Chương : 235
Sở Mặc nói:
- Sư phụ ta hành tung bất định, hơn nữa gần như chẳng giao tế gì với thế gian này. Ta muốn gặp mặt cũng vô cùng khó khăn.
Đạm Đài tiên sinh gật đầu:
- Kỳ nhân tính tình như vậy, cũng là điều đương nhiên.Sở Mặc nói:
- Như thế này đi, chút nữa ta chuẩn bị một phương thuốc, Hoàng thượng chuẩn bị dược liệu theo phương thuốc này. Có một số dược liệu ta có, nhưng có một số... vượt quá khả năng của ta.
Hoàng thượng gật đầu, y biết Sở Mặc luyện thuốc cho Hạ Kinh, có lẽ trong tay vẫn còn một chút dược liệu. Liền nói:
- Ngươi cứ liệt kê tất cả các thứ cần ra, nếu có thể tìm được, ta nhất định sẽ tìm.
Hoàng thượng với nói vừa quay về hướng Đạm Đài tiên sinh:
- Tiên sinh hãy kiên trì một chút, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.Đạm Đài tiên sinh gật đầu:
- Không sao, kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa, chắc là không có vấn đề gì.
Rồi lại nói với Sở Mặc:
- Làm phiền tiểu hữu rồi.
Sở Mặc cười nói:
- Tiên sinh trấn thủ hoàng cung, vì sự yên ổn của Đại Hạ mà trả giá không biết bao nhiêu, vãn bối tâm phục khẩu phục. Vì vậy, Đạm Đài tiên sinh cứ yên tâm, vãn bối nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Trong mắt Đạm Đài tiên sinh lộ ra vài phần cản động, chủ động nói:
- Nghe nói tiểu hữu muốn thành lập học viện? Nếu lão phu có thể phục hồi, nhất định sẽ đi giúp tiểu hữu.
Mắt Sở Mặc sáng lên, trong lòng thầm nhủ lão nhân gia đúng là người hiểu lễ nghĩa.
- Vậy đa tạ Đạm Đài tiên sinh rồi!
Sở Mặc ôm quyền hướng về ông lão.
Hoàng thượng ở bên cạnh, thầm than trong lòng:
- Tên quỷ nhỏ này, lôi gần hết cường nhân cao cấp nhất thành Viêm Hoàng về bên mình. Xem ra, học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung này, chung quy vẫn là của bọn họ!
Tuy nhiên trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, Hoàng thượng cũng đã nghĩ thông suốt.
Căn nguyên của vấn đề, nếu thực sự truy tìm, thật ra là do Hoàng thượng.Nếu y không bị Thái Tử nói khích, ban đạo thánh chỉ tứ hôn ấy, thì Thẩm Tinh Tuyết cũng không nảy ra ý nghĩ dẫn Diệu Nhất Nương vào Phi Tiên. Như vậy, cũng sẽ không có chuyện hai mắt Thái Tử bị hủy, Đạm Đài tiên sinh trọng thương cũng là chuyện xảy ra sau những chuyện trên.
Tuy trong lòng phẫn nộ nhi nữ một lòng một dạ nghĩ cho người ngoài, nhưng Hoàng thượng anh minh, nhi nữ muốn báo đáp ân tình của Sở Mặc, làm như vậy, cũng không có gì đáng trách.
Vì thế, xét cho cùng căn nguyên chuyện này bắt đầu từ đạo thánh chỉ kia của Hoàng thượng.Sau đó, Sở Mặc theo Hoàng thượng cáo từ Đạm Đài tiên sinh, rời khỏi địa cung quay về hoàng cung.
Sở Mặc viết một số dược liệu cần thiết đưa cho Hoàng thượng, cáo biệt rời đi.
Vừa mới trở về phủ, có hạ nhân tới đưa thiếp mời, nói lúc hắn không ở phủ có người đưa tới.
Sở Mặc mở thiếp mời ra, đọc nội dung bên trong thấy trong lòng nao nao.Thiếp mời này không ngờ lại là của Vương Đại Phát gửi tới.
Trên đó ghi tối nay mời Sở Mặc dự yến ở phủ Vương Đại Phát.
Còn lại không hề nhắc đến một chữ mục đích yến hội và những ai tham gia.
Trong lòng Sở Mặc ít nhiều cảm thấy nghi hoặc. Là trưởng lão Hoàng Kim của Thanh Long Đường, Vương Đại Phát làm bất cứ chuyện gì cũng không hề tùy ý.
Bệnh đau đầu của y, chắc phải chữa khỏi rồi chứ, trừ khi hắn khôngtin số đan dược kia, lén đi kiểm tra... như vậy, y đừng hòng nghĩ Sở Mặc sẽ luyện thuốc lại cho y.
Một tấm thiệp mời, không hề nói rõ mục đích...
Sở Mặc thầm nghĩ trong lòng, nhìn tấm thiếp mời, thoáng chốc hình như nghĩ ra điều gì đó.
Sau đấy, gọi người phân phó:
- Chuẩn bị y phục để tối ta tham dự yến hội.
Ánh chiều tà le lói chiếu qua làn sương mù trước khi tắt hẳn.Chạng vạng tối, xe ngựa của Sở Mặc đã đến cửa “Vương phủ“.
Có người tới đón, dẫn Sở Mặc hướng về đại sảnh yến hội.
Sở Mặc tùy ý hỏi:
- Chủ nhân nhà ngươi đâu?
Người tới đón Sở Mặc là một người hầu, tuổi tác cũng không lớn, trông khoảng mười tám mười chín tuổi, hướng vế phía Sở Mặc, nhe răng ra cười:
- Sở công tử xin đừng trách, chủ nhân đang đón khách quý, đặc biệt dặn dò tiểu nhân giải thích cho Sở công tử, người không thể đích thântiếp đón được.
- Vậy à, yến hội hôm nay có nhiều người không?
Sở Mặc lại hỏi.
Người hầu nam trẻ tuổi nhìn trái nhìn phải, hạ giọng nói:
- Người... thì không ít, nhưng ai cũng hết sức ít lời.
Đuôi lông mày Sở Mặc khẽ nhíu, hắn đã gần hiểu, người tới yến hội hôm nay chắc là người của Thanh Long Đường.
Mặc dù Thanh Long Đường có ảnh hưởng tương đối lớn trên cả đạilục. Hơn thế nữa, cũng có đủ thành phần bao gồm con cháu hoàng tộc coi thường thế tục. Nhưng bọn họ vô cùng khiêm tốn. Dù không phải người hoàng tộc có quyền có thế sẽ làm như vậy.
Vì cứ cho bọn họ có quyền lực, nhưng suy cho cùng... vẫn phải sống ở thế tục này. Nếu có nhiều tiền nhiều quyền có thể đến nơi của hoàng gia ở.
Vì lẽ đó, hai bên càng cố gắng duy trì sự ăn ý ngầm này.
Sở Mặc không hỏi gì thêm nữa, đi theo người hầu trẻ tuổi, bước vào sảnh tổ chức yến hội.Sở Mặc vừa bước vào, cảm thấy không khí trong phòng khẽ thay đổi. Có rất nhiều người đang nói chuyện với nhau đều ngừng lại, cùng nhìn về hướng cửa ra vào.
Bên trong sảnh yến hội không đông, chỉ khoảng ba năm bốn mươi người.
Có rất nhiều người tò mò hướng ánh mắt về phía Sở Mặc. Như đang nói: Hắn là Sở Mặc sao?
Đồng thời, Sở Mặc cũng cảm thấy vài ánh mắt... không hề hữu hảo chút nào.Sở Mặc hướng về mấy ánh mắt đó, phát hiện ra tuổi tác của chủ nhân mấy ánh mắt đó tương đương so với mình, đều khoảng mười bốn mười lăm tuổi. Cử chỉ cao quý, y phục thoáng qua thì không hề khác biệt, nhưng nhìn kỹ lại chất liệu, gia công tinh xảo, hẳn nhiên là xuất thân từ gia đình danh giá.
Lúc này, từ bên trong truyền ra một tiếng cười sang sảng:
- Lão đệ Sở Mặc tới rồi? Ha ha, Lão ca không tới nghênh đón từ xa, mong hiền đệ thứ tội!
Vương Đại Phát vừa đứng dậy vừa hướng về phía Sở Mặc nói:
- Vị này là Sở Mặc, tôn tử (cháu) của Phàn lão tướng quân. Mọingười đừng coi thường Sở công tử thật sự rất lợi hại. Bệnh đau đầu bấy nhiêu năm của ta được công tử đây trị khỏi. Mọi người cũng nghe về Hạ Kinh thân vương rồi chứ? Không thể nhân đạo (làm chuyện nam nữ), tìm danh y khắp nơi nhưng chẳng ai chữa được. Sở công tử của chúng ta ra tay, đã trị khỏi bệnh cho ngài ấy rồi.
Vương Đại Phát nói xong, đi về phía Sở Mặc:
- Hiền đệ đừng trách lão ca không nói rõ với ngươi trước, những người ở đây đều là nhân vật có tiếng của Thanh Long Đường. Lão ca sợ tin tức lọt ra ngoài sẽ gây bất lợi cho hiền đệ, vì vậy không thông tri trước.Sở Mặc khẽ mỉm cười, hướng về phía mọi người gật đầu.
- Sư phụ ta hành tung bất định, hơn nữa gần như chẳng giao tế gì với thế gian này. Ta muốn gặp mặt cũng vô cùng khó khăn.
Đạm Đài tiên sinh gật đầu:
- Kỳ nhân tính tình như vậy, cũng là điều đương nhiên.Sở Mặc nói:
- Như thế này đi, chút nữa ta chuẩn bị một phương thuốc, Hoàng thượng chuẩn bị dược liệu theo phương thuốc này. Có một số dược liệu ta có, nhưng có một số... vượt quá khả năng của ta.
Hoàng thượng gật đầu, y biết Sở Mặc luyện thuốc cho Hạ Kinh, có lẽ trong tay vẫn còn một chút dược liệu. Liền nói:
- Ngươi cứ liệt kê tất cả các thứ cần ra, nếu có thể tìm được, ta nhất định sẽ tìm.
Hoàng thượng với nói vừa quay về hướng Đạm Đài tiên sinh:
- Tiên sinh hãy kiên trì một chút, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.Đạm Đài tiên sinh gật đầu:
- Không sao, kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa, chắc là không có vấn đề gì.
Rồi lại nói với Sở Mặc:
- Làm phiền tiểu hữu rồi.
Sở Mặc cười nói:
- Tiên sinh trấn thủ hoàng cung, vì sự yên ổn của Đại Hạ mà trả giá không biết bao nhiêu, vãn bối tâm phục khẩu phục. Vì vậy, Đạm Đài tiên sinh cứ yên tâm, vãn bối nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Trong mắt Đạm Đài tiên sinh lộ ra vài phần cản động, chủ động nói:
- Nghe nói tiểu hữu muốn thành lập học viện? Nếu lão phu có thể phục hồi, nhất định sẽ đi giúp tiểu hữu.
Mắt Sở Mặc sáng lên, trong lòng thầm nhủ lão nhân gia đúng là người hiểu lễ nghĩa.
- Vậy đa tạ Đạm Đài tiên sinh rồi!
Sở Mặc ôm quyền hướng về ông lão.
Hoàng thượng ở bên cạnh, thầm than trong lòng:
- Tên quỷ nhỏ này, lôi gần hết cường nhân cao cấp nhất thành Viêm Hoàng về bên mình. Xem ra, học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung này, chung quy vẫn là của bọn họ!
Tuy nhiên trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, Hoàng thượng cũng đã nghĩ thông suốt.
Căn nguyên của vấn đề, nếu thực sự truy tìm, thật ra là do Hoàng thượng.Nếu y không bị Thái Tử nói khích, ban đạo thánh chỉ tứ hôn ấy, thì Thẩm Tinh Tuyết cũng không nảy ra ý nghĩ dẫn Diệu Nhất Nương vào Phi Tiên. Như vậy, cũng sẽ không có chuyện hai mắt Thái Tử bị hủy, Đạm Đài tiên sinh trọng thương cũng là chuyện xảy ra sau những chuyện trên.
Tuy trong lòng phẫn nộ nhi nữ một lòng một dạ nghĩ cho người ngoài, nhưng Hoàng thượng anh minh, nhi nữ muốn báo đáp ân tình của Sở Mặc, làm như vậy, cũng không có gì đáng trách.
Vì thế, xét cho cùng căn nguyên chuyện này bắt đầu từ đạo thánh chỉ kia của Hoàng thượng.Sau đó, Sở Mặc theo Hoàng thượng cáo từ Đạm Đài tiên sinh, rời khỏi địa cung quay về hoàng cung.
Sở Mặc viết một số dược liệu cần thiết đưa cho Hoàng thượng, cáo biệt rời đi.
Vừa mới trở về phủ, có hạ nhân tới đưa thiếp mời, nói lúc hắn không ở phủ có người đưa tới.
Sở Mặc mở thiếp mời ra, đọc nội dung bên trong thấy trong lòng nao nao.Thiếp mời này không ngờ lại là của Vương Đại Phát gửi tới.
Trên đó ghi tối nay mời Sở Mặc dự yến ở phủ Vương Đại Phát.
Còn lại không hề nhắc đến một chữ mục đích yến hội và những ai tham gia.
Trong lòng Sở Mặc ít nhiều cảm thấy nghi hoặc. Là trưởng lão Hoàng Kim của Thanh Long Đường, Vương Đại Phát làm bất cứ chuyện gì cũng không hề tùy ý.
Bệnh đau đầu của y, chắc phải chữa khỏi rồi chứ, trừ khi hắn khôngtin số đan dược kia, lén đi kiểm tra... như vậy, y đừng hòng nghĩ Sở Mặc sẽ luyện thuốc lại cho y.
Một tấm thiệp mời, không hề nói rõ mục đích...
Sở Mặc thầm nghĩ trong lòng, nhìn tấm thiếp mời, thoáng chốc hình như nghĩ ra điều gì đó.
Sau đấy, gọi người phân phó:
- Chuẩn bị y phục để tối ta tham dự yến hội.
Ánh chiều tà le lói chiếu qua làn sương mù trước khi tắt hẳn.Chạng vạng tối, xe ngựa của Sở Mặc đã đến cửa “Vương phủ“.
Có người tới đón, dẫn Sở Mặc hướng về đại sảnh yến hội.
Sở Mặc tùy ý hỏi:
- Chủ nhân nhà ngươi đâu?
Người tới đón Sở Mặc là một người hầu, tuổi tác cũng không lớn, trông khoảng mười tám mười chín tuổi, hướng vế phía Sở Mặc, nhe răng ra cười:
- Sở công tử xin đừng trách, chủ nhân đang đón khách quý, đặc biệt dặn dò tiểu nhân giải thích cho Sở công tử, người không thể đích thântiếp đón được.
- Vậy à, yến hội hôm nay có nhiều người không?
Sở Mặc lại hỏi.
Người hầu nam trẻ tuổi nhìn trái nhìn phải, hạ giọng nói:
- Người... thì không ít, nhưng ai cũng hết sức ít lời.
Đuôi lông mày Sở Mặc khẽ nhíu, hắn đã gần hiểu, người tới yến hội hôm nay chắc là người của Thanh Long Đường.
Mặc dù Thanh Long Đường có ảnh hưởng tương đối lớn trên cả đạilục. Hơn thế nữa, cũng có đủ thành phần bao gồm con cháu hoàng tộc coi thường thế tục. Nhưng bọn họ vô cùng khiêm tốn. Dù không phải người hoàng tộc có quyền có thế sẽ làm như vậy.
Vì cứ cho bọn họ có quyền lực, nhưng suy cho cùng... vẫn phải sống ở thế tục này. Nếu có nhiều tiền nhiều quyền có thể đến nơi của hoàng gia ở.
Vì lẽ đó, hai bên càng cố gắng duy trì sự ăn ý ngầm này.
Sở Mặc không hỏi gì thêm nữa, đi theo người hầu trẻ tuổi, bước vào sảnh tổ chức yến hội.Sở Mặc vừa bước vào, cảm thấy không khí trong phòng khẽ thay đổi. Có rất nhiều người đang nói chuyện với nhau đều ngừng lại, cùng nhìn về hướng cửa ra vào.
Bên trong sảnh yến hội không đông, chỉ khoảng ba năm bốn mươi người.
Có rất nhiều người tò mò hướng ánh mắt về phía Sở Mặc. Như đang nói: Hắn là Sở Mặc sao?
Đồng thời, Sở Mặc cũng cảm thấy vài ánh mắt... không hề hữu hảo chút nào.Sở Mặc hướng về mấy ánh mắt đó, phát hiện ra tuổi tác của chủ nhân mấy ánh mắt đó tương đương so với mình, đều khoảng mười bốn mười lăm tuổi. Cử chỉ cao quý, y phục thoáng qua thì không hề khác biệt, nhưng nhìn kỹ lại chất liệu, gia công tinh xảo, hẳn nhiên là xuất thân từ gia đình danh giá.
Lúc này, từ bên trong truyền ra một tiếng cười sang sảng:
- Lão đệ Sở Mặc tới rồi? Ha ha, Lão ca không tới nghênh đón từ xa, mong hiền đệ thứ tội!
Vương Đại Phát vừa đứng dậy vừa hướng về phía Sở Mặc nói:
- Vị này là Sở Mặc, tôn tử (cháu) của Phàn lão tướng quân. Mọingười đừng coi thường Sở công tử thật sự rất lợi hại. Bệnh đau đầu bấy nhiêu năm của ta được công tử đây trị khỏi. Mọi người cũng nghe về Hạ Kinh thân vương rồi chứ? Không thể nhân đạo (làm chuyện nam nữ), tìm danh y khắp nơi nhưng chẳng ai chữa được. Sở công tử của chúng ta ra tay, đã trị khỏi bệnh cho ngài ấy rồi.
Vương Đại Phát nói xong, đi về phía Sở Mặc:
- Hiền đệ đừng trách lão ca không nói rõ với ngươi trước, những người ở đây đều là nhân vật có tiếng của Thanh Long Đường. Lão ca sợ tin tức lọt ra ngoài sẽ gây bất lợi cho hiền đệ, vì vậy không thông tri trước.Sở Mặc khẽ mỉm cười, hướng về phía mọi người gật đầu.