Chương 12
Nhìn đồng hồ điện thoại cũng gần đến giờ ăn trưa rồi. Đông Trà dọn dẹp lại khu vực bàn viết của mình. Để gọn nghiên mực, cẩn thận lau đi mực còn dư để tránh bị đổ ra bên ngoài, bút cũng được cô rửa sạch rồi treo lên giá còn về giấy thì mực chưa khô nên cô chỉ để gọn chúng trên bàn.
Dọn dẹp xong đâu đấy, Đông Trà đi lại phía cầu thang rồi nói vọng lên lầu trên với Thẩm Tinh “ Tinh Tinh, mình có hẹn ra ngoài ăn trưa, gọi sẵn đồ ăn cho cầu rồi lát xuống nhận nhé”
Thẩm Tinh trên lầu nghe thấy rồi đáp “Ây” lại một tiếng. Đông Trà như vậy yên tâm rồi liền rời khỏi tiệm, cô bắt một chiếc taxi để đến điểm hẹn.
Lúc này ở Bách viện có ngươi đang nóng ruột rồi, suốt từ sáng đến giờ cứ đi ra đi vào, cứ hễ tí lại nhìn ra cửa hễ tí lại nhìn ra cửa. Gần đến giờ trưa, anh ta ngồi trước bàn ăn mà cứ nhấp nhổm không yên, nhưng anh ta vẫn mạnh miệng lắm, lúc này mới có cớ hỏi lão Trần “ Lão Trần, mau xem Đông Trà ở đâu rồi, giờ này còn chưa thấy về”
“ Tiểu thư nói trưa nay không về ăn cơm, cô ấy có hẹn rồi” Lão còn lạ gì tính nhị thiếu nhà mình nữa, chỉ là không muốn vạch trần thôi. Ai bất hoà chứ ông với cô gái nhỏ kia vẫn còn thân thiết lắm, vừa mới lúc nãy cô ấy đã gửi tin nhắn cho ông rồi.
Vừa nghe đến đoạn Đông Trà có hẹn, mặt Bách Thuân tự động đen lại. Nhìn có chán không cơ chứ, ai nói đi chọc người ta giận làm gì để giờ phải khổ sở như vậy “ Hẹn? Hẹn với ai?”
Lão Trần lúc này chỉ biết cười khổ nhìn Bách Thuân, đúng thật là con đĩ tình yêu đã vật thì không ai có thể thoát được “ Cái này thì tôi không biết, cậu nên tự mình đi hỏi thì hơn”
Nếu mà anh hỏi được thì không còn ở đây rồi. Thật là tức chết anh ta mà. Nhìn đồ ăn trên bàn, giờ tâm trí đâu mà ăn nữa liền đứng dậy bỏ vào phòng, lão Trần nhìn theo mà lắc đầu thở dài.
Đông Trà đã tới điểm hẹn, là một nhà hàng truyền thống, trong khi cô còn đang ngơ ngác nhìn quanh thì có một người phục vụ đi tới, chào hỏi rồi nói “ Chào cô, cô có phải cô Đông Trà?”
“ Đúng vậy, tôi là Đông Trà” Có nhân viên hỏi cô như vậy thì chắc người kia đã tới trước rồi. Nói là cô phải trả ơn người ta mà lần nào cũng là họ chủ động tìm đến cô trước.
“ Mời cô đi theo tôi, bạn của cô đã đợi sẵn rồi” Cô phục vụ lịch sự đi trước dẫn đường cho Đông Trà tới một khu riêng có những căn phòng bao bằng kính có thể nhìn thông lẫn nhau, nếu không thích thì có thể chuyển từ kính trong sang kính mờ đục để tạo không gian riêng tư.
Thôi Tinh Nguyên đã ngồi chờ sẵn ở đây, anh ta đang xem một số tài liệu vừa được cấp dưới cập nhật về cô gái tên Đông Trà này, thế nhưng thông tin về cô ấy ít đến thảm thương. Cũng đúng thôi, Bách Thuân giữ kín như thế cơ mà, những thông tin điều tra được cũng chỉ là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Một giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo từ phía sau vang lên lại kéo Thôi Tinh Nguyên về với hiện tại “ Xin chào, để anh phải chờ rồi”
“ Tôi cũng vừa mới tới” Thôi Tinh Nguyên đứng dậy kéo ghế gần đó ra cho cô gái vừa mới tới “ Cô ngồi đi”
Đông Trà theo phép lịch sự cũng cúi đầu cảm ơn rồi ngồi vào chiếc ghế vừa được người đàn ông kia kéo ra. Thôi Tinh Nguyên cẩn thận chỉnh lại ghế cho cô rồi mới ngồi lại về ghế của mình “ Chúng ta không cần phải khách khí vậy đâu”
“ Chuyện hôm nay phải cảm ơn anh, nếu không có anh kéo lại thì không biết lúc này tôi ra sao rồi nữa” Dù cô chỉ mới gặp người này lần đầu thôi nhưng có gì đó cảm giác rất thân thuộc vậy.
“ Không sao đâu. À đúng rồi, tôi vẫn chưa giới thiệu gì nhỉ. Tôi tên Thôi Tinh Nguyên, năm nay 25, cũng làm việc với những món đồ cổ như cô vậy” Giờ anh ta mới nhớ ra để giới thiệu bản thân mình.
“ Vẫn còn thiếu một chút, anh còn là Đại thiếu gia của tập đoàn đồ cổ Thôi thị nữa” Khoé môi Đông Trà khẽ cong lên, cô không chút ngại ngần mà vạch trần thân phận của người kia.
Đúng là không thể giấu được mà, cũng đúng thôi người trong ngành đồ cổ này ai lại không biết đến anh ta chứ, nhưng người ngồi trước mặt anh ta cũng đâu phải có thân phận bình thường “ Cô Bách Đông Trà, viên ngọc quý trong tay Bách nhị thiếu. Bà chủ trẻ của một tiệm đồ cổ có tiếng ở Giang Thành. Tôi nói có sai ở đâu không nhỉ?”
Nghe đến ba chữ Bách Đông Trà, lại có người nghĩ cô mang họ Bách rồi. Cô khẽ lắc đầu rồi đáp lại “ Thôi thiếu gia hiểu lầm rồi, tôi không phải họ Bách. Tôi không có họ, chỉ có tên mà thôi. Bách Đông Trà chỉ là có lệ trên giấy tờ”
Thôi Tinh Nguyên ồ lên một tiếng, lúc này món ăn cũng đã lên gần hết rồi. Anh ta phải lựa sao để biết thêm thông tin của cô gái này mới được “ Đừng khách sáo như vậy, cứ gọi tên tôi là được rồi. Chúng ta cũng không lớn hơn nhau bao nhiêu”
Đại ca à, con gái nhà người ta kém anh tới 7 tuổi đấy, lại còn không lớn hơn bao nhiêu. Cơ mà còn có người còn lớn hơn cả gần 20 tuổi thì anh cứ vô tư đi anh eyyyy.
Vô tình làm sao mà hôm nay Yên Trì Lâm cũng đi tiếp khách ở đây, anh ta ngồi ở phòng khuất so với phòng của Đông Trà và Thôi Tinh Nguyên đang ngồi. Lúc này vừa ra ngoài nghe điện thoại thì bắt gặp cảnh tượng này.
Anh ta phải dụi mắt mấy lần mới tin mình không nhìn lầm, vội đưa máy lên chụp ảnh lại rồi gửi cho đại ma vương kia xem.
Yên Trì Lâm: [ Hình ảnh ]
Yên Trì Lâm: Này, tiểu tổ tông sao lại trốn được ra đây rồi?
Yên Trì Lâm: Người đàn ông kia là ai vậy?
Bách Thuân đang ngồi trong phòng làm việc riêng của mình thấy có thông báo tin nhắn, mở ra thấy là của Yên Trì Lâm, còn đang nghĩ chắc anh ta gửi cho anh mấy thứ linh tinh nên định bỏ qua, nhưng bằng một linh tính nào đó mà Bách Thuân lại mở ra xem.
Không xem thì thôi chứ xem rồi làm anh ta muốn bóp nát cái điện thoại. Bảo bối nhỏ của anh đang ngồi cùng ai kia? Phóng to bức ảnh kia lên, quan sát kĩ một lượt anh cuối cùng cũng nhận ra. Chính là cái tên họ Thôi đó. Là anh ta nên Yên Trì Lâm không nhận ra cũng phải vì cậu ấy không tiếp xúc nhiều với những người trong ngành đồ cổ.
Nhắn lại cho Yên Trì Lâm mấy cái tin cụt lủn.
Bách Thuân: Là Thôi Tinh Nguyên.
Bách Thuân: Gửi vị trí của cậu qua đây.
“ Thôi Tinh Nguyên? Nghe ở đâu rồi thì phải” Yên Trì Lâm tự lẩm bẩm rồi cũng gửi vị trí cho người kia. Cái cách nhắn tin cụt lủn này anh đã sớm quen rồi.
Bách Thuân nhận được vị trí mà Yên Trì Lâm gửi liền đi thay đồ rồi rời khỏi Bách viện, phóng xe đi tới vị trí mà Yên Trì Lâm vừa gửi cho anh ta. Lần này phải nhớ trong lòng là không được nổi nóng, từ từ đưa tiểu tổ tông về nhà.
Dọn dẹp xong đâu đấy, Đông Trà đi lại phía cầu thang rồi nói vọng lên lầu trên với Thẩm Tinh “ Tinh Tinh, mình có hẹn ra ngoài ăn trưa, gọi sẵn đồ ăn cho cầu rồi lát xuống nhận nhé”
Thẩm Tinh trên lầu nghe thấy rồi đáp “Ây” lại một tiếng. Đông Trà như vậy yên tâm rồi liền rời khỏi tiệm, cô bắt một chiếc taxi để đến điểm hẹn.
Lúc này ở Bách viện có ngươi đang nóng ruột rồi, suốt từ sáng đến giờ cứ đi ra đi vào, cứ hễ tí lại nhìn ra cửa hễ tí lại nhìn ra cửa. Gần đến giờ trưa, anh ta ngồi trước bàn ăn mà cứ nhấp nhổm không yên, nhưng anh ta vẫn mạnh miệng lắm, lúc này mới có cớ hỏi lão Trần “ Lão Trần, mau xem Đông Trà ở đâu rồi, giờ này còn chưa thấy về”
“ Tiểu thư nói trưa nay không về ăn cơm, cô ấy có hẹn rồi” Lão còn lạ gì tính nhị thiếu nhà mình nữa, chỉ là không muốn vạch trần thôi. Ai bất hoà chứ ông với cô gái nhỏ kia vẫn còn thân thiết lắm, vừa mới lúc nãy cô ấy đã gửi tin nhắn cho ông rồi.
Vừa nghe đến đoạn Đông Trà có hẹn, mặt Bách Thuân tự động đen lại. Nhìn có chán không cơ chứ, ai nói đi chọc người ta giận làm gì để giờ phải khổ sở như vậy “ Hẹn? Hẹn với ai?”
Lão Trần lúc này chỉ biết cười khổ nhìn Bách Thuân, đúng thật là con đĩ tình yêu đã vật thì không ai có thể thoát được “ Cái này thì tôi không biết, cậu nên tự mình đi hỏi thì hơn”
Nếu mà anh hỏi được thì không còn ở đây rồi. Thật là tức chết anh ta mà. Nhìn đồ ăn trên bàn, giờ tâm trí đâu mà ăn nữa liền đứng dậy bỏ vào phòng, lão Trần nhìn theo mà lắc đầu thở dài.
Đông Trà đã tới điểm hẹn, là một nhà hàng truyền thống, trong khi cô còn đang ngơ ngác nhìn quanh thì có một người phục vụ đi tới, chào hỏi rồi nói “ Chào cô, cô có phải cô Đông Trà?”
“ Đúng vậy, tôi là Đông Trà” Có nhân viên hỏi cô như vậy thì chắc người kia đã tới trước rồi. Nói là cô phải trả ơn người ta mà lần nào cũng là họ chủ động tìm đến cô trước.
“ Mời cô đi theo tôi, bạn của cô đã đợi sẵn rồi” Cô phục vụ lịch sự đi trước dẫn đường cho Đông Trà tới một khu riêng có những căn phòng bao bằng kính có thể nhìn thông lẫn nhau, nếu không thích thì có thể chuyển từ kính trong sang kính mờ đục để tạo không gian riêng tư.
Thôi Tinh Nguyên đã ngồi chờ sẵn ở đây, anh ta đang xem một số tài liệu vừa được cấp dưới cập nhật về cô gái tên Đông Trà này, thế nhưng thông tin về cô ấy ít đến thảm thương. Cũng đúng thôi, Bách Thuân giữ kín như thế cơ mà, những thông tin điều tra được cũng chỉ là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Một giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo từ phía sau vang lên lại kéo Thôi Tinh Nguyên về với hiện tại “ Xin chào, để anh phải chờ rồi”
“ Tôi cũng vừa mới tới” Thôi Tinh Nguyên đứng dậy kéo ghế gần đó ra cho cô gái vừa mới tới “ Cô ngồi đi”
Đông Trà theo phép lịch sự cũng cúi đầu cảm ơn rồi ngồi vào chiếc ghế vừa được người đàn ông kia kéo ra. Thôi Tinh Nguyên cẩn thận chỉnh lại ghế cho cô rồi mới ngồi lại về ghế của mình “ Chúng ta không cần phải khách khí vậy đâu”
“ Chuyện hôm nay phải cảm ơn anh, nếu không có anh kéo lại thì không biết lúc này tôi ra sao rồi nữa” Dù cô chỉ mới gặp người này lần đầu thôi nhưng có gì đó cảm giác rất thân thuộc vậy.
“ Không sao đâu. À đúng rồi, tôi vẫn chưa giới thiệu gì nhỉ. Tôi tên Thôi Tinh Nguyên, năm nay 25, cũng làm việc với những món đồ cổ như cô vậy” Giờ anh ta mới nhớ ra để giới thiệu bản thân mình.
“ Vẫn còn thiếu một chút, anh còn là Đại thiếu gia của tập đoàn đồ cổ Thôi thị nữa” Khoé môi Đông Trà khẽ cong lên, cô không chút ngại ngần mà vạch trần thân phận của người kia.
Đúng là không thể giấu được mà, cũng đúng thôi người trong ngành đồ cổ này ai lại không biết đến anh ta chứ, nhưng người ngồi trước mặt anh ta cũng đâu phải có thân phận bình thường “ Cô Bách Đông Trà, viên ngọc quý trong tay Bách nhị thiếu. Bà chủ trẻ của một tiệm đồ cổ có tiếng ở Giang Thành. Tôi nói có sai ở đâu không nhỉ?”
Nghe đến ba chữ Bách Đông Trà, lại có người nghĩ cô mang họ Bách rồi. Cô khẽ lắc đầu rồi đáp lại “ Thôi thiếu gia hiểu lầm rồi, tôi không phải họ Bách. Tôi không có họ, chỉ có tên mà thôi. Bách Đông Trà chỉ là có lệ trên giấy tờ”
Thôi Tinh Nguyên ồ lên một tiếng, lúc này món ăn cũng đã lên gần hết rồi. Anh ta phải lựa sao để biết thêm thông tin của cô gái này mới được “ Đừng khách sáo như vậy, cứ gọi tên tôi là được rồi. Chúng ta cũng không lớn hơn nhau bao nhiêu”
Đại ca à, con gái nhà người ta kém anh tới 7 tuổi đấy, lại còn không lớn hơn bao nhiêu. Cơ mà còn có người còn lớn hơn cả gần 20 tuổi thì anh cứ vô tư đi anh eyyyy.
Vô tình làm sao mà hôm nay Yên Trì Lâm cũng đi tiếp khách ở đây, anh ta ngồi ở phòng khuất so với phòng của Đông Trà và Thôi Tinh Nguyên đang ngồi. Lúc này vừa ra ngoài nghe điện thoại thì bắt gặp cảnh tượng này.
Anh ta phải dụi mắt mấy lần mới tin mình không nhìn lầm, vội đưa máy lên chụp ảnh lại rồi gửi cho đại ma vương kia xem.
Yên Trì Lâm: [ Hình ảnh ]
Yên Trì Lâm: Này, tiểu tổ tông sao lại trốn được ra đây rồi?
Yên Trì Lâm: Người đàn ông kia là ai vậy?
Bách Thuân đang ngồi trong phòng làm việc riêng của mình thấy có thông báo tin nhắn, mở ra thấy là của Yên Trì Lâm, còn đang nghĩ chắc anh ta gửi cho anh mấy thứ linh tinh nên định bỏ qua, nhưng bằng một linh tính nào đó mà Bách Thuân lại mở ra xem.
Không xem thì thôi chứ xem rồi làm anh ta muốn bóp nát cái điện thoại. Bảo bối nhỏ của anh đang ngồi cùng ai kia? Phóng to bức ảnh kia lên, quan sát kĩ một lượt anh cuối cùng cũng nhận ra. Chính là cái tên họ Thôi đó. Là anh ta nên Yên Trì Lâm không nhận ra cũng phải vì cậu ấy không tiếp xúc nhiều với những người trong ngành đồ cổ.
Nhắn lại cho Yên Trì Lâm mấy cái tin cụt lủn.
Bách Thuân: Là Thôi Tinh Nguyên.
Bách Thuân: Gửi vị trí của cậu qua đây.
“ Thôi Tinh Nguyên? Nghe ở đâu rồi thì phải” Yên Trì Lâm tự lẩm bẩm rồi cũng gửi vị trí cho người kia. Cái cách nhắn tin cụt lủn này anh đã sớm quen rồi.
Bách Thuân nhận được vị trí mà Yên Trì Lâm gửi liền đi thay đồ rồi rời khỏi Bách viện, phóng xe đi tới vị trí mà Yên Trì Lâm vừa gửi cho anh ta. Lần này phải nhớ trong lòng là không được nổi nóng, từ từ đưa tiểu tổ tông về nhà.