Chương : 142
Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
--------------------------
Địch Cửu cũng không thèm nhìn con bọ hung, ánh mắt của hắn luôn nhìn tên tu sĩ Kim Đan đang đứng bên cạnh Thụ Đệ, đó là một tên tu sĩ Kim Đan kỳ tầng bảy. Khí tức của cấm chế trên người Thụ Đệ rất giống với tên tu sĩ này, hiển nhiên nhóc là bị tên này bắt đi.
Ngay lúc Địch Cửu xuất hiện thì tên tu sĩ thuộc Thương Lâu Thích Gia cũng lùi về sau theo bản năng.
Lão tổ Nguyên Hồn của Thương Lâu Thích Gia từng nói qua, nếu như sau này có gặp được Địch Cửu mà tu vi của hắn đã đạt đến Kim Đan rồi thì nhất định phải né càng xa càng tốt.
Nhưng mà cho dù lão tổ Nguyên hồn không dặn dò trước thì bây giờ cậu cũng không dám chạy lên chọc Địch Cửu đâu. Địch Cửu từng cướp tổng bộ Thương Lâu Thích Gia ở Bắc Tích thành, có thể một mình giết mười chín tu sĩ Kim Đan, bây giờ cậu chỉ là một tu sĩ Kim Đan tầng năm mà thôi, hoàn toàn không đủ nhét kẽ răng Địch Cửu nữa đó.
- Cái cây này là của ngươi?
Tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy bắt đi Thụ Đệ nhìn chằm chằm Địch Cửu hỏi.
Nếu như không phải y thấy được tu sĩ Kim Đan của Thương Lâu Thích Gia sau khi gặp được Địch Cửu đột nhiên lùi lại vài bước thì y còn lười không thèm nhìn tới Địch Cửu nữa là. Mở miệng hỏi Địch Cửu như vậy chứng tỏ y chả sợ gì hắn. Muốn đi vào Thiên Mạc thì phải chịu hạn chế về độ tuổi, những người có thể ở trong vòng một trăm tuổi tu luyện đến Kim Đan tầng bảy như y là vô cùng hiếm có.
Cho dù Địch Cửu có ẩn nấp tu vi thì nhiều lắm cũng chỉ là một tên Kim Đan tầng chín mà thôi. Mà một tên Kim Đan tầng chín có khả năng áp chế được y dễ dàng chứ muốn giết chết y thì cũng không phải đơn giản như vậy. Huống chi nơi này còn có thêm năm người nữa, y cũng không tin sáu người bọn họ còn không làm chết được một tên Kim Đan tầng chín.
Địch Cửu cười ha hả không nói tiếng nào, trường đao trong tay đã bắt đầu cuồn cuộn nổi lên từng đạo lốc xoáy đánh về phía tên Kim Đan tầng bảy này.
Tiểu thụ nhân của hắn bị người ta chém đứt một cái tay rồi, còn nói chuyện làm cái khỉ gì nữa.
Thấy Địch Cửu không nói tiếng nào đã bắt đầu ra tay đánh nhau, tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy hừ lạnh một tiếng, y không thèm lùi về phí sau mà ngược lại còn bước lên trước một bước tế xuất ra một cái Ly Thương Ấn.
Ly Thương Ấn vừa ra liền hóa thành một ngọn núi lớn, ầm ầm rớt xuống chắn hết tất cả đao khí của Địch Cửu đánh tan toàn bộ lốc xoáy kia.
Nếu như đổi thành mấy tu sĩ khác chỉ sợ là phải né tránh đi đầu mũi nhọn này rồi. Nhưng mà Địch Cửu cũng lại giống như tên kia, không thèm lùi mà lại bước lên thêm một bước, giơ tay đánh ra một quyền. Đao khí lốc xoáy vừa rồi hắn cũng chỉ muốn thử xem đối phương lợi hại ra sao thôi, nếu như đã thử được sâu cạn thì Địch Cửu cần gì phải lùi về sau né tránh nữa chứ.
Quyền ảnh hóa thành một ngọn núi lớn gần như ngưng thực bay nhanh ra ngoài, đụng mạnh vào Ly Thương Ấn của tên tu sĩ kia.
Oanh!
Chân nguyên cuồng bao nổ tung, tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy này cảm giác như ai đó nện một búa thật mạnh lên ngực vậy, y nhịn không được phải há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Y đoán chắc bản thân không phải là đối thủ của Địch Cửu rồi, nghĩ như vậy, y cũng không muốn tiếp tục đánh nhau nữa mà là thu hồi Ly Thương Ấn của mình lại, lùi về phía sau.
Nhưng mà y chưa kịp lui ra ngoài thì đã kinh hãi phát hiện ra một quyền của Địch Cửu không phải chỉ có một ngọn núi mà thôi, ngọn núi thứ hai đã chuẩn bị đánh tới nơi rồi.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, y làm gì dám lùi lại nữa, điên cuồng thiêu đốt chân nguyên tế xuất ra Ly Thương Ấn một lần nữa.
Oanh!
Lần đụng thứ hai này còn mạnh mẽ hơn lần đầu nữa. Lại tếp tục trả giá bằng một ngụm máu tươi, cuối cùng thì tu sĩ Kim Đan tầng bảy cũng nổ bay được ngọn núi thứ hai của Địch Cửu.
Nhưng mà rất nhanh sau đó y liền bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, nếu như có thể cho y một chút thời gian, y nhất định cũng có thể làm nổ bay ngọn núi thứ ba kia.
Chỉ tiếc là không ai cho hắn thêm thời gian cả. Y đã bắt đầu hối hận rồi, nếu như y không nói bậy nói bạ với Địch Cửu thì cũng đâu cần thua nhanh như vậy. Chỉ cần hắn có thể cản lại Địch Cửu một chút thôi thì sẽ được những người khác giúp đỡ rồi.
Mà ngay lúc ngọn núi thứ ba mang theo hơi thở tử vong bao trùm xung quanh tu sĩ Kim Đan tầng bảy này thì y đột nhiên nghe được Địch Cửu nói:
- Một quyền này của ta nhiều nhất cũng chỉ có ba ngọn núi mà thôi, đáng tiếc ngươi cũng chỉ chặn được hai ngọn........
Nghe thấy Địch Cửu nói như vậy, trong mắt tu sĩ Kim Đan đã tràn ngập hối hận. Nếu như y biết trước chỉ có ba ngọn núi, vậy y nhất định sẽ không bước lên trước một bước, chỉ cần hắn đứng yên thì nhất định có thể cản được cả ba ngọn núi này. Y còn chưa xuất ra tuyệt chiêu của bản thân thì đã phải chết rồi, y thật sự không cam lòng a.
- Nhưng mà một quyền này của ta sau khi mấy ngọn núi biến mất còn thêm cả sóng gió to lớn nữa, cho dù ngươi chắn được ngọn núi thứ ba thì cũng vô dụng thôi hà, ngươi dám ăn hiếp sủng vật của ta thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Câu nói tiếp theo của Địch Cửu làm cho tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy này chịu không được phải phun thêm một ngụm tươi nữa, cũng không biết là do bị ngọn núi kia đánh trúng hay là bị Địch Cửu chọc cho tức ói máu nữa.
Oanh!
Ngọn núi to lớn thứ ba trực tiếp nện lên người của tu Kim Đan tầng bảy.
Thình thịch!
Tên tu sĩ Kim Đan kia bị ngọn núi nện trúng, giống như một con diều bị đứt dây bay ra xa, chờ đến lúc rơi xuống đât thì đã không còn hơi thở nữa rồi.
Cuồng phong nổi giận liên miên không dứt, dưới núi không còn đường sống! Đây là miêu tả rõ nhất cho một quyền này của Địch Cửu.
Thụ Đệ dùng tốc độ cực nhanh chạy lại phía sau người Địch Cửu, đứng chung một chỗ với Tần Âm.
Năm tên tu sĩ Kim Đan còn lại đều hết hồn nhìn Địch Cửu, thật sự là đoán không ra thực lực thực sự của Địch Cửu, nhưng mà của thể dùng một quyền một đao đã giết chết một tu sĩ Kim Đan tầng bảy thì chỉ sợ là Kim Đan viên mãn hay là nửa bước Nguyên Hồn mới làm được. Cả quá trình diễn ra bọn họ hoàn toàn không có được cơ hội để ra tay giúp đỡ, mà người bị giết cũng không có cơ hội cầu cứu nữa.
Đặc biệt là lúc Địch Cửu đánh ra một quyền kia, cho dù bọn họ chỉ đứng ở bên ngoài xem thôi nhưng cũng đã có thể cảm nhận được hơi thở tử vong dày đặc bên trong nó rồi. Nếu như đổi thành bọn họ đối mặt chỉ sợ là thở cũng không nổi nữa.
Địch Cửu giơ tay lên lấy túi trữ vật của tên đã chết kia, sau đó lại ném một ngọn lửa, tên đó liền nhanh chóng trở về cát bụi.
Cấm chế trong túi trữ vật của tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy trong mắt Địch Cửu cũng chỉ trưng cho đẹp mà thôi, hắn dễ dàng mở ra túi trữ vật sau đó lấy cái tay bị chém rụng của Thụ Đệ ra quăng cho nhóc, lại giải cấm chế trên người của nhóc đi nói:
- Tự ráp lại đi.
- Chúc mừng đạo hữu tìm lại được sủng vật của mình, nơi này chắc chắn có chứa bí mật cực lớn, đạo hữu cũng đã giết chết Mi Táp coi như là đã báo được thù cho sủng vật rồi, không bằng cùng ở lại chỗ này liên thủ với chúng ta tìm kiếm bí mật nơi này một phen đi.
Sau khi một tên tu sĩ Kim Đan tầng khác nhìn thấy thủ đoạn lôi đình giết chết người đã ăn hiếp Thụ Đệ của Địch Cửu liền bước ra ôm quyền nói.
- Đại ca, mấy người bọn chúng đều muốn bắt đệ hết đó, mấy người đó còn nói ai chặt được tay của đệ trước thì đệ thuộc về người đó. Là do tên Mi Táp kia ra tay nhanh hơn thôi chứ nếu không có khi bọn họ chém đệ nát bét luôn rồi.
Thụ Đệ vừa mới ráp cái tay xong đã tức giận kể lễ với Địch Cửu.
Nhưng mà Địch Cửu lại không nói gì, tuy là hắn có thể dễ dàng giải quyết được một tên Kim Đan tầng bảy nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể giải quyết được luôn năm tên Kim Đan trung hậu kỳ này liên thủ.
Cho dù có thể giải quyết hết thì hắn cũng sẽ bị thương.
Chỗ này là một thánh địa tu luyện, thậm chí có khi còn có cả bảo vật cao cấp, người biết được chỗ này có không ít, cho dù không gian giảo trận bên ngoài có mạnh cỡ nào đi nữa thì cũng không chịu nổi sự công kích của nhiều người như vậy. Chỉ cần mấy người ơ bên ngoài liên thủ với nhau cùng tấn công đại trận bên ngoài kia thì sớm muộn gì nó cũng sẽ bị phá hủy mà thôi.
Nếu như đại trận đó bị hủy thì người có thể di vào trong này sẽ không phải chỉ có bọn họ nữa.
- Địch đạo hữu, mặc dù ta là người của Thương Lâu Thích Gia nhưng cũng không phải hoàn toàn bán mình cho bọn chúng. Ta không phải họ Thích hơn nữa lúc trước ta cũng không có ra tay với sủng vật của ngươi......
Thấy Địch Cửu không nói lời nào thì tên tu sĩ Kim Đan tầng năm của Thương Lâu Thích Gia chủ động đứng ra nói chuyện.
Địch Cửu nhìn tên tu sĩ của Thương Lâu Thích Gia:
- Đây là ngươi hi vọng ta không giết ngươi sao?
Nếu như hỏi ở Cực Dạ đại lục này hắn ghét thế lực nào nhất thì đó chính là Thương Lâu Thích Gia.
Mấy người khác đều ngạc nhiên nhìn tên tu sĩ của Thương Lâu Thích Gia này, trong lòng nghĩ thầm cho dù Địch Cửu lợi hại thì sao chứ, bọn họ có tới năm người, nếu như cùng nhau liên thủ lại cũng chưa chắc đã phải sợ Địch Cửu. Nhưng mà còn chưa kịp động thủ đánh nhau lại có người chạy ra xin tha thứ rồi.
Tên tu sĩ Thương Lâu Thích Gia này không giống với mấy người kia, hắn biết được lần Địch Cửu cướp tổng bộ Thương Lâu Thích Gia ở Bắc Tích Thành đã giết bao nhiêu tên tu sĩ Kim Đan rồi, mười chín người đó nha. Mặc kệ Địch Cửu là dùng cách gì để giết mấy người kia nhưng mà hôm này nếu như cậu không nói gì thì chắc chắn chỉ có một con đường chết mà thôi
Người này cắn răng lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Địch Cửu nói:
- Địch đạo hữu, chỗ ta có một cái ngọc giản ngươi có thể nhìn một chút. Nếu như ngươi đồng ý bỏ qua cho ta, ta sẽ cho ngươi thứ này luôn.
Thần niệm của Địch Cửu lướt qua ngọc giản này liền hiểu ra ý tứ của người này.
Cậu ta cũng không phải họ Thích mà là họ Trọng, gọi là Trọng Tuân, cũng coi như là một trong số rất ít các thành viên trung tâm khác họ của Thích gia. Lúc trước lão già lưng còng kia cướp đi một ngọn lửa, nó chính là thu hoạch của cha Trọng Tuân ở trong Thiên Mạc lần trước.
Phụ thân của Trọng Tuân vì lấy được ngọn lửa đó đã bị trọng thương vừa ra khỏi Thiên Mạc đã chết. Trọng Tuân có thể có được một danh ngạch đi vào bên trong Thiên Mạc cũng là bởi vì nhờ phụ thân đã lập được công lần trước.
Nhưng mà phụ thân cậu còn dấu một bí mật, ngọn lửa đó cũng không được đầy đủ, nó còn thiếu một cái Hỏa Niết Sào, nếu như không có thứ này thì ngọn lửa không thể thăng cấp được.
Mà cái này cũng chính là lí do vì sao Thương Lâu Thích Gia lại đặt ngọn lửa trong một động phủ có thuộc tính hỏa ở tổng bộ Bắc Tích Thành ôn dưỡng chứ không phải giao cho một tu sĩ Nguyên Hồn nào đó sử dụng.
Hỏa Niết Sào chính là chỗ Sào Thạch sinh ra ngọn lửa, ngọn lửa sau khi sinh ra phải cắn nuốt hết toàn bộ Sào Thạch thì mới coi như là một ngọn lửa hoàn chỉnh, sau này mới có thể thăng cấp được.
Lúc trước phụ thân của Trọng Tuân còn chưa kịp lấy Hỏa Niết Sào đi thì đã bị ngọn lửa làm cho trọng thương. Sau khi ông giao ngọn lửa cho Thích gia xong cũng không nhắc đến chuyện của Hỏa Niết Sào. Mà đến khi phụ thân của cậu chết đi thì chuyện này cũng chỉ còn lại mình Trọng Tuân cậu biết.
Trọng Tuân cho rằng Địch Cửu đã lấy ngọn lửa đó đi rồi cho nên cậu bây giờ mới muốn lấy vị trí của Hỏa Niết Sào để đổi lấy mạng của mình.
----------------------------
CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ ĐẨY KIM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CÙNG ĐỌC.
--------------------------
Địch Cửu cũng không thèm nhìn con bọ hung, ánh mắt của hắn luôn nhìn tên tu sĩ Kim Đan đang đứng bên cạnh Thụ Đệ, đó là một tên tu sĩ Kim Đan kỳ tầng bảy. Khí tức của cấm chế trên người Thụ Đệ rất giống với tên tu sĩ này, hiển nhiên nhóc là bị tên này bắt đi.
Ngay lúc Địch Cửu xuất hiện thì tên tu sĩ thuộc Thương Lâu Thích Gia cũng lùi về sau theo bản năng.
Lão tổ Nguyên Hồn của Thương Lâu Thích Gia từng nói qua, nếu như sau này có gặp được Địch Cửu mà tu vi của hắn đã đạt đến Kim Đan rồi thì nhất định phải né càng xa càng tốt.
Nhưng mà cho dù lão tổ Nguyên hồn không dặn dò trước thì bây giờ cậu cũng không dám chạy lên chọc Địch Cửu đâu. Địch Cửu từng cướp tổng bộ Thương Lâu Thích Gia ở Bắc Tích thành, có thể một mình giết mười chín tu sĩ Kim Đan, bây giờ cậu chỉ là một tu sĩ Kim Đan tầng năm mà thôi, hoàn toàn không đủ nhét kẽ răng Địch Cửu nữa đó.
- Cái cây này là của ngươi?
Tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy bắt đi Thụ Đệ nhìn chằm chằm Địch Cửu hỏi.
Nếu như không phải y thấy được tu sĩ Kim Đan của Thương Lâu Thích Gia sau khi gặp được Địch Cửu đột nhiên lùi lại vài bước thì y còn lười không thèm nhìn tới Địch Cửu nữa là. Mở miệng hỏi Địch Cửu như vậy chứng tỏ y chả sợ gì hắn. Muốn đi vào Thiên Mạc thì phải chịu hạn chế về độ tuổi, những người có thể ở trong vòng một trăm tuổi tu luyện đến Kim Đan tầng bảy như y là vô cùng hiếm có.
Cho dù Địch Cửu có ẩn nấp tu vi thì nhiều lắm cũng chỉ là một tên Kim Đan tầng chín mà thôi. Mà một tên Kim Đan tầng chín có khả năng áp chế được y dễ dàng chứ muốn giết chết y thì cũng không phải đơn giản như vậy. Huống chi nơi này còn có thêm năm người nữa, y cũng không tin sáu người bọn họ còn không làm chết được một tên Kim Đan tầng chín.
Địch Cửu cười ha hả không nói tiếng nào, trường đao trong tay đã bắt đầu cuồn cuộn nổi lên từng đạo lốc xoáy đánh về phía tên Kim Đan tầng bảy này.
Tiểu thụ nhân của hắn bị người ta chém đứt một cái tay rồi, còn nói chuyện làm cái khỉ gì nữa.
Thấy Địch Cửu không nói tiếng nào đã bắt đầu ra tay đánh nhau, tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy hừ lạnh một tiếng, y không thèm lùi về phí sau mà ngược lại còn bước lên trước một bước tế xuất ra một cái Ly Thương Ấn.
Ly Thương Ấn vừa ra liền hóa thành một ngọn núi lớn, ầm ầm rớt xuống chắn hết tất cả đao khí của Địch Cửu đánh tan toàn bộ lốc xoáy kia.
Nếu như đổi thành mấy tu sĩ khác chỉ sợ là phải né tránh đi đầu mũi nhọn này rồi. Nhưng mà Địch Cửu cũng lại giống như tên kia, không thèm lùi mà lại bước lên thêm một bước, giơ tay đánh ra một quyền. Đao khí lốc xoáy vừa rồi hắn cũng chỉ muốn thử xem đối phương lợi hại ra sao thôi, nếu như đã thử được sâu cạn thì Địch Cửu cần gì phải lùi về sau né tránh nữa chứ.
Quyền ảnh hóa thành một ngọn núi lớn gần như ngưng thực bay nhanh ra ngoài, đụng mạnh vào Ly Thương Ấn của tên tu sĩ kia.
Oanh!
Chân nguyên cuồng bao nổ tung, tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy này cảm giác như ai đó nện một búa thật mạnh lên ngực vậy, y nhịn không được phải há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Y đoán chắc bản thân không phải là đối thủ của Địch Cửu rồi, nghĩ như vậy, y cũng không muốn tiếp tục đánh nhau nữa mà là thu hồi Ly Thương Ấn của mình lại, lùi về phía sau.
Nhưng mà y chưa kịp lui ra ngoài thì đã kinh hãi phát hiện ra một quyền của Địch Cửu không phải chỉ có một ngọn núi mà thôi, ngọn núi thứ hai đã chuẩn bị đánh tới nơi rồi.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, y làm gì dám lùi lại nữa, điên cuồng thiêu đốt chân nguyên tế xuất ra Ly Thương Ấn một lần nữa.
Oanh!
Lần đụng thứ hai này còn mạnh mẽ hơn lần đầu nữa. Lại tếp tục trả giá bằng một ngụm máu tươi, cuối cùng thì tu sĩ Kim Đan tầng bảy cũng nổ bay được ngọn núi thứ hai của Địch Cửu.
Nhưng mà rất nhanh sau đó y liền bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, nếu như có thể cho y một chút thời gian, y nhất định cũng có thể làm nổ bay ngọn núi thứ ba kia.
Chỉ tiếc là không ai cho hắn thêm thời gian cả. Y đã bắt đầu hối hận rồi, nếu như y không nói bậy nói bạ với Địch Cửu thì cũng đâu cần thua nhanh như vậy. Chỉ cần hắn có thể cản lại Địch Cửu một chút thôi thì sẽ được những người khác giúp đỡ rồi.
Mà ngay lúc ngọn núi thứ ba mang theo hơi thở tử vong bao trùm xung quanh tu sĩ Kim Đan tầng bảy này thì y đột nhiên nghe được Địch Cửu nói:
- Một quyền này của ta nhiều nhất cũng chỉ có ba ngọn núi mà thôi, đáng tiếc ngươi cũng chỉ chặn được hai ngọn........
Nghe thấy Địch Cửu nói như vậy, trong mắt tu sĩ Kim Đan đã tràn ngập hối hận. Nếu như y biết trước chỉ có ba ngọn núi, vậy y nhất định sẽ không bước lên trước một bước, chỉ cần hắn đứng yên thì nhất định có thể cản được cả ba ngọn núi này. Y còn chưa xuất ra tuyệt chiêu của bản thân thì đã phải chết rồi, y thật sự không cam lòng a.
- Nhưng mà một quyền này của ta sau khi mấy ngọn núi biến mất còn thêm cả sóng gió to lớn nữa, cho dù ngươi chắn được ngọn núi thứ ba thì cũng vô dụng thôi hà, ngươi dám ăn hiếp sủng vật của ta thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Câu nói tiếp theo của Địch Cửu làm cho tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy này chịu không được phải phun thêm một ngụm tươi nữa, cũng không biết là do bị ngọn núi kia đánh trúng hay là bị Địch Cửu chọc cho tức ói máu nữa.
Oanh!
Ngọn núi to lớn thứ ba trực tiếp nện lên người của tu Kim Đan tầng bảy.
Thình thịch!
Tên tu sĩ Kim Đan kia bị ngọn núi nện trúng, giống như một con diều bị đứt dây bay ra xa, chờ đến lúc rơi xuống đât thì đã không còn hơi thở nữa rồi.
Cuồng phong nổi giận liên miên không dứt, dưới núi không còn đường sống! Đây là miêu tả rõ nhất cho một quyền này của Địch Cửu.
Thụ Đệ dùng tốc độ cực nhanh chạy lại phía sau người Địch Cửu, đứng chung một chỗ với Tần Âm.
Năm tên tu sĩ Kim Đan còn lại đều hết hồn nhìn Địch Cửu, thật sự là đoán không ra thực lực thực sự của Địch Cửu, nhưng mà của thể dùng một quyền một đao đã giết chết một tu sĩ Kim Đan tầng bảy thì chỉ sợ là Kim Đan viên mãn hay là nửa bước Nguyên Hồn mới làm được. Cả quá trình diễn ra bọn họ hoàn toàn không có được cơ hội để ra tay giúp đỡ, mà người bị giết cũng không có cơ hội cầu cứu nữa.
Đặc biệt là lúc Địch Cửu đánh ra một quyền kia, cho dù bọn họ chỉ đứng ở bên ngoài xem thôi nhưng cũng đã có thể cảm nhận được hơi thở tử vong dày đặc bên trong nó rồi. Nếu như đổi thành bọn họ đối mặt chỉ sợ là thở cũng không nổi nữa.
Địch Cửu giơ tay lên lấy túi trữ vật của tên đã chết kia, sau đó lại ném một ngọn lửa, tên đó liền nhanh chóng trở về cát bụi.
Cấm chế trong túi trữ vật của tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy trong mắt Địch Cửu cũng chỉ trưng cho đẹp mà thôi, hắn dễ dàng mở ra túi trữ vật sau đó lấy cái tay bị chém rụng của Thụ Đệ ra quăng cho nhóc, lại giải cấm chế trên người của nhóc đi nói:
- Tự ráp lại đi.
- Chúc mừng đạo hữu tìm lại được sủng vật của mình, nơi này chắc chắn có chứa bí mật cực lớn, đạo hữu cũng đã giết chết Mi Táp coi như là đã báo được thù cho sủng vật rồi, không bằng cùng ở lại chỗ này liên thủ với chúng ta tìm kiếm bí mật nơi này một phen đi.
Sau khi một tên tu sĩ Kim Đan tầng khác nhìn thấy thủ đoạn lôi đình giết chết người đã ăn hiếp Thụ Đệ của Địch Cửu liền bước ra ôm quyền nói.
- Đại ca, mấy người bọn chúng đều muốn bắt đệ hết đó, mấy người đó còn nói ai chặt được tay của đệ trước thì đệ thuộc về người đó. Là do tên Mi Táp kia ra tay nhanh hơn thôi chứ nếu không có khi bọn họ chém đệ nát bét luôn rồi.
Thụ Đệ vừa mới ráp cái tay xong đã tức giận kể lễ với Địch Cửu.
Nhưng mà Địch Cửu lại không nói gì, tuy là hắn có thể dễ dàng giải quyết được một tên Kim Đan tầng bảy nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể giải quyết được luôn năm tên Kim Đan trung hậu kỳ này liên thủ.
Cho dù có thể giải quyết hết thì hắn cũng sẽ bị thương.
Chỗ này là một thánh địa tu luyện, thậm chí có khi còn có cả bảo vật cao cấp, người biết được chỗ này có không ít, cho dù không gian giảo trận bên ngoài có mạnh cỡ nào đi nữa thì cũng không chịu nổi sự công kích của nhiều người như vậy. Chỉ cần mấy người ơ bên ngoài liên thủ với nhau cùng tấn công đại trận bên ngoài kia thì sớm muộn gì nó cũng sẽ bị phá hủy mà thôi.
Nếu như đại trận đó bị hủy thì người có thể di vào trong này sẽ không phải chỉ có bọn họ nữa.
- Địch đạo hữu, mặc dù ta là người của Thương Lâu Thích Gia nhưng cũng không phải hoàn toàn bán mình cho bọn chúng. Ta không phải họ Thích hơn nữa lúc trước ta cũng không có ra tay với sủng vật của ngươi......
Thấy Địch Cửu không nói lời nào thì tên tu sĩ Kim Đan tầng năm của Thương Lâu Thích Gia chủ động đứng ra nói chuyện.
Địch Cửu nhìn tên tu sĩ của Thương Lâu Thích Gia:
- Đây là ngươi hi vọng ta không giết ngươi sao?
Nếu như hỏi ở Cực Dạ đại lục này hắn ghét thế lực nào nhất thì đó chính là Thương Lâu Thích Gia.
Mấy người khác đều ngạc nhiên nhìn tên tu sĩ của Thương Lâu Thích Gia này, trong lòng nghĩ thầm cho dù Địch Cửu lợi hại thì sao chứ, bọn họ có tới năm người, nếu như cùng nhau liên thủ lại cũng chưa chắc đã phải sợ Địch Cửu. Nhưng mà còn chưa kịp động thủ đánh nhau lại có người chạy ra xin tha thứ rồi.
Tên tu sĩ Thương Lâu Thích Gia này không giống với mấy người kia, hắn biết được lần Địch Cửu cướp tổng bộ Thương Lâu Thích Gia ở Bắc Tích Thành đã giết bao nhiêu tên tu sĩ Kim Đan rồi, mười chín người đó nha. Mặc kệ Địch Cửu là dùng cách gì để giết mấy người kia nhưng mà hôm này nếu như cậu không nói gì thì chắc chắn chỉ có một con đường chết mà thôi
Người này cắn răng lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Địch Cửu nói:
- Địch đạo hữu, chỗ ta có một cái ngọc giản ngươi có thể nhìn một chút. Nếu như ngươi đồng ý bỏ qua cho ta, ta sẽ cho ngươi thứ này luôn.
Thần niệm của Địch Cửu lướt qua ngọc giản này liền hiểu ra ý tứ của người này.
Cậu ta cũng không phải họ Thích mà là họ Trọng, gọi là Trọng Tuân, cũng coi như là một trong số rất ít các thành viên trung tâm khác họ của Thích gia. Lúc trước lão già lưng còng kia cướp đi một ngọn lửa, nó chính là thu hoạch của cha Trọng Tuân ở trong Thiên Mạc lần trước.
Phụ thân của Trọng Tuân vì lấy được ngọn lửa đó đã bị trọng thương vừa ra khỏi Thiên Mạc đã chết. Trọng Tuân có thể có được một danh ngạch đi vào bên trong Thiên Mạc cũng là bởi vì nhờ phụ thân đã lập được công lần trước.
Nhưng mà phụ thân cậu còn dấu một bí mật, ngọn lửa đó cũng không được đầy đủ, nó còn thiếu một cái Hỏa Niết Sào, nếu như không có thứ này thì ngọn lửa không thể thăng cấp được.
Mà cái này cũng chính là lí do vì sao Thương Lâu Thích Gia lại đặt ngọn lửa trong một động phủ có thuộc tính hỏa ở tổng bộ Bắc Tích Thành ôn dưỡng chứ không phải giao cho một tu sĩ Nguyên Hồn nào đó sử dụng.
Hỏa Niết Sào chính là chỗ Sào Thạch sinh ra ngọn lửa, ngọn lửa sau khi sinh ra phải cắn nuốt hết toàn bộ Sào Thạch thì mới coi như là một ngọn lửa hoàn chỉnh, sau này mới có thể thăng cấp được.
Lúc trước phụ thân của Trọng Tuân còn chưa kịp lấy Hỏa Niết Sào đi thì đã bị ngọn lửa làm cho trọng thương. Sau khi ông giao ngọn lửa cho Thích gia xong cũng không nhắc đến chuyện của Hỏa Niết Sào. Mà đến khi phụ thân của cậu chết đi thì chuyện này cũng chỉ còn lại mình Trọng Tuân cậu biết.
Trọng Tuân cho rằng Địch Cửu đã lấy ngọn lửa đó đi rồi cho nên cậu bây giờ mới muốn lấy vị trí của Hỏa Niết Sào để đổi lấy mạng của mình.
----------------------------
CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ ĐẨY KIM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CÙNG ĐỌC.