Chương : 147
Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
--------------------------
Màn đao mang theo một đạo hơi thở hư ảo quét ngang qua, khắp nơi văng lên từng đạo huyết vụ.
Phốc! Phốc! Phốc!
Có mười mấy tên tu sĩ bị màn đao này chém thành hai nữa, thậm chí có hai tuKim Đan tầng một cũng không tránh được loại xui xẻo này.
Sau khi chém ra một đao này thì đã bắt đầu cảm nhận được bản thân suy yếu vô cùng, trong lòng Địch Cửu lạnh lùng. Hắn biết cảm giác suy yếu này cũng không phải là vì thi triển ra Thiên Mạc đao mà là do một thương của tên tu sĩ Kim Đan tầng tám kia. Một thương của y xuyên qua ngực của hắn, một loại chân nguyên không thuộc về hắn bắt đầu tàn sát bừa bãi trong cơ thể, tuy rằng không cách nào so được với Liệt đao nhưng mà phương thức công kích cũng cùng một loại.
Nếu như không thể bức được chân nguyên này ra thì hắn sẽ không khôi phục lại năng lực động thủ được.
Trong lúc khẩn trương, Địch Cửu bắt đầu điên cuồng vận chuyển Ngân Hà quyết, hắn muốn thông qua việc vận chuyển Ngân Hà quyết để tống khứ loại chân nguyên không phải của hắn này ra ngoài.
Ngay từ chu thiên đầu tiên thì biểu hiện của Tinh Không Mạch cũng làm Địch Cửu kinh hỉ rồi, quả nhiên chân nguyên không thuộc về hắn đã được Tinh Không Mạch cuốn đi sau đó hoàn toàn bị tiêu diệt trong Tinh Không Mạch.
Chỉ mới vài chu thiên mà ngôi sao thứ hai trong cơ thể hắn đã bắt đầu hình thành hình dáng mơ hồ rồi.
- Kẻ nào dám giữ lại sức lực hoặc là trốn ở phía sau không ra tay đều không có phần, Trác Dật Phi ta nói được làm được.
Tên tu sĩ Kim Đan tầng tám nổi giận la lên, trường thương trong tay cũng hóa thành vô số thương ảnh.
Một Thiên Mạc đao của Địch Cửu đã chém chết hơn mười mấy gã tu sĩ, gần hai trăm tu sĩ chi trong thời gian ngắn đã giảm hơn phân nữa. Thật ra thì không cần tên tu sĩ Kim Đan tầng tám này nói thì mọi người cũng biết lần này đá phải tấm sắt cứng rồi.
Lời nói của y còn chưa dứt thì đã có hơn mười đạo công kích bay về phía Địch Cửu. Tuy là số lượng công kích ít đi nhưng cường độ công kích lại bắt đầu tăng lên hơn gấp đôi.
Lần này thì tu sĩ trốn ở phía sau đã ít hơn hồi nãy nhiều, đại đa số tu sĩ đều bắt đầu ra tay toàn lực, mà đến cả hai tu sĩ Kim Đan đang canh giữ ngoài cửa động cũng đã chạy lại tấn công Địch Cửu. Bọn họ vì sao phải ngăn cản Địch Cửu chứ? Còn không phải là vì bảo vật trên người của hắn sao?
Nhưng mà lúc nãy tên Trác Dật Phi kia đã nói kẻ nào không ra tay thì sẽ không có phần. Bọn họ canh giữ cửa động không có gì sai cả, nhưng mà đợi đến khi phân chia bảo vật có khi sẽ không ai để ý xem bọn họ làm đúng hay không. Nói không chừng tên Trác Dật Phi gì đó thật sự sẽ không chia linh mạch cho bọn họ.
Địch Cửu thét dài, kkhí thế của hắn dâng cao kịch liệt, trong một thời gian ngắn liền bước vào Kim Đan hai.
- Hắn đột phá....
Một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ hoảng sợ kêu lên, lúc Địch Cửu đột phá gã hình như cảm giác được bên trong thân thể của Địch Cửu có một đốm sáng nhỏ sáng ngời lóe lên.
Loại công pháp tu luyện này gã chưa nghe tới bao giờ, nhưng mà cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là,.... Gã chưa bao giờ thấy qua ai hung mãnh như vậy, đang chiến đấu mà cũng có thể đột phá vào Kim Đan tầng hai.
Thương thế vẫn còn nặng như cũ, Địch Cửu lại lấy ra trường đao lần nữa, hắn bổ ra từng đạo đao ảnh băng hàn thấu xương, chỉ cần thứ gì đứng trước đao của hắn đều bị đao ảnh lạnh lẽo này chém tan tành.
Đao thứ tư Phong Tiêu Đao!
Phong Tiêu Đao không phải đao kỹ quần sát mà là đao kỹ một chọi một, sau khi bổ ra một đao là hoàn toàn không còn đường lui, loại đao ý ai cản ta là chết này cho dù đổi thành Kim Đan hậu kỳ cũng không cách nào chống đỡ trực diện được.
Hơi thở lạnh lẽo của đao thế bao phủ toàn bộ không gian, Địch Cửu lại lấy ra hai tấm khiên.
Những người khác không có cách nào vào lúc đang tấn công toàn lực mà lấy pháp bảo phòng ngự ra nhưng hắn lại làm được dễ dàng. Thần niệm của hắn đã đực cô đọng đến cực hạn, muốn trong lúc đang công kích lấy ra một hai tấm khiên thì cũng không khó khăn gì.
.........
Sắc mặt Tần Âm có chút trắng bệch rồi, Thụ Đệ cuối cùng cũng phản ứng kịp, vô cùng lo lắng thúc giục:
- Là đại ca mang ngươi tới đây, ngươi mau lại giúp huynh ấy đi.
Thụ Đệ chỉ là một cái cây mà thôi, năng lực phòng ngự của nhóc yếu vô cùng, hơn nữa bây giờ nhóc còn chưa tiến vào cấp ba, nếu như gia nhập vào cuộc hỗn chiến này chỉ chết sớm hơn mà thôi.
Tần Âm tỉnh táo lại, nhưng mà nhìn xem tình trạng hỗn chiến và lắng nghe âm thanh nổ vang của pháp bảo thôi thì trong lòng nàng đã vô cùng rõ ràng, cho dù có chạy lên cũng chỉ là đang tìm chết mà thôi.
Thấy Tần Âm không nhúc nhích gì, Thụ Đệ càng lúc càng lo lắng:
- Ngươi là nữ nhân đại ca mang tới, nếu như đại ca chết ngươi còn sống được mới là lạ đó. Đồ cái thứ sợ chết, lớn lên coi cũng không tệ, nếu như ngươi không dám liều mạng thì dựa vào cái gì mà dám chạy theo đại ca chứ....
Bây giờ Thụ Đệ đang lo lắng cho tính mạng Địch Cửu muốn chết, hoàn toàn không khống chế được miệng của mình.
- Câm miệng!
Tần Âm nhìn chằm chằm Thụ Đệ nói:
- Ngươi chắc chắn hiểu về trận pháp hơn ta, bây giờ chỗ này đã bị vây trận bao vây lại rồi, bây giờ chuyện quan trong nhất chính là phá vây trận này đi......
- Đúng, đúng, đúng!
Thụ Đệ nghe đề nghị của Tần Âm xong nói mấy từ đúng liên tiếp:
- Bây giờ đại ca đi không được nhưng mà chờ ta phá được vây trận rồi, đại ca nhất định có thể chạy thoát.
- Từ từ đã, chúng ta không thể quang minh chính đại mà chạy qua được, phải lén lút đi.
Tần Âm thấy Thụ Đệ tính trực tiếp chạy qua, câm nín níu nhóc đó lại.
Thụ Đệ vốn đã tính chạy cái vèo qua bên kia nghe thấy Tần Âm nói như vậy liền hừ lạnh:
- Thụ Đệ ta không lẽ không biết mấy chuyện này sao. Ngươi cứ chống mắt lên mà coi thủ đoạn của ta đi.
Thụ Đệ tuy là chưa đột phá đến cấp ba nhưng dầu gì cũng đã là thụ yêu cấp hai đỉnh phong rồi, nó trực tiếp kéo dài rể cây của mình, lén lút chui dưới đất chạy qua bên chỗ vây trận.
Nếu như lúc bình thường thì mấy động tác của Thụ Đệ chẳng khác nào bịt tai trộm chuông cả.
Nhưng mà bây giờ thì chả ai đi để ý một cái rể cây cả, ai cũng đang lo tấn công Địch Cửu, ai mà rảnh hơi đi nhìn ngó xung quanh chứ? Chỉ lâu lâu chú ý một chút đừng để ai lại gần vây trận là được rồi.
Hơi lạnh thấu xương tỏa ra từ Phong Tiêu đao, bây giờ bất cứ thứ gì cản trước một đao này đều sẽ bị phá tan nát. Loại khí thế quyết tiến không lùi này một khi đã hình thành thì không có kẻ nào có thể ngăn cản được nữa.
Phốc!
Tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy đỉnh phong từng kích động mọi người cùng nhau tấn công Địch Cửu lúc này đang mở to mắt nhìn Phong Tiêu đao phá nát phòng ngự của gã, chém thẳng vào mi tâm gã.
Nếu như Địch Cửu đã muốn giết gã thì gã có trốn đằng trời cũng sẽ bị giết thôi.
Trong mắt tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy lóe lên vẻ hối hận, gã không phải hối hận vì đã động thủ với Địch Cửu mà hối hận vì đã kích động mọi người đi tấn công hắn. Với loại trạng thái này của Địch Cửu thì sợ là cũng không kiến trì được bao lâu nữa, nếu không phải là do lúc đầu gã là người kêu gọi mọi người cùng nhau vây công Địch Cửu thì hắn cũng sẽ không nhằm vào gã như bây giờ rồi.
Huyết vụ nổ tung, gã tu sĩ Kim Đan tầng bảy không có khả năng còn sống nữa.
Rầm! Rầm! Oanh! Răng rắc! Răng rắc!
Ngay lúc Phong Tiêu đao của Địch Cửu đánh lên mi tâm của gã Kim Đan tầng bảy thì hai tấm khiên chắn của gã cũng đã hứng chịu vô số công kích từ người khác, anh dũng hi sinh. Vài đạo công kích đánh lên người Địch Cửu, Một vết đao trực tiếp chém từ vai trái kéo xuống đến bên hông phải hắn, mà mấy đạo công kích kia lại đánh lên cẳng chân của hắn, xương cẳng chân của Địch Cửu phát ra tiếng vỡ vụn.
Địch Cửu quỳ rạp xuống đất, đồng thời hắn cũng lại chém ra một Thiên Mạc đao nữa.
Cho dù bây giờ Địch Cửu đang bị trọng thương nhưng mà sau khi đột phá Kim Đan tầng hai xong lại thi triển ra Thiên Mạc đao thì màn đao kia càng trở nên hư ảo. Đao ý của Thiên Mạc đao mơ hồ chứa đựng một ít pháp tắc của thiên địa, màn đao mang theo sát khí tiêu điều.
Tam thiên tổ luyện huy ngân đao, nhất phiến huyết ảnh ngưng mạc sảo.
Màn đao xẹt ngang qua không gian lại có thêm mười mấy tên tu sĩ bị Thiên Mạc đạo chặt ngang, mưa máu bay tứ tung bị ngưng tụ lại cùng một chỗ.
Chờ đến khi Thiên Mạc đao bay về phía cuối thì một mảnh huyết ảnh này lại chồng lên nó hình thành một cực quang hoàn mỹ, chỉ có điều cực quang này chỉ có một màu đỏ tươi mà thôi.
Một Thiên Mạc đao đầu tiên của Địch Cửu có thể giết ít nhất năm mươi tên tu sĩ, nhưng mà một đao kia cũng không quá mạng, giết chết đa phần là tu sĩ Trúc Cơ và Luyện Khí mà thôi, đên Thiên Mạc đao thứ hai thì Địch Cửu giết được hơn hai mươi người, nhưng khác biệt chính là hai mươi người này có bảy tu sĩ Kim Đan, trong đó một tên còn là Kim Đan tầng sau.
Gần hai trăm người vây công Địch Cửu, bây giờ, chỉ còn lại không tới sáu mươi người.
Địch Cửu khuỵu một gối quỳ dưới đất, thậm chí còn nhắm cả mắt lại. Bây giừo cả người hắn đều khát khao đucợ ngủ một giấc, thân thể đã suy yếu đến cực hạn rồi.
Sâu trong nội tâm của hắn thở dài, người thật sự là quá nhiều a.
Sau khi Địch Cửu chém ra Thiên Mạc đao lần thứ hai thì làn sóng công kích tiếp theo của mấy người kia cũng đột nhiên bị dừng lại một chút. Tên này rốt cục là ai vậy? Thật sự là quá đáng sợ rồi.
Tay của tên tu sĩ Kim Đan tầng tám kia cũng có chút không ổn, mắt cũng giật liên tục. Hai tấm khiên chắn của Địch Cửu lúc nãy thì một cái là do một thương của y xử lý.
- Hắn không xong rồi, giết hắn.
Một tên tu sĩ Kim Đan tầng hai bị chém mất một cánh tay rống giận đứng lên, người này cũng bị Thiên Mạc đao lần thứ hai của Địch Cửu làm cho kinh sợ không thôi, nhưng mà cừu hận do bị Địch Cửu chém đứt một cánh tay đã làm cho gã nhanh chóng tỉnh táo lại.
- Đúng rồi, tất cả mọi người cùng nhau ra tay, giết chết hắn!
Hơn mười tên tu sĩ lại bắt đầu điên cuồng lấy ra pháp bảo đánh về phía Địch Cửu, mà vào lúc này, thậm chí có rất nhiều người đều quên đi những bảo vật trên người Địch Cửu, bọn họ chỉ chăm chú đến việc giết chết hắn mà thôi.
----------------------------
Do gấp cho mn đọc nên mình chưa biên kỹ, nếu có sạn mong mọi người thông cảm.
..............................
Cầu nuôi aaaaaaaaaa
--------------------------
Màn đao mang theo một đạo hơi thở hư ảo quét ngang qua, khắp nơi văng lên từng đạo huyết vụ.
Phốc! Phốc! Phốc!
Có mười mấy tên tu sĩ bị màn đao này chém thành hai nữa, thậm chí có hai tuKim Đan tầng một cũng không tránh được loại xui xẻo này.
Sau khi chém ra một đao này thì đã bắt đầu cảm nhận được bản thân suy yếu vô cùng, trong lòng Địch Cửu lạnh lùng. Hắn biết cảm giác suy yếu này cũng không phải là vì thi triển ra Thiên Mạc đao mà là do một thương của tên tu sĩ Kim Đan tầng tám kia. Một thương của y xuyên qua ngực của hắn, một loại chân nguyên không thuộc về hắn bắt đầu tàn sát bừa bãi trong cơ thể, tuy rằng không cách nào so được với Liệt đao nhưng mà phương thức công kích cũng cùng một loại.
Nếu như không thể bức được chân nguyên này ra thì hắn sẽ không khôi phục lại năng lực động thủ được.
Trong lúc khẩn trương, Địch Cửu bắt đầu điên cuồng vận chuyển Ngân Hà quyết, hắn muốn thông qua việc vận chuyển Ngân Hà quyết để tống khứ loại chân nguyên không phải của hắn này ra ngoài.
Ngay từ chu thiên đầu tiên thì biểu hiện của Tinh Không Mạch cũng làm Địch Cửu kinh hỉ rồi, quả nhiên chân nguyên không thuộc về hắn đã được Tinh Không Mạch cuốn đi sau đó hoàn toàn bị tiêu diệt trong Tinh Không Mạch.
Chỉ mới vài chu thiên mà ngôi sao thứ hai trong cơ thể hắn đã bắt đầu hình thành hình dáng mơ hồ rồi.
- Kẻ nào dám giữ lại sức lực hoặc là trốn ở phía sau không ra tay đều không có phần, Trác Dật Phi ta nói được làm được.
Tên tu sĩ Kim Đan tầng tám nổi giận la lên, trường thương trong tay cũng hóa thành vô số thương ảnh.
Một Thiên Mạc đao của Địch Cửu đã chém chết hơn mười mấy gã tu sĩ, gần hai trăm tu sĩ chi trong thời gian ngắn đã giảm hơn phân nữa. Thật ra thì không cần tên tu sĩ Kim Đan tầng tám này nói thì mọi người cũng biết lần này đá phải tấm sắt cứng rồi.
Lời nói của y còn chưa dứt thì đã có hơn mười đạo công kích bay về phía Địch Cửu. Tuy là số lượng công kích ít đi nhưng cường độ công kích lại bắt đầu tăng lên hơn gấp đôi.
Lần này thì tu sĩ trốn ở phía sau đã ít hơn hồi nãy nhiều, đại đa số tu sĩ đều bắt đầu ra tay toàn lực, mà đến cả hai tu sĩ Kim Đan đang canh giữ ngoài cửa động cũng đã chạy lại tấn công Địch Cửu. Bọn họ vì sao phải ngăn cản Địch Cửu chứ? Còn không phải là vì bảo vật trên người của hắn sao?
Nhưng mà lúc nãy tên Trác Dật Phi kia đã nói kẻ nào không ra tay thì sẽ không có phần. Bọn họ canh giữ cửa động không có gì sai cả, nhưng mà đợi đến khi phân chia bảo vật có khi sẽ không ai để ý xem bọn họ làm đúng hay không. Nói không chừng tên Trác Dật Phi gì đó thật sự sẽ không chia linh mạch cho bọn họ.
Địch Cửu thét dài, kkhí thế của hắn dâng cao kịch liệt, trong một thời gian ngắn liền bước vào Kim Đan hai.
- Hắn đột phá....
Một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ hoảng sợ kêu lên, lúc Địch Cửu đột phá gã hình như cảm giác được bên trong thân thể của Địch Cửu có một đốm sáng nhỏ sáng ngời lóe lên.
Loại công pháp tu luyện này gã chưa nghe tới bao giờ, nhưng mà cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là,.... Gã chưa bao giờ thấy qua ai hung mãnh như vậy, đang chiến đấu mà cũng có thể đột phá vào Kim Đan tầng hai.
Thương thế vẫn còn nặng như cũ, Địch Cửu lại lấy ra trường đao lần nữa, hắn bổ ra từng đạo đao ảnh băng hàn thấu xương, chỉ cần thứ gì đứng trước đao của hắn đều bị đao ảnh lạnh lẽo này chém tan tành.
Đao thứ tư Phong Tiêu Đao!
Phong Tiêu Đao không phải đao kỹ quần sát mà là đao kỹ một chọi một, sau khi bổ ra một đao là hoàn toàn không còn đường lui, loại đao ý ai cản ta là chết này cho dù đổi thành Kim Đan hậu kỳ cũng không cách nào chống đỡ trực diện được.
Hơi thở lạnh lẽo của đao thế bao phủ toàn bộ không gian, Địch Cửu lại lấy ra hai tấm khiên.
Những người khác không có cách nào vào lúc đang tấn công toàn lực mà lấy pháp bảo phòng ngự ra nhưng hắn lại làm được dễ dàng. Thần niệm của hắn đã đực cô đọng đến cực hạn, muốn trong lúc đang công kích lấy ra một hai tấm khiên thì cũng không khó khăn gì.
.........
Sắc mặt Tần Âm có chút trắng bệch rồi, Thụ Đệ cuối cùng cũng phản ứng kịp, vô cùng lo lắng thúc giục:
- Là đại ca mang ngươi tới đây, ngươi mau lại giúp huynh ấy đi.
Thụ Đệ chỉ là một cái cây mà thôi, năng lực phòng ngự của nhóc yếu vô cùng, hơn nữa bây giờ nhóc còn chưa tiến vào cấp ba, nếu như gia nhập vào cuộc hỗn chiến này chỉ chết sớm hơn mà thôi.
Tần Âm tỉnh táo lại, nhưng mà nhìn xem tình trạng hỗn chiến và lắng nghe âm thanh nổ vang của pháp bảo thôi thì trong lòng nàng đã vô cùng rõ ràng, cho dù có chạy lên cũng chỉ là đang tìm chết mà thôi.
Thấy Tần Âm không nhúc nhích gì, Thụ Đệ càng lúc càng lo lắng:
- Ngươi là nữ nhân đại ca mang tới, nếu như đại ca chết ngươi còn sống được mới là lạ đó. Đồ cái thứ sợ chết, lớn lên coi cũng không tệ, nếu như ngươi không dám liều mạng thì dựa vào cái gì mà dám chạy theo đại ca chứ....
Bây giờ Thụ Đệ đang lo lắng cho tính mạng Địch Cửu muốn chết, hoàn toàn không khống chế được miệng của mình.
- Câm miệng!
Tần Âm nhìn chằm chằm Thụ Đệ nói:
- Ngươi chắc chắn hiểu về trận pháp hơn ta, bây giờ chỗ này đã bị vây trận bao vây lại rồi, bây giờ chuyện quan trong nhất chính là phá vây trận này đi......
- Đúng, đúng, đúng!
Thụ Đệ nghe đề nghị của Tần Âm xong nói mấy từ đúng liên tiếp:
- Bây giờ đại ca đi không được nhưng mà chờ ta phá được vây trận rồi, đại ca nhất định có thể chạy thoát.
- Từ từ đã, chúng ta không thể quang minh chính đại mà chạy qua được, phải lén lút đi.
Tần Âm thấy Thụ Đệ tính trực tiếp chạy qua, câm nín níu nhóc đó lại.
Thụ Đệ vốn đã tính chạy cái vèo qua bên kia nghe thấy Tần Âm nói như vậy liền hừ lạnh:
- Thụ Đệ ta không lẽ không biết mấy chuyện này sao. Ngươi cứ chống mắt lên mà coi thủ đoạn của ta đi.
Thụ Đệ tuy là chưa đột phá đến cấp ba nhưng dầu gì cũng đã là thụ yêu cấp hai đỉnh phong rồi, nó trực tiếp kéo dài rể cây của mình, lén lút chui dưới đất chạy qua bên chỗ vây trận.
Nếu như lúc bình thường thì mấy động tác của Thụ Đệ chẳng khác nào bịt tai trộm chuông cả.
Nhưng mà bây giờ thì chả ai đi để ý một cái rể cây cả, ai cũng đang lo tấn công Địch Cửu, ai mà rảnh hơi đi nhìn ngó xung quanh chứ? Chỉ lâu lâu chú ý một chút đừng để ai lại gần vây trận là được rồi.
Hơi lạnh thấu xương tỏa ra từ Phong Tiêu đao, bây giờ bất cứ thứ gì cản trước một đao này đều sẽ bị phá tan nát. Loại khí thế quyết tiến không lùi này một khi đã hình thành thì không có kẻ nào có thể ngăn cản được nữa.
Phốc!
Tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy đỉnh phong từng kích động mọi người cùng nhau tấn công Địch Cửu lúc này đang mở to mắt nhìn Phong Tiêu đao phá nát phòng ngự của gã, chém thẳng vào mi tâm gã.
Nếu như Địch Cửu đã muốn giết gã thì gã có trốn đằng trời cũng sẽ bị giết thôi.
Trong mắt tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy lóe lên vẻ hối hận, gã không phải hối hận vì đã động thủ với Địch Cửu mà hối hận vì đã kích động mọi người đi tấn công hắn. Với loại trạng thái này của Địch Cửu thì sợ là cũng không kiến trì được bao lâu nữa, nếu không phải là do lúc đầu gã là người kêu gọi mọi người cùng nhau vây công Địch Cửu thì hắn cũng sẽ không nhằm vào gã như bây giờ rồi.
Huyết vụ nổ tung, gã tu sĩ Kim Đan tầng bảy không có khả năng còn sống nữa.
Rầm! Rầm! Oanh! Răng rắc! Răng rắc!
Ngay lúc Phong Tiêu đao của Địch Cửu đánh lên mi tâm của gã Kim Đan tầng bảy thì hai tấm khiên chắn của gã cũng đã hứng chịu vô số công kích từ người khác, anh dũng hi sinh. Vài đạo công kích đánh lên người Địch Cửu, Một vết đao trực tiếp chém từ vai trái kéo xuống đến bên hông phải hắn, mà mấy đạo công kích kia lại đánh lên cẳng chân của hắn, xương cẳng chân của Địch Cửu phát ra tiếng vỡ vụn.
Địch Cửu quỳ rạp xuống đất, đồng thời hắn cũng lại chém ra một Thiên Mạc đao nữa.
Cho dù bây giờ Địch Cửu đang bị trọng thương nhưng mà sau khi đột phá Kim Đan tầng hai xong lại thi triển ra Thiên Mạc đao thì màn đao kia càng trở nên hư ảo. Đao ý của Thiên Mạc đao mơ hồ chứa đựng một ít pháp tắc của thiên địa, màn đao mang theo sát khí tiêu điều.
Tam thiên tổ luyện huy ngân đao, nhất phiến huyết ảnh ngưng mạc sảo.
Màn đao xẹt ngang qua không gian lại có thêm mười mấy tên tu sĩ bị Thiên Mạc đạo chặt ngang, mưa máu bay tứ tung bị ngưng tụ lại cùng một chỗ.
Chờ đến khi Thiên Mạc đao bay về phía cuối thì một mảnh huyết ảnh này lại chồng lên nó hình thành một cực quang hoàn mỹ, chỉ có điều cực quang này chỉ có một màu đỏ tươi mà thôi.
Một Thiên Mạc đao đầu tiên của Địch Cửu có thể giết ít nhất năm mươi tên tu sĩ, nhưng mà một đao kia cũng không quá mạng, giết chết đa phần là tu sĩ Trúc Cơ và Luyện Khí mà thôi, đên Thiên Mạc đao thứ hai thì Địch Cửu giết được hơn hai mươi người, nhưng khác biệt chính là hai mươi người này có bảy tu sĩ Kim Đan, trong đó một tên còn là Kim Đan tầng sau.
Gần hai trăm người vây công Địch Cửu, bây giờ, chỉ còn lại không tới sáu mươi người.
Địch Cửu khuỵu một gối quỳ dưới đất, thậm chí còn nhắm cả mắt lại. Bây giừo cả người hắn đều khát khao đucợ ngủ một giấc, thân thể đã suy yếu đến cực hạn rồi.
Sâu trong nội tâm của hắn thở dài, người thật sự là quá nhiều a.
Sau khi Địch Cửu chém ra Thiên Mạc đao lần thứ hai thì làn sóng công kích tiếp theo của mấy người kia cũng đột nhiên bị dừng lại một chút. Tên này rốt cục là ai vậy? Thật sự là quá đáng sợ rồi.
Tay của tên tu sĩ Kim Đan tầng tám kia cũng có chút không ổn, mắt cũng giật liên tục. Hai tấm khiên chắn của Địch Cửu lúc nãy thì một cái là do một thương của y xử lý.
- Hắn không xong rồi, giết hắn.
Một tên tu sĩ Kim Đan tầng hai bị chém mất một cánh tay rống giận đứng lên, người này cũng bị Thiên Mạc đao lần thứ hai của Địch Cửu làm cho kinh sợ không thôi, nhưng mà cừu hận do bị Địch Cửu chém đứt một cánh tay đã làm cho gã nhanh chóng tỉnh táo lại.
- Đúng rồi, tất cả mọi người cùng nhau ra tay, giết chết hắn!
Hơn mười tên tu sĩ lại bắt đầu điên cuồng lấy ra pháp bảo đánh về phía Địch Cửu, mà vào lúc này, thậm chí có rất nhiều người đều quên đi những bảo vật trên người Địch Cửu, bọn họ chỉ chăm chú đến việc giết chết hắn mà thôi.
----------------------------
Do gấp cho mn đọc nên mình chưa biên kỹ, nếu có sạn mong mọi người thông cảm.
..............................
Cầu nuôi aaaaaaaaaa