Chương 6
Bách Thuân rẽ đám đông bế gọn cô gái nhỏ Đông Trà thẳng lên phòng của anh, tại sao không phải phòng cô nhóc mà lại là phòng của anh ta, cái này chỉ có Bách Thuân mới biết.
Cái sảnh tiệc phía dưới dần được Yên Trì Lâm dẹp loạn hết, từng đợt khách rời khỏi sảnh tiệc trong sự ngơ ngác ngỡ ngàng, không biết tại sao lại xảy ra tình huống như vậy.
Từ Thiêm đang còn tay này ốm một em, tay kia ôm một em thì có điện thoại reo, mang theo vẻ khó chịu mà bắt máy " Này huynh đệ à, cậu cũng thật biết lựa lúc gọi tôi đấy"
Anh ta còn đang nghĩ là anh em tốt Bách Thuân của hắn gọi, nhưng người đáp lời hắn ở đầu dây bên kia lại là giọng lão Trần cùng với sự gấp gáp "Từ thiếu, cô chủ nhỏ xảy ra chuyện rồi. Bách thiếu bảo tôi gọi cho cậu gấp"
Cô chủ nhỏ? Là tiểu yêu Đông Trà đó. Nghe đến đây Từ Thiêm liền đẩy hai cô em đang ôm trong tay ra, mặc vội cái áo rồi gấp rút đi trong sự ngơ ngác của hai cô gái kia.
Từ Thiêm phóng nhanh chiếc Ferrari thể thao của mình tới thẳng dinh thự Bách gia. Tới nơi hắn còn chẳng thèm đỗ xe cho gọn, tuỳ tiện vứt ngay bên ngoài, chìa khoá ném lại cho ngươi làm rồi theo lão Trần, miệng không ngừng hỏi " Nhóc con đó lại bị sao? Xảy ra chuyện gì rồi?"
" Từ mời đi bên này" Lão Trần nhanh bước dẫn Từ Thiêm tới phòng thiếu gia nhà mình, không quên nói qua tình hình " Tôi cũng không rõ, thiếu gia và cô chủ nhỏ ra bên ngoài nói chuyện được một lúc thì thiếu gia bế cô chủ nhỏ chạy nhanh vào rồi nói gọi cho cậu"
Từ Thiêm đang không hiểu chỉ nói chuyện thôi sao lại thế. Tới trước cửa phòng Bách Thuân, bên ngoài là Yên Trì Lâm và Triệu Tử Manh đang đứng chờ. Anh cũng bất ngờ khi thấy Triệu Tử Manh ở đây.
Giờ hắn đâu quản được nhiều như thế, liền đẩy cửa bước vào bên trong.
Đông Trà lúc này sắc mặt đã trắng bệch, mồ hôi đã rịn ra đầy trán. Trông cô giống như đang phải chịu nỗi đau nào dằng xé lắm vậy.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô đang nắm chặt lấy tay Bách Thuân như một điểm tựa cuối cùng để bản thân không chìm quá vào đau thương.
Từ Thiêm vội đến bên giường, nhìn tình hình này hắn phải khó hiểu hỏi người đàn ông đang ngồi đó " Chuyện này, cậu đã làm gì con bé vậy?"
Bách Thuân cũng không biết vì sao người con gái này lại rơi vào tình trạng như thế này nữa " Tôi cũng không rõ, cậu mau qua đây xem đi"
Vội gạt Bách Thuân qua một bên, giờ tình thương mến thương gì cũng đâu chữa được. Anh ta đưa tay sờ trán Đông Trà để kiểm tra thân nhiệt, rồi kiểm tra sơ bộ cho cô nhóc.
Thở phào ra một hơi, anh ta đứng thẳng người dậy, lấy trong hộp thuốc của mình một ống tiêm rồi tiêm vào trong người Đông Trà " Cũng may không sao, chỉ là phát sốt thôi. Mà tôi cũng hỏi thật cậu đấy, cậu đã làm gì cô nhóc này vậy. Trông như cô nhóc trải qua điều gì đó đau đớn lắm vậy"
Anh ta hỏi vậy làm sao mà Bách Thuân biết được, nếu anh biết thì không gọi anh ta đến đây làm gì. Bách Thuân không đáp, hắn gạt những sợi tóc đang vương trên mặt cô ra, ánh mắt chứa nhiều nỗi tâm tư theo đó.
Về phần Đông Trà, khi nhìn vào chiếc vòng ngọc trên tay mình dưới ánh trăng đó. Một miền kí ức nào đó đang ngủ quên bỗng bị đánh thức lại.
Cô thấy bản thân mình là một tiểu thư của một gia tộc lớn, trong nhà duy chỉ có nàng là nữ quyến nên rất được các anh em trai cưng chiều. Lại còn có mệnh trở thành Hoàng Hậu, nhưng cô lại không muốn. Từ bỏ tất cả từ địa vị, gia tộc để chạy theo người mình yêu, nhưng lại nhận về kết cục thê thảm sau cuối.
Người đó, người nam nhân khiến cô từ bỏ mọi thứ ấy, cô không nhìn rõ mặt chỉ biết mọi người đều gọi là Anh Lăng vương, có người lại gọi là Bách Thuân. Hắn thật giống chú của cô.
Anh Lăng vương bị hàm oan mà chết
Ngày cô đại hôn với Hoàng Đế trở thành Hoàng Hậu. Thế nhưng, khi trang điểm xong xuôi, một mình cô ngồi trong căn phòng rộng lớn, khăn chùm đầu đỏ bị cô kéo hạ xuống, lệ châu lăn dài trên gò má, cô nở nụ cười chua xót rồi làm đổ giá nến tự thiêu.
Trong giấc mơ ấy, Đông Trà nhận ra đây chính là những gì cô đọc được trong giai thoại nhắc về Thiên Dạ Mộc ấy, thế nhưng kết cục, tình tiết lại có phần rõ ràng hơn, giống như cô được trực tiếp trải qua vậy.
Giấc mơ kết thúc Đông Trà choàng tỉnh dậy. Hơi thở của cô có phần dồn dập, thấy người đàn ông trước mặt đang nhìn mình với vẻ lo lắng, cô liền nhào tới ôm lấy rồi bật khóc thật to.
Bách Thuân chưa kịp phản ứng đã bị ôm lấy, anh ta đưa tay xoa xoa lưng cô gái nhỏ “ Mơ thấy gì mà khóc nhiều như vậy chứ?”
Cô không đáp lại câu hỏi ấy, vẫn ôm lấy người đàn ông mà khóc lớn. Khoảng chừng 30p sau cô mới ngưng khóc được, rời khỏi người Bách Thuân. Bàn tay nhỏ nhắn đưa lên gạt đi những giọt nước mắt còn sót lại, môi nhỏ cười tươi “ Không có gì đâu chú, chỉ là một giấc mơ thật dài”
Anh ta đi tay đánh nhẹ lên chóp mũi cô “ Con biết làm mọi người lo lắm không hả?”
Sao anh không nói là anh đi, lại còn mọi người chứ. Là người lo nhất lại còn không nhận.
Đông Trà lúc này mới để ý, đồ mặc trên người cô đã được thay rồi. Không còn là chiếc lễ phục rườm rà nữa mà lại là chiếc váy ngủ, không chỉ thế mà tóc hay lớp trang điểm của cô cũng đã được xử lí xong luôn rồi. Cô mới thắc mắc liền hỏi “ Chú Bách, ai đã thay đồ cho con vậy?”
Kê gối lên sau lưng cho Đông Trà ngồi dựa vào, cẩn thận kéo chăn lên ngang bụng cho cô “ Là dì Vương, chứ con nghĩ là ai được nữa?”
“ Chú, chú có biết về Thiên Dạ Mộc không?” Đông Trà dùng ánh mắt lấp lánh đầy mong đợi nhìn Bách Thuân, cô mong mọi suy đoán trong lòng cô lúc này là đúng.
Bách Thuân cầm theo ly nước vừa rót đưa tới cho bảo bối nhỏ của mình, anh ta suy nghĩ kĩ một hồi rồi mới đáp lời “ Chú biết, muốn nghe kể sao?”
Đông Trà hết gật rồi lại lắc, cô muốn nghe nhưng lại sợ những điều đau thương ấy, còn rất nhiều điều cô muốn hỏi rõ. Hai bàn tay ôm lấy ly nước, ngón trỏ không ngừng gõ vào thân ly.
Cũng đến lắc đầu với dáng vẻ Đông Trà lúc này, Bách Thuân lại gõ vào trán cô “ Con bé này, còn đang suy tính gì vậy?”
Mông nhỏ nhích nhích để ngồi gần lại chỗ người đàn ông kia, dáng vẻ ấy hỏi ai không cưng chiều cho được “ Vậy chú kể cho con nghe thêm về vị Anh Lăng vương đó đi”
Để hắn xem, cái tên Anh Lăng vương đó. À đúng rồi, cái tên mà yêu nhưng không dám giữ lại đá người phụ nữ của mình đi, ấu trĩ thực sự. Ấy vậy mà ba anh ta lại lấy tên tự của hắn đặt cho anh, thật không biết cảm thán gì “ Sao con lại hứng thú với cái tên này vậy? Không phải con đọc nát sách về hắn ở thư phòng rồi sao?”
“ Ây da, chú mau kể đi. Con muốn nghe thêm” Đông Trà nắm lấy góc áo của Bách Thuân mà làm nũng. Đúng là sách thì cô đọc muốn thủng rồi, nhưng chắc chắc Bách Thuân còn biết nhiều hơn thế.
“ Được rồi, được rồi, ngồi ngay ngắn lại” Để cho cô nhóc này ngồi ngay ngắn về đúng vị trí, giống như mấy đứa mầm nom được nghe kể chuyện vậy. Bách Thuân làm bộ hắng giọng, lục lại toàn bộ những gì anh ta biết để kể thêm cho tiểu tổ tông của anh ta nghe.
Cái sảnh tiệc phía dưới dần được Yên Trì Lâm dẹp loạn hết, từng đợt khách rời khỏi sảnh tiệc trong sự ngơ ngác ngỡ ngàng, không biết tại sao lại xảy ra tình huống như vậy.
Từ Thiêm đang còn tay này ốm một em, tay kia ôm một em thì có điện thoại reo, mang theo vẻ khó chịu mà bắt máy " Này huynh đệ à, cậu cũng thật biết lựa lúc gọi tôi đấy"
Anh ta còn đang nghĩ là anh em tốt Bách Thuân của hắn gọi, nhưng người đáp lời hắn ở đầu dây bên kia lại là giọng lão Trần cùng với sự gấp gáp "Từ thiếu, cô chủ nhỏ xảy ra chuyện rồi. Bách thiếu bảo tôi gọi cho cậu gấp"
Cô chủ nhỏ? Là tiểu yêu Đông Trà đó. Nghe đến đây Từ Thiêm liền đẩy hai cô em đang ôm trong tay ra, mặc vội cái áo rồi gấp rút đi trong sự ngơ ngác của hai cô gái kia.
Từ Thiêm phóng nhanh chiếc Ferrari thể thao của mình tới thẳng dinh thự Bách gia. Tới nơi hắn còn chẳng thèm đỗ xe cho gọn, tuỳ tiện vứt ngay bên ngoài, chìa khoá ném lại cho ngươi làm rồi theo lão Trần, miệng không ngừng hỏi " Nhóc con đó lại bị sao? Xảy ra chuyện gì rồi?"
" Từ mời đi bên này" Lão Trần nhanh bước dẫn Từ Thiêm tới phòng thiếu gia nhà mình, không quên nói qua tình hình " Tôi cũng không rõ, thiếu gia và cô chủ nhỏ ra bên ngoài nói chuyện được một lúc thì thiếu gia bế cô chủ nhỏ chạy nhanh vào rồi nói gọi cho cậu"
Từ Thiêm đang không hiểu chỉ nói chuyện thôi sao lại thế. Tới trước cửa phòng Bách Thuân, bên ngoài là Yên Trì Lâm và Triệu Tử Manh đang đứng chờ. Anh cũng bất ngờ khi thấy Triệu Tử Manh ở đây.
Giờ hắn đâu quản được nhiều như thế, liền đẩy cửa bước vào bên trong.
Đông Trà lúc này sắc mặt đã trắng bệch, mồ hôi đã rịn ra đầy trán. Trông cô giống như đang phải chịu nỗi đau nào dằng xé lắm vậy.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô đang nắm chặt lấy tay Bách Thuân như một điểm tựa cuối cùng để bản thân không chìm quá vào đau thương.
Từ Thiêm vội đến bên giường, nhìn tình hình này hắn phải khó hiểu hỏi người đàn ông đang ngồi đó " Chuyện này, cậu đã làm gì con bé vậy?"
Bách Thuân cũng không biết vì sao người con gái này lại rơi vào tình trạng như thế này nữa " Tôi cũng không rõ, cậu mau qua đây xem đi"
Vội gạt Bách Thuân qua một bên, giờ tình thương mến thương gì cũng đâu chữa được. Anh ta đưa tay sờ trán Đông Trà để kiểm tra thân nhiệt, rồi kiểm tra sơ bộ cho cô nhóc.
Thở phào ra một hơi, anh ta đứng thẳng người dậy, lấy trong hộp thuốc của mình một ống tiêm rồi tiêm vào trong người Đông Trà " Cũng may không sao, chỉ là phát sốt thôi. Mà tôi cũng hỏi thật cậu đấy, cậu đã làm gì cô nhóc này vậy. Trông như cô nhóc trải qua điều gì đó đau đớn lắm vậy"
Anh ta hỏi vậy làm sao mà Bách Thuân biết được, nếu anh biết thì không gọi anh ta đến đây làm gì. Bách Thuân không đáp, hắn gạt những sợi tóc đang vương trên mặt cô ra, ánh mắt chứa nhiều nỗi tâm tư theo đó.
Về phần Đông Trà, khi nhìn vào chiếc vòng ngọc trên tay mình dưới ánh trăng đó. Một miền kí ức nào đó đang ngủ quên bỗng bị đánh thức lại.
Cô thấy bản thân mình là một tiểu thư của một gia tộc lớn, trong nhà duy chỉ có nàng là nữ quyến nên rất được các anh em trai cưng chiều. Lại còn có mệnh trở thành Hoàng Hậu, nhưng cô lại không muốn. Từ bỏ tất cả từ địa vị, gia tộc để chạy theo người mình yêu, nhưng lại nhận về kết cục thê thảm sau cuối.
Người đó, người nam nhân khiến cô từ bỏ mọi thứ ấy, cô không nhìn rõ mặt chỉ biết mọi người đều gọi là Anh Lăng vương, có người lại gọi là Bách Thuân. Hắn thật giống chú của cô.
Anh Lăng vương bị hàm oan mà chết
Ngày cô đại hôn với Hoàng Đế trở thành Hoàng Hậu. Thế nhưng, khi trang điểm xong xuôi, một mình cô ngồi trong căn phòng rộng lớn, khăn chùm đầu đỏ bị cô kéo hạ xuống, lệ châu lăn dài trên gò má, cô nở nụ cười chua xót rồi làm đổ giá nến tự thiêu.
Trong giấc mơ ấy, Đông Trà nhận ra đây chính là những gì cô đọc được trong giai thoại nhắc về Thiên Dạ Mộc ấy, thế nhưng kết cục, tình tiết lại có phần rõ ràng hơn, giống như cô được trực tiếp trải qua vậy.
Giấc mơ kết thúc Đông Trà choàng tỉnh dậy. Hơi thở của cô có phần dồn dập, thấy người đàn ông trước mặt đang nhìn mình với vẻ lo lắng, cô liền nhào tới ôm lấy rồi bật khóc thật to.
Bách Thuân chưa kịp phản ứng đã bị ôm lấy, anh ta đưa tay xoa xoa lưng cô gái nhỏ “ Mơ thấy gì mà khóc nhiều như vậy chứ?”
Cô không đáp lại câu hỏi ấy, vẫn ôm lấy người đàn ông mà khóc lớn. Khoảng chừng 30p sau cô mới ngưng khóc được, rời khỏi người Bách Thuân. Bàn tay nhỏ nhắn đưa lên gạt đi những giọt nước mắt còn sót lại, môi nhỏ cười tươi “ Không có gì đâu chú, chỉ là một giấc mơ thật dài”
Anh ta đi tay đánh nhẹ lên chóp mũi cô “ Con biết làm mọi người lo lắm không hả?”
Sao anh không nói là anh đi, lại còn mọi người chứ. Là người lo nhất lại còn không nhận.
Đông Trà lúc này mới để ý, đồ mặc trên người cô đã được thay rồi. Không còn là chiếc lễ phục rườm rà nữa mà lại là chiếc váy ngủ, không chỉ thế mà tóc hay lớp trang điểm của cô cũng đã được xử lí xong luôn rồi. Cô mới thắc mắc liền hỏi “ Chú Bách, ai đã thay đồ cho con vậy?”
Kê gối lên sau lưng cho Đông Trà ngồi dựa vào, cẩn thận kéo chăn lên ngang bụng cho cô “ Là dì Vương, chứ con nghĩ là ai được nữa?”
“ Chú, chú có biết về Thiên Dạ Mộc không?” Đông Trà dùng ánh mắt lấp lánh đầy mong đợi nhìn Bách Thuân, cô mong mọi suy đoán trong lòng cô lúc này là đúng.
Bách Thuân cầm theo ly nước vừa rót đưa tới cho bảo bối nhỏ của mình, anh ta suy nghĩ kĩ một hồi rồi mới đáp lời “ Chú biết, muốn nghe kể sao?”
Đông Trà hết gật rồi lại lắc, cô muốn nghe nhưng lại sợ những điều đau thương ấy, còn rất nhiều điều cô muốn hỏi rõ. Hai bàn tay ôm lấy ly nước, ngón trỏ không ngừng gõ vào thân ly.
Cũng đến lắc đầu với dáng vẻ Đông Trà lúc này, Bách Thuân lại gõ vào trán cô “ Con bé này, còn đang suy tính gì vậy?”
Mông nhỏ nhích nhích để ngồi gần lại chỗ người đàn ông kia, dáng vẻ ấy hỏi ai không cưng chiều cho được “ Vậy chú kể cho con nghe thêm về vị Anh Lăng vương đó đi”
Để hắn xem, cái tên Anh Lăng vương đó. À đúng rồi, cái tên mà yêu nhưng không dám giữ lại đá người phụ nữ của mình đi, ấu trĩ thực sự. Ấy vậy mà ba anh ta lại lấy tên tự của hắn đặt cho anh, thật không biết cảm thán gì “ Sao con lại hứng thú với cái tên này vậy? Không phải con đọc nát sách về hắn ở thư phòng rồi sao?”
“ Ây da, chú mau kể đi. Con muốn nghe thêm” Đông Trà nắm lấy góc áo của Bách Thuân mà làm nũng. Đúng là sách thì cô đọc muốn thủng rồi, nhưng chắc chắc Bách Thuân còn biết nhiều hơn thế.
“ Được rồi, được rồi, ngồi ngay ngắn lại” Để cho cô nhóc này ngồi ngay ngắn về đúng vị trí, giống như mấy đứa mầm nom được nghe kể chuyện vậy. Bách Thuân làm bộ hắng giọng, lục lại toàn bộ những gì anh ta biết để kể thêm cho tiểu tổ tông của anh ta nghe.