Chương 7: Đến Nhà Của Em
Sau khi chiếc minibus dừng trong sân, mọi người dần dần từng người một bước xuống.Lão thôn trưởng đối diện với biệt phủ tráng lệ như vậy cũng tỏ ra trịnh trọng lên.Nếu như sau này thì người ta sẽ bảo biểu hiện của lão lúc này chính là lão nhà quê vừa xuống núi.Theo sự hướng dẫn của người làm trong viện (biệt viện), lão thôn trưởng và mọi người, từ già trẻ lớn bé đều được hỗ trợ hay hướng dẫn xuống xe, đi vào trong một khu nhà khang trang có nhiều phòng, trong số họ đương nhiên có Triệu Mặc Hàn và Vương Văn.Theo lời của người làm, mọi người theo thứ tự đã được sắp xếp sẵn lần lượt chuyển vào các căn phòng định sẵn.Triệu Mặc Hàn và Vương Văn ở hai căn phòng riêng biệt nằm sát nhau ở trên lầu 2.Sau khi sắp xếp và thu dọn qua đồ đạc, Triệu Mặc Hàn cho Vương Văn dùng bữa trưa đã chuẩn bị sẵn là phần cơm mà Tạ Y Xuyên đưa cho.Vương Văn chưa ăn được mấy miếng thì có người làm đến gọi, là Tô Cẩn đã về.Vương Văn vội bỏ phần ăn trên tay xuống, cùng Triệu Mặc Hàn đi đến khu nhà chính nhà thầy giáo Tô sinh sống.Khu nhà mà Triệu Mặc Hàn và Vương Văn mới được sắp xếp có 3 lầu, nằm ở hướng tây nam. Mấy căn phòng ở đó tuy không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi, có đủ bàn ghế, đủ đồ, nhà vệ sinh…Nhưng khu nhà mà gia đình họ Tô sinh sống chính là một căn biệt thự riêng màu xanh ngọc có bốn tầng, được bao quanh bởi những cây cảnh rất lạ, nội thất cũng rất sang trọng.Khi vừa gặp mặt Tô Cẩn, mọi người ít nhiều đều có thái độ lấy lòng.Mà trưởng thôn khi biết được một phần gia sản của nhà họ Tô cũng không thể không động tâm a.Với những người vừa có học thức lại có gia thế như thầy Tô, đương nhiên phải kết giao rồi.Nhưng mà chưa đợi thôn trưởng nói gì, vợ của Tô Cẩn là Đào Thư Hân đứng bên cạnh đã nói:“Rất cảm ơn thôn trưởng đã mất công hỗ trợ giúp đỡ mọi người có thể đến được Tô gia, bây giờ tài xế Lâm sẽ lái xe đưa ngài về nhà nghỉ ngơi, tránh ảnh hưởng đến sức khoẻ, ngày mai còn phải làm phiền ngài phân phát các phần quà cho mọi người trong thôn. Đây là chút hồng sâm Hàn Quốc, để ngài bồi bổ sức khoẻ ạ”. Đào Thư Hân vừa nói vừa phất tay để cho người làm đem mấy lọ hồng sâm ra.Thôn trưởng còn muốn ở lại cũng Tô gia làm quen cũng vì mấy lọ sâm này mà không biết làm sao cả, thôi thì cầm chúng về trước đã, trong cảnh đói nghèo như ngày nay đâu phải có tiền là mua được mấy cây hồng sâm bồi bổ đâu?Sau khi thôn trưởng lên xe rời đi, mọi người đi theo vợ chồng Tô Cẩn vào nhà ăn.Trong nhà ăn được trang trí ấm cúng, trên tường treo nhiều tranh ảnh, có cả tấm hình to đùng của cả nhà Tô Anh. Dưới sự đón tiếp của vợ chồng Tô Cẩn, mọi người tiến vào dùng bữa.Thức ăn đã được dọn sẵn, có rất nhiều thức ăn, nào là gà vịt thịt cá, rau xanh đủ cả.Trước cái đói, cái nghèo của người dân nghèo của Vương gia thôn mà nói, những thức ăn mà gia đình Tô Cẩn cảm thấy vô cùng bình dị như thế chính là cao lương mỹ vị mà bọn họ không dám mơ ước. Cơm chưa đủ lấp bụng thì nào dám nghĩ tới thịt cá.Đôi khi, những gì bạn cho rằng đơn giản, bình thường trong mắt người khác lại chính là ước mơ, là hi vọng.Bàn ăn là làm bằng gỗ, hình bầu dục, mọi người chia nhau ngồi xung quanh bàn ăn.Tô Cẩn ngồi ở chủ vị, Đào Thư Hân ngồi phải, sát gần với Tô Cẩn, còn Tô Anh thì ngồi ngay giữa hai người bọn họ.Triệu Mặc Hàn và Vương Văn thì ngồi sát nhau, ở bên trái.Tuy cái bàn thật sự là rộng rãi so với một gia đình nhưng lại không hề phù hợp với quá nhiều người thế này nên mọi người có vẻ phải chen chúc một tí.Tô Cẩn mời mọi người dùng bữa.Mọi người cũng bắt đầu cầm đũa lên ăn, tuy nhưng ngoại trừ gia đình Tô Cẩn ra thì mọi người còn có một chút khách sáo ngại ngùng, dù đôi mắt họ tràn đầy sự khao khát với đồ ăn.Tô Cẩn gắp cho hai mẹ con Tô Anh và Đào Thư Hân mỗi người một miếng sườn xong thì lên tiếng:“Mọi người đừng khách sáo, cứ tự nhiên, sau này ở đây chính là nhà của mọi người!”Tuy vậy nhưng ngoại trừ mấy đứa trẻ có chút vụng về gắp thức ăn ra thì mọi người đều có chút câu nệ dù đã cố tỏ ra bình thản.Tô Cẩn lại tiếp tục nói:“Tôi cũng xin được giới thiệu lại một chút, tôi là Tô Cẩn, là giáo viên mới chuyển về khu vực này mấy ngày gần đây” lại chỉ hướng về Đào Thư Hân nói “Còn đây chính là vợ tôi (太太: thái thái, phu nhân), tên là Đào Thư Hân, cũng là giáo viên mới chuyển về đây. Còn kia là con gái tôi, Tô Anh. Con bé năm nay mới có 6 tuổi, đang học lớp 1. Trước khi đến đây, chúng tôi đã tìm hiểu qua về tình hình khu vực, cũng nhận thấy là đâu đó vẫn còn tồn tại một số trường hợp không may mắn như các em nhỏ không được tới trường hay những người già nghèo đói, bệnh tật. Vì vậy, hai vợ chồng chúng tôi đã bàn bạc và quyết định giúp một phần sức mình cho xã hội. Thông qua sự hỗ trợ của thôn trưởng và một số cán bộ tại địa phương thì hôm nay nên mọi người mới có mặt tại đây. Tôi quyết định sẽ tài trợ các em nhỏ có điều kiện học tập đến 18 tuổi, và hết đại học với những em có năng lực, cũng như một số khoản tiền liên quan đến thuốc men bệnh tật đối với các bậc tiền bối. Đương nhiên sự giúp đỡ của tôi không phải hoàn toàn là vô hạn, tôi chỉ giúp đỡ những em có ý chí vươn lên, có nỗ lực, có tâm có tầm, những em có biểu hiện như quấy phá, lười nhác, chống đối, tôi sẽ lập tức dừng mọi sự giúp đỡ. Về phần những người lớn tuổi, tôi sẽ tích cực hỗ trợ trong quá trình chữa bệnh đồng thời tạo thêm cơ hội kiếm tiền cho mọi người.”Nghe xong những lời nói của Tô Cẩn, sắc mặt mọi người đều mang theo cảm động, cũng có một bà lão tóc bạc trắng trực tiếp khóc nức lên.