Chương : 202
Nói xong, đôi mắt sáng rạng rỡ của Diệu Nhất Nương dừng ở Sở Mặc:
- Đây không phải là vấn đề có muốn hay không mà là vấn đề năng lực. Tỷ chỉ là một con bồ câu nhưng vận may lại quá tốt, gặp một con hùng ưng nhỏ có thể bay lượn cùng với nó một đoạn đã là rất may mắn rồi, Sở Yên, muội nói có phải như vậy hay không?
- Hả? muội... đúng, đúng vậy!
Sở Yên dường như đang suy nghĩ cái gì nên có chút thất thần, nghe thấy Diệu Nhất Nương hỏi nàng mới hoảng sợ vội trả lời.Diệu Nhất Nương nhìn sâu Sở Yên một cái, sau đó nói với Sở Mặc:
- Cầm đến đây đi, thiếu gia của ta, dù sao đời này tỷ cũng sẽ là người của ngươi.
- Cái gì mà người của ta...
Sở Mặc đầu đầy hắc tuyến nhưng vẫn đưa bình đan dược trong tay cho Diệu Nhất Nương:
- Bên trong tổng cộng có 3 viên thuốc, mười ngày dùng một lần, như thế có thể giúp tỷ thích ứng với mỗi một cảnh giới. Ánh mắt Sở Yên không nháy một cái mà nhìn bình đan dược kia, trong mắt tràn đầy sự hâm mộ.Sở Mặc nhìn Sở Yên một thoáng, nói:
- Thiên phú của muội cũng không hề kém, muội cũng muốn đi đường tắt này sao?
Diệu Nhất Nương nhàn nhạt nói:
- Phải suy nghĩ kỹ xem bản thân mình muốn cái gì rồi hãy quyết định.
Sở Yên vốn đã quyết tâm nghe xong lời này thì hơi nao nao, nhìn Diệu Nhất Nương. Diệu Nhất Nương nói:
- Vị đại thiếu gia này nhà ta sau này nhất định sẽ phá vỡ hư không mà đi, nếu như muốn đi theo hắn mà chỉ có Kim Thạch Chi Cảnh hiểnnhiên là không đủ.
Sở Yên có phần kinh ngạc nhìn Sở Mặc, trầm mặc một lúc rồi mới yếu ớt nói:
- Một ngày kia sẽ rất nhanh phải không?
- Ta cũng không biết.
Trong đầu Sở Mặc hiện ra gương mặt tuyệt mĩ của Kỳ Tiêu Vũ, trong lòng hơi có phần đau đớn.
Sở Yên suy nghĩ một lúc, sau đó thản nhiên cười một tiếng:
- Công tử, ta cũng muốn một viên đan dược như vậy, chẳng biếtcông tử có chịu cho hay không?
Sở Mặc chăm chú nhìn Sở Yên:
- Muội cũng muốn?
- Đúng!
Trong con ngươi Sở Yên bịt kín một tầng sương mù nhàn nhạt, nhẹ giọng nói:
- Trước kia chưa gặp được công tử, Sở Yên chỉ là một cây đao... một cây đao trong tay Vương phi nương nương, Sở Yên đã từng nói thân vương Hạ Kinh không phải là người tốt lành gì, thật ra thì chính bản thân Sở Yên... làm sao là người tốt được? Gặp được công tử rồi, Sở Yênmới thật sự được làm người.
Sở Yên nhìn Sở Mặc:
- Cho nên Sở Yên nguyện vì công tử làm bất cứ chuyện gì! Nếu công tử trước mắt cần người giúp sức, cần trợ thủ, như thế thì để Sở Yên lần nữa làm cây đao kia là được rồi. Sở Yên rất vui lòng!
Sở Mặc chau mày nhìn Sở Yên có phần do dự.
Từ chỗ của Hạ Kinh lấy được nhiều dược liệu cao cấp như thế, trừ cho Ma Quân luyện chế giải dược ra thì Sở Mặc còn luyện chế hơn mười mấy viên đan dược có thể đột phá đến Kim Thạch Chi Cảnh. Khối ngọcnày giống như là một đan sư sâu không lường được, phàm là đan dược mà thế gian này có, chỉ cần Sở Mặc có thể nghĩ đến mục tiêu thì ngọc đều có thể đưa ra phương pháp luyện đan tinh chuẩn tương đương.
Nói cách khác, chỉ cần Sở Mặc có thể có được dược liệu cần để luyện đan thì... trên lý thuyết, toàn bộ đan dược trên cõi đời này, ngọc đều có thể luyện chế ra được.
Cho nên Sở Mặc nhíu mày, cũng không phải là tiếc gì đan dược này. Hắn là không muốn Sở Yên cứ hủy tương lai có cơ hội đột phá lên tầng cao hơn của mình như vậy.Sở Yên khác Diệu Nhất Nương. Tình cảnh của Diệu Nhất Nương bây giờ rất không tốt, đối phương đã biết thân phận của nàng rồi, lần này bị thua thiệt như thế, lần sau người tới khẳng định là còn mạnh hơn! Mà nàng lại không thể cả đời trốn chạy như thế này được.
Một ngày nào đó sẽ phải đối mặt với những cường địch kia, bởi thế, biện pháp tốt nhất là có thể dùng thời gian ngắn nhất để tăng cảnh giới của mình lên cao nhất có thể, như thế mới có thể trong lúc nguy cấp tiếp theo mà bình yên vượt qua được.
Hoàng cấp tầng thứ sáu, cường giả tung hoành trong trần thế, trên cơ bản đã đủ rồi.Võ giả Luyện Tâm kỳ trên đời này đã là năng lực cường đại rồi… bọn họ gần như sẽ không đến nơi thế tục này.
- Muội khó khăn lắm mới được trở về làm người, vì sao lại muốn đi làm cây đao kia?
Sở Mặc cau mày, nhìn Sở Yên.
Sở Yên tự nhiên cười như hoa nở, nói:
- Làm cây đao của công tử, Sở Yên cam tâm tình nguyện. Hơn nữa, Kim Thạch Chi Cảnh này, tung hoành trong thế tục là cường nhân rồi đó, sau này có môt ngày cho dù công tử thực sự có thể phá vỡ hư không mà đi, Sở Yên ở nơi hồng trần này cũng coi như là cao thủ chân chính.Cho dù là Hoàng đế cũng phải ngước lên cao mà nhìn ta. Đời này có thể sống đến nước đó đã đáng giá rồi!
Diệu Nhất Nương nhìn trong ánh mắt của Sở Yên tràn đầy tán thưởng, thầm nghĩ: Tiểu cô nương này quả thực là quá thông minh! Phá vỡ hư không? Trên đời này đã mấy trăm năm cũng không có loại khả năng lớn nhường này xuất hiện! Muốn thông qua tu luyện mà từng bước một đi tới vị trí kia thì không khác gì muốn đi lên trời cả.Có thể thật sự nhận thức rõ bản thân mình là một chuyện vô cùng khó khăn, đáng quý là nàng tuổi còn nhỏ đã hiểu được điểm này rồi. Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, khẽ giọng nói:
- Cho nàng đi, vừa đúng có thêm muội muội này phụng bồi ta, một ngày kia đệ thật sự rời đi, ta cũng không… cô đơn như vậy!
Khi Diệu Nhất Nương nói những lời này tâm dã nhẹ run lên một cái, đáy lòng xuất hiện một thanh âm: Thật sự không cô đơn sao?
Sở Mặc thở dài một tiếng, nói:
- Vậy được rồi.
Nói xong cầm bình đan dược khác cho Sở Yên.Ánh mắt của Diệu Nhất Nương trở nên có phần dại ra, nhìn Sở Mặc, lẩm bẩm:
- Đệ đến cuối cùng là còn bao nhiêu? Loại đan dược này ló ra một viên thôi… đã có thể làm cho cả thành Viêm Hoàng rơi vào sự điên cuồng rồi, thiếu gia của ta… lúc này mới có nửa năm thôi đó…
Sở Yên có chút run rẩy nhận lấy bình đan dược này, sau đó thật sự nghiêm túc nói:
- Công tử, sau một tháng ta sẽ trở thành cây đao sắc bén nhất bên cạnh người!
…Trở lại Phàn phủ, khôi phục lại dáng vẻ vốn có rồi ngồi trên ghế trong phòng của mình, trong lòng Sở Mặc vẫn có chút nặng nề. Hắn không biết mình làm vậy là đúng hay sai nữa.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân là sư phụ của hắn đến từ Tiên giới nên tầm mắt của Sở Mặc rất cao, không khoa trương chút nào khi nói tầm mắt của Sở Mặc ở trên đời này gần như là không có ai có thể so sánh.
- Đây không phải là vấn đề có muốn hay không mà là vấn đề năng lực. Tỷ chỉ là một con bồ câu nhưng vận may lại quá tốt, gặp một con hùng ưng nhỏ có thể bay lượn cùng với nó một đoạn đã là rất may mắn rồi, Sở Yên, muội nói có phải như vậy hay không?
- Hả? muội... đúng, đúng vậy!
Sở Yên dường như đang suy nghĩ cái gì nên có chút thất thần, nghe thấy Diệu Nhất Nương hỏi nàng mới hoảng sợ vội trả lời.Diệu Nhất Nương nhìn sâu Sở Yên một cái, sau đó nói với Sở Mặc:
- Cầm đến đây đi, thiếu gia của ta, dù sao đời này tỷ cũng sẽ là người của ngươi.
- Cái gì mà người của ta...
Sở Mặc đầu đầy hắc tuyến nhưng vẫn đưa bình đan dược trong tay cho Diệu Nhất Nương:
- Bên trong tổng cộng có 3 viên thuốc, mười ngày dùng một lần, như thế có thể giúp tỷ thích ứng với mỗi một cảnh giới. Ánh mắt Sở Yên không nháy một cái mà nhìn bình đan dược kia, trong mắt tràn đầy sự hâm mộ.Sở Mặc nhìn Sở Yên một thoáng, nói:
- Thiên phú của muội cũng không hề kém, muội cũng muốn đi đường tắt này sao?
Diệu Nhất Nương nhàn nhạt nói:
- Phải suy nghĩ kỹ xem bản thân mình muốn cái gì rồi hãy quyết định.
Sở Yên vốn đã quyết tâm nghe xong lời này thì hơi nao nao, nhìn Diệu Nhất Nương. Diệu Nhất Nương nói:
- Vị đại thiếu gia này nhà ta sau này nhất định sẽ phá vỡ hư không mà đi, nếu như muốn đi theo hắn mà chỉ có Kim Thạch Chi Cảnh hiểnnhiên là không đủ.
Sở Yên có phần kinh ngạc nhìn Sở Mặc, trầm mặc một lúc rồi mới yếu ớt nói:
- Một ngày kia sẽ rất nhanh phải không?
- Ta cũng không biết.
Trong đầu Sở Mặc hiện ra gương mặt tuyệt mĩ của Kỳ Tiêu Vũ, trong lòng hơi có phần đau đớn.
Sở Yên suy nghĩ một lúc, sau đó thản nhiên cười một tiếng:
- Công tử, ta cũng muốn một viên đan dược như vậy, chẳng biếtcông tử có chịu cho hay không?
Sở Mặc chăm chú nhìn Sở Yên:
- Muội cũng muốn?
- Đúng!
Trong con ngươi Sở Yên bịt kín một tầng sương mù nhàn nhạt, nhẹ giọng nói:
- Trước kia chưa gặp được công tử, Sở Yên chỉ là một cây đao... một cây đao trong tay Vương phi nương nương, Sở Yên đã từng nói thân vương Hạ Kinh không phải là người tốt lành gì, thật ra thì chính bản thân Sở Yên... làm sao là người tốt được? Gặp được công tử rồi, Sở Yênmới thật sự được làm người.
Sở Yên nhìn Sở Mặc:
- Cho nên Sở Yên nguyện vì công tử làm bất cứ chuyện gì! Nếu công tử trước mắt cần người giúp sức, cần trợ thủ, như thế thì để Sở Yên lần nữa làm cây đao kia là được rồi. Sở Yên rất vui lòng!
Sở Mặc chau mày nhìn Sở Yên có phần do dự.
Từ chỗ của Hạ Kinh lấy được nhiều dược liệu cao cấp như thế, trừ cho Ma Quân luyện chế giải dược ra thì Sở Mặc còn luyện chế hơn mười mấy viên đan dược có thể đột phá đến Kim Thạch Chi Cảnh. Khối ngọcnày giống như là một đan sư sâu không lường được, phàm là đan dược mà thế gian này có, chỉ cần Sở Mặc có thể nghĩ đến mục tiêu thì ngọc đều có thể đưa ra phương pháp luyện đan tinh chuẩn tương đương.
Nói cách khác, chỉ cần Sở Mặc có thể có được dược liệu cần để luyện đan thì... trên lý thuyết, toàn bộ đan dược trên cõi đời này, ngọc đều có thể luyện chế ra được.
Cho nên Sở Mặc nhíu mày, cũng không phải là tiếc gì đan dược này. Hắn là không muốn Sở Yên cứ hủy tương lai có cơ hội đột phá lên tầng cao hơn của mình như vậy.Sở Yên khác Diệu Nhất Nương. Tình cảnh của Diệu Nhất Nương bây giờ rất không tốt, đối phương đã biết thân phận của nàng rồi, lần này bị thua thiệt như thế, lần sau người tới khẳng định là còn mạnh hơn! Mà nàng lại không thể cả đời trốn chạy như thế này được.
Một ngày nào đó sẽ phải đối mặt với những cường địch kia, bởi thế, biện pháp tốt nhất là có thể dùng thời gian ngắn nhất để tăng cảnh giới của mình lên cao nhất có thể, như thế mới có thể trong lúc nguy cấp tiếp theo mà bình yên vượt qua được.
Hoàng cấp tầng thứ sáu, cường giả tung hoành trong trần thế, trên cơ bản đã đủ rồi.Võ giả Luyện Tâm kỳ trên đời này đã là năng lực cường đại rồi… bọn họ gần như sẽ không đến nơi thế tục này.
- Muội khó khăn lắm mới được trở về làm người, vì sao lại muốn đi làm cây đao kia?
Sở Mặc cau mày, nhìn Sở Yên.
Sở Yên tự nhiên cười như hoa nở, nói:
- Làm cây đao của công tử, Sở Yên cam tâm tình nguyện. Hơn nữa, Kim Thạch Chi Cảnh này, tung hoành trong thế tục là cường nhân rồi đó, sau này có môt ngày cho dù công tử thực sự có thể phá vỡ hư không mà đi, Sở Yên ở nơi hồng trần này cũng coi như là cao thủ chân chính.Cho dù là Hoàng đế cũng phải ngước lên cao mà nhìn ta. Đời này có thể sống đến nước đó đã đáng giá rồi!
Diệu Nhất Nương nhìn trong ánh mắt của Sở Yên tràn đầy tán thưởng, thầm nghĩ: Tiểu cô nương này quả thực là quá thông minh! Phá vỡ hư không? Trên đời này đã mấy trăm năm cũng không có loại khả năng lớn nhường này xuất hiện! Muốn thông qua tu luyện mà từng bước một đi tới vị trí kia thì không khác gì muốn đi lên trời cả.Có thể thật sự nhận thức rõ bản thân mình là một chuyện vô cùng khó khăn, đáng quý là nàng tuổi còn nhỏ đã hiểu được điểm này rồi. Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, khẽ giọng nói:
- Cho nàng đi, vừa đúng có thêm muội muội này phụng bồi ta, một ngày kia đệ thật sự rời đi, ta cũng không… cô đơn như vậy!
Khi Diệu Nhất Nương nói những lời này tâm dã nhẹ run lên một cái, đáy lòng xuất hiện một thanh âm: Thật sự không cô đơn sao?
Sở Mặc thở dài một tiếng, nói:
- Vậy được rồi.
Nói xong cầm bình đan dược khác cho Sở Yên.Ánh mắt của Diệu Nhất Nương trở nên có phần dại ra, nhìn Sở Mặc, lẩm bẩm:
- Đệ đến cuối cùng là còn bao nhiêu? Loại đan dược này ló ra một viên thôi… đã có thể làm cho cả thành Viêm Hoàng rơi vào sự điên cuồng rồi, thiếu gia của ta… lúc này mới có nửa năm thôi đó…
Sở Yên có chút run rẩy nhận lấy bình đan dược này, sau đó thật sự nghiêm túc nói:
- Công tử, sau một tháng ta sẽ trở thành cây đao sắc bén nhất bên cạnh người!
…Trở lại Phàn phủ, khôi phục lại dáng vẻ vốn có rồi ngồi trên ghế trong phòng của mình, trong lòng Sở Mặc vẫn có chút nặng nề. Hắn không biết mình làm vậy là đúng hay sai nữa.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân là sư phụ của hắn đến từ Tiên giới nên tầm mắt của Sở Mặc rất cao, không khoa trương chút nào khi nói tầm mắt của Sở Mặc ở trên đời này gần như là không có ai có thể so sánh.