Chương : 32
“Đại sư huynh nói, huynh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho ta......”
Một chiếc áo khoác lông cáo trắng được khoác lên vai Bảo Thù, Dạ Vi nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh buốt của nàng, giọng nói như giận nàng mà lại cũng như giận mình “Tại sao đi ra ngoài lại không nói với cha mẹ một tiếng? Bây giờ họ đang đi tìm muội đấy.”
Bảo Thù cúi đầu, vì sao nàng lại trèo cửa sổ tử đi ra ngoài, vì sao không dám để cho họ biết, ngay cả bản thân chính nàng cũng không biết nữa “Bởi vì...... Bây giờ đã khuya lắm rồi, muội sợ quấy rầy đến Lưu Dục Thiên Quân bọn họ......”
“Nha đầu này.” Dạ Vi khẽ cười một tiếng, đưa ngón trỏ đẩy trán nàng một cái.
Quay lưng lại, Hân Liệt định sải bước đi vào trong điện thì lại bị Dạ Vi gọi lại: “Sư huynh chẳng lẽ vẫn chưa biết chuyện sao?”
Hân Liệt không trả lời cũng không quay đầu lại, chỉ dừng chân lại.
Dạ Vi trầm giọng: “Đông Hải Long Vương, ở ba canh giờ trước, thần hồn tịch diệt rồi.”
“Cái gì?” Hân Liệt kinh hãi lập tức xoay người, “Chết như thế nào?”
“Căn cứ Long cung Sứ giả miêu tả, sư phụ suy đoán ra hắn là chết bởi Tuyết Ma công......” Dạ Vi dừng một chút, lại nói, “Sư phụ còn nói, phương pháp xuống tay của hung thủ cực kỳ giống Ma Tôn Già Di La.”
Bảo Thù không nhịn được hỏi: “Ma Tôn không phải đã chết hơn nghìn năm sao?” Chẳng lẽ là Vô Cửu ca?
Hân Liệt đôi ngươi đỏ như máu rung động, nhìn chăm chú vào Dạ Vi nói: “Nhị sư đệ, ba canh giờ trước, ngươi ở nơi nào?”
“Ở Mộng Hồi Điện đánh cờ cùng sư phụ.” Dạ Vi tránh ánh mắt của hắn, đưa tay phủi bớt tuyết đọng trên vai, thản nhiên nói, “Ngũ Hành Trường lão cũng ở đấy, nếu là sư huynh không tin có thể đi hỏi.”
Hân Liệt đang định mở miệng, thì trên trời đột nhiên rơi xuống một vật thể đầy lông, nặng nề ngã xuống đất. Bảo Thù lập tức trốn ra sau lưng Dạ Vi, một hồi lâu sau mới dám thò đầu ra nhìn.
“Bái kiến thái tử điện hạ.” Vật thể đầy lông lúc nãy giờ đã biến thành hình người quỳ xuống đất.
“Chuyện gì?” Hân Liệt mày kiếm cau lại.
“Bẩm điện hạ, Thiên đế có lệnh, mệnh ngài mau trở về Thiên cung!”
“Là vì chuyện của Đông Hải Long Vương?”
“Bẩm điện hạ, không những như thế...... Nửa canh giờ trước tin dữ truyền vào Thiên cung, Thiên Hậu nương nương bi thương không dứt, Thiên đế vốn định nhanh chóng chạy tới Đông Hải, lại có Thiên binh báo lại, nói...... Nói có người xông vào Bích Tiêu Thần điện, giết mười hai tên thủ vệ trong điện, đánh cắp Diệt Thiên Cung!”
Hân Liệt mặt trầm như nước, nắm tay nói: “Chuyện lớn như thế mà trong Thiên cung lại không người nào phát giác?”
“Bẩm điện hạ, người tới pháp lực cực cao, đừng nói Thiên cung không người nào phát hiện, ngay cả mười hai tên thủ vệ, chưa kịp phản kháng đã một chiêu mất mang ..... Rất nhiều Thần Quân lén lút nói...... Nói......”
“Nói gì?” Hân Liệt không nhịn được phẩy tay áo một cái.
“Bọn họ nói Ma Tôn Già Di La trở lại...... Trở lại báo oán rửa nhục rồi......”
Trong tim giống như bị một viên đá đánh mạnh vào, Bảo Thù cả người khẽ run lên. Đợi đến khi một luồng nhiệt lướt qua mặt, nàng mới biết Hân Liệt đã rời đi rồi, vội lôi Dạ Vi hỏi: “Có phải là do Vô Cửu ca làm không?”
Dạ Vi tựa như đang trầm tư, bị nàng kéo lại thì tức thì hồi hồn, vội an ủi: “Theo lý thì không phải, ta và Vô Cửu đã giao thủ, tu vi của hắn chưa đạt tới mức độ này. Huống chi, Tuyết Ma công chính là bí kỹ Ma giới Vương tộc, không thể nào truyền ra ngoài.”
Nghe lời này, Bảo Thù trong lòng ngũ vị lẫn lộn, không rõ là tư vị gì.
Cúi đầu, nàng nước mắt đổ rơi rào rào: “Không phải là tốt rồi...... Nhưng, Vô Cửu ca rốt cuộc đang ở nơi nào? Hắn tại sao phải rơi vào ma đạo? Hắn có phải đã bị sư phụ giết chết?”
“Đứa ngốc.” Dạ Vi không biết nên khóc hay cười xoa đầu của nàng, lại đem áo khoác kéo chặt lại một chút, “Hắn là nhi tử của sư phụ, sư phụ làm sao có thể nhẫn tâm giết hắn? Cùng lắm là đem hắn giam lại mà thôi.”
“Vậy hắn hiện tại bị giam ở trong Lang Hoa địa lao sao?” Bảo Thù đầy cõi lòng chờ mong nâng lên đôi mắt đẫm lệ.
“Theo suy nghĩ của ta thì sợ là hắn không ở Lang Hoa.”
“Vậy thì ở nơi nào?”
Dạ Vi dắt nàng đi về hướng Thất Bảo Điện, trong bóng đêm mịt mờ, bóng dáng bị kéo dài ra, ” Trong Lục giới, nơi có thể so sánh Lang Hoa Tiên sơn còn phải gió thổi không lọt, chỉ có Vân Hải Tuyết Vực.”
Bảo Thù khựng lại một bước, lúng túng nói: “Nhà Tứ sư huynh sao?”
Dạ Vi “Ừ” một tiếng, rồi lại hạ giọng nói: “Nghe đồn Vân Hải Tuyết Vực nằm ở phía bên kia chân trời, xung quanh bày hư không ảo cảnh, ngay cả Thiên đế cũng không biết rõ được vị trí chính xác, dựa vào giao tình giữa Minh giới và Quỷ cô nương cũng chỉ biết rằng vị trí nhập khẩu của nó nằm ở trên núi đào tiên nằm cạnh đó.”
Bảo Thù không hiểu nói: “Vậy sao các huynh không hỏi Tứ sư huynh?”
Dạ Vi bật cười: “Vân Hải Tuyết Vực nhập khẩu, chính là bí mật của Lão Tứ gia tộc, chúng ta làm sao có thể hỏi?”
Bảo Thù chán nản rũ xuống đầu, giơ tay áo lên lau nước mũi, bước chân dần dần chậm lại: “Nếu như Vô Cửu ca quả thật bị Lưu Dục Thiên Quân bắt vào Vân Hải Tuyết Vực, vậy hắn có phải là cả đời cũng không ra được?”
“Sẽ không, rất nhanh muội có thể nhìn thấy......”
Lời nói ngưng lại, Dạ Vi căng thẳng nắm chặt tay nàng: “Muội đừng nghĩ tới hắn nữa, tâm tình không tốt, sau này đứa trẻ sinh ra không chừng sẽ rất xấu xí.”
Câu chuyện đột nhiên lái sang hướng khác khiến Bảo Thù ngẩn ra hồi lâu.
Rốt cuộc, nàng lại bắt đầu than vãn: “Nhị sư huynh, đứa nhỏ tại sao lại muốn......”
Tại sao lại muốn? Làm sao có thể lưu? Dạ Vi không ngại mình không còn thân xử nữ đã là vạn hạnh, hôm nay lại muốn cho hắn giúp người khác nuôi con hay sao? Loại chuyện như vậy đổi ở trên người đàn ông khác thì làm sao có thể vui vẻ chịu đựng được?
Dạ Vi như đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, đưa ra ngón út chọc chọc chóp mũi của nàng, môi cười nói: “Muội đừng quên, ta cũng không phải con trai ruột của phụ quân, hắn không phỉa cũng đem ta nuôi lớn sao?”
“......” Bảo Thù biết nhiều lời vô ích, nhưng nàng trừ khóc ra cũng chỉ có thể khóc mà thôi.
Khóc lóc, than vãn, nằm ở trong ngực Dạ Vi bi thương thảm thiết quên trời quên đất. Thời gian chỉ mới nửa năm, thế giới của nàng từ mất đi sắc thái rồi đến lâm vào hắc ám, nàng thậm chí không có thời gian đi suy nghĩ, ác mộng từ cái này đến cái khác liên tiếp hiện ra trong đầu nàng.
Vì vậy, nàng bắt đầu sợ ban đêm......
Có phải chỉ cần vẫn trợn tròn mắt không nhắm lại, mặt trời là có thể vĩnh viễn không xuống núi?
Trở lại Thất Bảo Điện, Lưu Dục bọn họ đều không ở đây, có lẽ đã cùng đi lên Cửu Trọng Thiên. Bảo mẹ vừa thấy nàng, vốn định tức miệng mắng to, nhưng lại thấy Dạ Vi hết lòng chăm sóc, nín giận không nói, hốc mắt lại có chút hồng hồng.
Hai mẹ con hàn huyên tới tận bình minh, sáng sớm ngày thứ hai, Doãn Tiêu nói phải quay về Bích Thủy Sơn.
Li Diên và Lưu Dục đi Đông Hải Long Cung, lại không tìm được Dạ Vi, nhiệm vụ đưa tiễn liền rơi vào trên đầu Dung Hoan. Nhìn Bảo Thù bộ dạng ốm bệnh, Dung Hoan vốn định mời bọn họ ở thêm mấy ngày, nhưng hiện tại, trên Thần giới liên tục có chuyện lớn xảy ra, Lang Hoa cũng sắp không còn yên ổn nữa.
Suy đi xét lại, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Đưa qua một trấn, lại đưa ra một tòa thành, đi lại mấy bước liền ra khỏi Lang Hoa kết giới. Bảo Thù lưu luyến không rời kéo tay Bảo mẹ, lại ngửa đầu nhìn Doãn Tiêu, nước mắt nước mũi lau liên tục.
“Cũng sắp làm mẹ rồi, làm sao vẫn còn như một đứa bé như vậy.” Doãn Tiêu thương yêu ôm nàng vào trong lòng, “Hôm nay nhìn ngươi có mối quy túc (*) tốt như vậy, làm cha như ta cũng coi như yên lòng. Nhớ, sau này mọi việc đều phải nghe theo lời sư phụ, không được ngôc nghịch phạm thượng.”
(*) quy túc: = chốn đi về, kết quả, trong câu này có nghĩa là nhà chồng
Bảo Thù nghẹn ngào đáp một tiếng.
Nhìn bọn họ dần đi xa, bóng lưng biến thành hai chấm đen nhỏ, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa, Dung Hoan đôi môi mấp máy hồi lâu, mới nói: “Tiểu sư muội, chúng ta trở về đi thôi.”
Bảo Thù không lên tiếng, nhưng bụng ngược lại “Cô lỗ lỗ“ vang lên mấy tiếng.
Lúng túng quay đầu đi, nàng e sợ nhưng mở miệng: “Cái đó...... Đi thôi.”
“Có muốn đi ăn trước chút gì? Dù sao......” Dung Hoan ánh mắt xẹt qua bụng của nàng, lập tức chuyển con mắt về, hắng giọng một cái nói, “Ta biết rõ xung quanh đây có một quán rượu rất tốt, nếu không thì chunsgta qua đó một lát?”
Bảo Thù thầm nghĩ, quanh Lang Hoa, ngươi tám phần chỉ có quán rượu là quen thuộc nhất.
Chỉ là nơi có thể để cho Dung Hoan khen ngợi, nhất định là có chỗ hơn người, chần chờ chốc lát, nàng vẫn gật đầu.
Quả thật là tốt địa phương a......
Ngồi ở lầu hai trước lan can, Bảo Thù nâng má nghe dưới lầu cô nương hát, nhìn chút oanh oanh yến yến đi tới đi lui rót rượu rót trà. Tiếng đàn coi như là có thể động tâm, rượu vào tiêu sầu, ngực sữa lộ ra hơn nửa phần, thiên đường nhân gian a …..
“Cái đó, chúng ta còn là đổi nơi khác đi? Chung quanh đây còn có một quán rượu khác cũng không tệ.” Dung Hoan âm thầm lau mồ hôi, hận không được một tát đem mình dắt trên tường!
“Không cần, sư huynh, nơi này tốt vô cùng.” Bảo Thù khẽ mỉm cười, nơi này so với tưởng tượng của nàng quả nhiên giống nhau đến chín mười phần.
“Khụ khụ, nơi này thật không phải thanh lâu, chỉ là quán rượu chiêu đãi khách nhân......”
Dung Hoan lời còn chưa nói hết, bả vai bỗng nhiên trầm xuống, một mùi thơm ngào ngạt đột nhiên tràn vào lỗ mũi, sau tai ngứa ngáy, làm như có người nhẹ nhàng thổi hơi vào.
“Ai u, Lưu công tử lâu rồi không có tới nha.”
Tóc gáy từng sợi dựng lên, thanh âm này Dung Hoan rất quen thuộc, “Yến Nương, đừng làm loạn.”
Diễm Nương? Có phải hay không Diễm Nương(*) trong kịch hay nói?
(*) trong kịch thường có một nhân vật xinh đẹp (thường là kỹ nữ) gọi là Diễm Nương
Bảo Thù lập tức dời tầm mắt trở lại, định thần nhìn lại, quả nhiên là người cũng như tên a!
Yến Nương không để ý tới có người nhìn chằm chằm vào nàng, cả người thuận thế ngồi trên đùi Dung Hoan, một đôi tay thon trắng ôm cổ hắn: “Thế nào, hôm nay có mỹ nữ làm bạn, liền quên Yến Nương sao? Ta thấy nàng cũng không có gì chỗ đặc biệt nha?”
Hai vú nửa hơn nửa, thỉnh thoảng cọ vào ngực Dung Hoan, Bảo Thù một đôi mắt hạnh híp lại, giống như tụ ánh sáng, trực tiếp nhìn chăm chăm vào bộ ngực sữa, không để ý tới sự mỉa mai trong lời nàng.
“Đừng làm loạn, nàng là tiểu sư muội của ta.”
Dung Hoan đã sớm sợ tới hoa dung thất sắc, lại thấy Bảo Thù nhìn mình cằm chằm, cảm giác xấu hổ chưa từng biết trước đây đột nhiên ập tới, lập tức đứng dậy, Yến Nương cũng lập tức ngã xuống đất, tay mềm huơ lên làm cho tấm khăn lụa trải bàn bị kéo lệch sang một bên.
Thịt mỡ nước canh dội hết lên người Yến Nương, Bảo Thù đương nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi.
“Muội có sao không? Có thấy nóng không?” Dung Hoan lòng như lửa đốt phủi đồ ăn trên người nàng.
Bảo Thù lui về phía sau hai bước: “Ta không sao, nếu không có ăn, chúng ta nhanh chút về núi đi đi.”
“Bên ngoài gió tuyết lớn, lại không thể dùng pháp lực, cả người muội ướt nhẹp thế này thì làm sao có thể được?” Dung Hoan cau mày, hơi chán ghét trừng mắt nhìn nữ nhân vừa đứng dậy từ trên đất, đôi mắt chợt sáng lên.
Hắn từ trong tay áo lấy ra một thỏi vàng, đạt mạnh lên bàn: “100 Kim, mua một bộ xiêm y của ngươi.”
Yến Nương vốn đang tức giận thì lập tức cười tươi như hoa, đem thỏi vàng thu lại, kiều mỵ cười nói: “Ai u, nghe công tử nói kìa, cần gì mạnh tay thế, có thể giúp đỡ công tử, chính là phúc phận của Yến Nương đâu.”
Đừng nói nàng biến sắc mặt thay đổi so lật sách còn nhanh, Bảo Thù gương mặt cũng lập tức nhăn lại.
100 Kim! Mua xiêm y? Chừng đó cũng đủ để mua nàng rồi!
Còn chưa kịp cự tuyệt, Bảo Thù đã bị Yến Nương kéo vào khuê phòng, lúng túng đứngtrong phòng, nhìn nàng từ trong ngăn tủ lấy ra một cái áo lông màu trắng: “Tiểu cô nương, tới thử xem vừa người không?”
Bảo Thù cởi chiếc áo ngoài đầy vết bẩn ra, mặc áo lông vào.
“Rất vừa người.” Nàng chắt lưỡi khen ngợi.
“Đó là đương nhiên.” Yến Nương che miệng cười nhạt, “Vốn là may cho ngươi mặc, làm sao có thể không vừa đâu?”
Bảo Thù giật mình: “Ngươi có ý gì?”
“Ngươi nhìn kỹ xem ta là ai?” Yến Nương cười cười rồi đột nhiên xoay người lại, chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng, giống như là tiếng da mặt bị xé xuống, xoay người lại, khuôn mặt trái xoan so với lúc nãy còn đẹp hơn nghìn lần hiện ra
Bảo Thù sống lưng lạnh cứng, sắc mặt trắng bệch, liên tục lùi về phía sau: “Vân Khương...... Vân Khương Quỷ Mẫu!”
Không đợi Vân Khương trả lời, Bảo Thù cuống quít chạy ra ngoài cửa, vừa chạy hai bước, bỗng dưng ngã nhào trên đất. Áo lông màu trắng trên người giống như cứ động đậy một chút là lập tức siết chặt lại, làm cho nàng thở không ra hơi, nhưng cũng không làm nàng thở không được.
“Đừng động đậy “ Vân Khương tốt bụng nhắc nhở nàng, “Thiên Tàm Vũ Y càng giãy dụa thì siết càng chặt. Nha đầu ngươi yên tâm, chủ nhân có lệnh, người trong Ma giới chúng ta, ai cũng không thể thương ngươi, trước mắt ta cần ngươi giúp ta làm vài việci, ngươi chịu đựng một chút.”
“Các ngươi muốn đối phó Tứ sư huynh của ta?!” Bảo Thù nghe lời không hề lộn xộn nữa, quả thật thoải mái hơn rất nhiều, ngẩng đầu lên, tức giận nhìn chằm chằm nàng, “Ta cho ngươi biết, hắn ghét ta nhất, ngươi tính sai rồi!”
Vân Khương giật giật khóe miệng: “Yêu Tinh ngốc ta thấy nhiều rồi nhưng ngốc như ngươi, đúng là hiếm thấy.”
Nàng nắm cằm của Bảo Thù, đẩy miệng nàng ra, nhét một viên thuốc vào: “Huống chi, chúng ta cũng không muốn tổn thương hắn, ngược lại, chúng ta còn phải đưa cho hắn một cái bảo bối đâu.”
Bảo Thù còn muốn hỏi nữa, nhưng đầu lại không nghe nàng sai bảo, trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Một chiếc áo khoác lông cáo trắng được khoác lên vai Bảo Thù, Dạ Vi nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh buốt của nàng, giọng nói như giận nàng mà lại cũng như giận mình “Tại sao đi ra ngoài lại không nói với cha mẹ một tiếng? Bây giờ họ đang đi tìm muội đấy.”
Bảo Thù cúi đầu, vì sao nàng lại trèo cửa sổ tử đi ra ngoài, vì sao không dám để cho họ biết, ngay cả bản thân chính nàng cũng không biết nữa “Bởi vì...... Bây giờ đã khuya lắm rồi, muội sợ quấy rầy đến Lưu Dục Thiên Quân bọn họ......”
“Nha đầu này.” Dạ Vi khẽ cười một tiếng, đưa ngón trỏ đẩy trán nàng một cái.
Quay lưng lại, Hân Liệt định sải bước đi vào trong điện thì lại bị Dạ Vi gọi lại: “Sư huynh chẳng lẽ vẫn chưa biết chuyện sao?”
Hân Liệt không trả lời cũng không quay đầu lại, chỉ dừng chân lại.
Dạ Vi trầm giọng: “Đông Hải Long Vương, ở ba canh giờ trước, thần hồn tịch diệt rồi.”
“Cái gì?” Hân Liệt kinh hãi lập tức xoay người, “Chết như thế nào?”
“Căn cứ Long cung Sứ giả miêu tả, sư phụ suy đoán ra hắn là chết bởi Tuyết Ma công......” Dạ Vi dừng một chút, lại nói, “Sư phụ còn nói, phương pháp xuống tay của hung thủ cực kỳ giống Ma Tôn Già Di La.”
Bảo Thù không nhịn được hỏi: “Ma Tôn không phải đã chết hơn nghìn năm sao?” Chẳng lẽ là Vô Cửu ca?
Hân Liệt đôi ngươi đỏ như máu rung động, nhìn chăm chú vào Dạ Vi nói: “Nhị sư đệ, ba canh giờ trước, ngươi ở nơi nào?”
“Ở Mộng Hồi Điện đánh cờ cùng sư phụ.” Dạ Vi tránh ánh mắt của hắn, đưa tay phủi bớt tuyết đọng trên vai, thản nhiên nói, “Ngũ Hành Trường lão cũng ở đấy, nếu là sư huynh không tin có thể đi hỏi.”
Hân Liệt đang định mở miệng, thì trên trời đột nhiên rơi xuống một vật thể đầy lông, nặng nề ngã xuống đất. Bảo Thù lập tức trốn ra sau lưng Dạ Vi, một hồi lâu sau mới dám thò đầu ra nhìn.
“Bái kiến thái tử điện hạ.” Vật thể đầy lông lúc nãy giờ đã biến thành hình người quỳ xuống đất.
“Chuyện gì?” Hân Liệt mày kiếm cau lại.
“Bẩm điện hạ, Thiên đế có lệnh, mệnh ngài mau trở về Thiên cung!”
“Là vì chuyện của Đông Hải Long Vương?”
“Bẩm điện hạ, không những như thế...... Nửa canh giờ trước tin dữ truyền vào Thiên cung, Thiên Hậu nương nương bi thương không dứt, Thiên đế vốn định nhanh chóng chạy tới Đông Hải, lại có Thiên binh báo lại, nói...... Nói có người xông vào Bích Tiêu Thần điện, giết mười hai tên thủ vệ trong điện, đánh cắp Diệt Thiên Cung!”
Hân Liệt mặt trầm như nước, nắm tay nói: “Chuyện lớn như thế mà trong Thiên cung lại không người nào phát giác?”
“Bẩm điện hạ, người tới pháp lực cực cao, đừng nói Thiên cung không người nào phát hiện, ngay cả mười hai tên thủ vệ, chưa kịp phản kháng đã một chiêu mất mang ..... Rất nhiều Thần Quân lén lút nói...... Nói......”
“Nói gì?” Hân Liệt không nhịn được phẩy tay áo một cái.
“Bọn họ nói Ma Tôn Già Di La trở lại...... Trở lại báo oán rửa nhục rồi......”
Trong tim giống như bị một viên đá đánh mạnh vào, Bảo Thù cả người khẽ run lên. Đợi đến khi một luồng nhiệt lướt qua mặt, nàng mới biết Hân Liệt đã rời đi rồi, vội lôi Dạ Vi hỏi: “Có phải là do Vô Cửu ca làm không?”
Dạ Vi tựa như đang trầm tư, bị nàng kéo lại thì tức thì hồi hồn, vội an ủi: “Theo lý thì không phải, ta và Vô Cửu đã giao thủ, tu vi của hắn chưa đạt tới mức độ này. Huống chi, Tuyết Ma công chính là bí kỹ Ma giới Vương tộc, không thể nào truyền ra ngoài.”
Nghe lời này, Bảo Thù trong lòng ngũ vị lẫn lộn, không rõ là tư vị gì.
Cúi đầu, nàng nước mắt đổ rơi rào rào: “Không phải là tốt rồi...... Nhưng, Vô Cửu ca rốt cuộc đang ở nơi nào? Hắn tại sao phải rơi vào ma đạo? Hắn có phải đã bị sư phụ giết chết?”
“Đứa ngốc.” Dạ Vi không biết nên khóc hay cười xoa đầu của nàng, lại đem áo khoác kéo chặt lại một chút, “Hắn là nhi tử của sư phụ, sư phụ làm sao có thể nhẫn tâm giết hắn? Cùng lắm là đem hắn giam lại mà thôi.”
“Vậy hắn hiện tại bị giam ở trong Lang Hoa địa lao sao?” Bảo Thù đầy cõi lòng chờ mong nâng lên đôi mắt đẫm lệ.
“Theo suy nghĩ của ta thì sợ là hắn không ở Lang Hoa.”
“Vậy thì ở nơi nào?”
Dạ Vi dắt nàng đi về hướng Thất Bảo Điện, trong bóng đêm mịt mờ, bóng dáng bị kéo dài ra, ” Trong Lục giới, nơi có thể so sánh Lang Hoa Tiên sơn còn phải gió thổi không lọt, chỉ có Vân Hải Tuyết Vực.”
Bảo Thù khựng lại một bước, lúng túng nói: “Nhà Tứ sư huynh sao?”
Dạ Vi “Ừ” một tiếng, rồi lại hạ giọng nói: “Nghe đồn Vân Hải Tuyết Vực nằm ở phía bên kia chân trời, xung quanh bày hư không ảo cảnh, ngay cả Thiên đế cũng không biết rõ được vị trí chính xác, dựa vào giao tình giữa Minh giới và Quỷ cô nương cũng chỉ biết rằng vị trí nhập khẩu của nó nằm ở trên núi đào tiên nằm cạnh đó.”
Bảo Thù không hiểu nói: “Vậy sao các huynh không hỏi Tứ sư huynh?”
Dạ Vi bật cười: “Vân Hải Tuyết Vực nhập khẩu, chính là bí mật của Lão Tứ gia tộc, chúng ta làm sao có thể hỏi?”
Bảo Thù chán nản rũ xuống đầu, giơ tay áo lên lau nước mũi, bước chân dần dần chậm lại: “Nếu như Vô Cửu ca quả thật bị Lưu Dục Thiên Quân bắt vào Vân Hải Tuyết Vực, vậy hắn có phải là cả đời cũng không ra được?”
“Sẽ không, rất nhanh muội có thể nhìn thấy......”
Lời nói ngưng lại, Dạ Vi căng thẳng nắm chặt tay nàng: “Muội đừng nghĩ tới hắn nữa, tâm tình không tốt, sau này đứa trẻ sinh ra không chừng sẽ rất xấu xí.”
Câu chuyện đột nhiên lái sang hướng khác khiến Bảo Thù ngẩn ra hồi lâu.
Rốt cuộc, nàng lại bắt đầu than vãn: “Nhị sư huynh, đứa nhỏ tại sao lại muốn......”
Tại sao lại muốn? Làm sao có thể lưu? Dạ Vi không ngại mình không còn thân xử nữ đã là vạn hạnh, hôm nay lại muốn cho hắn giúp người khác nuôi con hay sao? Loại chuyện như vậy đổi ở trên người đàn ông khác thì làm sao có thể vui vẻ chịu đựng được?
Dạ Vi như đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, đưa ra ngón út chọc chọc chóp mũi của nàng, môi cười nói: “Muội đừng quên, ta cũng không phải con trai ruột của phụ quân, hắn không phỉa cũng đem ta nuôi lớn sao?”
“......” Bảo Thù biết nhiều lời vô ích, nhưng nàng trừ khóc ra cũng chỉ có thể khóc mà thôi.
Khóc lóc, than vãn, nằm ở trong ngực Dạ Vi bi thương thảm thiết quên trời quên đất. Thời gian chỉ mới nửa năm, thế giới của nàng từ mất đi sắc thái rồi đến lâm vào hắc ám, nàng thậm chí không có thời gian đi suy nghĩ, ác mộng từ cái này đến cái khác liên tiếp hiện ra trong đầu nàng.
Vì vậy, nàng bắt đầu sợ ban đêm......
Có phải chỉ cần vẫn trợn tròn mắt không nhắm lại, mặt trời là có thể vĩnh viễn không xuống núi?
Trở lại Thất Bảo Điện, Lưu Dục bọn họ đều không ở đây, có lẽ đã cùng đi lên Cửu Trọng Thiên. Bảo mẹ vừa thấy nàng, vốn định tức miệng mắng to, nhưng lại thấy Dạ Vi hết lòng chăm sóc, nín giận không nói, hốc mắt lại có chút hồng hồng.
Hai mẹ con hàn huyên tới tận bình minh, sáng sớm ngày thứ hai, Doãn Tiêu nói phải quay về Bích Thủy Sơn.
Li Diên và Lưu Dục đi Đông Hải Long Cung, lại không tìm được Dạ Vi, nhiệm vụ đưa tiễn liền rơi vào trên đầu Dung Hoan. Nhìn Bảo Thù bộ dạng ốm bệnh, Dung Hoan vốn định mời bọn họ ở thêm mấy ngày, nhưng hiện tại, trên Thần giới liên tục có chuyện lớn xảy ra, Lang Hoa cũng sắp không còn yên ổn nữa.
Suy đi xét lại, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Đưa qua một trấn, lại đưa ra một tòa thành, đi lại mấy bước liền ra khỏi Lang Hoa kết giới. Bảo Thù lưu luyến không rời kéo tay Bảo mẹ, lại ngửa đầu nhìn Doãn Tiêu, nước mắt nước mũi lau liên tục.
“Cũng sắp làm mẹ rồi, làm sao vẫn còn như một đứa bé như vậy.” Doãn Tiêu thương yêu ôm nàng vào trong lòng, “Hôm nay nhìn ngươi có mối quy túc (*) tốt như vậy, làm cha như ta cũng coi như yên lòng. Nhớ, sau này mọi việc đều phải nghe theo lời sư phụ, không được ngôc nghịch phạm thượng.”
(*) quy túc: = chốn đi về, kết quả, trong câu này có nghĩa là nhà chồng
Bảo Thù nghẹn ngào đáp một tiếng.
Nhìn bọn họ dần đi xa, bóng lưng biến thành hai chấm đen nhỏ, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa, Dung Hoan đôi môi mấp máy hồi lâu, mới nói: “Tiểu sư muội, chúng ta trở về đi thôi.”
Bảo Thù không lên tiếng, nhưng bụng ngược lại “Cô lỗ lỗ“ vang lên mấy tiếng.
Lúng túng quay đầu đi, nàng e sợ nhưng mở miệng: “Cái đó...... Đi thôi.”
“Có muốn đi ăn trước chút gì? Dù sao......” Dung Hoan ánh mắt xẹt qua bụng của nàng, lập tức chuyển con mắt về, hắng giọng một cái nói, “Ta biết rõ xung quanh đây có một quán rượu rất tốt, nếu không thì chunsgta qua đó một lát?”
Bảo Thù thầm nghĩ, quanh Lang Hoa, ngươi tám phần chỉ có quán rượu là quen thuộc nhất.
Chỉ là nơi có thể để cho Dung Hoan khen ngợi, nhất định là có chỗ hơn người, chần chờ chốc lát, nàng vẫn gật đầu.
Quả thật là tốt địa phương a......
Ngồi ở lầu hai trước lan can, Bảo Thù nâng má nghe dưới lầu cô nương hát, nhìn chút oanh oanh yến yến đi tới đi lui rót rượu rót trà. Tiếng đàn coi như là có thể động tâm, rượu vào tiêu sầu, ngực sữa lộ ra hơn nửa phần, thiên đường nhân gian a …..
“Cái đó, chúng ta còn là đổi nơi khác đi? Chung quanh đây còn có một quán rượu khác cũng không tệ.” Dung Hoan âm thầm lau mồ hôi, hận không được một tát đem mình dắt trên tường!
“Không cần, sư huynh, nơi này tốt vô cùng.” Bảo Thù khẽ mỉm cười, nơi này so với tưởng tượng của nàng quả nhiên giống nhau đến chín mười phần.
“Khụ khụ, nơi này thật không phải thanh lâu, chỉ là quán rượu chiêu đãi khách nhân......”
Dung Hoan lời còn chưa nói hết, bả vai bỗng nhiên trầm xuống, một mùi thơm ngào ngạt đột nhiên tràn vào lỗ mũi, sau tai ngứa ngáy, làm như có người nhẹ nhàng thổi hơi vào.
“Ai u, Lưu công tử lâu rồi không có tới nha.”
Tóc gáy từng sợi dựng lên, thanh âm này Dung Hoan rất quen thuộc, “Yến Nương, đừng làm loạn.”
Diễm Nương? Có phải hay không Diễm Nương(*) trong kịch hay nói?
(*) trong kịch thường có một nhân vật xinh đẹp (thường là kỹ nữ) gọi là Diễm Nương
Bảo Thù lập tức dời tầm mắt trở lại, định thần nhìn lại, quả nhiên là người cũng như tên a!
Yến Nương không để ý tới có người nhìn chằm chằm vào nàng, cả người thuận thế ngồi trên đùi Dung Hoan, một đôi tay thon trắng ôm cổ hắn: “Thế nào, hôm nay có mỹ nữ làm bạn, liền quên Yến Nương sao? Ta thấy nàng cũng không có gì chỗ đặc biệt nha?”
Hai vú nửa hơn nửa, thỉnh thoảng cọ vào ngực Dung Hoan, Bảo Thù một đôi mắt hạnh híp lại, giống như tụ ánh sáng, trực tiếp nhìn chăm chăm vào bộ ngực sữa, không để ý tới sự mỉa mai trong lời nàng.
“Đừng làm loạn, nàng là tiểu sư muội của ta.”
Dung Hoan đã sớm sợ tới hoa dung thất sắc, lại thấy Bảo Thù nhìn mình cằm chằm, cảm giác xấu hổ chưa từng biết trước đây đột nhiên ập tới, lập tức đứng dậy, Yến Nương cũng lập tức ngã xuống đất, tay mềm huơ lên làm cho tấm khăn lụa trải bàn bị kéo lệch sang một bên.
Thịt mỡ nước canh dội hết lên người Yến Nương, Bảo Thù đương nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi.
“Muội có sao không? Có thấy nóng không?” Dung Hoan lòng như lửa đốt phủi đồ ăn trên người nàng.
Bảo Thù lui về phía sau hai bước: “Ta không sao, nếu không có ăn, chúng ta nhanh chút về núi đi đi.”
“Bên ngoài gió tuyết lớn, lại không thể dùng pháp lực, cả người muội ướt nhẹp thế này thì làm sao có thể được?” Dung Hoan cau mày, hơi chán ghét trừng mắt nhìn nữ nhân vừa đứng dậy từ trên đất, đôi mắt chợt sáng lên.
Hắn từ trong tay áo lấy ra một thỏi vàng, đạt mạnh lên bàn: “100 Kim, mua một bộ xiêm y của ngươi.”
Yến Nương vốn đang tức giận thì lập tức cười tươi như hoa, đem thỏi vàng thu lại, kiều mỵ cười nói: “Ai u, nghe công tử nói kìa, cần gì mạnh tay thế, có thể giúp đỡ công tử, chính là phúc phận của Yến Nương đâu.”
Đừng nói nàng biến sắc mặt thay đổi so lật sách còn nhanh, Bảo Thù gương mặt cũng lập tức nhăn lại.
100 Kim! Mua xiêm y? Chừng đó cũng đủ để mua nàng rồi!
Còn chưa kịp cự tuyệt, Bảo Thù đã bị Yến Nương kéo vào khuê phòng, lúng túng đứngtrong phòng, nhìn nàng từ trong ngăn tủ lấy ra một cái áo lông màu trắng: “Tiểu cô nương, tới thử xem vừa người không?”
Bảo Thù cởi chiếc áo ngoài đầy vết bẩn ra, mặc áo lông vào.
“Rất vừa người.” Nàng chắt lưỡi khen ngợi.
“Đó là đương nhiên.” Yến Nương che miệng cười nhạt, “Vốn là may cho ngươi mặc, làm sao có thể không vừa đâu?”
Bảo Thù giật mình: “Ngươi có ý gì?”
“Ngươi nhìn kỹ xem ta là ai?” Yến Nương cười cười rồi đột nhiên xoay người lại, chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng, giống như là tiếng da mặt bị xé xuống, xoay người lại, khuôn mặt trái xoan so với lúc nãy còn đẹp hơn nghìn lần hiện ra
Bảo Thù sống lưng lạnh cứng, sắc mặt trắng bệch, liên tục lùi về phía sau: “Vân Khương...... Vân Khương Quỷ Mẫu!”
Không đợi Vân Khương trả lời, Bảo Thù cuống quít chạy ra ngoài cửa, vừa chạy hai bước, bỗng dưng ngã nhào trên đất. Áo lông màu trắng trên người giống như cứ động đậy một chút là lập tức siết chặt lại, làm cho nàng thở không ra hơi, nhưng cũng không làm nàng thở không được.
“Đừng động đậy “ Vân Khương tốt bụng nhắc nhở nàng, “Thiên Tàm Vũ Y càng giãy dụa thì siết càng chặt. Nha đầu ngươi yên tâm, chủ nhân có lệnh, người trong Ma giới chúng ta, ai cũng không thể thương ngươi, trước mắt ta cần ngươi giúp ta làm vài việci, ngươi chịu đựng một chút.”
“Các ngươi muốn đối phó Tứ sư huynh của ta?!” Bảo Thù nghe lời không hề lộn xộn nữa, quả thật thoải mái hơn rất nhiều, ngẩng đầu lên, tức giận nhìn chằm chằm nàng, “Ta cho ngươi biết, hắn ghét ta nhất, ngươi tính sai rồi!”
Vân Khương giật giật khóe miệng: “Yêu Tinh ngốc ta thấy nhiều rồi nhưng ngốc như ngươi, đúng là hiếm thấy.”
Nàng nắm cằm của Bảo Thù, đẩy miệng nàng ra, nhét một viên thuốc vào: “Huống chi, chúng ta cũng không muốn tổn thương hắn, ngược lại, chúng ta còn phải đưa cho hắn một cái bảo bối đâu.”
Bảo Thù còn muốn hỏi nữa, nhưng đầu lại không nghe nàng sai bảo, trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.