Chương : 152
Diệp Thần đang bước ngang thành quả chiến trường lúc liền bị một thanh kiếm hường thẳng tới mình lồng ngực đánh tới.
“Ác nhân còn không mau chịu chết.” Người nữ tử lập tức dùng kiếm đánh tới Diệp Thần. Đây là muốn một kiếm chém chết hắn đi mà.
“Không biết sống chết.” Diệp Thần hừ nhẹ đẩy một cái liền khiến nàng bay trở lại kiếm đều phá toái.
“Chưa xong đây tiểu tặc đỡ lấy.” Lập tức từ trên trời hiện xuống hai người đánh tới Diệp Thần nơi đó.
Nhưng bọn họ cũng bị đánh ngược lại phía sau ngay lập tức bởi Diệp Thần kình khí.
“Các ngươi là ai ta chưa từng có thù oán với mấy người đi.” Diệp Thần liền mở miệng hỏi. Hiện tại hắn đều đang vui vẻ, có lẽ không đến nỗi giết bọn họ sớm như vậy à.
“Ta là Võ Tam Thông và Võ Tam Nương còn đây là ta nghĩa nữ Hà Nguyên Quân. Ngươi hôm qua giết chính là Lục công tử, người đã đính hôn với ta nghĩa nữ. Ngươi nói chúng ta không có thù oán hay sao à.” Võ Tam Thông liền mở miệng giới thiệu nói.
“Ân, hóa ra là bọn họ đã có như vậy trước khi quen biết Lý Mạc Sầu a. Quả nhiên là cái ngụy quân tử muốn bắt cá hai tay à.” Diệp Thần không khỏi khinh thường nói xong liền tia đến ánh mắt trên người Hà Nguyên Quân, cô nàng này tuy còn nhỏ nhưng đã phát dục không sai đi. Không như Lý Mạc Sầu màn hỉnh phẳng thảo nào tên háo sắc kia bỏ sony chuyển dùng ti vi lồi à.
“Ngươi dâm tặc nhìn cái gì.” Võ Tam Nương là phụ nữ nàng làm sao không phát hiện ra ánh mắt Diệp Thần khác thường nhìn họ nghĩa nữ, con gái nuôi.
“Ân, ta không nhìn nàng liền nhìn sang ngươi. Ân cũng không đến nỗi tệ. Ta nói hai ngươi không ngại làm ta nữ nhân chứ?” Diệp Thần nhìn nàng một lần liền đánh giá nói.
Võ Tam Nương cùng Hà Nguyên Quân đều có chút e thẹn. Dù sao đối với Võ Tam Nương có một người so với mình tướng công còn cao cường còn như vậy soái, thực sự nàng chỉ mong mình tướng công được người ta một nửa đi.
Trong khi đo Hà Nguyên Quân thì lại là lần đều có người như vậy trêu trọc nàng, lại còn là cái soái công tử so với cái kia Lục Triển Nguyên còn khiến nàng rung động đi. Dù sao, nàng gặp Lục Triển Nguyên đâu có mấy lần, hắn đối với nàng ngoài đẹp trai còn có thư sinh chính là không có ấn tượng gì nhiều đi.
“Tên đáng chết để mạng lại.” Võ Tam Thông thấy nương tử và nghĩa nữ mặt đều có chút đỏ liền giận dữ xông lên đánh tới Diệp Thần người.
Võ Tam Nương liền cùng Hà Nguyên Quân lập tức tiến lên phối hợp muốn hạ bệ Diệp Thần tên này. Dù sao họ cũng không tin có người có thể đối trọi với bọn họ liên hợp đi. Người này thiếu niên chắc chắn không thể đến Nhất Lưu cao thủ được.
“Thật sao, Võ Tam Thông các ngươi ta sẽ cho các ngươi biết đối đầu với ta có cái gì kết cục. “ Diệp Thần cười nhẹ nói. Liền đánh một đòn về phía đám người khiến họ lập tức liền không kịp phản ứng.
Kình lực như điện bay qua thẳng đến trúng vào người của Võ Tam Thông khiến không ai kịp để ý. Liền khiến hắn bay ra phía sau ngã xuống trên mặt đất.
“Tam Thông, ngươi không sao chứ.” Võ Tam Nương liền lo lắng hỏi.
“Nghĩa phụ.” Hà Nguyên Quân liền lo lắng quỳ rụp trên mặt đất.
“Đừng kêu nữa hắn chết rồi.” Diệp Thần lạnh băng nói.
“Ác tặc trả lại mạng cho tướng công ta.” Võ Tam Nương liền tức giận nói. Cầm kiếm lao thẳng đến Diệp Thần người.
“Mạng cho tướng công ngươi? “ Diệp Thần cười khẽ. Ẩn nhẹ khiến Võ Tam Nương ngã xuống mặt đất.
“Ta nói trong cái thế giới này không có tà, càng không có chính, người thắng sẽ là người viết lên lịch sử, kẻ thua phải chết. “ Diệp Thần liền đi đến người Võ Tam Nương nhấc lên cằm nàng ánh mắt lạnh lùng như không có chút tình người nói.
“Mau thả ra nghĩa mẫu ta.” Hà Nguyên Quân liền đánh đến Diệp Thần phía sau lưng.
“Đừng tới đây.” Võ Tam Nương thực sự cảm nhận được Diệp Thần đáng sợ nhanh chóng bình tĩnh lại nói.
Hà Nguyên Quân ngay lập tức liền bị hắn lần nữa đẩy ngược lại, ngã trên mặt đất.
“Ngươi nếu không giết chúng ta, ta nhất định sẽ giết được ngươi.” Võ Tam Nương liền cố gắng đứng dậy nói, cầm lên mình kiếm chĩa về phía Diệp Thần.
“Hình như ta chưa nói cho hai các ngươi biết, trò chơi này sẽ do ta làm chủ nhỉ.” Diệp Thần liền xuất hiện phía sau Võ Tam Nương cầm lấy nàng cánh tay nói.
“Ngươi…từ khi nào…” Võ Tam Nương hết sức ngạc nhiên liền bị hắn đánh ngất đi.
“Có chuyện gì xảy ra vậy. Á đây là ngươi giết sao?” Lý Mạc Sầu từ bên trong nhà bước ra liền sợ hãi nói.
“Chúc mừng ngươi đã đoán đúng, nhận lấy cái này phần thường.” Diệp Thần đặt lên môi nàng một nụ hôn nói. Người ta bảo hôn sẽ giúp con người bình tĩnh lại a.
“Chúng ta mau rời đi, nếu không liền nguy hiểm.”Lý Mạc Sầu bình tĩnh lại xong liền thở phào nhẹ nhõm.
“Ân, được đợi đã.” Diệp Thần triệu hồi ra Phi Thiên đến.
“Ngươi từ đâu lấy ra hai sợi dây hay vậy à.” Lý Mạc Sầu liền ngạc nhiên nói.
“Ân, cái này là ta vũ khí đặc biệt chút đi.” Diệp Thần tung ra hai sợi dây liền tự động trói lấy hai cái Võ Tam Nương cùng với Hà Nguyên Quân.
“Đây là sao a? Thật là thần kỳ.” Lý Mạc Sầu liền mở miệng nói.
“Ta cũng thấy thật là thần kỳ a. Nghệ thuật trói dây này xem ra phải học nhiều chút.” Diệp Thần nhìn dây trói tự động không khỏi nuốt nước bọt. Đây không phải kiểu trói nhật bản trong ngành công nghiệp điện ảnh nỏi tiếng Japan And Vietnam hay sao à. Đã thế sợi dây này màu đỏ quả thực là đúng hàng a. E hèm quả hắn là ngẫu nhiên a, thực sự là ngãu nhiên không cố ý tưởng tượng đâu.
“Ngươi muốn làm gì bọn họ.” Lý Mạc Sầu liền hỏi.
“Ân, ta muốn bọn họ trở lên nghe lời hơn. Nữ nhân thì không nên đòi chém đòi giết.” Diệp Thần liền cười bí ẩn nói.
“Ta thấy ngươi không có chút nào lòng tốt.” Lý Mạc Sầu liền khinh bỉ nói.
“Ta cũng chưa có nói sẽ có lòng tốt à.” Diệp Thần cười khẽ lại tiếp tục dùng Thiên Biến Vạn Hóa biến một cái lá đến cái xe ngựa lớn.
“Oa thật là đẹp ngươi làm thế nào hay vậy.” Lý Mạc Sầu liền vỗ tay nói.
“Lên đi, từ giờ đến tối chúng ta liền có thể đến nơi.” Diệp Thần liền cười nói.
“Ngươi đùa ta sao, theo đúng lịch ta liền đi vài tiếng là có thể đển Cổ Mộ à.” Lý Mạc Sầu liền nói.
“Tất nhiên là thế rồi, nhưng khó khăn lắm ngươi mới chốn ra ngoài chẳng lẽ nhanh thế liền muốn về đâu. Với lại ta cũng cần thời gian một chút.” Diệp Thần liền xấu xa cười đưa Võ Tam Thông cùng Hà Nguyên Quân lên bên trên xe ngựa.
“Đợi đã, ngươi định làm gì họ vậy. Còn nữa, ta còn chưa có biết ngươi tên.” Lý Mạc Sầu liền buồn bực nói.
“Ta tên Diệp Thần. Không phải tối hôm đó đã nói với ngươi rồi sao.” Diệp Thần liền cười nói.
“Có sao à?” Lý Mạc Sầu liền thắc mắc nói. Rõ ràng chưa có nói với nàng đi. Nhưng cái tên này thực khiến nàng liên tưởng đến một người nhưng cuối cùng lại lắc đầu. Chuyện này không thể đi. Đã hai mươi năm trôi qua người này không thể còn trẻ như vậy được à.
“Còn không mau lên xe đi à?” Diệp Thần liền kéo lên Lý Mạc Sầu đang ngẩn ngơ suy nghĩ liền đánh ngựa rời đi.
Sau khi họ vừa mới đi, một đám đệ tử Toàn Chân Giáo liền đến.
“Xem ra người này còn chưa đi xa. Mau nhất định tra xem tên mà đầu nào làm ra chuyện này.” Người cầm đầu Doãn Chí Bình liền mở miệng nói.
“Vâng thưa Doãn Sư huynh.” Các đệ tử lập tức nghe lệnh nói.
“Ân, Doãn Sư đệ ngươi thật uy phong a. Đừng quên lần này sư phụ là muốn mời Diệp Thần hắn lên núi đàm đạo. Ngươi làm như vậy là lo chuyện bao đồng đi.” Triệu Trí Kính liền ghen tức nói.
“Trí Kính huynh yên tâm nếu có chuyện gì xảy ra ta liền tự mình chịu trách nghiệm.” Doãn Chi Bình liền đạo mạo nói. Xong liền cho người đuổi theo xe ngựa Diệp Thần.
Tại xe ngựa tự động chạy lúc này Diệp Thần liền nhét hai viên đan dược vào trong miệng của Hà Nguyên Quân cùng với Võ Tam Nương.
“Ngươi cho bọn họ uống gì vậy à.” Lý Mạc Sầu liền hỏi.
“Ân, là Xuân Dược ngươi biết sao. Đây là ta điều chế thuốc a, có lẽ ngươi không nên nhìn tốt nhất vẫn là ra ngoài đi.” Diệp Thân thành thật nói. Muốn thuần hóa hai cái này ngang nghạch nữ nhân đây là cách đi à.
“Ta mới không đi ra. Ngươi muốn làm gì các nàng?” Lý Mạc Sầu liền hỏi. Chẳng lẽ mấy cô nàng này so với nàng còn hơn sao, tại sao hắn không chịu ăn nàng mà lại muốn ăn họ à. Lý Mạc Sầu không khỏi ghen tỵ.
“Ân, nếu ngươi không ra đừng trách ta không kiềm chế cả ngươi cũng ăn đi a.” Diệp Thần liền cười đến bên cạnh nàng nói.
“Ta ra ngoài tốt.” Lý Mạc Sầu liền bối rồi muốn đi.
“Quá muộn rồi.” Diệp Thần kéo lại nàng nhét cho nàng một viên thuốc vào miệng nói,
“Oái, ngươi vậy mà cho ta sài dược ư.” Lý Mạc Sầu liền muốn nôn ra nói.
“Ân, yên tâm là thuốc ngủ thôi. Dù sao ra ngoài giờ cũng không tốt cho ngươi để ngươi ngủ một chút liền ổn thỏa.” Diệp Thần liền cười nói.
Lý Mạc Sầu liền cứ thế lăn ra ngủ. Diệp Thần xoay người bước đến gần hai mẹ con Võ Tam Nương cùng với cả Hà Nguyên Quân. Có lẽ một cảnh quay đậm chất công nghiệp phim điện ảnh nhật bản chuẩn bị diễn ra đi à.
“Ác nhân còn không mau chịu chết.” Người nữ tử lập tức dùng kiếm đánh tới Diệp Thần. Đây là muốn một kiếm chém chết hắn đi mà.
“Không biết sống chết.” Diệp Thần hừ nhẹ đẩy một cái liền khiến nàng bay trở lại kiếm đều phá toái.
“Chưa xong đây tiểu tặc đỡ lấy.” Lập tức từ trên trời hiện xuống hai người đánh tới Diệp Thần nơi đó.
Nhưng bọn họ cũng bị đánh ngược lại phía sau ngay lập tức bởi Diệp Thần kình khí.
“Các ngươi là ai ta chưa từng có thù oán với mấy người đi.” Diệp Thần liền mở miệng hỏi. Hiện tại hắn đều đang vui vẻ, có lẽ không đến nỗi giết bọn họ sớm như vậy à.
“Ta là Võ Tam Thông và Võ Tam Nương còn đây là ta nghĩa nữ Hà Nguyên Quân. Ngươi hôm qua giết chính là Lục công tử, người đã đính hôn với ta nghĩa nữ. Ngươi nói chúng ta không có thù oán hay sao à.” Võ Tam Thông liền mở miệng giới thiệu nói.
“Ân, hóa ra là bọn họ đã có như vậy trước khi quen biết Lý Mạc Sầu a. Quả nhiên là cái ngụy quân tử muốn bắt cá hai tay à.” Diệp Thần không khỏi khinh thường nói xong liền tia đến ánh mắt trên người Hà Nguyên Quân, cô nàng này tuy còn nhỏ nhưng đã phát dục không sai đi. Không như Lý Mạc Sầu màn hỉnh phẳng thảo nào tên háo sắc kia bỏ sony chuyển dùng ti vi lồi à.
“Ngươi dâm tặc nhìn cái gì.” Võ Tam Nương là phụ nữ nàng làm sao không phát hiện ra ánh mắt Diệp Thần khác thường nhìn họ nghĩa nữ, con gái nuôi.
“Ân, ta không nhìn nàng liền nhìn sang ngươi. Ân cũng không đến nỗi tệ. Ta nói hai ngươi không ngại làm ta nữ nhân chứ?” Diệp Thần nhìn nàng một lần liền đánh giá nói.
Võ Tam Nương cùng Hà Nguyên Quân đều có chút e thẹn. Dù sao đối với Võ Tam Nương có một người so với mình tướng công còn cao cường còn như vậy soái, thực sự nàng chỉ mong mình tướng công được người ta một nửa đi.
Trong khi đo Hà Nguyên Quân thì lại là lần đều có người như vậy trêu trọc nàng, lại còn là cái soái công tử so với cái kia Lục Triển Nguyên còn khiến nàng rung động đi. Dù sao, nàng gặp Lục Triển Nguyên đâu có mấy lần, hắn đối với nàng ngoài đẹp trai còn có thư sinh chính là không có ấn tượng gì nhiều đi.
“Tên đáng chết để mạng lại.” Võ Tam Thông thấy nương tử và nghĩa nữ mặt đều có chút đỏ liền giận dữ xông lên đánh tới Diệp Thần người.
Võ Tam Nương liền cùng Hà Nguyên Quân lập tức tiến lên phối hợp muốn hạ bệ Diệp Thần tên này. Dù sao họ cũng không tin có người có thể đối trọi với bọn họ liên hợp đi. Người này thiếu niên chắc chắn không thể đến Nhất Lưu cao thủ được.
“Thật sao, Võ Tam Thông các ngươi ta sẽ cho các ngươi biết đối đầu với ta có cái gì kết cục. “ Diệp Thần cười nhẹ nói. Liền đánh một đòn về phía đám người khiến họ lập tức liền không kịp phản ứng.
Kình lực như điện bay qua thẳng đến trúng vào người của Võ Tam Thông khiến không ai kịp để ý. Liền khiến hắn bay ra phía sau ngã xuống trên mặt đất.
“Tam Thông, ngươi không sao chứ.” Võ Tam Nương liền lo lắng hỏi.
“Nghĩa phụ.” Hà Nguyên Quân liền lo lắng quỳ rụp trên mặt đất.
“Đừng kêu nữa hắn chết rồi.” Diệp Thần lạnh băng nói.
“Ác tặc trả lại mạng cho tướng công ta.” Võ Tam Nương liền tức giận nói. Cầm kiếm lao thẳng đến Diệp Thần người.
“Mạng cho tướng công ngươi? “ Diệp Thần cười khẽ. Ẩn nhẹ khiến Võ Tam Nương ngã xuống mặt đất.
“Ta nói trong cái thế giới này không có tà, càng không có chính, người thắng sẽ là người viết lên lịch sử, kẻ thua phải chết. “ Diệp Thần liền đi đến người Võ Tam Nương nhấc lên cằm nàng ánh mắt lạnh lùng như không có chút tình người nói.
“Mau thả ra nghĩa mẫu ta.” Hà Nguyên Quân liền đánh đến Diệp Thần phía sau lưng.
“Đừng tới đây.” Võ Tam Nương thực sự cảm nhận được Diệp Thần đáng sợ nhanh chóng bình tĩnh lại nói.
Hà Nguyên Quân ngay lập tức liền bị hắn lần nữa đẩy ngược lại, ngã trên mặt đất.
“Ngươi nếu không giết chúng ta, ta nhất định sẽ giết được ngươi.” Võ Tam Nương liền cố gắng đứng dậy nói, cầm lên mình kiếm chĩa về phía Diệp Thần.
“Hình như ta chưa nói cho hai các ngươi biết, trò chơi này sẽ do ta làm chủ nhỉ.” Diệp Thần liền xuất hiện phía sau Võ Tam Nương cầm lấy nàng cánh tay nói.
“Ngươi…từ khi nào…” Võ Tam Nương hết sức ngạc nhiên liền bị hắn đánh ngất đi.
“Có chuyện gì xảy ra vậy. Á đây là ngươi giết sao?” Lý Mạc Sầu từ bên trong nhà bước ra liền sợ hãi nói.
“Chúc mừng ngươi đã đoán đúng, nhận lấy cái này phần thường.” Diệp Thần đặt lên môi nàng một nụ hôn nói. Người ta bảo hôn sẽ giúp con người bình tĩnh lại a.
“Chúng ta mau rời đi, nếu không liền nguy hiểm.”Lý Mạc Sầu bình tĩnh lại xong liền thở phào nhẹ nhõm.
“Ân, được đợi đã.” Diệp Thần triệu hồi ra Phi Thiên đến.
“Ngươi từ đâu lấy ra hai sợi dây hay vậy à.” Lý Mạc Sầu liền ngạc nhiên nói.
“Ân, cái này là ta vũ khí đặc biệt chút đi.” Diệp Thần tung ra hai sợi dây liền tự động trói lấy hai cái Võ Tam Nương cùng với Hà Nguyên Quân.
“Đây là sao a? Thật là thần kỳ.” Lý Mạc Sầu liền mở miệng nói.
“Ta cũng thấy thật là thần kỳ a. Nghệ thuật trói dây này xem ra phải học nhiều chút.” Diệp Thần nhìn dây trói tự động không khỏi nuốt nước bọt. Đây không phải kiểu trói nhật bản trong ngành công nghiệp điện ảnh nỏi tiếng Japan And Vietnam hay sao à. Đã thế sợi dây này màu đỏ quả thực là đúng hàng a. E hèm quả hắn là ngẫu nhiên a, thực sự là ngãu nhiên không cố ý tưởng tượng đâu.
“Ngươi muốn làm gì bọn họ.” Lý Mạc Sầu liền hỏi.
“Ân, ta muốn bọn họ trở lên nghe lời hơn. Nữ nhân thì không nên đòi chém đòi giết.” Diệp Thần liền cười bí ẩn nói.
“Ta thấy ngươi không có chút nào lòng tốt.” Lý Mạc Sầu liền khinh bỉ nói.
“Ta cũng chưa có nói sẽ có lòng tốt à.” Diệp Thần cười khẽ lại tiếp tục dùng Thiên Biến Vạn Hóa biến một cái lá đến cái xe ngựa lớn.
“Oa thật là đẹp ngươi làm thế nào hay vậy.” Lý Mạc Sầu liền vỗ tay nói.
“Lên đi, từ giờ đến tối chúng ta liền có thể đến nơi.” Diệp Thần liền cười nói.
“Ngươi đùa ta sao, theo đúng lịch ta liền đi vài tiếng là có thể đển Cổ Mộ à.” Lý Mạc Sầu liền nói.
“Tất nhiên là thế rồi, nhưng khó khăn lắm ngươi mới chốn ra ngoài chẳng lẽ nhanh thế liền muốn về đâu. Với lại ta cũng cần thời gian một chút.” Diệp Thần liền xấu xa cười đưa Võ Tam Thông cùng Hà Nguyên Quân lên bên trên xe ngựa.
“Đợi đã, ngươi định làm gì họ vậy. Còn nữa, ta còn chưa có biết ngươi tên.” Lý Mạc Sầu liền buồn bực nói.
“Ta tên Diệp Thần. Không phải tối hôm đó đã nói với ngươi rồi sao.” Diệp Thần liền cười nói.
“Có sao à?” Lý Mạc Sầu liền thắc mắc nói. Rõ ràng chưa có nói với nàng đi. Nhưng cái tên này thực khiến nàng liên tưởng đến một người nhưng cuối cùng lại lắc đầu. Chuyện này không thể đi. Đã hai mươi năm trôi qua người này không thể còn trẻ như vậy được à.
“Còn không mau lên xe đi à?” Diệp Thần liền kéo lên Lý Mạc Sầu đang ngẩn ngơ suy nghĩ liền đánh ngựa rời đi.
Sau khi họ vừa mới đi, một đám đệ tử Toàn Chân Giáo liền đến.
“Xem ra người này còn chưa đi xa. Mau nhất định tra xem tên mà đầu nào làm ra chuyện này.” Người cầm đầu Doãn Chí Bình liền mở miệng nói.
“Vâng thưa Doãn Sư huynh.” Các đệ tử lập tức nghe lệnh nói.
“Ân, Doãn Sư đệ ngươi thật uy phong a. Đừng quên lần này sư phụ là muốn mời Diệp Thần hắn lên núi đàm đạo. Ngươi làm như vậy là lo chuyện bao đồng đi.” Triệu Trí Kính liền ghen tức nói.
“Trí Kính huynh yên tâm nếu có chuyện gì xảy ra ta liền tự mình chịu trách nghiệm.” Doãn Chi Bình liền đạo mạo nói. Xong liền cho người đuổi theo xe ngựa Diệp Thần.
Tại xe ngựa tự động chạy lúc này Diệp Thần liền nhét hai viên đan dược vào trong miệng của Hà Nguyên Quân cùng với Võ Tam Nương.
“Ngươi cho bọn họ uống gì vậy à.” Lý Mạc Sầu liền hỏi.
“Ân, là Xuân Dược ngươi biết sao. Đây là ta điều chế thuốc a, có lẽ ngươi không nên nhìn tốt nhất vẫn là ra ngoài đi.” Diệp Thân thành thật nói. Muốn thuần hóa hai cái này ngang nghạch nữ nhân đây là cách đi à.
“Ta mới không đi ra. Ngươi muốn làm gì các nàng?” Lý Mạc Sầu liền hỏi. Chẳng lẽ mấy cô nàng này so với nàng còn hơn sao, tại sao hắn không chịu ăn nàng mà lại muốn ăn họ à. Lý Mạc Sầu không khỏi ghen tỵ.
“Ân, nếu ngươi không ra đừng trách ta không kiềm chế cả ngươi cũng ăn đi a.” Diệp Thần liền cười đến bên cạnh nàng nói.
“Ta ra ngoài tốt.” Lý Mạc Sầu liền bối rồi muốn đi.
“Quá muộn rồi.” Diệp Thần kéo lại nàng nhét cho nàng một viên thuốc vào miệng nói,
“Oái, ngươi vậy mà cho ta sài dược ư.” Lý Mạc Sầu liền muốn nôn ra nói.
“Ân, yên tâm là thuốc ngủ thôi. Dù sao ra ngoài giờ cũng không tốt cho ngươi để ngươi ngủ một chút liền ổn thỏa.” Diệp Thần liền cười nói.
Lý Mạc Sầu liền cứ thế lăn ra ngủ. Diệp Thần xoay người bước đến gần hai mẹ con Võ Tam Nương cùng với cả Hà Nguyên Quân. Có lẽ một cảnh quay đậm chất công nghiệp phim điện ảnh nhật bản chuẩn bị diễn ra đi à.