Chương 4
10.
Tần Hinh Tuyết học cùng khóa với Lâm Chi Hạo, nhưng ở ngành khác.
Mặc dù kiêu ngạo, nhưng cô ấy đã hạ mình để theo đuổi Lâm Chi Hạo.
Lâm Chi Hạo không đồng ý, có điều cô ấy vẫn chưa từ bỏ, ngược lại còn luôn viện đủ mọi lý do để thường xuyên xuất hiện bên cạnh anh.
Đôi khi hỏi anh ấy kiến thức về máy tính, đôi khi lại nhờ anh sửa máy tính.
“Lần này lại làm phiền cậu rồi, không uổng công tớ chờ cậu cả chiều hôm nay, đúng rồi, nghe nói hai ngày trước cậu đi leo núi, sao không gọi tớ cùng đi chứ, uổng công trước kia tớ còn mời cậu đi nữa.”
Tần Hinh Tuyết có ngoại hình ngọt ngào, tính tình vui vẻ, giọng nói nhẹ nhàng và luôn luôn tươi cười.
Lâm Chi hạo không nói gì, cũng có thể là có nói mà tôi không nghe thấy.
Anh ấy luôn đối xử với Tần Hinh Tuyết như vậy, không chút nhiệt tình, nhưng Tần Hinh Tuyết trước giờ đều không quan tâm, cô ấy vẫn luôn bám theo nói chuyện với anh.
“Cậu đi leo núi với ai vậy, còn ở trên núi một ngày một đêm nữa à?” Tần Hinh Tuyết tiếp tục hỏi.
“… Rất nhiều người.” Lâm Chi Hạo miễn cưỡng trả lời.
“Cậu gọi nhiều người như vậy mà lại không gọi tớ, tớ cũng biết buồn mà.” Thanh âm Tần Hinh Tuyết vẫn ngọt ngào như cũ, mặc dù trong giọng nói đã lộ ra tia ấm ức.
“…” Lâm Chi Hạo không đáp.
Tôi cảm thấy xấu hổ hộ cô ấy luôn.
Người phá tan bầu không khí xấu hổ hình như là bạn của Tần Hinh Tuyết, “Lâm Chi Hạo, Hinh Tuyết nói là cậu rất giỏi, có thể sửa được bất cứ linh kiện điện tử nào, tớ không ngờ nó là sự thật đấy. Cảm ơn cậu nhiều vì đã giúp tớ sửa máy tính. Tối nay tớ mời cậu và Hinh Tuyết đi ăn tối coi như cảm ơn nhé, cậu phải tới đó, nếu không tớ sẽ cảm thấy rất áy náy.”
Lâm Chi Hạo rốt cuộc cũng lên tiếng, “Không cần, cũng không khó khăn gì, không phải mời cơm.”
“Không được, cậu đã giúp tớ, tớ muốn cảm ơn cậu, nếu không thì tớ lại thành đứa không biết điều rồi. Đi đi mà, tối mai Hinh Tuyết và tớ chờ cậu ở chỗ gốc cây táo bên ngoài trường nha.”
Có lẽ cô bạn này biết Tần Hinh Tuyết thích Lâm Chi Hạo và đang cố gắng tạo cơ hội cho hai người họ.
Lần này, thái độ của Lâm Chi Hạo lại vô cùng kiên định, “Thật sự không cần, tôi sợ bạn gái sẽ tức giận nếu đi ăn với nữ sinh khác.”
Bên trong là một mảnh yên lặng, sau đó thanh âm của Tần Hinh Tuyết như lạc đi vang lên: “Cậu nói bạn gái của cậu? Là ai?”
“Trước đó tôi đã nói rồi, Tiết Như Thanh.”
“Sao có thể chứ, không phải cậu luôn coi em ấy là bạn sao? Hơn nữa, tớ không hề nhìn ra hai người đang hẹn hò, không phải cậu nói dối tớ vì muốn tớ hoàn toàn từ bỏ đó chứ?”
Thanh âm Lâm Chi Hạo có chút bực bội, “Hai năm nay, tôi thực sự chỉ coi em ấy là bạn, bởi vì em ấy còn quá nhỏ, tạm thời không có ý định hẹn hò. Sáu tháng trước, tôi đã tỏ tình với em ấy rồi, em ấy cũng đã đồng ý, chúng tôi đang hẹn hò với nhau.”
Thanh âm Tần Hinh Tuyết có chút run lên, “Tớ thật sự không nhìn ra hai cậu đang hẹn hò chỗ nào, tớ còn tưởng cô ta không phải kiểu cậu thích.”
“Ngay từ giây phút đầu thấy cô ấy, tôi đã quyết định theo đuổi cô ấy rồi, sao cậu biết cô ấy không phải mẫu người của tôi?”
“Cho nên, cậu cố ý trở thành bạn tốt của cô ta là vì muốn xua đuổi tình địch, từ từ đoạt lấy trái tim của cô ta?”
“…” Lâm Chi Hạo trầm mặc một lát, bất đắc dĩ nói: “Mặc dù có ý tứ đó, nhưng cũng không có khoa trương như cậu nói, tôi chỉ muốn thông qua tình bạn mà có thêm thời gian ở chung với cô ấy, để cô ấy từ từ tiếp nhận tôi mà thôi.”
Tôi sửng sốt, tôi nói mà, sao những nam sinh trước đó theo đuổi tôi lại đột nhiên bỏ cuộc giữa chừng chứ, hóa ra là Lâm Chi Hạo đứng đằng sau sao?
“Lâm Chi Hạo, tớ và cô ta có gì khác nhau? Sao cậu chọn cô ta mà lại từ chối tớ?” Hình như Tần Hinh Tuyết đang khóc.
“Xin lỗi, thích chính là thích. Đối với tôi, cô ấy không cần tốt, chỉ cần tôi cảm thấy cô ấy tốt là được.”
Khi Tần Hinh Tuyết đi ra, cô ấy thấy tôi đang dựa vào tường.
Cô ấy liếc tôi một cái rồi bỏ đi mà không nói một lời.
Nhưng cô bạn đi cùng lại nhìn tôi chằm chằm.
Tôi đang sửng sốt nhìn Tần Hinh Tuyết rời đi thì cánh tay đột nhiên bị nắm lấy, cả người bị kéo vào bên trong, bị ép vào tường.
Lâm Chi Hạo vòng tay qua eo tôi, dùng tay kia bóp cằm tôi, “Em nghe lỏm được bao nhiêu rồi?”
Tôi thả lỏng cơ thể, ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Nghe hết rồi.”
Anh ôm tôi vào lòng, bất lực nói: “Anh không muốn lấy em làm lá chắn, nhưng dù anh có nói gì thì cậu ta cũng không chịu bỏ cuộc, cho nên anh chỉ còn cách lấy em ra để khiến cậu ta từ bỏ.”
Tôi giơ tay ôm lại anh, “Anh có thể lợi dụng em để từ chối chị ấy mà, em là bạn gái anh, đây là nhiệm vụ của em.”
“Nhiệm vụ?” Anh chà xát ngón tay lên môi tôi, ám chỉ, “Đã là bạn gái rồi, còn có nhiệm vụ nào chưa hoàn thành không?”
“Gì nhỉ?” Tôi cố ý giả ngu.
“Như thế này.” Anh hơi dùng lực ở eo khiến tôi kinh ngạc kêu lên.
Mặc dù tim anh ấy cũng đang đập như trống dồn, nhưng tôi cảm thấy vẻ mặt và hành động vừa rồi của anh thật sự quyến rũ chết người.
“Anh lưu manh.” Tôi vùi mặc vào ngực anh, không dám ngẩng đầu nhìn.
Anh bất lực than thở: “Hẹn hò nửa năm rồi, anh còn chưa động được tới một sợi tóc của em, cái này còn gọi là yêu đương sao?”
Tôi cứ ngỡ mình sẽ bị anh “thit”, không ngờ anh chỉ hôn lên trán tôi một cái rồi ôm chặt lấy tôi.
“Tiết Như Thanh, thấy em chưa chuẩn bị sẵn sàng, hôm nay anh sẽ tha cho em.”
“Ai nói em chưa sẵn sàng, em không cần anh tha cho em.” Tuy nói cứng rắn như vậy, nhưng thực ra trong lòng tôi chưa sẵn sàng thật.
Hết lần này tới lần khác buông tha cho tôi như vậy, anh thật sự có thể nhịn được sao.
11.
Mời khách, xác nhận mối quan hệ, sau đó rất nhanh Lâm Chi Hạo đã tốt nghiệp.
Anh ấy đã tìm được một công việc tốt, một trong 500 công ty top đầu thế giới, với mức lương cao, phúc lợi tốt và triển vọng sáng lạn.
Vì chỗ làm ở hơi xa nên chúng tôi chuyển từ gặp nhau mỗi ngày thành 1 tuần 1 lần.
Thật sự khó khăn khi phải yêu xa trong lúc tình yêu nồng nhiệt như vậy.
Đặc biệt là mấy ngày đầu tiên, tôi muốn call video với anh mỗi tối, muốn thấy anh và nói chuyện ngọt ngào với anh.
“Anh, anh cũng nhớ em.” Lần này, đàn anh của tôi rốt cuộc cũng không thẹn thùng nữa, nói thẳng tâm tư của mình.
Nghe thấy thế, tôi đã rất vui và chỉ ước gì mình có thể gặp được anh.
Tuy nhiên, ý nghĩ bốc đồng thôi, chứ đối với một nữ sinh chuyên ngành khoa học kỹ thuật như tôi, lý trí luôn chiến thắng được sự bốc đồng.
May mắn thay, luận án tốt nghiệp của tôi đã cho tôi cảm giác thỏa mãn, để tôi dành cả ngày trong thư viện chỉ để viết và viết.
Giáo sư yêu cầu rất khắt khe nên chúng tôi phải viết thật sự chi tiết và cẩn thận, không thể gian lận để đối phó với kỳ tốt nghiệp.
Ngoài việc viết luận án, tôi còn phải đi tìm việc, vì thế nên càng lúc càng bận rộn.
Kết quả của một tâm hai việc là: luận văn bị rớt, bị giáo sư trả về viết lại.
“Anh ơi, hôm nay em bị thầy phê bình.”
Khi người ta yếu đuối, họ luôn muốn tìm một ai đó để trút bầu tâm sự, và người tôi tâm sự đương nhiên là đàn anh thân yêu của tôi rồi.
“Không sao đâu, viết lại là được.” Qua điện thoại, tôi luôn cảm thấy giọng nói của Lâm Chi Hạo có chút không chân thực.
Hơn nữa, anh nói nhẹ nhàng nhưng dường như không thể đồng cảm với tôi.
Trò chuyện vài câu, tôi cúp điện thoại.
Tôi cảm thấy bản thân vẫn đáng tin hơn, sau khi ăn cơm xong, tôi sẽ tiếp tục viết.
Ngay khi tôi đi bộ qua phố ăn vặt bên ngoài khuôn viên trường, vui vẻ ăn cổ vịt cay, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ Lâm Chi Hạo.
“Đang ở đâu? Tới cửa nam tìm anh.”
Tôi vội vàng đi tới cửa nam, phát hiện anh đang dựa vào cửa xe, đứng từ xa nhìn tôi.
Anh cầm trên tay một túi đồ ăn vật, tất cả đều là món tôi thích.
Tôi chỉ phàn nàn mấy câu với anh mà anh đã lái xe tới đây ngay trong đêm để an ủi tôi?
Đây không phải chuyện gì lớn, nhưng tôi rất muốn khóc.
Anh ấy thực sự coi trọng tôi.
“Viết sao rồi?” Anh kéo tôi lại, ôm tôi cười hỏi.
“Chuyện nhỏ mà thôi, viết lại chút là được, sao đột nhiên anh lại tới đây?” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.
“Không phải đây là trách nhiệm của bạn trai sao, lúc em cần thì xuất hiện an ủi.” Lâm Chi Hạo xoa tóc tôi, cười hỏi: “Luận án đâu, đưa anh xem chút.”
Chúng tôi xem qua luận án từ đầu tới cuối dưới ánh đèn đường mờ nhạt, sắp xếp lại mọi thứ và cùng sửa những vấn đề giáo sư đã đánh dấu đỏ.
“Nói chung là như thế này, em chỉ cần sửa lại vài chỗ thôi, không cần viết lại đâu, bây giờ còn chỗ nào chưa hiểu không?” Anh hỏi tôi.
Tuy không cùng chuyên ngành, nhưng chí ý vẫn có chút liên quan, anh vẫn có thể giúp được.
“Không ạ, lần này chắc chắn là được, ngày mai em sẽ in ra đưa cho giáo sư xem.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nhưng anh lại nhìn điện thoại, “Muộn lắm rồi, KTX cũng đã đóng cửa, em không về được, có muốn tới chỗ anh không?”
Tôi thấy vành tai anh hơi đỏ lên, anh còn luôn dán mắt vào màn hình điện thoại mà không chịu nhìn tôi.
Tôi nhịn không được cười khẽ, bạn trai tôi thực sự rất nhút nhát nha.
“Được, nghe nói anh đã thuê một căn nhà đúng không, em cũng muốn đi xem.”
Thực tế thì là công ty của Lâm Chi Hạo có cung cấp KTX miễn phí, nhưng anh ấy không ở trong đó, thay vào đó, anh ấy bỏ tiền ra thuê một căn nhà nhỏ có hai phòng ngủ và hai phòng khách gần Công viên Khoa học và Công nghệ.
Vị trí nhà rất đẹp, phía sau có công viên, đối diện có hồ nước.
Tôi thích thú đi loanh quanh trong nhà.
“Cân nhà này thuê cho em, ở trường nếu học mệt thì có thể tới đây nghỉ ngơi.” Anh nói.
“Thuê cho em thật sao?” Tôi nhào vào vòng tay anh, vòng tay qua eo anh rồi ngước mắt lên nhìn anh.
Anh cúi xuống nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh ánh sao, thật sự rất đẹp, “Sao lại không thật chứ?”
“Được, vậy đêm nay em ở đây, anh đi đi.” Tôi cố ý đẩy anh ra, còn mở cửa hộ anh nữa.
Anh đứng yên, nghiến răng, chỉ ước gì có thể cắn tôi mấy cái.
“Không phải anh nói thuê cho em sao?” Tôi tiếp tục trêu anh.
Anh ôm tôi, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, anh thuê là vì muốn ở chung với em, bị em nhìn ra rồi.”
…
Ngày hôm sau, anh đưa tôi đi dạo quanh công viên khoa học và công nghệ vài vòng rồi đưa cho tôi một chồng tài liệu.
“Không phải em đang tìm việc sao? Ở gần công viên này có mấy công ty rất hợp với em, anh đã tìm một số tài liệu tuyển dụng cho em rồi, em xem kỹ một chút, thử tìm việc gần đây đi.”
Hóa ra mục đích chính anh đưa tôi tới đây không phải để ở chung mà để giúp tôi tìm việc làm.
“Anh à, anh tốt với em thật đó.” Tôi xem qua thông tin, thấy rằng ngoài thông tin tuyển dụng, anh ấy còn giúp tôi phân loại kiến thức phỏng vấn.
“Ngốc, sau này chúng ta còn có rất nhiều thời gian ở bên nhau, hiện tại nên nghĩ cách ở bên nhau mới phái, hy vọng em có thể tới bên cạnh anh, nhưng cũng không phải chỉ nói suông là được, anh làm hành động, phải làm mọi cách để em có thể tới bên cạnh anh.”
“Anh ơi, em thích anh, rất thích anh, thích muốn chết.”
Tôi đã may mắn gặp được người đàn ông hết lòng quan tâm tới mình như vậy đấy.
(END)
Tần Hinh Tuyết học cùng khóa với Lâm Chi Hạo, nhưng ở ngành khác.
Mặc dù kiêu ngạo, nhưng cô ấy đã hạ mình để theo đuổi Lâm Chi Hạo.
Lâm Chi Hạo không đồng ý, có điều cô ấy vẫn chưa từ bỏ, ngược lại còn luôn viện đủ mọi lý do để thường xuyên xuất hiện bên cạnh anh.
Đôi khi hỏi anh ấy kiến thức về máy tính, đôi khi lại nhờ anh sửa máy tính.
“Lần này lại làm phiền cậu rồi, không uổng công tớ chờ cậu cả chiều hôm nay, đúng rồi, nghe nói hai ngày trước cậu đi leo núi, sao không gọi tớ cùng đi chứ, uổng công trước kia tớ còn mời cậu đi nữa.”
Tần Hinh Tuyết có ngoại hình ngọt ngào, tính tình vui vẻ, giọng nói nhẹ nhàng và luôn luôn tươi cười.
Lâm Chi hạo không nói gì, cũng có thể là có nói mà tôi không nghe thấy.
Anh ấy luôn đối xử với Tần Hinh Tuyết như vậy, không chút nhiệt tình, nhưng Tần Hinh Tuyết trước giờ đều không quan tâm, cô ấy vẫn luôn bám theo nói chuyện với anh.
“Cậu đi leo núi với ai vậy, còn ở trên núi một ngày một đêm nữa à?” Tần Hinh Tuyết tiếp tục hỏi.
“… Rất nhiều người.” Lâm Chi Hạo miễn cưỡng trả lời.
“Cậu gọi nhiều người như vậy mà lại không gọi tớ, tớ cũng biết buồn mà.” Thanh âm Tần Hinh Tuyết vẫn ngọt ngào như cũ, mặc dù trong giọng nói đã lộ ra tia ấm ức.
“…” Lâm Chi Hạo không đáp.
Tôi cảm thấy xấu hổ hộ cô ấy luôn.
Người phá tan bầu không khí xấu hổ hình như là bạn của Tần Hinh Tuyết, “Lâm Chi Hạo, Hinh Tuyết nói là cậu rất giỏi, có thể sửa được bất cứ linh kiện điện tử nào, tớ không ngờ nó là sự thật đấy. Cảm ơn cậu nhiều vì đã giúp tớ sửa máy tính. Tối nay tớ mời cậu và Hinh Tuyết đi ăn tối coi như cảm ơn nhé, cậu phải tới đó, nếu không tớ sẽ cảm thấy rất áy náy.”
Lâm Chi Hạo rốt cuộc cũng lên tiếng, “Không cần, cũng không khó khăn gì, không phải mời cơm.”
“Không được, cậu đã giúp tớ, tớ muốn cảm ơn cậu, nếu không thì tớ lại thành đứa không biết điều rồi. Đi đi mà, tối mai Hinh Tuyết và tớ chờ cậu ở chỗ gốc cây táo bên ngoài trường nha.”
Có lẽ cô bạn này biết Tần Hinh Tuyết thích Lâm Chi Hạo và đang cố gắng tạo cơ hội cho hai người họ.
Lần này, thái độ của Lâm Chi Hạo lại vô cùng kiên định, “Thật sự không cần, tôi sợ bạn gái sẽ tức giận nếu đi ăn với nữ sinh khác.”
Bên trong là một mảnh yên lặng, sau đó thanh âm của Tần Hinh Tuyết như lạc đi vang lên: “Cậu nói bạn gái của cậu? Là ai?”
“Trước đó tôi đã nói rồi, Tiết Như Thanh.”
“Sao có thể chứ, không phải cậu luôn coi em ấy là bạn sao? Hơn nữa, tớ không hề nhìn ra hai người đang hẹn hò, không phải cậu nói dối tớ vì muốn tớ hoàn toàn từ bỏ đó chứ?”
Thanh âm Lâm Chi Hạo có chút bực bội, “Hai năm nay, tôi thực sự chỉ coi em ấy là bạn, bởi vì em ấy còn quá nhỏ, tạm thời không có ý định hẹn hò. Sáu tháng trước, tôi đã tỏ tình với em ấy rồi, em ấy cũng đã đồng ý, chúng tôi đang hẹn hò với nhau.”
Thanh âm Tần Hinh Tuyết có chút run lên, “Tớ thật sự không nhìn ra hai cậu đang hẹn hò chỗ nào, tớ còn tưởng cô ta không phải kiểu cậu thích.”
“Ngay từ giây phút đầu thấy cô ấy, tôi đã quyết định theo đuổi cô ấy rồi, sao cậu biết cô ấy không phải mẫu người của tôi?”
“Cho nên, cậu cố ý trở thành bạn tốt của cô ta là vì muốn xua đuổi tình địch, từ từ đoạt lấy trái tim của cô ta?”
“…” Lâm Chi Hạo trầm mặc một lát, bất đắc dĩ nói: “Mặc dù có ý tứ đó, nhưng cũng không có khoa trương như cậu nói, tôi chỉ muốn thông qua tình bạn mà có thêm thời gian ở chung với cô ấy, để cô ấy từ từ tiếp nhận tôi mà thôi.”
Tôi sửng sốt, tôi nói mà, sao những nam sinh trước đó theo đuổi tôi lại đột nhiên bỏ cuộc giữa chừng chứ, hóa ra là Lâm Chi Hạo đứng đằng sau sao?
“Lâm Chi Hạo, tớ và cô ta có gì khác nhau? Sao cậu chọn cô ta mà lại từ chối tớ?” Hình như Tần Hinh Tuyết đang khóc.
“Xin lỗi, thích chính là thích. Đối với tôi, cô ấy không cần tốt, chỉ cần tôi cảm thấy cô ấy tốt là được.”
Khi Tần Hinh Tuyết đi ra, cô ấy thấy tôi đang dựa vào tường.
Cô ấy liếc tôi một cái rồi bỏ đi mà không nói một lời.
Nhưng cô bạn đi cùng lại nhìn tôi chằm chằm.
Tôi đang sửng sốt nhìn Tần Hinh Tuyết rời đi thì cánh tay đột nhiên bị nắm lấy, cả người bị kéo vào bên trong, bị ép vào tường.
Lâm Chi Hạo vòng tay qua eo tôi, dùng tay kia bóp cằm tôi, “Em nghe lỏm được bao nhiêu rồi?”
Tôi thả lỏng cơ thể, ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Nghe hết rồi.”
Anh ôm tôi vào lòng, bất lực nói: “Anh không muốn lấy em làm lá chắn, nhưng dù anh có nói gì thì cậu ta cũng không chịu bỏ cuộc, cho nên anh chỉ còn cách lấy em ra để khiến cậu ta từ bỏ.”
Tôi giơ tay ôm lại anh, “Anh có thể lợi dụng em để từ chối chị ấy mà, em là bạn gái anh, đây là nhiệm vụ của em.”
“Nhiệm vụ?” Anh chà xát ngón tay lên môi tôi, ám chỉ, “Đã là bạn gái rồi, còn có nhiệm vụ nào chưa hoàn thành không?”
“Gì nhỉ?” Tôi cố ý giả ngu.
“Như thế này.” Anh hơi dùng lực ở eo khiến tôi kinh ngạc kêu lên.
Mặc dù tim anh ấy cũng đang đập như trống dồn, nhưng tôi cảm thấy vẻ mặt và hành động vừa rồi của anh thật sự quyến rũ chết người.
“Anh lưu manh.” Tôi vùi mặc vào ngực anh, không dám ngẩng đầu nhìn.
Anh bất lực than thở: “Hẹn hò nửa năm rồi, anh còn chưa động được tới một sợi tóc của em, cái này còn gọi là yêu đương sao?”
Tôi cứ ngỡ mình sẽ bị anh “thit”, không ngờ anh chỉ hôn lên trán tôi một cái rồi ôm chặt lấy tôi.
“Tiết Như Thanh, thấy em chưa chuẩn bị sẵn sàng, hôm nay anh sẽ tha cho em.”
“Ai nói em chưa sẵn sàng, em không cần anh tha cho em.” Tuy nói cứng rắn như vậy, nhưng thực ra trong lòng tôi chưa sẵn sàng thật.
Hết lần này tới lần khác buông tha cho tôi như vậy, anh thật sự có thể nhịn được sao.
11.
Mời khách, xác nhận mối quan hệ, sau đó rất nhanh Lâm Chi Hạo đã tốt nghiệp.
Anh ấy đã tìm được một công việc tốt, một trong 500 công ty top đầu thế giới, với mức lương cao, phúc lợi tốt và triển vọng sáng lạn.
Vì chỗ làm ở hơi xa nên chúng tôi chuyển từ gặp nhau mỗi ngày thành 1 tuần 1 lần.
Thật sự khó khăn khi phải yêu xa trong lúc tình yêu nồng nhiệt như vậy.
Đặc biệt là mấy ngày đầu tiên, tôi muốn call video với anh mỗi tối, muốn thấy anh và nói chuyện ngọt ngào với anh.
“Anh, anh cũng nhớ em.” Lần này, đàn anh của tôi rốt cuộc cũng không thẹn thùng nữa, nói thẳng tâm tư của mình.
Nghe thấy thế, tôi đã rất vui và chỉ ước gì mình có thể gặp được anh.
Tuy nhiên, ý nghĩ bốc đồng thôi, chứ đối với một nữ sinh chuyên ngành khoa học kỹ thuật như tôi, lý trí luôn chiến thắng được sự bốc đồng.
May mắn thay, luận án tốt nghiệp của tôi đã cho tôi cảm giác thỏa mãn, để tôi dành cả ngày trong thư viện chỉ để viết và viết.
Giáo sư yêu cầu rất khắt khe nên chúng tôi phải viết thật sự chi tiết và cẩn thận, không thể gian lận để đối phó với kỳ tốt nghiệp.
Ngoài việc viết luận án, tôi còn phải đi tìm việc, vì thế nên càng lúc càng bận rộn.
Kết quả của một tâm hai việc là: luận văn bị rớt, bị giáo sư trả về viết lại.
“Anh ơi, hôm nay em bị thầy phê bình.”
Khi người ta yếu đuối, họ luôn muốn tìm một ai đó để trút bầu tâm sự, và người tôi tâm sự đương nhiên là đàn anh thân yêu của tôi rồi.
“Không sao đâu, viết lại là được.” Qua điện thoại, tôi luôn cảm thấy giọng nói của Lâm Chi Hạo có chút không chân thực.
Hơn nữa, anh nói nhẹ nhàng nhưng dường như không thể đồng cảm với tôi.
Trò chuyện vài câu, tôi cúp điện thoại.
Tôi cảm thấy bản thân vẫn đáng tin hơn, sau khi ăn cơm xong, tôi sẽ tiếp tục viết.
Ngay khi tôi đi bộ qua phố ăn vặt bên ngoài khuôn viên trường, vui vẻ ăn cổ vịt cay, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ Lâm Chi Hạo.
“Đang ở đâu? Tới cửa nam tìm anh.”
Tôi vội vàng đi tới cửa nam, phát hiện anh đang dựa vào cửa xe, đứng từ xa nhìn tôi.
Anh cầm trên tay một túi đồ ăn vật, tất cả đều là món tôi thích.
Tôi chỉ phàn nàn mấy câu với anh mà anh đã lái xe tới đây ngay trong đêm để an ủi tôi?
Đây không phải chuyện gì lớn, nhưng tôi rất muốn khóc.
Anh ấy thực sự coi trọng tôi.
“Viết sao rồi?” Anh kéo tôi lại, ôm tôi cười hỏi.
“Chuyện nhỏ mà thôi, viết lại chút là được, sao đột nhiên anh lại tới đây?” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.
“Không phải đây là trách nhiệm của bạn trai sao, lúc em cần thì xuất hiện an ủi.” Lâm Chi Hạo xoa tóc tôi, cười hỏi: “Luận án đâu, đưa anh xem chút.”
Chúng tôi xem qua luận án từ đầu tới cuối dưới ánh đèn đường mờ nhạt, sắp xếp lại mọi thứ và cùng sửa những vấn đề giáo sư đã đánh dấu đỏ.
“Nói chung là như thế này, em chỉ cần sửa lại vài chỗ thôi, không cần viết lại đâu, bây giờ còn chỗ nào chưa hiểu không?” Anh hỏi tôi.
Tuy không cùng chuyên ngành, nhưng chí ý vẫn có chút liên quan, anh vẫn có thể giúp được.
“Không ạ, lần này chắc chắn là được, ngày mai em sẽ in ra đưa cho giáo sư xem.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nhưng anh lại nhìn điện thoại, “Muộn lắm rồi, KTX cũng đã đóng cửa, em không về được, có muốn tới chỗ anh không?”
Tôi thấy vành tai anh hơi đỏ lên, anh còn luôn dán mắt vào màn hình điện thoại mà không chịu nhìn tôi.
Tôi nhịn không được cười khẽ, bạn trai tôi thực sự rất nhút nhát nha.
“Được, nghe nói anh đã thuê một căn nhà đúng không, em cũng muốn đi xem.”
Thực tế thì là công ty của Lâm Chi Hạo có cung cấp KTX miễn phí, nhưng anh ấy không ở trong đó, thay vào đó, anh ấy bỏ tiền ra thuê một căn nhà nhỏ có hai phòng ngủ và hai phòng khách gần Công viên Khoa học và Công nghệ.
Vị trí nhà rất đẹp, phía sau có công viên, đối diện có hồ nước.
Tôi thích thú đi loanh quanh trong nhà.
“Cân nhà này thuê cho em, ở trường nếu học mệt thì có thể tới đây nghỉ ngơi.” Anh nói.
“Thuê cho em thật sao?” Tôi nhào vào vòng tay anh, vòng tay qua eo anh rồi ngước mắt lên nhìn anh.
Anh cúi xuống nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh ánh sao, thật sự rất đẹp, “Sao lại không thật chứ?”
“Được, vậy đêm nay em ở đây, anh đi đi.” Tôi cố ý đẩy anh ra, còn mở cửa hộ anh nữa.
Anh đứng yên, nghiến răng, chỉ ước gì có thể cắn tôi mấy cái.
“Không phải anh nói thuê cho em sao?” Tôi tiếp tục trêu anh.
Anh ôm tôi, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, anh thuê là vì muốn ở chung với em, bị em nhìn ra rồi.”
…
Ngày hôm sau, anh đưa tôi đi dạo quanh công viên khoa học và công nghệ vài vòng rồi đưa cho tôi một chồng tài liệu.
“Không phải em đang tìm việc sao? Ở gần công viên này có mấy công ty rất hợp với em, anh đã tìm một số tài liệu tuyển dụng cho em rồi, em xem kỹ một chút, thử tìm việc gần đây đi.”
Hóa ra mục đích chính anh đưa tôi tới đây không phải để ở chung mà để giúp tôi tìm việc làm.
“Anh à, anh tốt với em thật đó.” Tôi xem qua thông tin, thấy rằng ngoài thông tin tuyển dụng, anh ấy còn giúp tôi phân loại kiến thức phỏng vấn.
“Ngốc, sau này chúng ta còn có rất nhiều thời gian ở bên nhau, hiện tại nên nghĩ cách ở bên nhau mới phái, hy vọng em có thể tới bên cạnh anh, nhưng cũng không phải chỉ nói suông là được, anh làm hành động, phải làm mọi cách để em có thể tới bên cạnh anh.”
“Anh ơi, em thích anh, rất thích anh, thích muốn chết.”
Tôi đã may mắn gặp được người đàn ông hết lòng quan tâm tới mình như vậy đấy.
(END)