Chương : 220
- Ý của ngươi là… Để cho phụ hoàng phong nàng làm phi?
Hạ Anh híp mắt hỏi.
Hạ Hùng lắc đầu:
- Phụ hoàng đã từng này tuổi, trong cung hằng năm có vô số tú nữ, người xinh đẹp nào không có? Ngươi nhìn thấy phụ hoàng sủng hạnh người nào chưa? Hơn nữa, nếu phụ hoàng phong nàng làm phi rất dễ bị sự lên án của người trong thiên hạ. Chúng ta nếu dám đưa ra ý kiến này, khẳng định phụ hoàng từ chối một hơi còn có thể hung hăng mà mắng chúng ta không có lòng tốt.
-Vậy ý của ngươi là?
Hạ Anh vẻ mặt khó hiểu.
- Ý của ta là, hoàng huynh…. Cưới nữ nhân này!
Hạ Hùng cười ha hả nói:
- Hoàng huynh thân là Thái tử cưới một đệ tử môn phái nghèo túng, căn bản mà nói cũng là đã xem trọng nàng rồi. Hơn nữa, cứ như vậy chẳng khác gì càng khiến phụ hoàng an tâm hơn! Mà quan trọng nhất là hoàng huynh có thể qua chuyện này thể hiện rõ đối với phụ hoàng, chứng tỏ…. Muốn làm dịu đi quan hệ với bọn Sở Mặc! Cứ như vậy, phụ hoàng lập tức hoàn toàn không có lý do gì để cự tuyệt!
Trong con ngươi Hạ Anh hiện lên tia động tâm. Diệu Nhất Nương là đệ nhất mỹ nữ Viêm Hoàng Thành, cũng không phải do ai ban tặng mà là tất cả mọi người ở Viêm Hoàng Thành công nhận!
Giống như Hạ Hùng nói vậy, hiện giờ thân phận và địa vị của Diệu Nhất Nương đã hoàn toàn không giống ngày xưa. Như vậy, nếu cưới nàng cũng không có lỗ.
- Đề nghị này của ngươi cũng không tệ, tuy nhiên phụ hoàng có thể hoài nghi chúng ta muốn khống chế học viện này không?
Hạ Anh hơi khẽ cau mày hỏi.
- Hoàng Huynh, ngươi cũng đừng quá lo lắng, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao? Phụ hoàng….Mới là viện trưởng của học viện này đó!
Hạ Hùng cười nói.
- Nói như vậy…. Chuyện này….. Có thể được không?
- Đương nhiên được!
Hạ Hùng cười nói:
- Chẳng những có thể nắm lấy một bộ phận lớn của học viện trong tay mình, hơn nữa còn có thể cho tiểu tử kia một kích trí mạng! Nghe nói, hắn cùng với Diệu Nhất Nương tình như tỷ đệ. Tuy nhiên nếu là nữ nhân…. Cho dù có yêu thương đệ đệ như thế nào, thì sau khi lập gia đình cũng sẽ hướng về phía nhà chồng đấy.
- Ha ha ha ha, nếu chỉ có vậy, bổn cung nhất định muốn biết, nếu như tiểu súc sinh kia sau khi biết được chuyện này sẽ có vẻ mặt như thế nào?
Hạ Anh đổi giận thành vui, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
- Hoàng huynh, thật ra….
Hạ Hùng nhìn Hạ Anh có chút do dự nói.
- Có lời gì thì nói thẳng, giữa huynh đệ chúng ta còn muốn che giấu sao?
Tâm tình Hạ Anh thật tốt mà cười nói.
Hạ Hùng gật đầu nói:
- Kỳ thật nếu có cơ hội, ta ngược lại muốn đề nghị hoàng huynh cùng với tiểu tử kia làm dịu mối quan hệ đi.
Sắc mặt Hạ Anh trầm lại, cả giận nói:
- Điều đó không có khả năng! Hắn ở ngay trước mặt bổn cung, chém Triệu Nghị. Lại làm cho lão tam phải đi tận vùng Bắc Cương lạnh giá, mười năm không thể trở về. Giữa bổn cung và hắn tuyệt đối không có khả năng hòa hoãn! Những lời như vậy sau này đừng nhắc lại lần nữa!
Hạ Hùng còn nữa câu nói kẹt lại trong cổ họng không nói ra. Kỳ thật y muốn nói với Thái tử rằng phụ hoàng đối với tiểu tử Sở Mặc kia, dường như hơi quá cưng chiều rồi!
Hơn nữa Binh Mã Đại Nguyên Soái và Thủ Phụ nội các đồng thời nâng đỡ.
Mạng lưới quan hệ của thiếu niên này, có chút hùng mạnh dọa người rồi!
Bất kể là hoàng thượng hay là hai vị văn võ đại lão kia. Ba người này tùy tiện đưa ra một ý niệm trong đầu, có thể nắm giữ sinh mạng của vô số người, căn bản cũng không có đạo lý mà yêu thích một thiếu niên mười mấy tuổi.
Cho dù là con riêng của phụ hoàng y….. Cũng không có khả năng!
Con ruột cũng chưa có được đãi ngộ này, nói chi là con riêng.
Cho nên, về mặt này phải có điều kỳ lạ!
Tuy rằng bây giờ còn chưa có nhìn ra nguyên nhân trong đó, nhưng trực giác của Hạ Hùng nói cho y biết rằng, sự tình trong đó khẳng định không có đơn giản như vậy. Nếu gây chuyện không tốt chính là tăng lên đến đại sự của quốc gia.
Chỉ tiếc, Hạ Anh căn bản là không có cho y có cơ hội tiếp tục nói chuyện. Y vừa mới nói có một câu thì Hạ Anh lập tức nổi giận đùng đùng.
Trong lòng Hạ Hùng âm thầm thở dài, cũng chỉ có thể tạm gác suy nghĩ này qua một bên.
Tin tức làm rung động không chỉ Đông cung Thái tử của Đại Hạ.
Phân bộ Chu Tước Hội đặt ở đại lục Thanh Long, cũng bị rung động thật lớn.
Trên thực tế, phân bộ Chu Tước Hội bên này đã nhận được tin tức từ sớm, cũng đã trải qua một phen chấn động dữ dội rồi.
Một trưởng lão cấp hoàng kim, một chấp sự cấp bạch kim, hai người là thanh đồng quản sự có thể thăng lên cấp bạch kim chấp sự bất cứ lúc nào, tổ đội bốn người ở trong thế tục này có thể dễ dàng tàn sát hàng loạt dân trong thành!
Nhưng toàn quân bị diệt, tổn thất ở Viêm Hoàng Thành của Đại Hạ.
Tin tức này, đừng nói là phân bộ của Đại lục Thanh Long, cho dù có là tổng bộ của Chu Tước Hội biết được cũng đều phải chịu một sự rung động vô cùng to lớn.
Nhất là hai người thanh đồng quản sự kia, một người là một trong mười hai đệ tử của Phiêu Diêu Cung năm đó, một người khác cũng là con trai của một trưởng lão trong môn phái cỡ trung của đại lục Chu Tước.
Người trước đã chết thì cũng thôi, dù sao thì phần nàng kia kế thừa Phiêu Diêu Cung cũng đã bị Chu Tước Hội đoạt được. Nhưng cái chết của người thứ hai làm cho một đám cao tầng của phân bộ Chu Tước Hội bên này ít nhiều có chút đau đầu.
Bởi vì ai cũng biết, trưởng lão môn phái hạng trung kia, thực lực chẳng những cao hơn nữa còn là đứa con mà hắn nuông chiều vô cùng!
Loại người này: Đứa con rơi một sợi tóc cũng có thể diệt cả nhà người ta.
Một người như vậy, con y chết rồi làm sao có thể chịu để yên? Cho dù coi như là oan có đầu nợ có chủ, nhưng phân bộ Chu Tước Hội bên này ít nhất cũng phải một phen đau đầu.
Điều làm cho bọn họ không thể chấp nhận được là sự hy sinh của hoàng kim trưởng lão.
Đường đường là hoàng kim trưởng lão, hoàng cấp tầng sáu…. cường nhân Tung hoành trong cuộc sống, làm sao lại có thể hy sinh ở trong Viêm Hoàng Thành này?
Chẳng lẽ là do người của Thanh Long đường làm?
Người của Chu Tước Hội cũng hiểu rõ, chuyện này là do bàn tay của họ quá dài, có phần tò mò vượt quá giới hạn. Khiến cho Thanh Long đường sinh bất mãn. Đây cũng là chuyện bình thường.
Nhất là trong lúc này còn có dính đến chuyện kế thừa của Phiêu Diêu Cung.
Thứ này…. Ai cũng biết được giá trị không thể lường được!
Bởi vậy, quả thật Thanh Long đường cũng có lý do mà ra tay với những người kia.
Hạ Anh híp mắt hỏi.
Hạ Hùng lắc đầu:
- Phụ hoàng đã từng này tuổi, trong cung hằng năm có vô số tú nữ, người xinh đẹp nào không có? Ngươi nhìn thấy phụ hoàng sủng hạnh người nào chưa? Hơn nữa, nếu phụ hoàng phong nàng làm phi rất dễ bị sự lên án của người trong thiên hạ. Chúng ta nếu dám đưa ra ý kiến này, khẳng định phụ hoàng từ chối một hơi còn có thể hung hăng mà mắng chúng ta không có lòng tốt.
-Vậy ý của ngươi là?
Hạ Anh vẻ mặt khó hiểu.
- Ý của ta là, hoàng huynh…. Cưới nữ nhân này!
Hạ Hùng cười ha hả nói:
- Hoàng huynh thân là Thái tử cưới một đệ tử môn phái nghèo túng, căn bản mà nói cũng là đã xem trọng nàng rồi. Hơn nữa, cứ như vậy chẳng khác gì càng khiến phụ hoàng an tâm hơn! Mà quan trọng nhất là hoàng huynh có thể qua chuyện này thể hiện rõ đối với phụ hoàng, chứng tỏ…. Muốn làm dịu đi quan hệ với bọn Sở Mặc! Cứ như vậy, phụ hoàng lập tức hoàn toàn không có lý do gì để cự tuyệt!
Trong con ngươi Hạ Anh hiện lên tia động tâm. Diệu Nhất Nương là đệ nhất mỹ nữ Viêm Hoàng Thành, cũng không phải do ai ban tặng mà là tất cả mọi người ở Viêm Hoàng Thành công nhận!
Giống như Hạ Hùng nói vậy, hiện giờ thân phận và địa vị của Diệu Nhất Nương đã hoàn toàn không giống ngày xưa. Như vậy, nếu cưới nàng cũng không có lỗ.
- Đề nghị này của ngươi cũng không tệ, tuy nhiên phụ hoàng có thể hoài nghi chúng ta muốn khống chế học viện này không?
Hạ Anh hơi khẽ cau mày hỏi.
- Hoàng Huynh, ngươi cũng đừng quá lo lắng, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao? Phụ hoàng….Mới là viện trưởng của học viện này đó!
Hạ Hùng cười nói.
- Nói như vậy…. Chuyện này….. Có thể được không?
- Đương nhiên được!
Hạ Hùng cười nói:
- Chẳng những có thể nắm lấy một bộ phận lớn của học viện trong tay mình, hơn nữa còn có thể cho tiểu tử kia một kích trí mạng! Nghe nói, hắn cùng với Diệu Nhất Nương tình như tỷ đệ. Tuy nhiên nếu là nữ nhân…. Cho dù có yêu thương đệ đệ như thế nào, thì sau khi lập gia đình cũng sẽ hướng về phía nhà chồng đấy.
- Ha ha ha ha, nếu chỉ có vậy, bổn cung nhất định muốn biết, nếu như tiểu súc sinh kia sau khi biết được chuyện này sẽ có vẻ mặt như thế nào?
Hạ Anh đổi giận thành vui, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
- Hoàng huynh, thật ra….
Hạ Hùng nhìn Hạ Anh có chút do dự nói.
- Có lời gì thì nói thẳng, giữa huynh đệ chúng ta còn muốn che giấu sao?
Tâm tình Hạ Anh thật tốt mà cười nói.
Hạ Hùng gật đầu nói:
- Kỳ thật nếu có cơ hội, ta ngược lại muốn đề nghị hoàng huynh cùng với tiểu tử kia làm dịu mối quan hệ đi.
Sắc mặt Hạ Anh trầm lại, cả giận nói:
- Điều đó không có khả năng! Hắn ở ngay trước mặt bổn cung, chém Triệu Nghị. Lại làm cho lão tam phải đi tận vùng Bắc Cương lạnh giá, mười năm không thể trở về. Giữa bổn cung và hắn tuyệt đối không có khả năng hòa hoãn! Những lời như vậy sau này đừng nhắc lại lần nữa!
Hạ Hùng còn nữa câu nói kẹt lại trong cổ họng không nói ra. Kỳ thật y muốn nói với Thái tử rằng phụ hoàng đối với tiểu tử Sở Mặc kia, dường như hơi quá cưng chiều rồi!
Hơn nữa Binh Mã Đại Nguyên Soái và Thủ Phụ nội các đồng thời nâng đỡ.
Mạng lưới quan hệ của thiếu niên này, có chút hùng mạnh dọa người rồi!
Bất kể là hoàng thượng hay là hai vị văn võ đại lão kia. Ba người này tùy tiện đưa ra một ý niệm trong đầu, có thể nắm giữ sinh mạng của vô số người, căn bản cũng không có đạo lý mà yêu thích một thiếu niên mười mấy tuổi.
Cho dù là con riêng của phụ hoàng y….. Cũng không có khả năng!
Con ruột cũng chưa có được đãi ngộ này, nói chi là con riêng.
Cho nên, về mặt này phải có điều kỳ lạ!
Tuy rằng bây giờ còn chưa có nhìn ra nguyên nhân trong đó, nhưng trực giác của Hạ Hùng nói cho y biết rằng, sự tình trong đó khẳng định không có đơn giản như vậy. Nếu gây chuyện không tốt chính là tăng lên đến đại sự của quốc gia.
Chỉ tiếc, Hạ Anh căn bản là không có cho y có cơ hội tiếp tục nói chuyện. Y vừa mới nói có một câu thì Hạ Anh lập tức nổi giận đùng đùng.
Trong lòng Hạ Hùng âm thầm thở dài, cũng chỉ có thể tạm gác suy nghĩ này qua một bên.
Tin tức làm rung động không chỉ Đông cung Thái tử của Đại Hạ.
Phân bộ Chu Tước Hội đặt ở đại lục Thanh Long, cũng bị rung động thật lớn.
Trên thực tế, phân bộ Chu Tước Hội bên này đã nhận được tin tức từ sớm, cũng đã trải qua một phen chấn động dữ dội rồi.
Một trưởng lão cấp hoàng kim, một chấp sự cấp bạch kim, hai người là thanh đồng quản sự có thể thăng lên cấp bạch kim chấp sự bất cứ lúc nào, tổ đội bốn người ở trong thế tục này có thể dễ dàng tàn sát hàng loạt dân trong thành!
Nhưng toàn quân bị diệt, tổn thất ở Viêm Hoàng Thành của Đại Hạ.
Tin tức này, đừng nói là phân bộ của Đại lục Thanh Long, cho dù có là tổng bộ của Chu Tước Hội biết được cũng đều phải chịu một sự rung động vô cùng to lớn.
Nhất là hai người thanh đồng quản sự kia, một người là một trong mười hai đệ tử của Phiêu Diêu Cung năm đó, một người khác cũng là con trai của một trưởng lão trong môn phái cỡ trung của đại lục Chu Tước.
Người trước đã chết thì cũng thôi, dù sao thì phần nàng kia kế thừa Phiêu Diêu Cung cũng đã bị Chu Tước Hội đoạt được. Nhưng cái chết của người thứ hai làm cho một đám cao tầng của phân bộ Chu Tước Hội bên này ít nhiều có chút đau đầu.
Bởi vì ai cũng biết, trưởng lão môn phái hạng trung kia, thực lực chẳng những cao hơn nữa còn là đứa con mà hắn nuông chiều vô cùng!
Loại người này: Đứa con rơi một sợi tóc cũng có thể diệt cả nhà người ta.
Một người như vậy, con y chết rồi làm sao có thể chịu để yên? Cho dù coi như là oan có đầu nợ có chủ, nhưng phân bộ Chu Tước Hội bên này ít nhất cũng phải một phen đau đầu.
Điều làm cho bọn họ không thể chấp nhận được là sự hy sinh của hoàng kim trưởng lão.
Đường đường là hoàng kim trưởng lão, hoàng cấp tầng sáu…. cường nhân Tung hoành trong cuộc sống, làm sao lại có thể hy sinh ở trong Viêm Hoàng Thành này?
Chẳng lẽ là do người của Thanh Long đường làm?
Người của Chu Tước Hội cũng hiểu rõ, chuyện này là do bàn tay của họ quá dài, có phần tò mò vượt quá giới hạn. Khiến cho Thanh Long đường sinh bất mãn. Đây cũng là chuyện bình thường.
Nhất là trong lúc này còn có dính đến chuyện kế thừa của Phiêu Diêu Cung.
Thứ này…. Ai cũng biết được giá trị không thể lường được!
Bởi vậy, quả thật Thanh Long đường cũng có lý do mà ra tay với những người kia.