Chương : 10
Thứ nhất là do trời đã gần tối, thứ hai là do A Ly hóa trang, cho nên Vinh Nghĩa quận chúa nhất thời không thể nhận ra hắn, một chưởng đẩy A Ly ngã vào bức tường phía sau, gầm nhẹ nói: nói! Ngươi rốt cuộc là tên nha đầu nào trong cung, sao dám chạy đến bên cạnh hoàng biểu ca! Ngươi nếu dám không thành thật, cẩn thận bổn quận chúa hủy đi xương cốt ngươi!
A Ly làm sao lại có thể bị dọa, khuôn mặt tươi cười vui vẻ nói, ai da da, hảo hung dữ nga……
Kỳ thật, lúc nghe nói Vinh Nghĩa quận chúa không dám phát hỏa với Kỷ Thừa Uyên, A Ly vốn đối với Vinh Nghĩa quận chúa sinh ra một chút hảo cảm. Nhưng chỉ vì giây phút này mà một chút hảo cảm ấy cũng hóa thành không, thầm nghĩ phải sát sát uy phong của Vinh Nghĩa quận chúa, rồi mới nói: quận chúa nha, chúng ta lúc sáng đã sớm gặp nhau, ngươi sao lại mau quên như vậy?
ban ngày đã sớm gặp qua? Vinh Nghĩa quận chúa không rõ.
ân ân, là tại thân thân hoàng biểu ca của ngươi ── trên giường. A Ly cố ý nói khích nàng.
a! Nguyên lai là ngươi! Vinh Nghĩa quận chúa lập tức gắt gao nhíu mày, liền đến cả nắm tay cũng xiết chặt hơn, tiểu tiện nhân, dám quyến rũ hoàng biểu ca của ta, đồ đáng chết!
Nói xong, cao cao giơ lên tay phải, trong mắt hiện rõ ý định muốn giáng cho A Ly một cái tát!
Nhưng A Ly chỉ khẽ nghiêng nghiêng đầu một chút, liền dễ dàng tránh được, dưới chân vô thức mà hành vân lưu thủy(1) nhẹ xoay cước bộ, một bước liền ở phía sau Vinh nghĩa quận chúa. Vinh Nghĩa quận chúa đương nhiên không thể theo kịp hảo thân thủ gì đó của a Ly, một cái cái tát đánh vào không trung, làm nàng mất đi trọng tâm, cả người bổ nhào vào tường!
ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi tiện nhân này! Vinh Nghĩa quận chúa bị chọc nổi cáu, một chút hình tượng cũng không còn, cắn chặt răng, giương nanh múa vuốt hướng A Ly đánh tới!
oa! A Ly một bên kêu lên, một bên vội vàng né tránh. Bởi vì sợ làm Vinh Nghĩa quận chúa bị thương, A Ly chỉ dám trốn, không dám đánh trả. Chẳng qua nếu so ra thì thân thủ của Vinh Nghĩa quận chúa, căn bản không thể gây thương tổn A Ly dù chỉ một cọng tóc. Sau mấy hiệp đấu, A Ly vẻ mặt vẫn thoải mái, còn Vinh Nghĩa quận chúa thì mệt đến mức khí suyễn ôi ôi.
tiểu…… Tiểu…… Tiểu tiện nhân…… Ngươi giỏi thì đứng lại cho ta, không được trốn! Vinh Nghĩa quận chúa che lại tâm khẩu, thượng khí bất tiếp hạ khí.
đứng lại ư? A Ly nháy nháy mắt, gương mặt cười nhạo, ta không phải thứ ngu ngốc, chẳng lẻ lại đi đứng lại cho ngươi đánh? Để coi để coi…… Nhìn ngươi bây giờ coi bộ mệt hết chịu nổi rồi, lãng phí thời gian…… Không đùa với ngươi nữa……
Nói xong, A Ly mị mị cười hướng Vinh Nghĩa quận chúa phất phất tay, nghĩ định chạy đi──
Nhưng lại nghe từ phía sau truyền đến tê một tiếng duệ hưởng(2)!
…… Hình như là…… Thanh âm liệt bạch(3)? Không! Không phải giống như, kia căn bản chính là thanh âm liệt bạch!
A Ly quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chiếc váy(4) của Vinh Nghĩa quận chúa đã rách ra thành một cái lỗ hổng to to. Nguyên lai là do lúc nãy hai người giao phong(5), váy của Vinh Nghĩa quận chúa bị mắc vào tiểu sức phẩm trên đai lưng của A Ly. A Ly vừa bước đi, tiểu sức phẩm kia liền kéo theo váy của Vinh Nghĩa quận chúa làm nó rách ra.
Lúc này chỉ thấy Vinh Nghĩa quận chúa ngồi xổm xuống ngay tại góc tường, gắt gao ôm lấy đầu gối che lại, trán cũng tựa trên đầu gối, vạt váy trải dài trên mặt đất, kia bộ dáng…… Nhìn qua thực sự rất đáng thương……
ngươi không có việc gì chứ? A Ly mềm lòng, nhăn nhăn vầng trán, bước vài bước đến gần Vinh Nghĩa quận chúa.
ngươi không cần đi tới! Vinh Nghĩa quận chúa rống lớn.
Nhưng bên trong tiếng hô này, còn giống như mang theo một cỗ khóc khang nồng đậm.
Nghĩ lại thì nàng cũng là kim chi ngọc diệp, hoàng thân quốc thích, được thái hậu vô cùng yêu thích, từ nhỏ đã được mọi người chiều chuộng. Ai lại dám không thuận theo ý nàng? Ai lại dám không nể mặt nàng?
Mà tên Tiểu Cá Tử A Ly này chẳng biết từ đâu nhảy ra, đầu tiên là cướp đi hoàng biểu ca tâm ý của nàng, hiện tại nàng nghĩ muốn tát hắn hai bạc tai để báo thù, nhưng lại không sao đánh được hắn! Trong lòng vốn là oa hỏa, đã vậy đến cả váy cũng bị lộng phá……
Vinh Nghĩa quận chúa rốt cuộc nhịn không được, ô ô khóc lên……
được rồi được rồi…… Ngươi đừng khóc nữa…… A Ly đối với nước mắt nữ nhân thật vô cùng sợ hãi, vội vàng tiến tới, đứng bên cạnh Vinh Nghĩa quận chúa nói, ta không trốn, ta cho ngươi đánh, được không?…… Đánh đến khi nào ngươi cao hứng mới thôi…… Như thế được chưa, hay ngươi muốn thế nào thì ngươi cứ việc nói…… Ngươi trước nhất đừng khóc a…… Ngươi mà khóc, ta…… Ta cũng muốn khóc……
Ai ngờ Vinh Nghĩa quận chúa khóc càng lúc càng lớn, A Ly sợ phải rước lấy mấy tên thị vệ gì đó, kéo tay Vinh Nghĩa quận chúa, đánh lên người mình.
Nhưng Vinh Nghĩa quận chúa một bên khóc, một bên giật tay ra khỏi tay hắn, đột nhiên đứng lên, lên tiếng nói: tiểu tiện nhân! Bổn quận chúa thề với trời, tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi!
Ngoan lời(6) vừa dứt, Vinh Nghĩa quận chúa quay đầu bước đi, để lại A Ly chẳng biết làm sao ngồi lại tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng dáng Vinh Nghĩa quận chúa, hắn cũng đột nhiên xúc động muốn khóc. Mới nói nữ nhân tâm, hải để châm(7), tâm của Vinh Nghĩa quận chúa này, quả thực so với hải để châm còn thâm hơn, phải nói là địa tâm châm! Không cho nàng đánh, thì nàng khóc; để cho nàng đánh, nàng lại không đánh, mà tiếp tục khóc!
ai…… A Ly một tay nâng cằm, cảm thán ra một hơi dài.
Đúng lúc này, đột nhiên bắt gặp tiểu sức phẩm bên hông mình, còn vướng lại một đoạn vải dệt trên váy của Vinh Nghĩa quận chúa bị rách ra khi nãy. Thế là tháo đoạn vải dệt đó xuống, cầm ở trong tay, đang nghĩ nên làm sao để lo liệu thì…… Đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng:「 cô nương……」
A Ly vừa quay đầu liền thấy, Đông Vân tường Thụy đang đứng cách hắn không tới hai thước.
—————*****——————-
(1)Hành vân lưu thủy: mây trôi nước chảy.
(2)Duệ hưởng: tiếng vọng sắc nhọn.
(3)Liệt bạch: tiếng vải lụa bị xé rách.
(4)Cái này mình cũng hok biết nên dùng từ gì cho nó cổ trang một chút. Bàn nào biết xin chỉ giáo cho mình a.
(5)Giao phong: đánh nhau. (Đại khái là vậy a XD)
(6)Ngoan lời: lời nói ngoan độc.
(7)Nữ nhân tâm, hải để châm: Lòng nữ nhân, như kim dưới biển.
A Ly làm sao lại có thể bị dọa, khuôn mặt tươi cười vui vẻ nói, ai da da, hảo hung dữ nga……
Kỳ thật, lúc nghe nói Vinh Nghĩa quận chúa không dám phát hỏa với Kỷ Thừa Uyên, A Ly vốn đối với Vinh Nghĩa quận chúa sinh ra một chút hảo cảm. Nhưng chỉ vì giây phút này mà một chút hảo cảm ấy cũng hóa thành không, thầm nghĩ phải sát sát uy phong của Vinh Nghĩa quận chúa, rồi mới nói: quận chúa nha, chúng ta lúc sáng đã sớm gặp nhau, ngươi sao lại mau quên như vậy?
ban ngày đã sớm gặp qua? Vinh Nghĩa quận chúa không rõ.
ân ân, là tại thân thân hoàng biểu ca của ngươi ── trên giường. A Ly cố ý nói khích nàng.
a! Nguyên lai là ngươi! Vinh Nghĩa quận chúa lập tức gắt gao nhíu mày, liền đến cả nắm tay cũng xiết chặt hơn, tiểu tiện nhân, dám quyến rũ hoàng biểu ca của ta, đồ đáng chết!
Nói xong, cao cao giơ lên tay phải, trong mắt hiện rõ ý định muốn giáng cho A Ly một cái tát!
Nhưng A Ly chỉ khẽ nghiêng nghiêng đầu một chút, liền dễ dàng tránh được, dưới chân vô thức mà hành vân lưu thủy(1) nhẹ xoay cước bộ, một bước liền ở phía sau Vinh nghĩa quận chúa. Vinh Nghĩa quận chúa đương nhiên không thể theo kịp hảo thân thủ gì đó của a Ly, một cái cái tát đánh vào không trung, làm nàng mất đi trọng tâm, cả người bổ nhào vào tường!
ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi tiện nhân này! Vinh Nghĩa quận chúa bị chọc nổi cáu, một chút hình tượng cũng không còn, cắn chặt răng, giương nanh múa vuốt hướng A Ly đánh tới!
oa! A Ly một bên kêu lên, một bên vội vàng né tránh. Bởi vì sợ làm Vinh Nghĩa quận chúa bị thương, A Ly chỉ dám trốn, không dám đánh trả. Chẳng qua nếu so ra thì thân thủ của Vinh Nghĩa quận chúa, căn bản không thể gây thương tổn A Ly dù chỉ một cọng tóc. Sau mấy hiệp đấu, A Ly vẻ mặt vẫn thoải mái, còn Vinh Nghĩa quận chúa thì mệt đến mức khí suyễn ôi ôi.
tiểu…… Tiểu…… Tiểu tiện nhân…… Ngươi giỏi thì đứng lại cho ta, không được trốn! Vinh Nghĩa quận chúa che lại tâm khẩu, thượng khí bất tiếp hạ khí.
đứng lại ư? A Ly nháy nháy mắt, gương mặt cười nhạo, ta không phải thứ ngu ngốc, chẳng lẻ lại đi đứng lại cho ngươi đánh? Để coi để coi…… Nhìn ngươi bây giờ coi bộ mệt hết chịu nổi rồi, lãng phí thời gian…… Không đùa với ngươi nữa……
Nói xong, A Ly mị mị cười hướng Vinh Nghĩa quận chúa phất phất tay, nghĩ định chạy đi──
Nhưng lại nghe từ phía sau truyền đến tê một tiếng duệ hưởng(2)!
…… Hình như là…… Thanh âm liệt bạch(3)? Không! Không phải giống như, kia căn bản chính là thanh âm liệt bạch!
A Ly quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chiếc váy(4) của Vinh Nghĩa quận chúa đã rách ra thành một cái lỗ hổng to to. Nguyên lai là do lúc nãy hai người giao phong(5), váy của Vinh Nghĩa quận chúa bị mắc vào tiểu sức phẩm trên đai lưng của A Ly. A Ly vừa bước đi, tiểu sức phẩm kia liền kéo theo váy của Vinh Nghĩa quận chúa làm nó rách ra.
Lúc này chỉ thấy Vinh Nghĩa quận chúa ngồi xổm xuống ngay tại góc tường, gắt gao ôm lấy đầu gối che lại, trán cũng tựa trên đầu gối, vạt váy trải dài trên mặt đất, kia bộ dáng…… Nhìn qua thực sự rất đáng thương……
ngươi không có việc gì chứ? A Ly mềm lòng, nhăn nhăn vầng trán, bước vài bước đến gần Vinh Nghĩa quận chúa.
ngươi không cần đi tới! Vinh Nghĩa quận chúa rống lớn.
Nhưng bên trong tiếng hô này, còn giống như mang theo một cỗ khóc khang nồng đậm.
Nghĩ lại thì nàng cũng là kim chi ngọc diệp, hoàng thân quốc thích, được thái hậu vô cùng yêu thích, từ nhỏ đã được mọi người chiều chuộng. Ai lại dám không thuận theo ý nàng? Ai lại dám không nể mặt nàng?
Mà tên Tiểu Cá Tử A Ly này chẳng biết từ đâu nhảy ra, đầu tiên là cướp đi hoàng biểu ca tâm ý của nàng, hiện tại nàng nghĩ muốn tát hắn hai bạc tai để báo thù, nhưng lại không sao đánh được hắn! Trong lòng vốn là oa hỏa, đã vậy đến cả váy cũng bị lộng phá……
Vinh Nghĩa quận chúa rốt cuộc nhịn không được, ô ô khóc lên……
được rồi được rồi…… Ngươi đừng khóc nữa…… A Ly đối với nước mắt nữ nhân thật vô cùng sợ hãi, vội vàng tiến tới, đứng bên cạnh Vinh Nghĩa quận chúa nói, ta không trốn, ta cho ngươi đánh, được không?…… Đánh đến khi nào ngươi cao hứng mới thôi…… Như thế được chưa, hay ngươi muốn thế nào thì ngươi cứ việc nói…… Ngươi trước nhất đừng khóc a…… Ngươi mà khóc, ta…… Ta cũng muốn khóc……
Ai ngờ Vinh Nghĩa quận chúa khóc càng lúc càng lớn, A Ly sợ phải rước lấy mấy tên thị vệ gì đó, kéo tay Vinh Nghĩa quận chúa, đánh lên người mình.
Nhưng Vinh Nghĩa quận chúa một bên khóc, một bên giật tay ra khỏi tay hắn, đột nhiên đứng lên, lên tiếng nói: tiểu tiện nhân! Bổn quận chúa thề với trời, tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi!
Ngoan lời(6) vừa dứt, Vinh Nghĩa quận chúa quay đầu bước đi, để lại A Ly chẳng biết làm sao ngồi lại tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng dáng Vinh Nghĩa quận chúa, hắn cũng đột nhiên xúc động muốn khóc. Mới nói nữ nhân tâm, hải để châm(7), tâm của Vinh Nghĩa quận chúa này, quả thực so với hải để châm còn thâm hơn, phải nói là địa tâm châm! Không cho nàng đánh, thì nàng khóc; để cho nàng đánh, nàng lại không đánh, mà tiếp tục khóc!
ai…… A Ly một tay nâng cằm, cảm thán ra một hơi dài.
Đúng lúc này, đột nhiên bắt gặp tiểu sức phẩm bên hông mình, còn vướng lại một đoạn vải dệt trên váy của Vinh Nghĩa quận chúa bị rách ra khi nãy. Thế là tháo đoạn vải dệt đó xuống, cầm ở trong tay, đang nghĩ nên làm sao để lo liệu thì…… Đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng:「 cô nương……」
A Ly vừa quay đầu liền thấy, Đông Vân tường Thụy đang đứng cách hắn không tới hai thước.
—————*****——————-
(1)Hành vân lưu thủy: mây trôi nước chảy.
(2)Duệ hưởng: tiếng vọng sắc nhọn.
(3)Liệt bạch: tiếng vải lụa bị xé rách.
(4)Cái này mình cũng hok biết nên dùng từ gì cho nó cổ trang một chút. Bàn nào biết xin chỉ giáo cho mình a.
(5)Giao phong: đánh nhau. (Đại khái là vậy a XD)
(6)Ngoan lời: lời nói ngoan độc.
(7)Nữ nhân tâm, hải để châm: Lòng nữ nhân, như kim dưới biển.