Chương : 142
“Được hay chưa vậy.” Diệp Thần liền nôn nóng hỏi.
“Chưa được a, dịch lên một chút đi.” Mai Nhược Hoa liền nói.
“Vẫn chưa thể vào sao?” Diệp Thần liền lại hỏi. Cái này quá lâu đi ta cũng không phải người vội vàng nhưng ngươi không thể cứ như vậy bắt ta đợi a.
“Ân, chưa được. Sang trái một chút.” Mai Nhược Hoa liền ôm chắt lấy Diệp Thần người nói.
“Ta tiến vào nhé.” Diệp Thần liền nóng vội nói.
“Ngươi là đồ ngốc sao ta nói sang trái a. Tiểu Diệp ngươi như thế là muốn ăn cơm trước kẻng hả.” Mai Nhược Hoa liền tức giận nói.
“Được rồi, ngươi có thể hay không một chút a. Từ nãy đến giớ không cho ta rút càng không cho ta tiến vào. “ Diệp Thần liền đầu hàng nói.
“Được rồi, ngươi mau tiến vào đi. Chậm lại một chút.” Mai Nhược Hoa dang rộng hai chân ôm chặt lấy hắn nói.
“Yên tâm, có ta ở đây.” Diệp Thần liền nói khẽ an tâm nàng.
“Ngươi cẩn thận chút hiện giờ trời đều đã tối. Nếu bị phát hiện sẽ không tốt a.” Mai Nhược Hoa nghe Diệp Thần nói vậy đều thấy ấm áp trong lòng.
“Mấy cái này chuyện cũng không phải là lần đầu tiên ta làm đi.” Diệp Thần liền xấu xa nói, liền tăng lên mình tốc độ.
“A….a…a Diệp Thần ngươi là cái đồ ngốc, đồ ngốc.” Mai Nhược Hoa liền kếu lên mắt liền có chút nước ôm chặt lấy hắn. Người ta nói đúng a, dù người phụ nữ có mạnh mẽ thế nào cũng sẽ biết khóc và mềm yếu trước người đàn ông họ yêu a.
“Yên tâm, cũng chưa có chết được đâu mà sợ à.” Diệp Thần liền hạ cánh an toàn nói.
“Ngươi là đồ đần hay sao. Ta là lần đầu tiên bay đi. Ngươi nói xem ai không sợ chứ hả? Còn nữa ngươi tại sao biết bay chứ ngươi là con người sao. Ta nói nếu như sau này ta mang thai sinh ra quái thai thì sao. Ngươi còn nói sẽ chậm bay còn nhanh như vậy phi đi nữa…” Mai Nhược Hoa liền khóc lóc nói. Hai tay thì liền tục đánh lấy Diệp Thần trong ngực.
“Ân,ta sai được chưa. Lần sau sẽ chú ý ngươi à.” Diệp Thần liền cười khổ nói. Ai biết được đại ma đầu Mai Nhược Hoa trước đây Mai Siêu Phong mắc chứng sợ độ cao cơ chứ chết cười đi.
Ngoài ra hắn phát hiện rằng mặc kệ bên ngoài kẻ địch mạnh thế nào, có đáng sợ thế nào cũng không làm tâm can hắn sợ hãi nhưng chỉ một giọt nước mắt của nữ nhân hắn cũng đủ khiến người hắn tan chảy a. Đây là điểm yếu cũng là điểm mạnh nhất của hắn đi. Một người đàn ông chân chính sẽ không bao giờ làm dưng trước nước mắt của nữ nhân mình.
“Hừ tha cho ngươi.” Mai Nhược Hoa liền lau đi mình nước mắt nói. Trước đây nàng vốn đã mấy chục năm đều không có nhìn thấy cái mô tê gì đi, hiện tại mắt sáng lại đối với độ cao và bóng tối liền cảm thấy có chút sợ hãi a.
“Được rồi, mấy người kia ta đưa họ sang trước liền chạy đi đâu trước a. Mà đào hoa đảo này trận pháp cũng thật là hay đi. Thật nhớ nhà à.” Diệp Thần nhìn hoa đào xung quanh rơi liền khẽ nói. Hắn nhà hoa đào cũng là như vậy rơi xuống đi, hơn tất cả Mộ Dung Tiên trong bức họa Hoa Anh Đào thực sự cũng rất đẹp.
“Tại Đào Hoa Đảo bốn mùa hoa đều nở. Bọn họ có lẽ đã đi trước đi, Lục sư đệ hắn am hiểu trận pháp nên có thể vượt qua Đào Hoa trận dễ dàng cùng với Khúc Cô tiến tới đi. Ta cũng đã tại đây lâu lúc nhỏ trận pháp ở đây không làm khó được ta a, thật sự khiến người ta hoài niệm.” Mai Nhược Hoa sờ lấy cánh hoa nói.
“Thật hoài niệm a.” Diệp Thần thở dài một câu nói.
“Tốt rồi, ngươi còn mau tiến tới đi. Ta nghe nói Ẩn Sát lực lượng của ngươi hiện tại đều ở Sư phụ ta nơi đó chúng ta mau đến chỗ người.” Mai Nhược Hoa liền kéo tay hắn nói.
“Dừng một chút ta còn có chút việc.” Diệp Thần liền cười nói.
“Ngươi có việc gì sao?” Mai Nhược Hoa liền thắc mắc. Nàng càng ngày càng cảm thấy người nam nhân này càng ngày càng thần thần bí bí đi. Hắn y thuật cao siêu đã đành bây giờ còn biết bay a, hắn là thần tiên hay sao chứ.
“Ngươi đi trước đi a. Ta sẽ đến sau.” Diệp Thần chỉ cười nhạt một cái rồi nói. Hắn cũng không thể nói muốn đi đánh thức mẹ Dung Nhi dậy được a.
“Được, ta liền đi trước.” Mai Nhược Hoa cũng không có tiếp tục hỏi nhiều. Đàn ông họ có những bí mật riêng của họ a.
“Thần Thị Chi Nhãn.” Diệp Thần thấy Mai Nhược Hoa rời đi liền mở ra Thần Thị Chi Nhãn bắt đầu tìm kiếm. Thần Thị Chi Nhãn là cái bí ẩn con mắt a. Có thể xem thấu tâm trạng suy nghĩ ký ức con người, còn có thể nhìn xuyên được đồ vật, tuy nhiên hệ thống yêu cầu hắn tự mình trải nhiệm nên cũng khó xác định nó toàn bộ chức năng a. Chỉ biết nó không phải là hàng tầm thường a, càng không hàng sách tay tại Trung Quốc à.
“Oái, đây là phòng tắm sao. Nhìn một chút.” Diệp Thần liền dùng Thần Thị Chi Nhãn nhìn vào bên trong liền thấy hắn nữ nhân đang cùng nhau tắm a. Đây quả nhiên là cái Tiên Cảnh hay sao à, thật là hắn muốn đến bên trong quá đi.
Keng, Thần Thị Chi Nhãn phát hiện chức năng dịch chuyển. Kí chủ có thể dùng mình thị lực dịch chuyển bất kì đồ vật cũng như bản thân đến một tọa độ nhất định.
“Móa nó, đây là làm việc xấu có thưởng hay sao vậy cà.” Diệp Thần lập tức muốn chửi cha nó lên.
“Khụ khụ, tốt nhất vẫn là đánh thức Phùng Hằng quan trọng. “ Diệp Thần liền nhìn một chút thần tiên cảnh sắc liền quay đầu đi một nơi khác bắt đầu tìm lần này hắn liền nhìn thấy là hắn đệ tử là Chu Bá Thông cùng với cả Quách Tĩnh đang cùng nhau uống trà a.
Hắn liền lập tức dich chuyển tức thời đi đến. Hắn làm sao quên a, Chu Bá Thông đang bị nhốt trên đảo à. Với lại dòng chảy số phận cũng thật ác liệt đi, vậy mà hai tên ngố tàu này vẫn gặp được nhau thật là ông trời không có mắt. Để hai thằng ngu này hợp lại chơi đùa.
“Sư phụ.” Chu Bá Thông liền cảm nhận được Diệp Thần khí tức đứng sau lưng liền co người vào.
“Hả, Chu đại ca, sư phụ. Ngươi đang nói gì vậy a.” Quách Tĩnh liền ngây ngây ngô ngô hỏi.
“Không có gì, mong là ta nhầm đi.” Chu Bá Thông điên điên khùng khùng lập tức tỉnh táo. Cái này cảm giác đã gần hai mươi năm đều chưa từng xuất hiện không có lý nào lại như vậy a.
“Đúng rồi, Chu đại ca. Ta nói sư phụ ngươi là ai a.” Quách Tĩnh liền tò mò hỏi.
“Hắn là… ân không nói được. Cái này ta không thể nói, sư phụ hắn không cho ta nói hắn là ta sư phụ nếu người ngoài biết hắn liền đánh chết ta. Còn nữa Quách huynh đệ, ta nói ngươi như vậy cao cường nội lực là sư phụ dạy ngươi sao.” Chu Bá Thông liền tò mò hỏi lại.
“Ân, ta có rất nhiều sư phụ a. Trong đó có một người là ta ghét nhất xong cũng là kính trọng nhất. Hắn rất mạnh, ta chưa từng thấy ai mạnh hơn hắn cả.” Quách Tĩnh liền vinh dự nói.
“Vậy hắn tên gì đâu? Ta không tin hắn so với ta sư phụ còn mạnh đi. Ngươi biết không năm đó sư huynh ta liền bị ta sư phụ đánh một cái nháy mắt liền nằm bẹp.” Chu Bá Thông liền mang mình sư phụ ra so sánh nói.
“Hắn, ta nghĩ ta hiện tại không có tư cách xưng là hắn đệ tử đi. Hắn cho ta cơ hội phản bội hắn cứu mẹ mình, ta không những không cứu được còn hại chết hắn. Lần này ta đến đây là muốn lấy công chuộc tội, sau đó tùy ý các sư nương trừng phạt.” Quách Tĩnh liền thật thà nói.
“Tiểu huynh đệ ngươi không nói ngươi hại chết hắn ai biết đâu.” Chu Bá Thông liền nói.
“Không được, sư phụ có ơn rất lớn với ta. Ta không thể vong ân.” Quách Tĩnh liền nói.
“Ân, cái tên vô dụng này.” Diệp Thần lập tức liền cho Quách Tĩnh ăn một đạp vào mặt khiến hắn lăn ra đất.
“Sư…sư phụ.” Chu Bá Thông nhìn thấy Diệp Thần liền lập tức quỳ xuống đất.
“Ta nói hai cái tên ăn hại nhà ngươi. Một đứa thì bị nhốt tại đây mười mấy năm đều không ra được. Một thằng thì ngu đéo tả được thích đâm đầu vào chỗ chết. Có người mình yêu quý cũng bảo vệ không được.”Diệp Thần liền đứng một bên ẩn thân nghe cũng ngứa hết cả đít. Hắn làm tội tình gì thu hai cái đệ tử ngu như vậy chứ.
“Diệp sư phụ ngươi chưa chết sao?” Quách Tĩnh liền xoa xoa má vui mừng nói.
“Ngươi mong lão tử chết sớm sao. Ta nói cái tên bất hiếu bất nhân bất nghĩa kia.” Diệp Thần liền tức giận nói.
“Sư phụ chuyện này là sao. Ngươi sao lại trẻ vậy, Cổ Mộ dưỡng nhan công quả nhiên kinh người hiệu quả đi. Còn nữa chẳng lẽ Quách lão đệ là ta sư đệ sao. Ngươi thu cái này đệ tử quá nhàm chán đi. Ngay cả cùng ta chơi cũng như vậy cau có.” Chu Bá Thông liền mừng rỡ. Đây là sư phụ đến cứu hắn a.
“Cút, ta thu đệ tử từ khi nào cần hỏi ý kiến ngươi hả. Sống nửa đời người đều FA, ngươi có tin hay không ta một phát đều đập chết ngươi cái này vô dụng đệ tử.” Diệp Thần liền nói. Hắn làm việc cần người khác nói sao.
“Ta sai a, sư phụ ngươi nhất định phải cứu ta ra khỏi đây. Lão ngoan đồng ta đều nhanh chết chán trong này rồi.” Chu Bá Thông liền ôm lấy chân Diệp Thần thà chết không buông nói.
“Sư phụ, ta thật nhớ ngươi. Ta sai rồi, ngươi nhất định phải đưa Tiểu Dương Dương cho ta xem mặt. Sư phụ ta thật đáng thương.” Quách Tĩnh liền học theo Chu Bá Thông ôm lấy chân Diệp Thần cầu xin.
“Hai tên nghiệt súc, cái này ta đệ tử chẳng lẽ toàn súc vật cảnh a. “ Diệp Thần chán nản nói. Các ngươi tưởng ta là các ngươi vú nuôi chắc.
“Sư phụ ta nói, Lão ngoan đồng ta có cái này quyển Song Thủ Hỗ Bác còn có Không Minh Quyền ta tự nghĩ ra a. Ta nói sư phụ ta hiếu kính ngươi ngươi phải cứu ta trước.” Chu Bá Thông liền đưa cho Diệp Thần nói.
“Ân, cái này liền tốt.” Diệp Thần nhớ đến trong Xạ Điêu Chu Bá Thông liền có cái này tốt chơi đồ a. Hắn xem qua môn này về sau một tay có thể vẽ họa một tay khác liền có thể luyện đan quả thực là hữu dụng.
“Sư phụ ta nghèo không có gì cả a.” Quách Tĩnh sờ khắp người liền gãi đầu nói.
“Người ta nói nhất hậu duệ, nhì quan hệ, ba tiền tệ. Ngươi cũng nên xếp hàng đi a Quách Tĩnh.” Diệp Thần nhét hai quyển võ công vào trong túi áo nhưng thực chất liền tiến đến hệ thống bên trong để tự động học tập cả.
“Được rồi, Chu Bá Thông ta hỏi ngươi, năm đó sư huynh ngươi sau khi bị ta đánh có hay không trở lại Cổ Mộ làm phiền.” Diệp Thần liền dò hỏi.
“Hắn chính là tu luyện Cửu Âm Chân Kinh tẩu hỏa nhập ma mà chết a. Cũng không có tới Cổ Mộ được a. Năm đó ta vì hắn cầu xin sư nương nhìn hắn lần cuối đều không có ai đi ra đi.” Chu Bá Thông có chút đau xót nói.
“ Tốt lắm.” Diệp Thần gật đầu. Tên này mà còn đến, dù hắn có chết mình cũng đào mộ hắn đi.
“Hai ngươi ở đây một chút ta đi có chút chuyện.” Diệp Thần liền bỏ lại một câu xoay người biến mất. Để lại đó hai tên đệ tử ngốc nghếch đứng ngẩn ngơ nhìn nhau.
Bước đến cạnh quan tài bằng ngọc Diệp Thần khẽ ngồi xuống nói.” Phùng Hằng, ta đến rồi đây.”
“Chưa được a, dịch lên một chút đi.” Mai Nhược Hoa liền nói.
“Vẫn chưa thể vào sao?” Diệp Thần liền lại hỏi. Cái này quá lâu đi ta cũng không phải người vội vàng nhưng ngươi không thể cứ như vậy bắt ta đợi a.
“Ân, chưa được. Sang trái một chút.” Mai Nhược Hoa liền ôm chắt lấy Diệp Thần người nói.
“Ta tiến vào nhé.” Diệp Thần liền nóng vội nói.
“Ngươi là đồ ngốc sao ta nói sang trái a. Tiểu Diệp ngươi như thế là muốn ăn cơm trước kẻng hả.” Mai Nhược Hoa liền tức giận nói.
“Được rồi, ngươi có thể hay không một chút a. Từ nãy đến giớ không cho ta rút càng không cho ta tiến vào. “ Diệp Thần liền đầu hàng nói.
“Được rồi, ngươi mau tiến vào đi. Chậm lại một chút.” Mai Nhược Hoa dang rộng hai chân ôm chặt lấy hắn nói.
“Yên tâm, có ta ở đây.” Diệp Thần liền nói khẽ an tâm nàng.
“Ngươi cẩn thận chút hiện giờ trời đều đã tối. Nếu bị phát hiện sẽ không tốt a.” Mai Nhược Hoa nghe Diệp Thần nói vậy đều thấy ấm áp trong lòng.
“Mấy cái này chuyện cũng không phải là lần đầu tiên ta làm đi.” Diệp Thần liền xấu xa nói, liền tăng lên mình tốc độ.
“A….a…a Diệp Thần ngươi là cái đồ ngốc, đồ ngốc.” Mai Nhược Hoa liền kếu lên mắt liền có chút nước ôm chặt lấy hắn. Người ta nói đúng a, dù người phụ nữ có mạnh mẽ thế nào cũng sẽ biết khóc và mềm yếu trước người đàn ông họ yêu a.
“Yên tâm, cũng chưa có chết được đâu mà sợ à.” Diệp Thần liền hạ cánh an toàn nói.
“Ngươi là đồ đần hay sao. Ta là lần đầu tiên bay đi. Ngươi nói xem ai không sợ chứ hả? Còn nữa ngươi tại sao biết bay chứ ngươi là con người sao. Ta nói nếu như sau này ta mang thai sinh ra quái thai thì sao. Ngươi còn nói sẽ chậm bay còn nhanh như vậy phi đi nữa…” Mai Nhược Hoa liền khóc lóc nói. Hai tay thì liền tục đánh lấy Diệp Thần trong ngực.
“Ân,ta sai được chưa. Lần sau sẽ chú ý ngươi à.” Diệp Thần liền cười khổ nói. Ai biết được đại ma đầu Mai Nhược Hoa trước đây Mai Siêu Phong mắc chứng sợ độ cao cơ chứ chết cười đi.
Ngoài ra hắn phát hiện rằng mặc kệ bên ngoài kẻ địch mạnh thế nào, có đáng sợ thế nào cũng không làm tâm can hắn sợ hãi nhưng chỉ một giọt nước mắt của nữ nhân hắn cũng đủ khiến người hắn tan chảy a. Đây là điểm yếu cũng là điểm mạnh nhất của hắn đi. Một người đàn ông chân chính sẽ không bao giờ làm dưng trước nước mắt của nữ nhân mình.
“Hừ tha cho ngươi.” Mai Nhược Hoa liền lau đi mình nước mắt nói. Trước đây nàng vốn đã mấy chục năm đều không có nhìn thấy cái mô tê gì đi, hiện tại mắt sáng lại đối với độ cao và bóng tối liền cảm thấy có chút sợ hãi a.
“Được rồi, mấy người kia ta đưa họ sang trước liền chạy đi đâu trước a. Mà đào hoa đảo này trận pháp cũng thật là hay đi. Thật nhớ nhà à.” Diệp Thần nhìn hoa đào xung quanh rơi liền khẽ nói. Hắn nhà hoa đào cũng là như vậy rơi xuống đi, hơn tất cả Mộ Dung Tiên trong bức họa Hoa Anh Đào thực sự cũng rất đẹp.
“Tại Đào Hoa Đảo bốn mùa hoa đều nở. Bọn họ có lẽ đã đi trước đi, Lục sư đệ hắn am hiểu trận pháp nên có thể vượt qua Đào Hoa trận dễ dàng cùng với Khúc Cô tiến tới đi. Ta cũng đã tại đây lâu lúc nhỏ trận pháp ở đây không làm khó được ta a, thật sự khiến người ta hoài niệm.” Mai Nhược Hoa sờ lấy cánh hoa nói.
“Thật hoài niệm a.” Diệp Thần thở dài một câu nói.
“Tốt rồi, ngươi còn mau tiến tới đi. Ta nghe nói Ẩn Sát lực lượng của ngươi hiện tại đều ở Sư phụ ta nơi đó chúng ta mau đến chỗ người.” Mai Nhược Hoa liền kéo tay hắn nói.
“Dừng một chút ta còn có chút việc.” Diệp Thần liền cười nói.
“Ngươi có việc gì sao?” Mai Nhược Hoa liền thắc mắc. Nàng càng ngày càng cảm thấy người nam nhân này càng ngày càng thần thần bí bí đi. Hắn y thuật cao siêu đã đành bây giờ còn biết bay a, hắn là thần tiên hay sao chứ.
“Ngươi đi trước đi a. Ta sẽ đến sau.” Diệp Thần chỉ cười nhạt một cái rồi nói. Hắn cũng không thể nói muốn đi đánh thức mẹ Dung Nhi dậy được a.
“Được, ta liền đi trước.” Mai Nhược Hoa cũng không có tiếp tục hỏi nhiều. Đàn ông họ có những bí mật riêng của họ a.
“Thần Thị Chi Nhãn.” Diệp Thần thấy Mai Nhược Hoa rời đi liền mở ra Thần Thị Chi Nhãn bắt đầu tìm kiếm. Thần Thị Chi Nhãn là cái bí ẩn con mắt a. Có thể xem thấu tâm trạng suy nghĩ ký ức con người, còn có thể nhìn xuyên được đồ vật, tuy nhiên hệ thống yêu cầu hắn tự mình trải nhiệm nên cũng khó xác định nó toàn bộ chức năng a. Chỉ biết nó không phải là hàng tầm thường a, càng không hàng sách tay tại Trung Quốc à.
“Oái, đây là phòng tắm sao. Nhìn một chút.” Diệp Thần liền dùng Thần Thị Chi Nhãn nhìn vào bên trong liền thấy hắn nữ nhân đang cùng nhau tắm a. Đây quả nhiên là cái Tiên Cảnh hay sao à, thật là hắn muốn đến bên trong quá đi.
Keng, Thần Thị Chi Nhãn phát hiện chức năng dịch chuyển. Kí chủ có thể dùng mình thị lực dịch chuyển bất kì đồ vật cũng như bản thân đến một tọa độ nhất định.
“Móa nó, đây là làm việc xấu có thưởng hay sao vậy cà.” Diệp Thần lập tức muốn chửi cha nó lên.
“Khụ khụ, tốt nhất vẫn là đánh thức Phùng Hằng quan trọng. “ Diệp Thần liền nhìn một chút thần tiên cảnh sắc liền quay đầu đi một nơi khác bắt đầu tìm lần này hắn liền nhìn thấy là hắn đệ tử là Chu Bá Thông cùng với cả Quách Tĩnh đang cùng nhau uống trà a.
Hắn liền lập tức dich chuyển tức thời đi đến. Hắn làm sao quên a, Chu Bá Thông đang bị nhốt trên đảo à. Với lại dòng chảy số phận cũng thật ác liệt đi, vậy mà hai tên ngố tàu này vẫn gặp được nhau thật là ông trời không có mắt. Để hai thằng ngu này hợp lại chơi đùa.
“Sư phụ.” Chu Bá Thông liền cảm nhận được Diệp Thần khí tức đứng sau lưng liền co người vào.
“Hả, Chu đại ca, sư phụ. Ngươi đang nói gì vậy a.” Quách Tĩnh liền ngây ngây ngô ngô hỏi.
“Không có gì, mong là ta nhầm đi.” Chu Bá Thông điên điên khùng khùng lập tức tỉnh táo. Cái này cảm giác đã gần hai mươi năm đều chưa từng xuất hiện không có lý nào lại như vậy a.
“Đúng rồi, Chu đại ca. Ta nói sư phụ ngươi là ai a.” Quách Tĩnh liền tò mò hỏi.
“Hắn là… ân không nói được. Cái này ta không thể nói, sư phụ hắn không cho ta nói hắn là ta sư phụ nếu người ngoài biết hắn liền đánh chết ta. Còn nữa Quách huynh đệ, ta nói ngươi như vậy cao cường nội lực là sư phụ dạy ngươi sao.” Chu Bá Thông liền tò mò hỏi lại.
“Ân, ta có rất nhiều sư phụ a. Trong đó có một người là ta ghét nhất xong cũng là kính trọng nhất. Hắn rất mạnh, ta chưa từng thấy ai mạnh hơn hắn cả.” Quách Tĩnh liền vinh dự nói.
“Vậy hắn tên gì đâu? Ta không tin hắn so với ta sư phụ còn mạnh đi. Ngươi biết không năm đó sư huynh ta liền bị ta sư phụ đánh một cái nháy mắt liền nằm bẹp.” Chu Bá Thông liền mang mình sư phụ ra so sánh nói.
“Hắn, ta nghĩ ta hiện tại không có tư cách xưng là hắn đệ tử đi. Hắn cho ta cơ hội phản bội hắn cứu mẹ mình, ta không những không cứu được còn hại chết hắn. Lần này ta đến đây là muốn lấy công chuộc tội, sau đó tùy ý các sư nương trừng phạt.” Quách Tĩnh liền thật thà nói.
“Tiểu huynh đệ ngươi không nói ngươi hại chết hắn ai biết đâu.” Chu Bá Thông liền nói.
“Không được, sư phụ có ơn rất lớn với ta. Ta không thể vong ân.” Quách Tĩnh liền nói.
“Ân, cái tên vô dụng này.” Diệp Thần lập tức liền cho Quách Tĩnh ăn một đạp vào mặt khiến hắn lăn ra đất.
“Sư…sư phụ.” Chu Bá Thông nhìn thấy Diệp Thần liền lập tức quỳ xuống đất.
“Ta nói hai cái tên ăn hại nhà ngươi. Một đứa thì bị nhốt tại đây mười mấy năm đều không ra được. Một thằng thì ngu đéo tả được thích đâm đầu vào chỗ chết. Có người mình yêu quý cũng bảo vệ không được.”Diệp Thần liền đứng một bên ẩn thân nghe cũng ngứa hết cả đít. Hắn làm tội tình gì thu hai cái đệ tử ngu như vậy chứ.
“Diệp sư phụ ngươi chưa chết sao?” Quách Tĩnh liền xoa xoa má vui mừng nói.
“Ngươi mong lão tử chết sớm sao. Ta nói cái tên bất hiếu bất nhân bất nghĩa kia.” Diệp Thần liền tức giận nói.
“Sư phụ chuyện này là sao. Ngươi sao lại trẻ vậy, Cổ Mộ dưỡng nhan công quả nhiên kinh người hiệu quả đi. Còn nữa chẳng lẽ Quách lão đệ là ta sư đệ sao. Ngươi thu cái này đệ tử quá nhàm chán đi. Ngay cả cùng ta chơi cũng như vậy cau có.” Chu Bá Thông liền mừng rỡ. Đây là sư phụ đến cứu hắn a.
“Cút, ta thu đệ tử từ khi nào cần hỏi ý kiến ngươi hả. Sống nửa đời người đều FA, ngươi có tin hay không ta một phát đều đập chết ngươi cái này vô dụng đệ tử.” Diệp Thần liền nói. Hắn làm việc cần người khác nói sao.
“Ta sai a, sư phụ ngươi nhất định phải cứu ta ra khỏi đây. Lão ngoan đồng ta đều nhanh chết chán trong này rồi.” Chu Bá Thông liền ôm lấy chân Diệp Thần thà chết không buông nói.
“Sư phụ, ta thật nhớ ngươi. Ta sai rồi, ngươi nhất định phải đưa Tiểu Dương Dương cho ta xem mặt. Sư phụ ta thật đáng thương.” Quách Tĩnh liền học theo Chu Bá Thông ôm lấy chân Diệp Thần cầu xin.
“Hai tên nghiệt súc, cái này ta đệ tử chẳng lẽ toàn súc vật cảnh a. “ Diệp Thần chán nản nói. Các ngươi tưởng ta là các ngươi vú nuôi chắc.
“Sư phụ ta nói, Lão ngoan đồng ta có cái này quyển Song Thủ Hỗ Bác còn có Không Minh Quyền ta tự nghĩ ra a. Ta nói sư phụ ta hiếu kính ngươi ngươi phải cứu ta trước.” Chu Bá Thông liền đưa cho Diệp Thần nói.
“Ân, cái này liền tốt.” Diệp Thần nhớ đến trong Xạ Điêu Chu Bá Thông liền có cái này tốt chơi đồ a. Hắn xem qua môn này về sau một tay có thể vẽ họa một tay khác liền có thể luyện đan quả thực là hữu dụng.
“Sư phụ ta nghèo không có gì cả a.” Quách Tĩnh sờ khắp người liền gãi đầu nói.
“Người ta nói nhất hậu duệ, nhì quan hệ, ba tiền tệ. Ngươi cũng nên xếp hàng đi a Quách Tĩnh.” Diệp Thần nhét hai quyển võ công vào trong túi áo nhưng thực chất liền tiến đến hệ thống bên trong để tự động học tập cả.
“Được rồi, Chu Bá Thông ta hỏi ngươi, năm đó sư huynh ngươi sau khi bị ta đánh có hay không trở lại Cổ Mộ làm phiền.” Diệp Thần liền dò hỏi.
“Hắn chính là tu luyện Cửu Âm Chân Kinh tẩu hỏa nhập ma mà chết a. Cũng không có tới Cổ Mộ được a. Năm đó ta vì hắn cầu xin sư nương nhìn hắn lần cuối đều không có ai đi ra đi.” Chu Bá Thông có chút đau xót nói.
“ Tốt lắm.” Diệp Thần gật đầu. Tên này mà còn đến, dù hắn có chết mình cũng đào mộ hắn đi.
“Hai ngươi ở đây một chút ta đi có chút chuyện.” Diệp Thần liền bỏ lại một câu xoay người biến mất. Để lại đó hai tên đệ tử ngốc nghếch đứng ngẩn ngơ nhìn nhau.
Bước đến cạnh quan tài bằng ngọc Diệp Thần khẽ ngồi xuống nói.” Phùng Hằng, ta đến rồi đây.”