Chương : 171
“Chuyện tối hôm qua chúng ta liền chỉ là…uhm…” Diệp Thần đang định kể lại lúc liền bị Mộ Dung Thiên lấy tay bịt lại miệng.
“Ngươi cứ để người khác biết được chuyện này ta đảm bảo đánh không chết ngươi ta không họ Mộ Dung.” Mộ Dung Thiên liền đe dọa nói. Hắn dù gì đi nữa cũng là mình muội phu đi a. Bây giờ lại cùng mình làm cái này sự, mặc kệ thế nào truyền ra ngoài đều sẽ có ảnh hưởng rất lớn à.
“Thiên Thiên ngươi thả Diệp ca ca ra a. Để hắn nói đi à. Ta cũng là người trong cuộc muốn biêt đi.” Thỏ Ngọc Lan tay cầm búp bê giơ lên nói.
“Chẳng có chuyện gì quan trọng cả. Đùng không Diệp trợ lý.” Mộ Dung Thiên liền hài hòa nói. Nhưng trong người đều lo lắng không thôi. Để cái này thỏ biết, khác gì nói nhỏ với một mình nó thôi, rồi nó sẽ nói cho cả thế giới đâu.
“Ta nghĩ cũng không có gì quan trọng đi. Có một số chuyện trẻ con không nên biết.” Diệp Thần xoa xoa hai cái đôi tai Thỏ liền nói.
“Diệp ca ca chỉ cần ngươi nói cho ta. Ta liền cho ngươi một món lợi không tưởng tượng được đi.” Ngọc Lan liền sán đến gần hắn nói.
“Món lợi gì vậy?” Diệp Thần liền ghé sát người lại nói.
Phun…Ngọc Lan liền chưa kịp nói liền thành cái thỏ phun máu mũi đi. Mau chóng cầm lại máu đứng xa một chút. Xem ra, nàng đối với cái này Diệp Thần không có sức đề kháng đi à.
Diệp Thần cũng chỉ có cười khổ. Hắn Long Khí đối với nữ nhân là tất sát kỹ năng đi. Huống chi đối với cái con thỏ nhỏ đề kháng kém này đâu.
“Diệp ca ca, ngươi xem này. Đây là ta cho ngươi món lợi a.” Ngọc Lan liền từ trong túi rút ra một thứ mặt đầy vẻ đáng tiếc nói.
Diệp Thần nhìn cái này món đồ mặt đều có chút đen lại. Cái này ngươi định mang hối lộ sao. Cũng quá đặc biệt đi. Mộ Dung Thiên thì quay mặt sang một bên, ra vẻ ta không quen biết con thỏ trắng này.
“Diệp ca ca, ngươi xem nha. Củ cà rốt này là từ mới sáng sớm ta khổ cực chọn ra giống tốt nhất nhờ người trồng lấy sau đó lại qua nhiều giai đoạn mới có thể xuất ra thành phẩm. Chỉ cần cắn một miếng liền rất mọng nước. Nếu ngươi nói cho ta, ta liền hi sinh nó cho ngươi.” Ngọc Lan thương tiếc cầm củ cà rốt trong tay nói.
“Chà, quả thật là rất đáng giá a.” Diệp Thần liền ngưng trọng nói.
“Chứ sao nữa. Nếu không phải đại ca ca ta cũng không đem nó ra đi.” Ngọc Lan liền mở miệng nói.
“Nhưng biết làm sao bây giờ ở đây ta cũng có một cái củ cà rốt, nó không phải là giống tốt nhất, cũng không có nhỏ và mọng nước nhưng cắn một miếng cũng có thể cảm nhận được vị ngọt thanh a.” Diệp Thần liền chăm chú nhìn tay kia lại từ tron Thần Uyển lấy đến một cây cà rốt khổng lồ cái 1 mét đưa tới.
Ngọc Lan liền ngay lập tức ném củ cà rốt của mình đi nhảy lại ôm trầm lấy cái kai củ cà rốt của Diệp Thần. Ánh mắt đáng thương nhìn hắn.
“Được đều là của ngươi.” Diệp Thần liền mở miệng nói. Cái này cô nàng thật là manh a. Hắn cũng sẽ không tranh ăn với nàng đi.
“Thật sự quá tốt, Diệp ca ca thật là tốt.Lần này được ăn no rồi.” Ngọc Lan sờ sờ củ cà rốt liền nước dãi đều chảy đến. Ôm vào lòng như người yêu lâu ngày gặp mặt vậy.
“Ta nói cái này Thỏ Ngọc là có vấn đề với vị giác sao à.” Diệp Thần không khỏi hỏi với Mộ Dung Thiên.
“Cũng đã mười năm rồi nàng không ăn thứ gì khác ngoài cà rốt cả đi.”Mộ Dung Thiên liền thở dài nói.
“Ngươi không đùa đấy chứ. Con người chỉ ăn một loại thức ăn mười năm còn không có một số cái khác chất. Nàng không chết mới là lạ.” Diệp Thần không khỏi nhịn được nói.
“Là dùng thuốc liên tục nàng mới được như vậy.” Mộ Dung Thiên liền nhìn Ngọc Lan mê mẩn ăn cà rốt nói.
“Chẳng lẽ nàng liền muốn tiến hóa thành thỏ sao?” Diệp Thần liền ngẩn ngơ nói.
“Ngươi đi theo ta một chút.” Mộ Dung Thiên liền rời khỏi ghế nói.
Diệp Thần nhìn bên cạnh gặm cà rốt thỏ cũng không phát giác liền rời khỏi một chút.
“Thực chất là mười năm trước. Mẹ nàng đã bị cha nàng giết chết trước mặt nàng đi, từ đó nàng chỉ ăn được món này. Ta cũng đã mời rất nhiều người nấu cho nàng ăn nhưng đều vô dụng. Thuốc nàng dùng càng lúc càng nhiều hơn, cũng sẽ có ngày đến giới hạn của nó.
Huống chi võ công nàng không có luyện được đi, tuổi thọ cũng không có như võ giả được kéo dài. Vậy nên nàng có làm phiền ngươi một chút, ngươi cố gắng chiều nàng một chút. Dù sao nàng cũng là một đứa trẻ đáng thương.” Mộ Dung Thiên thấy Thỏ đều không để ý đến liền nói.
Ngọc Lan nàng rất ghét được người khác thương hại mình đi. Càng không muốn để ai biết được mình quá khứ. Trong tổ chức ngoài chỉ huy cùng với Mộ Dung Thiên nàng là biết về bệnh tình của nàng còn lại đều không có ai.
“Vậy tại sao nàng chỉ ăn được cà rốt vậy?” Diệp Thần liền hỏi.
“Là vì thứ cuối cùng mà mẹ nàng trộm được tại Đông Phương gia tộc cho nàng ăn là một cây cà rốt đi. Vì một cái củ cà rốt trộm được mẹ nàng đã bị cha nàng đánh chết trước mặt nàng.” Mộ Dung Thiên không khỏi có chút căm tức nói.
Đó cũng là lần đầu nàng gặp thỏ đi. Rất khác với bây giờ lúc đó nàng đều mặc quần áo rách rưới, mẹ nàng bị bệnh nặng, gia sản đều tiêu tán phải đi ăn xin.Lúc đó vào sinh nhật chín tuổi của nàng mẹ nàng không có cách nào liền đến nhà Đông Phương gia lúc đó liền là lúc tổ chức tiệc sinh nhật chín tuổi cho Đông Phương Thành cũng là em trai cùng cha khác mẹ của Thỏ đi. Hai người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng được đối xử khác biệt một trời một vực đi à.
Lúc đó, mẹ của Ngọc Lan đứng tại bên ngoài đợi Đông Phương Thành gặp mặt. Vì Ngọc Lan kêu đói nàng liền lén lút trốn vào bên trong nhà bếp trộm lấy củ cà rốt mang ra cho Ngọc Lan, ai ngờ bị phát hiện lôi đến trước bữa tiệc đâu. Cha nàng vì muốn giữ thân mình liền đánh chết mẹ nàng, sợ nàng làm lộ ra hắn ngoại tình việc ra ngoài.
Không nhưng thế còn cho người ném xác mẹ nàng ra ngoài. Còn nàng liền bị sốc nặng, ném vào bên trong phòng kín không cho ăn uống chỉ có một củ cà rốt trên tay, nàng liền có thể sống qua ba ngày. Căn bệnh của nàng cũng bắt đầu từ đó. Còn lý do nàng đến Phượng Tổ, cũng là do Đông Phương gia vốn chẳng hề có coi nàng ra gì nên nàng đã trốn được ra ngoài. Đó cũng liền là lý do nàng sợ tiếp xúc với xã hội cũng như ám ảnh tâm lý khiến nàng chỉ ăn được một món.
Sau đó liền may mắn được một cái cha nuôi nhân nuôi. Hắn vốn là hacker trong Phượng Tổ đi. Liền dạy cho nàng tất cả những gì hắn biết. Đến một năm thời gian sau hắn chết cũng là vào nàng ngày sinh nhật, liền để lại cho Thỏ một cái phong thư giới thiệu vào Phượng Tổ công tác coi như quà sinh nhật cho nàng. Và cứ vào mỗi dịp sinh nhật nàng lại tự nhốt mình trong phòng tối không gặp ai. Thực chất hắn sớm biết mình bị bệnh nặng vô phương cứu chữa, muốn tìm một cái con nuôi kế thừa hắn tài năng đi. Khi đến gia nhập Phượng Tổ nàng mới gặp lại Ngọc Lan và cùng với nàng kết bạn.
“Thật sự là đáng thương hại.” Diệp Thần liền thở dài nói. Hắn thông qua đọc được Thần Thị Chi Nhãn truyền đến tin tức liền không khỏi thương hại nàng. Hắn biết cảm giác mất đi người thân, nhưng ít nhất không đến nỗi tàn khốc như vậy. Huống chi là hắn còn có người bên cạnh ủng hộ hắn đi.
“Đúng vậy. Ngươi mau theo ta đi vào đi. Không thể để cái thỏ nhỏ tham ăn này ở một mình được.” Mộ Dung Thiên liền quay vào bên trong nói.
Diệp Thần cũng đi theo nàng đi vào. Cái này thỏ tốt nhất hắn vẫn nên là nhận về nuôi đi. Không hiểu sao trong nội tâm hắn xuất hiện một cỗ thông cảm à. Với lại bệnh tình của nàng hắn tin tưởng mình có thể điều trị một cách dễ dàng.
“Thỏ, chúng ta mau đi thôi. Hôm nay còn có công việc nữa. Ta liền đưa ngươi trở lại tốt.” Mộ Dung Thiên muốn đưa nàng về khách sạn lúc liền nói.
“Ta mới không cần a. Ta đi theo Diệp ca ca được ăn no.” Ngọc Lan vỗ vỗ mình cái bụng căng liền thở ra một hơi nói.
“Ta cùng hắn phải ra ngoài có việc. Ngươi đi cùng chúng ta sẽ gặp rất nhiều người đấy.” Mộ Dung Thiên dọa nàng nói.
“Thỏ không sợ chỉ cần có Diệp ca ca bảo vệ là được.” Ngọc Lan nhảy lên ôm chặt lấy cổ Diệp Thần run run nói.
“Yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi.” Diệp Thần ghé sát xoa đầu nàng nói.
Ngọc Lan mặt đều đỏ lên máu mũi lại lần nữa chảy ra.
“Oái, thỏ ngươi lại chảy máu mũi.” Mộ Dung Thiên liền nói.
“Ô” Ngọc Lan liền lại lấy giấy lau đi. Rồi nhảy lên lưng Diệp Thần cho hắn cõng nàng. Ôm chặt lấy hắn như đứa trẻ sợ bị mất đồ chơi vậy. Nàng cảm thấy cảm giác này thật ấm áp rất quen thuộc tựa như mẹ nàng vẫn còn tại bên cạnh yên lặng mà quan tâm.
Keng…tiếng điện thoại liền rung lên.
“Sao lại có tin tức ma cà rồng xuất hiện. Không phải là buổi sáng sao. Được ta đến ngay.” Mộ Dung Thiên liền lập tức nói. Ma cà rồng hoạt động vào buổi sáng tuy là chỉ cần đến tu vi nhất định là có thể nhưng đây chẳng phải là rất nguy hiểm đi bọn chúng muốn giở cái gì trò.
“Ngươi cứ để người khác biết được chuyện này ta đảm bảo đánh không chết ngươi ta không họ Mộ Dung.” Mộ Dung Thiên liền đe dọa nói. Hắn dù gì đi nữa cũng là mình muội phu đi a. Bây giờ lại cùng mình làm cái này sự, mặc kệ thế nào truyền ra ngoài đều sẽ có ảnh hưởng rất lớn à.
“Thiên Thiên ngươi thả Diệp ca ca ra a. Để hắn nói đi à. Ta cũng là người trong cuộc muốn biêt đi.” Thỏ Ngọc Lan tay cầm búp bê giơ lên nói.
“Chẳng có chuyện gì quan trọng cả. Đùng không Diệp trợ lý.” Mộ Dung Thiên liền hài hòa nói. Nhưng trong người đều lo lắng không thôi. Để cái này thỏ biết, khác gì nói nhỏ với một mình nó thôi, rồi nó sẽ nói cho cả thế giới đâu.
“Ta nghĩ cũng không có gì quan trọng đi. Có một số chuyện trẻ con không nên biết.” Diệp Thần xoa xoa hai cái đôi tai Thỏ liền nói.
“Diệp ca ca chỉ cần ngươi nói cho ta. Ta liền cho ngươi một món lợi không tưởng tượng được đi.” Ngọc Lan liền sán đến gần hắn nói.
“Món lợi gì vậy?” Diệp Thần liền ghé sát người lại nói.
Phun…Ngọc Lan liền chưa kịp nói liền thành cái thỏ phun máu mũi đi. Mau chóng cầm lại máu đứng xa một chút. Xem ra, nàng đối với cái này Diệp Thần không có sức đề kháng đi à.
Diệp Thần cũng chỉ có cười khổ. Hắn Long Khí đối với nữ nhân là tất sát kỹ năng đi. Huống chi đối với cái con thỏ nhỏ đề kháng kém này đâu.
“Diệp ca ca, ngươi xem này. Đây là ta cho ngươi món lợi a.” Ngọc Lan liền từ trong túi rút ra một thứ mặt đầy vẻ đáng tiếc nói.
Diệp Thần nhìn cái này món đồ mặt đều có chút đen lại. Cái này ngươi định mang hối lộ sao. Cũng quá đặc biệt đi. Mộ Dung Thiên thì quay mặt sang một bên, ra vẻ ta không quen biết con thỏ trắng này.
“Diệp ca ca, ngươi xem nha. Củ cà rốt này là từ mới sáng sớm ta khổ cực chọn ra giống tốt nhất nhờ người trồng lấy sau đó lại qua nhiều giai đoạn mới có thể xuất ra thành phẩm. Chỉ cần cắn một miếng liền rất mọng nước. Nếu ngươi nói cho ta, ta liền hi sinh nó cho ngươi.” Ngọc Lan thương tiếc cầm củ cà rốt trong tay nói.
“Chà, quả thật là rất đáng giá a.” Diệp Thần liền ngưng trọng nói.
“Chứ sao nữa. Nếu không phải đại ca ca ta cũng không đem nó ra đi.” Ngọc Lan liền mở miệng nói.
“Nhưng biết làm sao bây giờ ở đây ta cũng có một cái củ cà rốt, nó không phải là giống tốt nhất, cũng không có nhỏ và mọng nước nhưng cắn một miếng cũng có thể cảm nhận được vị ngọt thanh a.” Diệp Thần liền chăm chú nhìn tay kia lại từ tron Thần Uyển lấy đến một cây cà rốt khổng lồ cái 1 mét đưa tới.
Ngọc Lan liền ngay lập tức ném củ cà rốt của mình đi nhảy lại ôm trầm lấy cái kai củ cà rốt của Diệp Thần. Ánh mắt đáng thương nhìn hắn.
“Được đều là của ngươi.” Diệp Thần liền mở miệng nói. Cái này cô nàng thật là manh a. Hắn cũng sẽ không tranh ăn với nàng đi.
“Thật sự quá tốt, Diệp ca ca thật là tốt.Lần này được ăn no rồi.” Ngọc Lan sờ sờ củ cà rốt liền nước dãi đều chảy đến. Ôm vào lòng như người yêu lâu ngày gặp mặt vậy.
“Ta nói cái này Thỏ Ngọc là có vấn đề với vị giác sao à.” Diệp Thần không khỏi hỏi với Mộ Dung Thiên.
“Cũng đã mười năm rồi nàng không ăn thứ gì khác ngoài cà rốt cả đi.”Mộ Dung Thiên liền thở dài nói.
“Ngươi không đùa đấy chứ. Con người chỉ ăn một loại thức ăn mười năm còn không có một số cái khác chất. Nàng không chết mới là lạ.” Diệp Thần không khỏi nhịn được nói.
“Là dùng thuốc liên tục nàng mới được như vậy.” Mộ Dung Thiên liền nhìn Ngọc Lan mê mẩn ăn cà rốt nói.
“Chẳng lẽ nàng liền muốn tiến hóa thành thỏ sao?” Diệp Thần liền ngẩn ngơ nói.
“Ngươi đi theo ta một chút.” Mộ Dung Thiên liền rời khỏi ghế nói.
Diệp Thần nhìn bên cạnh gặm cà rốt thỏ cũng không phát giác liền rời khỏi một chút.
“Thực chất là mười năm trước. Mẹ nàng đã bị cha nàng giết chết trước mặt nàng đi, từ đó nàng chỉ ăn được món này. Ta cũng đã mời rất nhiều người nấu cho nàng ăn nhưng đều vô dụng. Thuốc nàng dùng càng lúc càng nhiều hơn, cũng sẽ có ngày đến giới hạn của nó.
Huống chi võ công nàng không có luyện được đi, tuổi thọ cũng không có như võ giả được kéo dài. Vậy nên nàng có làm phiền ngươi một chút, ngươi cố gắng chiều nàng một chút. Dù sao nàng cũng là một đứa trẻ đáng thương.” Mộ Dung Thiên thấy Thỏ đều không để ý đến liền nói.
Ngọc Lan nàng rất ghét được người khác thương hại mình đi. Càng không muốn để ai biết được mình quá khứ. Trong tổ chức ngoài chỉ huy cùng với Mộ Dung Thiên nàng là biết về bệnh tình của nàng còn lại đều không có ai.
“Vậy tại sao nàng chỉ ăn được cà rốt vậy?” Diệp Thần liền hỏi.
“Là vì thứ cuối cùng mà mẹ nàng trộm được tại Đông Phương gia tộc cho nàng ăn là một cây cà rốt đi. Vì một cái củ cà rốt trộm được mẹ nàng đã bị cha nàng đánh chết trước mặt nàng.” Mộ Dung Thiên không khỏi có chút căm tức nói.
Đó cũng là lần đầu nàng gặp thỏ đi. Rất khác với bây giờ lúc đó nàng đều mặc quần áo rách rưới, mẹ nàng bị bệnh nặng, gia sản đều tiêu tán phải đi ăn xin.Lúc đó vào sinh nhật chín tuổi của nàng mẹ nàng không có cách nào liền đến nhà Đông Phương gia lúc đó liền là lúc tổ chức tiệc sinh nhật chín tuổi cho Đông Phương Thành cũng là em trai cùng cha khác mẹ của Thỏ đi. Hai người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng được đối xử khác biệt một trời một vực đi à.
Lúc đó, mẹ của Ngọc Lan đứng tại bên ngoài đợi Đông Phương Thành gặp mặt. Vì Ngọc Lan kêu đói nàng liền lén lút trốn vào bên trong nhà bếp trộm lấy củ cà rốt mang ra cho Ngọc Lan, ai ngờ bị phát hiện lôi đến trước bữa tiệc đâu. Cha nàng vì muốn giữ thân mình liền đánh chết mẹ nàng, sợ nàng làm lộ ra hắn ngoại tình việc ra ngoài.
Không nhưng thế còn cho người ném xác mẹ nàng ra ngoài. Còn nàng liền bị sốc nặng, ném vào bên trong phòng kín không cho ăn uống chỉ có một củ cà rốt trên tay, nàng liền có thể sống qua ba ngày. Căn bệnh của nàng cũng bắt đầu từ đó. Còn lý do nàng đến Phượng Tổ, cũng là do Đông Phương gia vốn chẳng hề có coi nàng ra gì nên nàng đã trốn được ra ngoài. Đó cũng liền là lý do nàng sợ tiếp xúc với xã hội cũng như ám ảnh tâm lý khiến nàng chỉ ăn được một món.
Sau đó liền may mắn được một cái cha nuôi nhân nuôi. Hắn vốn là hacker trong Phượng Tổ đi. Liền dạy cho nàng tất cả những gì hắn biết. Đến một năm thời gian sau hắn chết cũng là vào nàng ngày sinh nhật, liền để lại cho Thỏ một cái phong thư giới thiệu vào Phượng Tổ công tác coi như quà sinh nhật cho nàng. Và cứ vào mỗi dịp sinh nhật nàng lại tự nhốt mình trong phòng tối không gặp ai. Thực chất hắn sớm biết mình bị bệnh nặng vô phương cứu chữa, muốn tìm một cái con nuôi kế thừa hắn tài năng đi. Khi đến gia nhập Phượng Tổ nàng mới gặp lại Ngọc Lan và cùng với nàng kết bạn.
“Thật sự là đáng thương hại.” Diệp Thần liền thở dài nói. Hắn thông qua đọc được Thần Thị Chi Nhãn truyền đến tin tức liền không khỏi thương hại nàng. Hắn biết cảm giác mất đi người thân, nhưng ít nhất không đến nỗi tàn khốc như vậy. Huống chi là hắn còn có người bên cạnh ủng hộ hắn đi.
“Đúng vậy. Ngươi mau theo ta đi vào đi. Không thể để cái thỏ nhỏ tham ăn này ở một mình được.” Mộ Dung Thiên liền quay vào bên trong nói.
Diệp Thần cũng đi theo nàng đi vào. Cái này thỏ tốt nhất hắn vẫn nên là nhận về nuôi đi. Không hiểu sao trong nội tâm hắn xuất hiện một cỗ thông cảm à. Với lại bệnh tình của nàng hắn tin tưởng mình có thể điều trị một cách dễ dàng.
“Thỏ, chúng ta mau đi thôi. Hôm nay còn có công việc nữa. Ta liền đưa ngươi trở lại tốt.” Mộ Dung Thiên muốn đưa nàng về khách sạn lúc liền nói.
“Ta mới không cần a. Ta đi theo Diệp ca ca được ăn no.” Ngọc Lan vỗ vỗ mình cái bụng căng liền thở ra một hơi nói.
“Ta cùng hắn phải ra ngoài có việc. Ngươi đi cùng chúng ta sẽ gặp rất nhiều người đấy.” Mộ Dung Thiên dọa nàng nói.
“Thỏ không sợ chỉ cần có Diệp ca ca bảo vệ là được.” Ngọc Lan nhảy lên ôm chặt lấy cổ Diệp Thần run run nói.
“Yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi.” Diệp Thần ghé sát xoa đầu nàng nói.
Ngọc Lan mặt đều đỏ lên máu mũi lại lần nữa chảy ra.
“Oái, thỏ ngươi lại chảy máu mũi.” Mộ Dung Thiên liền nói.
“Ô” Ngọc Lan liền lại lấy giấy lau đi. Rồi nhảy lên lưng Diệp Thần cho hắn cõng nàng. Ôm chặt lấy hắn như đứa trẻ sợ bị mất đồ chơi vậy. Nàng cảm thấy cảm giác này thật ấm áp rất quen thuộc tựa như mẹ nàng vẫn còn tại bên cạnh yên lặng mà quan tâm.
Keng…tiếng điện thoại liền rung lên.
“Sao lại có tin tức ma cà rồng xuất hiện. Không phải là buổi sáng sao. Được ta đến ngay.” Mộ Dung Thiên liền lập tức nói. Ma cà rồng hoạt động vào buổi sáng tuy là chỉ cần đến tu vi nhất định là có thể nhưng đây chẳng phải là rất nguy hiểm đi bọn chúng muốn giở cái gì trò.