Chương 5: Phiên ngoại 2
Qua tiết thanh mình được mấy ngày, không khí trong thành vẫn còn lạnh lẽo, tuyết rơi mấy ngày không ngừng khiến phong cảnh khắp nơi đều được đắp lên một lớp tuyết trắng.
Lúc này Ngô Khả đang nằm trong lòng Lam Duy yên tĩnh ngủ. Lam Duy một tay ôm, một tay gối dưới đầu Ngô Khả. Bởi vì không có thói quen ngủ trưa nên những lúc Ngô Khả ngủ, hắn chỉ có thể nằm bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần. Sau khi từ đất phong trở về kinh thành, Ngô Khả có vẻ yếu ớt hơn hẳn. Tuy là hoàng tử nhưng từ nhỏ Ngô Khả đã được học khinh công và tập cưỡi ngựa nên sức khoẻ so với thư sinh khác đều có phần hơn. Nhưng hiện tại người trong lòng hắn vừa dễ sinh bệnh lại không còn chút nội lực nào.
Ngô Khả ngủ đủ giấc, nằm trong lòng Lam Duy động đậy, có vẻ như muốn thức lại. Lam Duy nghe động tĩnh liền mở mắt, trên trán Ngô Khả hạ xuống một cái hôn.
"Mau tỉnh lại, đã ngủ 2 canh giờ, nếu tiếp tục ngủ sẽ thành heo con mất."
Nói rồi dùng tay đẩy mũi Ngô Khả lên, bắt chước tiếng heo kêu mà trêu ghẹo y. Ngô Khả dường như đã quen thuộc với những lời này, vẫn vô tư dụi vào lòng Lam Duy mà ngủ nướng.
Lam Duy không còn cách nào khác bèn tung ra tuyệt chiêu cuối cùng.
"Hôm nay có nấu canh cá cho buổi tối, nếu ngươi còn không dậy, giờ dùng thiện cũng qua rồi."
Không ngờ vừa nghe đến thức ăn Ngô Khả liền nhập nhoè mở mắt, đôi mắt mới vài khắc trước còn nhắm chặt, hiện tại lại mở to long lanh nhìn Lam Duy.
Lam Duy thấy đứa nhỏ trong lòng đường đường là vương gia dưới một người trên vạn người vậy mà trước mặt hắn lại không khác gì trẻ con ra sức làm nũng. Nghĩ đến đó trong lòng không khỏi càng yêu thương mà ôm người vào lòng hôn cắn.
"Hôn cũng đã hôn rồi, có thể dùng thiện chưa."
Nhìn y đói đến như vậy, Lam Duy cũng không cố ý trêu chọc bèn gọi người mang thức ăn lên.
Ngô Khả nghe thấy sắp được ăn tinh thần bừng phấn chấn, chút buồn ngủ còn lại cũng bay mất.
Lam Duy chỉ biết cười khổ, lúc trước rõ ràng vẫn ổn, dạo gần đây lại đặt biệt thích ngủ cùng ăn uống, hình như người bị hắn nuôi thành heo mất rồi. Một chú heo con đáng yêu.
Nhưng điều khiến Lam Duy không ngờ đến là ngay lúc canh cá được mang lên chưa bao lâu thì Ngô Khả đã tái xanh mặt, chốc lát liền bụm miệng ra sức nôn khan. Phản ứng kịch liệt của y cũng khiến Lam Duy sợ hãi, vội càng đến bên cạnh vuốt lưng giúp y.
"Mau đi truyền ngự y, nhanh lên!".
Ngô Khả nôn đến mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch của y hù doạ Lam Duy không ít, vội vàng vòng tay bế người đặt lên giường.
"Đang yên đang lành sao lại nôn dữ dội như vậy."
Ngô Khả mơ hồ chỉ biết lắc đầu bày tỏ bản thân y cũng không biết.
Thái y viện đã nhận lệnh của hoàng đế, biết ở Lam phủ có một vị phế vương gia được hoàng đế dung túng nên không dám chậm trễ.
Ngô Khả mệt mỏi nằm trên giường nhắm mắt. Nghe động tĩnh thái y tiến vào, sau khi để thái y bắt mạch Ngô Khả cũng lười mở mắt, cơ thể y suy yếu, một hồi náo loạn khiến cả tinh thần lẫn thể chất đều mệt mỏi tột độ.
Thái y tiến vào không dám tò mò nhìn ngó, một đường tiến thẳng đến bên giường để bắt mạch. Bên trên giường chính là vị phế vương gia mà hoàng thượng âm thầm che chở bên trong Lam phủ. Dáng vẻ cao cao tại thượng của nhiều năm trước bị mài mòn đi phần nào, chỉ còn lại vẻ ôn hoà ẩn sau đôi mắt khép hờ.
Vừa bắt mặt vừa len lén xem xét Ngô Khả, nhưng chỉ một khắc sau, nét mặt của vị thái y kia từ màu hồng chuyển dần sang trắng bệch đầy sợ hãi. Đôi tay nhăn nheo run rẩy rời khỏi mạch đập của Ngô Khả. Lão chần chừ quay sang hướng Lam Duy đang ngồi bên cạnh giường, trong mắt không giấu nổi kinh ngạc mà bẩm báo.
"Lam đại nhân, mạch tượng của vị thiếu gia đây là hỉ mạch."
"Hỉ mạch? Sao lại chẩn ra hỉ mạch, Lâm thái y, ngài có biết mình đang nói gì không." - Trong giọng nói của Lam Duy xen lẫn chút khó tin.
"Ta chẩn mạch đã nhiều năm, từ một kẻ hốt thuốc trong thái y viện mà leo đến vị trí ngày hôm nay cũng đã được ba mươi năm. Chắc chắn đây là hỉ mạch."
Lam Duy nghe Lâm thái y nói, lại nghĩ đến thân phận của Lâm thái y, cuối cùng quay sang nhìn Ngô Khả. Thấy người kia mở to mắt kinh ngạc, trên mặt cũng tái méc thì bỗng như ngộ ra điều gì đó. Hắn vung tay cho hạ nhân tiễn Lâm thái y ra cửa.
Sau khi Lâm thái y rời khỏi, Lam Duy đỡ Ngô Khả ngửa ngồi dựa vào gối, mới lên tiếng.
"Đệ biết chuyện này?"
Một câu hỏi đơn giản nhưng lại khiến cho lòng Ngô Khả dậy sóng. Quãng thời gian qua sống trong mật ngọt mỹ mãn khiến chính bản thân Ngô Khả cũng quên mất mình đã dùng phương pháp hạ tiện như thế nào để chiếm được người này.
Thời điểm nghe thấy Lam Duy sắp thành hôn, trong lòng y chỉ còn lại đau đớn và tuyệt vọng. Lúc ấy không còn cách nào khác, đành tìm đến Tô Diễn xin một viên Sinh Dược. Loại thuốc quý này vốn dĩ đã không có nhiều, hiện tại Tô Diễn mang cho y cũng có chút không tự nguyện, Tô Diễn nói y không cần vì một kẻ như Lam Duy mà hy sinh. Nhưng chỉ Ngô Khả mới biết y cần viên thuốc này đến thế nào.
Tối hôm đó, trong Lam phủ mở yến, khắp phủ đều là hạ nhân nói cười rôm rả, tiếng nhạc tiếng đàn truyền đi khắp phủ. Chỉ có Ngô Khả mới biết trong một căn phòng nhỏ, tách biệt hoàn toàn với cả Lam phủ, một mình y đang chống lại cơn đau như đốt cháy cơ thể do Sinh Dược gây ra. Mỗi cách một khắc phần bụng lại quặn thắt đau đớn. Y nắm chặt chăn, cắt môi đến bật máu, một bên nghĩ đến người mình yêu đang ở bên ngoài cùng những nữ nhân khác cười nói, một bên chịu đựng đau đớn vì hắn mà cải tạo thân thể.
Suy cho cùng, tất cả những điều đó đều là do y khao khát có một đứa con của Lam Duy, muốn những ngày tháng đằng đẵng sau này, có thể chầm chậm gặm nhấm nỗi nhớ. Nhưng khi quyết định như vậy, Ngô Khả vẫn không hy vọng nhiều vào việc một lần có thể dính ngay, cho nên chuyện này cứ như vậy mà chìm vào quên lãng.
Nhưng Ngô Khả không ngờ, trong âm thầm đứa trẻ mà y mơ ước đã lặng lẽ lớn lên trong chính cơ thể này. Đến vào một thời điểm khó xử như thế này...
"Đệ dùng Sinh Dược?"
Trước sự yên lặng của Ngô Khả, Lam Duy không nhịn được đưa ra câu hỏi thứ hai. Nhìn Ngô Khả nhẹ nhàng gật đầu, Lam Duy thấy có một cái gì đó bùng bổ bên trong hắn.
"Đệ dùng Sinh Dược từ khi nào, tại sao ta không biết?"
"Trước khi chúng ta ở cùng một chỗ, đệ đã dùng"
Ngô Khả lí nhí trả lời, đầu cuối thấp chỉ để Lam Duy nhìn thấy phần gáy trắng nõn. Cũng vì vậy mà y bỏ qua mất biểu cảm kinh ngạc cùng đau xót của Lam Duy.
"Chính là cái đêm yến tiệc kia, khi ta đến tìm đệ, là Sinh Dược đang phát huy tác dụng?"
Đứng trước câu hỏi cũng Lam Duy, Ngô Khả chỉ gật đầu. Nhưng y không ngờ sau khi y khẽ gật đầu, người kia lại đột ngột đứng lên rời khỏi. Đôi tay đang đỡ y cũng đột ngột rút đi khiến Ngô Khả có chút loạng chạng.
Ngô Khả sợ hãi đưa tay muốn kéo lại góc áo của Lam Duy nhưng người đã khuất sau cửa.
Nhìn bóng lưng rời đi của hắn, Ngô Khả chỉ biết cười khổ. Đoán trước tình yêu này là dùng thủ đoạn đoạt về, vậy mà y còn dám mơ mộng từ chỗ hắn một đứa trẻ. Loại thân thể kì quái này, làm sao Lam Duy có thể chấp nhận đây.
Nhưng chỉ một lát sau Lam Duy đã quay lại, trong tay cầm một chén canh. Thấy y đang khóc thì bị hù cho thất kinh vội vã chạy đến lau nước mắt cho y.
"Dám lừa gạt ta còn khóc thế này làm ta đau lòng có phải không"
Ban nãy Lam Duy không giận vì y nói dối, hắn giận chính mình. Thời điểm hắn tìm đến tiểu viện, Ngô Khả đang đau khổ cuộn mình trên giường... trãi qua cơn đau đớn do Sinh Dược hành hạ. Sau đó, hắn tiến vào nói với y chuyện mình muốn thú Liễu Vi, còn quyết liệt từ chối việc cho y làm thiếp. Lúc hắn nói những lười kinh thiên động địa đó thì y đang vì hắn mà cải biến thân thể để sinh con cho hắn. Hắn còn có thể tồi tệ đến mức nào chứ.
Hiện tại nhìn người nằm trong lòng mình hắn biết y không để những chuyện cũ trong lòng. Những gì y hi sinh vì hắn, Ngô Khả không cần nhớ, chỉ cần hắn nhớ rõ là được. Mỗi một việc hắn đều không thể quên, khắc sâu trong tâm, dùng một đời yêu thương để trả lại cho y cũng không trả hết.
Rất nhiều năm sau, khi Lam Liễn và Lam Liên cất tiếng khóc, rốt cục Ngô Khả cũng biết thật ra sinh một đứa bé giống như phụ thân nó y đúc cũng có cái không tốt. Mỗi lần y và Lam Duy chiến tranh lạnh, liền nhìn thấy ba gương mặt y như nhau, đáng ghét cũng như nhau. Không sinh nữa!
— Toàn văn hoàn —
Để mọi người đợi lâu rồi!! Đến đây Lam Duy và Ngô Khả thật sự chia tay mọi người rồi. Mong là mọi người yêu thích hai phiên ngoại này. Bởi vì PN2 được viết vào một năm trước còn PN1 được viết gần đây nên nếu văn phong có khác một chút hay tụt dốc hơn thì mong mọi người thông cảm nha.
Lúc này Ngô Khả đang nằm trong lòng Lam Duy yên tĩnh ngủ. Lam Duy một tay ôm, một tay gối dưới đầu Ngô Khả. Bởi vì không có thói quen ngủ trưa nên những lúc Ngô Khả ngủ, hắn chỉ có thể nằm bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần. Sau khi từ đất phong trở về kinh thành, Ngô Khả có vẻ yếu ớt hơn hẳn. Tuy là hoàng tử nhưng từ nhỏ Ngô Khả đã được học khinh công và tập cưỡi ngựa nên sức khoẻ so với thư sinh khác đều có phần hơn. Nhưng hiện tại người trong lòng hắn vừa dễ sinh bệnh lại không còn chút nội lực nào.
Ngô Khả ngủ đủ giấc, nằm trong lòng Lam Duy động đậy, có vẻ như muốn thức lại. Lam Duy nghe động tĩnh liền mở mắt, trên trán Ngô Khả hạ xuống một cái hôn.
"Mau tỉnh lại, đã ngủ 2 canh giờ, nếu tiếp tục ngủ sẽ thành heo con mất."
Nói rồi dùng tay đẩy mũi Ngô Khả lên, bắt chước tiếng heo kêu mà trêu ghẹo y. Ngô Khả dường như đã quen thuộc với những lời này, vẫn vô tư dụi vào lòng Lam Duy mà ngủ nướng.
Lam Duy không còn cách nào khác bèn tung ra tuyệt chiêu cuối cùng.
"Hôm nay có nấu canh cá cho buổi tối, nếu ngươi còn không dậy, giờ dùng thiện cũng qua rồi."
Không ngờ vừa nghe đến thức ăn Ngô Khả liền nhập nhoè mở mắt, đôi mắt mới vài khắc trước còn nhắm chặt, hiện tại lại mở to long lanh nhìn Lam Duy.
Lam Duy thấy đứa nhỏ trong lòng đường đường là vương gia dưới một người trên vạn người vậy mà trước mặt hắn lại không khác gì trẻ con ra sức làm nũng. Nghĩ đến đó trong lòng không khỏi càng yêu thương mà ôm người vào lòng hôn cắn.
"Hôn cũng đã hôn rồi, có thể dùng thiện chưa."
Nhìn y đói đến như vậy, Lam Duy cũng không cố ý trêu chọc bèn gọi người mang thức ăn lên.
Ngô Khả nghe thấy sắp được ăn tinh thần bừng phấn chấn, chút buồn ngủ còn lại cũng bay mất.
Lam Duy chỉ biết cười khổ, lúc trước rõ ràng vẫn ổn, dạo gần đây lại đặt biệt thích ngủ cùng ăn uống, hình như người bị hắn nuôi thành heo mất rồi. Một chú heo con đáng yêu.
Nhưng điều khiến Lam Duy không ngờ đến là ngay lúc canh cá được mang lên chưa bao lâu thì Ngô Khả đã tái xanh mặt, chốc lát liền bụm miệng ra sức nôn khan. Phản ứng kịch liệt của y cũng khiến Lam Duy sợ hãi, vội càng đến bên cạnh vuốt lưng giúp y.
"Mau đi truyền ngự y, nhanh lên!".
Ngô Khả nôn đến mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch của y hù doạ Lam Duy không ít, vội vàng vòng tay bế người đặt lên giường.
"Đang yên đang lành sao lại nôn dữ dội như vậy."
Ngô Khả mơ hồ chỉ biết lắc đầu bày tỏ bản thân y cũng không biết.
Thái y viện đã nhận lệnh của hoàng đế, biết ở Lam phủ có một vị phế vương gia được hoàng đế dung túng nên không dám chậm trễ.
Ngô Khả mệt mỏi nằm trên giường nhắm mắt. Nghe động tĩnh thái y tiến vào, sau khi để thái y bắt mạch Ngô Khả cũng lười mở mắt, cơ thể y suy yếu, một hồi náo loạn khiến cả tinh thần lẫn thể chất đều mệt mỏi tột độ.
Thái y tiến vào không dám tò mò nhìn ngó, một đường tiến thẳng đến bên giường để bắt mạch. Bên trên giường chính là vị phế vương gia mà hoàng thượng âm thầm che chở bên trong Lam phủ. Dáng vẻ cao cao tại thượng của nhiều năm trước bị mài mòn đi phần nào, chỉ còn lại vẻ ôn hoà ẩn sau đôi mắt khép hờ.
Vừa bắt mặt vừa len lén xem xét Ngô Khả, nhưng chỉ một khắc sau, nét mặt của vị thái y kia từ màu hồng chuyển dần sang trắng bệch đầy sợ hãi. Đôi tay nhăn nheo run rẩy rời khỏi mạch đập của Ngô Khả. Lão chần chừ quay sang hướng Lam Duy đang ngồi bên cạnh giường, trong mắt không giấu nổi kinh ngạc mà bẩm báo.
"Lam đại nhân, mạch tượng của vị thiếu gia đây là hỉ mạch."
"Hỉ mạch? Sao lại chẩn ra hỉ mạch, Lâm thái y, ngài có biết mình đang nói gì không." - Trong giọng nói của Lam Duy xen lẫn chút khó tin.
"Ta chẩn mạch đã nhiều năm, từ một kẻ hốt thuốc trong thái y viện mà leo đến vị trí ngày hôm nay cũng đã được ba mươi năm. Chắc chắn đây là hỉ mạch."
Lam Duy nghe Lâm thái y nói, lại nghĩ đến thân phận của Lâm thái y, cuối cùng quay sang nhìn Ngô Khả. Thấy người kia mở to mắt kinh ngạc, trên mặt cũng tái méc thì bỗng như ngộ ra điều gì đó. Hắn vung tay cho hạ nhân tiễn Lâm thái y ra cửa.
Sau khi Lâm thái y rời khỏi, Lam Duy đỡ Ngô Khả ngửa ngồi dựa vào gối, mới lên tiếng.
"Đệ biết chuyện này?"
Một câu hỏi đơn giản nhưng lại khiến cho lòng Ngô Khả dậy sóng. Quãng thời gian qua sống trong mật ngọt mỹ mãn khiến chính bản thân Ngô Khả cũng quên mất mình đã dùng phương pháp hạ tiện như thế nào để chiếm được người này.
Thời điểm nghe thấy Lam Duy sắp thành hôn, trong lòng y chỉ còn lại đau đớn và tuyệt vọng. Lúc ấy không còn cách nào khác, đành tìm đến Tô Diễn xin một viên Sinh Dược. Loại thuốc quý này vốn dĩ đã không có nhiều, hiện tại Tô Diễn mang cho y cũng có chút không tự nguyện, Tô Diễn nói y không cần vì một kẻ như Lam Duy mà hy sinh. Nhưng chỉ Ngô Khả mới biết y cần viên thuốc này đến thế nào.
Tối hôm đó, trong Lam phủ mở yến, khắp phủ đều là hạ nhân nói cười rôm rả, tiếng nhạc tiếng đàn truyền đi khắp phủ. Chỉ có Ngô Khả mới biết trong một căn phòng nhỏ, tách biệt hoàn toàn với cả Lam phủ, một mình y đang chống lại cơn đau như đốt cháy cơ thể do Sinh Dược gây ra. Mỗi cách một khắc phần bụng lại quặn thắt đau đớn. Y nắm chặt chăn, cắt môi đến bật máu, một bên nghĩ đến người mình yêu đang ở bên ngoài cùng những nữ nhân khác cười nói, một bên chịu đựng đau đớn vì hắn mà cải tạo thân thể.
Suy cho cùng, tất cả những điều đó đều là do y khao khát có một đứa con của Lam Duy, muốn những ngày tháng đằng đẵng sau này, có thể chầm chậm gặm nhấm nỗi nhớ. Nhưng khi quyết định như vậy, Ngô Khả vẫn không hy vọng nhiều vào việc một lần có thể dính ngay, cho nên chuyện này cứ như vậy mà chìm vào quên lãng.
Nhưng Ngô Khả không ngờ, trong âm thầm đứa trẻ mà y mơ ước đã lặng lẽ lớn lên trong chính cơ thể này. Đến vào một thời điểm khó xử như thế này...
"Đệ dùng Sinh Dược?"
Trước sự yên lặng của Ngô Khả, Lam Duy không nhịn được đưa ra câu hỏi thứ hai. Nhìn Ngô Khả nhẹ nhàng gật đầu, Lam Duy thấy có một cái gì đó bùng bổ bên trong hắn.
"Đệ dùng Sinh Dược từ khi nào, tại sao ta không biết?"
"Trước khi chúng ta ở cùng một chỗ, đệ đã dùng"
Ngô Khả lí nhí trả lời, đầu cuối thấp chỉ để Lam Duy nhìn thấy phần gáy trắng nõn. Cũng vì vậy mà y bỏ qua mất biểu cảm kinh ngạc cùng đau xót của Lam Duy.
"Chính là cái đêm yến tiệc kia, khi ta đến tìm đệ, là Sinh Dược đang phát huy tác dụng?"
Đứng trước câu hỏi cũng Lam Duy, Ngô Khả chỉ gật đầu. Nhưng y không ngờ sau khi y khẽ gật đầu, người kia lại đột ngột đứng lên rời khỏi. Đôi tay đang đỡ y cũng đột ngột rút đi khiến Ngô Khả có chút loạng chạng.
Ngô Khả sợ hãi đưa tay muốn kéo lại góc áo của Lam Duy nhưng người đã khuất sau cửa.
Nhìn bóng lưng rời đi của hắn, Ngô Khả chỉ biết cười khổ. Đoán trước tình yêu này là dùng thủ đoạn đoạt về, vậy mà y còn dám mơ mộng từ chỗ hắn một đứa trẻ. Loại thân thể kì quái này, làm sao Lam Duy có thể chấp nhận đây.
Nhưng chỉ một lát sau Lam Duy đã quay lại, trong tay cầm một chén canh. Thấy y đang khóc thì bị hù cho thất kinh vội vã chạy đến lau nước mắt cho y.
"Dám lừa gạt ta còn khóc thế này làm ta đau lòng có phải không"
Ban nãy Lam Duy không giận vì y nói dối, hắn giận chính mình. Thời điểm hắn tìm đến tiểu viện, Ngô Khả đang đau khổ cuộn mình trên giường... trãi qua cơn đau đớn do Sinh Dược hành hạ. Sau đó, hắn tiến vào nói với y chuyện mình muốn thú Liễu Vi, còn quyết liệt từ chối việc cho y làm thiếp. Lúc hắn nói những lười kinh thiên động địa đó thì y đang vì hắn mà cải biến thân thể để sinh con cho hắn. Hắn còn có thể tồi tệ đến mức nào chứ.
Hiện tại nhìn người nằm trong lòng mình hắn biết y không để những chuyện cũ trong lòng. Những gì y hi sinh vì hắn, Ngô Khả không cần nhớ, chỉ cần hắn nhớ rõ là được. Mỗi một việc hắn đều không thể quên, khắc sâu trong tâm, dùng một đời yêu thương để trả lại cho y cũng không trả hết.
Rất nhiều năm sau, khi Lam Liễn và Lam Liên cất tiếng khóc, rốt cục Ngô Khả cũng biết thật ra sinh một đứa bé giống như phụ thân nó y đúc cũng có cái không tốt. Mỗi lần y và Lam Duy chiến tranh lạnh, liền nhìn thấy ba gương mặt y như nhau, đáng ghét cũng như nhau. Không sinh nữa!
— Toàn văn hoàn —
Để mọi người đợi lâu rồi!! Đến đây Lam Duy và Ngô Khả thật sự chia tay mọi người rồi. Mong là mọi người yêu thích hai phiên ngoại này. Bởi vì PN2 được viết vào một năm trước còn PN1 được viết gần đây nên nếu văn phong có khác một chút hay tụt dốc hơn thì mong mọi người thông cảm nha.