Chương : 260
Gã lại nhìn thoáng qua những người đứng bên mình nói tiếp:
- Chúng ta có không đến một trăm người, thực lực đã rất mạnh rồi, chắc chắn không thua mấy thế lực ở đây.
- Ý của Mạnh sư huynh là…?
Một tên chấp sự trẻ tuổi ở bạch bộ của Thanh Long đường hỏi lại.
Thanh âm gã họ Mạnh lạnh như băng:
- Nếu chiếm được truyền thừa, chia đều ra, mỗi người chúng ta cũng phải được khoảng trăm cuốn.
Mọi người ngay lập tức hưng phấn, nhìn gã họ Mạnh bằng ánh nhìn nóng bỏng. Ngay cả mấy cao thủ Kim Thạch Chi Cảnh cũng phải suy tư. Không sai, giờ là lúc đục nước béo cò.
Không thấy các cao thủ của Thanh Long đường và Chu Tước hộiđâu hết. Cảnh giới của bọn họ đều bị phong tỏa xuống thiết cốt cảnh bậc bốn. Như vậy, có lẽ nào các cao thủ ở là Thanh Long đường và Chu Tước hội đi trước đã bị diệt hết rồi.
Nếu thế thật, hiện tại, đội ngũ của bọn họ là đội ngũ mạnh nhất trong nhóm truy binh ở đây. Không phải nhóm nào cũng có cao thủ của Trường Sinh Thiên, lại là người còn rất trẻ. Mấy nhóm kia chỉ là nhóm tạm xác lập, một lũ ô hợp mà thôi.
Tên Mạnh sư huynh cười dữ tợn:
- Trước chúng ta đừng đánh Sở Mặc, chỉ giữ cho hắn không chạy thoát thôi. Chúng ta sẽ đi giết những kẻ khác, ví dụ như người của đạilục Chu Tước. Rõ ràng là người của đại lục khác cách chúng ta đến cả vạn dặm mà cũng không biết xẩu hổ tới đây tranh cướp.
- Đúng thế, mấy kẻ đó thật vô sỉ. Ta cũng muốn dạy dỗ bọn họ từ lâu rồi.
- Ý kiến này rất hay. Nếu người của Chu Tước hội hoặc các đại phái ở đại lục Chu Tước đến chất vấn, chúng ta cũng có cớ để ứng phó.
Lúc này, hơn bảy, tám mươi người ở Thanh Long đường và những người trong các môn phái ở đại lục Thanh Long đã trở thành đồng minh trong thời gian ngắn nhất.
- Vậy chúng ta sẽ giết đám người ở đại lục Chu Tước trước tiên.
Trong mắt tên Mạnh sư huynh lóe lên sát khí lạnh băng.
Sau đó, nhóm người này nhào tới chỗ của Sở Mặc. Đám người đang công kích Sở Mặc chính là người của Chu Tước hội.
Chỉ trong nháy mắt, Sở Mặc đã giết chết ba, bốn người. Không phải do đám người kia phản ứng chậm, mà do Sở Mặc đánh lén khiến cả đám trở tay không kịp, lập tức chịu tổn thất trầm trọng. Bọn chúng giận tím mặt, nhìn Sở Mặc như nhìn thấy núi vàng, bản tính tham lam che lấp hết cả lý trí.Cuối cùng Sở Mặc cũng biết thế nào là khổ chiến.
Đám người này không giống hai bang phái phía trước. Tuy bọn họ chưa gặp Ma Quân, cảnh giới cũng bị áp chế, nhưng không phải trong tình huống không có sự chuẩn bị hay phòng bị gì như đám người Kim trưởng lão hay Chu Tước hội, nên bọn họ cũng không quá sợ hãi.
Cách đánh của Sở Mặc không hẳn là đánh lén nhưng rất nhanh, khiến đám kia trở tay không kịp. Lúc đầu còn hơi bối rối nhưng sau đó, đám người đã dần thích ứng. Hơn phân nửa số người đều có cảnh giới ban đầu là thiết huyết cảnh, nên vẫn tương đối quen thuộc với sức lực ở thiết cốt cảnh.Bọn họ chỉ bối rối một chút khi mới bị áp chế, mà lòng tham lại bùng lên, khiến cả đám ra sức chiến đấu. Mặc dù Sở Mặc sử dụng công pháp cao cấp hơn nhiều so với công pháp ở thế giới này, có được thể chất hùng hậu, mạnh mẽ vô vùng. Nhưng cùng một lúc đánh với một đám điên cuồng như vậy vẫn hơi quá sức. Nhưng hoàn cảnh như vậy mới khiến hắn có thể kích hoạt toàn bộ tiềm năng.
Sở Mặc đánh ra từng quyền từng quyền mỗi lúc một mạnh hơn, tốc độ của ngàn trượng thủ cũng thay đổi, số người bên đối phương ngày càng giảm bớt. Khí huyết sát lại được tích tụ nhiều hơn trên mảnh ngọc của Sở Mặc.Song, trên người hắn cũng có nhiều vết thương, thậm chí có cả những vết thương nghiêm trọng, ảnh hưởng đến xương cốt. Chẳng mấy chốc, quần áo của Sở Mặc đã đẫm màu máu tươi.
Nhưng dường như hắn đã mất cảm giác, trong mắt chỉ có sự hung ác. Sở Mặc giống như mãnh hỗ đang tả xung hữu đột. Kẻ nào nhận một quyền của hắn không chết cũng bị thương. Chỉ có điều vòng vây càng ngày càng lớn.
Người ở nơi khác nghe thấy động tĩnh đều chạy lại. Không phải chỉ có đám người do tên họ Mạnh từ Trường Sinh Thiên cầm đầu mà ai cũng ao ước có được phần truyền thừa này.Hoàng hôn dần bao phủ lên vùng đất, sắc trời ngày càng ảm đạm.
Tiếng hò hét vẫn vang trời.
- Sao hắn có thể đánh đến mức này chứ? Cảnh giới của hắn chỉ là thiết cốt thôi sao? Ta thấy hắn ở Kim Thạch Chi Cảnh mới đúng?
- Mẹ nó chứ, ta chém một đao vào vai hắn. Bảo đao của ta bị gãy, xương cốt bả vai hắn lại chẳng tổn hao gì. Không lẽ xương hắn là đá đã qua cả trăm ngàn lần tôi luyện hay sao?
- A…Ta chết mất! Cánh tay của ta bị một chưởng của hắn chặtđứt. Ôi trời ơi, tay của ta…
Liên tiếp có tiếng gào thét, rống giận vang lên.
Vết thương trên người Sở Mặc ngày càng nhiều. Hắn nhớ mình đã chém chết hơn hai mươi người rồi.
Những người này đều cùng cảnh giới với hắn. Hơn nữa, mấy kẻ đó đều đang bộc lộ hết sức mạnh của mình.
Sức lực của Sở Mặc cũng đã tiêu hao một phần mười rồi. Mặc dù chưa cảm thấy mệt nhưng Sở Mặc cũng nhận thức được, nếu cứ tiếp tụcnhư vậy, cho dù hắn sử dụng hết toàn bộ sức lực để đánh cũng chỉ giết được hơn hai trăm người thôi. Còn hơn tám trăm kẻ điên cuồng kia…chắc chịu.
- Xem ra sư phụ nói không sai. Mình vẫn chưa nắm giữ được lực lượng phát ra. Mình đã nghĩ mình kiểm soát rất tốt, nhưng thực ra vẫn dùng lãng phí. Phải tìm ra được biện pháp dùng lực ít nhất mà phát huy được sức mạnh cao nhất.
Sở Mặc tự nhủ trong lòng. Đúng lúc này, giữa thế trận đột nhiên có sự thay đổi.
- A…ngươi dám đánh lén ta!
- Quỷ tha ma bắt…tên nào vừa chém ta?
- Ta có phải Sở Mặc đâu, sao ngươi lại đánh ta thế?
- Không ổn rồi…mấy tên khốn kiếp ở đại lục Thanh Long đang đánh lén chúng ta.
Đám người đang vây giết Sở Mặc trở nên hỗn loạn. Vô số người nổi giận, quay ra công kích những kẻ bên cạnh.Áp lực lên người Sở Mặc đã nhẹ hơn một chút. Sở Mặc không thể hiểu nổi: sao đám người kia lại quay ra đánh nhau thế nhể? Giờ có phải lúc chia của đâu? Nhưng ngay lập tức, hắn đã hiểu. Đây là cuộc chiến giữa người ở đại lục Thanh Long và đại lục Chu Tước.
Hai đại lục cách nhau cả vạn dặm, mỗi nơi đều có địa bàn riêng, nước giếng không phạm nước sông. Đám người của đại lục Thanh Long tụ tập lại vì truyền thừa của Phiêu Diêu Cung. Vì bọn họ thấy, đám người đại lục Chu Tước đã quá phận rồi, dám chạy đến đây giật đồ.
Đám người ở đại lục Chu Tước lại có suy nghĩ khác. Bọn họ chỉ đang lấy lại cái vốn thuộc veef mình thôi. Dựa vào cái gì mà người của đại lục Thanh Long lại nhúng tay vào chứ.
- Chúng ta có không đến một trăm người, thực lực đã rất mạnh rồi, chắc chắn không thua mấy thế lực ở đây.
- Ý của Mạnh sư huynh là…?
Một tên chấp sự trẻ tuổi ở bạch bộ của Thanh Long đường hỏi lại.
Thanh âm gã họ Mạnh lạnh như băng:
- Nếu chiếm được truyền thừa, chia đều ra, mỗi người chúng ta cũng phải được khoảng trăm cuốn.
Mọi người ngay lập tức hưng phấn, nhìn gã họ Mạnh bằng ánh nhìn nóng bỏng. Ngay cả mấy cao thủ Kim Thạch Chi Cảnh cũng phải suy tư. Không sai, giờ là lúc đục nước béo cò.
Không thấy các cao thủ của Thanh Long đường và Chu Tước hộiđâu hết. Cảnh giới của bọn họ đều bị phong tỏa xuống thiết cốt cảnh bậc bốn. Như vậy, có lẽ nào các cao thủ ở là Thanh Long đường và Chu Tước hội đi trước đã bị diệt hết rồi.
Nếu thế thật, hiện tại, đội ngũ của bọn họ là đội ngũ mạnh nhất trong nhóm truy binh ở đây. Không phải nhóm nào cũng có cao thủ của Trường Sinh Thiên, lại là người còn rất trẻ. Mấy nhóm kia chỉ là nhóm tạm xác lập, một lũ ô hợp mà thôi.
Tên Mạnh sư huynh cười dữ tợn:
- Trước chúng ta đừng đánh Sở Mặc, chỉ giữ cho hắn không chạy thoát thôi. Chúng ta sẽ đi giết những kẻ khác, ví dụ như người của đạilục Chu Tước. Rõ ràng là người của đại lục khác cách chúng ta đến cả vạn dặm mà cũng không biết xẩu hổ tới đây tranh cướp.
- Đúng thế, mấy kẻ đó thật vô sỉ. Ta cũng muốn dạy dỗ bọn họ từ lâu rồi.
- Ý kiến này rất hay. Nếu người của Chu Tước hội hoặc các đại phái ở đại lục Chu Tước đến chất vấn, chúng ta cũng có cớ để ứng phó.
Lúc này, hơn bảy, tám mươi người ở Thanh Long đường và những người trong các môn phái ở đại lục Thanh Long đã trở thành đồng minh trong thời gian ngắn nhất.
- Vậy chúng ta sẽ giết đám người ở đại lục Chu Tước trước tiên.
Trong mắt tên Mạnh sư huynh lóe lên sát khí lạnh băng.
Sau đó, nhóm người này nhào tới chỗ của Sở Mặc. Đám người đang công kích Sở Mặc chính là người của Chu Tước hội.
Chỉ trong nháy mắt, Sở Mặc đã giết chết ba, bốn người. Không phải do đám người kia phản ứng chậm, mà do Sở Mặc đánh lén khiến cả đám trở tay không kịp, lập tức chịu tổn thất trầm trọng. Bọn chúng giận tím mặt, nhìn Sở Mặc như nhìn thấy núi vàng, bản tính tham lam che lấp hết cả lý trí.Cuối cùng Sở Mặc cũng biết thế nào là khổ chiến.
Đám người này không giống hai bang phái phía trước. Tuy bọn họ chưa gặp Ma Quân, cảnh giới cũng bị áp chế, nhưng không phải trong tình huống không có sự chuẩn bị hay phòng bị gì như đám người Kim trưởng lão hay Chu Tước hội, nên bọn họ cũng không quá sợ hãi.
Cách đánh của Sở Mặc không hẳn là đánh lén nhưng rất nhanh, khiến đám kia trở tay không kịp. Lúc đầu còn hơi bối rối nhưng sau đó, đám người đã dần thích ứng. Hơn phân nửa số người đều có cảnh giới ban đầu là thiết huyết cảnh, nên vẫn tương đối quen thuộc với sức lực ở thiết cốt cảnh.Bọn họ chỉ bối rối một chút khi mới bị áp chế, mà lòng tham lại bùng lên, khiến cả đám ra sức chiến đấu. Mặc dù Sở Mặc sử dụng công pháp cao cấp hơn nhiều so với công pháp ở thế giới này, có được thể chất hùng hậu, mạnh mẽ vô vùng. Nhưng cùng một lúc đánh với một đám điên cuồng như vậy vẫn hơi quá sức. Nhưng hoàn cảnh như vậy mới khiến hắn có thể kích hoạt toàn bộ tiềm năng.
Sở Mặc đánh ra từng quyền từng quyền mỗi lúc một mạnh hơn, tốc độ của ngàn trượng thủ cũng thay đổi, số người bên đối phương ngày càng giảm bớt. Khí huyết sát lại được tích tụ nhiều hơn trên mảnh ngọc của Sở Mặc.Song, trên người hắn cũng có nhiều vết thương, thậm chí có cả những vết thương nghiêm trọng, ảnh hưởng đến xương cốt. Chẳng mấy chốc, quần áo của Sở Mặc đã đẫm màu máu tươi.
Nhưng dường như hắn đã mất cảm giác, trong mắt chỉ có sự hung ác. Sở Mặc giống như mãnh hỗ đang tả xung hữu đột. Kẻ nào nhận một quyền của hắn không chết cũng bị thương. Chỉ có điều vòng vây càng ngày càng lớn.
Người ở nơi khác nghe thấy động tĩnh đều chạy lại. Không phải chỉ có đám người do tên họ Mạnh từ Trường Sinh Thiên cầm đầu mà ai cũng ao ước có được phần truyền thừa này.Hoàng hôn dần bao phủ lên vùng đất, sắc trời ngày càng ảm đạm.
Tiếng hò hét vẫn vang trời.
- Sao hắn có thể đánh đến mức này chứ? Cảnh giới của hắn chỉ là thiết cốt thôi sao? Ta thấy hắn ở Kim Thạch Chi Cảnh mới đúng?
- Mẹ nó chứ, ta chém một đao vào vai hắn. Bảo đao của ta bị gãy, xương cốt bả vai hắn lại chẳng tổn hao gì. Không lẽ xương hắn là đá đã qua cả trăm ngàn lần tôi luyện hay sao?
- A…Ta chết mất! Cánh tay của ta bị một chưởng của hắn chặtđứt. Ôi trời ơi, tay của ta…
Liên tiếp có tiếng gào thét, rống giận vang lên.
Vết thương trên người Sở Mặc ngày càng nhiều. Hắn nhớ mình đã chém chết hơn hai mươi người rồi.
Những người này đều cùng cảnh giới với hắn. Hơn nữa, mấy kẻ đó đều đang bộc lộ hết sức mạnh của mình.
Sức lực của Sở Mặc cũng đã tiêu hao một phần mười rồi. Mặc dù chưa cảm thấy mệt nhưng Sở Mặc cũng nhận thức được, nếu cứ tiếp tụcnhư vậy, cho dù hắn sử dụng hết toàn bộ sức lực để đánh cũng chỉ giết được hơn hai trăm người thôi. Còn hơn tám trăm kẻ điên cuồng kia…chắc chịu.
- Xem ra sư phụ nói không sai. Mình vẫn chưa nắm giữ được lực lượng phát ra. Mình đã nghĩ mình kiểm soát rất tốt, nhưng thực ra vẫn dùng lãng phí. Phải tìm ra được biện pháp dùng lực ít nhất mà phát huy được sức mạnh cao nhất.
Sở Mặc tự nhủ trong lòng. Đúng lúc này, giữa thế trận đột nhiên có sự thay đổi.
- A…ngươi dám đánh lén ta!
- Quỷ tha ma bắt…tên nào vừa chém ta?
- Ta có phải Sở Mặc đâu, sao ngươi lại đánh ta thế?
- Không ổn rồi…mấy tên khốn kiếp ở đại lục Thanh Long đang đánh lén chúng ta.
Đám người đang vây giết Sở Mặc trở nên hỗn loạn. Vô số người nổi giận, quay ra công kích những kẻ bên cạnh.Áp lực lên người Sở Mặc đã nhẹ hơn một chút. Sở Mặc không thể hiểu nổi: sao đám người kia lại quay ra đánh nhau thế nhể? Giờ có phải lúc chia của đâu? Nhưng ngay lập tức, hắn đã hiểu. Đây là cuộc chiến giữa người ở đại lục Thanh Long và đại lục Chu Tước.
Hai đại lục cách nhau cả vạn dặm, mỗi nơi đều có địa bàn riêng, nước giếng không phạm nước sông. Đám người của đại lục Thanh Long tụ tập lại vì truyền thừa của Phiêu Diêu Cung. Vì bọn họ thấy, đám người đại lục Chu Tước đã quá phận rồi, dám chạy đến đây giật đồ.
Đám người ở đại lục Chu Tước lại có suy nghĩ khác. Bọn họ chỉ đang lấy lại cái vốn thuộc veef mình thôi. Dựa vào cái gì mà người của đại lục Thanh Long lại nhúng tay vào chứ.