Chương : 140
Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
--------------------------
Hơn mười vạn linh thạch thượng phẩm được Địch Cửu chất đống bên người linh khí xung quanh cũng quay cuồng bị Địch Cửu hấp thu lại. Tinh Không Mạch của Địch Cửu càng lúc càng rõ ràng, linh khí bên trong Tinh Không Mạch không ngừng được chuyển hóa thành chân nguyên, tu vi của Địch Cửu cũng bay lên nhanh chóng.
Ngay lúc ngân hà đầu tiên bắt đầu hình thành thành một cái bóng mơ hồ bên trong tinh không thì mười vạn linh thạch thượng phẩm bên cạnh Địch Cửu cũng giống như bị nghiền nát toàn bộ đều biến thành bụi phấn, chúng toát ra linh khí càng nồng đậm hơn lúc nãy, sau đó toàn bộ bị Địch Cửu cuốn vào bên trong Tinh Không Mạch.
Chân nguyên hùng hậu cuối cùng cũng phá tan tầng chướng ngại cuối cùng, thực lực của Địch Cửu lại bắt đầu tăng nhanh thêm lần nữa.
Cái bóng mơ hồ của ngân hà bên trong Tinh Không Mạch cũng càng lúc càng thêm rõ ràng, bên trong ngân hà cũng xuất hiện những chấm nhỏ màu vàng kim. Địch Cửu đứng lên, đánh mạnh một quyền ra ngoài.
Chân nguyên cuồng bạo vô cùng vô tận bị một quyền đó của Địch Cửu oanh ra ngoài, đùng một cái nổ vang, nổ ra một cái khe rãnh hơn mười trượng từ sâu bên trong động phủ kéo dài ra ngoài.
Tâm trạng Địch Cửu vô cùng sôi sục, nhìn cái khe rãnh bị một quyền của hắn oanh ra kia, cảm giác như vừa mới đánh bay tất cả mọi uất ức buồn rầu đi ra ngoài vậy.
Cuối cùng thì hắn cũng đã bước vào Kim Đan Kỳ rồi. Nhưng mà sau khi hắn bước vào Kim Đan Kỳ thì bên trong cơ thể của hắn cũng không có hình thành kim đan chân chính, chỉ là ở bên trong tinh không hư ảo kia xuất hiện thêm một cái ngân hà, mà bên trong ngân hà lại có thêm một đốm nhỏ màu vàng kim.
Địch Cửu thử thi triển thử Thần Niệm Độn Thuật một chút, sau khi bước vào Kim Đan hắn vẫn chưa bắt đầu cô đọng lại thần niệm, nhưng mà một lần Thần Niệm Độn Thuật này lại có thể chạy trốn ra xa hơn một cây số.
Với thực lực bây giờ, ít nhất ở Cực Dạ đại lục, không cần sợ chạy không lại người ta rồi.
Địch Cửu vô cùng vừa lòng lấy ra thông tin châu, hắn tính gửi cho Thụ Đệ một tin tức, để xem nhóc đó bây giờ đang ở chỗ nào rồi.
Vừa mới lấy thông tin châu ra Địch Cửu đã nhìn thấy bảy tám cái tin tức, toàn bộ đều là do Thụ Đệ gửi. Mấy tin tức đầu đều có thể cảm nhận được sự hưng phấn vui vẻ của nhóc đó, nó nói là phát hiện được một bảo bối tốt, bảo hắn nhanh chạy qua đây xem.
Nhưng mà tới hai tin tức cuối cùng thì đổi thành tin tức xin giúp đỡ, Thụ Đệ vô cùng thê thảm khóc lóc lăn lộn nói có người muốn giết chết nhóc, kêu hắn nhanh chạy lại đây cứu cái mạng nhỏ của nhóc đi.
Sau khi Địch Cửu xem tới hai tin tức sau trong lòng liền giận dữ vô cùng, hắn không chút do dự lấy ra phi thuyền chạy về phía vị trí của Thụ Đệ.
Bên trong Thiên Mạc không thể nào dùng pháp bảo phi hành được, bởi vì không gian bên trong nó vô cùng bất ổn, có rất nhiều lốc xoáy không gian và khe nứt, nếu như lỡ chạy lầm vào thì chính là thập tử vô sinh. Lúc trước ở trong Chiểu Hải rừng rậm cũng từng gặp phải tình huống này một lần rồi, lần đó toàn là nhờ vào Thụ Đệ mới có thể may mắn thoát khỏi.
Nhưng mà bây giờ lại không có Thụ Đệ ở đây Địch Cửu vẫn muốn làm như vậy. Hắn không chỉ lấy ra phi thuyền mà còn cho phi thuyền chạy với tốc độ nhanh nhất nữa. Chỉ là trong lúc bay trong Thiên Mạc thì thần niệm của Địch Cửu vẫn luôn chặt chẽ giám sát không gian xung quanh.
Phi thuyền chỉ mới bay không tới nửa nén hương thì thần niệm của Địch Cửu đã cảm nhận được một loại dao động của pháp tắc.
Cho dù bây giờ hắn vẫn không thể hiểu rõ những pháp tắc, cũng không thể biết được nó là pháp tắc gì nhưng mà có lẽ là được cục đá màu xám có tia chớp màu vàng kim kia ảnh hưởng, cộng thêm mấy tháng ròng rã ngộ pháp tắc trong Thế Giới Thư, cho nên loại dao động pháp tắc này vừa mới xuất hiện đã bị Địch Cửu phát hiện ra ngay.
Mặc kệ nó là pháp tắc gì, Địch Cửu lập tức liền khống chế phi thuyền né nó đi.
Quả nhiên, sau khi phi thuyền của hắn né qua đạo dao động pháp tắc đó thì không xảy ra chuyện gì nữa.
Sau khi biết được chỉ cần né mấy cái pháp tắc kia thì sẽ không có việc gì thì tốc độ phi thuyền của Địch Cửu càng tăng lên thêm.
Một ngày sau, phi thuyền của Địch Cửu đã dừng ở bên ngoài sơn cốc. Bên ngoài sơn cốc đã đứng đầy người, nhưng mà Địch Cửu vẫn không nhìn thấy Thụ Đệ đâu.
Ngược lại, hắn lại nhìn thấy một người quen, Tần Âm.
Lúc này Tần Âm đang đứng phái sau một tu sĩ Kim Đan kỳ tầng ba, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng. Thần niệm của Địch Cửu thoáng đảo qua một cái, chỉ biết được trên người nàng đã bị người ta hạ cấm chế, hơn nữa cấm chế này mới hạ cách đây không lâu, chắc là chỉ mới vài canh giờ trước mà thôi.
Địch Cửu không để ý đến Tần Âm nữa, ánh mắt lướt qua đám người đứng ở cửa sơn cốc, trọng giọng nói tràn ngập sự bá đạo:
- Tiểu thụ nhân sủng vật của ta biến mất ở chỗ này, là tên nào dám đụng vào đồ của ta?
Không một ai trả lời Địch Cửu cả, vừa nhìn liền biết Địch Cửu không phải hạng tu sĩ bình thường, tu sĩ có thể điều khiển phi thuyền phi hành ở chỗ này mà bình thường mới là lạ đó.
Huống chi chỗ này cũng chả ai quen biết Địch Cửu, đương nhiên là sẽ không có ai chỉ chổ tiểu thụ nhân cho hắn rồi.
- Đại ca, ta biết tiểu thụ nhân ở chỗ nào....
Tần Âm giống như là người chết đuối vớ được cọc gỗ vậy, nhanh chóng nhảy ra nói.
- Ngươi muốn chết!
Tên tu sĩ Kim Đan tầng ba đã hạ cấm chế cho Tần Âm vỗ một chưởng về phía nàng.
Địch Cửu không đợi gã đó chạm tới Tần Âm đã đạp ngay một cước ra, chân nguyên cuồng bạo đi theo một cước này của Địch Cửu mà bao bọc lại toàn bộ không gian xung quanh tu sĩ Kim Đan, gã ngay lập tức cảm giác được không gian xung quanh trở nên trì trệ rất nhiều.
Chỉ vừa mới bắt đầu ra tay như vậy thôi nhưng gã tu sĩ Kim Đan cũng đã biết không xong rồi, Địch Cửu thật sự là mạnh hơn gã rất nhiều. Gã cũng không kịp suy nghĩ lại xem vì sao ở trong Thiên Mạc này còn có người có thể mạnh hơn gã nhiều như vậy nữa,lúc này gã đang điên cuồng điều động chân nguyên thậm chỉ còn bắt đầu thiêu đốt chân nguyên của bản thân.
Thình thịch! Răng rắc.
Ngay lúc một cước này sắp sửa đến nơi thì gã cũng đã kịp thoát khỏi trói buộc của chân nguyên cường đại rồi.
Chỉ là tốc độ cũng bị tạm dừng một lát cho nên một cánh tay của gã đã bị một cước kia của Địch Cửu đá nát.
- Đạo hữu làm vậy là có ý gì?
- Có ý tứ gì hả? Chẳng lẽ người không biết nàng ta là bằng hữu của ta sao? Ta mới muốn hỏi ngược lại ngươi làm vậy là có ý gì đó?
Địch Cửu giơ tay lên, một thanh trường đao liền xuất hiện trên tay hắn.
Địch Cửu có ấn tượng không tệ với Tần Âm nên vốn cũng đã muốn ra tay cứu nàng, chỉ là chuyện của nàng ta đương nhiên sẽ xếp sau chuyện của Thụ Đệ. Bây giờ lại không ai chịu nói cho hắn biêt Thụ Đệ ở chỗ nào hết, chi có mình Tần Âm chịu nói ra, cho nên hắn đương nhiên sẽ cứu nàng rồi.
Tên tu sĩ Kim Đan tầng ba kia giật mình, lúc nãy Địch Cửu vẫn chưa sử dụng pháp bảo đã mém xíu nữa đạp chết gã rồi, bây giờ Địch Cửu lại lấy trường đao ra nữa, nếu như lại tiếp tục đánh nhau gã cũng không dám tưởng tượng đến kết cục của mình sẽ thảm tới cỡ nào nữa.
- Thì ra là vậy, nếu như đã vậy thì quên đi.
Trong lòng gã đã có chút sợ sệt nên khi nói chuyện, giọng điệu cũng không tự giác được mà yếu hơn lúc nãy nhiều.
- Ha hả, nói vậy liền quên đi hả, mặt của ngươi còn bự hơn cả cái đít heo nữa ha.
Trường đao trong tay của Địch Cửu động một cái, tuy rằng chưa trực tiếp ra tay nhưng từng đạo đao khí cũng đã bắt đầu tràn ra ngoài.
Tu sĩ Kim Đan kia rùng mình một cái, nhanh chóng nói:
- Đạo hữu, ta là người của Đoạn Không Đảo, nếu ngươi dám làm gì ta, Đoạn Không Đảo nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu.
Địch Cửu cười ha ha:
- Đoạn Không Đảo là chỗ nào này? Bổn đại gia chưa bao giờ nghe nói tới.
Tần Âm đứng ở phía sau Địch Cửu cẩn thận lên tiếng:
- Đoạn Không Đảo không phải là tông môn ở Cực Dạ đại lục, họ là đến từ đại lục khác.
Nếu như là tông môn ở Cực Dạ đại lục thì cho dù lá gan có lớn cỡ nào cũng không dám bắt nàng một cách trắng trọn lộ liễu như vậy được.
- Ồ, ra vậy....
Địch Cửu hiểu ra.
Tên tu sĩ Kim Đan tự xưng là người của Đoạn Không Đảo này cảm thấy Địch Cửu không có sát ý nữa, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi, ngay lúc tính tìm có chạy khỏi chỗ này thì đột nhiên một đạo ánh đao hóa thành bức màn đổ ập xuống.
Gã vốn đã bị thương từ trước cộng thêm một đao đột ngột này nữa khiến cho gã ngây người quên cả né tránh. Chờ tới lúc phản ứng lại thì đao thế của bức màn đao kia đã khóa chặt thân mình gã lại rồi.
- Ngươi không thể giết ta......
Tên tu sĩ Kim Đan này điên cuồng kêu, cùng lúc đó thân thể cũng bắt đầu vặn vẹo muốn né tránh một đao kia của Địch Cửu.
Sau khi Địch Cửu bổ xuống một đao này liền cảm nhận được một loại ý cảnh hoàn toàn mới. Hơn nửa năm miệt mài nghiên cứu các loại pháp tắc của thiên địa, tuy rằng hắn chưa từng hiểu nhưng lại gặp được rất nhiều loại pháp tắc khác nhau. Mà một đao mới bổ ra khi nãy hình như có chút tương tự với một loại pháp tắc, giống như là........
Đúng rồi! Địch Cửu đột nhiên nhớ ra, một đao này rất giống như lúc hắn vào Thiên Mạc. Gơn sóng vô cùng vô tận từ trên cao đổ ập xuống, cuối cùng hình thành cửa vào của Thiên Mạc.
Mà một đao khi nãy hắn bổ ra chính là bức màn đao vô cùng vô tận hình thành một cơn thác đao.
Màn đao như thác nước đổ ập xuống, hàng tỉ màn sáng trút xuống hình thành một thế giới riêng của màn đao.
“Thiên Cổ Trường Như Bạch Luyện Phi.
Nhất Diều Giới Phá Thanh Sơn Sắc”
( 2 câu trong bài “Thác Lư Sơn” của Từ Tử Nhưng)
Không gì hơn cái này, những từ này chính là miêu tả rõ nhất một đao kia.
Phốc!
Tên tu sĩ Kim Đan tầng ba tự xưng là người của Đoạn Không Đảo kia bị một đao đó chém thành hai nửa.
Địch Cửu lại nắm chặt trường đao nhắm mắt trầm tư, giờ phút này xung quanh hắn không còn bất kỳ âm thanh nào cả. Mọi người vừa nhìn đã biết, Địch Cửu là đang ngộ đạo.
Tùy tiện đánh một cái cũng có thể ngộ đạo, hơn nữa dùng một đao đã có thể chém rụng một tu sĩ Kim Đan tầng ba, loại người lợi hại như vậy thì không ai dám đi lên chọc cả. Hoặc ít ra là ở bên trong Thiên Mạc này không ai dám đi chọc hắn.
Tần Âm sợ đến ngây người mà nhìn Địch Cửu, nếu như không phải bởi vì quá tuyệt vọng nàng sẽ tuyệt đối không đi cầ xin sự giúp đỡ của tên gia hỏa dám đùa giỡn với nàng lúc trước đâu. Hơn nửa nhân phẩm của Địch Cửu cũng rất kém, ngay cả ngọc bài thứ tự của tán tu mà cũng cướp nữa mà. Lúc trước nàng cảm thấy Địch Cửu rất mạnh nhưng mà bây giờ xem ra lúc trước nàng cũng chưa thật sự biết được con người thật của hắn rồi.
Chẳng trách hắn lại dám đồi đầu với Thương Lâu Thích Gia, hắn đúng là có tư cách đó.
Qua hơn mười tức sau, Địch Cửu mở to mắt, trong lòng hắn đã có quyết định, một đao kia sẽ gọi là Thiên Mạc Đao, nó là đao thứ sáu của hắn.
-----------------------
CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ ĐẨY KIM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CÙNG ĐỌC.
--------------------------
Hơn mười vạn linh thạch thượng phẩm được Địch Cửu chất đống bên người linh khí xung quanh cũng quay cuồng bị Địch Cửu hấp thu lại. Tinh Không Mạch của Địch Cửu càng lúc càng rõ ràng, linh khí bên trong Tinh Không Mạch không ngừng được chuyển hóa thành chân nguyên, tu vi của Địch Cửu cũng bay lên nhanh chóng.
Ngay lúc ngân hà đầu tiên bắt đầu hình thành thành một cái bóng mơ hồ bên trong tinh không thì mười vạn linh thạch thượng phẩm bên cạnh Địch Cửu cũng giống như bị nghiền nát toàn bộ đều biến thành bụi phấn, chúng toát ra linh khí càng nồng đậm hơn lúc nãy, sau đó toàn bộ bị Địch Cửu cuốn vào bên trong Tinh Không Mạch.
Chân nguyên hùng hậu cuối cùng cũng phá tan tầng chướng ngại cuối cùng, thực lực của Địch Cửu lại bắt đầu tăng nhanh thêm lần nữa.
Cái bóng mơ hồ của ngân hà bên trong Tinh Không Mạch cũng càng lúc càng thêm rõ ràng, bên trong ngân hà cũng xuất hiện những chấm nhỏ màu vàng kim. Địch Cửu đứng lên, đánh mạnh một quyền ra ngoài.
Chân nguyên cuồng bạo vô cùng vô tận bị một quyền đó của Địch Cửu oanh ra ngoài, đùng một cái nổ vang, nổ ra một cái khe rãnh hơn mười trượng từ sâu bên trong động phủ kéo dài ra ngoài.
Tâm trạng Địch Cửu vô cùng sôi sục, nhìn cái khe rãnh bị một quyền của hắn oanh ra kia, cảm giác như vừa mới đánh bay tất cả mọi uất ức buồn rầu đi ra ngoài vậy.
Cuối cùng thì hắn cũng đã bước vào Kim Đan Kỳ rồi. Nhưng mà sau khi hắn bước vào Kim Đan Kỳ thì bên trong cơ thể của hắn cũng không có hình thành kim đan chân chính, chỉ là ở bên trong tinh không hư ảo kia xuất hiện thêm một cái ngân hà, mà bên trong ngân hà lại có thêm một đốm nhỏ màu vàng kim.
Địch Cửu thử thi triển thử Thần Niệm Độn Thuật một chút, sau khi bước vào Kim Đan hắn vẫn chưa bắt đầu cô đọng lại thần niệm, nhưng mà một lần Thần Niệm Độn Thuật này lại có thể chạy trốn ra xa hơn một cây số.
Với thực lực bây giờ, ít nhất ở Cực Dạ đại lục, không cần sợ chạy không lại người ta rồi.
Địch Cửu vô cùng vừa lòng lấy ra thông tin châu, hắn tính gửi cho Thụ Đệ một tin tức, để xem nhóc đó bây giờ đang ở chỗ nào rồi.
Vừa mới lấy thông tin châu ra Địch Cửu đã nhìn thấy bảy tám cái tin tức, toàn bộ đều là do Thụ Đệ gửi. Mấy tin tức đầu đều có thể cảm nhận được sự hưng phấn vui vẻ của nhóc đó, nó nói là phát hiện được một bảo bối tốt, bảo hắn nhanh chạy qua đây xem.
Nhưng mà tới hai tin tức cuối cùng thì đổi thành tin tức xin giúp đỡ, Thụ Đệ vô cùng thê thảm khóc lóc lăn lộn nói có người muốn giết chết nhóc, kêu hắn nhanh chạy lại đây cứu cái mạng nhỏ của nhóc đi.
Sau khi Địch Cửu xem tới hai tin tức sau trong lòng liền giận dữ vô cùng, hắn không chút do dự lấy ra phi thuyền chạy về phía vị trí của Thụ Đệ.
Bên trong Thiên Mạc không thể nào dùng pháp bảo phi hành được, bởi vì không gian bên trong nó vô cùng bất ổn, có rất nhiều lốc xoáy không gian và khe nứt, nếu như lỡ chạy lầm vào thì chính là thập tử vô sinh. Lúc trước ở trong Chiểu Hải rừng rậm cũng từng gặp phải tình huống này một lần rồi, lần đó toàn là nhờ vào Thụ Đệ mới có thể may mắn thoát khỏi.
Nhưng mà bây giờ lại không có Thụ Đệ ở đây Địch Cửu vẫn muốn làm như vậy. Hắn không chỉ lấy ra phi thuyền mà còn cho phi thuyền chạy với tốc độ nhanh nhất nữa. Chỉ là trong lúc bay trong Thiên Mạc thì thần niệm của Địch Cửu vẫn luôn chặt chẽ giám sát không gian xung quanh.
Phi thuyền chỉ mới bay không tới nửa nén hương thì thần niệm của Địch Cửu đã cảm nhận được một loại dao động của pháp tắc.
Cho dù bây giờ hắn vẫn không thể hiểu rõ những pháp tắc, cũng không thể biết được nó là pháp tắc gì nhưng mà có lẽ là được cục đá màu xám có tia chớp màu vàng kim kia ảnh hưởng, cộng thêm mấy tháng ròng rã ngộ pháp tắc trong Thế Giới Thư, cho nên loại dao động pháp tắc này vừa mới xuất hiện đã bị Địch Cửu phát hiện ra ngay.
Mặc kệ nó là pháp tắc gì, Địch Cửu lập tức liền khống chế phi thuyền né nó đi.
Quả nhiên, sau khi phi thuyền của hắn né qua đạo dao động pháp tắc đó thì không xảy ra chuyện gì nữa.
Sau khi biết được chỉ cần né mấy cái pháp tắc kia thì sẽ không có việc gì thì tốc độ phi thuyền của Địch Cửu càng tăng lên thêm.
Một ngày sau, phi thuyền của Địch Cửu đã dừng ở bên ngoài sơn cốc. Bên ngoài sơn cốc đã đứng đầy người, nhưng mà Địch Cửu vẫn không nhìn thấy Thụ Đệ đâu.
Ngược lại, hắn lại nhìn thấy một người quen, Tần Âm.
Lúc này Tần Âm đang đứng phái sau một tu sĩ Kim Đan kỳ tầng ba, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng. Thần niệm của Địch Cửu thoáng đảo qua một cái, chỉ biết được trên người nàng đã bị người ta hạ cấm chế, hơn nữa cấm chế này mới hạ cách đây không lâu, chắc là chỉ mới vài canh giờ trước mà thôi.
Địch Cửu không để ý đến Tần Âm nữa, ánh mắt lướt qua đám người đứng ở cửa sơn cốc, trọng giọng nói tràn ngập sự bá đạo:
- Tiểu thụ nhân sủng vật của ta biến mất ở chỗ này, là tên nào dám đụng vào đồ của ta?
Không một ai trả lời Địch Cửu cả, vừa nhìn liền biết Địch Cửu không phải hạng tu sĩ bình thường, tu sĩ có thể điều khiển phi thuyền phi hành ở chỗ này mà bình thường mới là lạ đó.
Huống chi chỗ này cũng chả ai quen biết Địch Cửu, đương nhiên là sẽ không có ai chỉ chổ tiểu thụ nhân cho hắn rồi.
- Đại ca, ta biết tiểu thụ nhân ở chỗ nào....
Tần Âm giống như là người chết đuối vớ được cọc gỗ vậy, nhanh chóng nhảy ra nói.
- Ngươi muốn chết!
Tên tu sĩ Kim Đan tầng ba đã hạ cấm chế cho Tần Âm vỗ một chưởng về phía nàng.
Địch Cửu không đợi gã đó chạm tới Tần Âm đã đạp ngay một cước ra, chân nguyên cuồng bạo đi theo một cước này của Địch Cửu mà bao bọc lại toàn bộ không gian xung quanh tu sĩ Kim Đan, gã ngay lập tức cảm giác được không gian xung quanh trở nên trì trệ rất nhiều.
Chỉ vừa mới bắt đầu ra tay như vậy thôi nhưng gã tu sĩ Kim Đan cũng đã biết không xong rồi, Địch Cửu thật sự là mạnh hơn gã rất nhiều. Gã cũng không kịp suy nghĩ lại xem vì sao ở trong Thiên Mạc này còn có người có thể mạnh hơn gã nhiều như vậy nữa,lúc này gã đang điên cuồng điều động chân nguyên thậm chỉ còn bắt đầu thiêu đốt chân nguyên của bản thân.
Thình thịch! Răng rắc.
Ngay lúc một cước này sắp sửa đến nơi thì gã cũng đã kịp thoát khỏi trói buộc của chân nguyên cường đại rồi.
Chỉ là tốc độ cũng bị tạm dừng một lát cho nên một cánh tay của gã đã bị một cước kia của Địch Cửu đá nát.
- Đạo hữu làm vậy là có ý gì?
- Có ý tứ gì hả? Chẳng lẽ người không biết nàng ta là bằng hữu của ta sao? Ta mới muốn hỏi ngược lại ngươi làm vậy là có ý gì đó?
Địch Cửu giơ tay lên, một thanh trường đao liền xuất hiện trên tay hắn.
Địch Cửu có ấn tượng không tệ với Tần Âm nên vốn cũng đã muốn ra tay cứu nàng, chỉ là chuyện của nàng ta đương nhiên sẽ xếp sau chuyện của Thụ Đệ. Bây giờ lại không ai chịu nói cho hắn biêt Thụ Đệ ở chỗ nào hết, chi có mình Tần Âm chịu nói ra, cho nên hắn đương nhiên sẽ cứu nàng rồi.
Tên tu sĩ Kim Đan tầng ba kia giật mình, lúc nãy Địch Cửu vẫn chưa sử dụng pháp bảo đã mém xíu nữa đạp chết gã rồi, bây giờ Địch Cửu lại lấy trường đao ra nữa, nếu như lại tiếp tục đánh nhau gã cũng không dám tưởng tượng đến kết cục của mình sẽ thảm tới cỡ nào nữa.
- Thì ra là vậy, nếu như đã vậy thì quên đi.
Trong lòng gã đã có chút sợ sệt nên khi nói chuyện, giọng điệu cũng không tự giác được mà yếu hơn lúc nãy nhiều.
- Ha hả, nói vậy liền quên đi hả, mặt của ngươi còn bự hơn cả cái đít heo nữa ha.
Trường đao trong tay của Địch Cửu động một cái, tuy rằng chưa trực tiếp ra tay nhưng từng đạo đao khí cũng đã bắt đầu tràn ra ngoài.
Tu sĩ Kim Đan kia rùng mình một cái, nhanh chóng nói:
- Đạo hữu, ta là người của Đoạn Không Đảo, nếu ngươi dám làm gì ta, Đoạn Không Đảo nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu.
Địch Cửu cười ha ha:
- Đoạn Không Đảo là chỗ nào này? Bổn đại gia chưa bao giờ nghe nói tới.
Tần Âm đứng ở phía sau Địch Cửu cẩn thận lên tiếng:
- Đoạn Không Đảo không phải là tông môn ở Cực Dạ đại lục, họ là đến từ đại lục khác.
Nếu như là tông môn ở Cực Dạ đại lục thì cho dù lá gan có lớn cỡ nào cũng không dám bắt nàng một cách trắng trọn lộ liễu như vậy được.
- Ồ, ra vậy....
Địch Cửu hiểu ra.
Tên tu sĩ Kim Đan tự xưng là người của Đoạn Không Đảo này cảm thấy Địch Cửu không có sát ý nữa, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi, ngay lúc tính tìm có chạy khỏi chỗ này thì đột nhiên một đạo ánh đao hóa thành bức màn đổ ập xuống.
Gã vốn đã bị thương từ trước cộng thêm một đao đột ngột này nữa khiến cho gã ngây người quên cả né tránh. Chờ tới lúc phản ứng lại thì đao thế của bức màn đao kia đã khóa chặt thân mình gã lại rồi.
- Ngươi không thể giết ta......
Tên tu sĩ Kim Đan này điên cuồng kêu, cùng lúc đó thân thể cũng bắt đầu vặn vẹo muốn né tránh một đao kia của Địch Cửu.
Sau khi Địch Cửu bổ xuống một đao này liền cảm nhận được một loại ý cảnh hoàn toàn mới. Hơn nửa năm miệt mài nghiên cứu các loại pháp tắc của thiên địa, tuy rằng hắn chưa từng hiểu nhưng lại gặp được rất nhiều loại pháp tắc khác nhau. Mà một đao mới bổ ra khi nãy hình như có chút tương tự với một loại pháp tắc, giống như là........
Đúng rồi! Địch Cửu đột nhiên nhớ ra, một đao này rất giống như lúc hắn vào Thiên Mạc. Gơn sóng vô cùng vô tận từ trên cao đổ ập xuống, cuối cùng hình thành cửa vào của Thiên Mạc.
Mà một đao khi nãy hắn bổ ra chính là bức màn đao vô cùng vô tận hình thành một cơn thác đao.
Màn đao như thác nước đổ ập xuống, hàng tỉ màn sáng trút xuống hình thành một thế giới riêng của màn đao.
“Thiên Cổ Trường Như Bạch Luyện Phi.
Nhất Diều Giới Phá Thanh Sơn Sắc”
( 2 câu trong bài “Thác Lư Sơn” của Từ Tử Nhưng)
Không gì hơn cái này, những từ này chính là miêu tả rõ nhất một đao kia.
Phốc!
Tên tu sĩ Kim Đan tầng ba tự xưng là người của Đoạn Không Đảo kia bị một đao đó chém thành hai nửa.
Địch Cửu lại nắm chặt trường đao nhắm mắt trầm tư, giờ phút này xung quanh hắn không còn bất kỳ âm thanh nào cả. Mọi người vừa nhìn đã biết, Địch Cửu là đang ngộ đạo.
Tùy tiện đánh một cái cũng có thể ngộ đạo, hơn nữa dùng một đao đã có thể chém rụng một tu sĩ Kim Đan tầng ba, loại người lợi hại như vậy thì không ai dám đi lên chọc cả. Hoặc ít ra là ở bên trong Thiên Mạc này không ai dám đi chọc hắn.
Tần Âm sợ đến ngây người mà nhìn Địch Cửu, nếu như không phải bởi vì quá tuyệt vọng nàng sẽ tuyệt đối không đi cầ xin sự giúp đỡ của tên gia hỏa dám đùa giỡn với nàng lúc trước đâu. Hơn nửa nhân phẩm của Địch Cửu cũng rất kém, ngay cả ngọc bài thứ tự của tán tu mà cũng cướp nữa mà. Lúc trước nàng cảm thấy Địch Cửu rất mạnh nhưng mà bây giờ xem ra lúc trước nàng cũng chưa thật sự biết được con người thật của hắn rồi.
Chẳng trách hắn lại dám đồi đầu với Thương Lâu Thích Gia, hắn đúng là có tư cách đó.
Qua hơn mười tức sau, Địch Cửu mở to mắt, trong lòng hắn đã có quyết định, một đao kia sẽ gọi là Thiên Mạc Đao, nó là đao thứ sáu của hắn.
-----------------------
CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ ĐẨY KIM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CÙNG ĐỌC.