Chương : 159
- Kết quả, mười lăm người chúng ta, bị phục kích ở cửa động, chỉ cómột mình ta thoát ra.
Ngữ khí Ma Quân hết sức bình thản, nhưng biểu cảm trên mặt trở nên cứng ngắc.
- Họ đều chết cả sao?
Sở Mặc cảm thấy tâm mình lạnh xuống, lẩm bẩm nói:
- Dù muốn cướpcó nhất thiết phải giết người diệt khẩu sao?
- Con nghĩ đơn giản quá.
Ma Quân cười lạnh nói:
- Không giết người diệt khẩu, thì sao những kế thừa này trở thành bí kíp độc nhất vô nhị?Cái gì!
Sở Mặc không nhịn nổi hít một hơi lạnh, lẩm bẩm nói:
- Chỉ vì vậy sao?
- Chỉ một lý do như vậy, đã đủ rồi.
Ma Quân nói:
- Ta may mắn thoát khỏi vòng vây của bọn họ, nhưng bản thân cũng bị trọng thương, một thiếu nữ lương thiện cứu và giúp ta chữa trị vết thương.
- Người ấy là sư mẫu sao?Sở Mặc cẩn thận hỏi.
Ma Quân do dự một chút gật đầu:
- Đúng!
- Nhất định sư mẫu là một người tốt! Sở Mặc nói.
- Nàng ấy là nữ nhân tốt nhất trong lòng ta.
Ma Quân nhẹ giọng nói, trong ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, lộ ra một tia ấm áp:
- Ta dưỡng thương mất nửa năm, sau đó cũng không dám trở về tông môn ngay lập tức, chỉ có thể âm thầm hỏi thăm tin tức. Kết quả, ta được biết, là tin đại dữ. Tông môn của ta không còn nữa, phụ mẫu của ta cũng không còn nữa, những trưởng bối thương yêu ta không còn một ai hết nữa! Mảnh đất nơi ta lớn lên, cũng biến thành một vùng đất hoang khô cằn.
Ma Quân cắn chặt răng, vẻ mặt bình thản, lộ ra vài phần dữ tợn, trên trán hiện từng đường gân xanh:
- Chuyện chúng ta lấy được cơ duyên trong tiên phủ, vẫn bị truyền ra ngoài, từ huynh đệ đã chết, chúng tìm được đến tông môn bắt tất cả mọi người lại, tra hỏi tung tích của ta. Nhưng, những người trong tông môn,không biết ta ở đâu, dù có biết, sao có thể nói cho bọn họ? Kết cả trên dưới hơn một nghìn mạng người trong tông môn đều biến mất trên thế gian này, hồn phách tiêu tán! Đến cơ hội chuyển thế tu lại từ đầu cũng không còn.
Ngữ khí Ma Quân vẫn bình thản như cũ, nhưng biểu cảm trên mặt, trở lên dữ tợn, sau trong ánh mắt là nỗi căm hận nhất trời và tự trách bản thân.
- Đợi một chút...
Sở Mặc mở to mắt:
- Sư phụ ý người là, những người đó vì muốn tra hỏi tung tích củangười, mà giết hơn một nghìn người trong tông môn?
- Đúng vậy.!
Ma Quân nói:
- Vì sau hôm ấy, bọn chúng lật tung tòa tiên phủ, biết được, cơ duyên lớn nhất bị ta lấy đi! Còn mạnh hơn nhiều những bí kíp tiên pháp bọn chúng cướp được trên người huynh đệ đồng môn của ta. Càng khiến lòng tham bọn chúng trỗi dậy, bọn chúng muốn lấy được thứ tốt nhất.
- Trời
Sở Mặc kinh sợ hô lên một tiếng, cuối cùng cũng hiểu vì sao sư phụ khuyên mình không được bộc lộ bản lĩnh luyện đan ra ngoài.- Tất cả thân nhân của ta đều đã chết, nếu như nàng ấy không ngăn ta lại, ta đã liều chết với bọn chúng rồi!
Ma Quân thản nhiên nói:
- Nàng ấy nói, giờ thực lực của ta vẫn còn yếu, bị bọn người đó phát hiện, chắc chắn chỉ có một con đường chết! Nàng ấy muốn ta dốc lòng tu luyện, quân tử báo thù, mười năm không muộn
- Sư mẫu nói đúng.
Sở Mặc nhớ lại ân oán giữa mình và Trường Sinh Thiên, chân thật nói.
- Trong mười mấy năm trời ẩn nhẫn tu luyện, nàng ấy thường xuyêntới thăm, còn lén lút mang cho ta một lượng lớn dược liệu, nếu không có sự giúp đỡ âm thầm của nàng ấy, ta sẽ không thể mạnh lên nhanh như vậy.
Ma Quân nhớ lại năm đó ở cùng Điệp, khuôn mặt dữ tợn, lộ ra một chút bình tĩnh:
- Sau đó, thực lực của ta đủ lớn mạnh, ta bắt đầu hành trình báo thù. Vô số lần ta từng nghĩ, báo thù rửa hận sẽ là chuyện vô cùng hả hê Ban đầu, đúng là như vậy! Tay đâm dao vào kẻ thù, khiến ta có cảm giác mãnh liệt.
Sở Mặc nhìn Ma Quân, trong lòng cảm thán, nếu như mình là sư phụ, chỉ sợ ban đầu mình cũng làm như thế. Suy cho cùng, không phải aicũng có thể buông bỏ được sự thù hận.
- Nhưng, trong lúc báo thù khó tránh khỏi có những người vô tội chết trên tay ta, có thể bọn chúng cũng không hoàn toàn vô tội, nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi. Vì bọn chúng cũng đã chết trên bàn tay của ta.
Ma Quân thở dài:
- Năm đó có quá nhiều thế lực tham dự vào việc diệt sư môn của ta phải đến mười mấy thế lực to nhỏ! Ta đến từng nhà từng nhà một, giết từng người một không bao lâu sau, bọn chúng biết nguyên nhân.
Trên mặt Ma Quân, lộ ra ý cười trào phúng:
- Thế là, một số người không chịu nổi áp lực, bèn tiết lộ chuyện ta có được đại tiên duyên, còn nói ta lợi hại như vậy vì có được phần tiên duyên này. Bấy giờ các bậc đại năng chính nghĩa lần lượt nhảy ra, bắt đầu công khai chỉ trích ta, có người nói ta là ma đầu, có người nói lta là đại ma đầu, cũng có người nói ta là ma quỷ.
Ma Quân thoáng nhìn Sở Mặc:
- Ma ta thừa nhận! Kể từ khi tông môn của ta bị diệt, ta, đã nhập ma! Nhưng ma đầu, ma quỷ, ta không nhận. Dù là ma, ta cũng phải là Ma Quân, quân tử trong ma giới.
- Người là quân vương trong ma giới!Mới nói, trên mặt lộ ra ý trào phúng:
- Thứ bọn chúng thực sự muốn, là Thiên Ý Ngã Ý trong tay sư phụ?
Ma Quân gật đầu:
- Đúng thế, nếu không còn có thể thế nào? Thật sự là vì chính nghĩa? Chút chính nghĩa đáng thương ấy, trong mắt của những đại nhân vật, còn chẳng bằng cái rắm. Thù nhà vẫn còn chưa trả xong, còn bị vô số nhân sĩ chính nghĩa truy giết, trong đám người đó có cao thủ chuyên dùng độc, ta trúng Thất Sát chi độc chính là từ đây.
Đây cũng là lần đầu tiên Ma Quân hồi tưởng lại chuyện năm đó một cách toàn vẹn, từng bức tranh là vết thương sâu khoẳm, giờ đây chínhtay vạch trần, máu tươi đầm đìa. Sở Mặc thậm chí có thể cảm thấy sự đau khổ trong lòng sư phụ.
- Vậy sư nương đâu?
Sở Mặc nhẹ giọng hỏi.
- Nàng vì muốn giúp ta giải Thất Sát chi độc, đến đan tông cầu dược, bị từ chối. Vì dược liệu cho thuốc giải Thất Sát chi độc cực kỳ quý hiếm, trong đó có hai loại, dù là tông môn chuyên về đan dược như họ, cũng không có nhiều. Đương nhiên họ không thể cho một người ngoại lai như ta số dược liệu cực phẩm vốn chẳng có nhiều ấy được. Ma Quân nhẹ giọng thở dài.- Xin thuốc không thành, nàng ấy liền nghĩ ra cách đột nhập và dược phòng của đan tông để trộm bình Thất Chuyển tiên đan. Người trong đan tông nổi giận truy đuổi nàng ấy. Nàng đem đan dược cho ta, nói là xin được, ta hoàn toàn không biết sự tình, vì lúc đó mệnh của ta đang trên bờ sự sống.
Ngữ khí Ma Quân hết sức bình thản, nhưng biểu cảm trên mặt trở nên cứng ngắc.
- Họ đều chết cả sao?
Sở Mặc cảm thấy tâm mình lạnh xuống, lẩm bẩm nói:
- Dù muốn cướpcó nhất thiết phải giết người diệt khẩu sao?
- Con nghĩ đơn giản quá.
Ma Quân cười lạnh nói:
- Không giết người diệt khẩu, thì sao những kế thừa này trở thành bí kíp độc nhất vô nhị?Cái gì!
Sở Mặc không nhịn nổi hít một hơi lạnh, lẩm bẩm nói:
- Chỉ vì vậy sao?
- Chỉ một lý do như vậy, đã đủ rồi.
Ma Quân nói:
- Ta may mắn thoát khỏi vòng vây của bọn họ, nhưng bản thân cũng bị trọng thương, một thiếu nữ lương thiện cứu và giúp ta chữa trị vết thương.
- Người ấy là sư mẫu sao?Sở Mặc cẩn thận hỏi.
Ma Quân do dự một chút gật đầu:
- Đúng!
- Nhất định sư mẫu là một người tốt! Sở Mặc nói.
- Nàng ấy là nữ nhân tốt nhất trong lòng ta.
Ma Quân nhẹ giọng nói, trong ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, lộ ra một tia ấm áp:
- Ta dưỡng thương mất nửa năm, sau đó cũng không dám trở về tông môn ngay lập tức, chỉ có thể âm thầm hỏi thăm tin tức. Kết quả, ta được biết, là tin đại dữ. Tông môn của ta không còn nữa, phụ mẫu của ta cũng không còn nữa, những trưởng bối thương yêu ta không còn một ai hết nữa! Mảnh đất nơi ta lớn lên, cũng biến thành một vùng đất hoang khô cằn.
Ma Quân cắn chặt răng, vẻ mặt bình thản, lộ ra vài phần dữ tợn, trên trán hiện từng đường gân xanh:
- Chuyện chúng ta lấy được cơ duyên trong tiên phủ, vẫn bị truyền ra ngoài, từ huynh đệ đã chết, chúng tìm được đến tông môn bắt tất cả mọi người lại, tra hỏi tung tích của ta. Nhưng, những người trong tông môn,không biết ta ở đâu, dù có biết, sao có thể nói cho bọn họ? Kết cả trên dưới hơn một nghìn mạng người trong tông môn đều biến mất trên thế gian này, hồn phách tiêu tán! Đến cơ hội chuyển thế tu lại từ đầu cũng không còn.
Ngữ khí Ma Quân vẫn bình thản như cũ, nhưng biểu cảm trên mặt, trở lên dữ tợn, sau trong ánh mắt là nỗi căm hận nhất trời và tự trách bản thân.
- Đợi một chút...
Sở Mặc mở to mắt:
- Sư phụ ý người là, những người đó vì muốn tra hỏi tung tích củangười, mà giết hơn một nghìn người trong tông môn?
- Đúng vậy.!
Ma Quân nói:
- Vì sau hôm ấy, bọn chúng lật tung tòa tiên phủ, biết được, cơ duyên lớn nhất bị ta lấy đi! Còn mạnh hơn nhiều những bí kíp tiên pháp bọn chúng cướp được trên người huynh đệ đồng môn của ta. Càng khiến lòng tham bọn chúng trỗi dậy, bọn chúng muốn lấy được thứ tốt nhất.
- Trời
Sở Mặc kinh sợ hô lên một tiếng, cuối cùng cũng hiểu vì sao sư phụ khuyên mình không được bộc lộ bản lĩnh luyện đan ra ngoài.- Tất cả thân nhân của ta đều đã chết, nếu như nàng ấy không ngăn ta lại, ta đã liều chết với bọn chúng rồi!
Ma Quân thản nhiên nói:
- Nàng ấy nói, giờ thực lực của ta vẫn còn yếu, bị bọn người đó phát hiện, chắc chắn chỉ có một con đường chết! Nàng ấy muốn ta dốc lòng tu luyện, quân tử báo thù, mười năm không muộn
- Sư mẫu nói đúng.
Sở Mặc nhớ lại ân oán giữa mình và Trường Sinh Thiên, chân thật nói.
- Trong mười mấy năm trời ẩn nhẫn tu luyện, nàng ấy thường xuyêntới thăm, còn lén lút mang cho ta một lượng lớn dược liệu, nếu không có sự giúp đỡ âm thầm của nàng ấy, ta sẽ không thể mạnh lên nhanh như vậy.
Ma Quân nhớ lại năm đó ở cùng Điệp, khuôn mặt dữ tợn, lộ ra một chút bình tĩnh:
- Sau đó, thực lực của ta đủ lớn mạnh, ta bắt đầu hành trình báo thù. Vô số lần ta từng nghĩ, báo thù rửa hận sẽ là chuyện vô cùng hả hê Ban đầu, đúng là như vậy! Tay đâm dao vào kẻ thù, khiến ta có cảm giác mãnh liệt.
Sở Mặc nhìn Ma Quân, trong lòng cảm thán, nếu như mình là sư phụ, chỉ sợ ban đầu mình cũng làm như thế. Suy cho cùng, không phải aicũng có thể buông bỏ được sự thù hận.
- Nhưng, trong lúc báo thù khó tránh khỏi có những người vô tội chết trên tay ta, có thể bọn chúng cũng không hoàn toàn vô tội, nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi. Vì bọn chúng cũng đã chết trên bàn tay của ta.
Ma Quân thở dài:
- Năm đó có quá nhiều thế lực tham dự vào việc diệt sư môn của ta phải đến mười mấy thế lực to nhỏ! Ta đến từng nhà từng nhà một, giết từng người một không bao lâu sau, bọn chúng biết nguyên nhân.
Trên mặt Ma Quân, lộ ra ý cười trào phúng:
- Thế là, một số người không chịu nổi áp lực, bèn tiết lộ chuyện ta có được đại tiên duyên, còn nói ta lợi hại như vậy vì có được phần tiên duyên này. Bấy giờ các bậc đại năng chính nghĩa lần lượt nhảy ra, bắt đầu công khai chỉ trích ta, có người nói ta là ma đầu, có người nói lta là đại ma đầu, cũng có người nói ta là ma quỷ.
Ma Quân thoáng nhìn Sở Mặc:
- Ma ta thừa nhận! Kể từ khi tông môn của ta bị diệt, ta, đã nhập ma! Nhưng ma đầu, ma quỷ, ta không nhận. Dù là ma, ta cũng phải là Ma Quân, quân tử trong ma giới.
- Người là quân vương trong ma giới!Mới nói, trên mặt lộ ra ý trào phúng:
- Thứ bọn chúng thực sự muốn, là Thiên Ý Ngã Ý trong tay sư phụ?
Ma Quân gật đầu:
- Đúng thế, nếu không còn có thể thế nào? Thật sự là vì chính nghĩa? Chút chính nghĩa đáng thương ấy, trong mắt của những đại nhân vật, còn chẳng bằng cái rắm. Thù nhà vẫn còn chưa trả xong, còn bị vô số nhân sĩ chính nghĩa truy giết, trong đám người đó có cao thủ chuyên dùng độc, ta trúng Thất Sát chi độc chính là từ đây.
Đây cũng là lần đầu tiên Ma Quân hồi tưởng lại chuyện năm đó một cách toàn vẹn, từng bức tranh là vết thương sâu khoẳm, giờ đây chínhtay vạch trần, máu tươi đầm đìa. Sở Mặc thậm chí có thể cảm thấy sự đau khổ trong lòng sư phụ.
- Vậy sư nương đâu?
Sở Mặc nhẹ giọng hỏi.
- Nàng vì muốn giúp ta giải Thất Sát chi độc, đến đan tông cầu dược, bị từ chối. Vì dược liệu cho thuốc giải Thất Sát chi độc cực kỳ quý hiếm, trong đó có hai loại, dù là tông môn chuyên về đan dược như họ, cũng không có nhiều. Đương nhiên họ không thể cho một người ngoại lai như ta số dược liệu cực phẩm vốn chẳng có nhiều ấy được. Ma Quân nhẹ giọng thở dài.- Xin thuốc không thành, nàng ấy liền nghĩ ra cách đột nhập và dược phòng của đan tông để trộm bình Thất Chuyển tiên đan. Người trong đan tông nổi giận truy đuổi nàng ấy. Nàng đem đan dược cho ta, nói là xin được, ta hoàn toàn không biết sự tình, vì lúc đó mệnh của ta đang trên bờ sự sống.