Chương : 134
Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
- Tử Mặc sư huynh, Băng sư muội, vậy chúng ta đi trước đến trụ sở tông môn nhé.
Trịnh Phi Sinh dẫn theo Tề Thiển đi lên bắt chuyện.
Địch Cửu thì nhiệt tình với Trịnh Phi Sinh hơn vị Vạn sư huynh của Cảnh Mạt Băng rất nhiều, hắn vội vàng ôm quyền nói:
- Có thể nhận biết Trịnh huynh quả là một chuyện đáng mừng, sau này chúng ta sẽ gặp lại.
Địch Cửu nói những lời này đều là phát ra từ tận nội tâm, bởi vì lúc quen biết Trịnh Phi Sinh, hắn không chỉ đạt được Thiên Đao Tinh Kim mà còn thu được Ly Châu Thảo. Ngay cả Độn thuật thần niệm này cũng có liên quan đến Trịnh Phi Sinh. Cho dù Độn thuật thần niệm này có thể mang đến họa sát thân cho hắn, thì cũng không thể phủ nhận môn Độn thuật này hết sức đáng gờm.
- Được, vậy sau này gặp lại.
Trịnh Phi Sinh cũng có chút thụ sủng nhược kinh trước sự nhiệt tình của Địch Cửu.
Sau khi tiễn Trịnh Phi Sinh đi, Địch Cửu mới nói với Cảnh Mạt Băng:
- Mạt Băng, ta muốn đi tìm sư đệ của ta, cho nên tạm thời không thể đi xem lôi đài giao đấu được.
Địch Cửu nào có tâm tình dài dòng với Cảnh Mạt Băng, hắn muốn tranh thủ thời gian đi tìm Cảnh Kích. Mặc dù Cảnh Kích đã ứng biến hơn trước rất nhiều, nhưng dù sao vẫn còn bị Thích Gia Thương Lâu truy nã. Địch Cửu chỉ sợ tên thần kinh thô này sẽ bị Thích Gia Thương Lâu phát hiện mánh khóe gì đó.
Nhìn thấy Địch Cửu thuận miệng qua loa một câu liền rời đi, Vạn sư huynh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thứ không có giáo dưỡng, tưởng mình là ai chứ?
Cảnh Mạt Băng cũng không tiếp tục đuổi theo Địch Cửu, chỉ nhìn bóng lưng hắn rồi nói:
- Vạn sư huynh, người này quả thật tự cho mình là đúng. Hắn có thể sống đến hôm nay cũng không dễ dàng. Chỉ có điều, hắn quả thật có chút bản lãnh, ngay cả Trúc Cơ hậu kỳ cũng sợ hắn, ta hoài nghi hắn rất có khả năng cũng là Trúc Cơ hậu kỳ.
Cảnh Mạt Băng coi trọng nhất Trúc Chân đan và một ít đan dược khác trên người Địch Cửu. Trong mắt nàng, Địch Cửu có thể lấy ra Trúc Chân đan, vậy chứng tỏ trên người hắn còn có đan dược khác. Loại chuyện này, nàng cũng không kể cho Vạn sư huynh biết.
Tiếc rằng tên nhị thế tổ gia tộc tu chân đi ra ngoài lịch luyện này lại không bị dung mạo của nàng đả động. Quả thật là mắt chó đui mù, thậm chí còn lạnh nhạt thờ ơ.
Địch Cửu một mình đi tới chỗ yên tĩnh, sau đó lấy ra Truyền Tin Châu truyền cho Cảnh Kích hơn mười tin. Nhưng Địch Cửu đợi nửa ngày cũng không nhận được hồi âm, điều này không khỏi khiến hắn có chút lo lắng.
Quảng trường Thiên Mạc vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là lúc Thiên Mạc sắp mở ra, nơi này càng có đủ loại người tập trung.
Lôi đài giao đấu tranh đoạt Thiên Mạc Bài để tiến vào Thiên Mạc bí cảnh thì lại càng náo nhiệt. Đến ngày giao đấu cuối cùng, gần như mỗi trận giao đấu đều xuất hiện một cái Thiên Mạc Bài.
Địch Cửu không tìm thấy Cảnh Kích, cũng chỉ có thể tìm đến lôi đài Thiên Mạc để xem tranh tài.
Hà Thai? Địch Cửu vừa đi đến lôi đài đã nhìn thấy một người quen. Đó là tên học sinh tinh anh ban 6 đã từng bị Thất Sắc xà cắn bị thương, về sau được mình cứu chữa, thậm chí còn theo hắn và Bàng Phàm đi thí luyện một đoạn thời gian.
Mấy năm trôi qua, Hà Thai đã có tu vi Luyện Khí tầng tám, lúc này hắn đang giao đấu ở lôi đài 110, đối thủ của hắn là một tên tu sĩ Luyện Khí tầng chín.
Hà Thai mấy năm qua từng trải nhiều sóng gió, mặc dù chỉ là Luyện Khí tầng tám, nhưng dùng một thanh Cửu Châu Tiết vẫn có thể áp chế cho đối thủ liên tục lùi về sau.
Kinh nghiệm chiến đấu của Địch Cửu cực kỳ phong phú, hắn vừa nhìn liền biết không mất bao lâu nữa thì Hà Thai sẽ chiến thắng đối thủ.
Ầm...
Quả nhiên không lâu sau, Cửu Châu Tiết của Hà Thai phân tán ra, hóa thành chín Tiết đánh lên người tên tu sĩ Luyện Khí tầng chín kia, đánh hắn bay ra ngoài.
Tên tu sĩ Luyện Khí còn ở trong không trung phun ra một đạo huyết tiễn, sau đó ngã xuống đất, thương thế cực kỳ nghiêm trọng.
Một tên tu sĩ Trúc Cơ dáng người cao gầy đi lên lôi đài, cao giọng tuyên bố:
- Lôi đài số 110, tu sĩ Hà Thai thắng, tiến vào top 20. Tán tu Hà Thai có thể tiếp tục tranh đoạt xếp hạng cao hơn ở lôi đài 110, nếu không cần, vậy thì có thể thu hoạch một xếp hạng, dùng Tranh Tài Bài để đi lĩnh ngọc bài tiến vào Thiên Mạc. Nếu cần thì mời xuống lôi đài chờ đợi trận chiến tiếp theo...
Hà Thai hiển nhiên không muốn tiếp tục giao đấu, hắn khom người thi lễ, nói:
- Bẩm chấp sự đại nhân, đệ tử năng lực có hạn, có thể thu được xếp hạng tiến vào Thiên Mạc đã là cực kỳ may mắn rồi, không cần tham dự giao đấu tiếp theo nữa.
Gã chấp sự này cũng biết Hà Thai sẽ không tham dự trận tiếp theo, trực tiếp lấy ra một cái ngọc bài đưa cho Hà Thai, nói:
- Ngươi dùng thứ hạng của ngọc bài này để đi lĩnh ngọc bài tư cách tiến vào Thiên Mạc.
- Đa tạ chấp sự đại nhân.
Hà Thai mừng rỡ, vội vàng tiếp lấy ngọc bài.
Địch Cửu nhìn thấy vậy, trong lòng tự nhủ: xem ra tán tu cũng không phải là không thể nào thu được Thiên Mạc bài như lời đồn. Hắn biết rõ lai lịch của Hà Thai, cũng tới từ Địa Cầu như hắn, khẳng định không có hậu trường gì. Bây giờ không phải hắn vẫn dựa vào thực lực của mình để thu một cái ngọc bài hay sao?
Chẳng qua, Địch Cửu rất nhanh liền vứt bỏ suy nghĩ ngây thơ này, Hà Thai vừa xuống đài đã có mấy người bao vây hắn lại.
Địch Cửu nhìn thấy Hà Thai liên tiếp lắc đầu xua tay, sau đó cầm theo ngọc bài xếp hạng trong tay chen ra ngoài, liền có rất nhiều người bám theo hắn, thậm chí còn có tu sĩ Trúc Cơ.
Thần niệm của Địch Cửu cường đại, nên hắn liền nhanh chóng nhận ra điều này. Sau khi nhóm người kia bám theo thì những người khác cùng đành dừng bước. Hắn thậm chí còn nghe được một tu sĩ ở cách đó không xa thở dài nói:
- Lần này lại bị Hải Minh kia vượt lên trước, hôm nay bọn hắn ít nhất đã đoạt được bảy cái danh ngạch rồi.
Trong chốc lát, Địch Cửu liền hiểu ra, những tán tu không biết dựa vào thực lực và nội tình của mình, dù có tranh đoạt được danh ngạch thì chẳng mấy chốc cũng sẽ bị thế lực khác để mắt tới. Những thế lực này đều rất ăn ý với nhau, ngươi làm danh ngạch này thì ta làm danh ngạch khác. Dù sao tất cả mọi người đều có.
Địch Cửu cũng đi theo, quả nhiên Hà Thai vừa đi ra đấu trường quan sát lôi đài thì đã bị người ta chặn lại lần nữa. Khác biệt với lần trước là lần này người ta quang minh chính đại cản hắn lại.
- Tiểu tử, ra tay thật hung ác nha, vậy mà đánh cho đối thủ trọng thương như thế. Tu sĩ giao đấu với ngươi là bằng hữu của ta, hôm nay nếu ngươi giao ra ngọc bài xếp hạng và bồi thường một ít linh thạch thì chuyện này coi như xong, nếu không thì nơi này chính là nơi chôn xác của ngươi.
Một tên tu sĩ Trúc Cơ một tầng cản Hà Thai lại, nói chuyện rất gọn gàng dứt khoát.
Hà Thai cũng không ngốc, nơi này còn cách vị trí đổi ngọc bài tiến vào Thiên Mạc bí cảnh vài dặm, tình huống như vậy, đừng nói là hắn không có năng lực đến đó, cho dù hắn có thể đi, vậy thì chẳng lẽ ngọc bài Thiên Mạc bí cảnh có thể thuộc về hắn hay sao?
- Phế hắn, lấy đồ vật đi!
Thấy Hà Thai nửa ngày cũng không nói gì, tên tu sĩ Trúc Cơ đã mất kiên nhẫn phất tay.
Ba tên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ thấy vậy, lập tức nhào về phía Hà Thai.
- Chờ chút!
Hà Thai vội vàng kêu lên, nhưng hiển nhiên hắn nói đã chậm, ba tên tu sĩ Luyện Khí kia không hề có ý định “chờ” hắn chút nào.
Phành... Phành... Phành...
Ba tên tu sĩ Luyện Khí lao tới bên cạnh Hà Thai giống như bị vấp đá trượt chân, trực tiếp ngã xuống đất.
Ba tên tu sĩ Luyện Khí này hiển nhiên không phải bị vấp đá trượt chân, mà bọn hắn bị đánh ngã nhào ra đất, không đứng dậy nổi.
- Ngươi là ai? Muốn đối nghịch với Hải Minh ta?
Tên tu sĩ Trúc Cơ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Địch Cửu, tức giận hỏi. Hắn thấy rõ, người của hắn đều bị Địch Cửu ra tay phế đi.
Địch Cửu đi lên trước, đưa tay chộp lấy cổ tên tu sĩ Trúc Cơ này. Sau đó cho hắn vài cái tát.
Bốp bốp bốp....
Sau vài cái tát, da mặt của tên tu sĩ Trúc Cơ đã bong ra, ngay cả răng và máu tươi cũng phun đầy đất.
Sau đó Địch Cửu trực tiếp ném hắn xuống đất, dùng chân giẫm lên đầu tên tu sĩ này, nói:
- Ta chính là muốn đối nghịch với Hải Minh ngươi, ngươi có thể làm gì?
Cảm nhận được khí tức tử vong từ lòng bàn chân Địch Cửu truyền đến, tên tu sĩ Trúc Cơ vội vàng cầu xin:
- Thật xin lỗi tiền bối, vãn bối có mắt như mù...
Chỉ là bây giờ hàm răng của hắn đã gãy sạch cho nên nói chuyện cũng không rõ ràng.
Địch Cửu nhấc chân lên, từ tốn nói:
- Hả Minh ngươi tốt nhất đừng đến chọc ta, bằng không ta sẽ nhổ tận gốc Hải Minh ngươi.
- Tiền bối, đây là xếp hạng ngọc bài của ta.
Hà Thai căn bản không chờ Địch Cửu nói chuyện, liền chủ động lấy ngọc bài ra.
Địch Cửu tiếp lấy ngọc bài, gật đầu với Hà Thai một cái, nói:
- Ngươi rất biết điều, nếu đã như vậy thì ngươi đi đi.
- Vâng tiền bối.
Trong lòng Hà Thai có chút phiền muộn, hắn biết tình huống như vậy đối với hắn mà nói đã là chuyện tốt. Lúc này hắn có chút hối hận vì không nghe lời Tăng Bắc Tử. Trước đó Tăng Bắc Tử đã nói cho hắn biết, bảo hắn đừng đi tham gia giao đấu tán tu, nhưng hắn vẫn cho rằng nếu lên lôi đài thì sẽ có quy củ...
Bây giờ xem ra, quy củ chỉ có tác dụng đối với cường giả mà thôi. Đối với loại tán tu không có chỗ dựa như hắn, người ta tất nhiên không cần để ý tới quy củ.
Hà Thai vừa đi ra khỏi đam người, chợt có một tiếng truyền âm vang lên bên tai hắn:
- Ta cầm ngọc bài xếp hạng của ngươi nên cũng cho ngươi một tấm Thiên Mạc Bài tiến vào Thiên Mạc bí cảnh, đang ở trong túi trữ vật của ngươi đấy. Ngươi không cần lấy ra xem, chờ đến khi tiến vào Thiên Mạc, ngươi lấy ra ngọc bài đi vào là được.
Hà Thai theo bản năng muốn quay đầu, chẳng qua những năm này trải nghiệm nhiều, khiến hắn cố nén suy nghĩ muốn quay đầu lại, càng vội vàng bước đi nhanh hơn. Đồng thời thần niệm của hắn cũng tiến vào trong túi trữ vật, lập tức nhìn thấy một tấm Thiên Mạc Bài ở trong đó.
Đây là vị tiền bối nào? Vừa giảng quy củ, còn cân nhắc thiệt hơn với hắn?
Chờ chút, thanh âm này dường như có chút quen thuộc...
Là Địch Cửu, nhất định là Địch Cửu đại ca. Cuối cùng Hà Thai cũng nhớ ra người vừa truyền âm cho hắn là Địch Cửu, chỉ có Địch Cửu mới có thể cứu hắn.
Về phần Địch Cửu có thể cứu hắn hay không thì hắn không hề nghi ngờ chút nào. Ngay cả Thích Gia Thương Lâu mà Địch Cửu đại ca còn không sợ, há lại e ngại một Hải Minh nho nhỏ?
Trong lòng Hà Thai tràn ngập cảm kích, càng bước đi nhanh hơn, hắn nhất định phải nói cho Tăng Bắc Tử biết tin tức này, bởi vì hắn biết Tăng Bắc Tử vẫn luôn tìm kiếm Địch Cửu đại ca.
CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ ĐẨY KIM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CÙNG ĐỌC.
- Tử Mặc sư huynh, Băng sư muội, vậy chúng ta đi trước đến trụ sở tông môn nhé.
Trịnh Phi Sinh dẫn theo Tề Thiển đi lên bắt chuyện.
Địch Cửu thì nhiệt tình với Trịnh Phi Sinh hơn vị Vạn sư huynh của Cảnh Mạt Băng rất nhiều, hắn vội vàng ôm quyền nói:
- Có thể nhận biết Trịnh huynh quả là một chuyện đáng mừng, sau này chúng ta sẽ gặp lại.
Địch Cửu nói những lời này đều là phát ra từ tận nội tâm, bởi vì lúc quen biết Trịnh Phi Sinh, hắn không chỉ đạt được Thiên Đao Tinh Kim mà còn thu được Ly Châu Thảo. Ngay cả Độn thuật thần niệm này cũng có liên quan đến Trịnh Phi Sinh. Cho dù Độn thuật thần niệm này có thể mang đến họa sát thân cho hắn, thì cũng không thể phủ nhận môn Độn thuật này hết sức đáng gờm.
- Được, vậy sau này gặp lại.
Trịnh Phi Sinh cũng có chút thụ sủng nhược kinh trước sự nhiệt tình của Địch Cửu.
Sau khi tiễn Trịnh Phi Sinh đi, Địch Cửu mới nói với Cảnh Mạt Băng:
- Mạt Băng, ta muốn đi tìm sư đệ của ta, cho nên tạm thời không thể đi xem lôi đài giao đấu được.
Địch Cửu nào có tâm tình dài dòng với Cảnh Mạt Băng, hắn muốn tranh thủ thời gian đi tìm Cảnh Kích. Mặc dù Cảnh Kích đã ứng biến hơn trước rất nhiều, nhưng dù sao vẫn còn bị Thích Gia Thương Lâu truy nã. Địch Cửu chỉ sợ tên thần kinh thô này sẽ bị Thích Gia Thương Lâu phát hiện mánh khóe gì đó.
Nhìn thấy Địch Cửu thuận miệng qua loa một câu liền rời đi, Vạn sư huynh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thứ không có giáo dưỡng, tưởng mình là ai chứ?
Cảnh Mạt Băng cũng không tiếp tục đuổi theo Địch Cửu, chỉ nhìn bóng lưng hắn rồi nói:
- Vạn sư huynh, người này quả thật tự cho mình là đúng. Hắn có thể sống đến hôm nay cũng không dễ dàng. Chỉ có điều, hắn quả thật có chút bản lãnh, ngay cả Trúc Cơ hậu kỳ cũng sợ hắn, ta hoài nghi hắn rất có khả năng cũng là Trúc Cơ hậu kỳ.
Cảnh Mạt Băng coi trọng nhất Trúc Chân đan và một ít đan dược khác trên người Địch Cửu. Trong mắt nàng, Địch Cửu có thể lấy ra Trúc Chân đan, vậy chứng tỏ trên người hắn còn có đan dược khác. Loại chuyện này, nàng cũng không kể cho Vạn sư huynh biết.
Tiếc rằng tên nhị thế tổ gia tộc tu chân đi ra ngoài lịch luyện này lại không bị dung mạo của nàng đả động. Quả thật là mắt chó đui mù, thậm chí còn lạnh nhạt thờ ơ.
Địch Cửu một mình đi tới chỗ yên tĩnh, sau đó lấy ra Truyền Tin Châu truyền cho Cảnh Kích hơn mười tin. Nhưng Địch Cửu đợi nửa ngày cũng không nhận được hồi âm, điều này không khỏi khiến hắn có chút lo lắng.
Quảng trường Thiên Mạc vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là lúc Thiên Mạc sắp mở ra, nơi này càng có đủ loại người tập trung.
Lôi đài giao đấu tranh đoạt Thiên Mạc Bài để tiến vào Thiên Mạc bí cảnh thì lại càng náo nhiệt. Đến ngày giao đấu cuối cùng, gần như mỗi trận giao đấu đều xuất hiện một cái Thiên Mạc Bài.
Địch Cửu không tìm thấy Cảnh Kích, cũng chỉ có thể tìm đến lôi đài Thiên Mạc để xem tranh tài.
Hà Thai? Địch Cửu vừa đi đến lôi đài đã nhìn thấy một người quen. Đó là tên học sinh tinh anh ban 6 đã từng bị Thất Sắc xà cắn bị thương, về sau được mình cứu chữa, thậm chí còn theo hắn và Bàng Phàm đi thí luyện một đoạn thời gian.
Mấy năm trôi qua, Hà Thai đã có tu vi Luyện Khí tầng tám, lúc này hắn đang giao đấu ở lôi đài 110, đối thủ của hắn là một tên tu sĩ Luyện Khí tầng chín.
Hà Thai mấy năm qua từng trải nhiều sóng gió, mặc dù chỉ là Luyện Khí tầng tám, nhưng dùng một thanh Cửu Châu Tiết vẫn có thể áp chế cho đối thủ liên tục lùi về sau.
Kinh nghiệm chiến đấu của Địch Cửu cực kỳ phong phú, hắn vừa nhìn liền biết không mất bao lâu nữa thì Hà Thai sẽ chiến thắng đối thủ.
Ầm...
Quả nhiên không lâu sau, Cửu Châu Tiết của Hà Thai phân tán ra, hóa thành chín Tiết đánh lên người tên tu sĩ Luyện Khí tầng chín kia, đánh hắn bay ra ngoài.
Tên tu sĩ Luyện Khí còn ở trong không trung phun ra một đạo huyết tiễn, sau đó ngã xuống đất, thương thế cực kỳ nghiêm trọng.
Một tên tu sĩ Trúc Cơ dáng người cao gầy đi lên lôi đài, cao giọng tuyên bố:
- Lôi đài số 110, tu sĩ Hà Thai thắng, tiến vào top 20. Tán tu Hà Thai có thể tiếp tục tranh đoạt xếp hạng cao hơn ở lôi đài 110, nếu không cần, vậy thì có thể thu hoạch một xếp hạng, dùng Tranh Tài Bài để đi lĩnh ngọc bài tiến vào Thiên Mạc. Nếu cần thì mời xuống lôi đài chờ đợi trận chiến tiếp theo...
Hà Thai hiển nhiên không muốn tiếp tục giao đấu, hắn khom người thi lễ, nói:
- Bẩm chấp sự đại nhân, đệ tử năng lực có hạn, có thể thu được xếp hạng tiến vào Thiên Mạc đã là cực kỳ may mắn rồi, không cần tham dự giao đấu tiếp theo nữa.
Gã chấp sự này cũng biết Hà Thai sẽ không tham dự trận tiếp theo, trực tiếp lấy ra một cái ngọc bài đưa cho Hà Thai, nói:
- Ngươi dùng thứ hạng của ngọc bài này để đi lĩnh ngọc bài tư cách tiến vào Thiên Mạc.
- Đa tạ chấp sự đại nhân.
Hà Thai mừng rỡ, vội vàng tiếp lấy ngọc bài.
Địch Cửu nhìn thấy vậy, trong lòng tự nhủ: xem ra tán tu cũng không phải là không thể nào thu được Thiên Mạc bài như lời đồn. Hắn biết rõ lai lịch của Hà Thai, cũng tới từ Địa Cầu như hắn, khẳng định không có hậu trường gì. Bây giờ không phải hắn vẫn dựa vào thực lực của mình để thu một cái ngọc bài hay sao?
Chẳng qua, Địch Cửu rất nhanh liền vứt bỏ suy nghĩ ngây thơ này, Hà Thai vừa xuống đài đã có mấy người bao vây hắn lại.
Địch Cửu nhìn thấy Hà Thai liên tiếp lắc đầu xua tay, sau đó cầm theo ngọc bài xếp hạng trong tay chen ra ngoài, liền có rất nhiều người bám theo hắn, thậm chí còn có tu sĩ Trúc Cơ.
Thần niệm của Địch Cửu cường đại, nên hắn liền nhanh chóng nhận ra điều này. Sau khi nhóm người kia bám theo thì những người khác cùng đành dừng bước. Hắn thậm chí còn nghe được một tu sĩ ở cách đó không xa thở dài nói:
- Lần này lại bị Hải Minh kia vượt lên trước, hôm nay bọn hắn ít nhất đã đoạt được bảy cái danh ngạch rồi.
Trong chốc lát, Địch Cửu liền hiểu ra, những tán tu không biết dựa vào thực lực và nội tình của mình, dù có tranh đoạt được danh ngạch thì chẳng mấy chốc cũng sẽ bị thế lực khác để mắt tới. Những thế lực này đều rất ăn ý với nhau, ngươi làm danh ngạch này thì ta làm danh ngạch khác. Dù sao tất cả mọi người đều có.
Địch Cửu cũng đi theo, quả nhiên Hà Thai vừa đi ra đấu trường quan sát lôi đài thì đã bị người ta chặn lại lần nữa. Khác biệt với lần trước là lần này người ta quang minh chính đại cản hắn lại.
- Tiểu tử, ra tay thật hung ác nha, vậy mà đánh cho đối thủ trọng thương như thế. Tu sĩ giao đấu với ngươi là bằng hữu của ta, hôm nay nếu ngươi giao ra ngọc bài xếp hạng và bồi thường một ít linh thạch thì chuyện này coi như xong, nếu không thì nơi này chính là nơi chôn xác của ngươi.
Một tên tu sĩ Trúc Cơ một tầng cản Hà Thai lại, nói chuyện rất gọn gàng dứt khoát.
Hà Thai cũng không ngốc, nơi này còn cách vị trí đổi ngọc bài tiến vào Thiên Mạc bí cảnh vài dặm, tình huống như vậy, đừng nói là hắn không có năng lực đến đó, cho dù hắn có thể đi, vậy thì chẳng lẽ ngọc bài Thiên Mạc bí cảnh có thể thuộc về hắn hay sao?
- Phế hắn, lấy đồ vật đi!
Thấy Hà Thai nửa ngày cũng không nói gì, tên tu sĩ Trúc Cơ đã mất kiên nhẫn phất tay.
Ba tên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ thấy vậy, lập tức nhào về phía Hà Thai.
- Chờ chút!
Hà Thai vội vàng kêu lên, nhưng hiển nhiên hắn nói đã chậm, ba tên tu sĩ Luyện Khí kia không hề có ý định “chờ” hắn chút nào.
Phành... Phành... Phành...
Ba tên tu sĩ Luyện Khí lao tới bên cạnh Hà Thai giống như bị vấp đá trượt chân, trực tiếp ngã xuống đất.
Ba tên tu sĩ Luyện Khí này hiển nhiên không phải bị vấp đá trượt chân, mà bọn hắn bị đánh ngã nhào ra đất, không đứng dậy nổi.
- Ngươi là ai? Muốn đối nghịch với Hải Minh ta?
Tên tu sĩ Trúc Cơ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Địch Cửu, tức giận hỏi. Hắn thấy rõ, người của hắn đều bị Địch Cửu ra tay phế đi.
Địch Cửu đi lên trước, đưa tay chộp lấy cổ tên tu sĩ Trúc Cơ này. Sau đó cho hắn vài cái tát.
Bốp bốp bốp....
Sau vài cái tát, da mặt của tên tu sĩ Trúc Cơ đã bong ra, ngay cả răng và máu tươi cũng phun đầy đất.
Sau đó Địch Cửu trực tiếp ném hắn xuống đất, dùng chân giẫm lên đầu tên tu sĩ này, nói:
- Ta chính là muốn đối nghịch với Hải Minh ngươi, ngươi có thể làm gì?
Cảm nhận được khí tức tử vong từ lòng bàn chân Địch Cửu truyền đến, tên tu sĩ Trúc Cơ vội vàng cầu xin:
- Thật xin lỗi tiền bối, vãn bối có mắt như mù...
Chỉ là bây giờ hàm răng của hắn đã gãy sạch cho nên nói chuyện cũng không rõ ràng.
Địch Cửu nhấc chân lên, từ tốn nói:
- Hả Minh ngươi tốt nhất đừng đến chọc ta, bằng không ta sẽ nhổ tận gốc Hải Minh ngươi.
- Tiền bối, đây là xếp hạng ngọc bài của ta.
Hà Thai căn bản không chờ Địch Cửu nói chuyện, liền chủ động lấy ngọc bài ra.
Địch Cửu tiếp lấy ngọc bài, gật đầu với Hà Thai một cái, nói:
- Ngươi rất biết điều, nếu đã như vậy thì ngươi đi đi.
- Vâng tiền bối.
Trong lòng Hà Thai có chút phiền muộn, hắn biết tình huống như vậy đối với hắn mà nói đã là chuyện tốt. Lúc này hắn có chút hối hận vì không nghe lời Tăng Bắc Tử. Trước đó Tăng Bắc Tử đã nói cho hắn biết, bảo hắn đừng đi tham gia giao đấu tán tu, nhưng hắn vẫn cho rằng nếu lên lôi đài thì sẽ có quy củ...
Bây giờ xem ra, quy củ chỉ có tác dụng đối với cường giả mà thôi. Đối với loại tán tu không có chỗ dựa như hắn, người ta tất nhiên không cần để ý tới quy củ.
Hà Thai vừa đi ra khỏi đam người, chợt có một tiếng truyền âm vang lên bên tai hắn:
- Ta cầm ngọc bài xếp hạng của ngươi nên cũng cho ngươi một tấm Thiên Mạc Bài tiến vào Thiên Mạc bí cảnh, đang ở trong túi trữ vật của ngươi đấy. Ngươi không cần lấy ra xem, chờ đến khi tiến vào Thiên Mạc, ngươi lấy ra ngọc bài đi vào là được.
Hà Thai theo bản năng muốn quay đầu, chẳng qua những năm này trải nghiệm nhiều, khiến hắn cố nén suy nghĩ muốn quay đầu lại, càng vội vàng bước đi nhanh hơn. Đồng thời thần niệm của hắn cũng tiến vào trong túi trữ vật, lập tức nhìn thấy một tấm Thiên Mạc Bài ở trong đó.
Đây là vị tiền bối nào? Vừa giảng quy củ, còn cân nhắc thiệt hơn với hắn?
Chờ chút, thanh âm này dường như có chút quen thuộc...
Là Địch Cửu, nhất định là Địch Cửu đại ca. Cuối cùng Hà Thai cũng nhớ ra người vừa truyền âm cho hắn là Địch Cửu, chỉ có Địch Cửu mới có thể cứu hắn.
Về phần Địch Cửu có thể cứu hắn hay không thì hắn không hề nghi ngờ chút nào. Ngay cả Thích Gia Thương Lâu mà Địch Cửu đại ca còn không sợ, há lại e ngại một Hải Minh nho nhỏ?
Trong lòng Hà Thai tràn ngập cảm kích, càng bước đi nhanh hơn, hắn nhất định phải nói cho Tăng Bắc Tử biết tin tức này, bởi vì hắn biết Tăng Bắc Tử vẫn luôn tìm kiếm Địch Cửu đại ca.
CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ ĐẨY KIM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CÙNG ĐỌC.