay Diệp Triều Nhiên, nhẹ giọng nói: "Đừng nghĩ nhiều, không có quan hệ gì với cậu, cũng không phải là lỗi của cậu."
Diệp Triều Nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, không nói gì.
Khương Tầm Mặc nhíu mày, hắn còn đang do dự có nên tìm Diệp Triều Nhiên tính sổ không.
Trước đó Diệp Triều Nhiên làm chuyện hết sức mạo hiểm, nhưng bây giờ Phương Yến đã chết rồi, sau này hắn sẽ bảo vệ Diệp Triều Nhiên thật tốt, cũng không có ai có thể uy hiếp đến sự oan toàn của Diệp Triều Nhiên nữa.
Vậy....không thì dứt khoát không tính sổ nữa?
Khương Tầm Mặc mím môi, khẽ nói: "Đợi toàn bộ mọi chuyện xử lý xong, tớ cùng cậu đến đại học A."
Hai mắt Diệp Triều Nhiên lúc này mới hơi sáng lên: "Được."
Khương Tầm Mặc nhìn đôi mắt của cậu, phát hiện đáy mắt Diệp Triều Nhiên có một tia ý cười nhàn nhạt, tâm trạng của hắn đột nhiên trở nên rất tốt.
Bỏ đi, tính sổ cái gì?
Diệp Triều Nhiên vui là được.
"Cậu định thi đại học A?" Khương Tầm Mặc lại hỏi.
Diệp Triều Nhiên: "Đại học A luôn là mục tiêu của tớ."
Diệp Triều Nhiên hỏi: "Cậu thì sao?"
Khương Tầm Mặc không hề do dự: "Cậu thi ở đâu, tớ sẽ đi đến đó."
Đại học A là mục tiêu của Diệp Triều Nhiên, nhưng mục tiêu của Khương Tầm Mặc là Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên cuối cùng cũng cười rồi, mi mắt cong cong, rất dễ nhìn.
Vành tai Khương Tầm Mặc đột nhiên có hơi nóng, có chút xấu hổ mà quay đầu đi.
Trong lòng hắn tính toán thời gian, còn phải đợi 8 tháng nữa, mới đến sinh nhật Diệp Triều Nhiên.
Thời gian trôi qua thật là chậm.
....
Chuyện tối qua xảy ra đột ngột, sau khi Phương lão gia tử và Phương Yến liên tiếp tử vong, đồn công an thành phố A mở cuộc họp cả đêm, tất cả những cảnh sát phụ trách vụ án, đều phải chịu mức độ trừng phạt khác nhau.
Sáng sớm nay, hội nghị mới kết thúc.
Cảnh sát phụ trách trông coi Phương lão thái thái thở dài, anh ta bây giờ phải đến bệnh viện một chuyến, nói tin tức này cho Phương lão thái thái.
Chỉ hy vọng tâm lý sức chịu đựng của Phương lão thái thái có thể tốt một chút, đừng có xảy ra chuyện gì nữa.
Nhưng hiển nhiên, cảnh sát đã đánh giá cao sức chịu đựng của Phương lão thái thái rồi.
Lại một lần nữa tỉnh lại, Phương lão thái thái mặt mày đẫm lệ, khóc nói chuyện này không thể nào.
Yến Yến là hy vọng cuối cùng của nhà bọn họ, Yến Yến sao có thể xảy ra chuyện?
Phương lão gia tử yêu thương Yến Yến như vậy, Yến Yến sao có thể ra tay với ông ấy!
Phương lão thái thái khóc lóc la hét nói muốn đi gặp Phương Yến và Phương lão thái thái, cảnh sát nhìn bà ta khóc lóc rất đáng thương, đi hỏi cấp trên.
Cấp trên sợ Phương lão thái thái cứ náo loạn như vậy, lại xảy ra chuyện gì đó, nên đã đồng ý.
Cảnh sát dẫn Phương lão thái thái đến nhà xác, vừa đi đến cửa nhà xác, Phương lão thái thái thậm chí còn không bước vào một bước, bà ta đã không đi nổi rồi.
Là nhà xác.
Không phải phòng bệnh.
Thì ra là thật.
Thế mà lại là thật!
Phương lão thái thái khóc chạy vào, nhìn thấy Phương lão thái thái nằm trên giường bệnh, gương mặt xám trắng, bà ta thiếu chút nữa khóc ngất đi.
Tạo nghiệp mà!
Thật sự là tạo nghiệp!
Đứa trẻ mà cả nhà bọn họ xem là bảo bối nuôi hơn mười năm, kết quả lại đích thân ra tay giết chết Phương lão gia tử.
Hoang đường!
Đối với Phương lão thái thái mà nói, Phương Yến và Phương lão gia tử là toàn bộ động lực để chống đỡ cho bà ta sống tiếp, bây giờ trong chốc lát mà cả hai người cùng không còn nữa, bà ta cũng mất hết ý chí.
Chỉ để lại mình bà ta ở lại đây, thì có ý nghĩa gì nữa?
Thời gian thăm hỏi rất ngắn, Phương lão thái thái thậm chí còn không nhìn Phương Yến ở bên cạnh một cái, sau khi bị cảnh sát dẫn ra ngoài, Phương lão thái thái nhìn một cánh cửa sổ đang được mở ra ở hành lang bệnh viện, bà ta nghĩ cũng không nghĩ chạy tới ô cửa sổ đó.
Cảnh sát nhanh tay lẹ mắt, một tay đè Phương lão thái thái lại.
"Bà muốn làm gì?!"
"Buông tôi ra! Để tôi chết đi! Để tôi chết đi!"
Tối hôm qua mới xảy ra sai lầm lớn như vậy, cảnh sát có nói thế nào cũng không thể phạm sai lầm như vậy nữa.
Rất nhanh đã có y tá bước đến, giúp đỡ tiêm thuốc an thần cho Phương lão thái thái, Phương lão thái thái bị dẫn về bệnh phòng trông chừng rất nghiêm ngặt.
Đồng thời nhận được tin tức này, còn có Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa đang chịu thẩm vấn.
Phương Kỳ Sơn khó tin mà nhìn cảnh sát, khoảng thời gian này ở đồn cảnh sát, ông ta vẫn luôn chờ đợi Phương lão gia tử lúc nào có thể tìm quan hệ, giúp cho ông ta ra ngoài.
Nhưng đợi lâu như vậy, ông ta cái gì cũng không đợi được, còn đợi được tin Phương lão gia tử và Phương Yến đã chết.
"Không thể nào..." Phương Kỳ Sơn một lúc sau mới lẩm bẩm, "Các người chắc chắn là đang lừa tôi! Các người là muốn tôi phối hợp điều tra với các người mà thôi!"
Cảnh sát trầm giọng nói: "Chúng tôi sao có thể lấy chuyện này ra lừa anh được."
Phương Kỳ Sơn lắc đầu, ông ta vẫn không nguyện ý tin chuyện này.
Đùa cái gì vậy?
Sức khỏe của ba rất tốt, sức khỏe Yến Yến nhà bọn họ mặc dù hơi kém một chút, nhưng lại kiên trì thêm mười mấy năm cũng không phải là vấn đề.
Tim của Diệp Triều Nhiên không lấy được, Phương Yến có thể đợi, có lẽ sẽ có nguồn tim thích hợp, bọn họ hoàn toàn có thể đợi.
Sao lại xảy ra chuyện được?
Vừa xảy ra chuyện lại còn những hai người xảy ra chuyện, Phương Kỳ Sơn sao có thể tin được?
Phương Kỳ Sơn kiên định cho rằng chính là thủ đoạn thẩm vấn của cảnh sát, lại một lần nữa mắng chửi om sòm trong phòng thẩm vấn.
Nhìn thấy Phương Kỳ Sơn càng chửi càng thái quá, cảnh sát chỉ có thể cho người lấy tài liệu đến, đem giấu chứng tử và ảnh chụp bày hết ra trước mặt Phương Kỳ Sơn.
Phương Kỳ Sơn cầm mấy bức ảnh mỏng manh xem đi xem lại, từng chữ trên giấy chứng tử ông ta cũng đọc hết một lượt, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Tay cầm tờ giấy bắt không không chịu khống chế mà run rẩy, Phương Kỳ Sơn run run nói: "Làm sao có thể...Yến Yến làm sao có thể giết ba tôi được?"
"Làm sao có thể?! Phương Kỳ Sơn mắt đỏ ngầu, ông ta nghẹn ngào nói: "Không thể nào! Yến Yến và ba tôi chắc chắn..."
"Tuyệt đối không thể nào...."
"Không thể nào!" Phương Kỳ Sơn khóc rống.
Con người luôn cần quá trình tiếp nhận, cảnh sát cũng không mở miệng nói nữa, mà để thời gian cho Phương Kỳ Sơn tự mình bình tĩnh lại.
Nhưng Phương Kỳ sơn sao có thể bình tĩnh lại được?
Một người là con trai ông ta, một người là ba của ông ta.
Con trai ông ta lại vì đổi tim cho mình, giết ba ông ta để đổi tim cho nó.
Phương Kỳ Sơn một bên hét to hoang đường, một bên không nhịn được mà chửi ầm lên.
Chửi chính mình, chửi Thái Liên Hoa, cũng chửi cả Phương Yến.
Bên kia Thái Liên Hoa càng suy sụp hơn.
Nói thật, Phương lão gia tử cho dù thế nào, bà ta cũng không quá quan tâm, người duy nhất bà ta quan tâm, chỉ có Phương Yến.
Nhưng bây giờ lại nói với bà ta, Phương Yến chết rồi!
Vậy bà ta phải làm thế nào bây giờ?
Phương Yến luôn là nơi ký gửi tinh thần của bà ta, bây giờ Phương Yến chết rồi, bà ta sống còn có ý nghĩ gì nữa.
Nếu đã như vậy, không bằng cả nhà đều cùng đi cùng Yến Yến đi.
Sau khi cảm xúc mất khống chế thời gian ngắn, Thái Liên Hoa rất nhanh đã khối phục bình tĩnh.
Bà ta và Phương Kỳ Sơn đều bị nhốt ở đồn, bọn họ không có cơ hội tự sát, cho nên muốn chết, chỉ có một con đường --- nhận tội.
Thái Liên Hoa cúi đầu cười to một lúc lâu, lau sạch nước mắt chủ động gọi cảnh sát.
"Tôi đồng ý phối hợp điều tra."
Thái Liên Hoa khai hết mọi chuyện, điều tra sau đó trở nên vô cùng đơn giản.
Chỉ là điều làm cảnh sát không ngờ đến là, lần điều tra này còn liên quan đến ra một cọc án hơn 20 năm trước.
Thái Liên Hoa tố cáo Phương Kỳ Sơn cố ý mưu sát, còn nói mình cũng là đồng phạm.
Cảnh sát thành phố Nam không dám chậm trễ, nhanh chóng liên lạc với cảnh sát thành phố A.
Vừa điều tra, còn thật điều tra ra khác thường.
Diệp Tông sau khi biết được chuyện này, chỉ nói một câu: "Trương Hùng chắc hẳn là rất vui."
Đầm Tranh nghĩ đến con gái Trương Hùng, không nhịn được mà thở dài, gật đầu nói: "Chúng ta có phái người đi nói chuyện này cho ông ta không?"
Diệp Tông nói: "Bà quên rồi, Trương Hùng nói ông ta vẫn còn có bạn ở bên ngoài nhìn chằm chằm nhà họ Phương à?"
Chuyện nhà họ Phương náo lớn như vậy, đã truyền đi khắp trong giới thương nghiệp rồi, đã đến mức không ai là không biết rồi.
Phương lão gia tử và Phương Yến lần lượt chết đi, nhà họ Phương vốn dĩ đã đứng ở bờ vực phá sản công ty càng không kinh doanh được nữa, mấy ngày trước, công ty nhà họ Phương đã tuyên bố phá sản thanh toán sạch sẽ sổ sách.
Tin tức phá sản cũng đã công bố mấy ngày rồi, nhưng đến bây giờ, cũng không còn bất cứ nhà nào đồng ý đứng ta tiếp nhận cụ diện rối rắm này.
Nhà họ Phương xấu xa đến tận xương tủy, công ty nhà bọn họ càng hỏng bét, ai cũng không muốn tự tìm việc cho mình.
Huống hồ, mọi người đều biết chuyện của nhà họ Diệp và nhà họ Phương, không muốn vì chuyện nhỏ này mà đắc tội với Diệp Tông.
Đàm Tranh suýt chút nữa quên mất chuyện này, nghe Diệp Tông nói như vậy, cười cười nói: "Vậy thì không cần lo lắng nữa, sau này điều chúng ta cần lo lắng, chỉ có Nhiên Nhiên."
Diệp Tông không ừ hử gì.
Vụ án vẫn còn tiếp tục điều tra, có điều điều tra sau này đã không còn liên quan gì đến họ, bây giờ có thể bắt đầu chuẩn bị mở tiệc rồi!
Đại hội cổ đông cũng đã mở rồi, thỏa thuận cũng đã được soạn thảo, bây giờ chỉ cần Diệp Triều Nhiên ký tên là được.
Nghĩ đến đây, Diệp Tông không tránh có chút kích động: "Chúng ta đặt thời gian bữa tiệc vào ngày nào thì tốt?"
Đàm Tranh còn vui vẻ hơn ông: "Thời gian không thể tùy tiện định được, phải xem hoàng lịch!"
Diệp Tông cười: "Lẽ nào bà cũng mê tín rồi!"
"Cái này không gọi là mê tín," Đàm Tranh nói, "Cái này gọi là làm tốt mọi chuẩn bị!"
Diệp Tông vui vẻ: "Được, vậy để người ta xem ngày trước, chọn cái gần nhất. Khoảng thời gian này quá nhiều chuyện xui xẻo, chúng ta phải tổ chức một bữa tiệc thật náo nhiệt cho Nhiên Nhiên!"
Đàm Tranh càng nghĩ càng rung động, dứt khoát lập tức gọi điện thoại, cho người bắt đầu chuẩn bị.
......
Mà lúc này, Diệp Triều Nhiên đang trên đường đến đại học A.
Mặc dù trước đó đã hẹn với Khương Tầm Mặc ngày hôm sau cùng đi đại học A, nhưng vì ngày hôm đó Diệp Triều Nhiên lại có chuyện, hai người lại hẹn vài ngày sau.
Sáng nay Diệp Triều Nhiên dậy rất sớm, sau khi ngủ dậy ở trong phòng chọn quần áo nửa ngày, cuối cùng mới chậm rì rì ra khỏi nhà.
Không biết tại sao, vừa nghĩ đến hôm nay sẽ cùng Khương Tầm Mặc ra ngoài, Diệp Triều Nhiên lại có chút căng thẳng không thể hiểu được.
Rõ ràng khoảng thời gian trước cậu cũng không căng thẳng như vậy, hôm nay làm sao vậy chứ?
Tim Diệp Triều Nhiên đập thình thịch, lúc nhìn thấy Khương Tầm Mặc ở cổng trường đại học A, nhịp tim của trái tim đạt đến mức cao nhất luôn.
Thiếu niên mặc áo thun trắng đơn giản và quần dài màu đen, ánh nắng mùa hè xuyên qua từng khẽ lá, rơi trên mái tóc đen của cậu ấy, in lên những vệt loang lổ.
Không ít người qua đường bước đi vội vã, nhưng lúc nhìn thấy Khương Tầm Mặc, vẫn là không nhịn được thả chậm bước chân, chỉ đang tiếc, ngại gương mặt lạnh như băng của Khương Tầm Mặc, không có ai dám bước đến.
Gần như chú ý đến ánh mắt của Diệp Triều Nhiên, Khương Tầm Mặc quay đầu lại, lạnh lùng trong mắt lúc này đã tan đi, chỉ còn lại ý cười, Khương Tầm Mặc vẫy vẫy tay với Diệp Triều Nhiên.
Không giống.
Khương Tầm Mặc đối với ngươi khác và đối với mình, hoàn toàn bất đồng.
Trong lòng sớm đã có suy đoán, nhưng nhìn thấy nam sinh bước nhanh về phía mình, tim Diệp Triều Nhiên lại không nhịn được mà đập thình thịch.
Khương Tầm Mặc đến trước mặt Diệp Triều Nhiên cách tầm nữa mét, đứng lại, đưa cho cậu một chai nước: "Có nóng không?"
Diệp Triều Nhiên vừa mới xuống xe, không nóng. Cậu lúc này thật ra nên trả lời câu hỏi của Khương Tầm Mặc, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, Diệp Triều Nhiên vừa mở miệng, lời đã biến thành: "Anh Khương, cậu có phải là thích tớ không?"
Sự ồn ào ầm ĩ xung quang vào lúc đã không còn nữa, bên tai hai người chỉ còn lại yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của nhau, căng thẳng đến mức trái tim bắt đầu đập loạn nhịp.
Khương Tầm Mặc sửng sốt.
Diệp Triều Nhiên cũng trợn mắt.
Cậu thế mà hỏi ra rồi?!