Chương : 130
Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
Điều đầu tiên Địch Cửu làm sau khi bước vào phòng là đánh lên một đạo cấm chế chấp bốn, hắn có cảm giác Mâu chấp sự kia vẫn còn nghi ngờ hắn, loại cảm giác này không có cách nào miêu tả được. Nếu nói đến vì sao lại nghĩ vậy thì là do trước khi đi mâu chấp sự vẫn kiểm tra túi trữ vật của hắn, hạng động này lúc đó là không cần thiết.
Mâu chấp sự hoài nghi hắn có thể bởi vì không thể thấy được tu vi thật sự của hắn. Hắn tu luyện là dựa vào mở ra Tinh Không Mạch, khắp người hắn đều tỏa ra hơi thở nhàn nhạt của Tinh Không. Việc này làm cho khi nhìn qua tu vi của hắn rất mờ mịt, lúc thì trúc cơ sơ kỳ, lúc lại là trúc cơ hậu kỳ.
Địch Cửu lần nữa lấy túi trữ vật ra, dùng thần niệm thẩm thấu vào. Bây giờ cho dù là cường độ thần niệm hay trình độ trận pháp của Địch Cửu đều vượt qua cái gã Mâu chấp sự kia. Hắn chỉ cần dùng thần niệm đảo qua một vòng là có thể phát hiện ra chỗ không đúng, có một cái ấn ký của gã chấp sự kia để lại.
Lòng Địch Cửu trầm xuống, đúng là gã Mâu chấp sự kia không yên tâm với hắn.
Dù một mình đơn độc đánh với Mâu chấp sự thì hắn cũng không sợ, hắn chỉ sợ là động thủ ngay trên thuyền này. Mâu chấp sự để lại thần niệm ấn ký có lẽ đã nhìn trúng Thiên Đao Tinh Kim hay là Ly Châu Thảo của hắn rồi.
Có lẽ Mâu chấp sự cũng không khẳng định trên người hắn có những thứ này, nhưng đối với một tán tu không rõ lai lịch như hắn thì có thể nói giết liền giết không cần tính toán gì.
Địch Cửu không biết Mâu chấp sự hoài nghi hắn, cũng không phải không nhìn ra tu vi của hắn. Mà là Mâu chấp sự tin tưởng mập mạp không dám lừa gạt hắn, nếu mập đ-t không dám lừa gạt hắn, vậy thì rõ ràng là Địch Cửu thật sự có Thiên Đao Tinh Kim cùng Ly Châu Thảo.
Nếu như không có hoài nghi đối với Địch Cửu, vậy thì hắn sẽ không sẽ phát hiện Địch Cửu có gì không ổn, bởi vì có hoài nghi đối với Địch Cửu, nên hắn đã cảm giác được Địch Cửu dưới khí thế kim đan áp chế thì sắc mặt tái nhợt, thậm chí đùi run rẩy dường như hơi giả.
Dù cho là hắn đoán sai cũng không có gì lớn, đúng như những gì Địch Cửu nghĩ, cũng chỉ là giết một con kiến hôi không quan trọng mà thôi.
Sau khi tìm được thần niệm ấn ký, Địch Cửu biết là trước tiên không nên đi chuyển cái ấn ký này đi. Một khi di chuyển thì Mâu chấp sự kia sẽ biết rõ...
Chỉ có điều suy nghĩ này mớ vừa tới thì đã bị Địch Cửu bỏ đi, ngay sau đó hắn không chút do dự bóc thần niệm ấn ký xuống.
Cái thần niệm ấn ký này quá mức sơ sài, loại thần niệm ấn ký cẩu thả như vậy mà hắn cũng không nhìn thấy thì sẽ rất lạ. Nếu đã thấy rồi thì cũng nên bóc ra.
Mâu chấp sự vừa mới trở lại chỗ ở của mình, đã cảm giác được thần niệm ấn ký bị Địch Cửu tách xuống, hắn không khỏi lắc đầu, có lẽ hắn đã nghĩ sai thật rồi. Chỉ là một tu sĩ trúc cơ thì tâm cơ ở đâu ra mà nhiều như vậy chứ, ngược lại là Phùng mập đ-t kia đã lừa hắn thật? Nhưng nếu Phùng mập mạp lừa hắn thì cũng không có được cái gì tốt cả.
...
Sau khi Địch Cửu tróc thần niệm ấn ký của Mâu chấp sự xong, lần nữa ném ra một đống lớn linh thạch thượng phẩm rồi bắt đầu tu luyện. Bây giờ cùng với tu vi của hắn càng cao, hắn lại càng cảm giác của mình thực lực không đủ.
Những ngày kế tiếp đúng là bình an vô sự, chớp mắt một cái là hai tháng đã trôi qua, với lượng linh thạch thượng phẩm chất đống dưới đất, Địch Cửu cũng đã bước vào trúc cơ tầng tám.
Trong lòng Địch Cửu vô cùng mừng rỡ, mỗi lần tu vi tăng một bậc, thì thực lực hắn cũng sẽ lên cao một cấp độ. Ở những nơi như thế này thì thực lực càng mạnh, hiển nhiên sẽ càng an toàn.
Nếu vận khí tốt thì lúc tới Thiên Mạc là hắn đã bước vào luyện khí tầng chín.
Linh thạch thượng phẩm trên người Địch Cửu còn rất nhiều, khi hắn chuẩn bị tiếp tục tu luyện một mạch cho xong, phi thuyền đột nhiên rung động. Địch Cửu phát hiện phi thuyền đã ngừng lại.
Còn không chờ Địch Cửu đi ra ngoài hỏi dò tình huống gì, thì một giọng nói nghiêm nghị đã truyền vào tay hắn:
- Phi thuyền của chúng ta lúc ngang qua sơn mạch Tây Tiệm gặp phải thú triều, bây giờ không dó cách nào tiếp tục đi tới, tất cả tu sĩ trên thuyền đều phải tham gia chiến đấu...
Địch Cửu mau chóng đánh ra thủ ấn xoá bỏ cấm chế đi ra ngoài, lúc này toàn bộ đám người Trịnh Phi Sinh đều đã ở bên ngoài.
Nhìn thấy Địch Cửu đi ra, Trịnh Phi Sinh gấp gáp bước tới nói:
- Tử Mặc huynh, phi thuyền gặp thú triều, chỉ có điều cũng không có quan hệ gì với chúng ta. Phi thuyền đi đến Thiên Mạc, thường xuyên gặp phải loại này thú triều này, với tình hướng bình thường thì sẽ hữu kinh vô hiểm. Nhưng chúng ta nhất định phải đi lên, khi phi thuyền gặp thấy yêu thú, ai không đi ra đối phó yêu thú, sẽ bị lập tức bị đuổi ra khỏi phi thuyền.
- Cùng nhau lên xem một chút đi.
Địch Cửu gật đầu đi lên, hắn cũng không có dự định ở lại chỗ này.
- Tử Mặc đại ca, huynh là đệ tử hạch tâm của đại gia tộc sao?
Cảnh Mạt Băng chủ động đi tới trước mặt Địch Cửu, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng, ngay cả tên gọi cũng biến thành Tử Mặc đại ca.
Sắc mặt Uông Tranh trở nên khói coi, hắn liên tục đi theo bên cạnh Cảnh Mạt Băng, hiển nhiên là muốn theo đuổi Cảnh Mạt Băng.
Địch Cửu cười hì hì.
- Đó là điều tất nhiên, tư chất của ta là tốt nhất trong giai tộc. Tất cả tài nguyên trong gia tộc đều tùy ý ta dùng, mỗi lần ta đi ra ngoài, trên người ít nhất phải có hai ba chục ngàn linh thạch thượng phẩm. Chẳng qua là ta ở bên ngoài tìm nữ tu dùng hết quá nhiều linh thạch, cộng thêm lần này ngồi phi thuyền lại dùng mười ngàn. Nếu không, ta tùy tiện cầm mấy chục ngàn linh thạch cho ngươi cũng là chuyện nhỏ.
Trịnh Phi Sinh phụ họa thêm:
- Trước kia ta vẫn cho rằng ta là người giàu có nhất ở đây, bây giờ so sánh cùng Tử Mặc huynh thì chỉ là kẻ nghèo rớt mồng tơi.
- Đi thôi, đi ra xem yêu thú như thế nào.
Địch Cửu khoát tay chặn lại, không có hứng thú nói tiếp.
Trịnh Phi Sinh có thể là một Huynh đệ bình thường, nhưng rõ ràng không thể làm huynh đệ thâm giao được. Tề Thiển kiến thức kém, chuyện gì cũng nghe theo Trịnh Phi Sinh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Về phần Uông Tranh cùng Cảnh Mạt Băng, ở trong mắt Địch Cửu thấy thì căn bản là không đáng giá kết giao. Sau lần đến Thiên Mạc này, thì ai đi đường nấy.
Sau khi trải qua việc của Trịnh Phi Sinh, đoàn người vô tình lấy Địch Cửu làm trung tâm, đều đi sau Địch Cửu lên boong thuyền.
Lên boong thuyền Địch Cửu mới biết có bao nhiêu yêu thú, rậm rạp chằng chịt yêu thú chen chút chung một chỗ, từ mặt đất đến trên không, gần như đúng là không chỗ nào không có mặt. Phi thuyền giống như là lọt vào vòng vây của yêu thú, đừng nói là tiến tới mà cho dù lùi lại cũng không được.
Cho dù thời khắc này thần niệm Địch Cửu không cách nào quét ra được, nhưng hắn cũng cảm nhận được có một số con cực mạnh trong đám yêu thú này.
Bị nhưng con yêu thú này ngăn lại cũng không phải chỉ có một mình phi thuyền của bọn họ, ngoài ra còn có hai chiếc phi thuyền khác cũng bị ngăn cản.
Ít nhất có có mấy chục ngàn tu sĩ chiến đấu cùng yêu thú, vài tên trận pháp sư ở một bên bố trí trận phòng ngự, phụ trợ cho những tu sĩ chiến đấu cùng với yêu thú.
Một người mặc cả bộ y phục đỏ tươi, đó là một tên mặt đen đang đứng trên boong phi thuyền, giọng nói hắn vang vọng:
- Đi thuyền đến Thiên Mạc mà gặp thú triều ở sơn mạch Tây Tiệm là rất bình thường, chỉ là lần này gặp thú triều lớn như thế, cũng là rất ít thấy.
- Lần này không phải chỉ có chiếc thuyền của chúng ta bị thú triều ngăn lại, còn có hai chiếc thuyền đến Thiên Mạc cũng bị thú triều nơi này ngăn lại. Mới vừa rồi ta đã cùng hai người dẫn đầu của thuyền kia bàn qua, lần này mọi người liên thủ hành động, đối phó với thú triều lần này. Bất kể là ai hay đã lấy được món đồ gì, chỉ cần là thu hoạch trong lúc đối phó thú triều, thì tất cả thu hoạch đó đều thuộc về cá nhân họ. Mọi người nên nhớ, không nên đơn độc lao ra khỏi trận phòng ngự. Ngoài ra có người quen thì cố gắn họp thành đội cùng nhau. Ta đã nói xong những gì cần nói, mọi người cùng nhau động thủ đi.
Cùng lúc tu sĩ áo đỏ tươi này nói xong, vô số tu sĩ trên boong tới tấp xông về bầy thú.
Địch Cửu không nói gì mà chỉ lắc đầu, thật là đúng là một đám người ô hợp, hắn mặc dù không có chỉ huy quân đội lần nào, nhưng dù sao cũng xuất thân Tướng môn( ý là con nhà tướng). Biết rõ đối mặt bầy thú có quy mô lớn như vậy, chen nhau tiến lên chính là sách lược thấp kém nhất. Nơi này có mấy chục ngàn tu sĩ, mọi người dựa theo quy luật nhất định hành động, trước tiên là công kích nói thú triều yếu nhất, tạo thành chấn động cho thú triều, một mạch thẳng tiến, chưa chắc là không thể thắng một cách đơn giản.
Nếu như là hắn dẫn đầu, hắn sẽ chỉ huy mọi người tạo thành một Giảo Sát trận, mấy chục ngàn tu sĩ hóa thành mấy con trường long tiến vào giảo sát trong đàn yêu thú, vừa có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Tiếc là tu sĩ áo đỏ tươi này tu luyện thì còn coi được, nhìn dáng vẻ có lẽ đã đạt cảnh giới nguyên hồn. Nhưng cái phương thức chiến đấu này, gần như là một hành động ngu đần.
- Tử Mặc huynh, chúng ta cùng nhau họp thành đội đi.
Trịnh Phi Sinh nhìn Địch Cửu với vẻ khát vọng.
Những lúc như thế này thì ở cùng với đồng đội càng mạnh thì càng an toàn. Địch Cửu rõ ràng là người mạnh nhất trong nhóm nhỏ của bọn hắn.
Địch Cửu khoát tay chặn lại:
- Ta sẽ không cùng cách ngươi hợp thành một đội, thực lực của ta mạnh hơn cách ngươi, có thể sẽ vọt tới phía trước nhất, họp thành đội sẽ liên lụy các ngươi.
trên mặt mấy người Trịnh Phi Sinh lộ ra biểu tình thất vọng, Địch Cửu không có để ý nhiều, theo đám người xông tới.
Hắn không họp thành đội cùng đám người Trịnh Phi Sinh, quả thực thì không muốn hại bọ họ. Hắn khẳng định chủ tiệm mập đ-t kia sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, một khi đám người Trịnh Phi Sinh đi cùng hắn, hắn cũng không có đủ sức chiếu cố mấy người này, đầu tiên có thể là Trịnh Phi Sinh.
Ngoại trừ chủ tiệm mập, còn có Mâu chấp sự cũng có thể xuất thủ trong lúc này, hắn không thể không phòng bị.
Ông chủ tiệm mập mạp đó đã muốn giết hắn thì hắn nhất định phải giết ông ta. Ly Chân Thảo và Thiên Đao Tinh Kim cũng không phải là chuyện nhỏ, một khi bị cường giả nguyên hồn biết được thì hắn chết chắc.
Nhưng những lời này không thể nói với Trịnh Phi Sinh, một khi hắn nói ra là hắn không sợ tu sĩ Kim Đan. Những tu sĩ trúc cơ không sợ kim đan có mấy người chứ? Nổi danh nhất chắc chắn là Địch Cửu hắn rồi. Hắn giết tu sĩ kim đan của Thích gia cũng không phải là một hai người.
CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ ĐẨY KIM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CÙNG ĐỌC.
Điều đầu tiên Địch Cửu làm sau khi bước vào phòng là đánh lên một đạo cấm chế chấp bốn, hắn có cảm giác Mâu chấp sự kia vẫn còn nghi ngờ hắn, loại cảm giác này không có cách nào miêu tả được. Nếu nói đến vì sao lại nghĩ vậy thì là do trước khi đi mâu chấp sự vẫn kiểm tra túi trữ vật của hắn, hạng động này lúc đó là không cần thiết.
Mâu chấp sự hoài nghi hắn có thể bởi vì không thể thấy được tu vi thật sự của hắn. Hắn tu luyện là dựa vào mở ra Tinh Không Mạch, khắp người hắn đều tỏa ra hơi thở nhàn nhạt của Tinh Không. Việc này làm cho khi nhìn qua tu vi của hắn rất mờ mịt, lúc thì trúc cơ sơ kỳ, lúc lại là trúc cơ hậu kỳ.
Địch Cửu lần nữa lấy túi trữ vật ra, dùng thần niệm thẩm thấu vào. Bây giờ cho dù là cường độ thần niệm hay trình độ trận pháp của Địch Cửu đều vượt qua cái gã Mâu chấp sự kia. Hắn chỉ cần dùng thần niệm đảo qua một vòng là có thể phát hiện ra chỗ không đúng, có một cái ấn ký của gã chấp sự kia để lại.
Lòng Địch Cửu trầm xuống, đúng là gã Mâu chấp sự kia không yên tâm với hắn.
Dù một mình đơn độc đánh với Mâu chấp sự thì hắn cũng không sợ, hắn chỉ sợ là động thủ ngay trên thuyền này. Mâu chấp sự để lại thần niệm ấn ký có lẽ đã nhìn trúng Thiên Đao Tinh Kim hay là Ly Châu Thảo của hắn rồi.
Có lẽ Mâu chấp sự cũng không khẳng định trên người hắn có những thứ này, nhưng đối với một tán tu không rõ lai lịch như hắn thì có thể nói giết liền giết không cần tính toán gì.
Địch Cửu không biết Mâu chấp sự hoài nghi hắn, cũng không phải không nhìn ra tu vi của hắn. Mà là Mâu chấp sự tin tưởng mập mạp không dám lừa gạt hắn, nếu mập đ-t không dám lừa gạt hắn, vậy thì rõ ràng là Địch Cửu thật sự có Thiên Đao Tinh Kim cùng Ly Châu Thảo.
Nếu như không có hoài nghi đối với Địch Cửu, vậy thì hắn sẽ không sẽ phát hiện Địch Cửu có gì không ổn, bởi vì có hoài nghi đối với Địch Cửu, nên hắn đã cảm giác được Địch Cửu dưới khí thế kim đan áp chế thì sắc mặt tái nhợt, thậm chí đùi run rẩy dường như hơi giả.
Dù cho là hắn đoán sai cũng không có gì lớn, đúng như những gì Địch Cửu nghĩ, cũng chỉ là giết một con kiến hôi không quan trọng mà thôi.
Sau khi tìm được thần niệm ấn ký, Địch Cửu biết là trước tiên không nên đi chuyển cái ấn ký này đi. Một khi di chuyển thì Mâu chấp sự kia sẽ biết rõ...
Chỉ có điều suy nghĩ này mớ vừa tới thì đã bị Địch Cửu bỏ đi, ngay sau đó hắn không chút do dự bóc thần niệm ấn ký xuống.
Cái thần niệm ấn ký này quá mức sơ sài, loại thần niệm ấn ký cẩu thả như vậy mà hắn cũng không nhìn thấy thì sẽ rất lạ. Nếu đã thấy rồi thì cũng nên bóc ra.
Mâu chấp sự vừa mới trở lại chỗ ở của mình, đã cảm giác được thần niệm ấn ký bị Địch Cửu tách xuống, hắn không khỏi lắc đầu, có lẽ hắn đã nghĩ sai thật rồi. Chỉ là một tu sĩ trúc cơ thì tâm cơ ở đâu ra mà nhiều như vậy chứ, ngược lại là Phùng mập đ-t kia đã lừa hắn thật? Nhưng nếu Phùng mập mạp lừa hắn thì cũng không có được cái gì tốt cả.
...
Sau khi Địch Cửu tróc thần niệm ấn ký của Mâu chấp sự xong, lần nữa ném ra một đống lớn linh thạch thượng phẩm rồi bắt đầu tu luyện. Bây giờ cùng với tu vi của hắn càng cao, hắn lại càng cảm giác của mình thực lực không đủ.
Những ngày kế tiếp đúng là bình an vô sự, chớp mắt một cái là hai tháng đã trôi qua, với lượng linh thạch thượng phẩm chất đống dưới đất, Địch Cửu cũng đã bước vào trúc cơ tầng tám.
Trong lòng Địch Cửu vô cùng mừng rỡ, mỗi lần tu vi tăng một bậc, thì thực lực hắn cũng sẽ lên cao một cấp độ. Ở những nơi như thế này thì thực lực càng mạnh, hiển nhiên sẽ càng an toàn.
Nếu vận khí tốt thì lúc tới Thiên Mạc là hắn đã bước vào luyện khí tầng chín.
Linh thạch thượng phẩm trên người Địch Cửu còn rất nhiều, khi hắn chuẩn bị tiếp tục tu luyện một mạch cho xong, phi thuyền đột nhiên rung động. Địch Cửu phát hiện phi thuyền đã ngừng lại.
Còn không chờ Địch Cửu đi ra ngoài hỏi dò tình huống gì, thì một giọng nói nghiêm nghị đã truyền vào tay hắn:
- Phi thuyền của chúng ta lúc ngang qua sơn mạch Tây Tiệm gặp phải thú triều, bây giờ không dó cách nào tiếp tục đi tới, tất cả tu sĩ trên thuyền đều phải tham gia chiến đấu...
Địch Cửu mau chóng đánh ra thủ ấn xoá bỏ cấm chế đi ra ngoài, lúc này toàn bộ đám người Trịnh Phi Sinh đều đã ở bên ngoài.
Nhìn thấy Địch Cửu đi ra, Trịnh Phi Sinh gấp gáp bước tới nói:
- Tử Mặc huynh, phi thuyền gặp thú triều, chỉ có điều cũng không có quan hệ gì với chúng ta. Phi thuyền đi đến Thiên Mạc, thường xuyên gặp phải loại này thú triều này, với tình hướng bình thường thì sẽ hữu kinh vô hiểm. Nhưng chúng ta nhất định phải đi lên, khi phi thuyền gặp thấy yêu thú, ai không đi ra đối phó yêu thú, sẽ bị lập tức bị đuổi ra khỏi phi thuyền.
- Cùng nhau lên xem một chút đi.
Địch Cửu gật đầu đi lên, hắn cũng không có dự định ở lại chỗ này.
- Tử Mặc đại ca, huynh là đệ tử hạch tâm của đại gia tộc sao?
Cảnh Mạt Băng chủ động đi tới trước mặt Địch Cửu, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng, ngay cả tên gọi cũng biến thành Tử Mặc đại ca.
Sắc mặt Uông Tranh trở nên khói coi, hắn liên tục đi theo bên cạnh Cảnh Mạt Băng, hiển nhiên là muốn theo đuổi Cảnh Mạt Băng.
Địch Cửu cười hì hì.
- Đó là điều tất nhiên, tư chất của ta là tốt nhất trong giai tộc. Tất cả tài nguyên trong gia tộc đều tùy ý ta dùng, mỗi lần ta đi ra ngoài, trên người ít nhất phải có hai ba chục ngàn linh thạch thượng phẩm. Chẳng qua là ta ở bên ngoài tìm nữ tu dùng hết quá nhiều linh thạch, cộng thêm lần này ngồi phi thuyền lại dùng mười ngàn. Nếu không, ta tùy tiện cầm mấy chục ngàn linh thạch cho ngươi cũng là chuyện nhỏ.
Trịnh Phi Sinh phụ họa thêm:
- Trước kia ta vẫn cho rằng ta là người giàu có nhất ở đây, bây giờ so sánh cùng Tử Mặc huynh thì chỉ là kẻ nghèo rớt mồng tơi.
- Đi thôi, đi ra xem yêu thú như thế nào.
Địch Cửu khoát tay chặn lại, không có hứng thú nói tiếp.
Trịnh Phi Sinh có thể là một Huynh đệ bình thường, nhưng rõ ràng không thể làm huynh đệ thâm giao được. Tề Thiển kiến thức kém, chuyện gì cũng nghe theo Trịnh Phi Sinh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Về phần Uông Tranh cùng Cảnh Mạt Băng, ở trong mắt Địch Cửu thấy thì căn bản là không đáng giá kết giao. Sau lần đến Thiên Mạc này, thì ai đi đường nấy.
Sau khi trải qua việc của Trịnh Phi Sinh, đoàn người vô tình lấy Địch Cửu làm trung tâm, đều đi sau Địch Cửu lên boong thuyền.
Lên boong thuyền Địch Cửu mới biết có bao nhiêu yêu thú, rậm rạp chằng chịt yêu thú chen chút chung một chỗ, từ mặt đất đến trên không, gần như đúng là không chỗ nào không có mặt. Phi thuyền giống như là lọt vào vòng vây của yêu thú, đừng nói là tiến tới mà cho dù lùi lại cũng không được.
Cho dù thời khắc này thần niệm Địch Cửu không cách nào quét ra được, nhưng hắn cũng cảm nhận được có một số con cực mạnh trong đám yêu thú này.
Bị nhưng con yêu thú này ngăn lại cũng không phải chỉ có một mình phi thuyền của bọn họ, ngoài ra còn có hai chiếc phi thuyền khác cũng bị ngăn cản.
Ít nhất có có mấy chục ngàn tu sĩ chiến đấu cùng yêu thú, vài tên trận pháp sư ở một bên bố trí trận phòng ngự, phụ trợ cho những tu sĩ chiến đấu cùng với yêu thú.
Một người mặc cả bộ y phục đỏ tươi, đó là một tên mặt đen đang đứng trên boong phi thuyền, giọng nói hắn vang vọng:
- Đi thuyền đến Thiên Mạc mà gặp thú triều ở sơn mạch Tây Tiệm là rất bình thường, chỉ là lần này gặp thú triều lớn như thế, cũng là rất ít thấy.
- Lần này không phải chỉ có chiếc thuyền của chúng ta bị thú triều ngăn lại, còn có hai chiếc thuyền đến Thiên Mạc cũng bị thú triều nơi này ngăn lại. Mới vừa rồi ta đã cùng hai người dẫn đầu của thuyền kia bàn qua, lần này mọi người liên thủ hành động, đối phó với thú triều lần này. Bất kể là ai hay đã lấy được món đồ gì, chỉ cần là thu hoạch trong lúc đối phó thú triều, thì tất cả thu hoạch đó đều thuộc về cá nhân họ. Mọi người nên nhớ, không nên đơn độc lao ra khỏi trận phòng ngự. Ngoài ra có người quen thì cố gắn họp thành đội cùng nhau. Ta đã nói xong những gì cần nói, mọi người cùng nhau động thủ đi.
Cùng lúc tu sĩ áo đỏ tươi này nói xong, vô số tu sĩ trên boong tới tấp xông về bầy thú.
Địch Cửu không nói gì mà chỉ lắc đầu, thật là đúng là một đám người ô hợp, hắn mặc dù không có chỉ huy quân đội lần nào, nhưng dù sao cũng xuất thân Tướng môn( ý là con nhà tướng). Biết rõ đối mặt bầy thú có quy mô lớn như vậy, chen nhau tiến lên chính là sách lược thấp kém nhất. Nơi này có mấy chục ngàn tu sĩ, mọi người dựa theo quy luật nhất định hành động, trước tiên là công kích nói thú triều yếu nhất, tạo thành chấn động cho thú triều, một mạch thẳng tiến, chưa chắc là không thể thắng một cách đơn giản.
Nếu như là hắn dẫn đầu, hắn sẽ chỉ huy mọi người tạo thành một Giảo Sát trận, mấy chục ngàn tu sĩ hóa thành mấy con trường long tiến vào giảo sát trong đàn yêu thú, vừa có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Tiếc là tu sĩ áo đỏ tươi này tu luyện thì còn coi được, nhìn dáng vẻ có lẽ đã đạt cảnh giới nguyên hồn. Nhưng cái phương thức chiến đấu này, gần như là một hành động ngu đần.
- Tử Mặc huynh, chúng ta cùng nhau họp thành đội đi.
Trịnh Phi Sinh nhìn Địch Cửu với vẻ khát vọng.
Những lúc như thế này thì ở cùng với đồng đội càng mạnh thì càng an toàn. Địch Cửu rõ ràng là người mạnh nhất trong nhóm nhỏ của bọn hắn.
Địch Cửu khoát tay chặn lại:
- Ta sẽ không cùng cách ngươi hợp thành một đội, thực lực của ta mạnh hơn cách ngươi, có thể sẽ vọt tới phía trước nhất, họp thành đội sẽ liên lụy các ngươi.
trên mặt mấy người Trịnh Phi Sinh lộ ra biểu tình thất vọng, Địch Cửu không có để ý nhiều, theo đám người xông tới.
Hắn không họp thành đội cùng đám người Trịnh Phi Sinh, quả thực thì không muốn hại bọ họ. Hắn khẳng định chủ tiệm mập đ-t kia sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, một khi đám người Trịnh Phi Sinh đi cùng hắn, hắn cũng không có đủ sức chiếu cố mấy người này, đầu tiên có thể là Trịnh Phi Sinh.
Ngoại trừ chủ tiệm mập, còn có Mâu chấp sự cũng có thể xuất thủ trong lúc này, hắn không thể không phòng bị.
Ông chủ tiệm mập mạp đó đã muốn giết hắn thì hắn nhất định phải giết ông ta. Ly Chân Thảo và Thiên Đao Tinh Kim cũng không phải là chuyện nhỏ, một khi bị cường giả nguyên hồn biết được thì hắn chết chắc.
Nhưng những lời này không thể nói với Trịnh Phi Sinh, một khi hắn nói ra là hắn không sợ tu sĩ Kim Đan. Những tu sĩ trúc cơ không sợ kim đan có mấy người chứ? Nổi danh nhất chắc chắn là Địch Cửu hắn rồi. Hắn giết tu sĩ kim đan của Thích gia cũng không phải là một hai người.
CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ ĐẨY KIM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CÙNG ĐỌC.