Chương : 4
Vì nhận một tên đệ tử, mà đường đường Ma Quân cũng xem như đã dùng bất cứ thủ đoạn nào rồi.
Quá khứ những thủ đoạn chưa bao giờ sử dụng nay cũng đều đem ra cả.
- Được, ta đáp ứng với ngươi, chờ ta xuống, sẽ biến thành một người bình thường từ đầu tới cuối cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của ngươi cho dù là bất luận chuyện nào cũng không can thiệp!
- Nếu ngươi thành công mà gia nhập Trường Sinh Thiên, ta đây nhất định sẽ thực hiện lời hứa, xoay người rời đi!
Ma Quân nhìn Sở Mặc cười lạnh.
Trong lòng thầm nghĩ: Nếu thật sự như vậy, ta nhất định sẽ bắt lấy ngươi, xoay người rời đi!
Đệ tử mà Ma Quân ta nhắm trúng sao có thể gia nhập vào môn phái của người khác?
Chỉ bằng đám người Trường Sinh Thiên ngu ngốc kia, mà cũng muốn tranh giành với ta sao?
Sở Mặc nói:
- Nếu ta không thể gia nhập vào Trường Sinh Thiên, vậy….. Ta liền đi theo ngươi, trở thành đồ đệ của ngươi!
Ma Quân gật gật đầu, nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận: Không ngờ tới cũng có ngày bản tôn phải luân lạc đến nổi đi nhặt đồ thừa của Trường Sinh Thiên? Quả thực là trò cười lớn nhất trong thiên hạ này!
Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, thiếu niên này tư chất như vậy nếu gia nhập vào Trường Sinh Thiên, quả thực vô cùng dễ dàng, thậm chí nhất định có thể trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền của trưởng môn!
Dù sao, thiên tài như vậy thì ai thấy mà không đỏ mắt? Ai thấy mà không muốn cướp?
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng của Ma Quân lại cảm thấy cân bằng.
Sau đó, y lại không một tiếng động mà kết vài cái thủ ấn, đem tư chất cùng với căn cốt của Sở Mặc trực tiếp phong ấn lại.
Ma Quân y có thể nhìn ra thiếu niên này tư chất không bình thường, người bên trong Trường Sinh Thiên đương nhiên cũng có thể nhìn ra được.
Cho nên, cái gọi là không can thiệp làm khó dễ vào chuyện này, quả thực chính là một chuyện cười.
Thiếu niên này căn bản là không biết bản thân hắn có giá trị như thế nào đâu!
Tuy nhiên, người có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra tư chất của thiếu niên này, rất nhiều!
Nhưng thế gian này người có thể nhìn thấy thủ đoạn của Ma Quân y, cũng chẳng có bao nhiêu người.
Bên trong Trường Sinh Thiên, trừ trưởng môn cùng với mấy lão bất tử tự mình xuất hiện, có lẽ còn có thể nhìn ra trên người Sở Mặc có phong ấn.
Những người còn lại…. Căn bản là không có ai có năng lực này!
Cho nên, làm xong tất cả mọi việc, Ma Quân trong lòng cười lạnh, đắc ý nghĩ đến: Tiểu tử, lúc này ta xem ngươi làm sao có thể gia nhập vào Trường Sinh Thiên?
Một kẻ tài trí tầm thường, đừng nói ngươi mang theo tín vật của thất trưởng lão, cho dù ngươi mang theo tín vật của đại trưởng lão, chỉ sợ cũng phải bị đám người khốn kiếp ra vẻ đạo mạo giả dạng thanh cao kia từ chối.
Ân tình?
Trường Sinh Thiên lúc nào thì có được thứ này?
Ngươi là trốn không thoát khỏi tầm tay của ta đấy!
Sau đó, Ma Quân mang theo Sở Mặc, thân hình trong giây lát đã bay vút vào không trung.
Ngay sau đó, hay người lập tức bay lơ lửng trên bầu trời.
Sở Mặc mạnh mẽ trừng lớn hai mắt, tuy rằng hắn thấy người này bay xuống từ trên không, nhưng lúc này cùng y bay lên bầu trời, cảm giác lại hoàn toàn khác nhau.
Nhìn vẻ mặt tò mò của Sở Mặc, Ma Quân không kìm nổi có chút đắc ý mà nói:
- Như thế nào? Làm đệ tử của ta không tới vài năm, ngươi cũng có thể tự mình bay lên bầu trời như vậy!
- Hừ, gia nhập Trường Sinh Thiên, vài năm sau ta cũng có thể.
Sở Mặc nói.
Ma Quân không nhịn được mà liếc mắt nhìn hắn, hôm nay y biểu hiện ra những cảm xúc có lẽ còn nhiều hơn mười năm qua cộng lại.
Thằng nhóc này, tuy rằng năng lực yếu ớt, nhưng mà tính tình bướng bỉnh…. Tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất.
Một mặt hô hào sợ chết, một mặt lại tuyệt đối không chịu cúi đầu… Thật là một tiểu quái vật!
- Chẳng qua, ta lại thích tính cách nhiệt tình này!
- Nếu như là một kẻ sợ chết, bản tôn còn không để vào mắt đâu!
Ma Quân lập tức cũng không để ý đến hắn, y nắm lấy cổ áo của hắn, một đường bay nhanh như tên bắn.
Trong cánh đồng tuyết vạn dặm, theo như năng lực của Sở Mặc thì phải cần mấy năm mới có thể đi đến nơi, nhưng đối với Ma Quân mà nói chỉ cần thời gian mấy ngày.
Năm ngày sau, Ma Quân hóa thân thành một người thanh niên bình thường, mang theo Sở Mặc xuất hiện ở địa phương cách chân núi của Trường Sinh Thiên khoảng mười dặm.
Một toà núi tuyết cực kỳ hùng vĩ, đứng sừng sững ở trước mặt hai người.
Tòa núi tuyết xinh đẹp hùng vĩ, sừng sững cao ngất, nằm lơ lững giữa đám mây.
Cửa vào dưới chân ngọn núi tuyết, cao hơn ba mươi trượng, rộng hơn hai mươi trượng.
Cửa đá màu xanh, trải qua năm tháng tang thương, không biết nặng bao nhiêu, nhìn qua khiến cho người ta có cảm giác không thể phá vỡ.
Phía trên cánh cửa đá có khắc ba chữ to cứng cáp – Trường Sinh Thiên!
- Nơi này chính là núi Bất Lão đỉnh Cô Thần hang ổ của Trường Sinh Thiên, chính là nó rồi.
Ma Quân mí mắt khẽ rũ xuống, vẻ mặt mệt mỏi, bộ dạng chẳng mấy hưng trí.
- Thật quá đồ sộ!
Sở Mặc hoàn toàn không thèm để ý đến ngữ điệu khinh thường trong giọng nói của Ma Quân, vẻ mặt cực kỳ rung động, sùng bái nói:
- Quả không hổ danh là thiên hạ đệ nhất môn phái, thật khí phách quá!
Nói đoạn liền mặt đầy hưng phấn trực tiếp hướng sơn môn vĩ đại kia chạy như bay tới:
- Trường Sinh Thiên, ta tới rồi đây!
Ma Quân khóe môi co quắp, tuy nhiên ngay lập tức, hắn lại lộ ra vẻ mặt chuẩn bị xem kịch vui.
- Đứng lại!
- Kẻ nào, dám đến Trường Sinh Thiên náo loạn, chán sống rồi hay sao?
Kèm theo hai tiếng thét lớn, liền xuất hiện hai gã khoảng mười tám mười chín tuổi từ sơn môn nguy nga kia lao xuống, tốc độ cực nhanh đi tới trước mặt Sở Mặc, trên cao nhìn xuống nhìn hắn, vẻ mặt ngạo nghễ, trong con người còn không giấu nổi vẻ nồng đậm khinh thường.
Sở Mặc lập tức ngẩn ra, ngay sau đó hắn liền có chút áy náy ôm quyền nói:
- Ra mắt hai vị sư huynh, tiểu đệ là… đến để bái sư học nghệ.
- Ai là sư huynh của ngươi? Tên ăn mày chẳng biết từ xó xỉnh nào chui ra!
- Còn đòi bái sư học nghệ? Chỉ dựa vào ngươi?
Một tên trẻ tuổi trong hai gã này, mặc dù khuôn mặt chỉ thường thường nhưng giữa hai chân mày lại lộ ra nồng đậm vẻ kiêu ngạo, một mực khinh thường nhìn Sở Mặc, cười nhạo nói:
- Này thằng nhóc ăn mày, ngươi tới nhầm chỗ rồi!
Tên trẻ tuổi còn lại thì cau mày mà rằng:
- Nói với nó mấy câu vô nghĩa đó làm gì? Liền trực tiếp đuổi quách nó đi, kẻo để nó ở đây hô to gọi nhỏ, các sư huynh mà thấy lại bị ăn mắng mất thôi. Đăng bởi: longnhi
Quá khứ những thủ đoạn chưa bao giờ sử dụng nay cũng đều đem ra cả.
- Được, ta đáp ứng với ngươi, chờ ta xuống, sẽ biến thành một người bình thường từ đầu tới cuối cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của ngươi cho dù là bất luận chuyện nào cũng không can thiệp!
- Nếu ngươi thành công mà gia nhập Trường Sinh Thiên, ta đây nhất định sẽ thực hiện lời hứa, xoay người rời đi!
Ma Quân nhìn Sở Mặc cười lạnh.
Trong lòng thầm nghĩ: Nếu thật sự như vậy, ta nhất định sẽ bắt lấy ngươi, xoay người rời đi!
Đệ tử mà Ma Quân ta nhắm trúng sao có thể gia nhập vào môn phái của người khác?
Chỉ bằng đám người Trường Sinh Thiên ngu ngốc kia, mà cũng muốn tranh giành với ta sao?
Sở Mặc nói:
- Nếu ta không thể gia nhập vào Trường Sinh Thiên, vậy….. Ta liền đi theo ngươi, trở thành đồ đệ của ngươi!
Ma Quân gật gật đầu, nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận: Không ngờ tới cũng có ngày bản tôn phải luân lạc đến nổi đi nhặt đồ thừa của Trường Sinh Thiên? Quả thực là trò cười lớn nhất trong thiên hạ này!
Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, thiếu niên này tư chất như vậy nếu gia nhập vào Trường Sinh Thiên, quả thực vô cùng dễ dàng, thậm chí nhất định có thể trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền của trưởng môn!
Dù sao, thiên tài như vậy thì ai thấy mà không đỏ mắt? Ai thấy mà không muốn cướp?
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng của Ma Quân lại cảm thấy cân bằng.
Sau đó, y lại không một tiếng động mà kết vài cái thủ ấn, đem tư chất cùng với căn cốt của Sở Mặc trực tiếp phong ấn lại.
Ma Quân y có thể nhìn ra thiếu niên này tư chất không bình thường, người bên trong Trường Sinh Thiên đương nhiên cũng có thể nhìn ra được.
Cho nên, cái gọi là không can thiệp làm khó dễ vào chuyện này, quả thực chính là một chuyện cười.
Thiếu niên này căn bản là không biết bản thân hắn có giá trị như thế nào đâu!
Tuy nhiên, người có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra tư chất của thiếu niên này, rất nhiều!
Nhưng thế gian này người có thể nhìn thấy thủ đoạn của Ma Quân y, cũng chẳng có bao nhiêu người.
Bên trong Trường Sinh Thiên, trừ trưởng môn cùng với mấy lão bất tử tự mình xuất hiện, có lẽ còn có thể nhìn ra trên người Sở Mặc có phong ấn.
Những người còn lại…. Căn bản là không có ai có năng lực này!
Cho nên, làm xong tất cả mọi việc, Ma Quân trong lòng cười lạnh, đắc ý nghĩ đến: Tiểu tử, lúc này ta xem ngươi làm sao có thể gia nhập vào Trường Sinh Thiên?
Một kẻ tài trí tầm thường, đừng nói ngươi mang theo tín vật của thất trưởng lão, cho dù ngươi mang theo tín vật của đại trưởng lão, chỉ sợ cũng phải bị đám người khốn kiếp ra vẻ đạo mạo giả dạng thanh cao kia từ chối.
Ân tình?
Trường Sinh Thiên lúc nào thì có được thứ này?
Ngươi là trốn không thoát khỏi tầm tay của ta đấy!
Sau đó, Ma Quân mang theo Sở Mặc, thân hình trong giây lát đã bay vút vào không trung.
Ngay sau đó, hay người lập tức bay lơ lửng trên bầu trời.
Sở Mặc mạnh mẽ trừng lớn hai mắt, tuy rằng hắn thấy người này bay xuống từ trên không, nhưng lúc này cùng y bay lên bầu trời, cảm giác lại hoàn toàn khác nhau.
Nhìn vẻ mặt tò mò của Sở Mặc, Ma Quân không kìm nổi có chút đắc ý mà nói:
- Như thế nào? Làm đệ tử của ta không tới vài năm, ngươi cũng có thể tự mình bay lên bầu trời như vậy!
- Hừ, gia nhập Trường Sinh Thiên, vài năm sau ta cũng có thể.
Sở Mặc nói.
Ma Quân không nhịn được mà liếc mắt nhìn hắn, hôm nay y biểu hiện ra những cảm xúc có lẽ còn nhiều hơn mười năm qua cộng lại.
Thằng nhóc này, tuy rằng năng lực yếu ớt, nhưng mà tính tình bướng bỉnh…. Tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất.
Một mặt hô hào sợ chết, một mặt lại tuyệt đối không chịu cúi đầu… Thật là một tiểu quái vật!
- Chẳng qua, ta lại thích tính cách nhiệt tình này!
- Nếu như là một kẻ sợ chết, bản tôn còn không để vào mắt đâu!
Ma Quân lập tức cũng không để ý đến hắn, y nắm lấy cổ áo của hắn, một đường bay nhanh như tên bắn.
Trong cánh đồng tuyết vạn dặm, theo như năng lực của Sở Mặc thì phải cần mấy năm mới có thể đi đến nơi, nhưng đối với Ma Quân mà nói chỉ cần thời gian mấy ngày.
Năm ngày sau, Ma Quân hóa thân thành một người thanh niên bình thường, mang theo Sở Mặc xuất hiện ở địa phương cách chân núi của Trường Sinh Thiên khoảng mười dặm.
Một toà núi tuyết cực kỳ hùng vĩ, đứng sừng sững ở trước mặt hai người.
Tòa núi tuyết xinh đẹp hùng vĩ, sừng sững cao ngất, nằm lơ lững giữa đám mây.
Cửa vào dưới chân ngọn núi tuyết, cao hơn ba mươi trượng, rộng hơn hai mươi trượng.
Cửa đá màu xanh, trải qua năm tháng tang thương, không biết nặng bao nhiêu, nhìn qua khiến cho người ta có cảm giác không thể phá vỡ.
Phía trên cánh cửa đá có khắc ba chữ to cứng cáp – Trường Sinh Thiên!
- Nơi này chính là núi Bất Lão đỉnh Cô Thần hang ổ của Trường Sinh Thiên, chính là nó rồi.
Ma Quân mí mắt khẽ rũ xuống, vẻ mặt mệt mỏi, bộ dạng chẳng mấy hưng trí.
- Thật quá đồ sộ!
Sở Mặc hoàn toàn không thèm để ý đến ngữ điệu khinh thường trong giọng nói của Ma Quân, vẻ mặt cực kỳ rung động, sùng bái nói:
- Quả không hổ danh là thiên hạ đệ nhất môn phái, thật khí phách quá!
Nói đoạn liền mặt đầy hưng phấn trực tiếp hướng sơn môn vĩ đại kia chạy như bay tới:
- Trường Sinh Thiên, ta tới rồi đây!
Ma Quân khóe môi co quắp, tuy nhiên ngay lập tức, hắn lại lộ ra vẻ mặt chuẩn bị xem kịch vui.
- Đứng lại!
- Kẻ nào, dám đến Trường Sinh Thiên náo loạn, chán sống rồi hay sao?
Kèm theo hai tiếng thét lớn, liền xuất hiện hai gã khoảng mười tám mười chín tuổi từ sơn môn nguy nga kia lao xuống, tốc độ cực nhanh đi tới trước mặt Sở Mặc, trên cao nhìn xuống nhìn hắn, vẻ mặt ngạo nghễ, trong con người còn không giấu nổi vẻ nồng đậm khinh thường.
Sở Mặc lập tức ngẩn ra, ngay sau đó hắn liền có chút áy náy ôm quyền nói:
- Ra mắt hai vị sư huynh, tiểu đệ là… đến để bái sư học nghệ.
- Ai là sư huynh của ngươi? Tên ăn mày chẳng biết từ xó xỉnh nào chui ra!
- Còn đòi bái sư học nghệ? Chỉ dựa vào ngươi?
Một tên trẻ tuổi trong hai gã này, mặc dù khuôn mặt chỉ thường thường nhưng giữa hai chân mày lại lộ ra nồng đậm vẻ kiêu ngạo, một mực khinh thường nhìn Sở Mặc, cười nhạo nói:
- Này thằng nhóc ăn mày, ngươi tới nhầm chỗ rồi!
Tên trẻ tuổi còn lại thì cau mày mà rằng:
- Nói với nó mấy câu vô nghĩa đó làm gì? Liền trực tiếp đuổi quách nó đi, kẻo để nó ở đây hô to gọi nhỏ, các sư huynh mà thấy lại bị ăn mắng mất thôi. Đăng bởi: longnhi