Chương : 173
Nhật thực xuất hiện, vào thời điểm mặt trăng che mặt trời lúc Ma cà rồng sẽ trở lên mạnh nhất vào ban ngày. Khả năng phòng thủ tốc độ cùng khả năng hồi phục đều được cải thiện nâng cao một cách toàn diện. Xem ra, cái bẫy này được răng ra là để đối phó được với Mộ Dung Thiên đi à. Xem ra, đối phương rất am hiểu nữ nhân.
Diệp Thần hắn đã đúng khi phái Thanh Lam đi bảo vệ nàng an toàn đi. Dù sao cũng tốt hơn là để nàng đi một mình à. Với lại, Mộ Dung Thiên sẽ không cam lòng để hắn cứu đi, đây là nàng cố chấp à. Tốt nhất vẫn để Thanh Lam lặng lẽ theo dõi nàng. Dù sao Thanh Lam theo hắn học cũng được một thời gian tuy chưa thể đối phó cao thủ mạnh mẽ nhưng có thể thừa sức đánh với ma cà rống đi à.
Lại nói đến Mộ Dung Thiên nàng mau chóng rơi vào bọn ma cà rồng bẫy. Rất nhiều người vẫn chết trước mắt của nàng. Dù sao nàng cũng không thể phân thân đi. Đặc biệt là lúc nhật thực đến, nàng hoàn toàn rơi vào thế yếu đi. Nhưng cái này quái vật hút máu người đều như vậy mạnh lên.
“Chết rồi.” Mộ Dung Thiên lập tức sợ hãi. Có một con liền muốn nhân lúc nàng đối phó với những cái khác quái vật liền lao tới muốn cắn nàng, không cho nàng kịp trở tay đi. Lần này là hết, Mộ Dung Thiên lập tức nhắm mắt, trong nháy mắt nàng thấy hình ảnh Diệp Thần vụt qua. Có lẽ người mà mình yêu thương nhất sẽ trở qua trong mắt mình trước khi chết đi.
“Tiểu thư ngươi mở mắt ra đi. Đã không sao rồi.” Một âm thanh liền vang lên bên tai nàng nói.
“Ngươi là ai?” Mộ Dung Thiên liền khẽ mở mắt ra. Nhật thức cũng đã qua đi, tất cả để lại chỉ là những cái xác nằm dưới đất. Mấy tên ma cà rống gặp ánh sáng thì liền tan dần thành cát bụi để tránh phát hiện ra giấu vết của người ban cho họ sức mạnh. Còn việc biến mất là do sức mạnh đã trở lại với nó chủ nhân đi.
“Ta tên Thanh Lam, tiểu thư thiếu gia nhà ta muốn ta đến bảo vệ ngươi tạm thời.” Thanh Lam liền nói.
“Thiếu gia nhà ngươi? “ Mộ Dung Thiên liền có chút ngạc nhiên.
“Đúng vậy, chính là Diệp Thần thiếu gia. Hắn nói ngươi nông nổi nhất định sẽ có việc. Gọi ta đi sau giúp ngươi trải đường. Có việc gì có thể nhờ ta không cần khách khí.” Thanh Lam liền thành thật nhắc lại Diệp Thần lời nói.
“Vậy Thanh muội muội ngươi có thể dẫn ta đi gặp Mộ Dung Tiên muội muội của ta sao.” Mộ Dung Thiên liền khẽ hỏi nói.
“Ân, thiếu gia nói không thể để ngươi đến hắn nhà a.” Thanh Lam liền trả lời.
“Được, không đi liền không đi. Ta nói các người ai đều như vậy mạnh sao? Với lại ngươi tại sao lại nghe lời hắn vậy chứ. “ Mộ Dung Thiên liền nói. Dù sao cũng là tại cái kia khốn khiếp muội phu, đúng là tại hắn đi.
“Trước khi gặp thiếu gia ta chính là rất yếu. Nếu không có thiếu gia ta cũng không có ngày hôm nay. Hắn muốn chính là ta muốn, mạng của ta chính là của hắn. Mệnh lệnh của hắn cũng là ta ước mơ.” Thanh Lam thành thực nói. Nếu không có Diệp Thần hiện tại nàng cũng chỉ là con thú cưng mặc người ta bày bố đi.
“Hồ đồ, chẳng lẽ hắn muốn ngươi hiến thân ngươi cũng hiến sao?” Mộ Dung Thiên liền hỏi.
“Ta vốn sớm là của thiếu gia đi. Với lại, nếu không có hắn, có lẽ ta giờ đã là cái trăm người hưởng dụng. Hắn muốn ta hiến mạng ta cũng không do dự.” Thanh Lam liền thành thật nói. Đây chính là 100 điểm hảo cảm khóa chặt tác dụng đi a.
“Thật không biết hắn dùng thủ đoạn gì khiến ngươi như vậy trung thành đâu. Còn có muội muội ta nếu biết hắn cùng ngươi như vậy sẽ không phải rất đau lòng đi.” Mộ Dung Thiên liền mở miệng nói. Trong lòng càng có chút thất lạc.
“Tiên Nhi tỷ tỷ cũng đã biết a. Nàng đối với ta rất tốt. Với lại thiếu gia hắn đối xử với chúng ta rất tốt. Khi nào gặp Tiên Nhi tỷ tỷ tiểu thư sẽ hiểu đâu.” Thanh Lam liền mở miệng nói.
“Mong là như vậy.Ngươi cũng gọi ta là Thiên Thiên tỷ đi không cần gọi tiểu thư.” Mộ Dung Thiên liền gật đầu nói. Trong lòng không khỏi lôi mười tám đời tổ tông Diệp Thần ra hỏi thăm, cái này Thanh Lam mới nhìn qua liền có thể đoán được là mười mấy tuổi đầu đi. Vậy mà hắn cũng có thể ra tay được. Cầm thú không đúng so với cầm thú còn không bằng.
“Hắt xì.” Diệp Thần tại nhà lúc này liền hắt hơi một cái. Xem ra là có cái nào mỹ nữ đang nói xấu hắn đi à.
“Lão công ngươi không khỏe sao?” Mộ Dung Tiên liền nói.
“Không phải, ân, hai người các ngươi chuẩn bị đi. Ta hôm nay sẽ vào bếp làm món ăn.” Diệp Thần đi vào trong bếp nói. Bệnh của thỏ đã đến lúc lên chữa trị đi.
“Diệp ca ca đinh làm món ăn sao?” Ngọc Lan liền đang dùng Diệp Thần tự tay lắp máy tính nói. Trong đó liền có chút lúng túng đi, dù sao nàng cũng đã rất lâu không có ăn được thứ khác à. Nàng không muốn để Diệp Thần không vui vì mình.
“Thỏ, Diệp Thần hắn đã đi rồi. Ta nói ngươi có phải hay không thích hắn.” Mộ Dung Tiên liền hỏi.
“Ta…ta…” Ngọc Lan mặt liền đỏ ửng đều lúng túng, tay liên tục nhấc kính lau lau. Đây là định đánh ghen tiết tấu sao à. Lão bà người ta đang hỏi nàng a.
“Thỏ đừng sợ, ta sẽ không giận. Nếu ngươi thích hắn cũng có thể làm hắn nữ nhân. Ta sẽ không phản đối. Nhưng hắn bên cạnh có rất nhiều nữ nhân ngươi có thể chịu được không.” Mộ Dung Tiên thoải mái nói. Nàng đã sớm quen với việc này đi. Diệp Thần không còn là người thường, chuyện này nàng biết cũng như Linh Nhi đã nói, hắn nữ nhân sẽ không thiếu.
Nàng không muốn Diệp Thần vì nàng mà khó xử càng không muốn hắn bị bất cứ phép tắc rằng buộc. Nếu vì nàng mà hắn từ bỏ đi việc truy cầu trường sinh nàng không muốn như vậy. Yêu một người là có thể bảo vệ ủng hộ người đó. Hơn nữa nàng luôn biết trong tim hắn, nàng giữ vị trí quan trọng như thế nào. Mà nói thật nàng không nghĩ bao nhiêu lần là đủ với hắn đi. Mặc dù bên cạnh có ba cái nữ nhân nhưng đối với hắn vẫn còn thiếu nhiều lắm.
“Tiên Nhi ta …ta…” Ngọc Lan liền ấp úng liên tục lau kính bối rối. Lão bà người ta vậy mà chấp nhận cho nàng làm hắn tiểu tam.
“Ngươi có thể hay không chỉ một lòng với hắn? ” Mộ Dung Tiên liền hỏi.
“Ta có thể, mặc kệ hắn có bao nhiêu nữ nhân chỉ cần ở bên cạnh hắn là đủ.” Ngọc Lan đeo lại mình kính nói. Trong anime main chẳng phải luôn có đàn harem sao à. Cái này nàng không có quan tâm đi. Với lại ở bên cạnh Diệp Thần nàng có cảm giác đang ở bên gia đình vậy. Ở gần hắn nàng cảm thấy thực sự rất vui.
Keng… chúc mừng kí chủ thu được thêm một nữ thỏ Ngọc Lan, 100 độ hảo cảm khóa chặt.
“Cái lề gì thốn?” Diệp Thần có chút ngạc nhiên nói. Hắn quen nàng chưa nổi một ngày đây là cái gì đâu. Chuyện này sao lại vô lý vậy cơ chứ. Không lo gic chút nào hết à.
“Ây gia lão công ta nói ngươi ngốc à. Ngươi không làm gì không có nghĩa là Tiên Nhi tỷ tỷ không làm gì đi a.” Linh Nhi tự dưng chui ra nói.
“Ân, Linh Nhi ngươi khỏe lại rồi sao. Vẫn lên nghỉ ngơi một chút, lần trước kí khế ước khiến ngươi chia sẻ bớt mình sức mạnh cho ta sẽ suy yếu đó.” Diệp Thần liền nói.
“Ân, lão công ngươi không cần quan tâm ta. Ta hồi phục rất nhanh. Ân, lão công ngươi nhanh như vậy liền hồi phục rất khá đi.” Linh Nhi liền mở miệng nói. Gần đây nàng liên tục tra xem ai rốt cuộc là người đứng sau điều khiển nàng nhưng đều không có a, cuối cùng đành cho là lỗ hổng hệ thống tốt.
“Lần trước làm tổn thương ta là vũ khí gì vậy?” Diệp Thần liền hỏi.
“Thánh Kiếm vũ khí của Thánh Giới là chí tôn bảo vật, lần này xuất hiện thực sự là rất sốc đấy.” Linh Nhi liền suy tư nói.
“Thánh Kiếm? Thánh giới? Nó là cái gì bảo vật? “ Diệp Thần liền hỏi.
“Là kiếm dùng để giết Thánh Nhân trở xuống cảnh giới ngươi nghĩ là sẽ yếu sao. Ta cũng chỉ có thể thi triển nó một phần sức mạnh đi. Nhưng lần này nhân họa đắc phúc, thanh kiếm này nếu giết người không chết lần thứ nhất sẽ không thể tổn thương người đó nữa. Hiện tại ngươi có thể nói miễn dịch hầu hết vũ khí.” Linh Nhi liền nói.
“Miễn dịch, tại sao à?” Diệp Thần liền hỏi.
“Hẳn là ngươi không biết nguồn gốc thanh kiếm này. Nó là món đồ chơi được tạo ra bởi Thiên Đạo Thánh Giới chuyên dùng để trảm đại ma đầu, cứ trăm vạn năm một lân lại đưa ra phán xét. Ai có thể tránh thoát nó liền coi nằm ngoài Thiên Đạo quản lý. Ngươi là người đầu tiên sống sót đó nha.” Linh Nhi liền cười nói. Cũng may người thi triển là nàng đi à. Nếu không Diệp Thần liền ngỏm rồi.
“Thiên đạo đồ chơi? Vậy chẳng nói chỉ có Thiên Đạo mới có thể làm ra nó sao?” Diệp Thần liền hỏi.
“Có thể là ta lấy từ hệ thống ra đi.” Linh Nhi nghĩ một chút liền nói.
“Được rồi. lão công ngươi đừng nghĩ quá nhiều. Quan trọng bây giờ ngươi định làm món gì đâu?” Linh Nhi thấy Diệp Thần suy tư liền nói.
“Tý nữa ngươi liền biết đi.” Diệp Thần liền cười thần bí. Thỏ Trắng bị là tâm bệnh vậy nên nếu cho nàng món ăn ngon nhất thế giới nàng cũng sẽ không vui. Chỉ có thể khiến nàng cảm nhận được hương vị lúc xưa mới có thể cho nàng chữa bệnh đi.
Một lát sau một mùi hương từ bếp truyền ra đến. Ngọc Lan đột nhiên nước mắt lại chảy ra, bỗng chốc kí ức ngày xưa lại chuyền về trong nàng, cái này mùi hương thật quen thuộc a, quen thuộc đến một cách kì lạ. Giống như khi mùa xuân đến hoa đào sẽ nở và người đó lại về nơi đây.
Diệp Thần hắn đã đúng khi phái Thanh Lam đi bảo vệ nàng an toàn đi. Dù sao cũng tốt hơn là để nàng đi một mình à. Với lại, Mộ Dung Thiên sẽ không cam lòng để hắn cứu đi, đây là nàng cố chấp à. Tốt nhất vẫn để Thanh Lam lặng lẽ theo dõi nàng. Dù sao Thanh Lam theo hắn học cũng được một thời gian tuy chưa thể đối phó cao thủ mạnh mẽ nhưng có thể thừa sức đánh với ma cà rống đi à.
Lại nói đến Mộ Dung Thiên nàng mau chóng rơi vào bọn ma cà rồng bẫy. Rất nhiều người vẫn chết trước mắt của nàng. Dù sao nàng cũng không thể phân thân đi. Đặc biệt là lúc nhật thực đến, nàng hoàn toàn rơi vào thế yếu đi. Nhưng cái này quái vật hút máu người đều như vậy mạnh lên.
“Chết rồi.” Mộ Dung Thiên lập tức sợ hãi. Có một con liền muốn nhân lúc nàng đối phó với những cái khác quái vật liền lao tới muốn cắn nàng, không cho nàng kịp trở tay đi. Lần này là hết, Mộ Dung Thiên lập tức nhắm mắt, trong nháy mắt nàng thấy hình ảnh Diệp Thần vụt qua. Có lẽ người mà mình yêu thương nhất sẽ trở qua trong mắt mình trước khi chết đi.
“Tiểu thư ngươi mở mắt ra đi. Đã không sao rồi.” Một âm thanh liền vang lên bên tai nàng nói.
“Ngươi là ai?” Mộ Dung Thiên liền khẽ mở mắt ra. Nhật thức cũng đã qua đi, tất cả để lại chỉ là những cái xác nằm dưới đất. Mấy tên ma cà rống gặp ánh sáng thì liền tan dần thành cát bụi để tránh phát hiện ra giấu vết của người ban cho họ sức mạnh. Còn việc biến mất là do sức mạnh đã trở lại với nó chủ nhân đi.
“Ta tên Thanh Lam, tiểu thư thiếu gia nhà ta muốn ta đến bảo vệ ngươi tạm thời.” Thanh Lam liền nói.
“Thiếu gia nhà ngươi? “ Mộ Dung Thiên liền có chút ngạc nhiên.
“Đúng vậy, chính là Diệp Thần thiếu gia. Hắn nói ngươi nông nổi nhất định sẽ có việc. Gọi ta đi sau giúp ngươi trải đường. Có việc gì có thể nhờ ta không cần khách khí.” Thanh Lam liền thành thật nhắc lại Diệp Thần lời nói.
“Vậy Thanh muội muội ngươi có thể dẫn ta đi gặp Mộ Dung Tiên muội muội của ta sao.” Mộ Dung Thiên liền khẽ hỏi nói.
“Ân, thiếu gia nói không thể để ngươi đến hắn nhà a.” Thanh Lam liền trả lời.
“Được, không đi liền không đi. Ta nói các người ai đều như vậy mạnh sao? Với lại ngươi tại sao lại nghe lời hắn vậy chứ. “ Mộ Dung Thiên liền nói. Dù sao cũng là tại cái kia khốn khiếp muội phu, đúng là tại hắn đi.
“Trước khi gặp thiếu gia ta chính là rất yếu. Nếu không có thiếu gia ta cũng không có ngày hôm nay. Hắn muốn chính là ta muốn, mạng của ta chính là của hắn. Mệnh lệnh của hắn cũng là ta ước mơ.” Thanh Lam thành thực nói. Nếu không có Diệp Thần hiện tại nàng cũng chỉ là con thú cưng mặc người ta bày bố đi.
“Hồ đồ, chẳng lẽ hắn muốn ngươi hiến thân ngươi cũng hiến sao?” Mộ Dung Thiên liền hỏi.
“Ta vốn sớm là của thiếu gia đi. Với lại, nếu không có hắn, có lẽ ta giờ đã là cái trăm người hưởng dụng. Hắn muốn ta hiến mạng ta cũng không do dự.” Thanh Lam liền thành thật nói. Đây chính là 100 điểm hảo cảm khóa chặt tác dụng đi a.
“Thật không biết hắn dùng thủ đoạn gì khiến ngươi như vậy trung thành đâu. Còn có muội muội ta nếu biết hắn cùng ngươi như vậy sẽ không phải rất đau lòng đi.” Mộ Dung Thiên liền mở miệng nói. Trong lòng càng có chút thất lạc.
“Tiên Nhi tỷ tỷ cũng đã biết a. Nàng đối với ta rất tốt. Với lại thiếu gia hắn đối xử với chúng ta rất tốt. Khi nào gặp Tiên Nhi tỷ tỷ tiểu thư sẽ hiểu đâu.” Thanh Lam liền mở miệng nói.
“Mong là như vậy.Ngươi cũng gọi ta là Thiên Thiên tỷ đi không cần gọi tiểu thư.” Mộ Dung Thiên liền gật đầu nói. Trong lòng không khỏi lôi mười tám đời tổ tông Diệp Thần ra hỏi thăm, cái này Thanh Lam mới nhìn qua liền có thể đoán được là mười mấy tuổi đầu đi. Vậy mà hắn cũng có thể ra tay được. Cầm thú không đúng so với cầm thú còn không bằng.
“Hắt xì.” Diệp Thần tại nhà lúc này liền hắt hơi một cái. Xem ra là có cái nào mỹ nữ đang nói xấu hắn đi à.
“Lão công ngươi không khỏe sao?” Mộ Dung Tiên liền nói.
“Không phải, ân, hai người các ngươi chuẩn bị đi. Ta hôm nay sẽ vào bếp làm món ăn.” Diệp Thần đi vào trong bếp nói. Bệnh của thỏ đã đến lúc lên chữa trị đi.
“Diệp ca ca đinh làm món ăn sao?” Ngọc Lan liền đang dùng Diệp Thần tự tay lắp máy tính nói. Trong đó liền có chút lúng túng đi, dù sao nàng cũng đã rất lâu không có ăn được thứ khác à. Nàng không muốn để Diệp Thần không vui vì mình.
“Thỏ, Diệp Thần hắn đã đi rồi. Ta nói ngươi có phải hay không thích hắn.” Mộ Dung Tiên liền hỏi.
“Ta…ta…” Ngọc Lan mặt liền đỏ ửng đều lúng túng, tay liên tục nhấc kính lau lau. Đây là định đánh ghen tiết tấu sao à. Lão bà người ta đang hỏi nàng a.
“Thỏ đừng sợ, ta sẽ không giận. Nếu ngươi thích hắn cũng có thể làm hắn nữ nhân. Ta sẽ không phản đối. Nhưng hắn bên cạnh có rất nhiều nữ nhân ngươi có thể chịu được không.” Mộ Dung Tiên thoải mái nói. Nàng đã sớm quen với việc này đi. Diệp Thần không còn là người thường, chuyện này nàng biết cũng như Linh Nhi đã nói, hắn nữ nhân sẽ không thiếu.
Nàng không muốn Diệp Thần vì nàng mà khó xử càng không muốn hắn bị bất cứ phép tắc rằng buộc. Nếu vì nàng mà hắn từ bỏ đi việc truy cầu trường sinh nàng không muốn như vậy. Yêu một người là có thể bảo vệ ủng hộ người đó. Hơn nữa nàng luôn biết trong tim hắn, nàng giữ vị trí quan trọng như thế nào. Mà nói thật nàng không nghĩ bao nhiêu lần là đủ với hắn đi. Mặc dù bên cạnh có ba cái nữ nhân nhưng đối với hắn vẫn còn thiếu nhiều lắm.
“Tiên Nhi ta …ta…” Ngọc Lan liền ấp úng liên tục lau kính bối rối. Lão bà người ta vậy mà chấp nhận cho nàng làm hắn tiểu tam.
“Ngươi có thể hay không chỉ một lòng với hắn? ” Mộ Dung Tiên liền hỏi.
“Ta có thể, mặc kệ hắn có bao nhiêu nữ nhân chỉ cần ở bên cạnh hắn là đủ.” Ngọc Lan đeo lại mình kính nói. Trong anime main chẳng phải luôn có đàn harem sao à. Cái này nàng không có quan tâm đi. Với lại ở bên cạnh Diệp Thần nàng có cảm giác đang ở bên gia đình vậy. Ở gần hắn nàng cảm thấy thực sự rất vui.
Keng… chúc mừng kí chủ thu được thêm một nữ thỏ Ngọc Lan, 100 độ hảo cảm khóa chặt.
“Cái lề gì thốn?” Diệp Thần có chút ngạc nhiên nói. Hắn quen nàng chưa nổi một ngày đây là cái gì đâu. Chuyện này sao lại vô lý vậy cơ chứ. Không lo gic chút nào hết à.
“Ây gia lão công ta nói ngươi ngốc à. Ngươi không làm gì không có nghĩa là Tiên Nhi tỷ tỷ không làm gì đi a.” Linh Nhi tự dưng chui ra nói.
“Ân, Linh Nhi ngươi khỏe lại rồi sao. Vẫn lên nghỉ ngơi một chút, lần trước kí khế ước khiến ngươi chia sẻ bớt mình sức mạnh cho ta sẽ suy yếu đó.” Diệp Thần liền nói.
“Ân, lão công ngươi không cần quan tâm ta. Ta hồi phục rất nhanh. Ân, lão công ngươi nhanh như vậy liền hồi phục rất khá đi.” Linh Nhi liền mở miệng nói. Gần đây nàng liên tục tra xem ai rốt cuộc là người đứng sau điều khiển nàng nhưng đều không có a, cuối cùng đành cho là lỗ hổng hệ thống tốt.
“Lần trước làm tổn thương ta là vũ khí gì vậy?” Diệp Thần liền hỏi.
“Thánh Kiếm vũ khí của Thánh Giới là chí tôn bảo vật, lần này xuất hiện thực sự là rất sốc đấy.” Linh Nhi liền suy tư nói.
“Thánh Kiếm? Thánh giới? Nó là cái gì bảo vật? “ Diệp Thần liền hỏi.
“Là kiếm dùng để giết Thánh Nhân trở xuống cảnh giới ngươi nghĩ là sẽ yếu sao. Ta cũng chỉ có thể thi triển nó một phần sức mạnh đi. Nhưng lần này nhân họa đắc phúc, thanh kiếm này nếu giết người không chết lần thứ nhất sẽ không thể tổn thương người đó nữa. Hiện tại ngươi có thể nói miễn dịch hầu hết vũ khí.” Linh Nhi liền nói.
“Miễn dịch, tại sao à?” Diệp Thần liền hỏi.
“Hẳn là ngươi không biết nguồn gốc thanh kiếm này. Nó là món đồ chơi được tạo ra bởi Thiên Đạo Thánh Giới chuyên dùng để trảm đại ma đầu, cứ trăm vạn năm một lân lại đưa ra phán xét. Ai có thể tránh thoát nó liền coi nằm ngoài Thiên Đạo quản lý. Ngươi là người đầu tiên sống sót đó nha.” Linh Nhi liền cười nói. Cũng may người thi triển là nàng đi à. Nếu không Diệp Thần liền ngỏm rồi.
“Thiên đạo đồ chơi? Vậy chẳng nói chỉ có Thiên Đạo mới có thể làm ra nó sao?” Diệp Thần liền hỏi.
“Có thể là ta lấy từ hệ thống ra đi.” Linh Nhi nghĩ một chút liền nói.
“Được rồi. lão công ngươi đừng nghĩ quá nhiều. Quan trọng bây giờ ngươi định làm món gì đâu?” Linh Nhi thấy Diệp Thần suy tư liền nói.
“Tý nữa ngươi liền biết đi.” Diệp Thần liền cười thần bí. Thỏ Trắng bị là tâm bệnh vậy nên nếu cho nàng món ăn ngon nhất thế giới nàng cũng sẽ không vui. Chỉ có thể khiến nàng cảm nhận được hương vị lúc xưa mới có thể cho nàng chữa bệnh đi.
Một lát sau một mùi hương từ bếp truyền ra đến. Ngọc Lan đột nhiên nước mắt lại chảy ra, bỗng chốc kí ức ngày xưa lại chuyền về trong nàng, cái này mùi hương thật quen thuộc a, quen thuộc đến một cách kì lạ. Giống như khi mùa xuân đến hoa đào sẽ nở và người đó lại về nơi đây.