Chương 10
Bách Thuân kéo Đông Trà tới hầm xe, anh mở cửa xe phía sau rồi đẩy mạnh cô vào trong xe làm Đông Trà rơi vào thế nửa nằm nửa ngồi, rất nhanh Bách Thuân đã ép sát cô vào thành cửa bên kia. Tư thế lúc này chỉ thiếu một chút nữa thôi là anh ta đã đè hẳn lên người Đông Trà rồi.
Lúc này anh như muốn ăn sống cô vậy, chỉ mới rời đi một thời gian thôi mà bảo bối nhỏ này đã không nghe lời như vậy, đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên “ Đông Trà, gan của em cũng lớn thật, lại dám chạy đến đây”
Đông Trà bất ngờ với hành động của Bách Thuân, từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ làm vậy với cô cả. Nhưng cô giờ không còn là tiểu Đông Trà ngây thơ nữa rồi, liền phản kháng lại muốn thoát ra khỏi người đàn ông này “ Chú, mau thả con ra. Không phải chú cũng ở đó sao, nếu không sao lại tới nhanh như vậy?”
“ Thì sao chứ? Đây là chỗ em nên đến sao?” Đông Trà càng phản kháng, anh càng giữ chặt cô thêm nữa, giờ này anh vẫn bị gọi là chú, cay thật chứ.
“ Thả con ra, chú điên rồi. Em gì chứ, con là cháu của chú đấy” Không biết người đàn ông này ăn phải thuốc nổ ở đâu mà lại về đây phát tiết với cô như vậy chứ, muốn làm gì thì đi mà tìm Triệu Tử Manh đi.
Cười khẩy một cái, tay anh từ chỉ giữ chiếc cằm nhỏ kia đến bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Lúc này anh chỉ muốn cái mối quan hệ vỏ bọc đó “ Chú cháu? Đông Trà, em thừa biết hai chúng ta vốn không có quan hệ máu mủ gì. Tôi nuôi em từng ấy năm chỉ để đảm bảo em không nói chuyện năm đó cho ai biết thôi. Cũng may em cũng biết giữ mồm miệng không nói ra ngoài, nếu không sẽ chả có gì đảm bảo em sống được đến tuổi này đâu”
Anh ta như vậy là lật bài ngửa với cô luôn rồi sao? Từ đầu đến cuối chỉ vì chuyện năm đó nên anh ta mới đối xử tốt với cô như vậy. Thật nực cười, nếu không vì thế thì sao một người dưng lại có thể đối tốt với cô như vậy chứ “ Vậy bây giờ Bách nhị thiếu muốn ném tôi đi ư? Cũng đúng thôi, đến lớp vỏ bên ngoài cũng ném đi rồi thì còn gì mà Bách nhị thiếu cần che giấu nữa chứ”
“ Ném em đi à? Sao có thể đơn giản như vậy. Em sẽ phải ở lại Bách gia vĩnh viễn” Hất tay một cái, Bách Thuân rời khỏi người Đông Trà, sao anh lại có thể từ bỏ cô dễ như vậy chứ. Cởi chiếc suits bên ngoài ra ném phủ lên người cô gái nhỏ kia. Rồi lên ghế lái, khởi động xe phóng về phía Bách viện.
Về đến nơi, Bách Thuân trực tiếp bế Đông Trà về phía phòng của cô. Lão Trần thấy bọn họ về như vậy còn đang ngơ ngác, chắc là nhóc con kia đi chơi bị thiếu gia nhà ông bắt về, cũng không lạ quá với cảnh này nữa rồi.
Nhưng lần này lại khác, bình thường chắc Đông Trà đã la hét từ cửa vào ròi, lần này lại không có một tiếng la hét gì.
Ném Đông Trà lên giường, anh đứng ở trước giường, đưa tay nới lỏng chiếc cavat trên cổ. Bách Thuân phải rất bình tĩnh để tránh anh sẽ làm ra chuyện xấu hổ kia. Nhìn cô gái nhỏ yếu đuối vừa bị anh ném lên giường, vừa giận vừa thương “ Em ngoan ngoãn ở lại đây đi, bằng không tôi không biết bản thân mình sẽ làm gì đâu”
Đông Trà không nói gì cả, nước mặt cô đang trực chờ rơi rồi. Tiếng đóng cửa khi người kia rời đi, giọt nước mắt cuối cùng cũng đã rơi xuống rồi. Cô còn có thể tin người đàn ông này nữa không chứ? Anh ta từ giờ sẽ đối xử với cô như vậy sao? Đông Trà thấy bản thân mình giống như một món đồ chơi vậy.
Về phòng mình, Bách Thuân cởi hẳn chiếc cavat ra, ném qua một bên. Đưa tay day day thái dương của mình, sau này anh phải làm sao với cô gái nhỏ kia đây, đúng là tức giận là mất hết lý trí mà.
Ở bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến, tiếng lão Trần nói vọng vào “ Thiếu gia, tôi vào được chứ?”
Lão Trần cũng tới đúng lúc lắm, anh còn định nhờ người gọi ông ta đến “ Vào đi”
“ Nhị thiếu, chuyện cô Đông Trà hôm nay, tôi….”
Lão còn chưa nói hết thì Bách Thuân đã ngắt lời “ Không sao, Đông Trà cũng lớn rồi chúng ta không thể giữ em ấy mãi được”
Đổi cách xưng hô rồi, Bách Thuân đây là muốn trực tiếp gạt bỏ mối quan hệ trước đó đây mà “ Tôi hiểu rồi. Vậy còn chuyện của Triệu tiểu thư? Lão gia lại thúc giục rồi”
Lại là việc này, sao dạo này ba anh lại thích giục anh kết hôn như vậy chứ? Mắc liên hôn gia tộc lắm rồi sao? Anh cũng chỉ mới gần 40 thôi mà, vẫn còn trẻ như vậy thì kết hôn cái gì chứ “ Giục gì mà giục, nói ông ấy muốn cưới thì tự cưới đi, hối tôi làm gì?”
Chỉ biết lắc đầu, lần nào tới việc này nhị thiếu nhà ông cũng nói vậy, nghe mãi cũng tới quen rồi “ Để tôi báo lại với lão gia. Thiếu gia nghỉ ngơi đi”
Một đêm sóng gió như vậy trôi qua, sáng hôm sau Đông Trà sửa soạn một chút rồi cầm theo túi xách ra khỏi phòng. Vừa bước ra cửa, thư lâu kia khiến cô phải đứng lại nhìn ngắm nó một lúc rồi mới quyết định rời đi.
Ra tới phòng khách, lão Trần thấy Đông Trà mới sáng sớm như vậy đã muốn ra ngoài rồi liền gọi lại “ Tiểu thư, cô đi đâu sớm như vậy?”
Lão Trần cũng đã đổi cách gọi rồi, từ cô chủ nhỏ thành tiểu thư rồi, như vậy bây giờ cô đang ngang hàng với người kia sao? Buồn cười thật đấy. Đông Trà quay lại nhìn ông cười một cái “ Tôi tới trường, muốn đi sớm một chút tiện thể đi dạo một chút”
“ Cô ăn một chút rồi đi, bọn họ đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi” Bây giờ giữa ông và cô gái nhỏ này cũng trở nên xa cách như vậy, trong lòng lão Trần có chút buồn rồi.
Thay vào đôi giày của mình, Đông Trà vẫn từ chối “ Không cần đâu, tôi đi trước đây”
Nói rồi Đông Trà đến bóng lưng cũng không để lại mà rời đi. Cô đi trên con đường tấp nập người qua lại ấy, cô không biết bản thân mình là ai ở nơi phồn hoa này, gia đình cô là ai? Sao bao nhiêu năm qua bọn họ không tìm cô?
Những dòng suy nghĩ hỗn loạn ấy làm cô không để ý đến mọi thứ xung quanh mình. Đèn đã chuyển đỏ rồi nhưng Đông Trà vẫn tiếp tục bước đi, những tiếng còi xe kia không lọt vào tai cô nữa rồi.
Chợt có một bàn tay kéo cô lại phía sau, Đông Trà vì thế mà gọn gàng ở trong vòng tay anh ta. Đông Trà lúc này mới hoàn hồn lại, cô thấy có một chiếc xe tải vừa phanh gấp trên đường, còn bản thân mình đang được người đàn ông nào đó bao bọc lấy.
Ngơ mất một lúc Đông Trà mới tách người ra, chỉnh lại tóc rồi cúi đầu cảm ơn “ Làm phiền anh rồi, cảm ơn anh”
Người đàn ông kéo cô lại, nhắm chừng cũng là đồng trang lứa với Bách Thuân. Sao lại đoán được như vậy thì chắc là do gu ăn mặc cực kì chín chắn. Anh ta sau khi đỡ cô thì chưa có phản ứng lại, chỉ chăm chú nhìn cô như đang suy xét điều gì đó.
Lúc này anh như muốn ăn sống cô vậy, chỉ mới rời đi một thời gian thôi mà bảo bối nhỏ này đã không nghe lời như vậy, đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên “ Đông Trà, gan của em cũng lớn thật, lại dám chạy đến đây”
Đông Trà bất ngờ với hành động của Bách Thuân, từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ làm vậy với cô cả. Nhưng cô giờ không còn là tiểu Đông Trà ngây thơ nữa rồi, liền phản kháng lại muốn thoát ra khỏi người đàn ông này “ Chú, mau thả con ra. Không phải chú cũng ở đó sao, nếu không sao lại tới nhanh như vậy?”
“ Thì sao chứ? Đây là chỗ em nên đến sao?” Đông Trà càng phản kháng, anh càng giữ chặt cô thêm nữa, giờ này anh vẫn bị gọi là chú, cay thật chứ.
“ Thả con ra, chú điên rồi. Em gì chứ, con là cháu của chú đấy” Không biết người đàn ông này ăn phải thuốc nổ ở đâu mà lại về đây phát tiết với cô như vậy chứ, muốn làm gì thì đi mà tìm Triệu Tử Manh đi.
Cười khẩy một cái, tay anh từ chỉ giữ chiếc cằm nhỏ kia đến bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Lúc này anh chỉ muốn cái mối quan hệ vỏ bọc đó “ Chú cháu? Đông Trà, em thừa biết hai chúng ta vốn không có quan hệ máu mủ gì. Tôi nuôi em từng ấy năm chỉ để đảm bảo em không nói chuyện năm đó cho ai biết thôi. Cũng may em cũng biết giữ mồm miệng không nói ra ngoài, nếu không sẽ chả có gì đảm bảo em sống được đến tuổi này đâu”
Anh ta như vậy là lật bài ngửa với cô luôn rồi sao? Từ đầu đến cuối chỉ vì chuyện năm đó nên anh ta mới đối xử tốt với cô như vậy. Thật nực cười, nếu không vì thế thì sao một người dưng lại có thể đối tốt với cô như vậy chứ “ Vậy bây giờ Bách nhị thiếu muốn ném tôi đi ư? Cũng đúng thôi, đến lớp vỏ bên ngoài cũng ném đi rồi thì còn gì mà Bách nhị thiếu cần che giấu nữa chứ”
“ Ném em đi à? Sao có thể đơn giản như vậy. Em sẽ phải ở lại Bách gia vĩnh viễn” Hất tay một cái, Bách Thuân rời khỏi người Đông Trà, sao anh lại có thể từ bỏ cô dễ như vậy chứ. Cởi chiếc suits bên ngoài ra ném phủ lên người cô gái nhỏ kia. Rồi lên ghế lái, khởi động xe phóng về phía Bách viện.
Về đến nơi, Bách Thuân trực tiếp bế Đông Trà về phía phòng của cô. Lão Trần thấy bọn họ về như vậy còn đang ngơ ngác, chắc là nhóc con kia đi chơi bị thiếu gia nhà ông bắt về, cũng không lạ quá với cảnh này nữa rồi.
Nhưng lần này lại khác, bình thường chắc Đông Trà đã la hét từ cửa vào ròi, lần này lại không có một tiếng la hét gì.
Ném Đông Trà lên giường, anh đứng ở trước giường, đưa tay nới lỏng chiếc cavat trên cổ. Bách Thuân phải rất bình tĩnh để tránh anh sẽ làm ra chuyện xấu hổ kia. Nhìn cô gái nhỏ yếu đuối vừa bị anh ném lên giường, vừa giận vừa thương “ Em ngoan ngoãn ở lại đây đi, bằng không tôi không biết bản thân mình sẽ làm gì đâu”
Đông Trà không nói gì cả, nước mặt cô đang trực chờ rơi rồi. Tiếng đóng cửa khi người kia rời đi, giọt nước mắt cuối cùng cũng đã rơi xuống rồi. Cô còn có thể tin người đàn ông này nữa không chứ? Anh ta từ giờ sẽ đối xử với cô như vậy sao? Đông Trà thấy bản thân mình giống như một món đồ chơi vậy.
Về phòng mình, Bách Thuân cởi hẳn chiếc cavat ra, ném qua một bên. Đưa tay day day thái dương của mình, sau này anh phải làm sao với cô gái nhỏ kia đây, đúng là tức giận là mất hết lý trí mà.
Ở bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến, tiếng lão Trần nói vọng vào “ Thiếu gia, tôi vào được chứ?”
Lão Trần cũng tới đúng lúc lắm, anh còn định nhờ người gọi ông ta đến “ Vào đi”
“ Nhị thiếu, chuyện cô Đông Trà hôm nay, tôi….”
Lão còn chưa nói hết thì Bách Thuân đã ngắt lời “ Không sao, Đông Trà cũng lớn rồi chúng ta không thể giữ em ấy mãi được”
Đổi cách xưng hô rồi, Bách Thuân đây là muốn trực tiếp gạt bỏ mối quan hệ trước đó đây mà “ Tôi hiểu rồi. Vậy còn chuyện của Triệu tiểu thư? Lão gia lại thúc giục rồi”
Lại là việc này, sao dạo này ba anh lại thích giục anh kết hôn như vậy chứ? Mắc liên hôn gia tộc lắm rồi sao? Anh cũng chỉ mới gần 40 thôi mà, vẫn còn trẻ như vậy thì kết hôn cái gì chứ “ Giục gì mà giục, nói ông ấy muốn cưới thì tự cưới đi, hối tôi làm gì?”
Chỉ biết lắc đầu, lần nào tới việc này nhị thiếu nhà ông cũng nói vậy, nghe mãi cũng tới quen rồi “ Để tôi báo lại với lão gia. Thiếu gia nghỉ ngơi đi”
Một đêm sóng gió như vậy trôi qua, sáng hôm sau Đông Trà sửa soạn một chút rồi cầm theo túi xách ra khỏi phòng. Vừa bước ra cửa, thư lâu kia khiến cô phải đứng lại nhìn ngắm nó một lúc rồi mới quyết định rời đi.
Ra tới phòng khách, lão Trần thấy Đông Trà mới sáng sớm như vậy đã muốn ra ngoài rồi liền gọi lại “ Tiểu thư, cô đi đâu sớm như vậy?”
Lão Trần cũng đã đổi cách gọi rồi, từ cô chủ nhỏ thành tiểu thư rồi, như vậy bây giờ cô đang ngang hàng với người kia sao? Buồn cười thật đấy. Đông Trà quay lại nhìn ông cười một cái “ Tôi tới trường, muốn đi sớm một chút tiện thể đi dạo một chút”
“ Cô ăn một chút rồi đi, bọn họ đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi” Bây giờ giữa ông và cô gái nhỏ này cũng trở nên xa cách như vậy, trong lòng lão Trần có chút buồn rồi.
Thay vào đôi giày của mình, Đông Trà vẫn từ chối “ Không cần đâu, tôi đi trước đây”
Nói rồi Đông Trà đến bóng lưng cũng không để lại mà rời đi. Cô đi trên con đường tấp nập người qua lại ấy, cô không biết bản thân mình là ai ở nơi phồn hoa này, gia đình cô là ai? Sao bao nhiêu năm qua bọn họ không tìm cô?
Những dòng suy nghĩ hỗn loạn ấy làm cô không để ý đến mọi thứ xung quanh mình. Đèn đã chuyển đỏ rồi nhưng Đông Trà vẫn tiếp tục bước đi, những tiếng còi xe kia không lọt vào tai cô nữa rồi.
Chợt có một bàn tay kéo cô lại phía sau, Đông Trà vì thế mà gọn gàng ở trong vòng tay anh ta. Đông Trà lúc này mới hoàn hồn lại, cô thấy có một chiếc xe tải vừa phanh gấp trên đường, còn bản thân mình đang được người đàn ông nào đó bao bọc lấy.
Ngơ mất một lúc Đông Trà mới tách người ra, chỉnh lại tóc rồi cúi đầu cảm ơn “ Làm phiền anh rồi, cảm ơn anh”
Người đàn ông kéo cô lại, nhắm chừng cũng là đồng trang lứa với Bách Thuân. Sao lại đoán được như vậy thì chắc là do gu ăn mặc cực kì chín chắn. Anh ta sau khi đỡ cô thì chưa có phản ứng lại, chỉ chăm chú nhìn cô như đang suy xét điều gì đó.