Chương : 255
- Thế nào rồi Khúc bà bà? Có phát hiện được gì không?
Một người ở bên cạnh hỏi.- Ta cảm thấy hơi quỷ dị. Kim trưởng lão của Thanh Long đường tuy không phải cao thủ bậc nhất nhưng cũng chẳng phải kẻ yếu. Làm sao có thể tự nhiên mất mạng dưới tay tiểu tử kia được?
Có người lo lắng nói.
Khúc bà bà trầm tư một chút, nói:
- Chỗ đó hơi kỳ lạ.
- Cái gì kỳ lạ?
Những người bên cạnh lại hỏi.
Khúc bà bà híp mắt:
- Trên người tiểu tử kia có đồ kỳ quái.
- Ý của bà bà là…
Mấy người xung quanh không hiểu nhìn bà lão.
Khúc bà bà lạnh lùng nói:
- Da trên mặt của các thi thể đều tái đi, có người da đã thâm đen. Nếu ta đoán không sai, trên người tiểu tử kia chắc chắn có vật kịch độc. Với thực lực của hắn, tám chín phần đã dùng hồ ngôn loạn ngữ, lừa gạt bọn người Thanh Long đường, lấy tín nhiệm rồi sau đó giết bọn họ.
- Điều này…Có người nhíu mày trầm ngâm, vẫn cảm thấy có chỗ nào chưa thỏa đáng.
- Ngươi có ý kiến? Ngươi nghĩ ta phân tích không đúng sao?
Khúc bà bà bất mãn nhìn người này.
- Không phải như vậy. Bà bà phân tích đúng, rất hợp lý ạ.
Người này bị dọa nên vội nói.
- Ta vừa vận dụng thần thức điều tra xung quanh thung lũng này, giữa thanh thiên bạch nhật, nơi đây trừ một ít dã thú, hoàn toàn không có hơi thở của cường nhân nào. Cho nên, ta khẳng định, vấn đề ở trênngười hắn.
Khúc bà bà tự tin nói.
Mọi người quay sang hỏi nhau:
- Có ai mang vật tránh độc trên người không?
Một người phát biểu:
- Ta có một lọ đan dược có thể giải rất nhiều loại kịch độc, nhưng đan dược này…
Người này ấp úng.
Khúc bà bà lạnh lùng:
- Dù đang dược có đáng giá đến mấy cũng không bằng tính mệnh, càng không đáng giá so với truyền thừa của Phiêu Diêu Cung.
Người nó lại khúm núm:
- Bà bà giáo huấn chí phải ạ.
Nói xong, lấy lọ đan dược trong lòng giao cho Khúc bà bà. Trong con ngươi Khúc bà bà có chút đắc ý: đây là lợi thế của người có thực lực cường đại. Có thực lực cường đại sẽ có địa vị siêu nhiên. Dù trong lòng người khác có muôn vàn bất mãn, cũng không dám bộc lộ trước mặt Khúc bà bà.
Khúc bà bà phân phát giải độc đan cho mọi người. Lọ này có khá nhiều đan dược, khoảng hơn ba mươi viên. Sau khi phát cho mỗi người một viên rồi vẫn còn dư lại mười viên nữa.
Khúc bà bà cũng không tham ô số còn lại mà đem nó trả cho chủ, thản nhiên nói:
- Ngươi yên tâm đi, sẽ không ăn không đan dược của ngươi. Sau khi chuyện này kết thúc, trở về Chu Tước Hội, ta sẽ đích thân nói với hội trưởng, tranh thủ lợi ích cho ngươi.
Một lọ giải độc đan bị chia hết hai phần ba, nếu nói không đau lòngthì là giả. Dù sao dược liệu để điều chế đan dược này cũng rất đắt tiền. Kể cả cao thủ Kim Thạch Chi Cảnh cũng không tùy tiện đưa đan dược xa xỉ như vậy ra dùng.
Cho nên, sau khi nghe Khúc bà bà cam đoan, cao thủ Kim Thạch Chi Cảnh hơn bốn mươi tuổi này rất cảm kích:
- Vậy đa tạ bà bà trước ạ.
- Mục đích của mọi người giống nhau. Đám người của Thanh Long đường đã chết hết, cơ hội của chúng ta đã đến. Lúc này mọi người phải thật đoàn kết! Ai dám tính kế người trong nhà, đừng trách ta không khách khí!Khúc bà bà nhìn mọi người nói.
- Bà bà yên tâm đi, chúng ta biết cân nhắc nặng nhẹ mà.
- Đúng vậy, bà bà không phải lo, tất cả chúng ta đều lấy đại cục làm trọng.
Những người này đều cho rằng có đan dược trong tay thì có thể tha hồ đánh, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười chiến thắng. Dưới sự dẫn dắt của Khúc bà bà, mọi người bắt đầu bay qua sông đến chỗ khe sâu. Khoảng cách bảy tám dặm cũng không thấm vào đâu đối với cao thủ Kim Thạch Chi Cảnh. Chẳng mấy chốc mà bọn họ đã tiến đến chỗ SởMặc. Lúc bọn họ đến trước mặt Sở Mặc mới giật mình kinh hãi. Thì ra nơi này vẫn còn hai cỗ thi thể không đầu, lúc trước vì ở xa mà họ chưa nhìn thấy.
Có người nhận ra thân phận của hai thi thể này, kinh hãi hô lên:
- Đây chẳng phải là Quách Hưng của phái Kim Đao và Vạn Trí của Liệt Hỏa tông hay sao, hai người bọn họ đều là cao thủ Kim Thạch Chi Cảnh cấp cao nhất mà?
- Cảnh giới của bọn họ đã gần như qua luyện tâm kỳ, bước nửa bước là tới Minh Tâm Cảnh, vậy mà lại bị chém chết ở đây ư?
Một người khác kinh sợ nhìn Sở Mặc đang đứng im ở trước.Khúc bà bà không kìm được nổi giận. Vừa nãy bà còn mạnh miệng nói nơi này không có ai. Hai cỗ thi thể không đầu này chẳng khác nào một cái tát tát thẳng mặt bà. Bà tuyệt đối không tin thiếu niên hai tay trống không này có thể chặt được đầu của hai cao thủ Kim Thạch Chi Cảnh cấp cao nhất.
Đôi mắt tam giác của Khúc bà bà nhìn chằm chặp vào Sở Mặc, lạnh lùng hỏi:
- Tiểu súc sinh kia, ngươi mau nói ai đã giết hai người này?
- Lão bất tử, ngươi đang nói chuyện với ta à?
Sở Mặc trực tiếp phản kích.- Tên tiểu súc sinh, ngươi muốn chết rồi!
Lão bà giận dữ.
Sở Mặc cười lạnh.
- Lão bất tử có giỏi tới đây mà giết ta.
- Ngươi nghĩ ta không dám sao?
Lão bà thân hình chợt lóe. Uy áp cao thủ Minh Tâm Cảnh bạo phát giống như một tòa đại sơn, muốn đè chết Sở Mặc.
Khúc bà bà bị chọc cho giận điên lên. Một tên tiểu tử mười mấy tuổi, còn chẳng bằng tuổi cháu bà, lại dám trước mặt mọi người mắng bà.Bao nhiêu năm nay ai dắm mắng bà chứ. Lão bà cũng không thèm suy nghĩ, tại sao mấy chục cao thủ thực lực cường đại đại ở trước mặt mà thiếu niên này không sợ hãi tí nào.
Khúc bà bà giơ tay, muốn tát một cái thật mạnh lên mặt Sở Mặc.
- Tiểu súc sinh, ta sẽ dạy ngươi thế nào là lễ phép!
Vun vút…
Khúc bà bà dùng ba phần công lực, thật lòng muốn dùng cái tát này giết chết Sở Mặc. Nếu không tìm được truyền thừa của Phiêu DiêuCung, bà cũng không gánh được trách nhiệm.
Nhưng khi người bà gần đến trước mặt Sở Mặc, đột nhiên thấy đau nhức kịch liệt ở đan điền.
- A…
Khúc bà bà thảm thiết hét lên. Thân thể ngã khụyu xuống đất. Ánh mắt bà lộ ra sự hoảng sợ tột cùng:
- Tiền bối…hạ thủ lưu tình!
Nhìn từ góc độ này, Khúc bà bà tuyệt đối thông minh hơn so với Kim trưởng lão. Bà thậm chí không hỏi đối phương là ai, chỉ dựa vàoviệc đối phương thần không biết quỷ không hay dễ dàng phong ấn đan điền, áp chế cảnh giới của bà đã đoán được người đến có sức mạnh vượt xa bà rất nhiều.
Thực lực của người này chắc chắn vô cùng khủng bố!
Giờ bà đã hiểu được nguyên nhân dẫn đến cái chết của các cao thủ Thanh Long đường, nên bà không suy xét thêm nữa, trực tiếp mở miệng cầu xin tha thứ.
Một người ở bên cạnh hỏi.- Ta cảm thấy hơi quỷ dị. Kim trưởng lão của Thanh Long đường tuy không phải cao thủ bậc nhất nhưng cũng chẳng phải kẻ yếu. Làm sao có thể tự nhiên mất mạng dưới tay tiểu tử kia được?
Có người lo lắng nói.
Khúc bà bà trầm tư một chút, nói:
- Chỗ đó hơi kỳ lạ.
- Cái gì kỳ lạ?
Những người bên cạnh lại hỏi.
Khúc bà bà híp mắt:
- Trên người tiểu tử kia có đồ kỳ quái.
- Ý của bà bà là…
Mấy người xung quanh không hiểu nhìn bà lão.
Khúc bà bà lạnh lùng nói:
- Da trên mặt của các thi thể đều tái đi, có người da đã thâm đen. Nếu ta đoán không sai, trên người tiểu tử kia chắc chắn có vật kịch độc. Với thực lực của hắn, tám chín phần đã dùng hồ ngôn loạn ngữ, lừa gạt bọn người Thanh Long đường, lấy tín nhiệm rồi sau đó giết bọn họ.
- Điều này…Có người nhíu mày trầm ngâm, vẫn cảm thấy có chỗ nào chưa thỏa đáng.
- Ngươi có ý kiến? Ngươi nghĩ ta phân tích không đúng sao?
Khúc bà bà bất mãn nhìn người này.
- Không phải như vậy. Bà bà phân tích đúng, rất hợp lý ạ.
Người này bị dọa nên vội nói.
- Ta vừa vận dụng thần thức điều tra xung quanh thung lũng này, giữa thanh thiên bạch nhật, nơi đây trừ một ít dã thú, hoàn toàn không có hơi thở của cường nhân nào. Cho nên, ta khẳng định, vấn đề ở trênngười hắn.
Khúc bà bà tự tin nói.
Mọi người quay sang hỏi nhau:
- Có ai mang vật tránh độc trên người không?
Một người phát biểu:
- Ta có một lọ đan dược có thể giải rất nhiều loại kịch độc, nhưng đan dược này…
Người này ấp úng.
Khúc bà bà lạnh lùng:
- Dù đang dược có đáng giá đến mấy cũng không bằng tính mệnh, càng không đáng giá so với truyền thừa của Phiêu Diêu Cung.
Người nó lại khúm núm:
- Bà bà giáo huấn chí phải ạ.
Nói xong, lấy lọ đan dược trong lòng giao cho Khúc bà bà. Trong con ngươi Khúc bà bà có chút đắc ý: đây là lợi thế của người có thực lực cường đại. Có thực lực cường đại sẽ có địa vị siêu nhiên. Dù trong lòng người khác có muôn vàn bất mãn, cũng không dám bộc lộ trước mặt Khúc bà bà.
Khúc bà bà phân phát giải độc đan cho mọi người. Lọ này có khá nhiều đan dược, khoảng hơn ba mươi viên. Sau khi phát cho mỗi người một viên rồi vẫn còn dư lại mười viên nữa.
Khúc bà bà cũng không tham ô số còn lại mà đem nó trả cho chủ, thản nhiên nói:
- Ngươi yên tâm đi, sẽ không ăn không đan dược của ngươi. Sau khi chuyện này kết thúc, trở về Chu Tước Hội, ta sẽ đích thân nói với hội trưởng, tranh thủ lợi ích cho ngươi.
Một lọ giải độc đan bị chia hết hai phần ba, nếu nói không đau lòngthì là giả. Dù sao dược liệu để điều chế đan dược này cũng rất đắt tiền. Kể cả cao thủ Kim Thạch Chi Cảnh cũng không tùy tiện đưa đan dược xa xỉ như vậy ra dùng.
Cho nên, sau khi nghe Khúc bà bà cam đoan, cao thủ Kim Thạch Chi Cảnh hơn bốn mươi tuổi này rất cảm kích:
- Vậy đa tạ bà bà trước ạ.
- Mục đích của mọi người giống nhau. Đám người của Thanh Long đường đã chết hết, cơ hội của chúng ta đã đến. Lúc này mọi người phải thật đoàn kết! Ai dám tính kế người trong nhà, đừng trách ta không khách khí!Khúc bà bà nhìn mọi người nói.
- Bà bà yên tâm đi, chúng ta biết cân nhắc nặng nhẹ mà.
- Đúng vậy, bà bà không phải lo, tất cả chúng ta đều lấy đại cục làm trọng.
Những người này đều cho rằng có đan dược trong tay thì có thể tha hồ đánh, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười chiến thắng. Dưới sự dẫn dắt của Khúc bà bà, mọi người bắt đầu bay qua sông đến chỗ khe sâu. Khoảng cách bảy tám dặm cũng không thấm vào đâu đối với cao thủ Kim Thạch Chi Cảnh. Chẳng mấy chốc mà bọn họ đã tiến đến chỗ SởMặc. Lúc bọn họ đến trước mặt Sở Mặc mới giật mình kinh hãi. Thì ra nơi này vẫn còn hai cỗ thi thể không đầu, lúc trước vì ở xa mà họ chưa nhìn thấy.
Có người nhận ra thân phận của hai thi thể này, kinh hãi hô lên:
- Đây chẳng phải là Quách Hưng của phái Kim Đao và Vạn Trí của Liệt Hỏa tông hay sao, hai người bọn họ đều là cao thủ Kim Thạch Chi Cảnh cấp cao nhất mà?
- Cảnh giới của bọn họ đã gần như qua luyện tâm kỳ, bước nửa bước là tới Minh Tâm Cảnh, vậy mà lại bị chém chết ở đây ư?
Một người khác kinh sợ nhìn Sở Mặc đang đứng im ở trước.Khúc bà bà không kìm được nổi giận. Vừa nãy bà còn mạnh miệng nói nơi này không có ai. Hai cỗ thi thể không đầu này chẳng khác nào một cái tát tát thẳng mặt bà. Bà tuyệt đối không tin thiếu niên hai tay trống không này có thể chặt được đầu của hai cao thủ Kim Thạch Chi Cảnh cấp cao nhất.
Đôi mắt tam giác của Khúc bà bà nhìn chằm chặp vào Sở Mặc, lạnh lùng hỏi:
- Tiểu súc sinh kia, ngươi mau nói ai đã giết hai người này?
- Lão bất tử, ngươi đang nói chuyện với ta à?
Sở Mặc trực tiếp phản kích.- Tên tiểu súc sinh, ngươi muốn chết rồi!
Lão bà giận dữ.
Sở Mặc cười lạnh.
- Lão bất tử có giỏi tới đây mà giết ta.
- Ngươi nghĩ ta không dám sao?
Lão bà thân hình chợt lóe. Uy áp cao thủ Minh Tâm Cảnh bạo phát giống như một tòa đại sơn, muốn đè chết Sở Mặc.
Khúc bà bà bị chọc cho giận điên lên. Một tên tiểu tử mười mấy tuổi, còn chẳng bằng tuổi cháu bà, lại dám trước mặt mọi người mắng bà.Bao nhiêu năm nay ai dắm mắng bà chứ. Lão bà cũng không thèm suy nghĩ, tại sao mấy chục cao thủ thực lực cường đại đại ở trước mặt mà thiếu niên này không sợ hãi tí nào.
Khúc bà bà giơ tay, muốn tát một cái thật mạnh lên mặt Sở Mặc.
- Tiểu súc sinh, ta sẽ dạy ngươi thế nào là lễ phép!
Vun vút…
Khúc bà bà dùng ba phần công lực, thật lòng muốn dùng cái tát này giết chết Sở Mặc. Nếu không tìm được truyền thừa của Phiêu DiêuCung, bà cũng không gánh được trách nhiệm.
Nhưng khi người bà gần đến trước mặt Sở Mặc, đột nhiên thấy đau nhức kịch liệt ở đan điền.
- A…
Khúc bà bà thảm thiết hét lên. Thân thể ngã khụyu xuống đất. Ánh mắt bà lộ ra sự hoảng sợ tột cùng:
- Tiền bối…hạ thủ lưu tình!
Nhìn từ góc độ này, Khúc bà bà tuyệt đối thông minh hơn so với Kim trưởng lão. Bà thậm chí không hỏi đối phương là ai, chỉ dựa vàoviệc đối phương thần không biết quỷ không hay dễ dàng phong ấn đan điền, áp chế cảnh giới của bà đã đoán được người đến có sức mạnh vượt xa bà rất nhiều.
Thực lực của người này chắc chắn vô cùng khủng bố!
Giờ bà đã hiểu được nguyên nhân dẫn đến cái chết của các cao thủ Thanh Long đường, nên bà không suy xét thêm nữa, trực tiếp mở miệng cầu xin tha thứ.