Chương : 262
Lúc trước còn chưa bị phong ấn cảnh giới đám người kia còn không đuổi kịp hắn nữa là lúc này, cảnh giới tụt, người thì mệt mỏi. Nên chỉ trong nháy mắt, họ đã bị Sở Mặc bỏ xa.
Bọn họ tức đến đỏ mắt. Nếu như trước lúc loạn chiến còn có người muốn lui thì lúc này đã chẳng ai có ý nghĩ đó rồi.Gần như trong đầu tất cả mọi người chỉ có một ý niệm: Có chết cũng phải bắt được Sở Mặc, chiếm được truyền thừa của Phiêu Diêu Cung!
Mỗi công pháp Sở Mặc vận dụng đều làm đám người này thèm nhỏ dãi. Ngay cả đám người của đại lục Chu Tước cũng nghĩ Sở Mặc vận dụng truyền thừa của Phiêu Diêu Cung.
Những người ở đây có mấy người tham dự trận diệt môn của Phiêu Diêu Cung năm đó đâu. Nên hầu như không ai biết, rốt cuộc truyền thừa đó có mạnh như vậy hay không.
- Chắc tất cả những công pháp hắn tu luyện đều là truyền thừa bímật của Phiêu Diêu Cung!
- Có lẽ hồi đó Phiêu Diêu Cung toàn nữ đệ tử, mà nữ đệ tử thì không thể thi triển hết uy lực của các công pháp này.
- Sở Mặc chưa từng học ở đại phái nào, nên những công pháp mà hắn tu luyện chắc chắn là truyền thừa của Phiêu Diêu Cung.
Cũng có người nghi ngờ.
- Phiêu Diêu Cung có công pháp có thể âm thầm phong ấn cảnh giới sao?
- Đúng thế. Tám chín phần mười công pháp hắn tu luyện không phải truyền thừa của Phiêu Diêu Cung.
- Theo ta thấy, những công pháp Sở Mặc tu luyện mới là công pháp lợi hại nhất trên đời.
Câu này vừa được nói ra, những ý kiến phản đối cũng biến mất.
- Nếu chuyện này là thật thì càng phải bắt được Sở Mặc. Bắt rồi ép hắn khai ra những công pháp hắn tu luyện không phải sẽ có giá trị hơn cả việc chiếm được truyền thừa của Phiêu Diêu Cung hay sao?Bọn họ cũng không lo lắng đến cái người đã phong ấn họ. Vì sao chứ? Vì nếu đã có năng lực phong ấn, muốn giết họ thì họ cũng chẳng làm gì được.
Gần như toàn bộ mọi người đều trở nên điên cuồng, đuổi theo hướng Sở Mặc chạy trốn. Đến lúc này, khoảng hơn một trăm sáu, một trăm bảy mươi người chết dưới tay Sở Mặc, tính cả thương vong do đại lục Thanh Long và Chu Tước xào sáo, tổng số người chết đã lên đến hơn ba trăm người. Hơn năm trăm tên còn lại đã ngừng đánh lẫn nhau, cùng đuổi theo Sở Mặc.
Trong quá trình chiến đấu, Sở Mặc không ngừng tôi luyện các loạicông pháp đã học, nhất là ảo ảnh Tật Phong Bộ. Hiện tại, khả năng thi triển công pháp này đã tăng thêm một bậc. Cả người Sở Mặc tựa như một làn gió, bay nhanh về phương xa.
Hơn một trăm dặm xung quanh đều là núi. Núi non trùng điệp, rừng rậm um tùm, tựa như đầm rồng hang hổ. Trong màn đêm, nơi nào cũng có mùi nguy hiểm. Người trong giang hồ vẫn thường lưu truyền câu nói: thấy rừng đừng vô! Rừng càng rậm rạp, càng ẩn chứa nhiều nguy hiểm.
Nhưng đây lại là chỗ Sở Mặc cần lúc này. Cho nên, vừa nhìn thấy khung cảnh trước mắt, Sở Mặc vui vẻ. Thậm chí không tiếc tiêu hao nguyên lực trong cơ thể, đẩy nhanh tốc độ, chẳng mấy chốc đã vượtđược hơn trăm dặm, đến nơi. Sở Mặc không chút do dự chạy vào mảnh rừng âm u trước mặt.
Tìm kiếm hơn một trăm lý trong vùng rừng núi này, Sở Mặc mới chọn được một địa phương thích hợp. Nơi đây có vách đá cao không nhìn thấy đỉnh.
Trong màn đêm, đứng dưới vách đá, Sở Mặc nhìn lên phía đỉnh, chỉ thấy từng đoàn mây mù. Một làn gió thổi qua, xua tan bớt mây, nhìn lên vẫn chỉ thấy vách đá.
Vách đá gần như trơ trọi, chỉ có rất ít cây cỏ kiên cường mọc ra từbên trên. Như vậy, không thể mượn lực từ những cái cây này mà bay lên rồi. Vách đá này cao như vậy cho dù là cao thủ Kim Thạch Chi Cảnh cũng không dễ vượt qua. Vì một khi kiệt lực, rơi từ trên xuống, chắc chắn sẽ chết.
- Nhìn qua nơi này tốt đây.
Sở Mặc thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán, thì thào:
- Cho dù bọn họ có khôi phục thực lực, cũng chỉ có thể khó nhọc mà từng bước leo núi. Lúc đó, mình đã ở phía trên lâu rồi.
Tiếp sau đó, Sở Mặc dùng Thí Thiên, đâm vào vách đá cứng rắn, leo lên từng chút từng chút một.Dù trong tay hắn có vũ khí lợi hại như Thí Thiên, tốc độ leo cũng rất chậm. Máu từ miệng vết thương vẫn không ngừng chảy, nhuộm đỏ hết quần áo. Khuôn mặt thiếu niên vẫn kiên nghị như đá, vẻ mặt ngưng trọng, con ngươi kiên định vô cùng, từ từ leo lên trên.
Nhìn thấy Sở Mặc kiên nghị như vậy, đang ẩn trong mây, Ma Quân cũng rất xúc động. Thực ra, trước khi Sở Mặc bắt đầu trốn, Ma Quân cũng định nhắc hắn rằng Ma luyện không có nghĩa là liều chết.
Sở Mặc tuổi còn rất trẻ lại có thể đánh giết nhiều kẻ thù như vậy có thể coi là một kỳ tích. Cho dù là Ma Quân bị Tiên giới đuổi giết năm đó cũng không chắc làm được như vậy.Sở Mặc đã không để Ma Quân thất vọng. Nếu cứ tiếp tục đánh, chắc chắn không có khả năng đánh bại hết đám người kia, không bằng chạy trước rồi tính tiếp.
Ma Quân muốn nhìn xem Sở Mặc xử lý khốn cục này như thế nào. Nếu từ bên ngoài nhìn vào, không có Ma Quân hỗ trợ, Sở Mặc chết chắc. Sở Mặc đã rơi vào tử cục.
Mặc dù đối phương chỉ còn hơn năm trăm người, nhưng những người này đều cùng cảnh giới với Sở Mặc. Kiến tụ lại có thể cắn chết voi. Nếu đám người kia đoàn kết, cùng vây công Sở Mặc, dù công pháp Sở Mặc tu luyện có hùng mạnh đến đâu trong khốn cảnh như vậy cũngkhông có cơ hội sống sót.
Chạy trốn không đồng nghĩa với việc sẽ an toàn. Thương thế của Sở Mặc đã rất nặng, cần tìm một nơi tuyệt đối an toàn để chữa thương. Nên hiện tại tính mạng hắn vẫn bị nguy hiểm. Nhưng một khi để Ma Quân ra tay, đợt rèn luyện này cũng sẽ kết thúc và cũng đồng nghĩa với việc Sở Mặc đã thua.
Nhưng điều khiến Ma Quân mừng nhất là Sở Mặc đã không khiến người khác thất vọng. Ma Quân cũng không ngờ Sở Mặc sẽ chọn địa phương như vậy. Đối với Sở Mặc, vách đá này cũng có tính khiêu chiến rất lớn.
Lúc Sở Mặc leo được hơn ba trăm trượng, thương thế phát tác, cánh tay Sở Mặc mềm nhũn, suýt nữa đã ngã từ trên vách đá xuống. May lúc đó hắn bắt được một gốc cây nhỏ, dựa vào đó mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Tim đập thình thịch mất nửa ngày, Sở Mặc mới khôi phục cảm xúc,tiếp tục leo lên. Cho đến khi vượt qua tầng mây thứ nhất, Sở Mặc mới ngẩng đầu, thấy phía trên có ánh sáng mong manh chợt lóe, nhưng vẫn không nhìn thấy đỉnh đâu.
- Càng cao càng tốt!
Sở Mặc lẩm bẩm.
Tám trăm trượng…một ngàn trượng…hai ngàn trượng. Khi Sở Mặc leo được hai ngàn năm trăm trượng, bên người hắn gió thổi ngày càng mạnh, nhiệt độ hạ xuống thấp. Thương thế của Sở Mặc càng nghiêm trọng hơn.Sở Mặc cũng nghĩ, nếu hiện tại mình không chữa thương ngay chắc khó cầm cự được tiếp. Nghĩ vậy, Sở Mặc liền ngồi xuống một cành cây có gốc tương đối lớn, bắt đầu dùng Thí Thiên khoét vách đá.
Bọn họ tức đến đỏ mắt. Nếu như trước lúc loạn chiến còn có người muốn lui thì lúc này đã chẳng ai có ý nghĩ đó rồi.Gần như trong đầu tất cả mọi người chỉ có một ý niệm: Có chết cũng phải bắt được Sở Mặc, chiếm được truyền thừa của Phiêu Diêu Cung!
Mỗi công pháp Sở Mặc vận dụng đều làm đám người này thèm nhỏ dãi. Ngay cả đám người của đại lục Chu Tước cũng nghĩ Sở Mặc vận dụng truyền thừa của Phiêu Diêu Cung.
Những người ở đây có mấy người tham dự trận diệt môn của Phiêu Diêu Cung năm đó đâu. Nên hầu như không ai biết, rốt cuộc truyền thừa đó có mạnh như vậy hay không.
- Chắc tất cả những công pháp hắn tu luyện đều là truyền thừa bímật của Phiêu Diêu Cung!
- Có lẽ hồi đó Phiêu Diêu Cung toàn nữ đệ tử, mà nữ đệ tử thì không thể thi triển hết uy lực của các công pháp này.
- Sở Mặc chưa từng học ở đại phái nào, nên những công pháp mà hắn tu luyện chắc chắn là truyền thừa của Phiêu Diêu Cung.
Cũng có người nghi ngờ.
- Phiêu Diêu Cung có công pháp có thể âm thầm phong ấn cảnh giới sao?
- Đúng thế. Tám chín phần mười công pháp hắn tu luyện không phải truyền thừa của Phiêu Diêu Cung.
- Theo ta thấy, những công pháp Sở Mặc tu luyện mới là công pháp lợi hại nhất trên đời.
Câu này vừa được nói ra, những ý kiến phản đối cũng biến mất.
- Nếu chuyện này là thật thì càng phải bắt được Sở Mặc. Bắt rồi ép hắn khai ra những công pháp hắn tu luyện không phải sẽ có giá trị hơn cả việc chiếm được truyền thừa của Phiêu Diêu Cung hay sao?Bọn họ cũng không lo lắng đến cái người đã phong ấn họ. Vì sao chứ? Vì nếu đã có năng lực phong ấn, muốn giết họ thì họ cũng chẳng làm gì được.
Gần như toàn bộ mọi người đều trở nên điên cuồng, đuổi theo hướng Sở Mặc chạy trốn. Đến lúc này, khoảng hơn một trăm sáu, một trăm bảy mươi người chết dưới tay Sở Mặc, tính cả thương vong do đại lục Thanh Long và Chu Tước xào sáo, tổng số người chết đã lên đến hơn ba trăm người. Hơn năm trăm tên còn lại đã ngừng đánh lẫn nhau, cùng đuổi theo Sở Mặc.
Trong quá trình chiến đấu, Sở Mặc không ngừng tôi luyện các loạicông pháp đã học, nhất là ảo ảnh Tật Phong Bộ. Hiện tại, khả năng thi triển công pháp này đã tăng thêm một bậc. Cả người Sở Mặc tựa như một làn gió, bay nhanh về phương xa.
Hơn một trăm dặm xung quanh đều là núi. Núi non trùng điệp, rừng rậm um tùm, tựa như đầm rồng hang hổ. Trong màn đêm, nơi nào cũng có mùi nguy hiểm. Người trong giang hồ vẫn thường lưu truyền câu nói: thấy rừng đừng vô! Rừng càng rậm rạp, càng ẩn chứa nhiều nguy hiểm.
Nhưng đây lại là chỗ Sở Mặc cần lúc này. Cho nên, vừa nhìn thấy khung cảnh trước mắt, Sở Mặc vui vẻ. Thậm chí không tiếc tiêu hao nguyên lực trong cơ thể, đẩy nhanh tốc độ, chẳng mấy chốc đã vượtđược hơn trăm dặm, đến nơi. Sở Mặc không chút do dự chạy vào mảnh rừng âm u trước mặt.
Tìm kiếm hơn một trăm lý trong vùng rừng núi này, Sở Mặc mới chọn được một địa phương thích hợp. Nơi đây có vách đá cao không nhìn thấy đỉnh.
Trong màn đêm, đứng dưới vách đá, Sở Mặc nhìn lên phía đỉnh, chỉ thấy từng đoàn mây mù. Một làn gió thổi qua, xua tan bớt mây, nhìn lên vẫn chỉ thấy vách đá.
Vách đá gần như trơ trọi, chỉ có rất ít cây cỏ kiên cường mọc ra từbên trên. Như vậy, không thể mượn lực từ những cái cây này mà bay lên rồi. Vách đá này cao như vậy cho dù là cao thủ Kim Thạch Chi Cảnh cũng không dễ vượt qua. Vì một khi kiệt lực, rơi từ trên xuống, chắc chắn sẽ chết.
- Nhìn qua nơi này tốt đây.
Sở Mặc thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán, thì thào:
- Cho dù bọn họ có khôi phục thực lực, cũng chỉ có thể khó nhọc mà từng bước leo núi. Lúc đó, mình đã ở phía trên lâu rồi.
Tiếp sau đó, Sở Mặc dùng Thí Thiên, đâm vào vách đá cứng rắn, leo lên từng chút từng chút một.Dù trong tay hắn có vũ khí lợi hại như Thí Thiên, tốc độ leo cũng rất chậm. Máu từ miệng vết thương vẫn không ngừng chảy, nhuộm đỏ hết quần áo. Khuôn mặt thiếu niên vẫn kiên nghị như đá, vẻ mặt ngưng trọng, con ngươi kiên định vô cùng, từ từ leo lên trên.
Nhìn thấy Sở Mặc kiên nghị như vậy, đang ẩn trong mây, Ma Quân cũng rất xúc động. Thực ra, trước khi Sở Mặc bắt đầu trốn, Ma Quân cũng định nhắc hắn rằng Ma luyện không có nghĩa là liều chết.
Sở Mặc tuổi còn rất trẻ lại có thể đánh giết nhiều kẻ thù như vậy có thể coi là một kỳ tích. Cho dù là Ma Quân bị Tiên giới đuổi giết năm đó cũng không chắc làm được như vậy.Sở Mặc đã không để Ma Quân thất vọng. Nếu cứ tiếp tục đánh, chắc chắn không có khả năng đánh bại hết đám người kia, không bằng chạy trước rồi tính tiếp.
Ma Quân muốn nhìn xem Sở Mặc xử lý khốn cục này như thế nào. Nếu từ bên ngoài nhìn vào, không có Ma Quân hỗ trợ, Sở Mặc chết chắc. Sở Mặc đã rơi vào tử cục.
Mặc dù đối phương chỉ còn hơn năm trăm người, nhưng những người này đều cùng cảnh giới với Sở Mặc. Kiến tụ lại có thể cắn chết voi. Nếu đám người kia đoàn kết, cùng vây công Sở Mặc, dù công pháp Sở Mặc tu luyện có hùng mạnh đến đâu trong khốn cảnh như vậy cũngkhông có cơ hội sống sót.
Chạy trốn không đồng nghĩa với việc sẽ an toàn. Thương thế của Sở Mặc đã rất nặng, cần tìm một nơi tuyệt đối an toàn để chữa thương. Nên hiện tại tính mạng hắn vẫn bị nguy hiểm. Nhưng một khi để Ma Quân ra tay, đợt rèn luyện này cũng sẽ kết thúc và cũng đồng nghĩa với việc Sở Mặc đã thua.
Nhưng điều khiến Ma Quân mừng nhất là Sở Mặc đã không khiến người khác thất vọng. Ma Quân cũng không ngờ Sở Mặc sẽ chọn địa phương như vậy. Đối với Sở Mặc, vách đá này cũng có tính khiêu chiến rất lớn.
Lúc Sở Mặc leo được hơn ba trăm trượng, thương thế phát tác, cánh tay Sở Mặc mềm nhũn, suýt nữa đã ngã từ trên vách đá xuống. May lúc đó hắn bắt được một gốc cây nhỏ, dựa vào đó mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Tim đập thình thịch mất nửa ngày, Sở Mặc mới khôi phục cảm xúc,tiếp tục leo lên. Cho đến khi vượt qua tầng mây thứ nhất, Sở Mặc mới ngẩng đầu, thấy phía trên có ánh sáng mong manh chợt lóe, nhưng vẫn không nhìn thấy đỉnh đâu.
- Càng cao càng tốt!
Sở Mặc lẩm bẩm.
Tám trăm trượng…một ngàn trượng…hai ngàn trượng. Khi Sở Mặc leo được hai ngàn năm trăm trượng, bên người hắn gió thổi ngày càng mạnh, nhiệt độ hạ xuống thấp. Thương thế của Sở Mặc càng nghiêm trọng hơn.Sở Mặc cũng nghĩ, nếu hiện tại mình không chữa thương ngay chắc khó cầm cự được tiếp. Nghĩ vậy, Sở Mặc liền ngồi xuống một cành cây có gốc tương đối lớn, bắt đầu dùng Thí Thiên khoét vách đá.