Chương 7: 7: Thực Hiện Kế Hoạch
.......***........Như thường lệ, sau khi kết thúc giờ học ở trường,Nam Mẫn lại tiếp tục đến khách sạn làm việc.Tối nay không khí trong khách sạn náo nhiệt hơn mọi ngày.Hình như ở đại sảnh hôm nay có tiệc gì đó.Mạc gia hôm nay mở tiệc chiêu đãi, mừng con gái Tú Lan trở thành một trong những nhà thiết kế nổi tiếng,được mời tham dự liên hoan thời trang quốc tế.Là con gái cưng của Mạc gia, muốn gì được nấy.Ông Mạc nuông chiều con gái hết mực, sự giỏi giang của con gái là niềm tự hào của ông.Bữa tiệc hôm nay ông Mạc cũng mời thêm một số vị khách là bạn thân lâu năm.Nghiêm gia đương nhiên là nằm trong danh sách khách mời đầu tiên.Ngoài ra còn một vị khách nữa là "bố nuôi" của Mạc Tú Lan: Trần Thiệu Huy.Khí trời mát mẻ,Mạc Tú Lan không chiêu đãi trong phòng Vip, mà muốn tổ chức ở sảnh lớn của khách sạn Hoa Lư.Khách đã đến đông đủ, ông Mạc đứng lên công bố lý do của buổi tiệc rượu tối hôm nay."Tối nay Mạc mỗ tôi và con gái Tú Lan rất vui và cảm ơn sự góp mặt đông đủ của tất cả mọi người ở đây!"."Buổi tiệc rượu tối hôm nay là để chúc mừng con gái tôi sẽ ra nước ngoài tham dự buổi biểu diễn liên hoan thời trang của Pháp!".Mạc lão gia cưng chiều nhìn con gái.Mạc Tú Lan kiêu ngạo đứng bên cạnh bố,tối nay cô ta mặc chiếc váy ôm màu đỏ, vẫn là phong cách gợi cảm, quyến rũ.Tóc uốn nhẹ sang một bên vai, từng cử chỉ hành động đều tỏa ra hào quang của tiểu thư đài các."Cháu kính mọi người một ly!""Xin mời mọi người cứ tự nhiên!".Mạc lão gia đi chúc rượu từng người.Tiếp sau đó là những câu"Chúc mừng " từ những vị khách."Tú Lan thật xinh đẹp lại tài giỏi! Chúc mừng cháu!".Nghiêm phu nhân cười thân thiện nhìn Mạc Tú Lan.Trong mắt bà, đây là một cô gái tốt, lại tài giỏi.Thế mà con trai bà lại câu kết với bố chồng bà, tuyệt tình đến đáng sợ.Thở dài trong lòng, bà cảm thấy tiếc cô con dâu hụt này."Cháu cảm ơn Nghiêm phu nhân!".Một tia giảo hoạt lướt nhẹ qua đôi con ngươi, một lát nữa thôi cô ta sẽ trở thành con dâu bà, người một nhà với Nghiêm gia."Anh Cảnh Hàn..không chúc mừng em sao?".Cô ta dịu dàng đi đến bên cạnh Nghiêm Cảnh Hàn."Chúc em "Thuận buồm xuôi gió!".Nghiêm Cảnh Hàn mỉm cười nâng ly rượu nhẹ cụng ly với cô ta."Cảm ơn anh!".Cô ta cười tươi đưa mắt liếc qua Trần Thiệu Huy đang ngồi đối diện.....Bên này bữa tiệc đang bắt đầu.Bên kia Nam Mẫn bắt tay vào công việc đi dọn dẹp phòng,giờ đây cô chỉ biết bận rộn với công cuộc kiếm tiền, những ngày tươi đẹp đã thực sự rời xa cô từ lâu rồi.Cô bây giờ nào dám mơ ước một bữa ăn sang trọng trong căn phòng xa hoa chứ?Trước đây khi cha nuôi cô phát bệnh, vì để dành tiền trị bệnh cho ông, thời gian đó mỗi ngày cô chỉ ăn có một bữa.Thậm chí còn không được no...Thế nên đừng nói là được ăn những món ngon, chỉ cần ăn no đối với cô đã là hạnh phúc rồi.Trước đây cô cũng là viên minh châu nhỏ của nhà họ Chu.Trên người là lụa, sơn hào hải vị có món nào cô chưa thưởng thức qua!.Đi một bước có người theo hầu hạ.Nam Mẫn đã từng đọc qua một cuốn sách: Đừng đi qua cuộc sống quá nhanh đến nỗi bạn có thể quên mất mình đang ở đâu và thậm chí quên mình đang đi đâu.Cuộc sống không phải là một cuộc chạy đua, nó là một cuộc hành trình mà bạn có thể từng bước khám phá.Lê từng bước lướt qua nắng mưa bão bùng của thiên nhiên, lướt qua biểu cảm sắc thái trên khuôn mặt của mỗi con người.Đủ nghị lực để tiếp tục diễn xuất giữa bao phong ba bão táp mà cuộc đời ban cho.Nếu đời đã định ta là một diễn viên, thì phải diễn cho trọn vai diễn cuộc đời mình....."Tiểu nha đầu!"."Cô nhóc!".Nam Mẫn:" "!.Gọi cô sao?Nghiêng đầu qua nhìn.Ông cụ vẫy tay với cô.Cô nhớ ra rồi, là..ông cụ hôm trước."Là ông sao? Cháu chào ông ạ!".Buông xe đẩy dụng cụ, cô đi qua gật đầu chào.Ngồi trong bàn tiệc cảm thấy nhạt nhẽo,ông cụ vừa định đứng lên thì thấy cô đi qua.Chỉ tay vào chiếc xe đẩy đồ dọn phòng, ông cụ hỏi cô:"Cháu đang làm gì ở đây vậy?"."Cháu làm nhân viên phục vụ phòng ở đây!".Cô mỉm cười đáp."Ông cụ! Ông tới đây để dùng cơm sao ạ?".Chắc là ông cụ cũng là một trong những người giàu có đến đây dùng cơm nhỉ?"Ông cụ Nghiêm! Cô gái này là...?"."Đây là cô nhóc đã cứu ta trên đường hôm trước!".Ông cụ cười đáp lời Mạc lão gia.Nghe vậy tất cả mọi người đang ngồi đều ngước lên nhìn cô.Thì ra đây là ông cụ Nghiêm.Đã nghe Tiêu Đào kể sơ qua về nhà họ Nghiêm, giờ đứng trước mặt cô mới thấy lời đồn không sai, quả thật rất uy nghi, quyền lực.Nam Mẫn muốn đi làm việc rồi, những chỗ như thế này không hợp với cô.Cô gật đầu chào những người còn lại,dư quang trong mắt cô bất chợt liếc thấy một người....Lữ Bá!Hắn vậy mà cũng có mặt ở đây.Ngón tay cô run rẩy,đánh trống ngực liên hồi.Cô kích động muốn cầm dao đâm nhiều nhát giế.t chết hắn.Cha mẹ cô thì chết một cách oan uổng, còn hung thủ thì ung dung tự tại, cho đến hôm nay vẫn ngồi nơi đây hưởng thụ vinh hoa phú quý.Móng tay siết chặt bấm vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhói giúp cô lấy lại lý trí.Ngay lúc này cô không thể giết hắn,coi như bố thí cho hắn chút thời gian ít ỏi cuối cùng."Cô nhóc!".Nghe tiếng ông cụ Nghiêm gọi mình cô mới hoàn hồn."Cháu làm sao thế?"."Ta bảo cháu ngồi xuống ăn cơm!"."Sao lại đứng đơ người ra thế?".Nam Mẫn thu lại sự hận thù trong đáy mắt, lấy lại bình tĩnh, cô mỉm cười nói với ông cụ:"Cháu cảm ơn ông! Nhưng giờ cháu phải đi làm việc rồi!"."Dịp khác cháu mời ông nhé!".Dứt lời cô gật đầu chào ông cụ,đẩy xe đi thẳng.Đã sớm biết công ty nhà họ Nghiêm quy mô không nhỏ, lại là con sói đầu đàn trong lĩnh vực kinh doanh.Lại rất kén chọn đối tác trong việc làm ăn.Mà hôm nay Lữ Bá lại có mặt ở đây.Chẳng lẽ hắn ta và nhà họ Nghiêm có quan hệ gì với nhau sao?.Hay là đối tác được mời tới?.Cô nên bắt đầu từ đâu để lấy thông tin của hắn đây?......Buổi tiệc hôm nay Trần Thiệu Huy liên tục mời rượu Nghiêm Cảnh Hàn.Nhân viên phục vụ đứng sau lưng phụ trách rót rượu và phục vụ thức ăn.Hắn ta muốn kéo gần khoảng cách, thể hiện sự thân thiện với Nghiêm thị, để lôi kéo hợp tác.Còn một mưu đồ nữa mà chỉ hắn cùng Tú Lan mới biết."Nghiêm tổng! Ngưỡng mộ đã lâu!"."Trần mỗ tôi mời cậu một ly!".Nghiêm Cảnh Hàn xưa nay vốn dĩ không thích những kẻ xe xua nịnh hót.Lão già này nửa tháng trước cho người gửi hồ sơ dự án đến cho anh.Hôm nay lại ở đây nịnh bợ.ha..."Trần tổng khách sáo rồi!".Anh cũng không cụng ly chỉ nâng lên uống một ngụm.Trần Thiệu Huy và Mạc Tú Lan đưa mắt nhìn nhau hiểu ý..............