Chương : 17
Hơn hai mươi năm trước, hoàng hậu Hy Tương vương triều cùng vị Trân phi mà tiên đế vô cùng sủng ái, đồng thời mang long thai.
Vì thế tiên đế hạ chiếu, ai sinh hạ nam hài trước, liền lập vi thái tử.
Chiếu thư vừa ban, Trân phi biết hoàng hậu vì muốn địa vị được củng cố, nhất định sẽ ra tay hạ độc thủ với mình và thai nhi trong bụng. Vì thế Trân phi thỉnh cầu tiên đế, cho phép nàng ở một gian tự miếu vùng ngoại ô để tĩnh tâm dưỡng thai.
Tiên đế không một chút nghi ngờ, lập tức đáp ứng.
Không bao lâu sau, Trân phi ở ngôi tự miếu lặng lẽ sinh hạ hoàng tử. Vì bảo trụ tánh mạng đứa nhỏ, Trân phi nói dối với tiên đế rằng nàng sinh non, sau đó lại bí mật phó thác hoàng tử cho ngự tiền thị vệ Đô Thống —— Niếp Nguyên Trinh.
Nàng hy vọng Niếp Nguyên Trinh có thể thu dưỡng tiểu hoàng tử, hơn nữa sẽ nuôi nấng tiểu hài tử lớn lên trở thành người của Niếp gia.
Trân phi tín nhiệm Niếp Nguyên Trinh, đối Niếp Nguyên Trinh có đề cử chi ân, Niếp Nguyên Trinh đối Trân phi phi thường kính trọng, hơn nữa hắn võ nghệ cao cường, quang minh lỗi lạc, là người đáng để phó thác.
Trân phi nói với Niếp Nguyên Trinh, nàng không cầu tiểu hoàng tử có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, mà chỉ mong hắn có thể bình an lớn lên. Tuy rằng trong cơ thể hắn chảy long huyết, nhưng hy vọng hắn có thể rời xa triều đình, rời xa nơi chính trị phân tranh đầy mùi máu tươi. Cho dù hắn cùng nàng vĩnh viễn cũng không thể nhận mặt nhau, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy hắn bình an lớn lên, chính nàng cũng cảm thấy mãn nguyện.
Trong tình huống đó, nếu để hoàng hậu biết được Trân phi hạ sinh hoàng tử trước, không chỉ có tiểu hoàng tử, liền ngay cả tính mạng của trân phi cũng khó có thể bảo toàn.
Niếp Nguyên Trinh biết rõ sự tình lợi hại, hắn quỳ gối trước mặt Trân phi, thề với trời đất nguyện lấy sinh mệnh bảo hộ tiểu hoàng tử.
Trân phi nghe xong lệ vương đầy mặt, đem tiểu hoàng tử vẫn còn chưa mở mắt giao cho hắn, nhìn hắn ôm lấy tiểu hoàng tử hạ sơn.
Tiên đế đối với chuyện Trân phi sanh non tuy rằng sâu sắc tiếc hận, nhưng không lâu sau đó, liền dần dần phai nhạt. Hoàng hậu bên kia cũng không có động tĩnh gì, ngay tại thời điểm Trân phi nghĩ hết thảy mọi chuyện đều đã muốn trần ai lạc định, huyết án đã xảy ra!
—— Niếp gia cao thấp hơn một trăm nhân khẩu, tất cả đều bị giết chết chỉ trong một đêm! Niếp gia mang họa diệt môn!
Không ai biết Niếp gia vì sao mà chết, cũng không ai biết hung thủ là ai, bởi vì dù có tra như thế nào cũng tra không ra!
Tất cả chuyện tình, chỉ có Trân phi biết, hung thủ chính là hoàng hậu, thế lực vô cùng lớn.
Cho dù nàng biết, cũng không có biện pháp gì, gần nhất là sẽ mang tội khi quân; thứ hai, thế lực của nàng không thể nào bì kịp với hoàng hậu có thừa tướng chống lưng, cho nên chỉ có thể ẩn nhẫn mà sống.
Bất quá cũng may sau khi dọn dẹp hiện trường huyết án, không hề phát hiện thi thể của tiểu hoàng tử cùng Niếp Nguyên Trinh.
Trân phi mỗi ngày thắp hương bái Phật, khẩn cầu bình an cho bọn họ.
Trong lúc này, Niếp Nguyên Trinh đã dùng tới biện pháp cuối cùng, rốt cục cũng liên hệ lại được với Trân phi, hơn nữa còn gửi tín cáo cho nàng nói rằng, tiểu hoàng tử chẳng những không chết, mà còn đang ở chung với mình. Hắn lúc nào cũng ghi nhớ lời hứa của mình lúc trước—— sẽ dùng sinh mệnh của hắn để bảo vệ sự an toàn cho tiểu hoàng tử.
Trân phi trong lòng sốt ruột, hy vọng có thể gặp mặt tiểu hoàng tử, vì thế đã cùng Niếp Nguyên Trinh ước định thời gian và địa điểm bí mật để gặp mặt.
Nhưng khi tới ngày ước định ấy, Trân phi lòng tràn đầy hy vọng cùng chờ đợi, lại hóa thành một hồi ác mộng khắc cốt trùy tâm!
Bởi vì đợi nàng không phải là Niếp Nguyên Trinh và hài tử, mà là hoàng hậu, còn có một khối —— thi thể trẻ con!
Một tiểu hài tử còn không tới một tháng tuổi, bên trong cái túi da bị máu tươi nhiễm hồng, đưa đến trước mặt Trân phi.
Trân phi vạch ra một góc cái bao, liền thấy hé ra một đôi gò má trắng bệch tím tái!
『 a! 』 một tiếng thét chói tai, nàng ngã ngồi trên mặt đất.
—— đó là đứa con của nàng!
Thời điểm nàng đem hắn đi, hắn vẫn ngủ thật say, hai má đỏ bừng tựa như quả táo chín mọng vào mùa thu, trên người vẫn còn vương lại một mùi nãi hương thản nhiên; nhưng đến khi hắn trở lại trước mắt mình, thì đã biến thành một khối thi thể lạnh lẻo, cổ họng gần như bị chặt đứt, khóe miệng vết máu chưa khô, ánh mắt vẫn là nhắm. . . . . . Hơn nữa lần này, vĩnh viễn cũng không bao giờ mở ra.
Nàng là mẹ hắn, nhưng nàng thậm chí chưa từng nhìn kỹ hắn lần nào. . . . . .
Trong từng giấc mộng, nàng chỉ mong một ngày nào đó có thể được sờ sờ đầu hắn, có thể nhìn thấy hắn, nói chuyện với hắn, có thể nhìn hắn cười, nhìn hắn khóc, nhìn hắn bình an lớn lên ở Niếp gia, nhìn hắn gây dựng sự nghiệp, nhìn hắn cưới vợ bạc đầu giai lão. . . . . .
Nhìn hắn cả đời hạnh phúc, bình an.
Vì giấc mộng bé nhỏ không đáng kể này, nàng thậm chí có thể buông tha cơ hội được nghe hắn gọi mình một tiếng ‘nương’, thậm chí có thể bỏ luôn cả sự sủng ái của tiên đế, thậm chí có thể vứt bỏ cả hạnh phúc được làm mẹ của mình.
Nhưng tất cả điều này, đều đã bị sự thật tàn nhẫn không thể chấp nhận trước mắt, phá nát.
Hài tử của nàng, xương cốt của nàng, máu thịt của nàng, đã hóa thành một khối thi thể không bao giờ mở mắt, bị người tùy ý ném xuống đất.
Trân phi thủy chung không khóc, lệ của nàng, tất cả đều hóa thành huyết, tích ở trong lòng.
Thanh âm của hoàng hậu từ đỉnh đầu truyền đến, nói với nàng, Niếp Nguyên Trinh vi cầu bảo mệnh, chủ động giao ra tiểu hoàng tử.
Trân phi đương nhiên không tin, nhưng cái chết của tiểu hoàng tử, là một đả kích quá lớn với nàng, khiến nàng một phen bạo bệnh. Nhưng ngay cả như vậy, Trân phi vẫn là chờ mong có một ngày, Niếp Nguyên Trinh có thể xuất hiện ở trước mặt nàng, nói cho nàng hết thảy chân tướng.
Sau đó, cái ngày Trân phi chờ đợi rốt cuộc đã đến, thời điểm nàng ở tự miếu tĩnh dưỡng.
Đối mặt với Niếp Trinh nguyên đột nhiên xuất hiện, Trân phi có vẻ phi thường bình tĩnh, nàng còn nói với hắn một câu: “Nếu ngươi không thẹn với lương tâm, không có vi phạm lời hứa lúc trước, ta sẽ nghe ngươi giải thích. Bằng không —— ngươi đi đi! Đừng nói gì cả!”
Sau đó Trân phi quay lưng lại, lẳng lặng chờ đợi.
Nàng rất mực hy vọng Niếp Trinh Nguyên có thể giống như trước đây, chân thành nói với nàng hắn không có thẹn với lời thề, tự nói sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của Trân phi, cũng không có chủ động đem hoàng tử giao cho hoàng hậu, càng không có làm cho tiểu hoàng tử chết ở trên tay hoàng hậu.
Nhưng mà, tất cả chờ đợi, quy về yên lặng ——
Trân phi không hề nghe thấy Niếp Nguyên Trinh có bất kỳ lời giải thích nào.
Rốt cục, không biết đợi bao lâu, Trân phi rốt cục nhịn không được , nhìn lại —— Niếp Nguyên Trinh sớm không thấy bóng dáng!
Hắn thế nhưng đi rồi, một câu cũng không có lưu lại mà bước đi !
Hắn đi, chứng minh hắn vấn tâm hữu quý (tự cảm thấy hổ thẹn với lòng)! Chứng minh hắn hổ thẹn với lời thề lúc trước, chứng minh hắn không còn lời nào để nói, chứng minh hắn không có gì để giải thích!
—— kia một khắc, Trân phi hoàn toàn điên rồi.
Lệ của nàng, máu của nàng, đau của nàng, hối của nàng, hận của nàng——
Tất cả đều hóa thành 『 a 』 một tiếng kêu thảm thiết thê lương, tê tâm liệt phế vang vọng trong bầu không khí tịch mịch của ngôi cổ tự!
Những ngày sau đó, Trân phi bạo bệnh không dậy nổi, suốt ngày bầu bạn cùng chén thuốc.
Bệnh của nàng, gần hai mươi năm, hơn nữa dù cho có trị như thế nào cũng trị không dứt, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Rốt cục, không lâu sau khi tân đế Mạc Triêu Dao đăng cơ, nàng thác nhân thỉnh cầu hoàng hậu, nói bệnh tình của mình ngày một nặng, cũng không còn sống được bao lâu nữa, nhưng trước khi chết chỉ có một cái tâm nguyện, chính là có thể đem thi cốt mai táng ở quê hương —— Đại Lý.
Trân phi, bản họ 『 Đông Vân 』, là hoàng thất Đại Lý, thân tỷ tỷ của Đại Lý Vương lúc năm tuổi.
Hơn hai mươi năm trước, vì tình ban giao hòa hữu giữa Hy Tương và Đại Lý, nàng thân vượt ngàn dặm từ Đại Lý vào Trung Nguyên, trở thành Trân phi của Hy Tương hoàng đế.
Mặc cho lúc ở Đại Lý thân thế hiển hách như thế nào đi nữa, nhưng khi vừa đến vương triều ngàn dặm xa cách này, liền trở thành một người không thân không thích, không có bằng hữu, đồng nghĩa trở thành một người đáng thương, ngay cả tiểu hài tử mang dòng máu duy nhất kết nối nàng và Hy Tương, cũng đã chết hơn hai mươi năm trước, chết trước khi tròn một tuổi. . . . . .
Lúc thời điểm kia bắt đầu, Trân phi cũng đã chết. Hoàng hậu biết, cho nên mới đồng ý để nàng quay về Đại Lý.
Ngày liên nhân của Đại Lí và Hy Tương, Trân phi chỉ là vật hi sinh.
Nếu hơn hai mươi năm trước, Trân phi đem chuyện hoàng hậu sát hại hoàng tử kể lại với Đại Lý vương. Như vậy Hy Tương cùng Đại Lý, nhất định binh nhẫn tương kiến. Bởi vì biết rõ điều này, Trân phi mới quyết định giấu diếm tất cả mọi chuyện. Nàng đến Hy Tương chính là vì mối ban giao hòa thuận giữa Hy Tương và Đại Lý. Nàng không cho phép sự hòa bình trước mắt này bị chính tay mình phá hủy.
Nàng một nhẫn, liền nhịn suốt hơn hai mươi năm.
Hiện tại chuyện hơn hai mưới năm trước cũng đã qua đi, Trân phi sớm xem đạm hết thảy. Nàng không nghĩ báo thù, chỉ muốn biết chân tướng.
Sau khi trở về Đại Lý, Trân phi đem này hết thảy nói với Đại Lý vương, nàng hy vọng Đại Lý vương có thể giúp nàng tìm được Niếp Nguyên Trinh. Nàng hối hận chính mình hai mươi năm trước không có nghe hắn giải thích, hối hận suốt hai mươi năm, hy vọng trước khi chết, có thể nghe Niếp Nguyên Trinh chính miệng nói với nàng, năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Vì thế Đại Lý vương bí mật phái người đi thăm dò tin tức của Niếp Nguyên Trinh.
Vì sợ kinh động bè đảng của hoàng hậu, mọi chuyện tiến hành đều vô cùng bí ẩn, cho nên ngay cả Đông Vân Tường Thụy cũng không biết. Nếu không phải hôm nay vừa đúng lúc gặp Thiển Thương đang chấp hành nhiệm vụ, chỉ sợ hắn đến bây giờ cũng chẳng hay biết điều gì.
Vì thế tiên đế hạ chiếu, ai sinh hạ nam hài trước, liền lập vi thái tử.
Chiếu thư vừa ban, Trân phi biết hoàng hậu vì muốn địa vị được củng cố, nhất định sẽ ra tay hạ độc thủ với mình và thai nhi trong bụng. Vì thế Trân phi thỉnh cầu tiên đế, cho phép nàng ở một gian tự miếu vùng ngoại ô để tĩnh tâm dưỡng thai.
Tiên đế không một chút nghi ngờ, lập tức đáp ứng.
Không bao lâu sau, Trân phi ở ngôi tự miếu lặng lẽ sinh hạ hoàng tử. Vì bảo trụ tánh mạng đứa nhỏ, Trân phi nói dối với tiên đế rằng nàng sinh non, sau đó lại bí mật phó thác hoàng tử cho ngự tiền thị vệ Đô Thống —— Niếp Nguyên Trinh.
Nàng hy vọng Niếp Nguyên Trinh có thể thu dưỡng tiểu hoàng tử, hơn nữa sẽ nuôi nấng tiểu hài tử lớn lên trở thành người của Niếp gia.
Trân phi tín nhiệm Niếp Nguyên Trinh, đối Niếp Nguyên Trinh có đề cử chi ân, Niếp Nguyên Trinh đối Trân phi phi thường kính trọng, hơn nữa hắn võ nghệ cao cường, quang minh lỗi lạc, là người đáng để phó thác.
Trân phi nói với Niếp Nguyên Trinh, nàng không cầu tiểu hoàng tử có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, mà chỉ mong hắn có thể bình an lớn lên. Tuy rằng trong cơ thể hắn chảy long huyết, nhưng hy vọng hắn có thể rời xa triều đình, rời xa nơi chính trị phân tranh đầy mùi máu tươi. Cho dù hắn cùng nàng vĩnh viễn cũng không thể nhận mặt nhau, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy hắn bình an lớn lên, chính nàng cũng cảm thấy mãn nguyện.
Trong tình huống đó, nếu để hoàng hậu biết được Trân phi hạ sinh hoàng tử trước, không chỉ có tiểu hoàng tử, liền ngay cả tính mạng của trân phi cũng khó có thể bảo toàn.
Niếp Nguyên Trinh biết rõ sự tình lợi hại, hắn quỳ gối trước mặt Trân phi, thề với trời đất nguyện lấy sinh mệnh bảo hộ tiểu hoàng tử.
Trân phi nghe xong lệ vương đầy mặt, đem tiểu hoàng tử vẫn còn chưa mở mắt giao cho hắn, nhìn hắn ôm lấy tiểu hoàng tử hạ sơn.
Tiên đế đối với chuyện Trân phi sanh non tuy rằng sâu sắc tiếc hận, nhưng không lâu sau đó, liền dần dần phai nhạt. Hoàng hậu bên kia cũng không có động tĩnh gì, ngay tại thời điểm Trân phi nghĩ hết thảy mọi chuyện đều đã muốn trần ai lạc định, huyết án đã xảy ra!
—— Niếp gia cao thấp hơn một trăm nhân khẩu, tất cả đều bị giết chết chỉ trong một đêm! Niếp gia mang họa diệt môn!
Không ai biết Niếp gia vì sao mà chết, cũng không ai biết hung thủ là ai, bởi vì dù có tra như thế nào cũng tra không ra!
Tất cả chuyện tình, chỉ có Trân phi biết, hung thủ chính là hoàng hậu, thế lực vô cùng lớn.
Cho dù nàng biết, cũng không có biện pháp gì, gần nhất là sẽ mang tội khi quân; thứ hai, thế lực của nàng không thể nào bì kịp với hoàng hậu có thừa tướng chống lưng, cho nên chỉ có thể ẩn nhẫn mà sống.
Bất quá cũng may sau khi dọn dẹp hiện trường huyết án, không hề phát hiện thi thể của tiểu hoàng tử cùng Niếp Nguyên Trinh.
Trân phi mỗi ngày thắp hương bái Phật, khẩn cầu bình an cho bọn họ.
Trong lúc này, Niếp Nguyên Trinh đã dùng tới biện pháp cuối cùng, rốt cục cũng liên hệ lại được với Trân phi, hơn nữa còn gửi tín cáo cho nàng nói rằng, tiểu hoàng tử chẳng những không chết, mà còn đang ở chung với mình. Hắn lúc nào cũng ghi nhớ lời hứa của mình lúc trước—— sẽ dùng sinh mệnh của hắn để bảo vệ sự an toàn cho tiểu hoàng tử.
Trân phi trong lòng sốt ruột, hy vọng có thể gặp mặt tiểu hoàng tử, vì thế đã cùng Niếp Nguyên Trinh ước định thời gian và địa điểm bí mật để gặp mặt.
Nhưng khi tới ngày ước định ấy, Trân phi lòng tràn đầy hy vọng cùng chờ đợi, lại hóa thành một hồi ác mộng khắc cốt trùy tâm!
Bởi vì đợi nàng không phải là Niếp Nguyên Trinh và hài tử, mà là hoàng hậu, còn có một khối —— thi thể trẻ con!
Một tiểu hài tử còn không tới một tháng tuổi, bên trong cái túi da bị máu tươi nhiễm hồng, đưa đến trước mặt Trân phi.
Trân phi vạch ra một góc cái bao, liền thấy hé ra một đôi gò má trắng bệch tím tái!
『 a! 』 một tiếng thét chói tai, nàng ngã ngồi trên mặt đất.
—— đó là đứa con của nàng!
Thời điểm nàng đem hắn đi, hắn vẫn ngủ thật say, hai má đỏ bừng tựa như quả táo chín mọng vào mùa thu, trên người vẫn còn vương lại một mùi nãi hương thản nhiên; nhưng đến khi hắn trở lại trước mắt mình, thì đã biến thành một khối thi thể lạnh lẻo, cổ họng gần như bị chặt đứt, khóe miệng vết máu chưa khô, ánh mắt vẫn là nhắm. . . . . . Hơn nữa lần này, vĩnh viễn cũng không bao giờ mở ra.
Nàng là mẹ hắn, nhưng nàng thậm chí chưa từng nhìn kỹ hắn lần nào. . . . . .
Trong từng giấc mộng, nàng chỉ mong một ngày nào đó có thể được sờ sờ đầu hắn, có thể nhìn thấy hắn, nói chuyện với hắn, có thể nhìn hắn cười, nhìn hắn khóc, nhìn hắn bình an lớn lên ở Niếp gia, nhìn hắn gây dựng sự nghiệp, nhìn hắn cưới vợ bạc đầu giai lão. . . . . .
Nhìn hắn cả đời hạnh phúc, bình an.
Vì giấc mộng bé nhỏ không đáng kể này, nàng thậm chí có thể buông tha cơ hội được nghe hắn gọi mình một tiếng ‘nương’, thậm chí có thể bỏ luôn cả sự sủng ái của tiên đế, thậm chí có thể vứt bỏ cả hạnh phúc được làm mẹ của mình.
Nhưng tất cả điều này, đều đã bị sự thật tàn nhẫn không thể chấp nhận trước mắt, phá nát.
Hài tử của nàng, xương cốt của nàng, máu thịt của nàng, đã hóa thành một khối thi thể không bao giờ mở mắt, bị người tùy ý ném xuống đất.
Trân phi thủy chung không khóc, lệ của nàng, tất cả đều hóa thành huyết, tích ở trong lòng.
Thanh âm của hoàng hậu từ đỉnh đầu truyền đến, nói với nàng, Niếp Nguyên Trinh vi cầu bảo mệnh, chủ động giao ra tiểu hoàng tử.
Trân phi đương nhiên không tin, nhưng cái chết của tiểu hoàng tử, là một đả kích quá lớn với nàng, khiến nàng một phen bạo bệnh. Nhưng ngay cả như vậy, Trân phi vẫn là chờ mong có một ngày, Niếp Nguyên Trinh có thể xuất hiện ở trước mặt nàng, nói cho nàng hết thảy chân tướng.
Sau đó, cái ngày Trân phi chờ đợi rốt cuộc đã đến, thời điểm nàng ở tự miếu tĩnh dưỡng.
Đối mặt với Niếp Trinh nguyên đột nhiên xuất hiện, Trân phi có vẻ phi thường bình tĩnh, nàng còn nói với hắn một câu: “Nếu ngươi không thẹn với lương tâm, không có vi phạm lời hứa lúc trước, ta sẽ nghe ngươi giải thích. Bằng không —— ngươi đi đi! Đừng nói gì cả!”
Sau đó Trân phi quay lưng lại, lẳng lặng chờ đợi.
Nàng rất mực hy vọng Niếp Trinh Nguyên có thể giống như trước đây, chân thành nói với nàng hắn không có thẹn với lời thề, tự nói sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của Trân phi, cũng không có chủ động đem hoàng tử giao cho hoàng hậu, càng không có làm cho tiểu hoàng tử chết ở trên tay hoàng hậu.
Nhưng mà, tất cả chờ đợi, quy về yên lặng ——
Trân phi không hề nghe thấy Niếp Nguyên Trinh có bất kỳ lời giải thích nào.
Rốt cục, không biết đợi bao lâu, Trân phi rốt cục nhịn không được , nhìn lại —— Niếp Nguyên Trinh sớm không thấy bóng dáng!
Hắn thế nhưng đi rồi, một câu cũng không có lưu lại mà bước đi !
Hắn đi, chứng minh hắn vấn tâm hữu quý (tự cảm thấy hổ thẹn với lòng)! Chứng minh hắn hổ thẹn với lời thề lúc trước, chứng minh hắn không còn lời nào để nói, chứng minh hắn không có gì để giải thích!
—— kia một khắc, Trân phi hoàn toàn điên rồi.
Lệ của nàng, máu của nàng, đau của nàng, hối của nàng, hận của nàng——
Tất cả đều hóa thành 『 a 』 một tiếng kêu thảm thiết thê lương, tê tâm liệt phế vang vọng trong bầu không khí tịch mịch của ngôi cổ tự!
Những ngày sau đó, Trân phi bạo bệnh không dậy nổi, suốt ngày bầu bạn cùng chén thuốc.
Bệnh của nàng, gần hai mươi năm, hơn nữa dù cho có trị như thế nào cũng trị không dứt, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Rốt cục, không lâu sau khi tân đế Mạc Triêu Dao đăng cơ, nàng thác nhân thỉnh cầu hoàng hậu, nói bệnh tình của mình ngày một nặng, cũng không còn sống được bao lâu nữa, nhưng trước khi chết chỉ có một cái tâm nguyện, chính là có thể đem thi cốt mai táng ở quê hương —— Đại Lý.
Trân phi, bản họ 『 Đông Vân 』, là hoàng thất Đại Lý, thân tỷ tỷ của Đại Lý Vương lúc năm tuổi.
Hơn hai mươi năm trước, vì tình ban giao hòa hữu giữa Hy Tương và Đại Lý, nàng thân vượt ngàn dặm từ Đại Lý vào Trung Nguyên, trở thành Trân phi của Hy Tương hoàng đế.
Mặc cho lúc ở Đại Lý thân thế hiển hách như thế nào đi nữa, nhưng khi vừa đến vương triều ngàn dặm xa cách này, liền trở thành một người không thân không thích, không có bằng hữu, đồng nghĩa trở thành một người đáng thương, ngay cả tiểu hài tử mang dòng máu duy nhất kết nối nàng và Hy Tương, cũng đã chết hơn hai mươi năm trước, chết trước khi tròn một tuổi. . . . . .
Lúc thời điểm kia bắt đầu, Trân phi cũng đã chết. Hoàng hậu biết, cho nên mới đồng ý để nàng quay về Đại Lý.
Ngày liên nhân của Đại Lí và Hy Tương, Trân phi chỉ là vật hi sinh.
Nếu hơn hai mươi năm trước, Trân phi đem chuyện hoàng hậu sát hại hoàng tử kể lại với Đại Lý vương. Như vậy Hy Tương cùng Đại Lý, nhất định binh nhẫn tương kiến. Bởi vì biết rõ điều này, Trân phi mới quyết định giấu diếm tất cả mọi chuyện. Nàng đến Hy Tương chính là vì mối ban giao hòa thuận giữa Hy Tương và Đại Lý. Nàng không cho phép sự hòa bình trước mắt này bị chính tay mình phá hủy.
Nàng một nhẫn, liền nhịn suốt hơn hai mươi năm.
Hiện tại chuyện hơn hai mưới năm trước cũng đã qua đi, Trân phi sớm xem đạm hết thảy. Nàng không nghĩ báo thù, chỉ muốn biết chân tướng.
Sau khi trở về Đại Lý, Trân phi đem này hết thảy nói với Đại Lý vương, nàng hy vọng Đại Lý vương có thể giúp nàng tìm được Niếp Nguyên Trinh. Nàng hối hận chính mình hai mươi năm trước không có nghe hắn giải thích, hối hận suốt hai mươi năm, hy vọng trước khi chết, có thể nghe Niếp Nguyên Trinh chính miệng nói với nàng, năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Vì thế Đại Lý vương bí mật phái người đi thăm dò tin tức của Niếp Nguyên Trinh.
Vì sợ kinh động bè đảng của hoàng hậu, mọi chuyện tiến hành đều vô cùng bí ẩn, cho nên ngay cả Đông Vân Tường Thụy cũng không biết. Nếu không phải hôm nay vừa đúng lúc gặp Thiển Thương đang chấp hành nhiệm vụ, chỉ sợ hắn đến bây giờ cũng chẳng hay biết điều gì.