Chương 63: Hắn sẽ buông tay
Mặt và cổ Diệp Triều Nhiên dùng mắt thường có thể nhìn thấy được tốc độ trở nên đỏ bừng.
Bạn học vây xung quanh càng kinh ngạc há to miệng.
Nhưng điều bọn họ kinh ngạc không phải là quan hệ ám muội của Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc, mà là.....
"Cái gì?! Hai người sao lại còn chưa ở bên nhau?!"
"Tớ còn cho rằng hai cậu sớm đã ở bên nhau rồi."
"Đúng vậy, mọi người đều cho rằng hai cậu sớm đã ở bên nhau, cho nên vừa nãy bọn tớ còn lo lắng, hai người rốt cuộc là tại sao còn chưa ở bên nhau vậy?"
Diệp Triều Nhiên: "......"
Tại sao tất cả mọi người đều cảm thấy mình và Khương Tầm Mặc sớm đã ở bên nhau rồi?
Cậu sao lại không biết chuyện này?
So với Diệp Triều Nhiên xấu hổ, Khương Tầm Mặc lại rất vui vẻ.
Sau khi biết Diệp Triều Nhiên cũng thích mình, Khương Tầm Mặc hận không thể lập tức nói tin này cho tất cả mọi người. Nhưng hắn vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, lần này cơ hội lại chủ động dâng lên, Khương Tầm Mặc đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Không chỉ muốn tuyên cáo với tất cả mọi người, còn muốn tất cả mọi người biết hai người họ là yêu thích lẫn nhau.
Chỉ là nằm ngoài dự liệu của Khương Tầm Mặc, bạn học trong lớp bọn họ thế mà đã sớm phát hiện ra.
Rất tốt!
Như vậy Khương Tầm Mặc không cần phải lo lắng sẽ có người chướng mắt xuất hiện trước mặt hắn và Diệp Triều Nhiên nữa.
"Bọn tớ bây giờ vẫn đặt học tập lên đầu," Khương Tầm Mặc không giải thích qua rõ ràng, "Có điều đây cũng là chuyện sớm muộn mà thôi."
Quả thật.
Quan hệ của Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc có bao nhiêu thân mật, người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra được.
Bọn họ bây giờ chưa ở bên nhau thì đã sao, dù sao hai bọn họ sớm muộn cũng ở bên nhau.
"Vậy có cần chúc mừng trước không!"
"Ha ha ha ha đến lúc ở bên nhau có phát kẹo hỉ cho bọn tớ không?"
"Cái gì mà kẹo hỉ? Lại không phải kết hôn!"
"Ồ, đúng nhỉ!"
Mọi người cười ha hả.
Diệp Triều Nhiên nghe câu này, cả người đều bắt đầu bốc khói.
"Được rồi được rồi, nếu như đã không có chuyện gì rồi thì mọi người giải tán đi."
"Đúng, chuyện hôm nay cũng đừng nói ra ngoài."
Lớp 1 xưa nay luôn đoàn kết, Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc vừa nãy mới bị giáo viên gọi đi hỏi chuyện, lúc này cũng không thể xảy ra chuyện gì nữa.
Đợi đến khi mọi người tản đi, Diệp Triều Nhiên mới không nhịn được mà nhìn Khương Tầm Mặc, vệt đỏ trên mặt cậu còn chưa tan đi, lúc này đến khóe mắt cũng nhiễm một tầng phiến hồng: "Anh Khương, cậu sao lại..."
"Hửm?" Khương Tầm Mặc quay đầu lại.
Diệp Triều Nhiên bây giờ mới phát hiện, chóp tai Khương Tầm Mặc cũng có một màu đỏ nhàn nhạt, nửa câu còn lại lập tức nghẹn ở cổ họng.
Thì ra người xấu hổ không chỉ có mình cậu, còn có Khương Tầm Mặc.
Chỉ là so với sự xấu hổ hiện ra mặt của cậu, Khương Tầm Mặc giấu sự xấu hổ càng sâu, nếu như không nhìn kĩ, thì sẽ bị gương mặt lạnh lùng cool ngầu của cậu ấy lừa gạt.
Diệp Triều Nhiên không nhịn được mà cong khóe miệng
Tâm trạng đột nhiên trở nên tốt lên.
"Vừa nãy cậu muốn nói cái gì?" Khương Tầm Mặc đợi nửa ngày không thấy Diệp Triều Nhiên nói biết, Khương Tầm Mặc mở miệng hỏi.
Diệp Triều Nhiên nói: "Không có gì."
Khương Tầm Mặc nhìn chằm chằm cậu vài giây.
Diệp Triều Nhiên không cam tâm yếu thế.
Đến khi chuông tan học vang lên, hai người mới di chuyển tầm mắt.
Lúc nghiêng đầu lại, Diệp Triều Nhiên đưa tay che lỗ tay đỏ bừng của cậu.
Khương Tầm Mặc dùng tay chống cằm, che đi lỗ tai phiến hồng của mình.
Sau khi vào học lớp học quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Diệp Triều Nhiên nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập của Khương Tầm Mặc.
.....
Thời gian một buổi sáng, tin tức người của bộ giáo dục đến trường đã truyền đi khắp nơi.
Không ít học sinh không hiểu đã đăng bài lên diễn đàn trường.
[Người của bộ giáo dục lại đến kiểm tra sao?]
[Trước đó không phải đã kiểm tra rồi sao?]
[Tin tức mới nhất! Tôi nghe nói lãnh đạo bộ giáo dục đến lớp 1 khối 12!]
[Lớp 1 khối 12.]
[Người lớp bọn họ lại phạm lỗi gì sao?]
[Ai vậy?]
[Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên?]
[Hẳn là hai người họ, có người nhìn thấy lúc sáng hai người đi từ phòng làm việc ra!]
[Chấn động, tìm hai người đó làm cái gì?]
[Lẽ nào là vì chuyện hai người đó yêu nhau?]
Trước đây trường học đã có tin đồn truyền ra nói Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên ở bên nhau, hai ngày nay tin đồn này lại truyền càng kịch liệt hơn, càng nhiều bạn học tin là thật.
Bây giờ nhìn thấy tin này, tất cả mọi người đều chấn kinh.
[Không phải chứ???]
[Chỉ là yêu nhau mà thôi, bộ giáo dục còn muốn xen vào?]
[Đây cũng chỉ là vấn đề cực nhỏ đi, bộ giáo dục nhàn đến hoảng à?]
[Tôi lúc nghe thấy tin này, không biết thật hay giả. Hình như bọn họ hôn nhau trong trường, bị người khác chụp được, cho nên lấy ảnh tố cáo lên bộ giáo dục, cho nên bộ giáo dục mới phái người đến điều tra!]
[Chụp trộm ảnh rồi đi tố cáo? Thật ghê tởm...]
[Ai mà làm chuyện thất đức như vậy? Thật quá đáng!]
[Rốt cuộc là ai đi tố cáo? Nếu như bộ giáo dục thật sự quản chuyện yêu đương, vậy sau này chúng ta có phải là đều bị tốt cáo hết không?]
[Cái này chắc là không đâu? Tôi thật sự không cảm thấy bộ giáo dục nhàn rỗi như vậy...]
[Vậy thì lần này bộ giáo dục đến giải thích thế nào?]
[Có lẽ là ai có quan hệ bên bộ giáo dục? Tìm quan hệ?]
[Thật sự có khả năng này!]
[Cái người này có phải là không muốn thấy người ta sống tốt đúng không? Người có thể làm ra loại chuyện này, tôi rất hợp lý nghi ngờ người của lớp 6...]
[Phản ứng đầu tiên của tôi cũng là người lớp 6.]
[Lâm Bạch?]
[Không phải là Lâm Bạch cũng là đám người bọn họ.]
[Lâm Bạch vừa nhìn đã không phải là người tốt đẹp gì...]
Lâm Bạch nhìn đến đây, thiếu chút nữa đập vỡ điện thoại của mình.
Cậu ta có phải là người tốt hay không cần những người này nặc danh bình luận ở trên diễn đàn xoi mói sao?
Liên quan gì đến bọn họ?
Cậu ta sở dĩ đi tố cáo Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc, đó cũng là do bọn họ tự tìm!
Ai bảo bọn họ thích cao điệu như vậy, cậu ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Cũng không biết bây giờ rốt cuộc là tình huống thế nào rồi.
Lâm Bạch kìm nén bực bội trong lòng, gửi tin nhắn cho chú cậu ta hỏi tiến triển.
Không biết có phải chú cậu ta có phải là đang bận không, vẫn không trả lời tin nhắn của Lâm Bạch.
Chuông vào học vang lên, Lâm Bạch chỉ có thể cất điện thoại vào học bàn, cậu ta định sau khi tan học gọi điện cho chú hỏi tình huống cụ thể.
Không dễ gì mới đến lúc tan học, Lâm Bạch vừa ra khỏi cổng trưởng, đã không chờ được mà lấy điện thoại ra, gọi điện cho chú cậu ta.
Đâu dây bên kia vang lên hồi lâu, mới nghe điện thoại.
Còn chưa đợi Lâm Bạch mở miệng hói, đầu dây bên kia đã mắng cho Lâm Bạch một trận:
"Cháu cái tên tiểu tử thối này cháu có biết cháu hại chú thảm rồi không! Chú lúc đó không nên đồng ý giúp cháu chuyện này! Cháu cả ngày không lo học, chỉ một lòng muốn hãm hại bạn học! Giống cái gì hả? Chú lát nữa sẽ gọi điện cho ba cháu, để cho ông ấy quản giáo quản giáo cháu!"
Lâm Bạch nghe những lời này lập tức trợn tròn mắt: "Đợi đã.... chú, cái gì mà nói cháu hại chú thảm? Những bức ảnh cháu đưa cho chú là thật, bọn họ..."
"Cháu đừng có ngụy biện! Đồng nghiệp chú quay về đã nói rõ với chú rồi, người ta hai đứa trẻ đó căn bản không có yêu đương, thành tích đứa này còn tốt hơn đứa kia, cháu nếu thật sự đố kỵ người ta thành tích tốt hơn cháu, thì cháu tự mình nỗ lực mà học, đừng có cả ngày nghĩ những tâm tư tà môn này nữa!" Giọng nói người đàn ông rất nghiêm khắc.
Lâm Bạch nghẹn họng, cậu ta vẫn còn muốn giải thích: "Cháu không có, cháu chỉ là...."
"Cháu chỉ là cái gì? Chú cảnh cáo cháu, Lâm Bạch, người ta cũng nói rồi, lần này có người ở sau lưng cố ý phát tán tin đồng, chú hy vọng người đó không phải là cháu, nếu như thật sự là cháu...." Người đàn ông hơi dừng lại, mới nói tiếp, "vậy thì chú cũng không có cách giúp cháu."
Đòan đội luật sư nhà họ Khương buồi chiều đã liên lạc với bộ giáo dục, lấy đi ảnh mà người tố cáo cung cấp.
Nếu như chuyện này thật sự là do Lâm Bạch làm, vậy thì có lẽ không lâu nữa Lâm Bạch sẽ vì 'cố ý phí báng' mà bị kiện lên tòa án.
Không chỉ như vậy, chiều này đoàn luật sư nhà họ Khương lúc đến rất phô trương thanh thế, cả bộ giáo dục đều biết ông ta tự chủ trương phái người đến Nhất Trung.
Chờ đợi người đàn ông, còn có điều tra nội bộ của bộ giáo dục.
Ông ta lần này thật sự là bị đứa cháu trai ruột này hố thảm rồi!
Nếu Lâm Bạch không phải cháu ruột ông ta, ông ta sớm đã không nhịn được mắng chửi om sòm rồi.
"Chú không nói nhiều lời với cháu nữa, cháu tự giải quyết cho ổn thỏa đi!" Nói xong, người đàn ông cúp điện thoại.
"Chú!" Lâm Bạch nghe thấy âm thanh 'tút tút' từ đầu bên kia, cả người chết lặng.
Chuyện gì vậy?
Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc vốn dĩ là đang yêu đương, cậu ta tố cáo thì có sai không?
Còn có sao cậu ta lại hại chú cậu ta được?
Sắc mặt Lâm Bạch rất khó coi, nhưng sau đó cho dù cậu ta có gọi điện hay nhắn tin cho chú, thì chú cậu ta cũng không trả lời lại.
Lâm Bạch tức giận thiếu chút nữa là ném điện thoại, nghĩ nghĩ rồi lại nhìn xuống.
Không được, tháng trước cậu ta không thi tốt, ba cậu ta đã giảm một nửa tiền tiêu vặt, khoảng thời gian trước vì chụp mấy tấm ảnh của Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc, còn có phát tán tin đồn hai người họ ở bên nhau Lâm Bạch cũng tốn không ít tiền. Bây giờ còn ném hỏng điện thoại nữa, trong khỏang thời gian này cũng không có tiền mua cái mới.
Lâm Bạch nằm trên giường, tức đến cả đêm ngủ không ngon.
Sáng sớm ngày hôm sau đến trường học, cậu ta ngủ cả buổi sáng.
Đợi cậu ta tỉnh dậy, cậu ta đúng lúc nghe thấy hai bạn học ngồi bàn trước đang nói chuyện bát quái, trong lúc mơ mơ hồ hồ, Lâm Bạch hình như còn nghe thấy tên Cố Nghiêu.
Từ lúc Cố Nghiêu và Lâm Bạch nghỉ chơi với nhau, bọn họ cũng chưa từng liên lạc lại.
Nói đến cũng lâu rồi không nghe thấy tình huống gần đây của Cố Nghiêu.
Lâm Bạch lười biếng ngẩng cầu lên, hỏi hai người: "Hai người đang nói chuyện của Cố Nghiêu?"
Hai người không ngờ Lâm Bạch lại tỉnh dậy, còn nghe bọn họ nói chuyện, lập tức hai mặt nhìn nhau.
Lâm Bạch cố làm gia vẻ lơ đãng hỏi: "Tên khốn nạn Cố Nghiêu gần đây thế nào rồi? Cậu ta có phải là ở thành phố A lăn lộn như diều gặp gió không, tin tức cũng truyền đến tai các cậu rồi à."
Vẻ mặt hai người có chút khó coi.
Lâm Bạch nhìn thấy thần sắc hai người cổ quái, không khỏi nhíu mày: "Rốt cuộc là làm sao? Có chuyện gì thì nói đi."
Một người cuối cùng cũng mở miệng: "Anh Lâm, Cố, anh Cố, Cố Nghiêu cậu ta, cậu ta vào nhà giam rồi."
Lâm Bạch: "Cái gì?"
Nửa ngày sau mới phản ứng lại, Lâm Bạch mới hiểu ý trong câu nói vừa rồi, sắc mặt Lâm Bạch đen sì: "Cậu cmn nghe được tin đồn ở đâu ra, Cố Nghiêu cậu ta làm cái gì rồi, còn có thể vào đó được?'
Mội người khác nói: "Anh Lâm, thật đó, bọn tôi không lừa cậu. Tin tức này đã truyền khắp nơi rồi, sáng sớm hôm nay ba mẹ Cố Nghiêu còn đến trường học một chuyến, đi tìm Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên...."
Nghe thấy hai cái tên này, sắc mặt Lâm Bạch càng khó coi: "Sao cmn lại liên quan đến hai người này? Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Bọn tớ cũng không rõ lắm, hình như là trước đó Cố Nghiêu thuê một đám lưu manh, đi chặn đường Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc..."
"Đúng," người kia cũng tiếp lời, "sau đó Khương Tầm Mặc đem những chứng cứ này giao toàn bộ cho cảnh sát. Ba mẹ Cố Nghiêu hôm nay đến trường học, cũng là muốn hỏi Khương Tầm Mặc có thể bàn điều kiện riêng được không, nhưng bị từ chối rồi."
Sắc mặt Lâm Bạch hoàn toàn thay đổi: "Thế ba mẹ Cố Nghiêu đâu?"
"Đã đi rồi," người đó nói, "sau khi bị Khương Tầm Mặc từ chối, bọn họ bị bảo vệ đuổi ra ngoài rồi."
"Thật sự không ngờ Cố Nghiêu là loại người như vậy..."
"Đúng, tôi nhớ là nửa năm trước quả thật là có chuyện này, lúc đó mọi người còn cho rằng là trị an gần trường học có vấn đề, có rất nhiều phụ huynh thậm chí còn đến trường tìm lãnh đạo trường, không ngờ lại là Cố Nghiêu...."
"Có điều Khương Tầm Mặc cũng rất lợi hại, những chứng cứ đó mà cũng lấy được."
"Đúng vậy...."
Hai người nói chuyện rồi nói chuyện, chủ đề đã bị kéo đi xa, không hề chú ý sắc mặt Lâm Bạch lúc này đã đen như đít nồi.
Lâm Bạch cũng là lần đầu tiên nghe thấy chuyện Cố Nghiêu thuê đám lưu mang chặn người, nhưng càng làm Lâm Bạch khó tin hơn là, Khương Tầm Mặc sao lại biết được chuyện này?
Làm bạn với Cố Nghiêu nhiều năm, Cố Nghiêu làm việc có bao nhiêu cẩn thận Lâm Bạch cũng biết.
Thời gian cách lâu như vậy, Khương Tầm Mặc thế mà còn có thế lấy được chứng cứ....
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Bạch đột nhiên căng thẳng.
Không thể nào?
Lẽ nào Khương Tầm Mặc lần này cũng có thể điều tra đến mình?
Lâm Bạch đột nhiên nhớ đến bài đăng trên diễn đàn, cậu ta lập tức nhấn vào xem, phát hiện bình luận trong bài đăng tối qua có nhắc đến tên mình vẫn chưa được xóa, Lâm Bạch lập tức hoảng loạn.
Nghĩ cũng không nghĩ, Lâm Bạch nhấn báo cáo, thuận tiện search tên mình trên diễn đàn, đem những bài đăng nhắc đến tên mình đều báo cáo hết một lượt.
Làm xong những thứ này Lâm Bạch còn chưa yên tâm, lại gửi tin nhắn cho quản lý diễn đàn, hy vọng anh ta có thể xóa hết những bài đăng đó.
Ai mà ngờ được đợi cả buổi chiều, nhưng bài đăng này còn không chỉ bị xóa, mà lại còn trở thành bài đăng hot nhất!
Không ít bạn học lớp 6 cũng nhìn thấy những bài đăng này.
Lâm Bạch ở lớp học cả buổi chiều, thỉnh thoảng có thể cảm nhận được vài ánh mắt nhìn cậu ta.
Có vài nữ sinh nhỏ tiếng nghị luận:
"Không phải chứ? Lâm Bạch sẽ làm những chuyện này?"
"Nhưng trường họ chúng ta, bây giờ người có thành kiến rõ ràng với Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên, cũng chỉ có Lâm Bạch."
"Tính khí Lâm Bạch thực ra khá nóng nảy, tớ thấy cậu ta chắc chắn là vì báo thù..."
Lâm Bạch âm thầm nắm chặt tay.
Cuối cùng, cậu ta cũng không nhịn được nữa, chỉ nghe 'rầm' một tiếng, Lâm Bạch đạp đổ bàn của nữ sinh đó.
Nữ sinh nhất thời không chú ý, cả người cũng ngã xuống đất.
Sửng sốt vài giây, nữ sinh lập tức ấm ức khóc lên.
Nữ sinh cùng bàn một bên kéo cô bạn, một bên tức giận: "Lâm Bạch! Cậu có bệnh à?"
"Người có bệnh rốt cuộc là ai?" Lâm Bạch trừng mắt nhìn hai người, "Hai người coi tai tôi bị điếc có phải không? Cho rằng tôi không nghe thấy hai người nói xấu sau lưng tôi?"
Hai nữ sinh sắc mặt lập tức trắng bệch.
Những người khác lập tức bước lên.
"Lâm Bạch bỏ đi bỏ đi, đều là bạn học cùng lớp."
"Đừng tức giận, đừng tức giận!"
Lâm Bạch tức đến nổ tung rồi, cậu ta sao có thể không tức giận.
Nhưng lúc này trong lòng cậu ta cũng chột dạ, chỉ có thể hư trương thanh thế nói: "Tôi xem ai sau này còn dám bịa đặt! Còn bịa đặt nữa đây chính là kết cục!"
Vốn dĩ nữ sinh còn đang khóc nghe thấy câu này lập tức không khóc nữa, trực tiếp đứng lên: "Cái gì mà gọi là bịa đặt? Bản thân cậu làm chuyện trái lương tâm còn không cho người ta nói? Tôi thấy cậu chính là chột dạ!"
Lửa giận trong lòng Lâm Bạch lập tức dâng lên, cậu ta tức giận trợn tròn mắt: "Mày nói thêm một câu nữa coi?"
Nữ sinh không cam lòng yêu thế: "Nói thì nói, ai sợ ai? Cậu chính là chột dạ!"
Lâm Bạch cực kỳ tức giận, nghĩ cũng không nghĩ, nâng ghế trong tay đập về phía nữ sinh.
"Lâm Bạch!"
"Mau ngăn cậu ta lại!"
Một đám người nhanh chóng đi kéo lại, phòng học lập tức hỗn loạn.
.....
Chuyện lớp 6 hôm đó náo loạn rất lớn, xe cứu thương và xe cảnh sát đều đến cả.
Diệp Triều Nhiên nghe thấy Lâm bạch lại còn ra tay đánh nữ sinh cùng lớp, lập tức nhíu mày: "Cậu ta đến con gái cũng đánh?"
Khương Tầm Mặc không che giấu chán ghét trên mặt: "Tớ sẽ nói luật sư động tác nhanh một chút, để bọn họ liên lạc với phụ huynh nữ sinh đó, có thể thuận tiện giúp bọn họ."
Diệp Triều Nhiên gật đầu.
Lâm Bạch từ nhỏ thích gây chuyện, ba mẹ cậu ta nghe tin Lâm Bạch lại phạm lỗi ở trường, căn bản không để tâm, nhà họ gọi điện cho luật sư, toàn quyền giao cho luật sư xử lý.
Chỉ là làm cho ba mẹ Lâm Bạch không ngờ được là, đợi một buổi tối, cũng cũng đợi được Lâm Bạch và luật sư trở về.
Cha mẹ Lâm Bạch lúc này cuối cùng cũng cảm thấy có gì không đúng, bọn họ lập tức gọi cho luật sư.
Vừa gọi đến, cha mẹ Lâm Bạch đã chết lặng.
Cái gì mà Lâm Bạch bị cảnh sát bắt vì tội cố ý gây thương thích?
Lâm Bạch không phải chỉ đánh nhau ở trường học thôi sao?
Có nghiêm trọng như vậy không?
Cha mẹ Lâm Bạch lập tức ngồi không yên, lái xe trong đêm đến đồn cảnh sát.
Đến đồn cảnh sát xong, cha mẹ Lâm Bạch mới biết được toàn bộ sự tình. Bạn học nữ bị thương là bạn học cùng lớp Lâm Bạch, có bạn học ngăn cản, nữ sinh cũng không bị thương qua nghiêm trọng, nhưng tay trái ngăn cản nhát ghế của Lâm Bạch đã bị gãy xương, trên mặt còn bị rạch một vệt.
Phụ huynh nữ sinh đều là nhân viên nhỏ trong công ty, nghe thấy con gái bị thương lập tức hoảng loạn lo sợ, lúc này luật sư nhà họ Lâm còn không buông tha cho bọn họ, ý đồ nói chuyện riêng giải quyết chuyện này.
Bây giờ đang là thời điểm quan trọng của việc học, con gái bị người ta đánh gãy tay, trên mặt còn có vết thương, không chỉ làm lỡ việc học, còn ảnh hưởng đến cuộc đời sau này của con gái.
Những người này còn muốn nói chuyện riêng với nhà họ? Cha mẹ nữ sinh nói cái gì cũng không đồng ý, nhưng bị luật sư nhà họ Lâm làm phiền đến không chịu được.
Luật sư nhà họ Khương đuổi đến vừa khéo gặp một màn này.
Nói chuyện vài câu với cha mẹ cô gái, bọn họ rất nhanh đã thống nhất ý kiến --- tuyệt đối không giải quyết riêng.
Vụ án giao cho luật sư kinh nghiệm phong phú xử lý, vô cùng nhanh chóng.
Lúc luật sư nhà họ Lâm còn chưa lấy lại tinh thần, luật sư nhà họ Khương đã đưa cha mẹ nữ sinh đến tìm cảnh sát, kiên quyết không giải quyết riêng, để cánh sát lập án.
Vì thế Lâm Bạch mới bị nhốt ở đồn cảnh sát.
Còn chưa xong, sáng hôm sau, thư của luật sư nhà họ Khương và cái giấy gọi của tòa án đồng thời được gửi đến tay cha mẹ Lâm Bạch.
Mẹ Lâm Bạch vừa nhìn, lập tức ngất xỉu tại chỗ.
Còn về Lâm Bạch, lúc cậu ta ở đồn cảnh sát nghe luật sư nhà họ Khương đến, cậu ta đã bắt đầu hồi hận rồi.
Chỉ là đáng tiếc, cậu ta đã không còn cơ hội hối hận nữa.
Một tội phỉ báng còn chưa đủ để Lâm Bạch trả giá đắt, nhưng cộng thêm một tội cố ý gây thương tích, Lâm Bạch khoảng thời gian này đừng nghĩ ra khỏi đồn cảnh sát.
Cuộc đời Lâm Bạch, coi như là hoàn toàn bị hủy trong chính tay cậu ta.
Chuyện này cũng dẫn đến sóng to gió lớn trong trường học, lãnh đạo trường đau đầu tóc cũng bạc thêm mấy sợi.
Đã sắp đến tháng 10 rồi, khóa lớp 12 không bao lâu nữa là thi đại học rồi, vào lúc này lại còn có thời gian gây chuyện phiền toái!
Hiệu trưởng đích thân lên tiếng, trực tiếp đuổi học Lâm Bạch.
Còn về nữ sinh bị thương, lãnh đạo trường học cũng đích thăm đến bệnh viện thăm hỏi động viên.
Sau khi biết hoàn cảnh gia đình như sinh rất bình thường, lãnh đạo trường còn tổ chức các giáo viên tiến hành một cuộc quyên tiền nhỏ.
Sau khi thăm hỏi xong, toàn thể giáo viên mở một cuộc họp lớn, hội nghị kết thúc, các chủ nhiệm lớp các lớp truyền lệnh xuống không được thảo luận về chuyện này, cũng không được truyền ra bên ngoài.
Nhưng chuyện này dù sao cũng nháo lớn như vậy, học sinh sao có thể không thảo luận?
Khoảng thời gian này chỉ cần nhìn thấy học sinh tụ tập nhóm nói chuyện, không cần đoán, đi lại gần nghe thấy chính là đang bàn luận về chuyện này.
Diệp Triều Nhiên sau khi biết Lâm Bạch bị bắt vì tội cố ý gây thương tích xong, cũng không quan tâm đến chuyện này nữa.
Khương Tầm Mặc cũng như vậy, thậm chí còn vì không muốn để chuyện này làm phiền đến mình và Diệp Triều Nhiên, Khương Tầm Mặc còn nhờ luật sư nói chuyện với cha mẹ nữ sinh rằng là luật sự nhà họ là luật sư văn phòng giúp đỡ pháp lý.
Tin tức có lớn đến đâu, trải qua thời gian làm hao mòn, dần dần cũng nhạt đi trong lòng mọi người.
Đặt biệt là xảy ra một chuyện càng làm các học sinh chú ý hơn...
Kỳ thi tháng 9 đến rồi.
Sau khi thi tháng kết thúc là đến Quốc khánh, Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc vốn dĩ còn chờ mong ngày nghỉ lễ Quốc khánh, nhưng sau khi biết Quốc khánh chỉ được nghỉ ba ngày, bọn họ cũng không có bất kỳ chờ mong mới ngày nghĩ lễ nữa.
3 ngày, thời gian đi đường đã mất nguyên một ngày. Không chỉ chơi không tận hứng, còn dễ mệt.
Còn không bằng nhân khoảng thời gian này ở nhà ngủ nướng thêm mấy giấc.
Dù sao sau khi Quốc khánh kết thúc, lớp 12 sẽ thiết lập tự học buổi tối, đến lúc đó thời gian nghỉ ngơi của bọn họ chỉ càng ngày càng ít.
Tháng 10 vừa đến, thời tiết chuyển lạnh.
Thời tiết càng lạnh, lên lớp học dễ buồn ngủ.
Diệp Triều Nhiên liên tiếp nghe giảng một buổi sáng, cuối cũng cũng không nhịn được ở tiết thứ hai buổi chiều đã nằm bò xuống bàn.
"Tớ ngủ, ngủ một lát...." Diệp Triều Nhiên mơ mơ hồ hồ nói với Khương Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc đáp một tiếng, lại hỏi: "Có lạnh không?"
Diệp Triều Nhiên lúc này đã ngủ ngay tức khắc, không có tiếng đáp lại.
Khương Tầm Mặc đưa tay vuốt ve ngón tay của Diệp Triều Nhiên, có hơi lạnh.
Hắn quay đầu nhìn cửa sổ, cửa sổ đóng chặt, là do cửa lớp, không biết là bị ai mở ra quên đóng lại, lúc này gió lạnh đang thổi vào. Gần cửa nhất là hai bàn cuối cùng không có học sinh ngồi, để cho bạn học gần đó đóng cửa cũng không với tới.
Lại một cơn gió lạnh thổi vào, Diệp Triều Nhiên nhíu mày, hơi co người lại.
Khương Tầm Mặc không ngồi yên được nữa.
Hắn giơ tay.
Thầy giáo đang giảng bài, nhìn thấy hắn giơ tay còn cho rằng hắn muốn đi vệ sinh, lập tức nói: "Đi đi."
Khương Tầm Mặc đứng dậy, đi thẳng đến cửa sau, đóng cửa lại, thuận tay khóa luôn cửa, như vậy cũng không có ai có thể đi cửa sau nữa.
Bạn học gần bàn cuối bị gió lạnh thổi nửa tiết, nhìn Khương Tầm Mặc cảm kích.
Có người đang muốn nhỏ giọng nói cảm ơn, đã nghe bạn cùng bàn nói: "Cảm ơn cái gì, anh Khương người ta căn bản không phải là vì chúng ta!"
Bạn học lập tức phản ứng lại, thuận theo ánh mắt bạn cùng bàn nhìn sang.
Chỉ thấy Khương Tầm Mặc ngồi xuống chỗ ngồi, từ hộc bàn lấy ra một cái gối ôm, mở gối ôm ra còn có một cái chăn, hắn nhẹ nhàng đắp chăn lên người Diệp Triều Nhiên.
Bạn học ngồi bàn cuối: "....."
Thì ra là như vậy!
Thì cảm ơn Diệp Triều Nhiên một chút vậy!
Diệp Triều Nhiên đang ngủ cũng cảm nhận được ấm áp, đưa tay nắm chăn trên người, đầu dựa lại gần Khương Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc khóe miệng cong lên, đưa tay mình ra, ở góc độ mọi người không nhìn thấy, nhẹ nhàng nắm ngón tay lạnh ngắt của Diệp Triều Nhiên.
Khương Tầm Mặc nghĩ, ủ ấm rồi, hắn sẽ buông tay.
Nhìn gương mặt đang ngủ từ từ giãn ra của Diệp Triều Nhiên, ý cười trong mắt Khương Tầm Mặc càng sâu.
Bạn học vây xung quanh càng kinh ngạc há to miệng.
Nhưng điều bọn họ kinh ngạc không phải là quan hệ ám muội của Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc, mà là.....
"Cái gì?! Hai người sao lại còn chưa ở bên nhau?!"
"Tớ còn cho rằng hai cậu sớm đã ở bên nhau rồi."
"Đúng vậy, mọi người đều cho rằng hai cậu sớm đã ở bên nhau, cho nên vừa nãy bọn tớ còn lo lắng, hai người rốt cuộc là tại sao còn chưa ở bên nhau vậy?"
Diệp Triều Nhiên: "......"
Tại sao tất cả mọi người đều cảm thấy mình và Khương Tầm Mặc sớm đã ở bên nhau rồi?
Cậu sao lại không biết chuyện này?
So với Diệp Triều Nhiên xấu hổ, Khương Tầm Mặc lại rất vui vẻ.
Sau khi biết Diệp Triều Nhiên cũng thích mình, Khương Tầm Mặc hận không thể lập tức nói tin này cho tất cả mọi người. Nhưng hắn vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, lần này cơ hội lại chủ động dâng lên, Khương Tầm Mặc đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Không chỉ muốn tuyên cáo với tất cả mọi người, còn muốn tất cả mọi người biết hai người họ là yêu thích lẫn nhau.
Chỉ là nằm ngoài dự liệu của Khương Tầm Mặc, bạn học trong lớp bọn họ thế mà đã sớm phát hiện ra.
Rất tốt!
Như vậy Khương Tầm Mặc không cần phải lo lắng sẽ có người chướng mắt xuất hiện trước mặt hắn và Diệp Triều Nhiên nữa.
"Bọn tớ bây giờ vẫn đặt học tập lên đầu," Khương Tầm Mặc không giải thích qua rõ ràng, "Có điều đây cũng là chuyện sớm muộn mà thôi."
Quả thật.
Quan hệ của Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc có bao nhiêu thân mật, người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra được.
Bọn họ bây giờ chưa ở bên nhau thì đã sao, dù sao hai bọn họ sớm muộn cũng ở bên nhau.
"Vậy có cần chúc mừng trước không!"
"Ha ha ha ha đến lúc ở bên nhau có phát kẹo hỉ cho bọn tớ không?"
"Cái gì mà kẹo hỉ? Lại không phải kết hôn!"
"Ồ, đúng nhỉ!"
Mọi người cười ha hả.
Diệp Triều Nhiên nghe câu này, cả người đều bắt đầu bốc khói.
"Được rồi được rồi, nếu như đã không có chuyện gì rồi thì mọi người giải tán đi."
"Đúng, chuyện hôm nay cũng đừng nói ra ngoài."
Lớp 1 xưa nay luôn đoàn kết, Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc vừa nãy mới bị giáo viên gọi đi hỏi chuyện, lúc này cũng không thể xảy ra chuyện gì nữa.
Đợi đến khi mọi người tản đi, Diệp Triều Nhiên mới không nhịn được mà nhìn Khương Tầm Mặc, vệt đỏ trên mặt cậu còn chưa tan đi, lúc này đến khóe mắt cũng nhiễm một tầng phiến hồng: "Anh Khương, cậu sao lại..."
"Hửm?" Khương Tầm Mặc quay đầu lại.
Diệp Triều Nhiên bây giờ mới phát hiện, chóp tai Khương Tầm Mặc cũng có một màu đỏ nhàn nhạt, nửa câu còn lại lập tức nghẹn ở cổ họng.
Thì ra người xấu hổ không chỉ có mình cậu, còn có Khương Tầm Mặc.
Chỉ là so với sự xấu hổ hiện ra mặt của cậu, Khương Tầm Mặc giấu sự xấu hổ càng sâu, nếu như không nhìn kĩ, thì sẽ bị gương mặt lạnh lùng cool ngầu của cậu ấy lừa gạt.
Diệp Triều Nhiên không nhịn được mà cong khóe miệng
Tâm trạng đột nhiên trở nên tốt lên.
"Vừa nãy cậu muốn nói cái gì?" Khương Tầm Mặc đợi nửa ngày không thấy Diệp Triều Nhiên nói biết, Khương Tầm Mặc mở miệng hỏi.
Diệp Triều Nhiên nói: "Không có gì."
Khương Tầm Mặc nhìn chằm chằm cậu vài giây.
Diệp Triều Nhiên không cam tâm yếu thế.
Đến khi chuông tan học vang lên, hai người mới di chuyển tầm mắt.
Lúc nghiêng đầu lại, Diệp Triều Nhiên đưa tay che lỗ tay đỏ bừng của cậu.
Khương Tầm Mặc dùng tay chống cằm, che đi lỗ tai phiến hồng của mình.
Sau khi vào học lớp học quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Diệp Triều Nhiên nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập của Khương Tầm Mặc.
.....
Thời gian một buổi sáng, tin tức người của bộ giáo dục đến trường đã truyền đi khắp nơi.
Không ít học sinh không hiểu đã đăng bài lên diễn đàn trường.
[Người của bộ giáo dục lại đến kiểm tra sao?]
[Trước đó không phải đã kiểm tra rồi sao?]
[Tin tức mới nhất! Tôi nghe nói lãnh đạo bộ giáo dục đến lớp 1 khối 12!]
[Lớp 1 khối 12.]
[Người lớp bọn họ lại phạm lỗi gì sao?]
[Ai vậy?]
[Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên?]
[Hẳn là hai người họ, có người nhìn thấy lúc sáng hai người đi từ phòng làm việc ra!]
[Chấn động, tìm hai người đó làm cái gì?]
[Lẽ nào là vì chuyện hai người đó yêu nhau?]
Trước đây trường học đã có tin đồn truyền ra nói Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên ở bên nhau, hai ngày nay tin đồn này lại truyền càng kịch liệt hơn, càng nhiều bạn học tin là thật.
Bây giờ nhìn thấy tin này, tất cả mọi người đều chấn kinh.
[Không phải chứ???]
[Chỉ là yêu nhau mà thôi, bộ giáo dục còn muốn xen vào?]
[Đây cũng chỉ là vấn đề cực nhỏ đi, bộ giáo dục nhàn đến hoảng à?]
[Tôi lúc nghe thấy tin này, không biết thật hay giả. Hình như bọn họ hôn nhau trong trường, bị người khác chụp được, cho nên lấy ảnh tố cáo lên bộ giáo dục, cho nên bộ giáo dục mới phái người đến điều tra!]
[Chụp trộm ảnh rồi đi tố cáo? Thật ghê tởm...]
[Ai mà làm chuyện thất đức như vậy? Thật quá đáng!]
[Rốt cuộc là ai đi tố cáo? Nếu như bộ giáo dục thật sự quản chuyện yêu đương, vậy sau này chúng ta có phải là đều bị tốt cáo hết không?]
[Cái này chắc là không đâu? Tôi thật sự không cảm thấy bộ giáo dục nhàn rỗi như vậy...]
[Vậy thì lần này bộ giáo dục đến giải thích thế nào?]
[Có lẽ là ai có quan hệ bên bộ giáo dục? Tìm quan hệ?]
[Thật sự có khả năng này!]
[Cái người này có phải là không muốn thấy người ta sống tốt đúng không? Người có thể làm ra loại chuyện này, tôi rất hợp lý nghi ngờ người của lớp 6...]
[Phản ứng đầu tiên của tôi cũng là người lớp 6.]
[Lâm Bạch?]
[Không phải là Lâm Bạch cũng là đám người bọn họ.]
[Lâm Bạch vừa nhìn đã không phải là người tốt đẹp gì...]
Lâm Bạch nhìn đến đây, thiếu chút nữa đập vỡ điện thoại của mình.
Cậu ta có phải là người tốt hay không cần những người này nặc danh bình luận ở trên diễn đàn xoi mói sao?
Liên quan gì đến bọn họ?
Cậu ta sở dĩ đi tố cáo Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc, đó cũng là do bọn họ tự tìm!
Ai bảo bọn họ thích cao điệu như vậy, cậu ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Cũng không biết bây giờ rốt cuộc là tình huống thế nào rồi.
Lâm Bạch kìm nén bực bội trong lòng, gửi tin nhắn cho chú cậu ta hỏi tiến triển.
Không biết có phải chú cậu ta có phải là đang bận không, vẫn không trả lời tin nhắn của Lâm Bạch.
Chuông vào học vang lên, Lâm Bạch chỉ có thể cất điện thoại vào học bàn, cậu ta định sau khi tan học gọi điện cho chú hỏi tình huống cụ thể.
Không dễ gì mới đến lúc tan học, Lâm Bạch vừa ra khỏi cổng trưởng, đã không chờ được mà lấy điện thoại ra, gọi điện cho chú cậu ta.
Đâu dây bên kia vang lên hồi lâu, mới nghe điện thoại.
Còn chưa đợi Lâm Bạch mở miệng hói, đầu dây bên kia đã mắng cho Lâm Bạch một trận:
"Cháu cái tên tiểu tử thối này cháu có biết cháu hại chú thảm rồi không! Chú lúc đó không nên đồng ý giúp cháu chuyện này! Cháu cả ngày không lo học, chỉ một lòng muốn hãm hại bạn học! Giống cái gì hả? Chú lát nữa sẽ gọi điện cho ba cháu, để cho ông ấy quản giáo quản giáo cháu!"
Lâm Bạch nghe những lời này lập tức trợn tròn mắt: "Đợi đã.... chú, cái gì mà nói cháu hại chú thảm? Những bức ảnh cháu đưa cho chú là thật, bọn họ..."
"Cháu đừng có ngụy biện! Đồng nghiệp chú quay về đã nói rõ với chú rồi, người ta hai đứa trẻ đó căn bản không có yêu đương, thành tích đứa này còn tốt hơn đứa kia, cháu nếu thật sự đố kỵ người ta thành tích tốt hơn cháu, thì cháu tự mình nỗ lực mà học, đừng có cả ngày nghĩ những tâm tư tà môn này nữa!" Giọng nói người đàn ông rất nghiêm khắc.
Lâm Bạch nghẹn họng, cậu ta vẫn còn muốn giải thích: "Cháu không có, cháu chỉ là...."
"Cháu chỉ là cái gì? Chú cảnh cáo cháu, Lâm Bạch, người ta cũng nói rồi, lần này có người ở sau lưng cố ý phát tán tin đồng, chú hy vọng người đó không phải là cháu, nếu như thật sự là cháu...." Người đàn ông hơi dừng lại, mới nói tiếp, "vậy thì chú cũng không có cách giúp cháu."
Đòan đội luật sư nhà họ Khương buồi chiều đã liên lạc với bộ giáo dục, lấy đi ảnh mà người tố cáo cung cấp.
Nếu như chuyện này thật sự là do Lâm Bạch làm, vậy thì có lẽ không lâu nữa Lâm Bạch sẽ vì 'cố ý phí báng' mà bị kiện lên tòa án.
Không chỉ như vậy, chiều này đoàn luật sư nhà họ Khương lúc đến rất phô trương thanh thế, cả bộ giáo dục đều biết ông ta tự chủ trương phái người đến Nhất Trung.
Chờ đợi người đàn ông, còn có điều tra nội bộ của bộ giáo dục.
Ông ta lần này thật sự là bị đứa cháu trai ruột này hố thảm rồi!
Nếu Lâm Bạch không phải cháu ruột ông ta, ông ta sớm đã không nhịn được mắng chửi om sòm rồi.
"Chú không nói nhiều lời với cháu nữa, cháu tự giải quyết cho ổn thỏa đi!" Nói xong, người đàn ông cúp điện thoại.
"Chú!" Lâm Bạch nghe thấy âm thanh 'tút tút' từ đầu bên kia, cả người chết lặng.
Chuyện gì vậy?
Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc vốn dĩ là đang yêu đương, cậu ta tố cáo thì có sai không?
Còn có sao cậu ta lại hại chú cậu ta được?
Sắc mặt Lâm Bạch rất khó coi, nhưng sau đó cho dù cậu ta có gọi điện hay nhắn tin cho chú, thì chú cậu ta cũng không trả lời lại.
Lâm Bạch tức giận thiếu chút nữa là ném điện thoại, nghĩ nghĩ rồi lại nhìn xuống.
Không được, tháng trước cậu ta không thi tốt, ba cậu ta đã giảm một nửa tiền tiêu vặt, khoảng thời gian trước vì chụp mấy tấm ảnh của Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc, còn có phát tán tin đồn hai người họ ở bên nhau Lâm Bạch cũng tốn không ít tiền. Bây giờ còn ném hỏng điện thoại nữa, trong khỏang thời gian này cũng không có tiền mua cái mới.
Lâm Bạch nằm trên giường, tức đến cả đêm ngủ không ngon.
Sáng sớm ngày hôm sau đến trường học, cậu ta ngủ cả buổi sáng.
Đợi cậu ta tỉnh dậy, cậu ta đúng lúc nghe thấy hai bạn học ngồi bàn trước đang nói chuyện bát quái, trong lúc mơ mơ hồ hồ, Lâm Bạch hình như còn nghe thấy tên Cố Nghiêu.
Từ lúc Cố Nghiêu và Lâm Bạch nghỉ chơi với nhau, bọn họ cũng chưa từng liên lạc lại.
Nói đến cũng lâu rồi không nghe thấy tình huống gần đây của Cố Nghiêu.
Lâm Bạch lười biếng ngẩng cầu lên, hỏi hai người: "Hai người đang nói chuyện của Cố Nghiêu?"
Hai người không ngờ Lâm Bạch lại tỉnh dậy, còn nghe bọn họ nói chuyện, lập tức hai mặt nhìn nhau.
Lâm Bạch cố làm gia vẻ lơ đãng hỏi: "Tên khốn nạn Cố Nghiêu gần đây thế nào rồi? Cậu ta có phải là ở thành phố A lăn lộn như diều gặp gió không, tin tức cũng truyền đến tai các cậu rồi à."
Vẻ mặt hai người có chút khó coi.
Lâm Bạch nhìn thấy thần sắc hai người cổ quái, không khỏi nhíu mày: "Rốt cuộc là làm sao? Có chuyện gì thì nói đi."
Một người cuối cùng cũng mở miệng: "Anh Lâm, Cố, anh Cố, Cố Nghiêu cậu ta, cậu ta vào nhà giam rồi."
Lâm Bạch: "Cái gì?"
Nửa ngày sau mới phản ứng lại, Lâm Bạch mới hiểu ý trong câu nói vừa rồi, sắc mặt Lâm Bạch đen sì: "Cậu cmn nghe được tin đồn ở đâu ra, Cố Nghiêu cậu ta làm cái gì rồi, còn có thể vào đó được?'
Mội người khác nói: "Anh Lâm, thật đó, bọn tôi không lừa cậu. Tin tức này đã truyền khắp nơi rồi, sáng sớm hôm nay ba mẹ Cố Nghiêu còn đến trường học một chuyến, đi tìm Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên...."
Nghe thấy hai cái tên này, sắc mặt Lâm Bạch càng khó coi: "Sao cmn lại liên quan đến hai người này? Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Bọn tớ cũng không rõ lắm, hình như là trước đó Cố Nghiêu thuê một đám lưu manh, đi chặn đường Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc..."
"Đúng," người kia cũng tiếp lời, "sau đó Khương Tầm Mặc đem những chứng cứ này giao toàn bộ cho cảnh sát. Ba mẹ Cố Nghiêu hôm nay đến trường học, cũng là muốn hỏi Khương Tầm Mặc có thể bàn điều kiện riêng được không, nhưng bị từ chối rồi."
Sắc mặt Lâm Bạch hoàn toàn thay đổi: "Thế ba mẹ Cố Nghiêu đâu?"
"Đã đi rồi," người đó nói, "sau khi bị Khương Tầm Mặc từ chối, bọn họ bị bảo vệ đuổi ra ngoài rồi."
"Thật sự không ngờ Cố Nghiêu là loại người như vậy..."
"Đúng, tôi nhớ là nửa năm trước quả thật là có chuyện này, lúc đó mọi người còn cho rằng là trị an gần trường học có vấn đề, có rất nhiều phụ huynh thậm chí còn đến trường tìm lãnh đạo trường, không ngờ lại là Cố Nghiêu...."
"Có điều Khương Tầm Mặc cũng rất lợi hại, những chứng cứ đó mà cũng lấy được."
"Đúng vậy...."
Hai người nói chuyện rồi nói chuyện, chủ đề đã bị kéo đi xa, không hề chú ý sắc mặt Lâm Bạch lúc này đã đen như đít nồi.
Lâm Bạch cũng là lần đầu tiên nghe thấy chuyện Cố Nghiêu thuê đám lưu mang chặn người, nhưng càng làm Lâm Bạch khó tin hơn là, Khương Tầm Mặc sao lại biết được chuyện này?
Làm bạn với Cố Nghiêu nhiều năm, Cố Nghiêu làm việc có bao nhiêu cẩn thận Lâm Bạch cũng biết.
Thời gian cách lâu như vậy, Khương Tầm Mặc thế mà còn có thế lấy được chứng cứ....
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Bạch đột nhiên căng thẳng.
Không thể nào?
Lẽ nào Khương Tầm Mặc lần này cũng có thể điều tra đến mình?
Lâm Bạch đột nhiên nhớ đến bài đăng trên diễn đàn, cậu ta lập tức nhấn vào xem, phát hiện bình luận trong bài đăng tối qua có nhắc đến tên mình vẫn chưa được xóa, Lâm Bạch lập tức hoảng loạn.
Nghĩ cũng không nghĩ, Lâm Bạch nhấn báo cáo, thuận tiện search tên mình trên diễn đàn, đem những bài đăng nhắc đến tên mình đều báo cáo hết một lượt.
Làm xong những thứ này Lâm Bạch còn chưa yên tâm, lại gửi tin nhắn cho quản lý diễn đàn, hy vọng anh ta có thể xóa hết những bài đăng đó.
Ai mà ngờ được đợi cả buổi chiều, nhưng bài đăng này còn không chỉ bị xóa, mà lại còn trở thành bài đăng hot nhất!
Không ít bạn học lớp 6 cũng nhìn thấy những bài đăng này.
Lâm Bạch ở lớp học cả buổi chiều, thỉnh thoảng có thể cảm nhận được vài ánh mắt nhìn cậu ta.
Có vài nữ sinh nhỏ tiếng nghị luận:
"Không phải chứ? Lâm Bạch sẽ làm những chuyện này?"
"Nhưng trường họ chúng ta, bây giờ người có thành kiến rõ ràng với Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên, cũng chỉ có Lâm Bạch."
"Tính khí Lâm Bạch thực ra khá nóng nảy, tớ thấy cậu ta chắc chắn là vì báo thù..."
Lâm Bạch âm thầm nắm chặt tay.
Cuối cùng, cậu ta cũng không nhịn được nữa, chỉ nghe 'rầm' một tiếng, Lâm Bạch đạp đổ bàn của nữ sinh đó.
Nữ sinh nhất thời không chú ý, cả người cũng ngã xuống đất.
Sửng sốt vài giây, nữ sinh lập tức ấm ức khóc lên.
Nữ sinh cùng bàn một bên kéo cô bạn, một bên tức giận: "Lâm Bạch! Cậu có bệnh à?"
"Người có bệnh rốt cuộc là ai?" Lâm Bạch trừng mắt nhìn hai người, "Hai người coi tai tôi bị điếc có phải không? Cho rằng tôi không nghe thấy hai người nói xấu sau lưng tôi?"
Hai nữ sinh sắc mặt lập tức trắng bệch.
Những người khác lập tức bước lên.
"Lâm Bạch bỏ đi bỏ đi, đều là bạn học cùng lớp."
"Đừng tức giận, đừng tức giận!"
Lâm Bạch tức đến nổ tung rồi, cậu ta sao có thể không tức giận.
Nhưng lúc này trong lòng cậu ta cũng chột dạ, chỉ có thể hư trương thanh thế nói: "Tôi xem ai sau này còn dám bịa đặt! Còn bịa đặt nữa đây chính là kết cục!"
Vốn dĩ nữ sinh còn đang khóc nghe thấy câu này lập tức không khóc nữa, trực tiếp đứng lên: "Cái gì mà gọi là bịa đặt? Bản thân cậu làm chuyện trái lương tâm còn không cho người ta nói? Tôi thấy cậu chính là chột dạ!"
Lửa giận trong lòng Lâm Bạch lập tức dâng lên, cậu ta tức giận trợn tròn mắt: "Mày nói thêm một câu nữa coi?"
Nữ sinh không cam lòng yêu thế: "Nói thì nói, ai sợ ai? Cậu chính là chột dạ!"
Lâm Bạch cực kỳ tức giận, nghĩ cũng không nghĩ, nâng ghế trong tay đập về phía nữ sinh.
"Lâm Bạch!"
"Mau ngăn cậu ta lại!"
Một đám người nhanh chóng đi kéo lại, phòng học lập tức hỗn loạn.
.....
Chuyện lớp 6 hôm đó náo loạn rất lớn, xe cứu thương và xe cảnh sát đều đến cả.
Diệp Triều Nhiên nghe thấy Lâm bạch lại còn ra tay đánh nữ sinh cùng lớp, lập tức nhíu mày: "Cậu ta đến con gái cũng đánh?"
Khương Tầm Mặc không che giấu chán ghét trên mặt: "Tớ sẽ nói luật sư động tác nhanh một chút, để bọn họ liên lạc với phụ huynh nữ sinh đó, có thể thuận tiện giúp bọn họ."
Diệp Triều Nhiên gật đầu.
Lâm Bạch từ nhỏ thích gây chuyện, ba mẹ cậu ta nghe tin Lâm Bạch lại phạm lỗi ở trường, căn bản không để tâm, nhà họ gọi điện cho luật sư, toàn quyền giao cho luật sư xử lý.
Chỉ là làm cho ba mẹ Lâm Bạch không ngờ được là, đợi một buổi tối, cũng cũng đợi được Lâm Bạch và luật sư trở về.
Cha mẹ Lâm Bạch lúc này cuối cùng cũng cảm thấy có gì không đúng, bọn họ lập tức gọi cho luật sư.
Vừa gọi đến, cha mẹ Lâm Bạch đã chết lặng.
Cái gì mà Lâm Bạch bị cảnh sát bắt vì tội cố ý gây thương thích?
Lâm Bạch không phải chỉ đánh nhau ở trường học thôi sao?
Có nghiêm trọng như vậy không?
Cha mẹ Lâm Bạch lập tức ngồi không yên, lái xe trong đêm đến đồn cảnh sát.
Đến đồn cảnh sát xong, cha mẹ Lâm Bạch mới biết được toàn bộ sự tình. Bạn học nữ bị thương là bạn học cùng lớp Lâm Bạch, có bạn học ngăn cản, nữ sinh cũng không bị thương qua nghiêm trọng, nhưng tay trái ngăn cản nhát ghế của Lâm Bạch đã bị gãy xương, trên mặt còn bị rạch một vệt.
Phụ huynh nữ sinh đều là nhân viên nhỏ trong công ty, nghe thấy con gái bị thương lập tức hoảng loạn lo sợ, lúc này luật sư nhà họ Lâm còn không buông tha cho bọn họ, ý đồ nói chuyện riêng giải quyết chuyện này.
Bây giờ đang là thời điểm quan trọng của việc học, con gái bị người ta đánh gãy tay, trên mặt còn có vết thương, không chỉ làm lỡ việc học, còn ảnh hưởng đến cuộc đời sau này của con gái.
Những người này còn muốn nói chuyện riêng với nhà họ? Cha mẹ nữ sinh nói cái gì cũng không đồng ý, nhưng bị luật sư nhà họ Lâm làm phiền đến không chịu được.
Luật sư nhà họ Khương đuổi đến vừa khéo gặp một màn này.
Nói chuyện vài câu với cha mẹ cô gái, bọn họ rất nhanh đã thống nhất ý kiến --- tuyệt đối không giải quyết riêng.
Vụ án giao cho luật sư kinh nghiệm phong phú xử lý, vô cùng nhanh chóng.
Lúc luật sư nhà họ Lâm còn chưa lấy lại tinh thần, luật sư nhà họ Khương đã đưa cha mẹ nữ sinh đến tìm cảnh sát, kiên quyết không giải quyết riêng, để cánh sát lập án.
Vì thế Lâm Bạch mới bị nhốt ở đồn cảnh sát.
Còn chưa xong, sáng hôm sau, thư của luật sư nhà họ Khương và cái giấy gọi của tòa án đồng thời được gửi đến tay cha mẹ Lâm Bạch.
Mẹ Lâm Bạch vừa nhìn, lập tức ngất xỉu tại chỗ.
Còn về Lâm Bạch, lúc cậu ta ở đồn cảnh sát nghe luật sư nhà họ Khương đến, cậu ta đã bắt đầu hồi hận rồi.
Chỉ là đáng tiếc, cậu ta đã không còn cơ hội hối hận nữa.
Một tội phỉ báng còn chưa đủ để Lâm Bạch trả giá đắt, nhưng cộng thêm một tội cố ý gây thương tích, Lâm Bạch khoảng thời gian này đừng nghĩ ra khỏi đồn cảnh sát.
Cuộc đời Lâm Bạch, coi như là hoàn toàn bị hủy trong chính tay cậu ta.
Chuyện này cũng dẫn đến sóng to gió lớn trong trường học, lãnh đạo trường đau đầu tóc cũng bạc thêm mấy sợi.
Đã sắp đến tháng 10 rồi, khóa lớp 12 không bao lâu nữa là thi đại học rồi, vào lúc này lại còn có thời gian gây chuyện phiền toái!
Hiệu trưởng đích thân lên tiếng, trực tiếp đuổi học Lâm Bạch.
Còn về nữ sinh bị thương, lãnh đạo trường học cũng đích thăm đến bệnh viện thăm hỏi động viên.
Sau khi biết hoàn cảnh gia đình như sinh rất bình thường, lãnh đạo trường còn tổ chức các giáo viên tiến hành một cuộc quyên tiền nhỏ.
Sau khi thăm hỏi xong, toàn thể giáo viên mở một cuộc họp lớn, hội nghị kết thúc, các chủ nhiệm lớp các lớp truyền lệnh xuống không được thảo luận về chuyện này, cũng không được truyền ra bên ngoài.
Nhưng chuyện này dù sao cũng nháo lớn như vậy, học sinh sao có thể không thảo luận?
Khoảng thời gian này chỉ cần nhìn thấy học sinh tụ tập nhóm nói chuyện, không cần đoán, đi lại gần nghe thấy chính là đang bàn luận về chuyện này.
Diệp Triều Nhiên sau khi biết Lâm Bạch bị bắt vì tội cố ý gây thương tích xong, cũng không quan tâm đến chuyện này nữa.
Khương Tầm Mặc cũng như vậy, thậm chí còn vì không muốn để chuyện này làm phiền đến mình và Diệp Triều Nhiên, Khương Tầm Mặc còn nhờ luật sư nói chuyện với cha mẹ nữ sinh rằng là luật sự nhà họ là luật sư văn phòng giúp đỡ pháp lý.
Tin tức có lớn đến đâu, trải qua thời gian làm hao mòn, dần dần cũng nhạt đi trong lòng mọi người.
Đặt biệt là xảy ra một chuyện càng làm các học sinh chú ý hơn...
Kỳ thi tháng 9 đến rồi.
Sau khi thi tháng kết thúc là đến Quốc khánh, Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc vốn dĩ còn chờ mong ngày nghỉ lễ Quốc khánh, nhưng sau khi biết Quốc khánh chỉ được nghỉ ba ngày, bọn họ cũng không có bất kỳ chờ mong mới ngày nghĩ lễ nữa.
3 ngày, thời gian đi đường đã mất nguyên một ngày. Không chỉ chơi không tận hứng, còn dễ mệt.
Còn không bằng nhân khoảng thời gian này ở nhà ngủ nướng thêm mấy giấc.
Dù sao sau khi Quốc khánh kết thúc, lớp 12 sẽ thiết lập tự học buổi tối, đến lúc đó thời gian nghỉ ngơi của bọn họ chỉ càng ngày càng ít.
Tháng 10 vừa đến, thời tiết chuyển lạnh.
Thời tiết càng lạnh, lên lớp học dễ buồn ngủ.
Diệp Triều Nhiên liên tiếp nghe giảng một buổi sáng, cuối cũng cũng không nhịn được ở tiết thứ hai buổi chiều đã nằm bò xuống bàn.
"Tớ ngủ, ngủ một lát...." Diệp Triều Nhiên mơ mơ hồ hồ nói với Khương Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc đáp một tiếng, lại hỏi: "Có lạnh không?"
Diệp Triều Nhiên lúc này đã ngủ ngay tức khắc, không có tiếng đáp lại.
Khương Tầm Mặc đưa tay vuốt ve ngón tay của Diệp Triều Nhiên, có hơi lạnh.
Hắn quay đầu nhìn cửa sổ, cửa sổ đóng chặt, là do cửa lớp, không biết là bị ai mở ra quên đóng lại, lúc này gió lạnh đang thổi vào. Gần cửa nhất là hai bàn cuối cùng không có học sinh ngồi, để cho bạn học gần đó đóng cửa cũng không với tới.
Lại một cơn gió lạnh thổi vào, Diệp Triều Nhiên nhíu mày, hơi co người lại.
Khương Tầm Mặc không ngồi yên được nữa.
Hắn giơ tay.
Thầy giáo đang giảng bài, nhìn thấy hắn giơ tay còn cho rằng hắn muốn đi vệ sinh, lập tức nói: "Đi đi."
Khương Tầm Mặc đứng dậy, đi thẳng đến cửa sau, đóng cửa lại, thuận tay khóa luôn cửa, như vậy cũng không có ai có thể đi cửa sau nữa.
Bạn học gần bàn cuối bị gió lạnh thổi nửa tiết, nhìn Khương Tầm Mặc cảm kích.
Có người đang muốn nhỏ giọng nói cảm ơn, đã nghe bạn cùng bàn nói: "Cảm ơn cái gì, anh Khương người ta căn bản không phải là vì chúng ta!"
Bạn học lập tức phản ứng lại, thuận theo ánh mắt bạn cùng bàn nhìn sang.
Chỉ thấy Khương Tầm Mặc ngồi xuống chỗ ngồi, từ hộc bàn lấy ra một cái gối ôm, mở gối ôm ra còn có một cái chăn, hắn nhẹ nhàng đắp chăn lên người Diệp Triều Nhiên.
Bạn học ngồi bàn cuối: "....."
Thì ra là như vậy!
Thì cảm ơn Diệp Triều Nhiên một chút vậy!
Diệp Triều Nhiên đang ngủ cũng cảm nhận được ấm áp, đưa tay nắm chăn trên người, đầu dựa lại gần Khương Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc khóe miệng cong lên, đưa tay mình ra, ở góc độ mọi người không nhìn thấy, nhẹ nhàng nắm ngón tay lạnh ngắt của Diệp Triều Nhiên.
Khương Tầm Mặc nghĩ, ủ ấm rồi, hắn sẽ buông tay.
Nhìn gương mặt đang ngủ từ từ giãn ra của Diệp Triều Nhiên, ý cười trong mắt Khương Tầm Mặc càng sâu.