Chương : 179
“Mau ngăn hắn lại mau lên. Ngay lập tức.” Mấy cái lão già tay chân loạng choạng có tuổi liền hét lên.
Hoàng Nhất Bảo liền run sợ giơ tay lên đỡ lấy. Mắt mũi đều nhắm lại, không còn vẻ nào của một cái lịch sự tiểu bạch kiểm đi. Mộ Dung Tien muốn chạy đến nhưng liền không có kịp đi.
“Cẩn thận chút, làm thương hắn là không được đâu.” Diệp Thần không biết từ lúc nào đã đứng trước hai người đưa ta ra cầm lấy Hoàng Thiên nhất quyền đi. Khoảng cách chạm đến tổn thương Hoàng Nhất Bảo chỉ còn là và milimet à. Thật khiến người khác đau tim a.
Dù sao đây cũng là cái người được chọn thừa kế sau này đi à. Hắn mà chết đi, bọn họ đi đâu tìm người thứ hai đây. Hoàng Thiên sao tên này muốn thừa kế đến điên đi, hiện tại cũng chẳng phải là con người để hắn làm được hay sao à.
“Cảm… ơn.” Hoàng Nhất Bảo khẽ run người nói. Khuôn mặt liền có chút đỏ lên, tim liền đập ngày càng nhanh. Tên này không phải là một tên gay lọ chứ?
“Tên khốn khiếp thả ta ra.” Hoàng Thiên sử dụng tay còn lại dồn một đấm thẳng vào Diệp Thần mặt.
“Ngươi muốn giết người trước mặt ta cũng được miễn là mày chịu cúi đầu xin phép hiểu chưa hả?” Diệp Thần lập tức vặn gãy tay đang cầm ném đi Hoàng Thiên đập vào bức tường.
Hoàng Thiên đau đớn lập tức nôn búng ra máu. Tên khốn nạn này rõ ràng không có kình lý cùng nội lực tại sao có thể mạnh mẽ như vậy đâu.
“Ngươi tưởng như vậy là xong sao hả? Bọn ngươi còn đứng đó mau vào đi. Giết hết, giết toàn bộ cho ta.” Hoàng Thiên lập tức hóa điên hét lên.
“Hả? Còn không mau đi vào?” Hoàng Thiên lập tức điên cuồng hét lên.
“Sẽ không có chuyện bọn chúng đi vào đây đâu.” Diệp Thần liền bước đến một lần nữa nhấc lên áo của Hoàng Thiên ném ra ngoài cửa như ném mọt con chó chết vậy.
“Tại sao? Chuyện này là sao vậy?” Hoàng Thiên nhìn xung quanh lập tức hoảng hốt. Xung quanh đều bị máu nhuộm đỏ, trên đất không có một cái thi thể.
“Đống người à không ma cà rồng ngươi tạo ra đều bị chết sạch rồi. Tuy không biết là bao nhiêu con nhưng ta đã nhuộm đỏ khu vườn này. Thấy sao khu vườn đẹp hơn rồi chứ.” Diệp Thần nhẹ nhàng như một cái hung thần nói.
“Ngươi là đồ ác ma, là ma quỷ. “ Hoàng Thiên lập tức lùi lại sợ hãi nói.
“Xem ra một con ma cà rồng không có thuần huyết cũng có quá nhiều khuyết điểm đi. “ Diệp Thần đánh giá nói. Thường những con thuần huyết có khả năng hồi phục mạnh ở nhưng nơi không có ánh sáng hay tại huyết bên trong, chưa kể có thể tạo ra những ma cà rồng con mạnh và cảm nhận sự hiện diện của chúng a. Nói chung phế phẩm vẫn là phế phẩm.
“Ngươi làm sao biết? Không đúng, ngươi rốt cuộc là ai?” Hoàng Thiên hoàn toàn mất đi bình tĩnh nói.
“Ta là ai không quan trọng. Hiện tại, ngươi có thể yên tâm đi chết được rồi đi. “ Diệp Thần liền cười gằn nói. Dám đánh chủ ý hắn nữ nhân có thể sống sót được mới là lạ đấy.
“Làm ơn dừng lại.” Hoàng Nhất Bảo ngay lập tức che chắn trước Hoàng Thiên nói.
“Ngươi làm gì vậy hắn chính là muốn mạng ngươi đó.” Mộ Dung Thiên liền ngăn cản lại. Cái này anh chàng quá lương thiện đi à.
“Dù sao cũng làm ơn tha cho hắn đi. Ta thực sự cảm ơn rất nhiều.” Hoàng Nhất Bảo lập tức cúi thấp đầu nói.
“Tránh ra nếu không ngay cả ngươi ta cũng giết.” Diệp Thần lạnh lùng nói có, một số chuyện hắn đã quyết ai cản đường hắn cũng không được.
“Làm ơn tha cho hắn. Chỉ cần ngươi tha cho hắn bảo ta làm gì cũng được.” Hoàng Nhất Bảo liền lập tức quỳ xuống nói.
“Diệp Thần vẫn là tha cho hắn đi.” Mộ Dung Thiên thấy vậy cũng không đành lòng nói.
“Làm gì cũng được sao? Ngươi không hối hận chứ. Kể cả ta muốn ngươi tất cả hay sao?” Diệp Thần nhìn hắn cười gằn nói.
“Chỉ cần tha cho hắn là được. Mọi thứ ta có đều là của ngươi.” Hoàng Nhất Bảo lập tức nói. Nếu như Hoàng Thiên có chuyện gì, e rằng Hoàng Gia liền không được đi. Với lại từ lúc nhỏ hai người đã cùng nhau chơi đùa, hắn vốn cũng không như vậy. Với lại cha mẹ hắn cùng cha mẹ Hoàng Thiên cũng đã mất đi, gia gia lại chỉ trọng dụng hắn vì là con của con cả à, nên phải lên thừa kế. Hai người đối xử cũng quá khác biệt.
“Đừng tưởng ngươi xin cho ta, ta sẽ mang ân ngươi. Không bao giờ, ta ra thế này đều là tại nhà ngươi. Chỉ cần ngươi chết mới có thể hả mối hận trong lòng của ta.
“ Ngươi cho rằng ngươi là ai? Đừng nghĩ rằng ngươi là tâm điểm của thế giới, trong thế giới này ngươi quá bé nhỏ, mạng sống cũng chỉ có thể để người khác ban cho thì đừng có lên mặt với người khác, tự tìm lại chỗ đứng của bản thân mình đi. Tuy nhiên giá trị của ngươi cũng không thấp đâu, cầm lấy cái này địa chỉ rồi đến tìm ta, ngươi khiến ta thấy hứng thú.” Diệp Thần nói với Hoàng Thiên một câu nói rồi đưa cho Hoàng Nhất Bảo một cái địa chỉ.
“Ta nhất định sẽ tới. Mau lôi hắn nhốt vào phòng” Hoàng Nhất Bảo liền gật đầu nói.
“Tên khốn nạn nhà ngươi. Là tại ngươi.” Hoàng Thiên lập tức tức giận xông đến phía của Hoàng Nhất Bảo. Nhưng ngay lập tức liền bị một người đánh ngã xuống.
“Đủ rồi, các ngươi còn có chuyện muốn ồn ào sao hả?” Hoàng lão ném ra Hoàng Thiên liền nói.
“Gia gia, người …người tỉnh.” Hoàng Thiên liền sợ hãi nói. Đúng như người ta nói dù là con hổ cũng có nỗi sợ của riêng mình đi. E rằng người có thể khắc chế hắn cũng chỉ có cái này gia gia đi.
“Mau đem hắn lên phòng đi.” Hoàng lão liền ra lệnh nói. Hoàng Thiên lập tức ngoan ngoãn lại đi theo lên phòng.
“Còn ngươi nữa. Xuất ngày ẻo lả như con gái, làm sao có thê thừa kế cái này gia tộc. Thật là khiến ta tức chết đi, ngươi xem ngươi đi bộ dáng này làm sao làm chủ được hả. Võ công thì không có chút tiến bộ, xuất ngày đọc sách, còn cả đánh đàn, trà đạo. Hiện tại liền năng lực phòng thủ đều không có. Đều là lũ vô dụng.” Hoàng Lão liền lập tức mắng Hoàng Nhất Bảo nói.
Hai cái tên này, một đứa thì khi nào cũng nhằm vào cái ghế thừa kế, trong khi không có chút tố chất lãnh đạo cũng như nhìn tương lại. Một đứa thì được làm lãnh đạo thì lại võ công đều như vậy kém, chưa kể còn quá là mềm đi, có thể nhìn xa trông rộng lại không có quyết đoán. Hắn thực là khổ đi a.
“Gia gia người đừng tức giận. Ảnh hưởng sức khỏe.” Hoàng Nhất Bảo liền cười khổ nói.
“Hừ, đứng thẳng, ưỡn ngực ra. Ngươi đi như vậy liền làm ăn được gì hả. Việc khó nhất là thông não hai cái đầu đất các ngươi ta ước nhường được cho ai đâu. “ Hoàng lão liền vỗ ngực nói.
Mà cũng tại hai cái nhi tử hắn chết sớm đi, để lại cho hắn hai đứa cháu. Hắn già rồi còn có thể cưới cái khác lão bà sinh sao à.
Hoàng Nhất Bảo liền run như cầy sấy đứng nghiêm lên nhưng hai chân thì run cầm cập vào với nhau. Hắn rất sợ gia gia đi à.
“Ôi, gia môn bất hạnh.” Hoàng lão liền ôm ngực nói. Hiện tại hắn mà chết hai cái này nghịch tử à không đứng là nghịch tôn không bị chết đói mới là lạ luôn.
Hắn đã ném tên vô dụng này vào rừng tối, để rèn cho nó tính kiên cường. Tiếp đó còn nhốt hắn vào phòng tối một mình để hắn có thể can đảm lên. Rồi ném hắn vào trong võ quán để hắn thêm mạnh mẽ. Kết quả cuối cùng đều phản tác dụng tạo ra một cái thư sinh ẻo lả chân yếu tay mềm, động tý liền sợ hãi yếu đuối.
“Đa tạ vị này Diệp Tiên Sinh đã giúp đỡ cứu chúng còn tha cho Hoàng Thiên cháu ta một mạng. “ Hoàng lão bao năm trong bộ đội lẫn võ đường tại sao lại có thể không biết được Diệp Thần vừa rồi dùng một lực mạnh bao nhiêu đâu à.
“Được rồi, ta nói trước tiên vào trong nhà nói chuyện đi.” Diệp Thần liền cho mọi người lui vào bên trong.
“Ngươi làm gì còn không vào đi.” Diệp Thần lay Mộ Dung Thiên nói.
“Ta cảm thấy Hoàng Thiên tên này tuy nhắm đến ta nhưng hắn không phải là hung thủ thực sự đi dù sao hắn cũng là đàn ông. Theo đúng huyết mạch sẽ không hút máu đàn ông a.” Mộ Dung Thiên liền sờ mũi nói.
“ Ngươi học suy luận từ bao giờ vậy. Dù hắn có phải hung thủ hay không người chết đều là cái Hoàng gia người. Hắn cõng rắn à không cõng rơi cắn gà nhà thì cũng liên quan gì đến chúng ta đi. Nhân mạng chính là như bây giờ không đáng giá à. Mỗi ngày đều có người sinh ra và chết đi, thêm một người cũng không nhiều.” Diệp Thần liền đánh chống lảng nói. Cái này cô nàng thông minh tức thời vậy.
“Ngươi nói thế là không được đi, vậy còn người nhà bọn họ thì sao à. Họ rất đáng thương. Nếu như người chết chẳng phải là ta sẽ rất đau lòng sao.” Mộ Dung Thiên liền lỡ lời nói.
“Ngươi sẽ đau lòng sao?” Diệp Thần liền hỏi.
“Ta ý ta là muội muội ta sẽ đau lòng. Ta liền đi vào trước.” Mộ Dung Thiên liền đi vào bên trong.
“Thích ta còn chối đâu.” Diệp Thần khẽ cười nói. Nàng vẫn quá tốt bụng đi, những người tội nghiệp họ luôn có cách vượt qua nỗi đau của bản thân mình.
Không cần ai thương hại hay cưu mang họ cả. Con người khác động vật là biết tư duy nhưng đều như nhau ích kỷ vì mình quyền lợi mà sẵn sàng chém giết lẫn nhau. Những người vô tội bị quấn vào đều là họ số phận, thoát ra hay bị buộc lại đều là bọn họ quyết định. Không ai có quyền quyết định thay cả. Đây là quy luật vận hành thế giới. Đi tiếp và đối mặt hoặc là chết.
Hoàng Nhất Bảo liền run sợ giơ tay lên đỡ lấy. Mắt mũi đều nhắm lại, không còn vẻ nào của một cái lịch sự tiểu bạch kiểm đi. Mộ Dung Tien muốn chạy đến nhưng liền không có kịp đi.
“Cẩn thận chút, làm thương hắn là không được đâu.” Diệp Thần không biết từ lúc nào đã đứng trước hai người đưa ta ra cầm lấy Hoàng Thiên nhất quyền đi. Khoảng cách chạm đến tổn thương Hoàng Nhất Bảo chỉ còn là và milimet à. Thật khiến người khác đau tim a.
Dù sao đây cũng là cái người được chọn thừa kế sau này đi à. Hắn mà chết đi, bọn họ đi đâu tìm người thứ hai đây. Hoàng Thiên sao tên này muốn thừa kế đến điên đi, hiện tại cũng chẳng phải là con người để hắn làm được hay sao à.
“Cảm… ơn.” Hoàng Nhất Bảo khẽ run người nói. Khuôn mặt liền có chút đỏ lên, tim liền đập ngày càng nhanh. Tên này không phải là một tên gay lọ chứ?
“Tên khốn khiếp thả ta ra.” Hoàng Thiên sử dụng tay còn lại dồn một đấm thẳng vào Diệp Thần mặt.
“Ngươi muốn giết người trước mặt ta cũng được miễn là mày chịu cúi đầu xin phép hiểu chưa hả?” Diệp Thần lập tức vặn gãy tay đang cầm ném đi Hoàng Thiên đập vào bức tường.
Hoàng Thiên đau đớn lập tức nôn búng ra máu. Tên khốn nạn này rõ ràng không có kình lý cùng nội lực tại sao có thể mạnh mẽ như vậy đâu.
“Ngươi tưởng như vậy là xong sao hả? Bọn ngươi còn đứng đó mau vào đi. Giết hết, giết toàn bộ cho ta.” Hoàng Thiên lập tức hóa điên hét lên.
“Hả? Còn không mau đi vào?” Hoàng Thiên lập tức điên cuồng hét lên.
“Sẽ không có chuyện bọn chúng đi vào đây đâu.” Diệp Thần liền bước đến một lần nữa nhấc lên áo của Hoàng Thiên ném ra ngoài cửa như ném mọt con chó chết vậy.
“Tại sao? Chuyện này là sao vậy?” Hoàng Thiên nhìn xung quanh lập tức hoảng hốt. Xung quanh đều bị máu nhuộm đỏ, trên đất không có một cái thi thể.
“Đống người à không ma cà rồng ngươi tạo ra đều bị chết sạch rồi. Tuy không biết là bao nhiêu con nhưng ta đã nhuộm đỏ khu vườn này. Thấy sao khu vườn đẹp hơn rồi chứ.” Diệp Thần nhẹ nhàng như một cái hung thần nói.
“Ngươi là đồ ác ma, là ma quỷ. “ Hoàng Thiên lập tức lùi lại sợ hãi nói.
“Xem ra một con ma cà rồng không có thuần huyết cũng có quá nhiều khuyết điểm đi. “ Diệp Thần đánh giá nói. Thường những con thuần huyết có khả năng hồi phục mạnh ở nhưng nơi không có ánh sáng hay tại huyết bên trong, chưa kể có thể tạo ra những ma cà rồng con mạnh và cảm nhận sự hiện diện của chúng a. Nói chung phế phẩm vẫn là phế phẩm.
“Ngươi làm sao biết? Không đúng, ngươi rốt cuộc là ai?” Hoàng Thiên hoàn toàn mất đi bình tĩnh nói.
“Ta là ai không quan trọng. Hiện tại, ngươi có thể yên tâm đi chết được rồi đi. “ Diệp Thần liền cười gằn nói. Dám đánh chủ ý hắn nữ nhân có thể sống sót được mới là lạ đấy.
“Làm ơn dừng lại.” Hoàng Nhất Bảo ngay lập tức che chắn trước Hoàng Thiên nói.
“Ngươi làm gì vậy hắn chính là muốn mạng ngươi đó.” Mộ Dung Thiên liền ngăn cản lại. Cái này anh chàng quá lương thiện đi à.
“Dù sao cũng làm ơn tha cho hắn đi. Ta thực sự cảm ơn rất nhiều.” Hoàng Nhất Bảo lập tức cúi thấp đầu nói.
“Tránh ra nếu không ngay cả ngươi ta cũng giết.” Diệp Thần lạnh lùng nói có, một số chuyện hắn đã quyết ai cản đường hắn cũng không được.
“Làm ơn tha cho hắn. Chỉ cần ngươi tha cho hắn bảo ta làm gì cũng được.” Hoàng Nhất Bảo liền lập tức quỳ xuống nói.
“Diệp Thần vẫn là tha cho hắn đi.” Mộ Dung Thiên thấy vậy cũng không đành lòng nói.
“Làm gì cũng được sao? Ngươi không hối hận chứ. Kể cả ta muốn ngươi tất cả hay sao?” Diệp Thần nhìn hắn cười gằn nói.
“Chỉ cần tha cho hắn là được. Mọi thứ ta có đều là của ngươi.” Hoàng Nhất Bảo lập tức nói. Nếu như Hoàng Thiên có chuyện gì, e rằng Hoàng Gia liền không được đi. Với lại từ lúc nhỏ hai người đã cùng nhau chơi đùa, hắn vốn cũng không như vậy. Với lại cha mẹ hắn cùng cha mẹ Hoàng Thiên cũng đã mất đi, gia gia lại chỉ trọng dụng hắn vì là con của con cả à, nên phải lên thừa kế. Hai người đối xử cũng quá khác biệt.
“Đừng tưởng ngươi xin cho ta, ta sẽ mang ân ngươi. Không bao giờ, ta ra thế này đều là tại nhà ngươi. Chỉ cần ngươi chết mới có thể hả mối hận trong lòng của ta.
“ Ngươi cho rằng ngươi là ai? Đừng nghĩ rằng ngươi là tâm điểm của thế giới, trong thế giới này ngươi quá bé nhỏ, mạng sống cũng chỉ có thể để người khác ban cho thì đừng có lên mặt với người khác, tự tìm lại chỗ đứng của bản thân mình đi. Tuy nhiên giá trị của ngươi cũng không thấp đâu, cầm lấy cái này địa chỉ rồi đến tìm ta, ngươi khiến ta thấy hứng thú.” Diệp Thần nói với Hoàng Thiên một câu nói rồi đưa cho Hoàng Nhất Bảo một cái địa chỉ.
“Ta nhất định sẽ tới. Mau lôi hắn nhốt vào phòng” Hoàng Nhất Bảo liền gật đầu nói.
“Tên khốn nạn nhà ngươi. Là tại ngươi.” Hoàng Thiên lập tức tức giận xông đến phía của Hoàng Nhất Bảo. Nhưng ngay lập tức liền bị một người đánh ngã xuống.
“Đủ rồi, các ngươi còn có chuyện muốn ồn ào sao hả?” Hoàng lão ném ra Hoàng Thiên liền nói.
“Gia gia, người …người tỉnh.” Hoàng Thiên liền sợ hãi nói. Đúng như người ta nói dù là con hổ cũng có nỗi sợ của riêng mình đi. E rằng người có thể khắc chế hắn cũng chỉ có cái này gia gia đi.
“Mau đem hắn lên phòng đi.” Hoàng lão liền ra lệnh nói. Hoàng Thiên lập tức ngoan ngoãn lại đi theo lên phòng.
“Còn ngươi nữa. Xuất ngày ẻo lả như con gái, làm sao có thê thừa kế cái này gia tộc. Thật là khiến ta tức chết đi, ngươi xem ngươi đi bộ dáng này làm sao làm chủ được hả. Võ công thì không có chút tiến bộ, xuất ngày đọc sách, còn cả đánh đàn, trà đạo. Hiện tại liền năng lực phòng thủ đều không có. Đều là lũ vô dụng.” Hoàng Lão liền lập tức mắng Hoàng Nhất Bảo nói.
Hai cái tên này, một đứa thì khi nào cũng nhằm vào cái ghế thừa kế, trong khi không có chút tố chất lãnh đạo cũng như nhìn tương lại. Một đứa thì được làm lãnh đạo thì lại võ công đều như vậy kém, chưa kể còn quá là mềm đi, có thể nhìn xa trông rộng lại không có quyết đoán. Hắn thực là khổ đi a.
“Gia gia người đừng tức giận. Ảnh hưởng sức khỏe.” Hoàng Nhất Bảo liền cười khổ nói.
“Hừ, đứng thẳng, ưỡn ngực ra. Ngươi đi như vậy liền làm ăn được gì hả. Việc khó nhất là thông não hai cái đầu đất các ngươi ta ước nhường được cho ai đâu. “ Hoàng lão liền vỗ ngực nói.
Mà cũng tại hai cái nhi tử hắn chết sớm đi, để lại cho hắn hai đứa cháu. Hắn già rồi còn có thể cưới cái khác lão bà sinh sao à.
Hoàng Nhất Bảo liền run như cầy sấy đứng nghiêm lên nhưng hai chân thì run cầm cập vào với nhau. Hắn rất sợ gia gia đi à.
“Ôi, gia môn bất hạnh.” Hoàng lão liền ôm ngực nói. Hiện tại hắn mà chết hai cái này nghịch tử à không đứng là nghịch tôn không bị chết đói mới là lạ luôn.
Hắn đã ném tên vô dụng này vào rừng tối, để rèn cho nó tính kiên cường. Tiếp đó còn nhốt hắn vào phòng tối một mình để hắn có thể can đảm lên. Rồi ném hắn vào trong võ quán để hắn thêm mạnh mẽ. Kết quả cuối cùng đều phản tác dụng tạo ra một cái thư sinh ẻo lả chân yếu tay mềm, động tý liền sợ hãi yếu đuối.
“Đa tạ vị này Diệp Tiên Sinh đã giúp đỡ cứu chúng còn tha cho Hoàng Thiên cháu ta một mạng. “ Hoàng lão bao năm trong bộ đội lẫn võ đường tại sao lại có thể không biết được Diệp Thần vừa rồi dùng một lực mạnh bao nhiêu đâu à.
“Được rồi, ta nói trước tiên vào trong nhà nói chuyện đi.” Diệp Thần liền cho mọi người lui vào bên trong.
“Ngươi làm gì còn không vào đi.” Diệp Thần lay Mộ Dung Thiên nói.
“Ta cảm thấy Hoàng Thiên tên này tuy nhắm đến ta nhưng hắn không phải là hung thủ thực sự đi dù sao hắn cũng là đàn ông. Theo đúng huyết mạch sẽ không hút máu đàn ông a.” Mộ Dung Thiên liền sờ mũi nói.
“ Ngươi học suy luận từ bao giờ vậy. Dù hắn có phải hung thủ hay không người chết đều là cái Hoàng gia người. Hắn cõng rắn à không cõng rơi cắn gà nhà thì cũng liên quan gì đến chúng ta đi. Nhân mạng chính là như bây giờ không đáng giá à. Mỗi ngày đều có người sinh ra và chết đi, thêm một người cũng không nhiều.” Diệp Thần liền đánh chống lảng nói. Cái này cô nàng thông minh tức thời vậy.
“Ngươi nói thế là không được đi, vậy còn người nhà bọn họ thì sao à. Họ rất đáng thương. Nếu như người chết chẳng phải là ta sẽ rất đau lòng sao.” Mộ Dung Thiên liền lỡ lời nói.
“Ngươi sẽ đau lòng sao?” Diệp Thần liền hỏi.
“Ta ý ta là muội muội ta sẽ đau lòng. Ta liền đi vào trước.” Mộ Dung Thiên liền đi vào bên trong.
“Thích ta còn chối đâu.” Diệp Thần khẽ cười nói. Nàng vẫn quá tốt bụng đi, những người tội nghiệp họ luôn có cách vượt qua nỗi đau của bản thân mình.
Không cần ai thương hại hay cưu mang họ cả. Con người khác động vật là biết tư duy nhưng đều như nhau ích kỷ vì mình quyền lợi mà sẵn sàng chém giết lẫn nhau. Những người vô tội bị quấn vào đều là họ số phận, thoát ra hay bị buộc lại đều là bọn họ quyết định. Không ai có quyền quyết định thay cả. Đây là quy luật vận hành thế giới. Đi tiếp và đối mặt hoặc là chết.