Chương 2
- An Nghi, An Nghi!
An Nghi mở bừng mắt, đầu óc trống rỗng, đưa tay quẹt nhẹ những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán rồi nhìn người con trai đang ở trước mặt mình, khóe mắt cô đỏ ngầu, giọt nước chảy dài trên gò má.
- Bà không sao chứ, ổn không? Có thấy khó chịu chỗ nào không?
- Kiến Vinh..
Kiến Vinh gật đầu, hắn thở ra nhẹ nhõm.
- Bà nhận ra tui là được rồi, tui cũng đỡ lo. Vừa nãy bà gặp ác mộng sao? Tui thấy bà khóc, liền gọi bà dậy.
An Nghi nhìn Kiến Vinh, giấc mơ ấy liền hiện về trước mắt cô, thì ra chỉ là mơ, nhưng sao cảm giác lại thật đến lạ thường, lúc này đây nhìn thấy Kiến Vinh, tim cô bỗng dưng nhói lên đau đớn.
- Tui.. Mà ông không sao chứ?
- Tui làm sao mà có sao, ngược lại là bà, sao tự nhiên lại lái xe trong lúc say xỉn như vậy? Có biết là bà đã hôn mê cả tuần rồi không?
- Hôn mê?
Phải rồi, cô nhớ ra rồi, trước đó cô nhìn thấy Trường An và Bích Chi ở bên nhau, cô buồn bã và ra bờ sông uống bia một mình, có lẽ sau đó cô đã say và lái xe về. Và sau đó.. Đầu óc cô đau buốt, nhưng có hàng trăm chiếc búa bổ liên tục vào, là Trường An, là Bích Chi, và cả giấc mơ kì lạ với Kiến Vinh nữa, mọi thứ cứ xoay vòng trước mắt cô.
- Kiến Vinh à, ông có biết Trường An và Bích Chi, họ yêu nhau không?
Kiến Vinh gật đầu, ngồi xuống bên giường.
- Bà vì chuyện đó mới ra nông nỗi này, cái con nhỏ ngốc nghếch này..
An Nghi nhìn Kiến Vinh, trỏ mạnh tay vào đầu hắn.
- Cái thằng này, kiu ai là con nhỏ hả?
Kiến Vinh liền quay sang lườm An Nghi, véo mạnh vào tai cô.
- Cái con nhỏ này, kiu ai là thằng thế?
Cả hai trừng mắt nhìn nhau rồi bật cười ha hả.
Kiến Vinh và An Nghi là bạn từ thời mẫu giáo, nhà lại gần nhau nên đã thân thiết với nhau đến độ xem nhau là người thân, là người nhà, là tri kỷ. Cả hai ở bên nhau thoải mái hơn bất kỳ ai, cũng có lúc đánh nhau đến sức đầu mẻ trán nhưng đến cuối cùng cũng là không thể tách nhau ra. Hai người lúc nào cũng kè kè sát cánh cùng nhau, ban đầu bạn bè còn tưởng họ là một cặp, họ chẳng phủ nhận, cũng chẳng giải thích gì, mỗi lần như vậy cả hai đều nhìn nhau rồi cười hề hề và chỉ sau một hồi quan sát thì ai ai cũng có thể khẳng định chắc nịch rằng hai con người này sẽ chẳng thể nào làm người yêu của nhau, bởi họ giống như tình bạn của hai thằng con trai nhiều hơn. Vẻ ngoài của An Nghi cũng nữ tính lắm, cô cũng có một mái tóc dài ngang lưng đen óng, bờ môi cong tinh nghịch mà quyến rũ, đôi mắt to tròn sáng long lanh, nói chung nhìn vào cô, người ta sẽ muốn yêu thương, muốn nâng niu, muốn che chở. Nhưng tính tình của An Nghi thì quả thật chỉ có một tên lì lợm như Kiến Vinh mới có thể chịu đựng nổi. Ở bên An Nghi, Kiến Vinh có lúc như một người cha, có lúc như một người anh, thậm chí như một thằng đày tớ. À mà cũng có lúc như một người tri kỉ. An Nghi từng nói, Kiến Vinh có thể là bất cứ ai của cô trên đời này, nhưng chắc chắn rằng hắn không thể là người yêu của cô, cô và hắn mà yêu nhau thì trời gầm đất lở, chỉ có họa mà không có phúc. Nhà cửa nào có thể chứa nổi cùng lúc hai đứa cô, chén dĩa dao búa sẽ bay loạn xạ cả lên mà thôi.
Lúc nghe An Nghi nói như vậy, Kiến Vinh chỉ biết ngồi cười ha hả, bởi cô nói có sai chút nào đâu. Nhưng mà hắn nghĩ nếu không phải là hắn ở cùng An Nghi, thì liệu sẽ có người đàn ông nào chịu nỗi tính tình ngang bướng, sớm nắng chiều mưa, buổi trưa giông bão của cô, lại còn cái kiểu có lúc thì mạnh mẽ như một gã đàn ông, có lúc lại như một cô bánh bèo đụng tới là khóc. Trong mắt Kiến Vinh, An Nghi ngoài gương mặt xinh đẹp ra thì chỉ chẳng được gì. Ấy vậy mà hắn lại tình nguyện suốt ngày lẽo đẽo bên cô, bảo vệ cô, dọn dẹp tàng cuộc cho cô, thậm chí là bờ vai cho cô mỗi lúc thất tình. Hắn không biết An Nghi ngây thơ không hiểu hay cố tình không hiểu thứ tình cảm hắn dành cho cô. Mà hắn cũng chẳng buồn để tâm, cũng không muốn thổ lộ, hắn muốn giữ mãi mối quan hệ này. Bây giờ không phải hắn cũng là tất cả của cô sao, hắn không phải là người gần gũi nhất với cô sao, hắn còn mong gì hơn nữa. Bao nhiêu năm qua bất kể người con trai nào đến gần cô, hắn đều có cách âm thầm đá bay họ ra khỏi cuộc đời cô, rồi sau đó tình nguyện làm người ngồi nghe cô khóc lóc kể lể. Ừ, vậy mà hắn thấy vui, hắn vui vì cô bị bồ đá, hắn vui vì những lúc đó lại thấy một An Nghi trẻ con ôm hắn khóc bù lu bù loa, lần nào cô cũng hứa sẽ không yêu ai nữa, cả đời chỉ cần ở với hắn thôi, hắn biết cô là người hứa không bao giờ giữ lời, vậy mà hắn vẫn vui lắm. Tình yêu kỳ lạ thật.
Diệp An Nghi trước giờ chưa từng có việc gì mà cô không nói với Kiến Vinh, thậm chí là những điều tế nhị nhất của con gái như đến ngày cô cũng chẳng ngần ngại mà bảo hắn đi mua thuốc cho cô. Chỉ có giấc mơ kỳ lạ đó, không hiểu sao cô không muốn kể cho hắn nghe. Giấc mơ đó, mãi quanh quẩn trong đầu cô không thể nào tống khứ đi được. Cái cảm giác khó chịu bức bối mỗi khi nghĩ về nó làm cô thấy lòng mình nặng nề hơn. Cô đang lạc lỏng chơi vơi trong cái tâm trạng khó diễn tả, tiếng chuông chùa từ phía đằng xa lôi kéo bước chân cô trong vô thức. Cô khẽ cười khi nhận ra mình đã bước chân vào một ngôi chùa lần đầu tiên trong cuộc đời. Diệp An Nghi không tín ngưỡng bất cứ tôn giáo nào, nên cô chưa bao giờ đến những nơi như chùa chiềng, nhà thờ các kiểu, vậy mà hôm nay, cô lại bước chân vào đây. Thôi thì đã bước vào rồi thì dạo một vòng cho biết. Ở chính điện lớn có nhiều người đang lắc xăm, cô mỉm cười, giá như mà cô cũng có đức tin như họ, ít nhất là trong những lúc chơi vơi có chỗ để mà bám víu, cứu lấy tâm hồn của mình. Ngẫm nghĩ một hồi, An Nghi cũng muốn thử, lần thứ nhất cô làm đổ cả hủ xăm ra sàn, lần thứ hai cô lắc mãi cũng không ra, lần thứ 3, lại bị đổ ra hết như lần đầu. An Nghi hết kiên nhẫn, thôi thì cô bỏ cuộc vậy. Dạo bước ra ngoài liền gặp một sư thầy ngồi ở bàn giải xăm, người độ chừng ngoài bảy mươi tuổi, chòm râu bạc và nụ cười vô cùng phúc hậu. Thấy Diệp An Nghi, sư thầy liền nở nụ cười.
- Con gái, quẻ xăm của con đâu? Ta xem cho con.
- Dạ thưa thầy con không lắc ra được quẻ nào hết.
Sư thầy nhìn cô qua một lượt rồi mỉm cười.
- Con ngồi xuống đi, ta xem cho con một quẻ. Nhìn sắc mặt con hẳn là có điều khó nghĩ ở trong lòng.
Diệp An Nghi nhủ thầm cô nào có tin bói toán, nhưng mà thử một lần cũng không sao, xem cho vui cũng không mất mát gì. Nghĩ vậy, cô kéo ghế ngồi trước mặt sư thầy. Ông đưa cho cô một hủ vởi rất nhiều thẻ xăm, rồi bảo cô nhắm mắt khấn việc cô đang khó nghĩ trong lòng và rút ra một thẻ. Trong đầu An Nghi lúc đó, lại hiện lên hình ảnh của cô tiểu thư Diệp An Nghi và thái tử Tống Kiến Vinh đang rơi xuống vực. Lòng cô bắt đầu cảm thấy bất an. Sư thầy một tay cẩm thẻ xăm lên xem, một tay vuốt nhẹ chòm râu ngắn bạc trắng, khẽ chau mày rồi nhìn Diệp An Nghi.
- Con gái, lòng con có phải đang nặng gánh tâm tư? Kẻ hữu ý người vô tâm, không duyên cũng chẳng nợ, gặp được nhau là do những vấn vương của kiếp trước. Cưỡng cầu ở bên nhau, sẽ không có kết quả tốt đẹp.
An Nghi gượng cười.
- Thưa thầy con vẫn chưa hiểu.
Sư thầy mỉm cười, đặt lại thẻ xăm vào hủ.
- Ta chỉ có thể nói với con bấy nhiêu thôi, còn lại từ từ con sẽ hiểu, con nhớ là đừng cố gắng cưỡng cầu.
Cô rảo bước về nhà, trên đường về cô không thôi suy nghĩ về những lời kì lạ của sư thầy và giấc mơ đó. Trước giờ cô không tin duyên phận, cũng không tin vào tiền kiếp. Không phải khi con người ta chết đi chính là kết thúc tất cả sao. Cô đã không tin thì nhất định sẽ không tin cho đến cùng, còn về giấc mơ đó, chắc là gần đây cô xem quá nhiều phim, lại nói bộ phim cổ trang Kiến Vinh sắp quay cũng có nội dung tương tự, mấy ngày liền cô phải giúp hắn học thoại, học đến nỗi cô thuộc luôn thoại của nữ chính rồi. Có lẽ vì vậy mà nó ám ảnh cô cả trong giấc mơ. Vừa nghĩ đến hắn thì hắn lại gọi đến.
- Gì đó? - Giọng cô cọc lóc, hắn luôn tìm cô mỗi khi cô muốn đi đâu đó một mình, những lúc như thế này chẳng hạn.
- Bà còn hỏi gì đó, bà đang ở đâu? Còn không nhớ là hôm nay tui có lịch quay hả? Còn không mau về chuẩn bị đồ cho tui?
- Hôm nay sao?
- Tức chết với con nhỏ này thật, cuối cùng thì bà là trợ lý cho tui hay tui là trợ lý cho bà? Lần nào tui cũng là người nhắc lịch quay? Trời, thật tình tui có bị điên không khi tuyển bà làm trợ lý.
- Thằng này, đã nói bao nhiêu lần đừng có kiu con nhỏ này con nhỏ kia mà lại.. mà tui vậy đó thì sao? Là ai năn nỉ ỉ oi tui về làm trợ lý cho ông, tui muốn làm sao? Nhớ lại cho rõ đi? Tại ai mà tui năm lần bẩy lượt thi rớt trường điện ảnh, rồi bây giờ phải vác mông đi làm trợ lý cho ông. Thật không thể chịu nổi, hối hận thì đuổi việc tui đi, đừng có làu nhàu nghe mệt quá.
- Tui.. - Kiến Vinh bí lời, rồi sinh quạo, hắn quát lớn vào điện thoại – Rồi cuối cùng bà có về hay không?
- Không về, không về, ông tự mà lo đi, tui nghỉ việc từ hôm nay.
- Được rồi, được rồi, thì nghỉ đi, tui cần bà sao?
Kiến Vinh cúp máy, miệng không thôi lẩm bẩm.
- Con nhỏ này lại nổi khùng nổi điên, từ ngày bị tai nạn tỉnh lại càng khó ở. Được rồi, bà có giỏi thì đừng có về đây nữa, nếu không thì.. nếu không thì.. - Hắn chẳng nói thành lời, lại vò đầu bức tóc, thói quen của hẳn mỗi khi bị An Nghi làm cho mất bình tĩnh. – Mà bỏ đi đâu vậy không biết? Không biết có chuyện gì không vui nữa. Thật tình, biết cách làm người ta lo lắng quá đi mà.
An Nghi mở bừng mắt, đầu óc trống rỗng, đưa tay quẹt nhẹ những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán rồi nhìn người con trai đang ở trước mặt mình, khóe mắt cô đỏ ngầu, giọt nước chảy dài trên gò má.
- Bà không sao chứ, ổn không? Có thấy khó chịu chỗ nào không?
- Kiến Vinh..
Kiến Vinh gật đầu, hắn thở ra nhẹ nhõm.
- Bà nhận ra tui là được rồi, tui cũng đỡ lo. Vừa nãy bà gặp ác mộng sao? Tui thấy bà khóc, liền gọi bà dậy.
An Nghi nhìn Kiến Vinh, giấc mơ ấy liền hiện về trước mắt cô, thì ra chỉ là mơ, nhưng sao cảm giác lại thật đến lạ thường, lúc này đây nhìn thấy Kiến Vinh, tim cô bỗng dưng nhói lên đau đớn.
- Tui.. Mà ông không sao chứ?
- Tui làm sao mà có sao, ngược lại là bà, sao tự nhiên lại lái xe trong lúc say xỉn như vậy? Có biết là bà đã hôn mê cả tuần rồi không?
- Hôn mê?
Phải rồi, cô nhớ ra rồi, trước đó cô nhìn thấy Trường An và Bích Chi ở bên nhau, cô buồn bã và ra bờ sông uống bia một mình, có lẽ sau đó cô đã say và lái xe về. Và sau đó.. Đầu óc cô đau buốt, nhưng có hàng trăm chiếc búa bổ liên tục vào, là Trường An, là Bích Chi, và cả giấc mơ kì lạ với Kiến Vinh nữa, mọi thứ cứ xoay vòng trước mắt cô.
- Kiến Vinh à, ông có biết Trường An và Bích Chi, họ yêu nhau không?
Kiến Vinh gật đầu, ngồi xuống bên giường.
- Bà vì chuyện đó mới ra nông nỗi này, cái con nhỏ ngốc nghếch này..
An Nghi nhìn Kiến Vinh, trỏ mạnh tay vào đầu hắn.
- Cái thằng này, kiu ai là con nhỏ hả?
Kiến Vinh liền quay sang lườm An Nghi, véo mạnh vào tai cô.
- Cái con nhỏ này, kiu ai là thằng thế?
Cả hai trừng mắt nhìn nhau rồi bật cười ha hả.
Kiến Vinh và An Nghi là bạn từ thời mẫu giáo, nhà lại gần nhau nên đã thân thiết với nhau đến độ xem nhau là người thân, là người nhà, là tri kỷ. Cả hai ở bên nhau thoải mái hơn bất kỳ ai, cũng có lúc đánh nhau đến sức đầu mẻ trán nhưng đến cuối cùng cũng là không thể tách nhau ra. Hai người lúc nào cũng kè kè sát cánh cùng nhau, ban đầu bạn bè còn tưởng họ là một cặp, họ chẳng phủ nhận, cũng chẳng giải thích gì, mỗi lần như vậy cả hai đều nhìn nhau rồi cười hề hề và chỉ sau một hồi quan sát thì ai ai cũng có thể khẳng định chắc nịch rằng hai con người này sẽ chẳng thể nào làm người yêu của nhau, bởi họ giống như tình bạn của hai thằng con trai nhiều hơn. Vẻ ngoài của An Nghi cũng nữ tính lắm, cô cũng có một mái tóc dài ngang lưng đen óng, bờ môi cong tinh nghịch mà quyến rũ, đôi mắt to tròn sáng long lanh, nói chung nhìn vào cô, người ta sẽ muốn yêu thương, muốn nâng niu, muốn che chở. Nhưng tính tình của An Nghi thì quả thật chỉ có một tên lì lợm như Kiến Vinh mới có thể chịu đựng nổi. Ở bên An Nghi, Kiến Vinh có lúc như một người cha, có lúc như một người anh, thậm chí như một thằng đày tớ. À mà cũng có lúc như một người tri kỉ. An Nghi từng nói, Kiến Vinh có thể là bất cứ ai của cô trên đời này, nhưng chắc chắn rằng hắn không thể là người yêu của cô, cô và hắn mà yêu nhau thì trời gầm đất lở, chỉ có họa mà không có phúc. Nhà cửa nào có thể chứa nổi cùng lúc hai đứa cô, chén dĩa dao búa sẽ bay loạn xạ cả lên mà thôi.
Lúc nghe An Nghi nói như vậy, Kiến Vinh chỉ biết ngồi cười ha hả, bởi cô nói có sai chút nào đâu. Nhưng mà hắn nghĩ nếu không phải là hắn ở cùng An Nghi, thì liệu sẽ có người đàn ông nào chịu nỗi tính tình ngang bướng, sớm nắng chiều mưa, buổi trưa giông bão của cô, lại còn cái kiểu có lúc thì mạnh mẽ như một gã đàn ông, có lúc lại như một cô bánh bèo đụng tới là khóc. Trong mắt Kiến Vinh, An Nghi ngoài gương mặt xinh đẹp ra thì chỉ chẳng được gì. Ấy vậy mà hắn lại tình nguyện suốt ngày lẽo đẽo bên cô, bảo vệ cô, dọn dẹp tàng cuộc cho cô, thậm chí là bờ vai cho cô mỗi lúc thất tình. Hắn không biết An Nghi ngây thơ không hiểu hay cố tình không hiểu thứ tình cảm hắn dành cho cô. Mà hắn cũng chẳng buồn để tâm, cũng không muốn thổ lộ, hắn muốn giữ mãi mối quan hệ này. Bây giờ không phải hắn cũng là tất cả của cô sao, hắn không phải là người gần gũi nhất với cô sao, hắn còn mong gì hơn nữa. Bao nhiêu năm qua bất kể người con trai nào đến gần cô, hắn đều có cách âm thầm đá bay họ ra khỏi cuộc đời cô, rồi sau đó tình nguyện làm người ngồi nghe cô khóc lóc kể lể. Ừ, vậy mà hắn thấy vui, hắn vui vì cô bị bồ đá, hắn vui vì những lúc đó lại thấy một An Nghi trẻ con ôm hắn khóc bù lu bù loa, lần nào cô cũng hứa sẽ không yêu ai nữa, cả đời chỉ cần ở với hắn thôi, hắn biết cô là người hứa không bao giờ giữ lời, vậy mà hắn vẫn vui lắm. Tình yêu kỳ lạ thật.
Diệp An Nghi trước giờ chưa từng có việc gì mà cô không nói với Kiến Vinh, thậm chí là những điều tế nhị nhất của con gái như đến ngày cô cũng chẳng ngần ngại mà bảo hắn đi mua thuốc cho cô. Chỉ có giấc mơ kỳ lạ đó, không hiểu sao cô không muốn kể cho hắn nghe. Giấc mơ đó, mãi quanh quẩn trong đầu cô không thể nào tống khứ đi được. Cái cảm giác khó chịu bức bối mỗi khi nghĩ về nó làm cô thấy lòng mình nặng nề hơn. Cô đang lạc lỏng chơi vơi trong cái tâm trạng khó diễn tả, tiếng chuông chùa từ phía đằng xa lôi kéo bước chân cô trong vô thức. Cô khẽ cười khi nhận ra mình đã bước chân vào một ngôi chùa lần đầu tiên trong cuộc đời. Diệp An Nghi không tín ngưỡng bất cứ tôn giáo nào, nên cô chưa bao giờ đến những nơi như chùa chiềng, nhà thờ các kiểu, vậy mà hôm nay, cô lại bước chân vào đây. Thôi thì đã bước vào rồi thì dạo một vòng cho biết. Ở chính điện lớn có nhiều người đang lắc xăm, cô mỉm cười, giá như mà cô cũng có đức tin như họ, ít nhất là trong những lúc chơi vơi có chỗ để mà bám víu, cứu lấy tâm hồn của mình. Ngẫm nghĩ một hồi, An Nghi cũng muốn thử, lần thứ nhất cô làm đổ cả hủ xăm ra sàn, lần thứ hai cô lắc mãi cũng không ra, lần thứ 3, lại bị đổ ra hết như lần đầu. An Nghi hết kiên nhẫn, thôi thì cô bỏ cuộc vậy. Dạo bước ra ngoài liền gặp một sư thầy ngồi ở bàn giải xăm, người độ chừng ngoài bảy mươi tuổi, chòm râu bạc và nụ cười vô cùng phúc hậu. Thấy Diệp An Nghi, sư thầy liền nở nụ cười.
- Con gái, quẻ xăm của con đâu? Ta xem cho con.
- Dạ thưa thầy con không lắc ra được quẻ nào hết.
Sư thầy nhìn cô qua một lượt rồi mỉm cười.
- Con ngồi xuống đi, ta xem cho con một quẻ. Nhìn sắc mặt con hẳn là có điều khó nghĩ ở trong lòng.
Diệp An Nghi nhủ thầm cô nào có tin bói toán, nhưng mà thử một lần cũng không sao, xem cho vui cũng không mất mát gì. Nghĩ vậy, cô kéo ghế ngồi trước mặt sư thầy. Ông đưa cho cô một hủ vởi rất nhiều thẻ xăm, rồi bảo cô nhắm mắt khấn việc cô đang khó nghĩ trong lòng và rút ra một thẻ. Trong đầu An Nghi lúc đó, lại hiện lên hình ảnh của cô tiểu thư Diệp An Nghi và thái tử Tống Kiến Vinh đang rơi xuống vực. Lòng cô bắt đầu cảm thấy bất an. Sư thầy một tay cẩm thẻ xăm lên xem, một tay vuốt nhẹ chòm râu ngắn bạc trắng, khẽ chau mày rồi nhìn Diệp An Nghi.
- Con gái, lòng con có phải đang nặng gánh tâm tư? Kẻ hữu ý người vô tâm, không duyên cũng chẳng nợ, gặp được nhau là do những vấn vương của kiếp trước. Cưỡng cầu ở bên nhau, sẽ không có kết quả tốt đẹp.
An Nghi gượng cười.
- Thưa thầy con vẫn chưa hiểu.
Sư thầy mỉm cười, đặt lại thẻ xăm vào hủ.
- Ta chỉ có thể nói với con bấy nhiêu thôi, còn lại từ từ con sẽ hiểu, con nhớ là đừng cố gắng cưỡng cầu.
Cô rảo bước về nhà, trên đường về cô không thôi suy nghĩ về những lời kì lạ của sư thầy và giấc mơ đó. Trước giờ cô không tin duyên phận, cũng không tin vào tiền kiếp. Không phải khi con người ta chết đi chính là kết thúc tất cả sao. Cô đã không tin thì nhất định sẽ không tin cho đến cùng, còn về giấc mơ đó, chắc là gần đây cô xem quá nhiều phim, lại nói bộ phim cổ trang Kiến Vinh sắp quay cũng có nội dung tương tự, mấy ngày liền cô phải giúp hắn học thoại, học đến nỗi cô thuộc luôn thoại của nữ chính rồi. Có lẽ vì vậy mà nó ám ảnh cô cả trong giấc mơ. Vừa nghĩ đến hắn thì hắn lại gọi đến.
- Gì đó? - Giọng cô cọc lóc, hắn luôn tìm cô mỗi khi cô muốn đi đâu đó một mình, những lúc như thế này chẳng hạn.
- Bà còn hỏi gì đó, bà đang ở đâu? Còn không nhớ là hôm nay tui có lịch quay hả? Còn không mau về chuẩn bị đồ cho tui?
- Hôm nay sao?
- Tức chết với con nhỏ này thật, cuối cùng thì bà là trợ lý cho tui hay tui là trợ lý cho bà? Lần nào tui cũng là người nhắc lịch quay? Trời, thật tình tui có bị điên không khi tuyển bà làm trợ lý.
- Thằng này, đã nói bao nhiêu lần đừng có kiu con nhỏ này con nhỏ kia mà lại.. mà tui vậy đó thì sao? Là ai năn nỉ ỉ oi tui về làm trợ lý cho ông, tui muốn làm sao? Nhớ lại cho rõ đi? Tại ai mà tui năm lần bẩy lượt thi rớt trường điện ảnh, rồi bây giờ phải vác mông đi làm trợ lý cho ông. Thật không thể chịu nổi, hối hận thì đuổi việc tui đi, đừng có làu nhàu nghe mệt quá.
- Tui.. - Kiến Vinh bí lời, rồi sinh quạo, hắn quát lớn vào điện thoại – Rồi cuối cùng bà có về hay không?
- Không về, không về, ông tự mà lo đi, tui nghỉ việc từ hôm nay.
- Được rồi, được rồi, thì nghỉ đi, tui cần bà sao?
Kiến Vinh cúp máy, miệng không thôi lẩm bẩm.
- Con nhỏ này lại nổi khùng nổi điên, từ ngày bị tai nạn tỉnh lại càng khó ở. Được rồi, bà có giỏi thì đừng có về đây nữa, nếu không thì.. nếu không thì.. - Hắn chẳng nói thành lời, lại vò đầu bức tóc, thói quen của hẳn mỗi khi bị An Nghi làm cho mất bình tĩnh. – Mà bỏ đi đâu vậy không biết? Không biết có chuyện gì không vui nữa. Thật tình, biết cách làm người ta lo lắng quá đi mà.