Chương 8
Thẩm Phái hơi nghiêng người về phía trước rồi vén màn xe lên, phóng tầm mắt ra xa có thể thấy lá cờ hoàng gia bay theo hướng gió ở đầu đoàn xe.
Mặt cờ Chu Tước in hình một con phượng hoàng vàng đang dang rộng cánh.
Đội ngũ hồi kinh vẫn sẽ tiếp tục di chuyển đến trước cổng hoàng cung. Bá tánh khi thấy lá cờ này sẽ vui mừng khôn xiết vì biết lễ hiến tế đã thành công, năm nay sẽ lại là một năm mưa thuận gió hòa.
Từ trước đến nay người cầm cờ luôn là người đứng đầu đại hội săn bắn.
Mà vài năm nay, Vệ Cảnh Kha vẫn luôn là người cầm cờ.
Đây cũng là lý do vì sao Vệ Cảnh Kha là hoàng nữ mà không phải công chúa. Cũng là lý do vì sao nhị hoàng tử xem nàng như cái gai trong mắt. Vì trong mắt người dân Chu Tước, chỉ có thiên tài võ giả trời sinh như nàng mới có tư cách tranh giành vị trí thái tử.
Cờ vàng thêu phượng hoàng, phượng hoàng kia lại ví như Vệ Cảnh Kha.
Thẩm Phái cũng từng rất thích lá cờ này.
Nhưng cuối cùng, phụ thân của nàng, đệ đệ của nàng, đều chết dưới lá cờ này.
Một người bị kẻ khác tính kế, chết trận nơi sa trường, vạn tiễn xuyên tim mà chết.
Một người bị vu khống thông đồng với địch phản quốc, kết cục phải tự vẫn trong nhà tù.
Nỗi thống hận này dù trải qua mấy trăm năm cũng không cách nào xóa bỏ được.
Mà nay thời gian hồi tưởng, nàng quay về mấy trăm năm trước, những chuyện trước kia chỉ có thể bất lực đứng nhìn, giờ cũng nên đòi lại từng cái một.
Lý Khang An là kẻ đầu tiên.
Tiếp theo, để báo thù và tự bảo vệ mình, càng lúc tay nàng sẽ càng nhuộm nhiều máu hơn.
Vốn dĩ nên như thế...
Nhưng vì cớ gì, trong đầu Thẩm Phải lại hiện lên cảnh Vệ Cảnh Kha cúi đầu hỏi nàng.
"Ngươi có thù hận với phủ Thừa tướng sao?"
Nàng đã giải thích, nhưng Vệ Cảnh Kha chưa tin hoàn toàn, chuyện này nàng biết.
Đôi mắt trong veo ấy như xuyên qua lớp vỏ bọc giả tạo mà nhìn thấu linh hồn phong trần của nàng, nàng không dám đối diện với nó, sợ rằng tâm hồn mình sẽ rung động.
Không biết nếu Vệ Cảnh Kha biết nàng giết người không chớp mắt sẽ có cảm nghĩ gì.
...
Trong lúc Thẩm Phái ôm một bụng tâm sự thì phía Vệ Cảnh Kha thật ra cũng không yên lòng.
"Bạch Lan."
Bạch Lan cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, đột nhiên nghe chủ tử gọi khiến nàng ngẩn người: "Điện hạ?"
"Theo ngươi Thẩm Phái là người như thế nào?" Vệ Cảnh Kha giữ chặt dây cương, giảm tốc độ.
"Thẩm Phái quận...công chúa?" Bạch Lan thiếu chút nữa cắn lưỡi, sao tự dưng điện hạ lại hỏi về công chúa Thẩm Phái? "Thuộc hạ không dám vọng luận công chúa, nhưng...trong mắt của thần, công chúa là lá ngọc cành vàng, bàn về tài nghệ hay tướng mạo, trong kinh không người nào có thể sánh bằng."
"Ta không hỏi cái này."
Vậy ngài ấy hỏi chuyện gì? Bạch Lan nghĩ nghĩ, bổ sung tiếp: "Tuy không chúa không có thiên phú võ thuật, nhưng xét theo gia thế của ngài ấy, khó có ai trong kinh thành xứng đôi."
"Bổn cung muốn hỏi...thôi bỏ đi."
Vậy không phải muốn hỏi về hôn sự của công chúa sao? Bạch Lan khó hiểu nhìn nàng: "Chủ tử, mối quan hệ giữa ngài và phủ An Định Vương vốn rất tốt, công chúa là người thế nào, ngài hẳn biết rõ hơn nhiều so với thuộc hạ."
"..." Đương nhiên nàng biết rõ.
Thẩm Phải đơn thuần lương thiện, không rành thế sự, tướng mạo lẫn tài nghệ đều rất hoàn mỹ. Ít nhất, đấy là Thẩm Phái trong trí nhớ của nàng.
Vì sao bản thân lại thấy vui khi nghe nàng không chịu buông tha con trai trưởng nhị phòng của Lý gia?
Hóa ra Thẩm Phái không hề ngu ngốc.
Tha thứ cho kẻ muốn hại chết mình là ngu xuẩn. Mà Thẩm Phái hiển nhiên là người thông minh.
Nhưng nếu nàng thông minh như thế, sao có thể bị người khác dụ dỗ đến khu vực săn bắn núi Chu Minh? Còn bị thị vệ dắt đến nơi hẻo lánh.
Điều này mâu thuẫn với hai chữ "thông minh".
Hơn nữa, nếu kiên quyết đối đầu với nhị phòng Lý gia, chắc chắn sẽ đắc tội Lý thừa tướng. Lý thừa tướng thuộc tuyến đầu phe phái của hoàng đế, nhiều năm nhúng tay vào chuyện triều chính. Đắc tội với hắn không có ích lợi gì.
Đây cũng phải việc làm khôn ngoan.
Thẩm Phái không thông minh sao?
Không có khả năng.
Trong mắt Vệ Cảnh Kha, tiểu quận chúa không phải tiểu Bạch Hoa, trái lại giống con tiểu hồ ly xảo quyệt.
Rõ ràng Thẩm Phái muốn Lý Khang An phải chết.
Dù có đắc tội phủ Thừa tướng cũng muốn trừ khử Lý Khang An...
Lý Khang An có thù oán gì với nàng ấy?
Tiểu hồ ly này có bí mật.
Mà thật ra trong lòng nàng cũng đang nảy sinh cảm xúc "thú vị" đối với Thẩm Phái.
Chờ hồi kinh rồi nàng phải điều tra chi tiết vụ việc tên Lý Khang An kia.
...
Không lâu sau, đoàn quân hành quân dọc theo đường chính đến kinh thành.
Dân chúng bên đường vây xem, rất nhiều người đổ xô ra đường.
"Là đại hoàng nữ điện hạ!"
"Đại hoàng nữ điện hạ!"
Vệ Cảnh Kha cưỡi đại mã, theo sau có đoàn xe của gia quyến triều thần trên đường hồi kinh, tiến về phía trước trong tiếng hô hào của bá tánh.
Nhưng đột nhiên một tiếng hét đầy hốt hoảng vang lên-
"Có trẻ con kìa!!"
Mọi người nhìn theo thì thấy một đứa bé mặc đồ gấm không biết từ đâu xuất hiện, đang đứng ngay trước đội quân.
Đứa bé chừng ba bốn tuổi, đôi mắt trong vắt ngấn lệ, đang đứng ở ngã tư đường lớn ngơ ngác nhìn xung quanh.
Dường như không tìm thấy người nhà.
Hơn nữa cách đó khoảng hai thước có đoàn ngựa đang hành quân, một đứa bé ba bốn tuổi nếu chẳng may bị ngựa giẫm trúng...
Dân chúng hét lên, rất nhiều người muốn ra bắt đứa bé nhưng lại cách quá xa.
Ngay cả thị vệ trong đoàn cũng trở tay không kịp, sao đột nhiên có đứa bé xuất hiện ngay giữa đường?
Thị vệ theo bản năng kéo dây cương-
Con ngựa nâng móng trước lên, khịt mũi rồi hý vang.
Đứa bé đang đứng ngay trước móng vuốt.
Vào thời khắc mấu chốt, một bóng đen lao đến trước mặt con ngựa, ôm lấy đứa bé bảo hộ trong lòng.
Cùng lúc đó, Vệ Cảnh Kha phi thân đến, một tay kéo lấy dây cương trên tay thị vệ rồi kéo mạnh sang bên.
Thành công dừng được ngựa.
"Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, tiểu tử, em không sao chứ."
Người đang ôm đứa bé là Thẩm Sóc.
Thiếu niên đơn thuần ôm lấy đứa nhỏ, nở nụ cười tựa như mặt trời xuyên mây, ấm áp và sáng ngời.
Đứa nhỏ nhìn như không biết sợ là gì, thấy Thẩm Sóc cười với mình thì cũng cười theo.
Màn này rơi vào mắt tất cả dân chúng xung quanh.
"Thật tốt quá, đứa bé không có việc gì?"
"Thiếu niên kia là ai."
"Vị thiếu niên này thân thủ thật tốt!"
"Cũng nhờ đại hoàng nữ điện hạ dừng ngựa đúng lúc, nếu không đứa nhỏ này lành ít dữ nhiều rồi."
"Sóc nhi, đừng mãi ôm như vậy, mau hỏi xem đứa bé là con nhà ai." Thẩm Phái cũng xuống xe ngựa, đứng cách đó không xa hô lên.
Thẩm Sóc gật gật đầu, ôm đứa bé lên rồi hô: "Đứa bé này là con nhà ai?"
Dân chúng hai mặt nhìn nhau.
Sau một khắc, bỗng có một người xông ra từ đám đông. Một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, nước mắt lưng tròng, nhìn thấy đứa bé được Thẩm Sóc ôm an toàn trong lòng, nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống: "Là của tôi, đứa bé là con của tôi!"
"Mẹ-" Đứa bé hô lên một tiếng, đòi về vòng tay mẹ.
Phụ nhân ôm đứa nhỏ, lệ rơi đầy mặt.
"Cô đó, nên cảm tạ điện hạ và vị tiểu tướng quân này đi, suýt nữa con cô đã nằm dưới vó ngựa rồi."
"Đúng đó, cô ra ngoài thì phải trông chừng con cái cho tốt chứ."
Người dân xung quanh cảnh cáo.
"Đa tạ điện hạ! Đa tạ tiểu tướng quân!" Phu nhân ăn mặc sang trọng ôm chặt hài tử, liên tục cảm ơn.
Thẩm Sóc xoa đầu đứa nhỏ, cười nói: "Cái nhấc tay thôi. Đứa nhỏ không có việc gì là tốt rồi. Đúng không đại sư tỷ?"
Vệ Cảnh Kha gật đầu.
Thẩm Sóc đưa phụ nhân về bên cạnh tỳ nữ của mình.
Phía bên này, Vệ Cảnh Kha thoáng nhìn về đội ngũ phía sau.
Cách đó không xa, Thẩm Phái đang đứng bên cạnh xe ngựa âm thầm quan sát mọi chuyện.
Rõ ràng Thẩm Sóc đang bảo hộ phía sau, sao đột nhiên phóng ra trước mà kịp thời cứu đứa bé kia?
Liệu có liên quan đến nàng ấy?
Sự việc nhỏ cứ như vậy kết thúc, Vệ Cảnh Kha lên ngựa, cả đội tiếp tục tiến về phía cổng hoàng cung, sự việc cũng không kinh động đến các quan to quý nhân phía sau.
"Thẩm Sóc...Có phải thế tử phủ An Định Vương không?"
"Người cứu đứa bé là thế tử An Định Vương đó!"
"Đúng là hổ phụ vô khuyển tử."
Tiếng nghị luận của dân chúng dần bị tiếng gió cuốn đi, lùi về phía xa.
...
Khi đang ngang qua phủ An Định Vương, Vệ Cảnh Kha cùng nhóm người Thẩm gia tách khỏi đoàn.
Vệ Cảnh Kha đã mang cờ chiến Chu Tước đến cổng hoàng cung, những chuyện sau đó không liên quan đến nàng nữa.
Xuân tế đã qua, ai về nhà nấy.
Nàng đã hai mươi ba tuổi, nên đã sớm rời cung lập phủ.
Vì từ nhỏ đã bái An Định Vương làm sư phụ, nên nàng có mối quan hệ vô cùng thân thiết với phủ An Định Vương. Nên ngay cả lúc lập phủ cũng chọn vị trí gần phủ An Định Vương.
Không xa, chỉ cách nhau khoảng một con phố.
Không biết có thuận tiện cho người của mình không, nhưng chắc chắn thuận tiện cho bọn Vệ Cảnh Du.
Chỉ có điều, ảnh vệ của nhị hoàng tử đã bị nàng bắt một số, giết một số, e rằng tạm thời sẽ không đủ nguồn lực giám sát nàng.
Lúc Vệ Cảnh Kha hồi phủ, sắc trời đã tối muộn. Ánh trăng chiếu vào chiếc áo choàng vàng ròng của nàng, khiến nó như được phủ một lớp gạc, trông mờ ảo vô thực.
"Điện hạ, đã chuẩn bị xong nước nóng."
"Ừ."
Không cần người hầu hạ, Vệ Cảnh Kha cởi bỏ y bào tiến vào thùng tắm.
Nàng từ từ ngồi xuống, nước ấm chảy qua eo và bụng, trong nháy mắt xua tan mệt mỏi.
Đã lâu rồi không trải qua cảm giác mệt mỏi.
Sau khi tu vi bị áp chế, thân thể của nàng cũng quay về trạng thái ban đầu, lúc sử dụng có cảm giác như không phải cơ thể của mình, vô cùng nặng nề.
Một tay chống đầu, Vệ Cảnh kha nhắm mắt dưỡng thần.
Sau tấm bình phong, không biết Cửu Mệnh xuất hiện từ khi nào.
"Chủ tử."
"Việc gì."
"Hai tên thị vệ đã khai ra, bọn chúng nghe lệnh Lý Khang An phải hủy đi trong trắng của An Định quận chúa. Lý Khang An có thù với quận chúa quả thật bởi vì bị cự tuyệt lời cầu hôn, nên hắn mới ôm hận..."
Cửu Mệnh còn chưa báo cáo xong đã bị Vệ Cảnh Kha cắt ngang: "Đứa trẻ hôm nay suýt bị đội quân hồi kinh làm bị thương có lai lịch ra sao?"
Đương nhiên nàng thật sự muốn hỏi không phải tiểu hài tử kia.
Cửu Mệnh đáp: "Là con nhà Giang gia, một gia tộc lâu đời sở hữu nhiều hiệu bạc, nhưng trưởng nữ hiện tại của Giang gia lại càng xuất sắc, từ khi Giang Vô Diễm trở thành trưởng gia tộc, quy mô hiệu bạc không ngừng mở rộng, thậm chí còn xuất hiện thêm nhiều hiệu buôn khác dưới danh nghĩa Giang gia. Đứa bé hôm nay Thẩm Sóc cứu, là đệ đệ của trưởng gia tộc Giang Vô Diễm."
Về việc vì sao nhỏ tuổi như vậy, đơn giản là do về già mới có thể sinh con.
"Có nghĩa là trưởng nữ Giang gia đối xử với đệ đệ rất tốt. Mà một nhà Giang gia hiện này, cũng chỉ có Giang Vô Diễm và đệ đệ của cô ta mà thôi?"
"Đúng vậy."
Vệ Cảnh Kha cau mày.
Thiên tài kinh doanh Giang Vô Diễm, quả thật có người này.
Thậm chí chỉ khoảng hai năm sau, Giang Vô Diễm còn trở thành đệ nhất phú thương kinh thành.
Nhưng Thẩm Phái mượn sức Giang gia làm gì?
Hay đúng hơn...
Thẩm Phải muốn gì ở Giang Vô Diễm?
"Giang Vô Diễm, tuổi tác bao nhiêu?"
Chủ tử đột nhiên hỏi như thế, Cửu Mệnh nhất thời phản ứng không kịp.
Nhưng rất nhanh đã đáp lại: "Khoảng ngoài hai mươi."
"Tướng mạo như thế nào?"
Cửu Mệnh: "?"
"Không tồi." Nhà có tiền thì làm sao xấu được?
"Theo dõi cô ta."
"...Tuân lệnh."
Mặt cờ Chu Tước in hình một con phượng hoàng vàng đang dang rộng cánh.
Đội ngũ hồi kinh vẫn sẽ tiếp tục di chuyển đến trước cổng hoàng cung. Bá tánh khi thấy lá cờ này sẽ vui mừng khôn xiết vì biết lễ hiến tế đã thành công, năm nay sẽ lại là một năm mưa thuận gió hòa.
Từ trước đến nay người cầm cờ luôn là người đứng đầu đại hội săn bắn.
Mà vài năm nay, Vệ Cảnh Kha vẫn luôn là người cầm cờ.
Đây cũng là lý do vì sao Vệ Cảnh Kha là hoàng nữ mà không phải công chúa. Cũng là lý do vì sao nhị hoàng tử xem nàng như cái gai trong mắt. Vì trong mắt người dân Chu Tước, chỉ có thiên tài võ giả trời sinh như nàng mới có tư cách tranh giành vị trí thái tử.
Cờ vàng thêu phượng hoàng, phượng hoàng kia lại ví như Vệ Cảnh Kha.
Thẩm Phái cũng từng rất thích lá cờ này.
Nhưng cuối cùng, phụ thân của nàng, đệ đệ của nàng, đều chết dưới lá cờ này.
Một người bị kẻ khác tính kế, chết trận nơi sa trường, vạn tiễn xuyên tim mà chết.
Một người bị vu khống thông đồng với địch phản quốc, kết cục phải tự vẫn trong nhà tù.
Nỗi thống hận này dù trải qua mấy trăm năm cũng không cách nào xóa bỏ được.
Mà nay thời gian hồi tưởng, nàng quay về mấy trăm năm trước, những chuyện trước kia chỉ có thể bất lực đứng nhìn, giờ cũng nên đòi lại từng cái một.
Lý Khang An là kẻ đầu tiên.
Tiếp theo, để báo thù và tự bảo vệ mình, càng lúc tay nàng sẽ càng nhuộm nhiều máu hơn.
Vốn dĩ nên như thế...
Nhưng vì cớ gì, trong đầu Thẩm Phải lại hiện lên cảnh Vệ Cảnh Kha cúi đầu hỏi nàng.
"Ngươi có thù hận với phủ Thừa tướng sao?"
Nàng đã giải thích, nhưng Vệ Cảnh Kha chưa tin hoàn toàn, chuyện này nàng biết.
Đôi mắt trong veo ấy như xuyên qua lớp vỏ bọc giả tạo mà nhìn thấu linh hồn phong trần của nàng, nàng không dám đối diện với nó, sợ rằng tâm hồn mình sẽ rung động.
Không biết nếu Vệ Cảnh Kha biết nàng giết người không chớp mắt sẽ có cảm nghĩ gì.
...
Trong lúc Thẩm Phái ôm một bụng tâm sự thì phía Vệ Cảnh Kha thật ra cũng không yên lòng.
"Bạch Lan."
Bạch Lan cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, đột nhiên nghe chủ tử gọi khiến nàng ngẩn người: "Điện hạ?"
"Theo ngươi Thẩm Phái là người như thế nào?" Vệ Cảnh Kha giữ chặt dây cương, giảm tốc độ.
"Thẩm Phái quận...công chúa?" Bạch Lan thiếu chút nữa cắn lưỡi, sao tự dưng điện hạ lại hỏi về công chúa Thẩm Phái? "Thuộc hạ không dám vọng luận công chúa, nhưng...trong mắt của thần, công chúa là lá ngọc cành vàng, bàn về tài nghệ hay tướng mạo, trong kinh không người nào có thể sánh bằng."
"Ta không hỏi cái này."
Vậy ngài ấy hỏi chuyện gì? Bạch Lan nghĩ nghĩ, bổ sung tiếp: "Tuy không chúa không có thiên phú võ thuật, nhưng xét theo gia thế của ngài ấy, khó có ai trong kinh thành xứng đôi."
"Bổn cung muốn hỏi...thôi bỏ đi."
Vậy không phải muốn hỏi về hôn sự của công chúa sao? Bạch Lan khó hiểu nhìn nàng: "Chủ tử, mối quan hệ giữa ngài và phủ An Định Vương vốn rất tốt, công chúa là người thế nào, ngài hẳn biết rõ hơn nhiều so với thuộc hạ."
"..." Đương nhiên nàng biết rõ.
Thẩm Phải đơn thuần lương thiện, không rành thế sự, tướng mạo lẫn tài nghệ đều rất hoàn mỹ. Ít nhất, đấy là Thẩm Phái trong trí nhớ của nàng.
Vì sao bản thân lại thấy vui khi nghe nàng không chịu buông tha con trai trưởng nhị phòng của Lý gia?
Hóa ra Thẩm Phái không hề ngu ngốc.
Tha thứ cho kẻ muốn hại chết mình là ngu xuẩn. Mà Thẩm Phái hiển nhiên là người thông minh.
Nhưng nếu nàng thông minh như thế, sao có thể bị người khác dụ dỗ đến khu vực săn bắn núi Chu Minh? Còn bị thị vệ dắt đến nơi hẻo lánh.
Điều này mâu thuẫn với hai chữ "thông minh".
Hơn nữa, nếu kiên quyết đối đầu với nhị phòng Lý gia, chắc chắn sẽ đắc tội Lý thừa tướng. Lý thừa tướng thuộc tuyến đầu phe phái của hoàng đế, nhiều năm nhúng tay vào chuyện triều chính. Đắc tội với hắn không có ích lợi gì.
Đây cũng phải việc làm khôn ngoan.
Thẩm Phái không thông minh sao?
Không có khả năng.
Trong mắt Vệ Cảnh Kha, tiểu quận chúa không phải tiểu Bạch Hoa, trái lại giống con tiểu hồ ly xảo quyệt.
Rõ ràng Thẩm Phái muốn Lý Khang An phải chết.
Dù có đắc tội phủ Thừa tướng cũng muốn trừ khử Lý Khang An...
Lý Khang An có thù oán gì với nàng ấy?
Tiểu hồ ly này có bí mật.
Mà thật ra trong lòng nàng cũng đang nảy sinh cảm xúc "thú vị" đối với Thẩm Phái.
Chờ hồi kinh rồi nàng phải điều tra chi tiết vụ việc tên Lý Khang An kia.
...
Không lâu sau, đoàn quân hành quân dọc theo đường chính đến kinh thành.
Dân chúng bên đường vây xem, rất nhiều người đổ xô ra đường.
"Là đại hoàng nữ điện hạ!"
"Đại hoàng nữ điện hạ!"
Vệ Cảnh Kha cưỡi đại mã, theo sau có đoàn xe của gia quyến triều thần trên đường hồi kinh, tiến về phía trước trong tiếng hô hào của bá tánh.
Nhưng đột nhiên một tiếng hét đầy hốt hoảng vang lên-
"Có trẻ con kìa!!"
Mọi người nhìn theo thì thấy một đứa bé mặc đồ gấm không biết từ đâu xuất hiện, đang đứng ngay trước đội quân.
Đứa bé chừng ba bốn tuổi, đôi mắt trong vắt ngấn lệ, đang đứng ở ngã tư đường lớn ngơ ngác nhìn xung quanh.
Dường như không tìm thấy người nhà.
Hơn nữa cách đó khoảng hai thước có đoàn ngựa đang hành quân, một đứa bé ba bốn tuổi nếu chẳng may bị ngựa giẫm trúng...
Dân chúng hét lên, rất nhiều người muốn ra bắt đứa bé nhưng lại cách quá xa.
Ngay cả thị vệ trong đoàn cũng trở tay không kịp, sao đột nhiên có đứa bé xuất hiện ngay giữa đường?
Thị vệ theo bản năng kéo dây cương-
Con ngựa nâng móng trước lên, khịt mũi rồi hý vang.
Đứa bé đang đứng ngay trước móng vuốt.
Vào thời khắc mấu chốt, một bóng đen lao đến trước mặt con ngựa, ôm lấy đứa bé bảo hộ trong lòng.
Cùng lúc đó, Vệ Cảnh Kha phi thân đến, một tay kéo lấy dây cương trên tay thị vệ rồi kéo mạnh sang bên.
Thành công dừng được ngựa.
"Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, tiểu tử, em không sao chứ."
Người đang ôm đứa bé là Thẩm Sóc.
Thiếu niên đơn thuần ôm lấy đứa nhỏ, nở nụ cười tựa như mặt trời xuyên mây, ấm áp và sáng ngời.
Đứa nhỏ nhìn như không biết sợ là gì, thấy Thẩm Sóc cười với mình thì cũng cười theo.
Màn này rơi vào mắt tất cả dân chúng xung quanh.
"Thật tốt quá, đứa bé không có việc gì?"
"Thiếu niên kia là ai."
"Vị thiếu niên này thân thủ thật tốt!"
"Cũng nhờ đại hoàng nữ điện hạ dừng ngựa đúng lúc, nếu không đứa nhỏ này lành ít dữ nhiều rồi."
"Sóc nhi, đừng mãi ôm như vậy, mau hỏi xem đứa bé là con nhà ai." Thẩm Phái cũng xuống xe ngựa, đứng cách đó không xa hô lên.
Thẩm Sóc gật gật đầu, ôm đứa bé lên rồi hô: "Đứa bé này là con nhà ai?"
Dân chúng hai mặt nhìn nhau.
Sau một khắc, bỗng có một người xông ra từ đám đông. Một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, nước mắt lưng tròng, nhìn thấy đứa bé được Thẩm Sóc ôm an toàn trong lòng, nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống: "Là của tôi, đứa bé là con của tôi!"
"Mẹ-" Đứa bé hô lên một tiếng, đòi về vòng tay mẹ.
Phụ nhân ôm đứa nhỏ, lệ rơi đầy mặt.
"Cô đó, nên cảm tạ điện hạ và vị tiểu tướng quân này đi, suýt nữa con cô đã nằm dưới vó ngựa rồi."
"Đúng đó, cô ra ngoài thì phải trông chừng con cái cho tốt chứ."
Người dân xung quanh cảnh cáo.
"Đa tạ điện hạ! Đa tạ tiểu tướng quân!" Phu nhân ăn mặc sang trọng ôm chặt hài tử, liên tục cảm ơn.
Thẩm Sóc xoa đầu đứa nhỏ, cười nói: "Cái nhấc tay thôi. Đứa nhỏ không có việc gì là tốt rồi. Đúng không đại sư tỷ?"
Vệ Cảnh Kha gật đầu.
Thẩm Sóc đưa phụ nhân về bên cạnh tỳ nữ của mình.
Phía bên này, Vệ Cảnh Kha thoáng nhìn về đội ngũ phía sau.
Cách đó không xa, Thẩm Phái đang đứng bên cạnh xe ngựa âm thầm quan sát mọi chuyện.
Rõ ràng Thẩm Sóc đang bảo hộ phía sau, sao đột nhiên phóng ra trước mà kịp thời cứu đứa bé kia?
Liệu có liên quan đến nàng ấy?
Sự việc nhỏ cứ như vậy kết thúc, Vệ Cảnh Kha lên ngựa, cả đội tiếp tục tiến về phía cổng hoàng cung, sự việc cũng không kinh động đến các quan to quý nhân phía sau.
"Thẩm Sóc...Có phải thế tử phủ An Định Vương không?"
"Người cứu đứa bé là thế tử An Định Vương đó!"
"Đúng là hổ phụ vô khuyển tử."
Tiếng nghị luận của dân chúng dần bị tiếng gió cuốn đi, lùi về phía xa.
...
Khi đang ngang qua phủ An Định Vương, Vệ Cảnh Kha cùng nhóm người Thẩm gia tách khỏi đoàn.
Vệ Cảnh Kha đã mang cờ chiến Chu Tước đến cổng hoàng cung, những chuyện sau đó không liên quan đến nàng nữa.
Xuân tế đã qua, ai về nhà nấy.
Nàng đã hai mươi ba tuổi, nên đã sớm rời cung lập phủ.
Vì từ nhỏ đã bái An Định Vương làm sư phụ, nên nàng có mối quan hệ vô cùng thân thiết với phủ An Định Vương. Nên ngay cả lúc lập phủ cũng chọn vị trí gần phủ An Định Vương.
Không xa, chỉ cách nhau khoảng một con phố.
Không biết có thuận tiện cho người của mình không, nhưng chắc chắn thuận tiện cho bọn Vệ Cảnh Du.
Chỉ có điều, ảnh vệ của nhị hoàng tử đã bị nàng bắt một số, giết một số, e rằng tạm thời sẽ không đủ nguồn lực giám sát nàng.
Lúc Vệ Cảnh Kha hồi phủ, sắc trời đã tối muộn. Ánh trăng chiếu vào chiếc áo choàng vàng ròng của nàng, khiến nó như được phủ một lớp gạc, trông mờ ảo vô thực.
"Điện hạ, đã chuẩn bị xong nước nóng."
"Ừ."
Không cần người hầu hạ, Vệ Cảnh Kha cởi bỏ y bào tiến vào thùng tắm.
Nàng từ từ ngồi xuống, nước ấm chảy qua eo và bụng, trong nháy mắt xua tan mệt mỏi.
Đã lâu rồi không trải qua cảm giác mệt mỏi.
Sau khi tu vi bị áp chế, thân thể của nàng cũng quay về trạng thái ban đầu, lúc sử dụng có cảm giác như không phải cơ thể của mình, vô cùng nặng nề.
Một tay chống đầu, Vệ Cảnh kha nhắm mắt dưỡng thần.
Sau tấm bình phong, không biết Cửu Mệnh xuất hiện từ khi nào.
"Chủ tử."
"Việc gì."
"Hai tên thị vệ đã khai ra, bọn chúng nghe lệnh Lý Khang An phải hủy đi trong trắng của An Định quận chúa. Lý Khang An có thù với quận chúa quả thật bởi vì bị cự tuyệt lời cầu hôn, nên hắn mới ôm hận..."
Cửu Mệnh còn chưa báo cáo xong đã bị Vệ Cảnh Kha cắt ngang: "Đứa trẻ hôm nay suýt bị đội quân hồi kinh làm bị thương có lai lịch ra sao?"
Đương nhiên nàng thật sự muốn hỏi không phải tiểu hài tử kia.
Cửu Mệnh đáp: "Là con nhà Giang gia, một gia tộc lâu đời sở hữu nhiều hiệu bạc, nhưng trưởng nữ hiện tại của Giang gia lại càng xuất sắc, từ khi Giang Vô Diễm trở thành trưởng gia tộc, quy mô hiệu bạc không ngừng mở rộng, thậm chí còn xuất hiện thêm nhiều hiệu buôn khác dưới danh nghĩa Giang gia. Đứa bé hôm nay Thẩm Sóc cứu, là đệ đệ của trưởng gia tộc Giang Vô Diễm."
Về việc vì sao nhỏ tuổi như vậy, đơn giản là do về già mới có thể sinh con.
"Có nghĩa là trưởng nữ Giang gia đối xử với đệ đệ rất tốt. Mà một nhà Giang gia hiện này, cũng chỉ có Giang Vô Diễm và đệ đệ của cô ta mà thôi?"
"Đúng vậy."
Vệ Cảnh Kha cau mày.
Thiên tài kinh doanh Giang Vô Diễm, quả thật có người này.
Thậm chí chỉ khoảng hai năm sau, Giang Vô Diễm còn trở thành đệ nhất phú thương kinh thành.
Nhưng Thẩm Phái mượn sức Giang gia làm gì?
Hay đúng hơn...
Thẩm Phải muốn gì ở Giang Vô Diễm?
"Giang Vô Diễm, tuổi tác bao nhiêu?"
Chủ tử đột nhiên hỏi như thế, Cửu Mệnh nhất thời phản ứng không kịp.
Nhưng rất nhanh đã đáp lại: "Khoảng ngoài hai mươi."
"Tướng mạo như thế nào?"
Cửu Mệnh: "?"
"Không tồi." Nhà có tiền thì làm sao xấu được?
"Theo dõi cô ta."
"...Tuân lệnh."