Chương : 137
Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
--------------------------
- Tu vi của người này tuyệt đối không đến Kim Đan kỳ, vậy mà có thể miểu sát một tên tu sĩ Trúc Cơ tầng chín, cho dù hắn vất bỏ đại chùy thì thực lực chân chính có lẽ cũng không thua Kim Đan sơ kỳ...
Một tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ nhìn bóng lưng Địch Cửu biến mất, không khỏi kinh hãi.
Hắn vừa nói xong, dường như cảm nhận được gì đó, theo bản năng nhìn về phía Nguyên Hồn lão tổ của Thích Gia Thương Lâu.
Trúc Cơ kỳ có thể xử lý tu sĩ Kim Đan, ngoại trừ tên Địch Cửu gan to bằng trời ra, còn có người nào nữa? Bây giờ hắn đã khẳng định đến 90%, tên tu sĩ Trúc Cơ vừa rồi chính là Địch Cửu đã cướp đoạt mấy phân bộ thương lâu của Thích gia bọn họ.
Nguyên nhân có hai điểm, thứ nhất là tên này lúc còn là Trúc Cơ sơ kỳ đã có thể giết Kim Đan kỳ, nghe nói tại Cực Dạ đại lục này, Trúc Cơ kỳ có thể giết chết Kim Đan kỳ chỉ có hai người, còn là người xuất hiện từ vài ngàn năm trước, một người trong đó là Tinh Hà lão tổ của Tinh Hà phái. Nếu như Tinh Hà lão tổ còn sống thì cũng không biết đã bao nhiêu tuổi, tuyệt đối không có khả năng tiến vào Thiên Mạc.
Thứ hai: tên này vì giết đối thủ mà ngay cả pháp bảo đại chùy của mình cũng ném đi. Một tu sĩ bình thường, nếu không phải tình huống vạn bất đắc dĩ thì sẽ không ném bỏ pháp bảo của mình. Trước đó, Địch Cửu giết tên tu sĩ Trúc Cơ của Hải Minh cũng không phải là không còn cách nào khác, mà là cố ý gây ra. Lại thêm pháp bảo chân chính của Địch Cửu là đao khí, cho nên hắn có thể khẳng định tên tu sĩ Trúc Cơ cực kỳ phách lối này chính là Địch Cửu.
Khá lắm, tên này đúng là gan to trùm trời, chỉ một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ lại cướp đoạt mấy tòa thương lâu của Thích gia, thậm chí còn dám tiến vào Thiên Mạc ngay trước mặt Nguyên Hồn lão tổ.
Như vậy còn chưa tính, tên này vậy mà không biết thu liễm, trước khi rời đi còn giết một tên tu sĩ Trúc Cơ tầng chín. Hành vi như vậy nào có thể dùng từ “phách lối cuồng vọng” để hình dung? Chẳng lẽ hắn không biết chữ chết viết thế nào?
Ngươi chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, cho dù giết chết Kim Đan thì ngươi vẫn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ mà thôi.
- Âm nhi, nghe Hoàn Kỳ nói lúc trước chính tên sâu kiến Trúc Cơ vừa mới giết chết người của Hải Minh đã đùa giỡn ngươi?
Một nữ tử mắt nhỏ nhìn Địch Cửu xông vào Thiên Mạc, trong lời nói tràn ngập sát khí.
Nữ tử mắt nhỏ này chính là cường giả Nguyên Hồn hậu kỳ của Chân Ly Kiếm Tông – Nguyên Giới.
Đứng bên cạnh nữ tử này là nữ tu xinh đẹp Tần Âm, cũng là đệ tử đắc ý nhất của Nguyên Giới, chỉ mới hơn 20 tuổi đã là Trúc Cơ tầng ba.
- Sư phụ, chính là hắn. Chỉ có điều hắn cũng không đùa giỡn ta, chỉ nói vài câu khinh bạc mà thôi.
Tần Âm vội vàng đáp.
Vừa rồi Địch Cửu dùng một chùy đánh chết tên tu sĩ Trúc Cơ của Hải Minh bị nàng nhìn thấy rõ ràng, trong lòng càng rung động vô cùng.
Nàng còn chưa từng nhìn thấy một tu sĩ Trúc Cơ nào thô bạo như vậy, thực lực của Địch Cửu trốn trong Thiên Mạc đại điện tất nhiên không phải vì tránh họa. Nhưng khiến nàng khó hiểu là tại sao Địch Cửu về sau không tiếp tục quấy rối nàng nữa.
- Ngươi đi vào đi, gặp tên tu sĩ kia thì tránh xa hắn một chút. Nếu hắn lại dám không đứng đắn với ngươi, ngươi trực tiếp cảnh báo hắn “ta ở ngoài này chờ hắn đi ra...”
Nguyên Giới chỉ nói một nửa liền không nói tiếp nữa.
Lời cảnh cáo của cường giả Nguyên Hồn bảy tầng như nàng đối với người khác thì có lẽ hữu dụng, nhưng cảnh báo Địch Cửu thì e rằng chẳng khác nào đàn gảy tai trâu. Người ta ngay cả Thích Gia Thương Lâu còn không sợ, thậm chí giết chết tu sĩ Trúc Cơ tầng chín của Hải Minh ngay trước mặt Nguyên Hồn lão tổ và Hội chủ Hải Minh, chẳng lẽ còn sợ một vị Nguyên Hồn bảy tầng như nàng uy hiếp?
- Sư phụ, ngài không cần lo lắng, trước đó cũng là do ta gây sự hắn, về sau ta không trêu chọc hắn là được, ta vào trước đây.
Tần Âm an ủi một câu, sau đó nắm lấy Thiên Mạc Bài tiến vào trong Thiên Mạc.
Nguyên Hồn lão tổ của Thích gia thì tức giận đến tái mặt, một tu sĩ Kim Đan còn có thể nhận ra người vừa tiến vào là Địch Cửu, hắn há có thể không nhận ra?
Nhưng nhận ra thì đã làm sao? Địch Cửu đã tiến nhập Thiên Mạc, cho dù hắn là Nguyên Hồn thì cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn.
Điều kiện đầu tiên để tiến vào Thiên Mạc chính là trong vòng trăm tuổi, hắn hiện nay đã là Nguyên Hồn tầng bốn, không biết đã vượt qua bao nhiêu cái trăm tuổi rồi.
Hội chủ Hải Minh là một tên tu sĩ Kim Đan viên mãn, nửa bước tiến vào Nguyên Hồn, hắn cũng vừa mới đến đây. Địch Cửu giết tên tu sĩ Trúc Cơ tầng chín của Hải Minh trước mặt hắn, khiến hắn tức đến phát run. Chẳng qua, lúc ánh mắt hắn quét qua Nguyên Hồn lão tổ thì lập tức bình tĩnh lại.
Người mà Hải Minh hắn đắc tội chắc chắn là Địch Cửu không phải nghi ngờ, nhưng Địch Cửu ngay cả Nguyên Hồn lão tổ của Thích gia còn không sợ, nghênh ngang xử lý một tu sĩ Trúc Cơ trước mặt Nguyên Hồn lão tổ, sau đó tiến vào Thiên Mạc. Người như vậy há lại đặt Hải Minh trong lòng?
Người này lúc ở Trúc Cơ kỳ đã đáng sợ như vậy, một khi bước vào Kim Đan kỳ thì Hải Minh hắn tính là cái gì? Tư chất của đối phương như vậy, sau khi tiến vào Thiên Mạc, chẳng phải tiến vào Kim Đan dễ dàng như hít thở hay sao? Mà người này còn là hạng người có thù tất báo, Thích Gia Thương Lâu chỉ mới ban bố lệnh truy nã hắn, hắn đã liên tục diệt đi bảy tám phân bộ của Thích Gia Thương Lâu, cuối cùng còn tiêu diệt cả tổng bộ của Thích Gia Thương Lâu tại Bắc Vực châu, nghe nói còn cướp một kiện chí bảo của Thích Gia Thương Lâu nữa.
Hắn không biết Địch Cửu sở dĩ diệt Thích Gia Thương Lâu cũng không phải vì lệnh truy nã, mà là bởi vì Thích Gia Thương Lâu chạm vào ranh giới cuối cùng của hắn. Giết Úc Kinh Ngạn có ơn tri ngộ đối với hắn và Cảnh Kích, còn tiêu diệt quê hương Nhung Di thôn của Cảnh Kích. Nếu không phải thực lực của hắn hiện nay còn thấp, có lẽ hắn đã quang minh chính đại san bằng toàn bộ Thích Gia Thương Lâu rồi.
Sau khi Hội chủ Hải Minh hiểu rõ đạo lý này, trái tim không khỏi rét lạnh, hắn hạ quyết tâm, lập tức ra lệnh người của Hải Minh bỏ đi tâm tư tìm Địch Cửu báo thù.
Nguyên Hồn lão tổ của Thích gia nhìn hơn mười người tập trung bên cạnh, nói:
- Lần này Thích Gia Thương Lâu ta có tổng cộng 37 người tiến vào Thiên Mạc, trong đó tu sĩ Kim Đan có 7 người, tên Địch Cửu kia chắc chắn còn chưa tiến vào Kim Đan. Mỗi lần hắn động thủ với Thích Gia Thương Lâu chúng ta đều là đột nhiên tập kích. Chuyến này nếu đơn độc gặp hắn thì các ngươi không cần để ý tới hắn, chỉ cần tìm biện pháp tập trung lại cùng nhau, sau đó vây công hắn. Một khi người này trở thành tu sĩ Kim Đan, các ngươi hãy tránh càng xa càng tốt, chờ sau khi ra ngoài ta sẽ trừng trị hắn...
Phành...
Một cái chân khổng lồ bỗng nhiên giẫm xuống trước mặt tu sĩ Nguyên Hồn của Thích gia, tro bụi cuốn lên, tiếp sau đó tất cả tu sĩ của Thích gia đều nhìn thấy một thanh niên tóc lam yêu dị.
- Các hạ là người nào?
Nguyên Hồn lão tổ lập tức kinh dị phát hiện hắn vậy mà không nhìn thấu tu vi của người trước mặt.
Mà thanh niên tóc lam yêu dị này cũng không để ý tới Nguyên Hồn lão tổ, hắn bỗng nhiên đưa tay bắt lấy một tên tu sĩ Trúc Cơ của Thích gia.
Nguyên Hồn lão tổ vội vàng tiến lên ngăn cản, thốt lên:
- Vị đạo hữu này...
Chỉ mới nói được bốn chứ thì một cái bàn tay khổng lồ đã đập về phía hắn, không gian xung quanh dường như cũng bị bàn tay này khống chế hoàn toàn, Nguyên Hồn lão tổ toàn thân thân rét run, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Đây là tu vi gì? Sao lại đáng sợ như vậy?
Phành...
Huyết vụ nổ tung, tên lão tổ Nguyên Hồn tầng bốn của Thích gia ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có đã bị thanh niên tóc lam yêu dị một chưởng đánh thành bã vụn. Một khắc sau, tên thanh niên tóc lam yêu dị đã bắt lấy tên tu sĩ Trúc Cơ tầng một này, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.
Đám tu sĩ xung quanh đều yên tĩnh, đây là thực lực gì? Một chưởng đập chết Nguyên Hồn tầng bốn, quả thật là...
Ngay cả tên tu sĩ Hư Thần cảnh duy nhất ở đây cũng tái mặt, hắn khẳng định nếu mình đối mặt với thanh niên tóc lam kia, e rằng cũng chỉ có một con đường chết.
Trên Cực Dạ đại lục này có tồn tại người đáng sợ như thế, vậy mà bọn họ họ đều không hề hay biết gì.
...
Địch Cửu đoán được sau khi hắn giết tên tu sĩ Hải Minh sẽ bị người của Thích gia phát hiện, hắn cũng không hề để ý. Chỉ là mấy tên tu sĩ Hải Minh mà cũng ngăn hắn trong đại điện suốt một ngày, hắn không giết người thì bọn chúng còn tưởng rằng mình dễ ức hiếp. Một cái Hải Minh cũng nghĩ rằng mình sánh ngang với Thích Gia Thương Lâu.
Vừa bước vào Thiên Mạc vặn vẹo, Địch Cửu đột nhiên cảm thấy thân thể mình không còn do bản thân khống chế nữa, tựa như bị cuốn vào một vòng xoáy ly tâm vận chuyển cực hạn. Hắn không ngừng bị cuốn đi, không ngừng xoay tròn trong không gian này. Mỗi lần hắn cảm thấy mình sắp ngã xuống, bị đập nát bấy thì lại có một không gian khác cuốn hắn đi.
Không biết bao lâu trôi qua, Địch Cửu ngã xuống một bãi cát, phía sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn, nhưng Địch Cửu lại mừng rỡ bò dậy.
Hắn cảm thấy linh khí nồng đậm tới cực hạn, loại linh khí này so với linh thạch mà hắn chất đống lại còn phong phú hơn...
Không đúng, Địch Cửu rất nhanh liền cảm thấy lúc tu luyện linh khí ở nơi này, dường như thiếu khuyết một loại cảm giác được thiên địa tán đồng. Cho dù linh khí sung túc thì cũng không thể tu luyện.
Lý giải về tu đạo của Địch Cửu tuyệt đối vượt qua đại đa số tu sĩ. Hắn rất nhanh liền hiểu rõ đạo lý: nơi này thiếu khuyết một loại quy tắc thiên địa.
Chỉ có linh khí mà không có quy tắc thì cũng không thể tu luyện.
Trong lòng Địch Cửu không khỏi cảm thấy thất vọng, hắn biết viên đá màu xám trong thức hải của hắn ẩn chứa một đạo thiểm điện màu vàng có khí tức quy tắc cực kỳ cường đại.
Lúc Địch Cửu tu luyện đã từng thử câu thông với viên đá xám này, quả nhiên, sau khi bị loại quy tắc này ảnh hưởng, linh khí lúc đầu không thể hấp thu đều chuyển đổi thành thực lực chân nguyên.
Địch Cửu mừng rỡ đình chỉ tu luyện, hắn đến Thiên Mạc không chỉ thuần túy vì tu luyện. Lấy thực lực của hắn hiện nay, không cần thiết phải ở trong này tu luyện đến cảnh giới gì đó rồi mới ra ngoài tìm kiếm đồ vật.
Muốn tìm bảo vật ở một nơi mới đến, nhất định phải tranh thủ thật sớm, chậm thì chỉ uống được canh thừa mà thôi.
Tại Thiên Mạc, Địch Cửu không hề cố kỵ chút nào, bắt đầu thi triển Thần Niệm Độn. Sau khi học được Thần Niệm Độn, hắn chỉ thi triển một lần rồi không dám tiếp tục sử dụng nữa, bây giờ có điều kiện, tất nhiên phải luyện tập thật tốt.
Lúc thi triển Thần Niệm Độn, thần niệm của Địch Cửu sẽ mở rộng đến cực hạn nhất. Đồ vật trong phạm vi thần niệm cũng có thể quan sát rõ ràng.
Làm như vậy thì hắn có thể luyện tập Thần Niệm Độn, đồng thời phát tài bên trong Thiên Mạc này, khuyết điểm duy nhất là hơi mệt mỏi một chút.
-----------------------
CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ ĐẨY KIM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CÙNG ĐỌC.
--------------------------
- Tu vi của người này tuyệt đối không đến Kim Đan kỳ, vậy mà có thể miểu sát một tên tu sĩ Trúc Cơ tầng chín, cho dù hắn vất bỏ đại chùy thì thực lực chân chính có lẽ cũng không thua Kim Đan sơ kỳ...
Một tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ nhìn bóng lưng Địch Cửu biến mất, không khỏi kinh hãi.
Hắn vừa nói xong, dường như cảm nhận được gì đó, theo bản năng nhìn về phía Nguyên Hồn lão tổ của Thích Gia Thương Lâu.
Trúc Cơ kỳ có thể xử lý tu sĩ Kim Đan, ngoại trừ tên Địch Cửu gan to bằng trời ra, còn có người nào nữa? Bây giờ hắn đã khẳng định đến 90%, tên tu sĩ Trúc Cơ vừa rồi chính là Địch Cửu đã cướp đoạt mấy phân bộ thương lâu của Thích gia bọn họ.
Nguyên nhân có hai điểm, thứ nhất là tên này lúc còn là Trúc Cơ sơ kỳ đã có thể giết Kim Đan kỳ, nghe nói tại Cực Dạ đại lục này, Trúc Cơ kỳ có thể giết chết Kim Đan kỳ chỉ có hai người, còn là người xuất hiện từ vài ngàn năm trước, một người trong đó là Tinh Hà lão tổ của Tinh Hà phái. Nếu như Tinh Hà lão tổ còn sống thì cũng không biết đã bao nhiêu tuổi, tuyệt đối không có khả năng tiến vào Thiên Mạc.
Thứ hai: tên này vì giết đối thủ mà ngay cả pháp bảo đại chùy của mình cũng ném đi. Một tu sĩ bình thường, nếu không phải tình huống vạn bất đắc dĩ thì sẽ không ném bỏ pháp bảo của mình. Trước đó, Địch Cửu giết tên tu sĩ Trúc Cơ của Hải Minh cũng không phải là không còn cách nào khác, mà là cố ý gây ra. Lại thêm pháp bảo chân chính của Địch Cửu là đao khí, cho nên hắn có thể khẳng định tên tu sĩ Trúc Cơ cực kỳ phách lối này chính là Địch Cửu.
Khá lắm, tên này đúng là gan to trùm trời, chỉ một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ lại cướp đoạt mấy tòa thương lâu của Thích gia, thậm chí còn dám tiến vào Thiên Mạc ngay trước mặt Nguyên Hồn lão tổ.
Như vậy còn chưa tính, tên này vậy mà không biết thu liễm, trước khi rời đi còn giết một tên tu sĩ Trúc Cơ tầng chín. Hành vi như vậy nào có thể dùng từ “phách lối cuồng vọng” để hình dung? Chẳng lẽ hắn không biết chữ chết viết thế nào?
Ngươi chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, cho dù giết chết Kim Đan thì ngươi vẫn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ mà thôi.
- Âm nhi, nghe Hoàn Kỳ nói lúc trước chính tên sâu kiến Trúc Cơ vừa mới giết chết người của Hải Minh đã đùa giỡn ngươi?
Một nữ tử mắt nhỏ nhìn Địch Cửu xông vào Thiên Mạc, trong lời nói tràn ngập sát khí.
Nữ tử mắt nhỏ này chính là cường giả Nguyên Hồn hậu kỳ của Chân Ly Kiếm Tông – Nguyên Giới.
Đứng bên cạnh nữ tử này là nữ tu xinh đẹp Tần Âm, cũng là đệ tử đắc ý nhất của Nguyên Giới, chỉ mới hơn 20 tuổi đã là Trúc Cơ tầng ba.
- Sư phụ, chính là hắn. Chỉ có điều hắn cũng không đùa giỡn ta, chỉ nói vài câu khinh bạc mà thôi.
Tần Âm vội vàng đáp.
Vừa rồi Địch Cửu dùng một chùy đánh chết tên tu sĩ Trúc Cơ của Hải Minh bị nàng nhìn thấy rõ ràng, trong lòng càng rung động vô cùng.
Nàng còn chưa từng nhìn thấy một tu sĩ Trúc Cơ nào thô bạo như vậy, thực lực của Địch Cửu trốn trong Thiên Mạc đại điện tất nhiên không phải vì tránh họa. Nhưng khiến nàng khó hiểu là tại sao Địch Cửu về sau không tiếp tục quấy rối nàng nữa.
- Ngươi đi vào đi, gặp tên tu sĩ kia thì tránh xa hắn một chút. Nếu hắn lại dám không đứng đắn với ngươi, ngươi trực tiếp cảnh báo hắn “ta ở ngoài này chờ hắn đi ra...”
Nguyên Giới chỉ nói một nửa liền không nói tiếp nữa.
Lời cảnh cáo của cường giả Nguyên Hồn bảy tầng như nàng đối với người khác thì có lẽ hữu dụng, nhưng cảnh báo Địch Cửu thì e rằng chẳng khác nào đàn gảy tai trâu. Người ta ngay cả Thích Gia Thương Lâu còn không sợ, thậm chí giết chết tu sĩ Trúc Cơ tầng chín của Hải Minh ngay trước mặt Nguyên Hồn lão tổ và Hội chủ Hải Minh, chẳng lẽ còn sợ một vị Nguyên Hồn bảy tầng như nàng uy hiếp?
- Sư phụ, ngài không cần lo lắng, trước đó cũng là do ta gây sự hắn, về sau ta không trêu chọc hắn là được, ta vào trước đây.
Tần Âm an ủi một câu, sau đó nắm lấy Thiên Mạc Bài tiến vào trong Thiên Mạc.
Nguyên Hồn lão tổ của Thích gia thì tức giận đến tái mặt, một tu sĩ Kim Đan còn có thể nhận ra người vừa tiến vào là Địch Cửu, hắn há có thể không nhận ra?
Nhưng nhận ra thì đã làm sao? Địch Cửu đã tiến nhập Thiên Mạc, cho dù hắn là Nguyên Hồn thì cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn.
Điều kiện đầu tiên để tiến vào Thiên Mạc chính là trong vòng trăm tuổi, hắn hiện nay đã là Nguyên Hồn tầng bốn, không biết đã vượt qua bao nhiêu cái trăm tuổi rồi.
Hội chủ Hải Minh là một tên tu sĩ Kim Đan viên mãn, nửa bước tiến vào Nguyên Hồn, hắn cũng vừa mới đến đây. Địch Cửu giết tên tu sĩ Trúc Cơ tầng chín của Hải Minh trước mặt hắn, khiến hắn tức đến phát run. Chẳng qua, lúc ánh mắt hắn quét qua Nguyên Hồn lão tổ thì lập tức bình tĩnh lại.
Người mà Hải Minh hắn đắc tội chắc chắn là Địch Cửu không phải nghi ngờ, nhưng Địch Cửu ngay cả Nguyên Hồn lão tổ của Thích gia còn không sợ, nghênh ngang xử lý một tu sĩ Trúc Cơ trước mặt Nguyên Hồn lão tổ, sau đó tiến vào Thiên Mạc. Người như vậy há lại đặt Hải Minh trong lòng?
Người này lúc ở Trúc Cơ kỳ đã đáng sợ như vậy, một khi bước vào Kim Đan kỳ thì Hải Minh hắn tính là cái gì? Tư chất của đối phương như vậy, sau khi tiến vào Thiên Mạc, chẳng phải tiến vào Kim Đan dễ dàng như hít thở hay sao? Mà người này còn là hạng người có thù tất báo, Thích Gia Thương Lâu chỉ mới ban bố lệnh truy nã hắn, hắn đã liên tục diệt đi bảy tám phân bộ của Thích Gia Thương Lâu, cuối cùng còn tiêu diệt cả tổng bộ của Thích Gia Thương Lâu tại Bắc Vực châu, nghe nói còn cướp một kiện chí bảo của Thích Gia Thương Lâu nữa.
Hắn không biết Địch Cửu sở dĩ diệt Thích Gia Thương Lâu cũng không phải vì lệnh truy nã, mà là bởi vì Thích Gia Thương Lâu chạm vào ranh giới cuối cùng của hắn. Giết Úc Kinh Ngạn có ơn tri ngộ đối với hắn và Cảnh Kích, còn tiêu diệt quê hương Nhung Di thôn của Cảnh Kích. Nếu không phải thực lực của hắn hiện nay còn thấp, có lẽ hắn đã quang minh chính đại san bằng toàn bộ Thích Gia Thương Lâu rồi.
Sau khi Hội chủ Hải Minh hiểu rõ đạo lý này, trái tim không khỏi rét lạnh, hắn hạ quyết tâm, lập tức ra lệnh người của Hải Minh bỏ đi tâm tư tìm Địch Cửu báo thù.
Nguyên Hồn lão tổ của Thích gia nhìn hơn mười người tập trung bên cạnh, nói:
- Lần này Thích Gia Thương Lâu ta có tổng cộng 37 người tiến vào Thiên Mạc, trong đó tu sĩ Kim Đan có 7 người, tên Địch Cửu kia chắc chắn còn chưa tiến vào Kim Đan. Mỗi lần hắn động thủ với Thích Gia Thương Lâu chúng ta đều là đột nhiên tập kích. Chuyến này nếu đơn độc gặp hắn thì các ngươi không cần để ý tới hắn, chỉ cần tìm biện pháp tập trung lại cùng nhau, sau đó vây công hắn. Một khi người này trở thành tu sĩ Kim Đan, các ngươi hãy tránh càng xa càng tốt, chờ sau khi ra ngoài ta sẽ trừng trị hắn...
Phành...
Một cái chân khổng lồ bỗng nhiên giẫm xuống trước mặt tu sĩ Nguyên Hồn của Thích gia, tro bụi cuốn lên, tiếp sau đó tất cả tu sĩ của Thích gia đều nhìn thấy một thanh niên tóc lam yêu dị.
- Các hạ là người nào?
Nguyên Hồn lão tổ lập tức kinh dị phát hiện hắn vậy mà không nhìn thấu tu vi của người trước mặt.
Mà thanh niên tóc lam yêu dị này cũng không để ý tới Nguyên Hồn lão tổ, hắn bỗng nhiên đưa tay bắt lấy một tên tu sĩ Trúc Cơ của Thích gia.
Nguyên Hồn lão tổ vội vàng tiến lên ngăn cản, thốt lên:
- Vị đạo hữu này...
Chỉ mới nói được bốn chứ thì một cái bàn tay khổng lồ đã đập về phía hắn, không gian xung quanh dường như cũng bị bàn tay này khống chế hoàn toàn, Nguyên Hồn lão tổ toàn thân thân rét run, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Đây là tu vi gì? Sao lại đáng sợ như vậy?
Phành...
Huyết vụ nổ tung, tên lão tổ Nguyên Hồn tầng bốn của Thích gia ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có đã bị thanh niên tóc lam yêu dị một chưởng đánh thành bã vụn. Một khắc sau, tên thanh niên tóc lam yêu dị đã bắt lấy tên tu sĩ Trúc Cơ tầng một này, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.
Đám tu sĩ xung quanh đều yên tĩnh, đây là thực lực gì? Một chưởng đập chết Nguyên Hồn tầng bốn, quả thật là...
Ngay cả tên tu sĩ Hư Thần cảnh duy nhất ở đây cũng tái mặt, hắn khẳng định nếu mình đối mặt với thanh niên tóc lam kia, e rằng cũng chỉ có một con đường chết.
Trên Cực Dạ đại lục này có tồn tại người đáng sợ như thế, vậy mà bọn họ họ đều không hề hay biết gì.
...
Địch Cửu đoán được sau khi hắn giết tên tu sĩ Hải Minh sẽ bị người của Thích gia phát hiện, hắn cũng không hề để ý. Chỉ là mấy tên tu sĩ Hải Minh mà cũng ngăn hắn trong đại điện suốt một ngày, hắn không giết người thì bọn chúng còn tưởng rằng mình dễ ức hiếp. Một cái Hải Minh cũng nghĩ rằng mình sánh ngang với Thích Gia Thương Lâu.
Vừa bước vào Thiên Mạc vặn vẹo, Địch Cửu đột nhiên cảm thấy thân thể mình không còn do bản thân khống chế nữa, tựa như bị cuốn vào một vòng xoáy ly tâm vận chuyển cực hạn. Hắn không ngừng bị cuốn đi, không ngừng xoay tròn trong không gian này. Mỗi lần hắn cảm thấy mình sắp ngã xuống, bị đập nát bấy thì lại có một không gian khác cuốn hắn đi.
Không biết bao lâu trôi qua, Địch Cửu ngã xuống một bãi cát, phía sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn, nhưng Địch Cửu lại mừng rỡ bò dậy.
Hắn cảm thấy linh khí nồng đậm tới cực hạn, loại linh khí này so với linh thạch mà hắn chất đống lại còn phong phú hơn...
Không đúng, Địch Cửu rất nhanh liền cảm thấy lúc tu luyện linh khí ở nơi này, dường như thiếu khuyết một loại cảm giác được thiên địa tán đồng. Cho dù linh khí sung túc thì cũng không thể tu luyện.
Lý giải về tu đạo của Địch Cửu tuyệt đối vượt qua đại đa số tu sĩ. Hắn rất nhanh liền hiểu rõ đạo lý: nơi này thiếu khuyết một loại quy tắc thiên địa.
Chỉ có linh khí mà không có quy tắc thì cũng không thể tu luyện.
Trong lòng Địch Cửu không khỏi cảm thấy thất vọng, hắn biết viên đá màu xám trong thức hải của hắn ẩn chứa một đạo thiểm điện màu vàng có khí tức quy tắc cực kỳ cường đại.
Lúc Địch Cửu tu luyện đã từng thử câu thông với viên đá xám này, quả nhiên, sau khi bị loại quy tắc này ảnh hưởng, linh khí lúc đầu không thể hấp thu đều chuyển đổi thành thực lực chân nguyên.
Địch Cửu mừng rỡ đình chỉ tu luyện, hắn đến Thiên Mạc không chỉ thuần túy vì tu luyện. Lấy thực lực của hắn hiện nay, không cần thiết phải ở trong này tu luyện đến cảnh giới gì đó rồi mới ra ngoài tìm kiếm đồ vật.
Muốn tìm bảo vật ở một nơi mới đến, nhất định phải tranh thủ thật sớm, chậm thì chỉ uống được canh thừa mà thôi.
Tại Thiên Mạc, Địch Cửu không hề cố kỵ chút nào, bắt đầu thi triển Thần Niệm Độn. Sau khi học được Thần Niệm Độn, hắn chỉ thi triển một lần rồi không dám tiếp tục sử dụng nữa, bây giờ có điều kiện, tất nhiên phải luyện tập thật tốt.
Lúc thi triển Thần Niệm Độn, thần niệm của Địch Cửu sẽ mở rộng đến cực hạn nhất. Đồ vật trong phạm vi thần niệm cũng có thể quan sát rõ ràng.
Làm như vậy thì hắn có thể luyện tập Thần Niệm Độn, đồng thời phát tài bên trong Thiên Mạc này, khuyết điểm duy nhất là hơi mệt mỏi một chút.
-----------------------
CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ ĐẨY KIM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CÙNG ĐỌC.