Chương : 2
Mẹ, cô ta là dùng phương thức đường ngang ngõ tắt, chẳng phải bệnh của con có chuyển biến tốt đẹp!
Cố Tĩnh Trạch nói, mắt lại lần nữa tối sầm lại.
Mộ Vãn Tình nhìn anh:Cố Tĩnh Trạch nắm tay gắt gao đặt trên mặt bàn thủy tinh:*
Lâm Triệt đi trên đường, nhìn bản thân cả người hỗn độn, có chút ảo não mắng một tiếng, cái kẻ bán thuốc đáng chết, lúc đó cô bỏ tiền đã cảm thấy, anh ta giống như có chút không thích hợp, cô chỉ nói cô muốn thuốc có thể làm cho người ta ngủ, lại chưa nói muốn loại thuốc này, nhìn người đàn ông uống thuốc rồi, đến cùng đều làm cái gì, nghĩ lại, cô còn cảm thấy cả người đều đau.
Đau đớn bị xé rách dưới thân giống như lại khiến cô nhớ tới tất cả xảy ra vào buổi tối, người đàn ông đáng chết kia, một buổi tối ép buộc cô nhiều lần, cuối cùng trực tiếp ngất đi, mới mất đi ký ức phía sau.
Duy nhất nhớ được chỉ là ở phía trước...Cô chua sót cười, nếu không là các người bức quá, cô cũng sẽ không thể nghĩ ra biện pháp nham hiểm như vậy, cô kỳ thực chỉ là muốn sống thôi, nhưng hiện tại...
Lâm Triệt vội vàng chạy tới công ty, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không quên hôm nay cô còn có buổi quay thử phim.
Du Mẫn Mẫn nhìn đến cô tiến vào, đen mặt trừng mắt cô:Lâm Triệt vội bưng kín quần áo lộn trên người.
Du Mẫn Mẫn liếc mắt một cái nhìn đến dấu vết trên cần cổ cô, cúi đầu đánh giá quần áo của cô một vòng, cô kéo cổ áo Lâm Triệt:Lâm Triệt cúi đầu nhìn, mới phát hiện dấu vết trên người khiến người ta suy nghĩ, rất rõ ràng, rất ái muội.
Cái người đàn ông đáng chết kia, anh ta quả thực chính là cầm thú!
Lâm Triệt chạy nhanh cúi đầu xin lỗi, lôi kéo quần áo bản thân chạy tới toilet.
Lâm Triệt nghĩ, cô xem như chết ở trong tay người đàn ông này, đều do anh!
Đang lúc này điện thoại vang lên.
Lâm Triệt hổn hển nhận điện thoại.Thanh âm Lâm Hướng Thiên ở trong điện thoại mang theo tức giận.
Lâm Hướng Thiên sẽ không dễ dàng gọi điện thoại cho cô, trừ phi là có chuyện, người cha này, nhiều năm qua đều là có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng lại không có biện pháp cho rằng ông ta không tồn tại, dù sao Lâm Triệt bây giờ còn cần phải ở Lâm gia.
Lâm Triệt nhớ tới chuyện phát sinh vào buổi tối, có chút chột dạ:Lâm Hướng Thiên ở trong loa tức giận mắng.
Đúng vậy, Lâm Lỵ muốn đính hôn, nhưng liên quan gì tới cô, Lâm Triệt bình tĩnh nghe cha tức giận, trong lòng thế nhưng không có một chút cảm giác khổ sở, bởi vì nhiều năm như vậy, cô sớm đã quen các loại gầm thét của ông ta.Nói xong, Lâm Hướng Thiên trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm gia.
Hàn Thái Anh nhìn Lâm Hướng Thiên buông điện thoại xuống, chạy nhanh đi qua hỏi:Lâm Hữu Tài nói:Hàn Thái Anh lấy lòng đưa tay vỗ về ngực Lâm Hướng Thiên:Lâm Hữu Tài nói:Nhìn Hàn Thái Anh nhắc lại chuyện xưa, lại lải nhải không dứt, Lâm Hữu Tài khẩn trương:Lâm Hữu Tài do dự, nhưng ngẫm lại, không để Lâm Triệt đi thì để ai đi đây.
Trình gia đắc tội không nổi, con trai nhà ông ta tuy rằng là người đần độn, nhưng tốt xấu trong nhà đích thị có tiền, Lâm Triệt gả đi quả thật không tính bạc đãi.
Lúc này, bên ngoài nữ giúp việc kêu một tiếng:Nữ giúp việc nói với cô:Lâm Triệt kinh ngạc nhìn nữ giúp việc:Nữ giúp việc nói:Trong lòng Lâm Triệt vui vẻ, chạy đi vào.
Nhưng, bỗng chốc lại dừng.
Bên trong, Tần Khanh đang cùn Lâm Lỵ đứng ở cửa hiên.
Thân mật dựa vào nhau, môi cơ hồ muốn áp vào, nhìn làm cho người ta không thể nào quấy rầy.
Lâm Triệt đứng ở nơi đó, đã quên bước chân.
Lâm Triệt vừa muốn xoay người, đã cảm thấy một bàn tay bốp một chút đánh lại.
Trên mặt Lâm Triệt bị đánh nóng bừng, kém chút ngã trên mặt đất.
Hàn Thái Anh đi lên túm chặt cô kéo vào bên trong.
Khép cửa phòng lại, Hàn Thái Anh quay đầu, trừng mắt trợn tròn mắt, vươn ra ngón tay hung tợn chỉ vào Lâm Triệt:Lâm Triệt đứng ở nơi đó, ôm gò má nóng bừng, cười lạnh nhìn Hàn Thái Anh:--------
Dịch: M
Biên tập: Anna
Team: Mây
Cố Tĩnh Trạch nói, mắt lại lần nữa tối sầm lại.
Mộ Vãn Tình nhìn anh:Cố Tĩnh Trạch nắm tay gắt gao đặt trên mặt bàn thủy tinh:*
Lâm Triệt đi trên đường, nhìn bản thân cả người hỗn độn, có chút ảo não mắng một tiếng, cái kẻ bán thuốc đáng chết, lúc đó cô bỏ tiền đã cảm thấy, anh ta giống như có chút không thích hợp, cô chỉ nói cô muốn thuốc có thể làm cho người ta ngủ, lại chưa nói muốn loại thuốc này, nhìn người đàn ông uống thuốc rồi, đến cùng đều làm cái gì, nghĩ lại, cô còn cảm thấy cả người đều đau.
Đau đớn bị xé rách dưới thân giống như lại khiến cô nhớ tới tất cả xảy ra vào buổi tối, người đàn ông đáng chết kia, một buổi tối ép buộc cô nhiều lần, cuối cùng trực tiếp ngất đi, mới mất đi ký ức phía sau.
Duy nhất nhớ được chỉ là ở phía trước...Cô chua sót cười, nếu không là các người bức quá, cô cũng sẽ không thể nghĩ ra biện pháp nham hiểm như vậy, cô kỳ thực chỉ là muốn sống thôi, nhưng hiện tại...
Lâm Triệt vội vàng chạy tới công ty, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không quên hôm nay cô còn có buổi quay thử phim.
Du Mẫn Mẫn nhìn đến cô tiến vào, đen mặt trừng mắt cô:Lâm Triệt vội bưng kín quần áo lộn trên người.
Du Mẫn Mẫn liếc mắt một cái nhìn đến dấu vết trên cần cổ cô, cúi đầu đánh giá quần áo của cô một vòng, cô kéo cổ áo Lâm Triệt:Lâm Triệt cúi đầu nhìn, mới phát hiện dấu vết trên người khiến người ta suy nghĩ, rất rõ ràng, rất ái muội.
Cái người đàn ông đáng chết kia, anh ta quả thực chính là cầm thú!
Lâm Triệt chạy nhanh cúi đầu xin lỗi, lôi kéo quần áo bản thân chạy tới toilet.
Lâm Triệt nghĩ, cô xem như chết ở trong tay người đàn ông này, đều do anh!
Đang lúc này điện thoại vang lên.
Lâm Triệt hổn hển nhận điện thoại.Thanh âm Lâm Hướng Thiên ở trong điện thoại mang theo tức giận.
Lâm Hướng Thiên sẽ không dễ dàng gọi điện thoại cho cô, trừ phi là có chuyện, người cha này, nhiều năm qua đều là có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng lại không có biện pháp cho rằng ông ta không tồn tại, dù sao Lâm Triệt bây giờ còn cần phải ở Lâm gia.
Lâm Triệt nhớ tới chuyện phát sinh vào buổi tối, có chút chột dạ:Lâm Hướng Thiên ở trong loa tức giận mắng.
Đúng vậy, Lâm Lỵ muốn đính hôn, nhưng liên quan gì tới cô, Lâm Triệt bình tĩnh nghe cha tức giận, trong lòng thế nhưng không có một chút cảm giác khổ sở, bởi vì nhiều năm như vậy, cô sớm đã quen các loại gầm thét của ông ta.Nói xong, Lâm Hướng Thiên trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm gia.
Hàn Thái Anh nhìn Lâm Hướng Thiên buông điện thoại xuống, chạy nhanh đi qua hỏi:Lâm Hữu Tài nói:Hàn Thái Anh lấy lòng đưa tay vỗ về ngực Lâm Hướng Thiên:Lâm Hữu Tài nói:Nhìn Hàn Thái Anh nhắc lại chuyện xưa, lại lải nhải không dứt, Lâm Hữu Tài khẩn trương:Lâm Hữu Tài do dự, nhưng ngẫm lại, không để Lâm Triệt đi thì để ai đi đây.
Trình gia đắc tội không nổi, con trai nhà ông ta tuy rằng là người đần độn, nhưng tốt xấu trong nhà đích thị có tiền, Lâm Triệt gả đi quả thật không tính bạc đãi.
Lúc này, bên ngoài nữ giúp việc kêu một tiếng:Nữ giúp việc nói với cô:Lâm Triệt kinh ngạc nhìn nữ giúp việc:Nữ giúp việc nói:Trong lòng Lâm Triệt vui vẻ, chạy đi vào.
Nhưng, bỗng chốc lại dừng.
Bên trong, Tần Khanh đang cùn Lâm Lỵ đứng ở cửa hiên.
Thân mật dựa vào nhau, môi cơ hồ muốn áp vào, nhìn làm cho người ta không thể nào quấy rầy.
Lâm Triệt đứng ở nơi đó, đã quên bước chân.
Lâm Triệt vừa muốn xoay người, đã cảm thấy một bàn tay bốp một chút đánh lại.
Trên mặt Lâm Triệt bị đánh nóng bừng, kém chút ngã trên mặt đất.
Hàn Thái Anh đi lên túm chặt cô kéo vào bên trong.
Khép cửa phòng lại, Hàn Thái Anh quay đầu, trừng mắt trợn tròn mắt, vươn ra ngón tay hung tợn chỉ vào Lâm Triệt:Lâm Triệt đứng ở nơi đó, ôm gò má nóng bừng, cười lạnh nhìn Hàn Thái Anh:--------
Dịch: M
Biên tập: Anna
Team: Mây