Chương : 10
Sau một tiếng “ầm”, tia chớp làm nổi lên sấm sét.
Theo gió mây quay cuồng, một trận sấm chớp mưa bão đã đến gần, bao trùm mặt đất.
Ôn Hỏa Cổn chợt phát hiện, hắn chỉ còn lại một mình. Sư đệ, đồng liêu và chiến hữu của hắn, không phải bị trọng thương thì đã chết đi, nếu không thì cũng hoàn toàn không xuất hiện như ước hẹn.
Hiện giờ hắn chỉ một thân một mình.
Một người một kiếm, đơn độc tác chiến.
Cảm giác cô độc này khiến hắn vô cùng sợ hãi. Lại vì sự sợ hãi này chỉ có thể đối diện, không thể trốn tránh, càng khiến cho hắn có một loại cảm giác anh hùng như đang dựa sông chống đỡ, chiến trời đấu đất, cả người bị thiêu đốt bởi một cảm giác bi tráng.
Kiếm của hắn nghênh đón kẻ địch, vào lúc trời đất u ám, không chỉ đâm ra kiếm quầng và kiếm khí, còn bức ra tia lửa và ánh lửa.
Đó là ngũ muội chân hỏa, cũng là ngọn lửa sinh mệnh của hắn.
Hắn một mặt giao chiến với Chu Đại Khối Nhi, một mặt còn sát thương hai tên đệ tử của Phong Vũ lâu. Trông thấy kẻ địch càng ngày càng mạnh mẽ, thế công càng ngày càng mãnh liệt, hắn đột nhiên rít lên một tiếng.
Một tay hắn giơ kiếm, hướng lên trời.
Những người vây công hắn đều kinh hãi. Chu Đại Khối Nhi vừa giơ tay lên, những cao thủ, đệ tử xông đến chỉ bao vây Ôn Hỏa Cổn, đằng đằng sát khí, mài tay lau gươm, nhưng lại không dám tùy tiện tấn công.
Chợt nghe Ôn Hỏa Cổn nhìn lên trời gào thét:
- Trời muốn ta chết! Bát Lôi Tử Đệ, các ngươi đang ở đâu? Lũ rùa khốn kiếp, La lão yêu, ngươi chết ở đâu rồi!
Có lẽ Ôn Hỏa Cổn từng nghe nói đến truyền thuyết, nhiều năm trước trong trận chiến Tam Hợp lâu, Quan Thất bị sét đánh mà không chết, ngược lại chỉ trời quát hỏi; cũng từng nghe nói nhiều tháng trước tại nhà cũ của Tư Mã Ôn Công, Quan Mộc Đán một mình chiến đấu với quần hùng, chợt bị thiên lôi đánh trúng, hình tiêu ảnh diệt, trước đó vẫn cất giọng hỏi trời, oán trời, trách trời, mắng trời, so trời, hét trời. Hiện giờ hắn đơn độc quyết chiến, lấy ít đánh nhiều, trong trời đất tịch mịch, không màng sống chết, cũng khó tránh khỏi sinh ra loại chí khí hào tình này.
Mặc dù có khí khái hào hùng, nhưng về khí thế đương nhiên không thể so với chiến thần Quan Thất.
Chợt nghe bầu trời vang lên một trận tiếng sấm cuồn cuộn, lại “đùng” một tiếng, ánh chớp chiếu rọi khắp cả đường lớn. Kiếm của Ôn Hỏa Cổn chỉ lên trời, dường như đã hấp dẫn một tia sét lạnh, lóe lên những tia lửa màu lam, phát ra tiếng rung loẹt xoẹt. Giống như trên thân kiếm và mũi kiếm có vài con rắn bạc nhỏ như tơ nhện đang nhanh chóng lượn quanh, khiến thanh kiếm lửa này không ngừng rung động.
Chu Đại Khối Nhi đứng phía trước mọi người, tay của hắn giơ lên trời vẫn không hạ xuống. Cánh tay này của hắn không hạ xuống, đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu cũng không ai dám tùy tiện công kích, bởi vì ai cũng biết tên to con này là chiến tướng có khả năng gánh vác nhất trong Phong Vũ lâu và Tượng Tị tháp.
Chu Đại Khối Nhi nhìn đường dài u ám, gió bay mây cuốn, nhìn cả đường lớn đều vây quanh một người giống như một đoàn khói lửa chiến tranh, trong mắt lại hiện lên vẻ đồng tình.
- Đầu hàng đi. Bây giờ ngươi còn có thể lựa chọn, chúng ta sẽ không dùng tư hình, chỉ giao ngươi cho nha môn chờ xử lý, thế nào?
Ôn Hỏa Cổn cười.
Hắn cười lên giống như bốc cháy.
Lúc hắn cười như vậy hết sức hào kiệt, cũng hết sức đoạn tuyệt.
- Các ngươi muốn giao ta cho tên sát thủ được xưng là bổ khoái kia? Có bản lĩnh thì giết ta trước đi!
Chu Đại Khối Nhi lắc đầu, thở dài. Hắn luôn luôn dũng mãnh thiện chiến, nhưng thực ra cũng không hiếu chiến.
- Không cần đánh được không? Chiến hữu của ngươi đều đã chết rồi.
Ôn Hỏa Cổn không nghe được câu này còn tốt, vừa nghe xong toàn thân liền run lên lách cách, giống như quá đau khổ, đau khổ đến mức tựa như ngũ tạng đều thiêu đốt. Hắn hét lên:
- Tất cả đã chết rồi, đi rồi, không đến rồi. Một mình ta giết hết các ngươi!
Sau đó hắn gào lên trong tiếng sấm ầm ầm:
- Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương, con rùa khốn kiếp ngươi trốn ở đâu, mau cút ra đây, quyết một trận tử chiến với ta!
Hắn vừa gào thét, vừa dùng một kiếm đâm về phía Chu Đại Khối Nhi, một kiếm này nhanh và mạnh.
Chu Đại Khối Nhi ngửa đầu, tránh khỏi một kiếm này của hắn.
Ôn Hỏa Cổn lại tiến tới một bước, lại dùng một kiếm đâm nhanh về phía Chu Đại Khối Nhi, một kiếm này càng nhanh càng mạnh.
Chu Đại Khối Nhi đưa đao lớn xuống, dùng mặt đao ngăn cản nhát đâm này của hắn.
Một kiếm này đâm vào trên sống đao, lại nghe mấy tiếng “xoẹt xoẹt”, một dòng điện hóa thành vô số con rắn nhỏ lóe lên lượn quanh, khiến cho tay của Chu Đại Khối Nhi run lên, toàn thân cũng run lên giống như bị điện giật. Tuy hắn dũng mãnh kiên cường nhưng cũng phải kêu lên một tiếng, lui lại mấy bước, nhất thời nửa người mất cảm giác, không thể chủ động công kích.
Một kiếm này của Ôn Hỏa Cổn chẳng những ẩn chứa kiếm khí, còn phát ra chân hỏa, cũng bắn ra uy lực sấm sét trong trời đất. Chu Đại Khối Nhi giống như bị điện giật một chút, nhất thời nửa người tê dại, không thể đánh trả.
Hắn có mình đồng da sắt, cũng không thể chịu được uy lực một kiếm lôi đình này.
Ôn Hỏa Cổn dùng một kiếm chấn nhiếp Chu Đại Khối Nhi, toàn thân đột nhiên hóa thành một ngọn lửa, cũng không lập tức truy kích Chu Đại Khối Nhi, ngược lại liên tục giết chết hai người ở góc tây bắc, ánh kiếm thêm lửa nhanh chóng bay cuộn tới phía sau chiếc kiệu xanh lá kia.
Người đang ngồi phía sau kiệu xanh lá chính là danh bổ Vô Tình.
Ôn Hỏa Cổn đối mặt với Vô Tình, lạnh lùng nói:
- Tại sao lại giết huynh đệ của ta?
Lời còn chưa dứt liền phát ra một kiếm.
Ánh kiếm vừa lên, ngọn lửa xuất hiện.
Đây mới là “lửa của kiếm”, kiếm lửa.
Hắn đã nhìn chuẩn, cũng đã nhắm chuẩn.
Hắn muốn giết chết kẻ đứng đầu danh bổ này, hỏa thiêu Vô Tình.
Cho dù không giết được Thích Thiếu Thương, nếu có thể giết chết Vô Tình cũng đủ để nổi danh thiên hạ.
Kiếm của hắn cộng thêm ngọn lửa, quầng kiếm dài ra đến hơn gấp ba.
Thế nhưng Vô Tình chỉ giơ tay lên, sau một tiếng “vèo” bắn ra một vật.
Kiếm của Ôn Hỏa Cổn có nhanh, cũng không nhanh hơn ám khí.
Ám khí kia lại không phải tấn công thẳng vào hắn.
Nếu như ám khí bắn về phía hắn, hắn còn có thể né tránh, nhưng ám khí kia lại đánh vào trên kiếm của hắn.
Theo một tiếng “ong”, tay hắn run lên, kiếm trong tay gần như rơi xuống.
Hắn trầm cổ tay, năm ngón tay xiết chặt, lúc này mới giữ được kiếm. Lại nghe Vô Tình lạnh nhạt nói:
- Bọn hắn giết người, ta giết bọn hắn.
Ôn Hỏa Cổn quát lên:
- Ta cũng giết người, ngươi có bản lĩnh thì tới đây giết ta!
Một tiếng “bộp” vang lên, lại một vật đánh trúng thân kiếm của hắn. Tay hắn run lên, một lần nữa gần như cầm kiếm không nổi.
Chỉ nghe Vô Tình lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng đã giết người, ta đương nhiên muốn giết ngươi.
Ôn Hỏa Cổn gầm lên:
- Chỉ ngươi có thể giết người, người khác không thể giết ngươi sao?
Lại một tiếng “bộp”, thêm một ám khí đánh trúng mũi kiếm của hắn. Nhất thời thanh kiếm trong tay Ôn Hỏa Cổn khói lửa tan biến, ánh lửa chỉ còn thoi thóp.
Vô Tình vẫn lạnh lùng nói:
- Ta giết người là vì trừng trị kẻ giết người, nếu như ngươi có bản lĩnh thì có thể tới giết ta.
Ôn Hỏa Cổn đã bị đối phương bức lui một lần rồi hai lần, hai lần rồi ba lần, điều này đã kích thích sát khí và nộ khí của hắn. Hắn hét lớn một tiếng, ngọn lửa trên thân kiếm một lần nữa bừng lên, mấy đóa hoa lửa lượn quanh thân kiếm, hừng hực bốc cháy, còn phát ra tiếng nổ lách tách.
Mũi kiếm của hắn từ xa chỉ về phía Vô Tình:
- Ngươi phóng ám khí cái gì, có gan thì quyết một trận tử chiến với ta!
Vô Tình chau mày, quát lên:
- Nói nhảm!
Y vung tay lên, “xoẹt” một tiếng, lại đánh ra một vật.
Toàn thân Ôn Hỏa Cổn đều bị chiến chí thiêu đốt, kiếm giơ ngang, vốn đã thủ thế đợi phát, đã sớm tập trung chú ý Vô Tình xuất thủ, cảnh giác đề phòng. Thế nhưng gặp phải ám khí này của Vô Tình, hắn vẫn rít lên quái dị, giậm chân một cái, trầm người nhảy lên, tay chân luống cuống, chật vật vô cùng.
Bởi vì ám khí này của Vô Tình nhìn như tùy ý phát động, thực ra lại vô cùng chớp nhoáng, trước tiên “phụp” một tiếng đánh vào trong đường phố, tiến thẳng đến nơi đặt chân của Ôn Hỏa Cổn, lại “vèo” một tiếng đột ngột chui ra, gần như xuyên qua chân của hắn.
Tuy Ôn Hỏa Cổn co chân vọt lên cực nhanh, nhưng ám khí chỉ nhỏ bằng móng tay kia vẫn đuổi theo tấn công vào cổ họng hắn.
Hắn vất vả lắm mới tránh khỏi một mũi ám khí này, đáp xuống bên ngoài mười một thước, nhưng đã mấy phen khổ sở, thầm nghĩ nguy hiểm. Hắn đang muốn lên tiếng mắng chửi, không ngờ một mũi ám khí khác lại xé gió bay tới.
Mũi ám khí này hoàn toàn khác với lần trước.
Lần trước thì ngoằn ngoèo, ám khí này lại trực tiếp.
Lúc trước thì quanh co, lần này thì lại nhanh.
Nhanh giống như tia chớp, nhanh đến mức không thể tưởng tượng.
Nhanh đến chết người.
Mũi ám khí này là một ngọn phi đao, bắn thẳng vào giữa người Ôn Hỏa Cổn.
Ôn Hỏa Cổn kêu lên một tiếng, kịp thời/lập tức/đồng thời lui nhanh/ lánh nhanh /chắn kiếm ngăn cản mũi ám khí này.
Một tiếng “đinh” vang lên, mũi ám khí (phi đao) kia chợt bay ra ngoài.
Ôn Hỏa Cổn cũng thật sự gặp khó không ngã, càng đánh càng hăng, dũng mãnh thiện chiến. Hắn vừa đánh văng phi đao, lại cúi người muốn lao về phía Vô Tình.
Hắn không sợ, hắn không chùn, hắn nhất định phải giết chết Vô Tình.
Hôm nay cho dù phải chết, hắn cũng nhất định phải kéo theo một cao thủ võ lâm, danh nhân giang hồ chết chung với mình.
Dù sao hắn cũng nên liều mạng, cũng phải liều mạng.
Dưới cái nhìn của bất cứ người nào, hắn là một kẻ dũng mãnh gan dạ. Nhưng trong mắt của Vô Tình, hắn lại là một kẻ không nơi nương tựa.
Y vẫy tay một cái, lại phát ra một mũi ám khí.
Dường như còn mang theo một tiếng thở dài.
Đây là một cái “nguyên bảo lưu tinh”.
Nguyên bảo lưu tinh là một lưu tinh chùy lớn như một cục nguyên bảo, không dây xích, nhiều gai, nhiều cạnh, làm bằng sắt, trọng lượng nặng. Lúc phát ra nếu mượn lực xoay vòng của cổ tay, cho dù gặp phải binh khí sắc bén ngăn cản, cũng có thể bay xéo bắn thương người khác, góc độ nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Theo gió mây quay cuồng, một trận sấm chớp mưa bão đã đến gần, bao trùm mặt đất.
Ôn Hỏa Cổn chợt phát hiện, hắn chỉ còn lại một mình. Sư đệ, đồng liêu và chiến hữu của hắn, không phải bị trọng thương thì đã chết đi, nếu không thì cũng hoàn toàn không xuất hiện như ước hẹn.
Hiện giờ hắn chỉ một thân một mình.
Một người một kiếm, đơn độc tác chiến.
Cảm giác cô độc này khiến hắn vô cùng sợ hãi. Lại vì sự sợ hãi này chỉ có thể đối diện, không thể trốn tránh, càng khiến cho hắn có một loại cảm giác anh hùng như đang dựa sông chống đỡ, chiến trời đấu đất, cả người bị thiêu đốt bởi một cảm giác bi tráng.
Kiếm của hắn nghênh đón kẻ địch, vào lúc trời đất u ám, không chỉ đâm ra kiếm quầng và kiếm khí, còn bức ra tia lửa và ánh lửa.
Đó là ngũ muội chân hỏa, cũng là ngọn lửa sinh mệnh của hắn.
Hắn một mặt giao chiến với Chu Đại Khối Nhi, một mặt còn sát thương hai tên đệ tử của Phong Vũ lâu. Trông thấy kẻ địch càng ngày càng mạnh mẽ, thế công càng ngày càng mãnh liệt, hắn đột nhiên rít lên một tiếng.
Một tay hắn giơ kiếm, hướng lên trời.
Những người vây công hắn đều kinh hãi. Chu Đại Khối Nhi vừa giơ tay lên, những cao thủ, đệ tử xông đến chỉ bao vây Ôn Hỏa Cổn, đằng đằng sát khí, mài tay lau gươm, nhưng lại không dám tùy tiện tấn công.
Chợt nghe Ôn Hỏa Cổn nhìn lên trời gào thét:
- Trời muốn ta chết! Bát Lôi Tử Đệ, các ngươi đang ở đâu? Lũ rùa khốn kiếp, La lão yêu, ngươi chết ở đâu rồi!
Có lẽ Ôn Hỏa Cổn từng nghe nói đến truyền thuyết, nhiều năm trước trong trận chiến Tam Hợp lâu, Quan Thất bị sét đánh mà không chết, ngược lại chỉ trời quát hỏi; cũng từng nghe nói nhiều tháng trước tại nhà cũ của Tư Mã Ôn Công, Quan Mộc Đán một mình chiến đấu với quần hùng, chợt bị thiên lôi đánh trúng, hình tiêu ảnh diệt, trước đó vẫn cất giọng hỏi trời, oán trời, trách trời, mắng trời, so trời, hét trời. Hiện giờ hắn đơn độc quyết chiến, lấy ít đánh nhiều, trong trời đất tịch mịch, không màng sống chết, cũng khó tránh khỏi sinh ra loại chí khí hào tình này.
Mặc dù có khí khái hào hùng, nhưng về khí thế đương nhiên không thể so với chiến thần Quan Thất.
Chợt nghe bầu trời vang lên một trận tiếng sấm cuồn cuộn, lại “đùng” một tiếng, ánh chớp chiếu rọi khắp cả đường lớn. Kiếm của Ôn Hỏa Cổn chỉ lên trời, dường như đã hấp dẫn một tia sét lạnh, lóe lên những tia lửa màu lam, phát ra tiếng rung loẹt xoẹt. Giống như trên thân kiếm và mũi kiếm có vài con rắn bạc nhỏ như tơ nhện đang nhanh chóng lượn quanh, khiến thanh kiếm lửa này không ngừng rung động.
Chu Đại Khối Nhi đứng phía trước mọi người, tay của hắn giơ lên trời vẫn không hạ xuống. Cánh tay này của hắn không hạ xuống, đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu cũng không ai dám tùy tiện công kích, bởi vì ai cũng biết tên to con này là chiến tướng có khả năng gánh vác nhất trong Phong Vũ lâu và Tượng Tị tháp.
Chu Đại Khối Nhi nhìn đường dài u ám, gió bay mây cuốn, nhìn cả đường lớn đều vây quanh một người giống như một đoàn khói lửa chiến tranh, trong mắt lại hiện lên vẻ đồng tình.
- Đầu hàng đi. Bây giờ ngươi còn có thể lựa chọn, chúng ta sẽ không dùng tư hình, chỉ giao ngươi cho nha môn chờ xử lý, thế nào?
Ôn Hỏa Cổn cười.
Hắn cười lên giống như bốc cháy.
Lúc hắn cười như vậy hết sức hào kiệt, cũng hết sức đoạn tuyệt.
- Các ngươi muốn giao ta cho tên sát thủ được xưng là bổ khoái kia? Có bản lĩnh thì giết ta trước đi!
Chu Đại Khối Nhi lắc đầu, thở dài. Hắn luôn luôn dũng mãnh thiện chiến, nhưng thực ra cũng không hiếu chiến.
- Không cần đánh được không? Chiến hữu của ngươi đều đã chết rồi.
Ôn Hỏa Cổn không nghe được câu này còn tốt, vừa nghe xong toàn thân liền run lên lách cách, giống như quá đau khổ, đau khổ đến mức tựa như ngũ tạng đều thiêu đốt. Hắn hét lên:
- Tất cả đã chết rồi, đi rồi, không đến rồi. Một mình ta giết hết các ngươi!
Sau đó hắn gào lên trong tiếng sấm ầm ầm:
- Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương, con rùa khốn kiếp ngươi trốn ở đâu, mau cút ra đây, quyết một trận tử chiến với ta!
Hắn vừa gào thét, vừa dùng một kiếm đâm về phía Chu Đại Khối Nhi, một kiếm này nhanh và mạnh.
Chu Đại Khối Nhi ngửa đầu, tránh khỏi một kiếm này của hắn.
Ôn Hỏa Cổn lại tiến tới một bước, lại dùng một kiếm đâm nhanh về phía Chu Đại Khối Nhi, một kiếm này càng nhanh càng mạnh.
Chu Đại Khối Nhi đưa đao lớn xuống, dùng mặt đao ngăn cản nhát đâm này của hắn.
Một kiếm này đâm vào trên sống đao, lại nghe mấy tiếng “xoẹt xoẹt”, một dòng điện hóa thành vô số con rắn nhỏ lóe lên lượn quanh, khiến cho tay của Chu Đại Khối Nhi run lên, toàn thân cũng run lên giống như bị điện giật. Tuy hắn dũng mãnh kiên cường nhưng cũng phải kêu lên một tiếng, lui lại mấy bước, nhất thời nửa người mất cảm giác, không thể chủ động công kích.
Một kiếm này của Ôn Hỏa Cổn chẳng những ẩn chứa kiếm khí, còn phát ra chân hỏa, cũng bắn ra uy lực sấm sét trong trời đất. Chu Đại Khối Nhi giống như bị điện giật một chút, nhất thời nửa người tê dại, không thể đánh trả.
Hắn có mình đồng da sắt, cũng không thể chịu được uy lực một kiếm lôi đình này.
Ôn Hỏa Cổn dùng một kiếm chấn nhiếp Chu Đại Khối Nhi, toàn thân đột nhiên hóa thành một ngọn lửa, cũng không lập tức truy kích Chu Đại Khối Nhi, ngược lại liên tục giết chết hai người ở góc tây bắc, ánh kiếm thêm lửa nhanh chóng bay cuộn tới phía sau chiếc kiệu xanh lá kia.
Người đang ngồi phía sau kiệu xanh lá chính là danh bổ Vô Tình.
Ôn Hỏa Cổn đối mặt với Vô Tình, lạnh lùng nói:
- Tại sao lại giết huynh đệ của ta?
Lời còn chưa dứt liền phát ra một kiếm.
Ánh kiếm vừa lên, ngọn lửa xuất hiện.
Đây mới là “lửa của kiếm”, kiếm lửa.
Hắn đã nhìn chuẩn, cũng đã nhắm chuẩn.
Hắn muốn giết chết kẻ đứng đầu danh bổ này, hỏa thiêu Vô Tình.
Cho dù không giết được Thích Thiếu Thương, nếu có thể giết chết Vô Tình cũng đủ để nổi danh thiên hạ.
Kiếm của hắn cộng thêm ngọn lửa, quầng kiếm dài ra đến hơn gấp ba.
Thế nhưng Vô Tình chỉ giơ tay lên, sau một tiếng “vèo” bắn ra một vật.
Kiếm của Ôn Hỏa Cổn có nhanh, cũng không nhanh hơn ám khí.
Ám khí kia lại không phải tấn công thẳng vào hắn.
Nếu như ám khí bắn về phía hắn, hắn còn có thể né tránh, nhưng ám khí kia lại đánh vào trên kiếm của hắn.
Theo một tiếng “ong”, tay hắn run lên, kiếm trong tay gần như rơi xuống.
Hắn trầm cổ tay, năm ngón tay xiết chặt, lúc này mới giữ được kiếm. Lại nghe Vô Tình lạnh nhạt nói:
- Bọn hắn giết người, ta giết bọn hắn.
Ôn Hỏa Cổn quát lên:
- Ta cũng giết người, ngươi có bản lĩnh thì tới đây giết ta!
Một tiếng “bộp” vang lên, lại một vật đánh trúng thân kiếm của hắn. Tay hắn run lên, một lần nữa gần như cầm kiếm không nổi.
Chỉ nghe Vô Tình lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng đã giết người, ta đương nhiên muốn giết ngươi.
Ôn Hỏa Cổn gầm lên:
- Chỉ ngươi có thể giết người, người khác không thể giết ngươi sao?
Lại một tiếng “bộp”, thêm một ám khí đánh trúng mũi kiếm của hắn. Nhất thời thanh kiếm trong tay Ôn Hỏa Cổn khói lửa tan biến, ánh lửa chỉ còn thoi thóp.
Vô Tình vẫn lạnh lùng nói:
- Ta giết người là vì trừng trị kẻ giết người, nếu như ngươi có bản lĩnh thì có thể tới giết ta.
Ôn Hỏa Cổn đã bị đối phương bức lui một lần rồi hai lần, hai lần rồi ba lần, điều này đã kích thích sát khí và nộ khí của hắn. Hắn hét lớn một tiếng, ngọn lửa trên thân kiếm một lần nữa bừng lên, mấy đóa hoa lửa lượn quanh thân kiếm, hừng hực bốc cháy, còn phát ra tiếng nổ lách tách.
Mũi kiếm của hắn từ xa chỉ về phía Vô Tình:
- Ngươi phóng ám khí cái gì, có gan thì quyết một trận tử chiến với ta!
Vô Tình chau mày, quát lên:
- Nói nhảm!
Y vung tay lên, “xoẹt” một tiếng, lại đánh ra một vật.
Toàn thân Ôn Hỏa Cổn đều bị chiến chí thiêu đốt, kiếm giơ ngang, vốn đã thủ thế đợi phát, đã sớm tập trung chú ý Vô Tình xuất thủ, cảnh giác đề phòng. Thế nhưng gặp phải ám khí này của Vô Tình, hắn vẫn rít lên quái dị, giậm chân một cái, trầm người nhảy lên, tay chân luống cuống, chật vật vô cùng.
Bởi vì ám khí này của Vô Tình nhìn như tùy ý phát động, thực ra lại vô cùng chớp nhoáng, trước tiên “phụp” một tiếng đánh vào trong đường phố, tiến thẳng đến nơi đặt chân của Ôn Hỏa Cổn, lại “vèo” một tiếng đột ngột chui ra, gần như xuyên qua chân của hắn.
Tuy Ôn Hỏa Cổn co chân vọt lên cực nhanh, nhưng ám khí chỉ nhỏ bằng móng tay kia vẫn đuổi theo tấn công vào cổ họng hắn.
Hắn vất vả lắm mới tránh khỏi một mũi ám khí này, đáp xuống bên ngoài mười một thước, nhưng đã mấy phen khổ sở, thầm nghĩ nguy hiểm. Hắn đang muốn lên tiếng mắng chửi, không ngờ một mũi ám khí khác lại xé gió bay tới.
Mũi ám khí này hoàn toàn khác với lần trước.
Lần trước thì ngoằn ngoèo, ám khí này lại trực tiếp.
Lúc trước thì quanh co, lần này thì lại nhanh.
Nhanh giống như tia chớp, nhanh đến mức không thể tưởng tượng.
Nhanh đến chết người.
Mũi ám khí này là một ngọn phi đao, bắn thẳng vào giữa người Ôn Hỏa Cổn.
Ôn Hỏa Cổn kêu lên một tiếng, kịp thời/lập tức/đồng thời lui nhanh/ lánh nhanh /chắn kiếm ngăn cản mũi ám khí này.
Một tiếng “đinh” vang lên, mũi ám khí (phi đao) kia chợt bay ra ngoài.
Ôn Hỏa Cổn cũng thật sự gặp khó không ngã, càng đánh càng hăng, dũng mãnh thiện chiến. Hắn vừa đánh văng phi đao, lại cúi người muốn lao về phía Vô Tình.
Hắn không sợ, hắn không chùn, hắn nhất định phải giết chết Vô Tình.
Hôm nay cho dù phải chết, hắn cũng nhất định phải kéo theo một cao thủ võ lâm, danh nhân giang hồ chết chung với mình.
Dù sao hắn cũng nên liều mạng, cũng phải liều mạng.
Dưới cái nhìn của bất cứ người nào, hắn là một kẻ dũng mãnh gan dạ. Nhưng trong mắt của Vô Tình, hắn lại là một kẻ không nơi nương tựa.
Y vẫy tay một cái, lại phát ra một mũi ám khí.
Dường như còn mang theo một tiếng thở dài.
Đây là một cái “nguyên bảo lưu tinh”.
Nguyên bảo lưu tinh là một lưu tinh chùy lớn như một cục nguyên bảo, không dây xích, nhiều gai, nhiều cạnh, làm bằng sắt, trọng lượng nặng. Lúc phát ra nếu mượn lực xoay vòng của cổ tay, cho dù gặp phải binh khí sắc bén ngăn cản, cũng có thể bay xéo bắn thương người khác, góc độ nằm ngoài dự đoán của mọi người.