Chương : 11
Nếu có ai đó nhìn thấy tình trạng của Tử Vũ bây giờ, hẳn phải nghĩ rằng nó đã phát điên.
Đem kinh mạch, huyệt vị toàn thân từng cái từng cái một đi phá hủy, chắc chắn là hành vi của người điên.
Lại nói tự đoạn toàn thân kinh mạch và phá hủy từng kinh mạch, huyệt vị một là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tự đoạn kinh mạch, giống như là cắt đi con đường huyết mạch giữa hai quốc gia, còn phá hủy từng kinh mạch, huyệt vị là đem cả hai quốc gia lẫn con đường đó, toàn bộ cho nổ tung.
Kinh mạch, huyệt vị toàn thân thì đâu chỉ có hai, ba cái?
Tử Vũ đích thực đã phải trải qua một cơn thống khổ cả đời không quên.
Dù có là Thi Vương, khi làm cái chuyện ngu ngốc này, cũng tuyệt đối phải cảm thấy đau đớn.
Còn là nỗi đau đớn cực kì khủng khiếp, thấy tận trời xanh.
Quá trình đó cuối cùng cũng kết thúc.
Tử Vũ sau khi phá hủy toàn bộ kinh mạch, đem những Nhâm, Đốc, Xung, Đới, Âm-Dương duy, Âm-Dương kiều dùng chân lực mà chấn nát, lại tìm đến các huyệt vị, bắt đầu từ giao điểm Bách Hội, Lao Cung, Dũng Tuyền, tất thảy đều không bỏ qua, hủy hoại toàn bộ.
"Bùng!" một tiếng cuối cùng, chính là lúc Tử Vũ đem Khí Hải huyệt tại đan điền hủy đi, đồng thời khiến cho toàn thân công lực của nó theo đó mà tiêu thất.
"Xuy!Xuy!Xuy!"
Chỉ thấy khi Khí Hải huyệt của Tử Vũ vì bị nó chấn nát, Dị Khảo cũng bắt đầu biến đổi, từ chỉ có một hàng chữ, đã biến thành những tờ giấy trắng, đồng thời không ngừng tỏa ra vô vàn những luồng khí lưu đủ màu sắc, bao bọc lấy tấm thân đầy máu về cơ bản đã bị phế của Tử Vũ, chầm chậm xoa dịu cho nó.
Tử Vũ đúng là đã vừa trải qua một cơn thập tử nhất sinh.
Nếu như không phải Dị Khảo kịp thời xoa dịu cho nó, hoặc giả nó không phải là một Thi Vương, thì não bộ sớm đã nổ tung khi phá hủy Bách Hội huyệt rồi.
Dị Khảo không chỉ ghi lại phương pháp luyện công của vị tiền bối nọ, còn là chìa khóa để có thể tiếp bước ông ta, Tử Vũ hiểu rõ điều đó. Hiện tại, mặc cho toàn thân công lực bị phế, thân thể bên ngoài thì vô sự, bên trong đã bị nát nhừ, Tử Vũ vẫn mong muốn một cách điên cuồng được đọc những gì vị tiền bối đó dã để lại.
Bất quá, phá hủy đi toàn bộ kinh mạch, huyệt vị, cũng tức là từ bỏ các giác quan. Tử Vũ đã không thể nghe thấy, nhìn thấy, thậm chỉ tri giác cũng đang mất dần, làm sao mà đọc được đây?
Đúng lúc đó, những luồng khí lưu từ Dị Khảo lại một lần nữa biến đổi, tập trung lại thành một luồng vạn sắc dị lưu, quyện lấy Tử Vũ, trả lại cho nó tri giác.
"Hậu bối liều mạng, nếu ngươi mong muốn tìm thấy trong Dị Khảo những môn võ công tuyệt thế, vậy thì đành phải làm ngươi thất vọng rồi!"
Đó là dòng chữ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tử Vũ, nhưng nó lại tuyệt đối không thất vọng, chỉ háo hức "đọc" tiếp.
"Cuốn sách này tên là Dị Khảo, ý muốn nói người đọc hãy nghĩ khác đi, vậy nếu giờ lại áp đặt cho ngươi thứ suy nghĩ hoặc võ công giống ta, chẳng phải là ta tự vả vào mặt mình sao?
Trong cuốn sách này, ta chỉ ghi lại một đoạn công pháp, giúp cho ngươi từ tình trạng thân thể bị hủy hoại, tiến nhập vào Hỗn mang cảnh giới, bên cạnh đó là một vài kinh nghiệm, trải ngộ và lí luận của bản thân ta. Những cái đó, ngươi được hiểu thì hiểu, không hiểu cũng không sao, bởi vì ta tin rằng, một khi ngươi đã có thể đọc thấy những dòng này, thì thế gian không gì có thể cản ngươi được nữa.
Chúc ngươi sớm sáng tạo ra con đường đi của riêng mình.
Chúc ngươi sớm có thể ở Vô Tận giới, đồ thần diệt ma.
Tiền nhân cẩn bút"
Đọc xong lời tựa của Dị Khảo, Tử Vũ đột nhiên cảm thấy một thứ cảm xúc mãnh liệt không ngừng trào dâng trong thể nội. Đó là một cái gì đó kích thích phi thường, khiến cho nó toàn thân run rẩy, chỉ hận không thể gào to một tiếng. Trước kia, nó đã được nghe Trình Tưởng kể nhiều về vị tiền bối này, biết rằng ông ta tính tình cổ quái, nhưng đúng là mạnh tới mức quỷ thần cũng phải cúi đầu. Lúc đó, nó chỉ là nghe và ghi nhớ, còn hiện tại, nó cảm nhận được rồi, cái thứ khí thế bá giả đứng trên muôn người đó. Ông ta tuyệt không phải là một vị tiền bối cô độc vì sự bất bại của bản thân, mà là một người thản nhiên sống trong sự bất bại đó. Tử Vũ chính là đang đứng trước cánh cửa để mở ra một cảnh giới như thế.
Lúc này toàn thân kinh mạch của Tử Vũ đã bị hủy hoại, nhưng luồng khí lưu vạn sắc từ Dị Khảo tỏa ra đã sớm khiến nó không còn cảm thấy đau đớn, thậm chí còn trả lại cho nó tri giác, khiến nó cảm thấy mình như được thoát thai chuyển cốt, đầu óc minh mẫn vô cùng. Chặng đầu tiên của cuộc thử thách này, mất đến một năm ba tháng, cuối cùng nó đã vượt qua.
Trình Tưởng lúc này lại đang kinh hỉ vô cùng. Mấy ngày gần đây, lão phát hiện ra Tử Vũ không ngừng tự đoạn kinh mạch, huyệt vị toàn thân, thật khiến lão lo lắng phát sốt. Bất quá, lão lại không thể bắt nó ngừng lại, chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi. Lúc này, nhìn thấy luồng khí lưu vạn sắc từ Dị Khảo đang bảo bọc Tử Vũ, lão lại cảm thấy mừng tới phát cuồng, võ công mà thần tượng của lão để lại, cuối cùng đã để kiệt tác của lão khám phá ra rồi.
Hai năm tiếp theo đó là một khoảng thời gian tĩnh mịch vô bỉ đối với Trình Tưởng, đơn giản bởi lão đã quá quen với sự có mặt của Tử Vũ, hiện tại nó lại triền miên bế quan nhập định, khiến lão buồn chán phát sốt. Nếu một tháng nữa Tử Vũ không tỉnh lại, lão quyết định sẽ tiến nhập vùng sâu hơn của Cửu Hoang sâm lâm một chuyến, dự tính sẽ đi trong vòng ba tháng.
Tử Vũ thì căn bản không có khả năng sẽ tỉnh lại trong vòng một tháng tới. Lúc này, công pháp mà tiền bối đó để lại, nó đang luyện tới giai đoạn tinh yếu, đã sắp đạt được thành công.
Bên trong nội thể của Tử Vũ, hiện tại căn bản đã biến đổi tới mức không ai có thể tưởng tượng được, những vị trí trước kia là kinh mạch huyệt vị, giờ lại giống như những tiểu vũ trụ hoặc dải ngân hà, chứa đầy những tinh quang lấp lánh bất động. Cho đến khi những tinh quang ấy loạn chuyển rồi tụ tập thành những hành tinh, chính là lúc Tử Vũ tiến nhập vào Hỗn Mang.
"Ùm!"
Từ trạng thái lơ lửng trên không suốt mấy năm qua, Tử Vũ rơi tùm xuống Độc tuyền, quyển Dị khảo cũng đã thu lại vạn sắc khí lưu của nó, rơi xuống bên cạnh. Tử Vũ đã thành công.
Nó, trải qua bốn năm tu luyện, đã trở thành một đứa bé mười ba tuổi, bất kể trí lực hay tinh thần đều vượt xa so với ngày trước, nhưng công lực thì lại không còn lấy một giọt. Bất quá, Tử Vũ lúc này căn bản cũng không cần để ý đên điều đó.
Thân thể vốn buông lỏng của Tử Vũ từ từ nổi lên trên bề mặt Độc tuyền, quyển Dị Khảo cũng đang lập lờ trôi bên cạnh. Khẽ liếc quyển sách một cái, Tử Vũ khẽ nhắm mắt lại, bắt đầu chìm vào suy nghĩ.
"Sau khi ngươi tiến nhập Hỗn mang thành công, sẽ phát hiện ra thân thể của mình hoàn toàn bị phế, không thể cử động được dù là nửa cái ngón tay, ta trước kia cũng đã từng như thế.
Không cần lo lắng, đối với chúng ta mà nói, cách khắc phục vấn đề này tuyệt đối đơn giản, ví như ta cũng đã nghĩ ra một cách, nếu ngươi muốn biết, thì có thể xem thử. Bất quá, ngươi cũng nên hiểu, đó là phương pháp "của ta", ta đã có cách, thì ngươi cũng có cách."
Tử Vũ hoàn toàn minh bạch. Lúc này, nó mới mười ba tuổi, nhưng suy nghĩ đã vượt qua cả những lão đầu già cỗi như Trình Tưởng. Đối với nó, chỉ có tự mình tìm ra một con đường mới, đối đầu với thủ thách và nguy hiểm, mới giúp nó có thể tiếp tục tiến bước.
Từ khi chạm vào Dị Khảo, con đường mà Tử Vũ sẽ đi đã hoàn toàn khác so với bất kì ai, kể cả người đã viết ra quyển sách đó.
Lúc này Tử Vũ chìm vào dòng suy nghĩ, làm sao mới có thể cử động thân thể? Kinh mạch của nó đã đứt đoạn, về cơ bản đã là người tàn phế, nhưng tất nhiên, nó không chấp nhận điều đó. Nó tuyệt đối cũng không hề nghĩ qua chuyện sẽ dùng lại phương pháp của vị tiền bối nọ.
Tử Vũ là Tử Vũ, nó nhất định sẽ nghĩ ra cách.
Không biết đã trải qua bao lâu, Tử Vũ đột ngột mở bừng mắt ra, thân hình khẽ động, không ngờ lại nhặt lấy Dị Khảo đang trôi bên cạnh, ngượng ngập lội vào bờ.
Nó đã thành công.
Phương pháp của nó đã thành công.
Những tiểu vũ trụ bên trong nội thể, về cơ bản, Tử Vũ hiện tại không thể điều khiển, chỉ có thể để chúng di chuyển một cách hỗn loạn. Tuy nhiên, bên cạnh đó, nó lại phát hiện ra rằng, mỗi một sự di chuyển hỗn loạn ấy đều hàm chứa một nguồn sức mạnh vô tận. Những nguồn sức mạnh ấy, nếu cứ tự sinh tự diệt như thế, thì sẽ hoàn toàn vô dụng, nhưng nếu có thể lợi dụng chúng, xâu chúng thành một chuỗi, nối liền những vị trí từng là kinh mạch, huyệt vị, thì so với trước kia, sẽ trở thành một dạng tinh hà kinh mạch, làm sao lại không thể giúp Tử Vũ di chuyển chứ.
Lí thuyết là vậy, nhưng Tử Vũ không dám chắc, nó hiện tại vô phương điều khiển những tiểu vũ trụ đó hoạt động theo ý mình, còn như sắp xếp lại một hình dáng mới cho chúng, xem ra có thể khả thi.
Thử qua thử lại nhiều lần, Tử Vũ hiện tại đích xác là người duy nhất trên Vô Tận giới, kể cả là hiện tại hay trong quá khứ, sở hữu một thứ gọi là tinh hà kinh mạch.
Đã lâu không di chuyển, lại là di chuyển theo một phương thức hoàn toàn khác so với trước kia, Tử Vũ không khỏi cảm thấy lóng ngóng ngượng ngập, cứ đi vài bước lại ngã một cái. Bất quá, cứ mỗi lần ngã ra như vậy, lại khiến nó cảm thấy vi diệu vô cùng, cứ như nó trở lại là một đứa bé chập chững bước vào đời vậy.
Từ Độc tuyền tới căn nhà mà Trình Tưởng đã dựng lên cũng không xa, sau vài chục cú ngã, Tử Vũ cuối cùng đã chạm được vào cánh cửa thân quen. Hiện tại là ban ngày, nhưng trong nhà không chút ánh sáng, hơn thế nữa, đập vào mắt Tử Vũ, còn là một hình ảnh quái dị vô cùng.
Trình Tưởng đang nằm.