Chương : 18
Thư Nha không mảy may để ý tới sắc mặt Tân Mạc Ngôn đã đen như Quan Công, líu lo nói tiếp: “Đúng đó,Bố ở nước Anh, bánh sinh nhật hàng năm đều là bố mua cho Thư Nha.”
Tân Mạc Ngôn bất ngờ đứng lên, ngồi xổm lúc lâu chợt đứng bật dậy khiến đầu anh có chút choáng váng. Xoa xoa cặp mắt đang hoa lên, anh ngồi xuống ghế sa lon.
Thảo nào người phụ nữ kia chờ không kịp chỉ muốn mau mau quay lại nước Anh, hóa ra đã an gia ở đó!
Chuông điện thoại trong túi quần lại reo lên lần nữa, Tân Mạc Ngôn móc ra nhìn một cái, ổn định cảm xúc, ra sân thượng nghe điện thoại.
“ Anh, em đây chỉ có thể giúp anh đến mức này, chuyện giải quyết chị dâu tối nay anh chỉ có thể một mình tác chiến…” Đầu dây bên kia là giọng nói giảo hoạt của Tân Lam Nguyệt, tinh thần phấn chấn hứng khởi, không giống bộ dạng kẻ đã đi qua phòng cấp cứu chút nào.
“Tôi cảnh cáo cậu, bớt nghĩ ra mấy chủ ý bát nháo này đi…” Chân mày đang cau lại của Tân Mạc Ngôn hơi giãn ra, nhưng lời nói vẫn lộ ra bất mãn như cũ, không biết là vừa ý hay khó chịu.
“Chỉ số thông minh của anh siêu việt như vậy, đáng tiếc chỉ số cảm xúc lại bằng không. Em thật khó lòng yên tâm nổi… Thế này đi, anh đưa điện thoại cho Thư Nha, em dặn dò nó một chút…” Tân Lam Nguyệt nghiêm chỉnh hắng giọng như quan lớn.
Tân Mạc Ngôn nghĩ cũng không thèm nghĩ liền đã muốn từ chối. Chợt thấy Thư Nha ngồi bên cạnh, mắt đen như bảo thạch đang tò mò quan sát mình.
“Là điện thoại của chú sao?” Thư Nha dường như có chút mong đợi.
“ Ừ.” Như có quỷ thần xui khiến, Tân Mạc Ngôn đưa điện thoại di động đang mở loa ngoài cho Thư Nha nghe.
“Chú?” Giọng nói non nớt của Thư Nha vang lên.
“Gọi anh Trạch!” Tân Lam Nguyệt ở trước mặt Thư Nha rất có phong độ đại ca.
“Chú anh Trạch…” Đây là ranh giới cuối cùng của Thư Nha .
“Tắt loa ngoài đi, không nên để cha em nghe được đoan đối thoại kế tiếp của chúng ta.”
Giống như sớm ý thức được Tân Mạc Ngôn sẽ bật loa ngoài, quang minh chính đại nghe lén cậu và Thư Nha nói chuyện, Tân Lam Nguyệt cẩn thận dặn dò Thư Nha.
Tân Mạc Ngôn đổi sắc mặt, vừa muốn mở miệng nói gì đó, Thư Nha đã ôm điện thoại di động, giống như con lươn nhỏ vậy, chui vào phòng sau đó đóng cửa lại.
Xuyên qua cửa phòng truyền tới giọng nói nhỏ xíu, Tân Mạc Ngôn chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy Thư Nha không ngừng nói: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ”.
Mí mắt anh giật một cái, cảm thấy có chút bất an.
Tên tiểu tử Tân Lam Nguyệt kia lôi kéo Thư Nha làm chuyện xấu, mình thật sự phải mở một mắt nhắm một mắt sao?
Có điều, giúp mình xoa dịu mối quan hệ với Thiên Hân Vũ, đây cũng không tính là chuyện xấu.
Tân Mạc Ngôn nghĩ như vậy, nằm ngửa trên ghế sa lon không ngừng suy tính, lát nữa Thiên Hân Vũ tới nhà phải làm sao nhắc tới chuyện tương lai với cô.
Chuông cửa có người ấn, Tân Mạc Ngôn giật bắn mình, lập tức chạy ra mở cửa.
“Cô tới đây làm gì?”
Thấy Thiên Khê Nghiên ngoài cửa, giọng nói Tân Mạc Ngôn lập tức hạ nhiệt.
“A Đằng… Chúng ta đã lâu rồi không gặp…” Thiên Khê Nghiên đau khổ lên tiếng, khỏe mắt hơi ửng đỏ.
Cô không biết Tân Mạc Ngôn đã rõ ràng chân tướng hay chưa, thế nhưng những năm này cô bầu bạn bên cạnh, chẳng lẽ không lưu lại trong lòng anh một vị trí nào sao?
Thiên Khê Nghiên không tin, nhưng tâm cũng không an, cho nên cô ta chỉ có thể đánh cược một lần.
“Gần đây tôi rất bận, có chuyện gì không?” Tân Mạc Ngôn cản ở cửa, không định để cô ta vào nhà.
“Em có thể vào trong rồi nói không, em muốn trò chuyện với anh một chút… Chuyện của chị.” Ánh mắt Thiên Khê Nghiên đã hơi mơ hồ, nước mắt trong khóe mắt đã muốn tràn ra.
Bộ dạng âm hiểm dữ tợn của Thiên Khê Nghiên hôm đó đã bị Tân Mạc Ngôn nhìn thấy, bộ dáng đáng thương đau khổ lúc này cũng chẳng khiến anh có mấy phần xúc động, ngược lại là nội dung lời nói của cô ta, thu hút sự chú ý của anh.
Suy tư trong giây lát, Tân Mạc Ngôn né người để Thiên Khê Nghiên vào nhà.
“Cô muốn nói chuyện gì của Thiên Hân Vũ với tôi?” Tân Mạc Ngôn rót cho Thiên Khê Nghiên ly nước khoáng, hỏi thẳng vào vấn đề.